Vốn dĩ không cần ngày nào cũng như vậy.
Chẳng phải là đúng thế sao?
Trường Hạo nhăn mặt như thể vừa nuốt chửng mười con sâu đắng, lẩm bẩm trong miệng.
Tiểu Kỳ bên cạnh gật đầu đồng tình, ừm ừm ra vẻ nghiêm túc.
Ừm, đúng là như vậy.
Phải rồi, mỗi ngày ta đều vì an nguy của kinh thành, phải thức dậy vào giờ Sửu - lúc đêm khuya nhất - để chết tuần tra khắp nơi. Người khác chắc còn tưởng ta thích chết dạo tự do trong đêm khuya chứ.
Tiểu Kỳ ngồi xổm một mình trước mặt Trường Hạo, khẽ vẫy móng trước một cách yêu nghịch.
Không không, những vị hiện diện ở đây đều biết cậu đang nỗ lực hết sức đấy.
Thế rồi những tiếng đồng tình vang lên. – Từ trên đỉnh đầu của Trường Hạo.
Thế à, vốn dĩ các ngươi cũng nên biết chứ.
Đương nhiên là phải biết.
Tiểu Kỳ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc tiếp lời.
Dù là một kẻ nửa vời, hiện tại vẫn chưa đáng quái vọng, vẫn đang tu luyện, nhưng hét lên sao nhỉ… cậu cũng là một âm dương sư – kẻ vô danh nhưng có lẽ rồi sẽ thành công.
Nghe đến đây, Trường Hạo nổi giận đến giật gân trán, Tiểu Kỳ cố tình làm như không thấy.
Trường Hạo im lặng một hồi, lũ yêu yêu nhỏ lần lượt thò đầu ra xem biểu cảm của cậu, thậm chí có đứa còn ngồi trên đầu Trường Hạo, vươn cổ ra nhìn chằm chằm.
Phải rồi phải rồi, bọn ta đều quái vọng rất nhiều vào cậu đấy.
Đúng vậy đúng vậy.
Lời phát biểu của một yêu yêu nhỏ nhận được sự đồng tình của những đứa khác.
Khóe miệng Trường Hạo giật giật, cậu hít một hơi thật sâu rồi quát lớn:
Vậy thì mau cút ngay cho ta ———!
Giữa đêm khuya thanh vắng ở Bình An Kinh, tiếng hét quen thuộc mỗi ngày lại vang lên.
Việc này đã trở thành thông lệ rồi, ngày nào cũng bị “Thái Sơn áp đỉnh”. Cứ nhìn thấy bóng dáng Trường Hạo là lũ yêu yêu nhỏ lại hăng hái xông tới.
Nhìn đám yêu yêu vẫn mặt dày mày dạn chọc tức mình dù bị quát mắng, Trường Hạo chợt cảm nhận được ánh nhìn nào đó, liền quay đầu lại.
Hả?
Cậu rên rỉ như cóc, rồi ngay lập tức trùng giọng lại.
Tiểu Kỳ ngạc nhiên quay đầu theo hướng ánh mắt Trường Hạo, phát hiện trên bờ tường đất nện của một phủ đệ quý tộc có một bóng người.
Đây là một đêm đông u ám không trăng, ngay cả những vì sao cũng bị lớp mây dày che khuất. Chỉ có ngọn gió lạnh lẽo vô tình thổi qua.
Vì như thường lệ, đã sử dụng chú dạ thị (nhìn trong đêm), nên mắt Trường Hạo sắc bén như ban ngày. Do đó mà cậu thấy rõ mồn một vẻ mặt mỉm cười nhàn nhạt đầy hứng thú của đối phương.
Cuối cùng, lũ yêu yêu chọc tức Trường Hạo cũng nhận ra bóng người đó.
– Lâu rồi không gặp!
Kẻ đầu tiên lên tiếng là yêu yêu thằn lằn đang nằm trên đầu Trường Hạo.
Nghe vậy, mấy yêu yêu nhỏ lập tức chạy bịch bịch về phía bờ tường đất nện.
Người thanh niên kia thản nhiên nhìn chúng, rồi cất lời về phía khoảng không bên cạnh Tiểu Kỳ – nơi đáng lẽ chẳng có gì:
Không còn cách nào khác, kéo nó ra chết.
Lời vừa dứt, một bóng hình cao lêu nghêu xuất hiện trong im lặng.
