Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 25

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 3: Lồng Tù Gương - Chương 12

Tháng Mười, cuối tháng. Cảnh tượng đã là sau giờ Dậu.

An Bội Tình Minh cùng cháu trai út của mình, Xương Hạo, cả hai đến Dinh thự Đông Tam Điều của Nội Lãm Đằng Nguyên Đạo Trường.

Trưởng nữ Chương Tử, gia chủ của nơi này, đang chờ chuẩn bị được triệu kiến vào cung. Mọi sự chuẩn bị đã sẵn sàng, sính lễ, hồi môn đã tươm tất, và bốn mươi nữ quan hầu hạ cũng đã được chọn lựa xong xuôi.

Chương Tử sẽ vào ở Phi Hương Xá. Như vậy, nàng sẽ trở thành Đằng Hồ Nữ Ngự.

Đạo Trường trông có vẻ khá vui vẻ. Chương Tử cũng rạng rỡ không kém. Từ một tháng trước, nghi thức giả định nhập cung đã được cử hành long trọng, và dưới sự xoay chuyển của bánh xe định mệnh, Chương Tử cuối cùng cũng kịp tiến cung trước khi Trung Cung Trinh Tử hạ sinh long tử.

Nếu giờ đây còn điều gì đáng lo ngại, thì đó chỉ có thể là lời nguyền đang giáng xuống Chương Tử.

Vì lẽ đó, gần đây, hầu như ngày nào Tình Minh cũng đến thăm Đông Tam Điều Đại Điện. Dường như ông có chuyện quan trọng muốn dặn dò Đạo Trường về việc Chương Tử tiến cung. Chuyến viếng thăm hôm nay, Xương Hạo có thể coi là một sự hiện diện thừa thãi, dù không dẫn theo cậu ta cũng không có ảnh hưởng gì. Thế nhưng Đạo Trường lại liên tục nhờ cậy hãy cố gắng dẫn Xương Hạo theo, nên Tình Minh đành chịu, đưa cậu đi cùng.

Thực ra, phủ đệ của Đạo Trường không phải là nơi thích hợp để làm việc này. Mà bản thân Tình Minh cũng có nơi cần đến. Nhưng ngày mai đã là ngày nhập cung rồi. Tức là chỉ còn lại đêm nay.

Xương Hạo đang lo lắng không yên vì nhất định phải cáo từ trước khi đêm xuống, thì Đạo Trường đột nhiên nói với cậu: “Xương Hạo này, gần đây, ta mong cháu hãy cố gắng bớt chút thời gian từ công vụ, đừng để công việc bó buộc quá nhiều, liệu có được không?”

“À, vâng… ngày mai, không, cho đến tận ngày kia, cháu sẽ xem xét liệu có thể vào cung được không ạ.”

Hiểu rõ ý ẩn chứa trong lời nói của Xương Hạo, Đạo Trường thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười.

“À… vậy là, cuộc quyết đấu, cũng chính là đêm nay rồi phải không?”

Xương Hạo lặng lẽ trả lời. Tình Minh quay đầu nhìn Xương Hạo lúc này, ra lệnh.

“Xương Hạo, cháu đi xem tình hình của Chương Tử điện hạ thế nào.”

Trong khoảnh khắc, Xương Hạo dường như không hiểu ý của Tình Minh. Tình Minh trấn tĩnh lại, chậm rãi lặp lại lời mình vừa nói.

“Cháu qua xem tình hình của Chương Tử điện hạ đi. Ta có vài lời muốn nói với đại nhân Đạo Trường.”

“À…” Xương Hạo cuối cùng cũng hiểu ra. Ý ngoài lời là Xương Hạo không nên có mặt ở đây. Dường như đại nhân Tình Minh có chuyện quốc gia đại sự quan trọng muốn bàn với đại nhân Đạo Trường. Không, có lẽ đại nhân Đạo Trường có lời gì muốn nói cũng không chừng. Bởi vì đại nhân Đạo Trường rất tin tưởng vào bói toán của Tình Minh.

Xương Hạo hành lễ xong, im lặng bước ra ngoài, bỏ lại tẩm điện nơi Tình Minh và Đạo Trường đang ở phía sau.

Tiễn chân cháu trai mình đi xa, cho đến khi không còn thấy bóng dáng, Tình Minh mới giao ánh mắt với Đạo Trường, ra hiệu cho ông. Đạo Trường hiểu ý, bước tới đóng cửa sổ và cho tất cả thị nữ lui xuống.

“Đại nhân Đạo Trường, kết quả thế nào rồi?”

“Đều trong dự liệu.”

Tình Minh nghe xong, gật đầu lia lịa.

Bước đi trên hành lang nối liền với Đông Bắc phối điện, Xương Hạo cảm khái lắc đầu.

Chặng đường đến căn phòng đối diện dường như cũng không cần phải bước tiếp nữa. Sau khi Chương Tử rời khỏi đây, cái gọi là kết giới trừ ma cũng không còn cần thiết nữa. Nếu kết giới đã không cần thiết, thì âm dương sư cũng chẳng có lý do gì để ghé thăm.

Đến giữa hành lang, Tiểu Quái đột nhiên dừng bước. Xương Hạo hoàn toàn không nhận ra điều này, mãi cho đến khi đi thêm một chút, Xương Hạo mới cảm thấy có gì đó không đúng, quay người lại.

“Tiểu Quái, sao thế? Mau đi thôi chứ.”

Nhưng, Tiểu Quái chậm rãi lắc đầu. “Ta không sao đâu. Ta cũng chẳng có gì muốn nói, cứ đợi ở đây là được rồi.”

“Nhanh lên nào, ngươi mau đi đi.”

Tiểu Quái vung vẫy hai chân trước, giục giã Xương Hạo. Còn mình thì ngồi phịch xuống ngay tại chỗ. Nhìn Tiểu Quái lắc lư ngơ ngác, nghĩ rằng như vậy cũng tốt, để nó nghỉ ngơi một lát, Xương Hạo liền một mình đi về phía phối điện đối diện.

Bởi vì Chương Tử đã trưởng thành, nên không thể trò chuyện đối mặt như trước nữa. Xương Hạo qua tấm rèm ngăn cách cả căn phòng, nhìn về phía đông, nơi Chương Tử thường ở. Vì mặt trời sắp lặn, góc phòng trở nên u tối, chỉ còn vài tia nến yếu ớt từ chính điện rọi vào.

Xương Hạo vừa rẽ vào góc phòng thì đột nhiên dừng bước. Cửa sổ ngăn phía đông đang mở. Sâu bên trong tấm rèm tre có tiếng người nói. Gió lạnh mang theo hơi đông thổi đến, quyện với mùi trầm hương, một hương thơm vô cùng quen thuộc với Xương Hạo.

Xương Hạo nheo mắt lại, bước thêm một bước vào bên trong.

Đến trước cửa sổ ngăn, Xương Hạo khụy gối xuống, xuyên qua tấm rèm tre quan sát tình hình bên trong sương phòng. Dù từ chính điện có thể nhìn ra ngoài, nhưng từ bên ngoài lại khó lòng nhìn rõ bên trong.

Xột xoạt, có tiếng quần áo cọ xát sàn nhà truyền đến.

Xương Hạo chống hai tay lên rèm tre, cúi người thật sâu, nói.

“Ngày mai người sẽ tiến cung, xin chúc mừng người.”

Sau khi chào hỏi đúng mực, Xương Hạo cứ thế im bặt. Lúc này đầu óc cậu trống rỗng, không còn những câu nói đùa lanh lợi, cũng chẳng có những bài thơ ứng tác nào.

Không khí ngày càng trở nên nặng nề. Lời nguyền trong người dường như lại rục rịch. Tốt nhất là không nên gây ra ảnh hưởng xấu nào cho Chương Tử. Chỉ lo lắng những chuyện này, Xương Hạo định cáo từ ngay lập tức không nán lại.

Chẳng mấy chốc, đằng sau tấm rèm truyền đến một giọng nói trong trẻo.

“Đã lâu không gặp.”

Xương Hạo ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười. Cảm giác như đã rất hoài niệm. Lần cuối cùng nghe thấy giọng nói này dường như là chuyện của một tháng trước.

