Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 7

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 29

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 8: Hàng Rào Xua Tan Màn Sương Dày Đặc - Chương 1

À, Tiểu Quái ngáp một cái rõ to, hai chân trước bắt chéo lên nhau, cơ thể cuộn tròn lại.

Akiko ngồi cạnh bên nhìn nó, nghiêng đầu trầm ngâm suy nghĩ:

Masahiro.

Hiện tại, nàng đang ở trong một căn phòng tại phủ Abe, trên hành lang ngoài phòng của Masahiro – cháu trai cuối cùng của Âm Dương Sư lừng danh Abe no Seimei. Còn về lý do tại sao trưởng nữ của đại quý tộc quyền thế một thời Fujiwara no Michinaga – Fujiwara no Akiko lại có mặt ở phủ Abe thì ta xin phép không nói thêm ở đây.

Masahiro và Tiểu Quái quen nhau từ bao giờ nhỉ?

Cái tên Tiểu Quái mà Akiko gọi ấy, chính là con yêu quái trắng muốt vừa ngáp một cái rõ to rồi đi vào giấc ngủ trưa ban nãy.

Ngoại hình của nó rất khác so với những loài vật thông thường mà người đời vẫn thấy. Nó là một dị hình.

Toàn thân bao phủ bởi lớp lông tuyết trắng mềm mại, trông hơi giống mèo lớn hay chó con, cái đuôi dài phe phẩy nhẹ nhàng sau lưng, đôi tai dài vểnh ra sau gáy. Trên cổ có một vòng nhô lên màu đỏ tựa như ngọc cong, bốn chi có năm móng vuốt sắc nhọn, trên trán có ấn ký màu đỏ hình đóa hoa, còn đôi mắt híp lại thì mang sắc hoàng hôn.

Lười biếng phơi mình trong ánh nắng vào tháng Mười Một (Shimo tsuki), vốn đã tương đối ấm áp, nó gần như đã chìm sâu vào giấc ngủ. Chắc hẳn bộ lông trắng muốt ấy rất ấm, vì khi hỏi nó có muốn đắp thêm gì không, nó chỉ khẽ phe phẩy đuôi, có lẽ là ý bảo không cần.

Nhìn theo bóng Tiểu Quái, Masahiro chìm vào hồi ức.

Tính ra thì đã hơn nửa năm rồi nhỉ?

Lần đầu cậu gặp Tiểu Quái là vào cuối xuân.

Mình chưa từng nhắc đến chuyện này với Akiko sao nhỉ?

Masahiro chớp mắt, gãi gãi đầu.

Ôi, nói ra thì dài dòng lắm, chuyện đã xảy ra nhiều vô kể…

Masahiro híp mắt lại, tâm trí trở về rất, rất xa xưa.

*****

Đó là những thứ cậu thường thấy.

Chúng luôn lảng vảng quanh sân đối diện.

Chỉ là, cậu chưa bao giờ biết rốt cuộc đó là thứ gì.

Ngày hôm đó, ông nội vừa lúc ở cạnh bên, thế là cậu níu ống tay áo ông, hỏi ra điều vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Cái kia, là cái gì vậy ạ?

Hả?

Thấy ông nội nhíu mày ngạc nhiên, cậu chỉ tay về phía sân, hỏi lại một lần nữa:

Ông xem kìa, ở đằng kia ấy, cái thứ màu đen đó.

Theo ánh mắt của cậu, đôi mắt ông nội trợn tròn:

Cháu, nhìn thấy được thứ đó sao?!

Thái độ và giọng nói kinh ngạc tột độ của ông nội ngược lại khiến cậu thấy lạ lùng.

Đó là thứ mà ai cũng thấy mà. Việc chúng ở đó là bình thường, nên chẳng ai nói năng hay để ý đến chúng cả.

Cậu bé nghĩ như vậy từ bé.

Thế nhưng…

Vậy sao…

Nhìn vẻ mặt tò mò của cậu, ông nội khẽ cười khổ. Rồi từ từ giơ tay lên, vỗ hai cái bốp bốp.

Không biết có phải vì nghe tiếng vỗ tay hay không mà những thứ màu đen ấy lập tức tản đi thật xa, nhưng không phải rời đi hoàn toàn, mà chúng giữ một khoảng cách nhất định, từ xa dò xét tình hình bên này.

Vậy thì, phải làm gì với cháu đây nhỉ?

Ông nội trầm ngâm, vẻ mặt như đang lo lắng.

Nhìn thấy nhiều quá cũng không tốt…

Ông nội khoanh tay, nhíu mày, bộ dạng khó xử.

Một lúc lâu sau, ông nội cuối cùng cũng thở dài, đưa bàn tay gầy guộc che lên mắt cậu.

Cậu ngoan ngoãn đứng yên không động đậy, loáng thoáng nghe thấy lời nói khe khẽ của ông nội mà cậu không hiểu: "Thế này là được rồi."

Tay ông nội rời đi, tầm nhìn khôi phục, cậu kinh ngạc nhìn quanh.

Sao vậy, tất cả những thứ màu đen vẫn lảng vảng khắp nơi trước đó đều biến mất cả rồi?

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông nội:

Những thứ màu đen, biến mất hết rồi…

Bàn tay to lớn gầy guộc của ông nội xoa đầu cậu:

Không nhìn thấy được là tốt rồi.

Khóe miệng ông nội nở một nụ cười:

Cháu còn nhỏ, bây giờ vẫn không nên thấy thì hơn. Nếu không, bị phát hiện thì sẽ gặp nguy hiểm đó.

Lời ông nội quá khó hiểu, cậu không hiểu, cậu chỉ bận tâm một chuyện:

Vậy mãi mãi sẽ không nhìn thấy nữa sao ạ?

Đó là nỗi lo lớn nhất của cậu. Còn vì sao lại lo lắng điều đó nhất thì bản thân cậu cũng không hiểu.

Trước câu hỏi của cậu, ông nội lắc đầu, hiền hòa đáp:

Đến khi cháu…