Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 8: Hàng Rào Xua Tan Màn Sương Dày Đặc - Chương 5

Chuyện này đúng là... chưa từng thấy bao giờ!

Tiểu Quái tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, cứ như chuyện động trời lắm.

Xương Hạo liền gầm lên với nó:

Cứ thế mà định đoạt đi!

Trên đại lộ Nishinotoin, Xương Hạo vừa đi vừa không ngừng thở dài.

Trong khi đó, Tiểu Quái lại nghênh ngang, vênh váo đi trước mặt cậu.

Dù gì đi nữa, một Âm Dương Sư mà lại ủy thác yêu quái canh giữ quỷ hồn thì... chắc là chưa từng có tiền lệ đâu nhỉ. Nhưng mà cũng đành chịu thôi, vì bản thân mình đâu có nhìn thấy được. Xương Hạo tự nhủ để an ủi chính mình.

Chạy một chuyến để diệt trừ yêu quái.

Đã bảy ngày kể từ khi cậu nhận nhiệm vụ này từ ông nội Haruaki.

Trong quãng thời gian đó, Haruaki đã được cha đưa đi thăm các huynh trưởng, đồng thời nghiêm túc ôn luyện lại Âm Dương thuật một lượt.

Narichika, trưởng huynh của cậu, là một Lịch Bác Sĩ – chuyên lo việc làm lịch. Anh ấy đã phải dạy lại cho Haruaki cách đọc và tính lịch mà cậu đã lỡ quên mất quá nửa, khiến Haruaki một lần nữa khắc cốt ghi tâm rằng mình thật sự chẳng có chút khiếu nào với môn lịch pháp này cả.

Haruaki cũng nhân dịp này xin cha là Yoshimasa chỉ dạy thêm những kiến thức cần thiết, từ những điều liên quan đến thiên văn, cho đến ý nghĩa của Âm Dương thuật, chân ngôn, thần chú các loại. Trong quá trình học hỏi, những điều ông nội từng kể cho cậu nghe lúc nhỏ cũng dần sống dậy, xem ra những thứ ông nội dạy dỗ vẫn thật sự đã ăn sâu bén rễ trong lòng cậu.

Nhưng mà Haruaki cũng chẳng thoải mái gì khi phải hỏi thẳng Haruaki đâu, nên khi đứng trước mặt ông nội, cậu luôn giữ thái độ rất câu nệ, dè dặt. Thế mà ông nội còn bảo "Có gì không hiểu cứ hỏi ta đấy nhé", chắc ông cũng có lo lắng cho mình một chút nhỉ?

Nhưng mà... đó cũng chỉ là "chắc là" thôi. Có những lúc Haruaki còn có cảm giác ông nội mình rõ ràng đang vui vẻ tận hưởng mọi chuyện thì phải. Haizz, đúng là khó nói.

Cậu đã dùng bói toán để định ra ngày diệt trừ yêu vật, bởi vì con yêu quái đó luôn xuất hiện từ hoàng hôn đến trước lúc bình minh, nên Haruaki chọn thời điểm đó để lên đường.

Giờ đã qua nửa đêm, sắp đến giờ Dần rồi. Mùa này trời mau sáng, chốc nữa thôi phía chân trời phía đông sẽ hửng trắng cho mà xem.

Ngọn đuốc thông cầm trên tay từ lúc xuất phát đã cháy hết từ lâu. May mắn thay, ánh trăng đêm nay rất sáng, dù Haruaki cũng từng học được thuật ám thị để nhìn rõ trong bóng tối như ban ngày, nhưng vì đây là lần đầu tiên sử dụng, chưa quen nên cũng chỉ giúp ích được phần nào, chủ yếu vẫn là nhờ ánh trăng.

Đêm nay chắc nó sẽ không xuất hiện nữa đâu nhỉ?

Họ đã chọn khu vực có an ninh tốt nên cũng không gặp ăn mày hay trộm đêm. Vả lại, nếu cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, Tiểu Quái đi trước cũng sẽ không đến gần.

Xương Hạo đưa tay vào vạt áo.

Bùa chú giấu trong vạt áo, là cậu đã cẩn thận chuẩn bị cho chuyến đi này. Theo như ông nội từng dạy, cậu tập trung tinh thần, dùng bút lông và mực mới chuyên dụng để viết. Ngay cả nước mài mực cũng là nước sạch dùng để cúng các vị thần bảo hộ của Âm Dương Liêu.