Giọng nói khiến lòng cậu hoài niệm ấy, dường như vẫn văng vẳng bên tai Xương Hạo, chưa từng rời đi. Mặc dù Xương Hạo cũng từng thầm tưởng tượng, sau khi kết thúc nghi thức nhập cung giả định, liệu Chương Tử có trở nên giống người lớn hơn không.

Bị làn gió đông lạnh lẽo thổi qua, tấm rèm tre khẽ lay động.

“Có cảm giác như, Xương Hạo, cậu gầy đi thì phải.”

Xương Hạo nghiêng đầu vẻ khó xử. Sau đó, vừa thận trọng chọn lựa từ ngữ vừa đưa ra câu trả lời rõ ràng.

“Có lẽ là vì ngày nào cũng phải chạy vào Hoàng cung ạ, ít nhiều cũng gầy đi chút. Bình thường cháu toàn ngồi một chỗ ít vận động, nên bây giờ vừa đẹp ạ.”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Giọng nói truyền ra từ sau tấm rèm nửa tin nửa ngờ. Hiện giờ Chương Tử đang có biểu cảm thế nào, với Xương Hạo mà nói, rất dễ hình dung ra.

Đột nhiên, thật bất ngờ, giọng Chương Tử trở nên trầm xuống.

“Trước kia cậu từng nói, dù cách tấm rèm tre vẫn có thể nhìn rất rõ, xem ra là nói dối rồi.”

“Vậy thì, mặt ta, Xương Hạo không nhìn rõ phải không?”

Xương Hạo khẽ mở to mắt, rồi khóe miệng hiện lên nụ cười khổ.

Không kìm được, trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ Chương Tử trước đây từng nghiêm túc làu bàu.

“Phiền phức thật đó, không nhìn rõ mặt đối phương thì.”

Nhìn thẳng về phía trước, Chương Tử nói. Để có thể truyền đạt ý nghĩ của mình một cách rõ ràng cho đối phương, cũng như, để có thể hiểu rõ lời đối phương nói.

“Như vậy không được đâu. Từ nay về sau, người có thể trực tiếp nhìn người như thế này, chỉ có một mình Hoàng đế bệ hạ mà thôi.”

“Hơn nữa, người có thể gọi thẳng tên người cũng vậy… À, đúng rồi.”

“Cách nói chuyện của hạ thần thật sự quá thất lễ. Đối với Thiên mệnh chi nữ dưới một người mà nói, xin người hãy lấy lòng từ bi mà tha thứ cho hạ thần.”

Xương Hạo đột nhiên thay đổi cách nói chuyện của mình, dùng giọng văn lủng củng, rườm rà mang tính quan phương mà cậu đã dùng từ khi nhậm chức để đáp lời.

Cả hai càng lúc càng chìm vào im lặng.

Keng một tiếng, hình như có gì đó rơi xuống đất, và tấm rèm tre cũng đột nhiên rung lên. Từ khe hở li ti của tấm rèm tre, Xương Hạo nhìn thấy bóng một bàn tay.

Đây là do Chương Tử đánh rơi chiếc quạt đang cầm trong tay, và dùng tay chạm vào tấm rèm tre.

“Chương Tử điện hạ à…”

Cảm nhận được giọng nói khô khốc truyền ra từ bên trong tấm rèm tre, trái tim Xương Hạo bỗng thắt lại.

“Đừng nói gì về Thiên mệnh chi nữ dưới một người nữa, Chương Tử điện hạ gì đó. Xương Hạo…”

Xương Hạo ngẩng đầu nhìn trời. Trong lòng có thứ gì đó khiến cậu nghẹt thở. Một cảm giác nóng hầm hập, lại vừa ngứa ngáy, khiến người ta nghẹt thở cứ tắc nghẽn ở ngực. Lần đầu tiên nghe thấy câu này, đã là chuyện của rất lâu về trước.

Mãi mới, cậu dùng lễ quân thần để gặp nàng. Mãi mới, tưởng rằng mình đã quên nàng.

Khoảng cách vẫn không thay đổi, vẫn y hệt như trước. Chỉ là một tấm rèm tre mỏng manh, nhưng lại giống như một tấm sắt chắn cách ly cậu và nàng thật xa. Dù khoảng cách này rõ ràng cậu có thể dễ dàng chạm tới, nhưng giờ đã là điều tuyệt đối không thể.

Xương Hạo lặng lẽ vươn tay, xuyên qua tấm rèm tre và nhẹ nhàng nắm lấy tay Chương Tử. Qua tấm rèm tre dày đặc, cả hai cảm nhận được hơi ấm của đối phương. Đến tận ngày hôm nay, chỉ có điều này mới là thứ có thể xác định được.

“Đom đóm.”

Nghe Chương Tử nói đến nửa câu, Xương Hạo gật đầu.

Đây là lời hẹn ước của hai người. Điều mà cả hai sẽ cùng đi ngắm vào mùa hè năm sau. Cả hai đều đã hẹn ước rồi. Vào lúc đó, giữa hai người vẫn chưa có tấm rèm tre này, cả hai vui vẻ nhìn đối phương mỉm cười.

Cứ thế xuyên qua tấm rèm tre mà nắm lấy tay nhau, Xương Hạo nhắm mắt lại. Nghĩ đến dáng vẻ của Chương Tử lúc đó, bên tai vẫn vang vọng lời hẹn ước: “Sẽ để cho cậu đi xem. Nhất định sẽ có lúc để cho cậu xem… trông cứ như vẻ đẹp hư ảo.”

Nhất định phải để vẻ đẹp của mùa hè năm ấy in sâu vào mắt Chương Tử. Vì người sắp trở thành chủ nhân Đằng Hồ của chốn thâm cung.

Đom đóm bay lượn. Dù ly biệt cũng phải để nàng thấy được cảnh tượng đó. Để làm được điều này, cậu phải học được phép thuật duy nhất ấy.

Bây giờ thì chưa được. Nhưng, đến một lúc nào đó, nhất định sẽ được.

Trong rèm không có tiếng trả lời. Chỉ vang vọng tiếng quần áo cọ xát sàn nhà, truyền tải tâm ý của đối phương.

Sau đó, giọng Chương Tử tuyệt vọng truyền đến.

“Nghe nói, trong Hoàng cung có rất nhiều yêu quái, phải không?”

Bản thân nàng là một quý nhân mạnh mẽ độc nhất vô nhị. Những yêu ma quỷ quái ẩn náu trong Hoàng cung chắc chắn sẽ kéo nhau đến tấn công. Trong số đó không thiếu những kẻ mang lòng dạ hiểm độc. Quyền uy tối thượng của nàng đã thu hút cả những yêu ma quỷ quái đến từ xứ lạ.

Trong Hoàng cung, vô số ác niệm của con người đã tụ tập ở đây. Cảm xúc tiêu cực của con người không hề tan biến, mà ngược lại, như cặn bẩn, chất đống ở mọi ngóc ngách trong Hoàng cung. Dù bên ngoài nguy nga tráng lệ, nhưng bên trong thực chất đang cuồn cuộn đủ loại những điều tệ hại và xấu xa của con người.

Hơn nữa, nơi thể hiện rõ nhất điều này, chính là hậu cung. Để tranh giành ân sủng, cuộc đấu đá của các giai nhân trong hậu cung vừa khốc liệt vừa đáng sợ. Oán niệm của phụ nữ hậu cung mạnh hơn lời nguyền trăm lần, cũng rất có thể sẽ tấn công nàng.

“Tuy nhiên, ta không sao đâu.”

Nàng mỉm cười xuyên qua tấm rèm tre.

“Bởi vì, bởi vì, Xương Hạo, cậu sẽ bảo vệ ta, phải không?”

Là người kế nhiệm của đại âm dương sư An Bội Tình Minh. Người đã hóa giải lời nguyền ở Quý Thuyền, giải cứu chị họ mình khỏi yêu quái dị vực, và người có hẹn ước với Chương Tử, người sẽ bảo vệ nàng, chính là người đàn ông đang đứng trước mặt này.

Xương Hạo khẽ mấp máy môi, dường như nói được nửa câu lại có ý nghĩ gì đó, lại khép miệng lại. Cười nói: “Ừm.”

Không kìm được cúi đầu, Xương Hạo quả quyết nói.

“Ta sẽ bảo vệ người.”

“Hãy cứ để ta làm thử xem. Chương Tử cũng vậy, những người thân xung quanh Chương Tử cũng vậy.”

