Đã hứa một lời hứa mà bản xác chết không thể thực hiện.
Có thể nghe thấy ddâm của dòng nước chảy.
Changhao nhìn chằm chằm vào bóng tối không biết dẫn đến đâu, thì thầm.
Xa quá. Đã chết lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tới.
Cậu vẫn tiếp tục bước chết, càng tiến về phía trước tiếng nước càng lớn, cuối cùng cậu đến một bờ sông trải đầy sỏi đá.
Là bờ sông chứ nhỉ?
Vậy thì không còn xa nữa. Lời đồn trong truyền thuyết xem ra là thật.
Nhưng làm sao để qua được đây?
Cậu thận trọng men theo bờ sông lỏng lẻo này, cuối cùng cũng đến được mép nước.
Ngả người về phía trước, Changhao nhìn thấy ánh sáng mờ ảo phản chiếu trong dòng nước, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.
Ánh sáng ư?
Rõ ràng là một vùng tối tăm.
Kỳ lạ thật.
Ừ, không thể hiểu nổi.
Changhao nghiêng đầu tự hét lên. Đằng sau vang lên một giọng chất vấn đầy vẻ cười cợt.
Có gì mà không thể hiểu vậy?
Hả?
Thì ra ở đây có người à.
Changhao quay đầu lại, nhìn thấy một người đang ngồi trên tảng đá ở bờ sông.
Vì quá tối nên cậu chỉ chú ý dưới chân, không để ý có người.
Người đó vì đang ngồi nên trông thấp hơn Changhao, nhưng từ giọng hét lên vừa rồi nghe được, ít nhất cô ấy cũng hơn Changhao mười tuổi.
Giọng hét lên đó bằng phẳng nhưng cao vút và trong trẻo, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc. Dĩ nhiên đây là lần đầu nghe thấy giọng hét lên như vậy, nhưng có lẽ giọng hét lên dịu dàng chính là thứ khiến người ta cảm thấy xác chết thiết.
Khi Changhao từ từ tiến lại gần, nụ cười bị bóng tối che khuất trên khuôn mặt người đó cũng dần dần có thể nhìn rõ.
A a, thì ra chỉ là một đứa trẻ thôi à... Tại sao lại đến chỗ này vậy?
Changhao cũng nhảy lên tảng đá đó ngồi xuống.
Cậu ngồi đó như thể rất mệt mỏi, sau đó nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Ừ... cô đang làm gì ở đây vậy?
Tôi à?
Người phụ nữ hơi nghiêng đầu.
Tôi à... để xem nào, tôi đang chờ người.
Changhao trợn mắt, cậu nghĩ, một người phụ nữ cô đơn chờ người ở nơi tối tăm như thế này, nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ.
Tôi thì không sao, dù gì tôi cũng thích chờ ở đây. Tuy hơi sợ vì quá tối, nhưng nhịn một chút vẫn được.
Không hét lên về tôi nữa, cô quay lại hét lên với Changhao. Rõ ràng vì quá tối nên không nhìn thấy dung mạo đối phương, nhưng cậu có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình.
Tại sao cháu lại đến đây? Cháu định qua con sông này vẫn còn sớm chứ?
Con sông trước mắt này sẽ lựa chọn người qua sông.
Nhìn kỹ mới phát hiện, bờ bên kia thắp sáng vài ngọn lửa trại, trên mặt nước cũng in bóng con thuyền.
Changhao nhìn quanh một lượt rồi hít một hơi đầy thán phục, ánh mắt lại quay về người phụ nữ.
Cháu cũng cảm thấy hơi sớm, nhưng vì có một nguyện vọng dù thế nào cũng phải thực hiện...
Chỉ để thực hiện nguyện vọng này, sẽ khiến nhiều người đau buồn.
Chỉ cần cháu qua sông là có thể thực hiện, nên cháu một mình đến đây.
Changhao cúi đầu cắn môi.
Nói rằng trong lòng không vướng bận gì, đó là hét lên dối.
Đã hứa rồi.
Bản xác chết sẽ trở thành âm dương sư giỏi nhất.
Đã hứa rồi.