Đây là lá bùa đầu tiên tự tay cậu vẽ, nên Haruaki vẫn còn đôi chút lo lắng không biết nó có thật sự hiệu nghiệm hay không.

Ngoài ra còn có một chuỗi hạt niệm, quấn hai vòng quanh cổ.

Và rồi là thủ ấn và thần chú…

“Thế nên này, này, cháu trai của Haruaki!”

“Đừng gọi tôi là cháu trai!”

Sau khi theo phản xạ mà kháng nghị một tiếng, Haruaki hỏi nó:

“Ờm, cậu muốn nói gì thế?”

Lúc nãy Haruaki chỉ lo lẩm bẩm một mình nên hoàn toàn không để ý Tiểu Quái đi trước đã nói gì.

Tiểu Quái quay đầu lại, chu môi:

“Cậu đấy, người khác nói phải chịu khó nghe chứ!”

“Cậu đâu phải người, cậu là yêu quái Tiểu Quái mà!”

“Đừng có gọi ta là Tiểu Quái!”

Thấy Tiểu Quái không vui, Haruaki không nhịn được bật cười:

“Thế thì, cậu cũng đừng gọi tôi là cháu trai của Haruaki chứ!”

“Đó là hai chuyện…”

Tiểu Quái nói đến giữa chừng thì bỗng dừng chân lại.

“Đúng rồi Haruaki, cậu có hỏi kỹ Haruaki xem con yêu quái này trông như thế nào không?”

Haruaki lắc đầu:

“Không. Nhưng chắc cũng chẳng có gì to tát đâu nhỉ?”

Haruaki chỉ nghe nói tên đó chuyên lang thang trên đại lộ. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, cậu thật sự không biết người ta đã bị nó gây họa thế nào. Nhưng ước chừng đó cũng chỉ là loại yêu quái mà ngay cả Haruaki cũng có thể đối phó được thôi nhỉ?

Dù sao thì, ông nội có đến thế nào cũng không thể nào bắt mình đi đối phó với loại siêu cấp yêu quái, cái loại mình căn bản không phải đối thủ đâu nhỉ?

Haruaki cũng là người có con cái mà. Dù gì mình cũng là cháu nội của ông ấy, ông ấy hẳn sẽ không làm cái chuyện vô lương tâm tàn nhẫn đến thế đâu.

Nhìn Haruaki với vẻ mặt lạc quan, Tiểu Quái lại hiện lên vẻ mặt thâm trầm.

“Này, ta nói này…”

Im lặng một lát, Tiểu Quái dùng ánh mắt thương hại nhìn Haruaki.

“Yêu quái gần đây xuất hiện trong đô thành, chính là tên lần trước đó.”

Haruaki chớp mắt.

“Lần trước?”

“Ừm,” Tiểu Quái gật đầu khẳng định, “là con yêu quái đã tấn công xe bò trên Tam Đảo Đại Lộ, nuốt chửng cả quý tộc lẫn bò.”

Trong đầu Haruaki chợt hiện lên hình ảnh chiếc xe bò bị xé toạc làm đôi, vị quý tộc bị hất lên không trung rồi đột nhiên biến mất, và cái đầu bò đầy máu rơi xuống "rầm" một tiếng.

Nghe nói gần đây có rất nhiều người bị ăn thịt như vậy. Có quý tộc tử nạn, có người chỉ mất một con bò, lại có cả quý tộc thì không sao, nhưng thị vệ lại mất tích. Chính vì những chuyện nghiêm trọng liên tiếp xảy ra nên người ta mới cầu xin Haruaki đấy.

Nghe nói là đã bỏ qua vô số Âm Dương Sư trong Âm Dương Liêu, trực tiếp thỉnh cầu Haruaki ra tay.

Chẳng lẽ điều này không có nghĩa là chuyện này phi ông ấy thì chẳng ai có thể làm được sao!

Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ sắc mặt Haruaki đang dần u ám đi.