“Rồi, đến một lúc nào đó… nàng sẽ hạ sinh rồng con, đó sẽ là Hoàng tử đời kế tiếp.”

“Ta sẽ luôn bảo vệ người nhé.”

Dốc hết sức lực cả đời mình, để bảo vệ những người nàng yêu thương.

Chương Tử nghe những lời này, nở một nụ cười hạnh phúc.

Từ phía bên này tấm rèm, có thể thấy rõ mặt Xương Hạo. Nhưng, từ phía Xương Hạo lại không thể thấy dáng vẻ của nàng bên trong tấm rèm.

Vì vậy, những giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt nàng, cậu, Xương Hạo, không nhìn thấy được.

“Ta tin cậu.”

Hai bàn tay siết chặt qua tấm rèm tre vẫn ấm áp như vậy.

Sự ấm áp này nhất định sẽ không bao giờ quên.

Tiểu Quái ngồi ở hành lang, cứ thế nhìn Xương Hạo phía trước.

Trên đời có nhiều chuyện dù cầu xin thế nào cũng tuyệt đối không thể thành hiện thực.

Cũng có những chuyện dù biết không có kết quả vẫn phải cố gắng làm. Thật tàn khốc, khiến người ta ưu sầu.

Biết mình bất lực, Tiểu Quái chỉ có thể ngồi yên lặng nhìn.

Đối diện tấm thủy kính, Cùng Kỳ từ từ mở mắt.

“Đến rồi sao.”

“Chẳng mấy chốc con mồi của ta sẽ đến.”

Bị lời nguyền như vậy, cái âm dương sư nhỏ bé ngu ngốc đó sẽ đến.

Cùng Kỳ đứng dậy. Những yêu ma dưới sự kiểm soát của hắn đồng loạt quay đầu nhìn hắn.

Nhìn lũ thuộc hạ của mình, tên thủ lĩnh yêu ma này để lộ bộ nanh sắc bén.

Thời điểm cuối cùng cũng đến.

Ăn thịt người, uống máu người, cuối cùng đã hoàn toàn hồi phục vết thương. Còn lại chỉ là để khôi phục yêu lực đã mất, mà phải ăn huyết nhục của tên âm dương sư kia.

Như vậy, vết thương hắn chịu phải khi đấu với Cửu Vĩ sẽ hoàn toàn bình phục. Kể từ khi lời nguyền Quý Thuyền bị phá giải, Cùng Kỳ vẫn luôn ẩn mình phía sau thủy kính, kiến tạo dị giới của riêng mình, trong đó mai phục chờ đợi con mồi, cả ngày lo lắng bất an.

Đây là không gian hư ảo do Cùng Kỳ dùng yêu lực của mình dệt nên. Có thể tùy ý biến đổi theo ý nghĩ của Cùng Kỳ.

“Hãy đi đón tiếp quý khách của chúng ta. Nhất định phải trịnh trọng nhé.”

Theo lệnh truyền chứa đầy sự phỉ báng đó, một con yêu quái xuất hiện trước mặt mọi người.

Nó có thân hình giống cừu trắng, sở hữu bốn chiếc sừng nhọn hoắt, bốn chân chẻ đôi.

“À, là ngươi đó, Thổ Lâu.”

Con dê có bốn sừng nhọn hoắt, hai mắt lóe lên hung quang, hành lễ với chủ nhân mình, từ từ tan biến vào lòng đất.

Những yêu quái khác cũng như hưởng ứng, ào ạt lao về các hướng.

Thủ lĩnh yêu ma của dị giới, dang rộng đôi cánh khổng lồ phía sau, không ngừng vỗ và quạt.

Gió nóng bao bọc yêu lực xoáy lên, chẳng mấy chốc đã tràn ngập cả dị giới.

Trên bầu trời màu đỏ sẫm lay động như gợn sóng, bao phủ bởi những đám mây đen xám. Khắp nơi, từ những khe nứt như bị xé toạc của những đám mây đen, tia chớp đỏ thẫm lóe sáng.

Chẳng biết từ lúc nào, Cùng Kỳ cũng đã đứng trên con phố của dị giới với rất nhiều nhà cửa phủ đệ.

Cùng Kỳ vụt xoay người, biến mất vào trong tòa kiến trúc khổng lồ đứng ở một góc.

Khi đêm xuống, Tình Minh và Xương Hạo rời khỏi Đông Tam Điều Đại Điện, trên đường về, hai người chia tay nhau ở đại lộ.

Xương Hạo tháo chiếc mũ ô sa trên đầu, cởi búi tóc ra dùng tay chải lại, rồi búi gọn ra sau gáy.

“Ông ơi, cháu, đi đây ạ.”

Đi đâu, Xương Hạo không nói. Tình Minh cũng không hỏi, lặng lẽ nhận lấy mũ, gật đầu, rồi quay người về phủ.

Xương Hạo và Tiểu Quái lặng lẽ chờ trời tối, gọi ra Xe Yêu Xa Chi Phụ.

“Xa Chi Phụ, hướng nam!”

Xương Hạo nhảy lên xe bò, vén rèm cửa phía trước lên, gọi.

Những người dân trong đô thành sợ thần quỷ, sớm đã đóng kín cửa nhà ngay sau hoàng hôn, đóng chặt cửa, không dám thở mạnh một tiếng, chờ đợi bình minh.

Trong đô thành như phế tích, chiếc xe bò thân xe lấp lánh đom đóm xanh, chạy nhanh như bay. Chẳng mấy chốc đã ra khỏi đô thành, dọc theo sông Gia Mão một mạch chạy về phía nam.

Tiểu Quái lúc này cuối cùng cũng nói ra địa điểm mục tiêu của Xương Hạo.

“Đi đến Cự Quỳnh Trì sao?”

Xương Hạo không trả lời, ngầm đồng ý. Xa Chi Phụ toàn lực chạy trên con đường vốn không có đường, đến cả việc há miệng thở cũng không kịp.

Trong tiếng rung động kịch liệt cộc cạch cộc cạch, Xương Hạo trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Cự Quỳnh Trì còn chưa thấy bóng dáng.

Bình An Kinh là nơi Tứ Thần Tương Ứng. Và Cự Quỳnh Trì chính là hướng Chu Tước.

Đó là một hồ nước nằm ở hướng đối diện hoàn toàn với núi Quý Thuyền bao quanh Kyoto. Nếu có một hồ nước lớn như vậy tồn tại, yêu ma dị giới cũng nhất định có thể cùng biến mất ở phía bên kia tấm thủy kính.

Không phải ở đô thành, mà là tiềm phục trong tấm thủy kính ở nơi xa rời Kyoto.

Đô thành đã xảy ra những vụ mất tích kỳ lạ. Nếu có nước, yêu lực của Cùng Kỳ có thể đạt tới. Yêu ma dị giới xuyên qua thủy kính xuất hiện ở nhân gian, kéo nhiều người vô tội vào ma giới.

Vào giờ Tuất, Xa Chi Phụ đang chạy bỗng dừng lại đột ngột.

“Oa!”

Bị hất xuống, Xương Hạo và Tiểu Quái ngay lập tức chỉnh sửa tư thế, đứng dậy.

Vượt qua trục xe nhìn quanh, gió mang theo hơi nước. Tuy nhiên, nơi đây vẫn còn cách Cự Quỳnh Trì một khoảng.

Lúc này, Xương Hạo cảm thấy dưới chân mình hình như có thứ gì đó sắp trồi lên từ lòng đất, một điềm gở bỗng ập đến. Cơ thể cậu dường như cũng đang phản ứng, khiến toàn thân khó chịu.

Thứ gì đó đang gọi ra lời nguyền Cùng Kỳ bên trong cơ thể cậu!

Ngay lập tức, Xương Hạo cắn chặt môi, ngửa mặt nhìn trời. Cậu xác định phương hướng của các vì sao, rồi phán đoán góc độ của địa điểm. Hồ Cự Quỳnh chính là ở đó.

Trợ Xa, về lại kinh thành!

Nghe lệnh của Xương Hạo, ngưu yêu trợn tròn mắt, lắc mạnh chiếc xe. Dường như đang phủ nhận điều gì đó.

Nó nói, sẽ đợi cậu ở đây.