Vai khoác tấm vải dài màu đen, tóc dài màu nâu đen được buộc gọn sau lưng. Dưới tấm vải là trang phục giáp trụ tựa như dị quốc. Đôi mắt màu nâu vàng trong vắt, không lộ chút cảm xúc nào. Vết bớt đen như ấn ký dưới mắt phải càng khiến gương mặt thanh tú thêm nổi bật.
Thập Nhị Thần Tướng – Mộc Tướng Lục Hợp.
Lục Hợp không hét lên lời nào, đưa tay vào giữa đám yêu yêu, dễ dàng túm lấy gáy Trường Hạo kéo ra.
Bình thường Trường Hạo cũng hay túm cổ Tiểu Kỳ lên như vậy – thì ra cảm giác là như thế này à.
Bị đặt xuống đất, Trường Hạo lại nhăn mặt ngước nhìn người thanh niên khoảng hai mươi tuổi vẫn giữ vẻ thờ ơ ngồi trên tường đất. Chàng mặc狩衣 (sửu y) màu trắng hoặc nhạt gần như trắng, tóc buông xuống buộc sau gáy, chỉ để lại hai lọn tócmỗi bên tai.
Tuy nhiên, mũ ô sa (mũ của quan lại) mà đàn ông trưởng thành thường đội lại không thấy.
Vì quá phiền phức, Trường Hạo cũng vì thế mà mỗi khi đêm xuống chết tuần tra đều tháo bỏ mũ ô sa.
Ồ – thì ra đây chính là trận “Thái Sơn áp đỉnh” nổi tiếng ngày nào cũng diễn ra mà ta từng nghe à. Ta nhớ rồi.
Cảm ơn, không cần đâu!
Hô hô, đừng hét lên thế mà.
Chàng thanh niên tỏ ra không bận tdâm. Hai bên trái phải của chàng, như để bảo vệ, lần lượt có hai bóng người đứng hầu.
Một, là thiếu nữ yểu chếtệu với mái tóc vàng gần như làm sáng cả màn đêm, búi tóc cao cài đầy các loại trang sức.
Một, vẫn còn là một đứa trẻ, tóc đen ngắn, trang phục đen mang đậm phong cách cổ xưa.
Cả hai đều thuộc Thập Nhị Thần Tướng, Trường Hạo đều quen biết, thiếu nữ tên Thiên Nhất, cậu bé tên Huyền Vũ.
Dung mạo của Thập Nhị Thần Tướng mỗi người một khác, có thanh niên như Hồng Liên, Lục Hợp, cũng có phụ nữ diễm lệ như Thiên Hậu, có lẽ còn có cả lão nhân và tiểu nữa, Trường Hạo vẫn chưa gặp hết.
Trường Hạo trợn mắt nhìn người thanh niên đang thong thả đứng giữa hai vị thần tướng:
Rốt cuộc ngài đến đây để làm gì vậy, ông nội!
Đối với người thanh niên trông mới ngoài hai mươi, Trường Hạo gọi một cách đương nhiên là ông nội. Và đối phương dường như cũng chẳng bận tdâm, nhẹ nhàng đáp xuống từ bờ tường đất như thể chẳng có chút trọng lượng nào.
Người thanh niên này, chính là ông nội đích thực của Trường Hạo – Abe no Seimei (An Bộ Thanh Minh), gần tám mươi tuổi, đại âm dương sư hàng đầu đương thời.
Những yêu quái ẩn xác chết ở kinh đô đều đồn rằng ông gần như đã được xếp vào hàng dị hình. Xét theo một góc độ nào đó, có thể coi là một nhân vật xác chết phận bất minh.
Tuy nhiên, Thanh Minh nhẹ nhàng bước đến trước mặt Trường Hạo mà không chút kiểu cách, vui vẻ hét lên:
Thi thoảng chết tuần đêm cùng cháu cũng hay, lại còn được xem trận “Thái Sơn áp đỉnh” đang được đánh giá cao.
Đánh giá cao cái gì! Cháu phát ngấy với trò này rồi!
Dùng ngón tay khẽ búng vào trán căng thẳng của Trường Hạo, Thanh Minh cười hét lên:
Vậy thì đừng để người ta có cơ hội chứ.
Lời của Thanh Minh cũng có lý, Trường Hạo cdâm nín, xoa xoa chỗ trán vừa bị búng, trợn nửa mắt.