Tiểu Quái nói giọng cảm thán:

“Đúng vậy, đúng vậy. Dù sao thì hôm nay cũng chỉ là lần đầu tiên ra mắt của cậu, một Âm Dương Sư nửa vời! Gọi cậu là Âm Dương Sư có lẽ cậu còn thấy nơm nớp lo sợ, hổ thẹn không dám nhận nữa là, cái tên nhóc con của dòng họ danh giá Abe này, chưa có kinh nghiệm, ngay cả yêu quái cũng không nhìn thấy!”

Trong đầu có thông suốt đến mấy đi chăng nữa, thì lý thuyết và thực chiến rốt cuộc vẫn khác xa một trời một vực.

“Ừm, lẽ ra phải bắt đầu từ những việc đơn giản hơn chứ. Ví dụ như giúp những người cảm thấy nặng vai được thư giãn một chút chẳng hạn.”

“Ừm ừm, đấm đấm bóp bóp vai cho người ta…”

Tiểu Quái “ừ ừ” phụ họa theo. Về mặt này, nó phối hợp rất ăn ý. Haruaki dùng cái đầu đang rất muốn trốn tránh hiện thực để cố gắng suy nghĩ.

“Khoan đã, đợi chút.”

“Ông nội lại quẳng cho mình một đối thủ đáng sợ đến thế này à? Đâu có ông nội nào quá đáng như thế chứ! Gọi ông là con cáo hay con chồn vẫn chưa đủ, đơn giản là ma quỷ thì đúng hơn!”

Tóm lại, Haruaki lắc đầu: “Về nhà! Về nhà chất vấn ông nội cho ra lẽ. Tùy tình hình mà không ngần ngại dùng vũ lực!”

“Sợ gì chứ, đối phương là lão già gần tám mươi, còn mình là thanh niên mười mấy tuổi đang độ phong hoa tuyệt đại, xét về sức lực tuyệt đối không thể thua được chứ?”

“Được, quyết định rồi, về nhà thôi Tiểu Quái!”

Haruaki quay người rẽ phải bước đi, nhưng Tiểu Quái không hiểu sao lại không theo kịp. Haruaki quay đầu lại nhìn.

“Tiểu Quái? Sao thế?”

Tiểu Quái vẫn đứng nguyên ở vị trí ban nãy, bất động tập trung nhìn thẳng phía trước.

Gió nổi lên. Có thể cảm nhận được đó là một làn gió tanh tưởi quỷ dị, vô cùng khó chịu.

Chạy về bên Tiểu Quái, Haruaki khom người cúi đầu nhìn nó.

“Tiểu Quái, cậu thấy gì à?”

Theo ánh mắt của Tiểu Quái tập trung nhìn về phía trước, tiếc là vẫn không thấy gì cả.

Còn Tiểu Quái bên cạnh, thì như một con mèo đang căng thẳng đến mức toàn thân lông dựng ngược, nó hạ thấp người xuống, đôi mắt nheo lại bắn ra ánh sáng sắc bén, ấn ký hình hoa trên trán càng trở nên rực rỡ hơn.

“Có thứ gì đó…”

“Ở rất gần đây.”

“Hả?”

Haruaki vẫn còn hơi ngơ ngác, định hỏi thêm gì đó thì dưới chân truyền đến tiếng rung chuyển dữ dội của mặt đất.

Haruaki nhận ra, đây chính là âm thanh cậu đã từng nghe thấy lần trước.

Lẽ ra phải bỏ chạy ngay lập tức. Cậu nghĩ vậy trong lòng, nhưng cơ thể lại bất động, như thể có thứ gì đó đã nắm chặt lấy chân mình.

Gió tanh gào thét. Mang đến một cảm giác ghê tởm khó tả.

“Haruaki, làm gì thế, chạy mau!”

Cái đuôi trắng vỗ vào chân cậu. Haruaki đáp lại một cách vô dụng:

“Xin lỗi, tôi không cử động được.”

“Hả?”

Tiểu Quái mở to mắt.

Haruaki hiểu rằng mình đã bị cuốn vào yêu khí đang bao trùm. Cụ thể là thế nào cậu cũng không rõ lắm, tóm lại là khi tiếp xúc với yêu khí mãnh liệt của yêu quái, cậu đã bị dọa đến mức tứ chi cứng đờ không thể cử động được.

Nếu biết đối phương sẽ xuất hiện từ đâu thì ít ra còn có thể chuẩn bị tâm lý. Nếu gặp hỏa hoạn thì còn biết đường nào mà chạy, còn bây giờ, loại khủng bố vô hình này thật sự khiến người ta không biết phải làm sao cho phải.