Nghe Tiểu Quái phiên dịch, Xương Hạo cau mày khó xử. Cậu nhắm mắt lại, dường như đang suy tư. Xương Hạo dường như tự nhủ:

Vậy thì, ngươi cứ đợi đến sáng đi. Nếu ta không về, ngươi hãy trở lại kinh thành. Sau đó, các ngươi muốn làm gì thì làm.

Ối!

Đối mặt với tiếng kêu the thé của Tiểu Quái, Xương Hạo đắng chát mỉm cười.

Ta đùa thôi mà.

"Đốp" một tiếng, Xương Hạo gõ vào bánh xe của Trợ Xa, rồi lật người nhảy xuống xe. Đã không còn thời gian nữa.

Ngày mai, đoàn người từ Đại điện Đông Tam Điều tiến cung sẽ khởi hành vào giờ Dĩ. Cùng với một lượng lớn của hồi môn và thị nữ đi theo, kiệu của Chương Tử cũng sẽ tiến vào hậu cung.

Trước đó, nhất định phải phân thắng bại!

Tiếng nước nhỏ giọt vọng tới. Gió thổi mang theo hơi nước mát lạnh, không khí xung quanh dần dần trở nên nặng nề.

Vạch những đám sậy xung quanh, Xương Hạo và Tiểu Quái cuối cùng cũng đến được bờ hồ Cự Quỳnh.

Bờ đối diện của hồ nước mênh mông quá đỗi xa xôi, trong bóng tối không thể nhìn rõ một chút tình hình nào.

Căng chặt từng thớ thịt thần kinh, Xương Hạo cẩn thận nhìn xuống mặt nước. Tiếng nước không ngớt lặp đi lặp lại đập vào màng nhĩ cậu.

Một bước, Xương Hạo bắt đầu tiến về phía bờ hồ. Cùng Kỳ chắc chắn đã cảm nhận được sự hiện diện của Xương Hạo.

Tiểu Quái cũng lặng lẽ tiếp cận bờ hồ.

Ngay lúc này, mọi thứ đột nhiên thay đổi.

Một cột nước bất ngờ trồi lên từ mặt hồ, nước bắn tung tóe. Một con dê trắng dẫn theo vô số yêu ma từ trong hồ xông ra.

Chẳng lẽ là Thổ Lũ!

Tiếng kêu kinh hãi của Tiểu Quái bị tiếng gầm rống hùng tráng của Thổ Lũ áp đảo, vô số yêu ma cùng lúc ùa tới tấn công.

Thân hình trắng muốt của Thổ Lũ bao bọc trong ngọn lửa đỏ rực, từng lớp hỏa liên bao vây, thiêu đốt bọn yêu ma.

Những yêu ma này lại dùng chính cơ thể cháy xém của đồng bọn để tạo thành một tấm khiên, một đám yêu ma mới lại bắt đầu phát động đợt tấn công tiếp theo.

Về phần Xương Hạo, cậu dường như cảm thấy một chút kỳ lạ và bất ổn, vừa điều chỉnh trạng thái sẵn sàng nghênh chiến, vừa vẫn còn bận lòng điều gì đó.

Mặt nước lại nổi sóng. Một đám yêu ma khác lại vọt ra. Trong khoảnh khắc, Xương Hạo đã kết ấn, trước mặt cậu xuất hiện một cảnh tượng khác hẳn với hỏa liên.

Lục Hợp!

Ánh sáng bạc vụt lóe qua. Xương Hạo dùng tay Lục Hợp siết chặt cán thương, hô lớn chú ngữ, chém về phía những yêu ma đó.

Trong tầm mắt của Xương Hạo, ánh sáng hồng đào liên tục nuốt ra nhả vào. Đó là Xà Viêm do tay Hồng Liên phóng ra, đang nuốt chửng những yêu ma.

Mặt nước bắt đầu rung chuyển. Xương Hạo kinh ngạc nhìn sang. Một đợt yêu ma mới lại ùa tới. Chúng vừa vung vẩy những đợt nước bắn tung tóe, vừa lao thẳng về phía Hồng Liên và Lục Hợp.

Cứ như thể chúng đơn thuần đến để thu hút sự chú ý của hai vị thần vậy.

À, phải rồi, đây chính là điểm khiến Xương Hạo cảm thấy bất ổn. Mục tiêu mà Cùng Kỳ muốn tấn công không phải là các thần tướng, mà chính là Xương Hạo. Đột nhiên một thanh băng kiếm nhanh chóng cuốn về phía chân Xương Hạo. Ngay khi cậu kinh hãi tột độ, một xúc tu đen ngòm thò ra từ mặt nước.

Lần này, Xương Hạo có thể phán đoán rất rõ ràng rằng bàn tay đen này đến từ bờ đối diện của hồ.

Vài bóng đen lặng lẽ bay lên từ mặt nước, siết chặt lấy toàn thân Xương Hạo, khiến cậu phản xạ hét lớn.

Hồng Liên!

Bóng đen khủng khiếp bao bọc lấy Xương Hạo, từ từ kéo cậu lùi về phía mặt nước.

Hỏa liên và ánh sáng Lục Hợp dễ dàng nghiền nát đám yêu ma.

Thổ Lũ bắt đầu rên rỉ khẽ bằng hàm dưới.

Cứ như thể đang cùng ứng đáp, cột nước phun trào từ hồ Cự Quỳnh chia luồng chướng khí đang dâng lên thành hai đoạn.

Hồng Liên và Lục Hợp kinh ngạc thở hắt ra. Trên mặt hồ bị chia cắt, xuất hiện vô số dị hình khiến người ta kinh hãi. Hàng trăm bóng thương ánh sáng lóe lên cùng lúc, đâm về phía hai thần tướng.

Đội quân yêu ma chậm chạp lơ lửng xung quanh các thần tướng, bao vây Hồng Liên và Lục Hợp.

Yêu khí dữ dội khiến hai vị thần tướng kinh ngạc. Bất kể là kẻ mạnh hay kẻ yếu, yêu lực của chúng đều khác nhau. Trong đó bao gồm cả những yêu ma có thể phóng thích yêu khí ra ngoài như Điểu Yêu và Ngao Yến mà họ vừa đánh bại mấy hôm trước.

Các ngươi đã vô dụng rồi. Mạng sống của chủ nhân, sẽ kết thúc tại đây!

Đám yêu ma bắt đầu rục rịch. Chúng dần dần lại gần, áp sát Hồng Liên và Lục Hợp.

Thương Phi Viêm trong tay Hồng Liên lại kéo dài ra thêm. Lục Hợp cũng cởi tấm vải dài quấn trên tay trái ra, tung ra.

Nếu không đánh bại bọn này, thì không thể trở lại bên Xương Hạo được.

Cho dù đánh bại chúng, chúng ta làm sao có thể đến được bờ bên kia của thủy kính?

Đối mặt với câu hỏi điềm tĩnh của Lục Hợp, Hồng Liên chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười thê lương.

Để xử lý xong lũ này rồi hãy nghĩ.

Lục Hợp gật đầu tán thành, rồi nhìn về phía đám yêu ma.

Bất kể lũ này có yêu lực mạnh đến đâu, chúng cũng không có lấy một phần vạn cơ hội chiến thắng. Bởi vì chúng đang đối mặt với Tengu, kẻ được mệnh danh là mạnh nhất trong Thập Nhị Thần Tướng, kẻ được gọi là chủ nhân luyện ngục tàn khốc vô tình.

Nhưng những yêu ma ngu ngốc này không hề biết điều đó. Và dù có biết thì cũng đã quá muộn rồi.

Đáng thương thật.

Trong tiếng lầm bầm của Lục Hợp, một sự thương xót chân thành được thể hiện rõ ràng.

Trên bầu trời đỏ sẫm, những đám mây màu sắt gỉ trôi lững lờ. Thi thoảng, chúng lại sôi sục như nước đang được đun.

Xương Hạo, đang hơi mơ hồ, ngước lên nhìn những cảnh tượng này, không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Yêu phong nhớp nháp cố gắng cuốn lấy cậu gào thét thổi qua. Mỗi lần Xương Hạo hít thở, dường như có thứ gì đó rơi vào lồng ngực cậu, rồi kết thành khối bên trong.

Xương Hạo ưỡn ngực, không khỏi nghi ngờ đôi mắt của mình.

Đây chẳng lẽ là?!