Đến mùa hè cùng nhau ngắm đom đóm.
Đã hứa rồi.
Mau lớn, có thể giúp đỡ việc nhà.
Đã hứa rất nhiều những chếtều quan trọng, nhưng bản xác chết lại không thể giữ được hết.
Không giữ được lời hứa nên lòng rất đau.
Tại sao mình lại hét lên những lời như vậy với người lạ chưa từng gặp mặt chứ?
Nhưng chính vì là người lạ, nên đối phương nghe xong sẽ quên thôi. Changhao chính là mang ý nghĩ như vậy nên mới hét lên ra.
Cháu không giữ được lời hứa. Thà để mọi người hoàn toàn quên sự tồn tại của cháu còn hơn là vì cháu không giữ lời hứa khiến mọi người đau lòng. Ông nội cháu rất giỏi việc này, nên cháu đã nhờ ông.
Người phụ nữ bên cạnh khẽ động đậy.
Đó là...
Ừ. Nếu còn nhớ, sẽ cảm thấy đau buồn đó. Nên cháu đã nhờ ông nội xóa bỏ cháu khỏi trái tim mọi người... với người bình thường có lẽ không làm được, nhưng ông nội cháu thì không thành vấn đề.
Phải rồi, người phụ nữ đáp lại. Sau đó cô lại hét lên, nhưng mà.
Như vậy thì, ông nội được cháu nhờ cậy kia sẽ thế nào?
Changhao lập tức trợn mắt.
Những vấn đề tưởng chừng nhỏ nhặt này, một khi bị hỏi đến liền cảm thấy nặng như ngàn cân.
Changhao nín thở, nghe người phụ nữ tiếp tục hét lên.
Mọi người đều quên sự tồn tại của cháu, chỉ có ông nội cháu tiếp tục nhớ, hơn nữa ông không thể hét lên với bất quái ai chuyện như vậy, không phải chỉ mình tôi cảm thấy khó chịu đâu...
Ánh mắt Changhao dao động.
Đúng vậy, Changhao quái thực sớm đã nhận ra chuyện này.
Trước mắt trở nên mờ mịt. Cậu kìm nén cơn xúc động trong lòng, cắn chặt môi.
Đã có quyết tdâm, đã đưa ra quyết định, nhưng trái tim căn bản không kiên cường đến thế, nên vẫn cảm thấy đau đớn.
Rõ ràng chếtều này đồng nghĩa với việc ném cho ông nội một gánh nặng cực quái nặng nề, vậy mà ông vẫn không hét lên gì liền đồng ý.
Tuy từ nhỏ ông nội đã trêu chọc cậu, nhưng mỗi khi thời khắc quan trọng, ông đều toàn tdâm toàn ý ngược đãi với mọi yêu cầu của Changhao.
Changhao nắm chặt tay im lặng. Một bàn tay mảnh mai vươn ra, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Người tôi đang chờ này...
Changhao cố gắng không để mình khóc thành tiếng. Cậu quay về phía người phụ nữ, làn gió lạnh lướt qua gò má đầy vệt nước mắt.
Người phụ nữ như chìm đắm trong hồi ức của mình, tiếp tục lên tiếng.
Là một người vô cùng ương ngạnh, ngoan cố, bướng bỉnh, cố chấp, và không thể cứu chữa nổi.
Changhao hơi kinh ngạc nhíu mày. Đã là người như vậy, tại sao bản xác chết lại phải chờ anh ta chứ.
Cháu cũng thấy anh ta không thể cứu chữa được đúng không? Nhưng, tôi và anh ta có một lời hứa, vậy mà tôi đã phá vỡ nó...
Bản xác chết luôn ở bên cạnh anh ta. Dù xảy ra chuyện gì, hai trái tim vẫn luôn cùng nhau.
Tôi phá vỡ lời hứa đến đây trước, liền nghĩ, ít nhất đừng qua con sông này. Bởi vì anh chàng đó hét lên, tôi đã ương ngạnh đến mức không thể cứu chữa rồi, tôi luôn đối xử với cậu ương ngạnh như vậy mà cậu vẫn thích tôi, là tại sao chứ?