“Tỉnh táo lại đi, cháu trai của Haruaki!”

Tiểu Quái chắc cũng không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này, nó lớn tiếng quát tháo.

Haruaki lắc đầu:

“Dù có là cháu trai của Haruaki thì vẫn sẽ sợ hãi thôi chứ!”

“Đều tại cậu hấp tấp nhận lấy nhiệm vụ này gây ra đấy! Được rồi! Rất rất lâu về trước, Haruaki từng dùng thuật tàng hình để thoát chết trước mặt yêu vật…”

Tiểu Quái đang kể chuyện lúc Haruaki còn trẻ, cùng đi với sư phụ Kamo no Tadayuki, đã tinh tường nhận ra sự tiếp cận của lệ quỷ và lập tức báo cáo cho sư phụ.

Câu chuyện này hình như Haruaki cũng từng nghe nói qua rồi.

“Bây giờ sử dụng thuật tàng hình mà Tadayuki từng dùng lúc đó, chắc là sẽ lừa được nó.”

“Ai mà biết cái thuật đó chứ!”

Tiểu Quái đắc ý ưỡn ngực:

“Cậu nghĩ ta là ai? Sống nhiều năm như thế, một ta vĩ đại thế này, sao lại không biết chút tiểu phép này chứ!”

“Tiểu Quái lợi hại quá! Thật không hổ danh đã sống rất nhiều năm!”

Haruaki không nhịn được liên tục khen ngợi. Tiểu Quái lại một lần nữa kháng nghị không cho gọi nó là Tiểu Quái.

“Thiệt tình, là cháu trai của Haruaki mà ngay cả chút pháp thuật này cũng không biết!”

“Đừng gọi tôi là cháu trai!”

Bỏ ngoài tai lời phàn nàn của Haruái, Tiểu Quái lẩm bẩm một mình, dùng móng vuốt sắc nhọn vạch các ký tự lên mặt đất. Nhưng mặc dù có ánh trăng, nó vẫn không đủ sáng, cộng thêm mặt đất vốn màu tối, nên Haruaki hoàn toàn không thể đọc được chú ngữ mà nó đã viết.

“Sư phụ, không nhìn rõ!”

“Này này, tỉnh táo lại đi chứ, cháu trai của Haruaki!”

“Đã bảo đừng gọi tôi là cháu trai rồi!”

Lại một tiếng động trời long đất lở vang lên. Tiểu Quái ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.

“Tiêu rồi, nó phát hiện ra chúng ta rồi! Nó đến rồi!”

“Á?!”

Ngay khoảnh khắc đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Tiểu Quái dùng đầu húc văng Haruaki đang đứng không vững.

“Ối!”

Lực đạo mạnh quá. Không ngờ Tiểu Quái nhỏ xíu như vậy mà lại có sức mạnh lớn đến thế. Haruaki bị húc bay đi một đoạn rất xa.

Chỗ Haruaki vừa đứng bỗng dưng nhô hẳn lên, rõ ràng có thứ gì đó vô hình đã tấn công vị trí cũ của Haruaki.

Với một tiếng “đùng”, con yêu quái vô hình ấy thổi tung một trận bụi rồi lại chui xuống lòng đất.

Tiểu Quái nhân lúc này xông đến chỗ Haruaki:

“Chạy mau!”

Haruaki bật dậy, cùng Tiểu Quái liều mạng chạy thoát.

Nơi họ đang đứng là đại lộ Suzaku vắng tanh, cả hai chạy điên cuồng trên con đường rộng hai mươi sáu trượng.

Để tránh né đòn tấn công, họ chạy theo hình chữ Z. Cứ qua một chốc, mặt đất ở chỗ họ vừa đứng lại nhô lên, bụi đất mịt mù. Ngay sau đó là một tiếng gầm vang, dưới chân cảm nhận được mặt đất bắt đầu rung chuyển.

“Thằng cha này, sao cứ như đang bơi trong lòng đất vậy hả!”

“Cậu còn tâm trí nói nhảm sao!”

Haruaki trách móc Tiểu Quái vì thái độ thiếu cảnh giác.