Đây hình như là khu vực trung tâm của một con phố nào đó. Nhưng nó hoàn toàn khác biệt với kinh thành mà Xương Hạo từng sống, mang một phong vị dị quốc. Hơn nữa, xung quanh toàn là những kiến trúc kỳ lạ chỉ có thể thấy trong tranh vẽ. Đất dưới chân có màu vàng cát, vô cùng khô cằn. Nhưng khắp nơi lại có những vũng nước, tạo cảm giác kỳ quái.

Xương Hạo từ từ đứng dậy. Vừa trấn an trái tim đã gõ hồi chuông cảnh báo, vừa đánh giá xung quanh. Cậu cảnh giác đề phòng kẻ thù.

Xương Hạo cẩn thận quan sát môi trường, rồi bắt đầu tiến về phía trước.

Yêu khí nồng đậm lơ lửng xung quanh. Không rõ chính xác nó đến từ đâu. Dường như sự tồn tại của nó là hiển nhiên, và hài hòa đến lạ lùng với thế giới này.

Đúng vậy. Có cảm giác như toàn bộ thế giới này bị yêu khí bao phủ.

Xương Hạo dần dần cảm thấy giác quan của mình dường như đã bị tê liệt.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Cậu bị những bóng đen đó đưa đến thế giới này. Những bóng đen biến mất ở bờ bên kia mặt nước. Chẳng lẽ, những người biến mất một cách bí ẩn đều đã bị đưa đến đây sao?!

Trong những kiến trúc mang phong cách dị quốc, lại không cảm thấy hơi thở của con người. Chỉ có cảm giác trống rỗng. Nếu có người sinh sống, mình đáng lẽ phải cảm nhận được.

Đột nhiên, ở một góc tầm nhìn của cậu, dường như có thứ gì đó đang nhúc nhích.

Xương Hạo quay đầu lại. Từ trong bóng râm của kiến trúc, một thiếu nữ trẻ bước ra. Nàng cứ thế đi thẳng về phía Xương Hạo, đôi mắt không hề lay động. Một khuôn mặt không chút biểu cảm. Không để lại bất kỳ ấn tượng nào trong tâm trí Xương Hạo.

Xương Hạo lùi lại một bước, điều hòa hơi thở rồi bắt đầu kết ấn.

"Ám a pì lạp ô ca sĩ a lạp thát thang!"

Biểu cảm đó chính là biểu cảm đặc trưng của những yêu ma giết hại con người đáng thương, rồi khoác lên mình lớp da người để tiếp tục gây hại.

Người phụ nữ nhảy lên, cố gắng né tránh đòn tấn công của Xương Hạo. Pháp thuật của Xương Hạo hóa thành vô số phong nhận bay về phía yêu nữ. Chúng xé toạc từng vết thương trên da nàng, rồi bùng nổ, không chút lưu tình lột sạch lớp da ngoài của quái vật.

Quả nhiên!

Xương Hạo nghiến răng nghiến lợi nói. Những người mất tích bí ẩn quả nhiên đã bị sát hại. Có lẽ đã bị những yêu ma tham lam đó ăn thịt, chỉ còn sót lại lớp da mỏng, khiến yêu ma có thể hóa hình, tiếp tục ra ngoài gây hại.

Xương Hạo lấy từ trong lòng ra một lá bùa, phối hợp với linh lực của mình ném đi.

Ác linh thoái tán, phá!

Yêu ma hóa thành người phụ nữ vừa chạm vào bùa chú, lập tức tan thành từng mảnh vụn rồi biến mất. Rơi xuống là những mảnh thịt, sợi thịt đầy máu.

Xương Hạo không dám lơ là, vẫn quan sát mọi động tĩnh xung quanh.

Đột nhiên, trong cơ thể cậu xảy ra dị biến. Có thứ gì đó không ngừng nhúc nhích. Cứ như thai động của phụ nữ. Rất giống nhịp đập của tim cậu, nhưng rõ ràng là một luồng dao động kỳ lạ đang cuộn trào trong lồng ngực cậu.

Hơi thở của cậu trở nên khó khăn, khí quản bắt đầu tắc nghẽn, Xương Hạo sờ lên yết hầu, thở dốc không ngừng.

Hơn nữa, lúc này, cảm giác rợn người vẫn cuộn trào trong cơ thể cậu. Cơn ớn lạnh buốt giá, ẩm ướt từng chút một bò lên lưng cậu, khiến Xương Hạo dựng tóc gáy toàn thân. Xương Hạo cứng đờ cúi người xuống, cố gắng duy trì ý thức tỉnh táo đang dần rời xa mình.

Là lời nguyền, lời nguyền của Cùng Kỳ bắt đầu bộc phát. Nếu mình bỏ cuộc ở đây, lời nguyền này sẽ lập tức quay trở lại bên Chương Tử.

Lời nguyền khổng lồ này đang từng chút một xâm thực sinh mệnh của Xương Hạo, dần dần thay thế linh lực trong cơ thể cậu, nếu cậu có chút nào bỏ cuộc, nó sẽ ngay lập tức quay trở lại chỗ Chương Tử, phá hủy kết giới từ bên trong, phóng thích chướng khí ra ngoài, bắt giữ Chương Tử, từ đó có thể triệu hồi Cùng Kỳ.

Không được!

Xương Hạo rên rỉ. Bên tai cậu, một giọng nói đáng sợ đột nhiên vang lên.

Hãy khuất phục ta!

Không!

Ngay lập tức trả lời, Xương Hạo cố gắng đứng thẳng dậy.

Ở đâu, Cùng Kỳ rốt cuộc ở đâu? Cội nguồn yêu khí, cội nguồn tạo ra không gian này.

Đợi khi Xương Hạo lấy lại được tinh thần, cậu mới phát hiện mình đã bị rất nhiều người vây quanh. Tất cả đều giống nhau, tay cầm vũ khí. Tất cả vũ khí đều là những thứ Xương Hạo chưa từng thấy. Thanh đao dài lưỡi rộng, lưỡi ngược. Lưỡi hái lớn đáng sợ. Thanh kiếm thẳng cán có một chuỗi tua rua.

Nỗi đau đớn khủng khiếp giày vò khắp cơ thể Xương Hạo. Nỗi đau đến mức cậu chỉ muốn đối phương giết chết mình cho rồi.

Đối mặt với Xương Hạo đau khổ tột cùng, một người đàn ông to lớn vung đao chém về phía cậu. Lưỡi đao lướt qua trán Xương Hạo. Một luồng sương đỏ bốc lên. Trong khoảnh khắc, tầm nhìn mắt phải của Xương Hạo hoàn toàn đỏ rực, Xương Hạo giờ chỉ có thể dùng một mắt để quan sát động thái của kẻ đó.

Người đàn ông không chút biểu cảm, hốc mắt trũng sâu trống rỗng, không còn nhãn cầu.

Thai động của lời nguyền khiến hành động của Xương Hạo trở nên chậm chạp hơn nhiều. Đột nhiên trong tích tắc Xương Hạo đau đớn ưỡn cong lưng, đó là vì, một lưỡi hái lớn sắc nhọn đã rơi xuống lưng cậu!

Xương Hạo theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, không tự chủ mà né tránh. Với cái giá là quần áo và một lớp da ngoài, cậu lăn sang một bên, rồi bật dậy. Đây là nhờ một yêu ma khoác da một ông lão mà có.

Và ngay khi Xương Hạo bật dậy, một thanh đao lưỡi rộng lại suýt chút nữa lướt qua sống mũi cậu. Rơi xuống đất, bụi bay mù mịt. Một bàn chân không biết của ai lại đạp vào ngực Xương Hạo, xương sườn gãy, găm vào lồng ngực khiến cậu đau đớn vô cùng. Ngay lúc này, lời nguyền chết tiệt đó cứ như đang bao bọc lấy cậu, nỗi đau bắt đầu lan ra khắp toàn thân.

Tệ hơn nữa, thừa lúc sơ hở, một thanh kiếm thẳng lại chém mạnh vào vai Xương Hạo!

Lúc này, Xương Hạo thậm chí không thể thốt ra tiếng kêu. Cậu sắp đứt hơi, chỉ có thể há miệng ngậm miệng.

Bất kể linh lực hay sức lực của cậu, đều đã bị lời nguyền đó giày vò mà hao mòn cạn kiệt. Cậu một mình bị những yêu ma khoác da người kéo đến dị thế giới này, giày vò đến sống không bằng chết.