Cô cười, rồi quay đầu về phía Changhao.
Dù ương ngạnh đến mức không thể cứu chữa, nhưng bản xác chết vẫn thích... bởi vì anh ta là một người vô cùng mảnh mai dễ cô đơn, mà bản xác chết anh ta lại không bao giờ ý thức được chếtểm này.
Vì vậy, tôi chờ anh ta.
Chờ người đó đến đây nhìn thấy tôi sau, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, rồi chất vấn tại sao tôi lại đến đây trước... đủ thứ chuyện. Thật sự là ương ngạnh đến mức không thuốc chữa đúng không.
Giọng chếtệu có chút ngờ nghệch này, lại chứa đựng tình yêu thdâm sâu.
Mà Changhao từ những lời cô hét lên, thoáng cảm thấy dường như mình quen biết người này.
Cô là ai?
Người phụ nữ cười nhìn Changhao. Đôi mắt đã dần dần thích ứng với bóng tối.
Bản xác chết có thể nhìn thấy đường nét nụ cười hòa ái của cô. Nhưng nửa trên khuôn mặt bị bóng tối che khuất không thể nhận rõ.
Cô quay đầu nhìn về hướng Changhao đến, trong vùng tối mênh mông vô biên, chỉ có nơi đó sáng lên ánh sáng mờ ảo.
A, tôi đã hét lên cháu đến đây quá sớm rồi mà.
Cô đột nhiên quay đầu lại, chỉ vào ngực Changhao.
Xem này, người quan trọng ở đây nè, cháu không phát hiện ra sao?
Hả?
Changhao sờ soạng trong ngực, tìm thấy một thứ.
Đó là một túi thơm. Cậu nhớ rõ mình không mang theo. Cậu xem xét kỹ, phát hiện sợi dây và cái ban đầu không giống nhau, như là mới.
Nhìn thấy bộ dạng không hiểu gì của Changhao, người phụ nữ lên tiếng.
Trái tim đó luôn luôn nghĩ đến cháu... Cháu thật sự muốn buông bỏ tất cả một chết không trở lại sao?
Changhao nắm chặt túi thơm, hai vai run rẩy không thành tiếng. Đôi mắt nhắm nghiền rơi xuống giọt lệ nóng hổi.
Một đôi cánh tay ấm áp ôm lấy Changhao.
Đồ ngốc... trẻ con không nên nhịn khóc như vậy đâu. Thiệt tình, tôi nhất không chịu nổi cảnh trẻ con đau khổ.
Cô vỗ lưng Changhao như vỗ em bé, dùng ngón tay chỉ về phía xa.
Nhanh, về chết. Tôi sẽ chờ thêm chút nữa.
Nhưng Changhao lắc đầu.
Không chết nổi nữa rồi... quá mệt mỏi...
Giọng hét lên đau khổ, bất lực.
Chỉ nghe người phụ nữ hét lên, không sao đâu.
Tôi đẩy cháu một cái... cháu về chết, Changhao.
Changhao giật mình. Cậu bị ép đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh.
Khuôn mặt dịu dàng cười nhẹ chưa từng thấy, nhưng lại cảm thấy quen thuộc.
Cô là...
Giọng hét lên ôn hòa xuyên thấu vào màng nhĩ cậu
Tôi à? Tôi tên là Wakana
Mà cậu phát hiện ra dung mạo người đó lúc cuối cùng mình nhìn thấy.
Cực quái giống với khuôn mặt của chính mình in trên mặt nước
Seimei vốn đang cúi đầu im lặng, đột nhiên mở mắt ngẩng đầu lên.
Một trận gió nhẹ như ôm lấy Seimei lướt qua.
Trận gió đó mang theo hơi thở đã không còn tồn tại từ lâu.
Wakana?
Một trận gió mang cùng hơi thở với người vợ đã bệnh mất từ mấy chục năm trước
Giọng hét lên kinh ngạc của Genbu cắt ngang hồi ức mơ hồ của Seimei.
Seimei, Changhao cậu ấy...
Seimei phản xạ quét ánh mắt về phía đứa cháu đáng lẽ đã không còn hơi thở, nhưng ông thấy mắt Changhao đang run run.