“Lúc này mà bị đuổi kịp thì chắc chắn mất mạng! Dù có đáng xấu hổ đến mấy cũng phải chạy về phủ của Abe cho bằng được! Về đó tìm Haruaki, xả hết mọi oán khí!”

Dưới chân một cảm giác bất thường dâng lên. Ngay cả Tiểu Quái cũng lập tức thay đổi sắc mặt.

“Dừng lại ngay!”

Dựa vào phản xạ và sự cố gắng liều mạng của hệ vận động, Haruaki cuối cùng cũng dừng lại được.

Ba trượng phía trước, mặt đất ầm ầm nhô lên, đất cát tung tóe, một cái hố tròn lớn hiện ra trước mắt.

Haruaki không khỏi hoảng loạn. Hỏng rồi!

“Haruaki!”

Tiểu Quái kêu to, cùng lúc đó Haruaki đột nhiên ngã nhào:

“Á!”

“Vù”, có thứ gì đó kéo chân phải của Haruaki. Ở cổ chân cảm thấy có vật gì đó giống như sợi dây đang quấn chặt. Một lực kéo khổng lồ giật Haruaki, lôi về phía cái hang phía trước.

“Chuyện gì thế này! Chân tôi…”

Haruaki ngửa mặt lên trời, từ từ bị kéo về phía trước. Tiểu Quái đuổi kịp cậu, dùng chân trước ôm lấy chân cậu.

“Là lưỡi của yêu quái! Cố gắng lên, đừng để bị kéo đi!”

“Cái gì?!”

Nghe nó nói vậy, cậu quả thật cảm thấy thứ đó trơn tuột, nhớp nháp, vô cùng khó chịu.

Từng chút một, cái lưỡi yêu quái mà Tiểu Quái nói, kéo cơ thể Haruaki với tốc độ cực kỳ chậm chạp.

Chắc là vì khó khăn lắm mới bắt được con mồi, nên muốn dành chút thời gian để từ từ thưởng thức chăng?

Tiểu Quái dùng móng vuốt và răng của chân trước giật xé cái lưỡi của yêu quái, toàn thân gồng cứng hết sức mà kéo lùi lại. Nhưng rõ ràng sức lực không đủ, nó cũng bị kéo đi cùng lúc.

“Tiểu Quái, đừng phí sức nữa, cứ thế này thì ngay cả cậu cũng sẽ bị nuốt chửng đó!”

Haruaki vừa bị kéo đi, vừa cố gắng giằng co muốn kéo Tiểu Quái ra. Nhưng Tiểu Quái lại đẩy tay cậu ra.

“Cậu đừng quản, nếu để cậu chết ở đây, ta sẽ không biết phải làm sao cả!”

Cái hang đã ở ngay trước mắt.

Haruaki đau khổ nghĩ:

Không nhìn thấy yêu quái hóa ra lại là một chuyện đáng bực bội đến thế này. Ít nhất, ít nhất hãy để mình nhìn thấy nó một chút thôi cũng được.

Ngoái đầu nhìn Tiểu Quái đang liều mạng cứu mình.

Con tiểu yêu quái này, là do mình ủy thác nên mới theo mình đến. Nếu không phải vì mình, nó cũng sẽ không bị cuốn vào tai họa này.

“Đúng rồi!”

Mắt Haruaki sáng rực. Bây giờ chính là thời cơ tuyệt vời.

Cho dù không nhìn thấy đối phương, ít nhất cũng có thể dùng phép thuật để thoát khỏi hiểm cảnh hiện tại!

Sao có thể cứ thế mà bị ăn thịt được!

“Đúng vậy!”

Tiểu Quái phụ họa một tiếng, dùng móng vuốt sắc nhọn liều mạng xé nát cái lưỡi yêu quái.

Lực kéo cơ thể cậu hơi giảm xuống.

“Chính là lúc này!”

Haruaki hai tay kết ấn:

“Quy mệnh! Phổ biến chư Kim Cang! Bạo ác ma chướng! Đại phẫn nộ giả! Tồi phá! Khủng bố! Thánh nộ ngữ giả! Bất Động Minh Vương!”

Cậu liều mạng hồi tưởng lại những điều quan trọng đã học được, những chân ngôn, chú pháp trừ ma, bí thuật hàng phục.