Dù vậy, đám yêu ma vẫn không hề có ý định đoạt mạng Xương Hạo. Đây chắc chắn là mệnh lệnh của Cùng Kỳ.

Hắn chắc chắn là muốn hành hạ Xương Hạo đến mức thoi thóp, không còn chút sức kháng cự và khả năng suy nghĩ nào, sau đó buộc cậu phải khuất phục mình.

Lúc này, tiếng tí tách vọng tới. Xương Hạo, người chỉ còn đôi mắt vẫn còn yếu ớt chuyển động, thấy từng con yêu vật một trèo ra từ những vũng nước khắp ven đường, chúng mặc cho nước nhỏ tí tách trên người, đều vô cảm nhìn chằm chằm Xương Hạo đang nằm trên mặt đất.

Rất nhiều người vươn tay về phía Xương Hạo. Máu thịt trên người Xương Hạo, thậm chí là một sợi tóc, đối với chúng đều là món mồi tối thượng.

Lúc này, trời đất và cả thế giới này đều rung chuyển không ngừng như trong nước. Tất cả mọi thứ đều đè nặng lên người Xương Hạo đang co quắp. Và chướng khí vẫn không ngừng từng chút một thẩm thấu vào cơ thể Xương Hạo, nỗi đau đã lan khắp tứ chi cậu.

Hồng Liên!

Yêu ma vây quanh Xương Hạo. Để giành lấy phần mình xứng đáng, chúng từng chút một rút ngắn khoảng cách.

Xương Hạo nắm chặt lấy bàn chân đang đạp lên ngực mình, một tiếng gầm rống bật ra từ sâu trong cổ họng cậu.

Trong đầu óc đã trống rỗng của cậu dần hiện lên Tiểu Quái, Chương Tử, và…

Ông nội!

Vạn Ma Cung Phục!

Trong khoảnh khắc, luồng sáng trắng nóng bỏng bùng phát từ cơ thể Xương Hạo, bao phủ toàn bộ yêu ma đang vây quanh cậu. Cùng Kỳ đang ngồi sâu bên trong kiến trúc khổng lồ, đột nhiên mở mắt.

Của ta!

Dòng linh khí mạnh mẽ xuyên thủng lớp mây, thấu triệt trời đất. Hầu hết tất cả yêu vật đi theo Cùng Kỳ cũng bị tiêu diệt. Đây là linh lực đáng sợ đã làm rung chuyển không gian ảo mà Cùng Kỳ tạo ra.

Nhưng, chính vì thế, Cùng Kỳ lại càng muốn có được thể xác của Xương Hạo. Nếu có được, không nghi ngờ gì, nó có thể đạt được yêu lực khổng lồ hơn trước đây. Đó là sức mạnh có thể vượt qua đối thủ truyền kiếp của nó – Cửu Vĩ.

Nếu có được sức mạnh như vậy, thì không cần tùy tùng nào nữa. Quá nhiều yêu ma, ngược lại cũng là một gánh nặng. Không có tác dụng gì – không, dù vậy, vẫn cần thời gian.

Cùng Kỳ đã tìm được thuộc hạ của mình ở nhân giới.

Nhiều nhất, cũng chỉ đến mức này thôi.

Năng lượng tiêu diệt toàn bộ yêu ma do Thổ Lũ cầm đầu.

Hồng Liên nổi một đám lửa trên những đống hài cốt yêu ma chồng chất, rồi thu hồi cây thương trong tay, quay đầu nhìn về phía hồ Cự Quỳnh.

Nước hồ đỏ rực phản chiếu ngọn lửa cháy. Nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, Hồng Liên nheo mắt.

Hồng Liên!

Hồng Liên hít ngược một hơi lạnh, nhìn khắp xung quanh. Vừa rồi là…

Sao vậy?

Thu gọn cây thương bạc thành chiếc vòng tay ở tay trái, Lục Hợp hỏi Hồng Liên. Hồng Liên với vẻ mặt lưỡng lự trả lời.

Hình như Xương Hạo đang gọi ta.

Hồng Liên ném ánh mắt sắc bén về phía mặt hồ, không khỏi nghiến răng. Mở ra cánh cổng thủy kính, không phải là điều hắn có thể làm được. Kẻ có thể tự do tạo ra không gian, tùy ý qua lại giữa nhân giới chính là Cùng Kỳ. Với tư cách là Hồng Liên, họ không có pháp thuật để tiến vào không gian đó. Hơn nữa, Cùng Kỳ cũng không thể cho phép họ đi vào không gian của nó.

Nhưng, Hồng Liên buộc phải đi đến phía bên kia thủy kính. Bởi vì Xương Hạo đang gọi hắn.

Đợi thêm chút nữa.

Hồng Liên áp lòng bàn tay xuống mặt nước, lục giác thanh minh, phóng thần lực ra ngoài, dốc lòng cảm nhận những thông tin còn sót lại của yêu ma. Và quan trọng nhất là.

Hồng Liên!

Giọng Xương Hạo đã nối liền hai không gian vốn không liên hệ với nhau.

Mặt nước rung động. Từng chút một xuất hiện những dao động bất thường này. Rất nhiều gợn sóng xuất hiện từ khắp mọi nơi trên mặt nước. Sau đó, tất cả những gợn sóng đều tụ lại một góc, và từ đó đột nhiên bốc lên chướng khí.

Thật đáng kinh ngạc.

Mặc dù trông không có vẻ kinh ngạc đến thế, nhưng Lục Hợp vẫn thì thầm. Hồng Liên vậy mà lại cưỡng chế mở ra cánh cổng dẫn đến dị giới.

Nhưng, điều này không có nghĩa là chuyện tốt.

Hồng Liên lật người nhảy xuống, xuyên qua mặt nước, nhảy vào cánh cổng.

 Lục Hợp ngoái đầu nhìn về hướng đô thành một cái. Y khẽ nheo mắt lại, bờ môi khẽ rung động, rồi gọn gàng giũ mạnh mảnh vải dài, đuổi theo Hồng Liên nhảy xuống.

Tích tắc, tích tắc, máu từ tay trái không ngừng nhỏ xuống.

Dùng tay phải ép chặt vết thương trên vai, Xương Hạo từng bước khó nhọc tiến lên.

Xương Hạo cảm nhận được thuật phản ma pháp ban nãy đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của cậu. Mà lời nguyền sau quãng thời gian dài như vậy cũng dần ăn mòn linh lực của cậu.

Cuối cùng, cậu cũng đến chân công trình kiến trúc khổng lồ. Kiến trúc tráng lệ quá, quả thật giống hệt hoàng thành.

Đúng là đến rồi.

Xương Hạo nheo mắt, bước vào hoàng thành.

Yêu khí dần dần mạnh mẽ hơn. Bàn tay trái bị kiếm chém hoàn toàn không thể cử động. Chân trái cũng bắt đầu tê liệt, cảm giác dần mất đi. Xương Hạo buông tay phải khỏi vết thương trên vai, nắm chặt đặt trước ngực. Khắp hoàng thành bao trùm bởi mùi máu tanh, nhưng đồng thời lại có một chút hương thơm ngọt ngào.

Cổng thành khổng lồ mở toang. Xương Hạo không chút do dự tiến vào, cuối cùng đã nhìn thấy thủ lĩnh yêu ma dị tộc ở cuối đại điện.

Cùng Kỳ.

Thịch, cơn đau nhói ở ngực như muốn nổ tung. Chừng nào Cùng Kỳ còn sống, lời nguyền này sẽ không biến mất.

Cùng Kỳ ung dung chậm rãi tiến lại gần Xương Hạo, rồi dừng bước khi giữa hai bên còn cách một trượng. Đôi mắt bạc săm soi Xương Hạo từ trên xuống dưới một cách đầy thích thú.

Cùng Kỳ dang rộng đôi cánh khổng lồ của mình, không chút khách khí để lộ cặp nanh sắc bén.

"Âm Dương Sư à, làm thuộc hạ của ta đi."

"Ta từ chối."

Mỗi khi tim Xương Hạo đập một nhịp, nỗi đau của lời nguyền lại tăng thêm một phần.

Nhìn dòng máu nhỏ giọt của Xương Hạo, Cùng Kỳ nheo mắt.

"Nếu ta nói có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ngươi thì sao? Ví dụ như, mang Chương Tử của ngươi đến đây thì thế nào?"