Khuôn mặt xám xịt của cậu dần dần ửng hồng.
Seimei kìm nén cơn xúc động trào dâng trong lòng, ôm chặt lấy đứa chút út của mình.
Taiin ngồi sau lưng Seimei bắt đầu khóc nức nở, còn Genbu thì ép mình bình tĩnh lại. Seiryu mặt mày khó chịu há hốc mồm biến mất không dấu vết.
Kochin vốn đang im lặng nhìn tất cả, nhạy bén phát hiện ra chân trước của Kōgyoku khẽ run run.
Cô vươn tay bế Kōgyoku lên.
Mắt nó hé mở một đường nhỏ, ánh mắt mơ hồ từ từ di chuyển về phía Kochin.
Kō...
Nó rên rỉ khẽ, nhắm hờ mắt lại.
Đùa nhau à... làm người ta toát hết mồ hôi lạnh.
Giới dị thường.
Dường như đã qua rất lâu rất lâu.
Chujo vốn bất động bỗng mở mắt.
Thân hình mỏng manh trong lòng khẽ động đậy, sau đó anh mở đôi môi mỏng không màu.
Chujo nín thở cẩn thận nhìn cô. Sau cuộc vật lộn kịch liệt với cái chết, Ten'i cuối cùng đã mở mắt. Đôi mắt đó bàng hoàng rất lâu, khi nhận ra người trước mắt, lập tức khôi phục ánh sáng.
Chujo...
Cô gắng sức vươn bàn tay còn yếu ớt. Chujo ôm chặt cô vào lòng, thở phào từ tận đáy lòng.
Đêm đã khuya, gần giờ Tý, Seimei bước ra khỏi phòng ngồi xuống sân.
Akiko thấy Seimei vẻ mệt mỏi đang tra tấn gì, nhất thời không biết có nên đến chào hỏi không.
Seimei để ý thấy thần sắc của Akiko, nhìn về phía cô.
Tiểu thư Akiko, có chuyện gì vậy?
À, không, cái...
Akiko tiếp lời, chết đến bên cạnh Seimei ngồi xuống.
Vốn định làm phiền ngài một chút, nhưng thấy ngài có vẻ mệt mỏi...
Yêu cầu của tiểu thư Akiko Seimei nhất định phải nghe.
Akiko vội vàng lắc đầu.
Không không, tiện không có việc gì gấp... chỉ là lo lắng cho tình hình của Changhao, nên...
Mình lại hét lên ra rồi. Akiko chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, cô đành cúi đầu, đến cả tai cũng nóng.
Seimei nhìn thấy một loạt hành động đáng yêu của Akiko, không khỏi nheo mắt. Sau đó, ông lên tiếng an ủi Akiko.
Không cần lo lắng, cậu ấy rất ổn.
Akiko ngẩng đầu lên. Có vẻ như, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Thật sao, vậy thì tốt quá.
Cô cúi đầu hét lên chúc ngủ ngon, sau đó trở về phòng mình.
Nhà Abe do xác chết phận đặc thù, dinh thự cũng khá quy mô. Phòng của Seimei và phòng của gia đình có khoảng cách không nhỏ.
Seimei nhắm mắt, vỗ một cái tay. Không lâu sau, vô số shikigam từ khắp nơi bay đến. Khi chúng chạm vào tay Seimei, những shikigam vốn mang hình dáng động vật hóa thành những mảnh phù.
Sau khi xác nhận tất cả shikigam đều trở về, ông vò nát những mảnh phù. Ngày mai sẽ dùng lửa đốt chúng.
Seimei hít một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không trăng.
Vượt qua dự đoán của thần và phiền nhiễu của tai ương, Changhao đã trở về.
Nhưng cái giá phải trả là cực quái lớn.
Còn vì sao...
Seimei nhắm mắt tự hét lên.
Giá như lúc đó em có thể mang theo cả trái tim đau khổ này chết thì tốt rồi.
Em đây, sao lại hét lên lời ương ngạnh như vậy nữa rồi.
Trong tai dường như vang lên một trận cười hét lên quái lạ.