“Bất không Quang Minh Biến Chiếu Đại Thủ Ấn! Liên hoa trân bảo! Hỏa diễm! Đại thệ nguyện! Quy mệnh! Phổ biến! Chư Kim Cang! Bạo ác ma chướng! Tồi phá! Bất Động Minh Vương!”

Xúc cảm của chiếc lưỡi trên cổ chân bỗng biến mất. Đồng thời, cơ thể nhỏ bé của Tiểu Quái lại bay vút lên trời.

“Oái!”

“Tiểu Quái?!”

Tiểu Quái từ trên trời rơi xuống như một vật thể rơi tự do, đột nhiên bị thứ gì đó vô hình quét trúng, phát ra một tiếng "bịch" nặng nề, văng xa hơn nữa.

“Tiểu Quái!”

Nhìn Tiểu Quái như một quả bóng lăn mấy vòng trên đất, Haruaki gào lên với giọng gần như tuyệt vọng.

Có lẽ để đáp lại Haruaki, Tiểu Quái nằm trên đường, vẫy vẫy cái đuôi trắng của nó.

Vẫn còn sống.

Haruaki không thể kìm nén được mồ hôi lạnh toát ra.

Đang định chạy đến, cổ tay Haruaki lại bị cái lưỡi vô hình kia quấn chặt, một lực kéo khổng lồ truyền đến, kéo Haruaki suýt chút nữa ngã nhào, nhưng lần này cậu vẫn đứng vững được.

Sức lực của yêu quái kinh người, dù Haruaki có dùng hết sức đôi chân cũng không thể đứng yên tại chỗ, cậu bị kéo dần về phía trước, để lại hai vệt giày ma sát trên mặt đất.

Haruaki dùng tay phải nắm chặt cái lưỡi vô hình đang quấn lấy tay trái mình,

Và trong đầu thì liều mạng tìm kiếm.

Có chú ngữ nào có thể trừ ma, có hiệu quả ngay lập tức không? Có không? Cái hang của yêu quái càng ngày càng gần mình, phải nghĩ ra nhanh lên!

Càng sốt ruột, những kiến thức đó lại càng trở nên mơ hồ.

Haruaki cắn chặt môi.

Đáng tiếc thật! Nếu là Haruaki hoặc Yoshimasa, lúc này chắc chắn sẽ không cuống cuồng như mình nhỉ? Chắc chắn sẽ bình tĩnh nhìn rõ tình hình, phân tích thế cục, tìm ra đối sách hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề nhỉ?

Mình thật sự quá non nớt. Nửa vời. Chỉ là cháu trai của Haruaki mà thôi. Cái tên gọi mà mình từng ghét đến vậy, lại nặng nề đến thế.

Yêu quái tăng thêm lực, Haruaki mất thăng bằng, cơ thể đổ về phía trước. Khuỷu tay đập mạnh xuống đất, sự đau đớn và bực bội khiến cậu gần như bật khóc.

Trong đầu hiện lên hình ảnh của người thân. Nghe nói khi con người sắp chết, ký ức cả đời sẽ hiện về như một cuốn phim quay chậm.

Giờ phút này, trong đầu Haruaki không ngừng hiện lên ký ức về mười hai năm ngắn ngủi của mình.

Nhớ lại bóng dáng ông nội tiễn mình ra cửa trước khi lên đường.

Khuôn mặt gầy gò, đầy nếp nhăn. Khóe miệng luôn mỉm cười, những lời nói luôn có ẩn ý, và đôi mắt luôn ánh lên vẻ ấm áp sâu sắc, đôi mắt đã nhìn Haruaki trưởng thành…

Ông nội…

Cái hang của tử thần từng chút một lại gần, mặt Haruaki vặn vẹo.

Âm Dương Sư kiệt xuất Abe no Haruaki, bất kể là yêu vật nào, đều sẽ bị linh lực khổng lồ của ông hàng phục, một tồn tại tối thượng.

Ông nội, cứu con!

Con vẫn không muốn chết.

Cảm thấy cái miệng rộng như chậu máu của yêu quái đang ngày càng gần mình, Haruaki nhắm chặt mắt:

Cứu con!

Bất chợt.

Một tiếng gầm gào dữ dội chưa từng nghe thấy, mang theo sự tức giận tột độ, chấn động màng nhĩ.

“Tách.”

Một giọt mưa rơi xuống má Haruaki…

“Ủa?”

Ánh trăng trong vắt chiếu vào mí mắt đang mở của Haruaki.