Trái tim Xương Hạo đập mạnh một cái. Yêu ma dị tộc đến từ phương xa này, rất hài lòng khi thấy sắc mặt Xương Hạo thay đổi, khẽ lẩm bẩm.

"Để ta thử cắt đứt sợi dây số mệnh của cô gái sắp gả cho hoàng hậu xem sao. Dù sao ở đây cũng là thế giới do ta tạo ra, không cần tốn nhiều công sức đâu."

Xương Hạo nhìn Cùng Kỳ bằng ánh mắt cứng đờ.

"Dù, dù là bất cứ yêu cầu nào cũng..."

"Cô gái đó cũng vậy. Nếu ngươi muốn giải thoát nàng khỏi lồng giam hôn nhân, thì hãy đáp lại ta một tiếng."

Ánh mắt Xương Hạo kịch liệt dao động. Bàn tay phải vốn đặt trước ngực cũng không biết từ lúc nào đã nắm chặt thành một nắm đấm.

Dưới chân Cùng Kỳ, bóng đen vẫn từ từ khuếch tán. Đó là thứ được tạo ra từ yêu lực của nó, một cái bóng như gương, rung rinh như nước, những gợn sóng chồng chất lên nhau. Đối diện bóng đen, phản chiếu hình ảnh Chương Tử với y phục lộng lẫy.

Vì sắp nhập cung, tóc Chương Tử đã được búi lên, mặc đường y, trang điểm lộng lẫy, là một Chương Tử khác mà Xương Hạo chưa từng biết. Rất nhiều thị nữ theo hầu hai bên, và bên cạnh là một người mặc trang phục chỉ có hoàng đế mới được mặc.

"Ngươi cứ thế cam tâm tình nguyện để nàng gả vào hoàng cung ư?"

Đột nhiên, cảnh tượng trong gương thay đổi. Đó là cảnh vào ngày lời nguyền phát động. Chương Tử bị chướng khí vây hãm, đau đớn khôn cùng. Và bầy yêu ma tứ phía vây công, nhìn nàng chằm chằm đầy thèm khát.

Hình ảnh lại thay đổi. Chỉ còn nhìn thấy Chương Tử và chính mình. Chương Tử mặc bộ y phục dị quốc mà mình chưa từng thấy, hạnh phúc mỉm cười giữa bối cảnh xa lạ. Dường như nói gì đó xong, nàng vui vẻ đưa tay về phía mình. Và mình cũng tươi cười nắm lấy tay Chương Tử.

"Đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao? Hãy thực hiện nó đi, hãy thực hiện nó đi." Xương Hạo cắn chặt môi, đứng đờ ra đó. Nắm đấm siết chặt cũng khẽ run rẩy.

"Vậy thì hãy sa đọa đi!"

Cùng Kỳ cười khẩy, lộ ra hàm răng nanh rồi từ từ tiến về phía trước. Tiếng chân lộp cộp chậm rãi đi đến trước mặt Xương Hạo, cúi đầu xuống, thè lưỡi liếm vết máu trào ra từ vai Xương Hạo.

Đúng như mình nghĩ, mùi máu tươi tuyệt vời. Chỉ liếm một ngụm, yêu lực của mình đã cảm thấy được hồi phục. "Hãy buông bỏ thân xác ngươi đi, hãy buông bỏ máu tươi của ngươi đi. Nếu sức mạnh của ta trở lại, ta sẽ cứu cô gái của ngươi ra."

"Mau lên."

Cùng Kỳ đang thúc giục đột nhiên bay ngược về sau. Một luồng thần khí đột nhiên bùng phát từ cơ thể Xương Hạo, Cùng Kỳ vẫn còn nhớ cảm giác đó.

Đó là Long Thần núi Quý Thuyền. Dù đã rời khỏi Quý Thuyền, nhưng đứa trẻ trước mặt lại nhận được sự che chở của Long Thần.

"Ồ, cái trò vặt vãnh này của ngươi!"

Khẽ lẩm bẩm, Xương Hạo từ nãy đến giờ vẫn không hề động đậy, từ từ ngẩng đầu lên.

Cùng Kỳ cười khẩy một cách tàn nhẫn. Dù sự che chở của thần linh có mạnh mẽ đến đâu, ý chí của đứa trẻ này lại yếu ớt đến thế. Chỉ cần vài lời hoa mỹ là sẽ mắc câu.

"Âm Dương Sư, làm thuộc hạ của ta đi!"

"Ta từ chối!"

"Tại sao!"

Cùng Kỳ gầm lên.

Xương Hạo chắc chắn rất muốn có được cô gái đó. Mình rõ ràng đã nói rằng chỉ cần cậu ta nguyện ý làm thuộc hạ của mình, mình sẽ giúp cậu ta giành lại Chương Tử, tại sao đến bây giờ cậu ta vẫn kiên quyết từ chối?

"Chẳng lẽ ngươi không muốn giành lại Chương Tử của mình sao?"

Xương Hạo không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, chỉ có tiếng máu nhỏ giọt vang vọng khắp đại điện.

Chẳng bao lâu sau, Xương Hạo dường như có chút choáng váng mà nheo mắt lại.

"Đó là, đó là vì ở đây không có đom đóm."

"Gì cơ?"

"Thế giới không có đom đóm, đối với hai chúng ta đều không có ý nghĩa."

Chiếc túi thơm cất giấu trong ngực Xương Hạo. Dù thế nào đi nữa, mùi hương giống như Chương Tử này luôn có thể cứu mạng mình.

Trái tim Xương Hạo quả thực đã dao động trong khoảnh khắc. Lời dụ dỗ của Cùng Kỳ đáng sợ, nhưng cũng có một tương lai ngọt ngào khiến người ta rung động, chấn động màng nhĩ của cậu. Chỉ cần làm thuộc hạ của hắn là có thể thực hiện được nguyện vọng của mình.

Nhưng, chiếc túi thơm trên ngực đã gợi lại ký ức của cậu.

Trong đêm lời nguyền phát động, Chương Tử đã liên tục xin lỗi mình, không phải vì sau này không thể gặp lại Xương Hạo mà là vì sau này không thể giữ lời hứa được nữa.

Vì vậy, thế giới không có đom đóm, không thể đưa Chương Tử đến được.

Xương Hạo không thể quên, lần đầu tiên mình và Chương Tử đã thực hiện lời ước định cuối cùng này, dù nó không thể trở thành hiện thực.

Hơn nữa, mình đã thề sẽ bảo vệ nàng suốt đời, đương nhiên cũng phải bảo vệ sự ấm áp của khoảnh khắc đó.

"Vì vậy, Cùng Kỳ, ta sẽ đánh bại ngươi ở đây!"

Như một lời tuyên bố, Xương Hạo bắt đầu kết ấn chỉ bằng tay phải.

Bất chấp ý nghĩ có thể sẽ không bao giờ quay trở lại thế giới có Chương Tử ở trong đầu, Xương Hạo hét lớn.

"Pháp thuật này của ta sẽ đoạn tuyệt tất cả tà ác và bất hạnh trên thế gian, cấp cấp như luật lệnh!"

Pháp thuật mà cậu dốc toàn bộ linh lực để thi triển, tương ứng cũng tăng thêm nỗi đau mà lời nguyền giáng xuống cậu. Trong một khoảnh khắc, tầm nhìn của Xương Hạo trở nên trắng xóa, ký ức của cậu ngừng lại trong vài giây.

Điều khiến ý thức của Xương Hạo trở lại không chỉ là nỗi đau trên cơ thể, mà còn là tiếng gầm của Cùng Kỳ.

Tiếng gầm làm rung chuyển trời đất với khí thế kinh hoàng xé toạc Xương Hạo. Hoàng thành trang nghiêm cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt khắp nơi, kèm theo động đất, từng chút một sụp đổ.

Xương Hạo quỳ một gối, vừa móc ra bùa chú trong lòng ngực ném về phía trước.

"Na ma ha di oai, sa la pa ta ra bồ oa di su a ri a, ha li ha ka sa oa ka!"

Ngực đau từng cơn. Có một cảm giác như muốn bị xé nát lan khắp cơ thể.

Động đất kịch liệt bắt đầu bùng phát. Cùng Kỳ dang rộng đôi cánh khổng lồ của mình, toàn thân phát ra yêu khí chưa từng có.

Xương Hạo không khỏi kinh ngạc tột độ. Chẳng lẽ đây chính là bản lĩnh thật sự của thủ lĩnh yêu ma dị tộc, Cùng Kỳ?

Chẳng lẽ chỉ vì một giọt máu của Xương Hạo mà yêu lực của Cùng Kỳ đã hồi phục?

Quan sát kỹ thì thấy, vết sẹo trên đầu vốn đã biến mất, bộ lông trước đây từng lấp lánh ánh bạc cũng bắt đầu chuyển sang màu vàng kim rực rỡ.

"Nếu ngươi không quy thuận ta, ta sẽ giết ngươi ngay tại chỗ!"

Hơn nữa, nó sẽ tiêu diệt Xương Hạo hoàn toàn không để lại một giọt máu, một mảnh thịt nào.

Yêu khí của Cùng Kỳ bùng nổ dữ dội. Hoàng thành khó khăn lắm mới giữ được lần này tan biến đến cả một mảnh gỗ cũng không còn. Những con đường bao quanh hoàng thành cũng bị phá hủy từng con một, khói bụi mịt mù che khuất cả bầu trời. Lúc này toàn bộ không gian cũng bắt đầu rung chuyển. Cả bầu trời trở nên cuồng loạn, bắt đầu gợn sóng như mặt nước. Cơn gió mạnh thổi vào hoàng thành mang theo sức nặng của chính nó, dần dần biến thành một luồng khí lưu hung bạo.

Xương Hạo cúi sát mặt đất, cố gắng hết sức để giữ vững cơ thể không bị gió thổi bay.

"Lại còn đến mức này!"

Lại có sức mạnh kinh người đến vậy. Nếu là thần linh cao cấp thì có thể đối kháng. Nếu không phải thiên thần mà chỉ là địa thần thì cũng không thể chống lại sức mạnh khủng khiếp như vậy. Huống chi Xương Hạo hiện tại còn là một đứa trẻ, chỉ là một con người có thể sử dụng pháp thuật Âm Dương Sư mà thôi. Cơn bão máu tanh nóng ẩm thổi vào má Xương Hạo. Màng nhĩ tràn ngập tiếng cánh khổng lồ vẫy. Xương Hạo đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào răng nanh của Cùng Kỳ đã lao đến trước mặt mình.

"Chết đi!"

Xương Hạo kinh hãi đến nỗi tiếng thét cũng run rẩy.

"Hồng Liên!"

Trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng bạc dày đặc như một mạng lưới bao trùm lấy Cùng Kỳ.

Cũng trong khoảnh khắc, hơi thở nóng rực mạnh mẽ va đập vào toàn thân Xương Hạo. Cơ thể Cùng Kỳ bị ngọn lửa trắng bao bọc từng lớp, trong khi Xương Hạo há hốc mồm kinh ngạc lại từ từ bay lên không trung, và trong tầm nhìn hẹp của cậu tràn ngập mái tóc dài màu nâu trà và ánh vàng của ngọn lửa nhảy múa.

Lúc này Xương Hạo đã thở hổn hển.

"Hồng Liên! Lục Hợp!"

Cuối cùng cũng đến kịp lúc ngàn cân treo sợi tóc. Hồng Liên không kịp hỏi thăm vết thương của Xương Hạo, liền vội vàng vồ lấy đầu Xương Hạo rồi lùi lại.

"Xương Hạo!"

Rốt cuộc là răng nanh của Cùng Kỳ nhanh hơn, hay ngọn lửa của Hồng Liên nhanh hơn. Hồng Liên thật sự không biết trước khi Xương Hạo kêu tên mình.

Xương Hạo thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời. Cùng Kỳ bị ngọn lửa trắng bao bọc, cuộn tròn người giữa không trung, gào thét. Tiếng gào thét làm chấn động màng nhĩ của những người có mặt tại chỗ, đôi cánh khổng lồ điên cuồng vẫy, đẩy lùi tất cả nghiệp hỏa đang tấn công mình.

Đồng thời, xung quanh Cùng Kỳ không ngừng phát ra yêu lực năng lượng khổng lồ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Hồng Liên và Lục Hợp đang ôm Xương Hạo đều nhảy sang chỗ khác. Và nơi họ vừa đứng đã bị yêu lực của Cùng Kỳ đè nát. Tiếng đất lún vang vọng không ngừng, cát bụi bay mù mịt khắp trời.

"Khốn kiếp! Rốt cuộc nó là quái vật gì vậy!"

Xương Hạo thoát khỏi tay Hồng Liên đang cảm thán, đôi chân cuối cùng cũng vững vàng chạm đất.

Cơn đau dữ dội của lời nguyền và vết đao đồng thời ập đến Xương Hạo, khiến cậu không khỏi lảo đảo. Cậu cố gắng nghiến chặt răng, chịu đựng, khó khăn lắm mới giơ tay phải lên, nắm chặt vết thương của mình.

"Mau hành động!"

"Chỉ lúc này thôi, làm ơn."

Cơn đau dữ dội, đã gọi mình tỉnh lại từ trạng thái hôn mê. Bàn tay trái đã tê liệt cuối cùng cũng có chút cảm giác.

"Xương Hạo, đừng làm bừa!"

Lặng lẽ nhìn Hồng Liên đã thay đổi sắc mặt, Xương Hạo bắt đầu kết ấn.

"Om ba sa lang đa, ki hô đan ha ta!"

Khi yêu lực của Cùng Kỳ bắt đầu suy yếu, Xương Hạo đã thi triển pháp thuật của mình, lập tức, toàn thân Cùng Kỳ xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Đôi mắt bạc của Cùng Kỳ càng thêm lấp lánh. Đôi cánh khổng lồ của nó không ngừng vẫy, gào thét, và một cơn lốc xoáy khổng lồ xuất hiện xung quanh nó.

"Ngươi, Âm Dương Sư nhỏ bé!"

Những tia sét đỏ thẫm liên tiếp tấn công Hồng Liên và Xương Hạo. Hồng Liên trong tích tắc đã che Xương Hạo dưới thân mình, nhưng ngay trước khoảnh khắc những tia sét đỏ thẫm xuyên qua cơ thể Hồng Liên, một mảnh vải dài màu sẫm đã trải ra phía trên y.

"Lục Hợp!"

Hoàn toàn đỡ được tất cả các tia sét mà không chút khách khí, đó là Lục Hợp đã giăng kết giới vô hình và xuất hiện bên cạnh Xương Hạo và họ, vừa thu lại mảnh vải dài về vai, vừa nhìn Hồng Liên và họ.

"Trước đây ta có lẽ không thích chiến đấu lắm..."

"Đừng nói nữa!"

Đối diện Hồng Liên đã đứng dậy, Lục Hợp rụt vai lại.

Cùng Kỳ toàn thân rỉ máu ào ào, dùng móng vuốt sắc bén cào cấu dữ dội mặt đất.

"Các ngươi..."

Thủ lĩnh yêu ma nâng chân trước vỗ mạnh xuống đất, đồng thời mặt đất nứt toác. Những vết nứt khổng lồ nhanh chóng lan đến dưới chân Xương Hạo và họ. Từ dưới lòng đất không ngừng phun ra những vòng xoáy chướng khí, như những lưỡi dao sắc bén cuồn cuộn lao về phía họ.

Cả ba người đều bị phong nhận cắt xé đến thảm hại, hơn nữa Xương Hạo còn bị cơn lốc xoáy ném lên không trung. Xương Hạo chao đảo trên không, hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.

Bên tai đột nhiên tràn ngập tiếng cánh vẫy, Xương Hạo không tiếng động hít một hơi lạnh.

Cùng Kỳ bay lên không trung, nhe nanh lao về phía cổ họng Xương Hạo.

"Xương Hạo!"

Hồng Liên và Lục Hợp đồng thanh kêu lên trong tuyệt vọng. Cả hai người họ đều không biết vũ không thuật. Nếu không phải là Phong Thần Tướng thì không thể làm được điều như vậy. Hơn nữa, tay chân của cả hai người đều bị chướng khí đáng ghét quấn lấy, xé nát, toàn thân đã nhuộm đỏ máu.

Xương Hạo ngay lập tức đưa tay phải chạm vào ngực mình trong khoảnh khắc nhìn thấy răng nanh của Cùng Kỳ, rồi nhắm chặt mắt lại.

"Chương Tử!"