Trời đâu có mưa. Thế đây là cái gì?

Haruaki ngơ ngác ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên sững sờ…

Tiểu Quái…

Cảnh tượng trước mắt khiến cậu không thốt nên lời.

Tiểu Quái.

Nó nghiêng đầu, tứ chi gồng cứng, hết sức chống đỡ thứ gì đó bằng lưng. Dường như có thứ gì đó đã đâm vào lưng nó, máu đỏ tươi đang chảy ròng ròng từ đó.

Chất lỏng màu đỏ còn tươi hơn cả ấn ký trên trán Tiểu Quái, không ngừng chảy xuống, rơi lên trán Haruaki đang kinh ngạc, phát ra tiếng "tách" đục ngầu.

“Mau, nhân cơ hội này, chạy mau!”

Tiểu Quái liều mạng la hét, cơ thể trắng xóa dính đầy máu tươi, nhưng nó lại chẳng mảy may để tâm.

Xương Hạo đứng bất động nhìn chằm chằm. Bốn chi của Tiểu Quái run lẩy bẩy, như thể đang cố sức gồng gánh một vật gì đó cực nặng.

Thì ra là vậy.

Dần dà, những đường nét quanh đó bắt đầu hiện rõ mồn một. Khắp nơi ngập tràn luồng xoáy chướng khí đặc quánh. Chiếc miệng như chậu máu của con yêu quái không thể khép lại vì bị Tiểu Quái ghì lưng chống đỡ. Và cả cái lưỡi tím dài, trơn nhớt đang siết chặt lấy tay cậu.

Trong mắt Xương Hạo, giờ đây phản chiếu những thứ hoàn toàn khác lạ.

Nhận thấy sự thay đổi ở Xương Hạo, Tiểu Quái nở nụ cười mãn nguyện, nét mặt như trút được gánh nặng:

“Cuối cùng thì cậu cũng thấy rồi đấy à!”

Tầm nhìn của Xương Hạo có phần mờ đi. Cái tên này, sao lúc này còn có thể nở nụ cười như thế chứ!

“Ngươi đang chảy máu đấy! Mau chạy đi chứ!”

Chỉ cần cố sức giãy giụa một chút, với bản lĩnh của nó chắc chắn có thể thoát được. Vốn dĩ, ngay từ đầu, con yêu quái này đã nhắm vào cậu kia mà.

Thế nhưng, để ngăn không cho miệng yêu quái khép lại, để Xương Hạo không trở thành bữa ăn của nó, Tiểu Quái vẫn bất động ghì chặt ở đó.

“Ngươi không đau sao! Ngươi đang chảy máu đấy!”

“Vô nghĩa! Đương nhiên là đau rồi!”

“Vậy sao ngươi còn không tránh ra!”

Xương Hạo cố sức nói, nhưng Tiểu Quái cũng ngang bướng không kém.

“Nếu cậu chết thì ta không biết phải làm sao cả! Ta không muốn cậu chết!”

“Hả?”

“Thôi nào! Nếu đã hiểu chuyện rồi thì mau tìm cách kéo cái lưỡi đó ra, rồi rời khỏi đây đi!”

“Không được!”

Xương Hạo kiên quyết gào lên.

“Nếu phải đổi mạng ngươi lấy mạng ta, ta sẽ chẳng vui vẻ chút nào đâu! Mục tiêu của ta là trở thành một Âm Dương Sư vĩ đại nhất, không hy sinh dù chỉ một mạng sống!”

Đúng vậy, bản thân cậu vẫn luôn nghĩ như vậy. Ngay cả khi mất đi khả năng nhìn thấy quỷ, ngay cả khi trước mắt có một chướng ngại không thể vượt qua!

Bỗng chốc, trong mắt Tiểu Quái lóe lên một tia sáng.

“Ta ghi nhớ câu nói này của cậu!”

Đây là một giọng nói hoàn toàn khác với trước kia.

Khẽ mỉm cười, Tiểu Quái ngẩng đầu. Không biết có phải vì một sức nặng lớn hơn đang đè lên lưng nó hay không, chân sau nó đột ngột khuỵu xuống.

“Tiểu Quái!”

“Đừng gọi ta là Tiểu Quái…”

Nhìn Xương Hạo đang nín thở, Tiểu Quái cố gắng nói bằng giọng run rẩy:

“Nghe cho rõ đây, Xương Hạo. Ta sẽ nói cho cậu biết tên của ta. Ngoại trừ một người, không cho phép bất cứ ai khác được gọi, đó là bảo vật độc nhất vô nhị của ta! Ta ban cho cậu cái quyền được gọi tên ta!”

Tiểu Quái đưa móng vuốt phải dính máu ra, với lấy tay Xương Hạo.

“Thôi đi, bây giờ mà nói chuyện tên tuổi gì chứ!”

Xương Hạo vừa cố gắng giằng thoát cái lưỡi đang quấn trên cổ tay trái, vừa đưa tay về phía răng yêu quái định cứu Tiểu Quái.

Thế nhưng Tiểu Quái lại dùng giọng chói tai ngăn cậu lại:

“Thôi nào! Gọi đi, ta cho phép cậu!”

Xương Hạo sững sờ, nhìn chằm chằm Tiểu Quái. Tiểu Quái nháy mắt với cậu, rồi điềm nhiên cười. Cùng lúc đó, ấn ký trên trán dường như càng đỏ hơn. Tựa như một đóa sen đỏ rực đang nở rộ.

“Nghe đây, tên ta là Hồng Liên! Hồng Liên của sen đỏ!”

Vừa dứt lời, móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Quái lập tức chặt đứt lưỡi của yêu quái, đồng thời mạnh mẽ xô Xương Hạo. Xương Hạo bất ngờ mất đi lực níu giữ cổ tay, bị sức mạnh kinh người của Tiểu Quái húc bay lộn nhào về phía sau.

Xương Hạo nằm ngửa ra đất, ánh mắt đột nhiên đờ đẫn.

Tiểu Quái, đang bị cái lưỡi tím của yêu quái quấn chặt, nhanh chóng kéo sâu vào cuống họng của nó. Trước khi bóng dáng trắng xóa kia hoàn toàn chìm vào sâu trong cổ họng, cái miệng khổng lồ ầm ầm đóng lại.

“A…”

Xương Hạo trợn trừng mắt.

Tiểu Quái! Tiểu Quái!

Con yêu quái nhỏ bé kỳ lạ nhưng nhiệt tình, không làm theo lẽ thường, thân thiết đã nhào từ cây bách xuống.

Cháu của Đại Âm Dương Sư Seimei.

“Đừng gọi ta là cháu!” Mỗi lần cậu phản đối như vậy, nó đều khoái chí mà cười.

“Tên này có ý nghĩa đặc biệt, không thể tùy tiện nói cho người khác biết!”

Khi cậu bảo nó nói tên, nó đã trả lời bằng một giọng điệu bí ẩn như thế.

Thế nhưng, nó vẫn nói tên cho cậu biết. Dù là ban cho cái quyền hạn gì đó, bằng một giọng điệu tự cho là ghê gớm, nhưng nó vẫn nói.

Cái tên mà nó xem là bảo vật độc nhất vô nhị.

“Nếu cậu chết thì ta không biết phải làm sao cả!”

Xương Hạo vừa run rẩy vừa siết chặt nắm đấm.

Nó đã cứu cậu, bằng cái giá của chính mạng sống nó. Nó đã giúp cậu rất nhiều, nhưng, cậu vô dụng chẳng làm được gì cho nó cả.

Chớp nhẹ mắt, nước mắt lặng lẽ trượt dài.

Lúc này, bên tai vang lên tiếng ai đó.

“Cậu không thấy sao?”

Không thấy. Bởi vì tầm nhìn đã mờ nhạt. Bóng dáng con yêu quái trước mắt trở nên méo mó, đôi mắt đỏ như máu.

“Thôi nào, cậu…”

“Gọi đi!”

Những tiếng gọi chồng chất lên nhau, vang vọng bên tai Xương Hạo.

Yêu quái bắt đầu nhúc nhích.

Chính con quái vật to lớn và dài ngoẵng này, chính nó đã giết Tiểu Quái.

“Thôi nào, tên ta là…”

“Hồng…”

Khép chặt mắt lại, Xương Hạo dùng hết sức bình sinh gào lên:

“Hồng Liên!”

Ngay lập tức, có ánh sáng chói lòa bắn thẳng vào giữa đôi lông mày!