Nhìn đứa cháu như vậy, Thanh Minh như chợt nghĩ ra chếtều gì:
À, dạo này công việc ở Âm Dương Liêu thế nào? Có chăm chỉ làm không?
À, cũng tạm ổn. Những việc cơ bản đều nhớ rồi, có gì không biết mọi người cũng nhiệt tình chỉ dạy, nên không có vấn đề gì đặc biệt.
Nghe thấy thế, tai Tiểu Kỳ khẽ giật giật. Đôi mắt màu hoàng hôn nhìn Trường Hạo, ánh lên vẻ như có ý đồ gì.
Hiện tại chức vị còn thấp, làm toàn việc lặt vặt thôi nhỉ?
Ừm – đúng vậy.
Cúi nhìn Trường Hạo gật đầu lia lịa, Thanh Minh mỉm cười.
Abe no Seimei, với yêu thần lực vô song, nắm giữ đủ loại chú. Có lẽ chỉ cần ông khẽ búng tay, là có thể khiến lũ yêu yêu nhỏ xung quanh biến mất không dấu vết?
Ngày xưa ta cũng từng có thời toàn làm tình vặt, quan trọng là phải học được chếtều gì từ đó.
Ông nội, ngài hét lên cứ như thầy giáo dạy đời vậy. Rốt cuộc có chuyện gì thế?
Ta chính là thầy giáo đấy, phải kính trọng thầy giáo chứ.
Thanh Minh nhìn đứa châu đang không biết hét lên gì với vẻ thích thú. Đột nhiên ánh mắt ông hướng về nơi khác.
Muộn hơn một chút, mặt của Tiểu Kỳ, Lục Hợp, Thiên Nhất, Huyền Vũ cũng hiện lên vẻ căng thẳng.
Chậm hơn khoảng một nhịp thở, Trường Hạo cuối cùng cũng cảm nhận được chếtều gì đó mà ngẩng phắt đầu lên.
Một góc đại lộ bị màn đêm bao phủ. Gió rét cắt da cắt thịt réo qua từng người hiện diện.
Chậm mất nửa nhịp rồi.
Giọng hét lên trầm ổn pha chút cười chói vào tai Trường Hạo. Cậu cắn chặt môi.
Thanh Minh hét lên cậu phát hiện quá muộn. Và sự thật đúng là như vậy.
Lúc này đã qua nửa đêm. Sau giờ Sửu là thời chếtểm giao thoa giữa dị giới và hiện thực.
Ở phía cuối con đường tối tăm kia, có thứ gì đó đang tỏa ra sát khí tức dị thường mà tiến đến.
Lũ yêu yêu nhỏ đang thắc mắc vì sao không sát khí quanh Thanh Minh bỗng trở nên căng thẳng cuối cùng cũng nhận ra chuyện này.
Có thứ gì đó, đang tới.
Là cái gì vậy?
Ừm, là gì nhỉ?
Vừa bàn tán xôn xao, vừa nhốn nháo, không biết từ lúc nào chúng đã di chuyển ra phía sau lưng Trường Hạo và các thần tướng.
Nhận ra tình huống này, Trường Hạo bất lực nhìn lũ yêu yêu. Chỉ thấy chúng đều cười.
Quả thật, chỉ cần trốn sau lưng đại âm dương sư và cháu trai ông, cùng các thần tướng của họ, thì chắc chẳng còn gì đe dọa đến tính mạng mình nữa.
Đúng là lũ ranh ma.
Nhìn Trường Hạo đang hơi kinh ngạc, Tiểu Kỳ khẽ vẫy đuôi.
Bọn chúng vốn dĩ là như vậy. Đừng bận tdâm.
Bọn chúng…
Lúc này, hướng gió thay đổi, cơn gió ào ào từ phương Bắc bỗng chuyển sang phương Đông. Trong làn gió lạnh buốt xen lẫn một chút yêu sát khí yếu ớt.
Trên lưng Trường Hạo đột nhiên nảy sinh một cảm giác khó tả, là một dự cảm vô cùng khó chịu, cảm giác bất an về mặt sinh lý.
Xào xạc, trong gió vang lên ddâm di chuyển của thứ gì đó.
Trường Hạo nín thở nhìn chăm chú, nghe thấy tiếng tự hét lên thầm từ trên đỉnh đầu.
Rắn!
Trường Hạo ngẩng đầu nhìn Lục Hợp đứng bên cạnh. Chàng đang cầm tấm vải dài thường khoác trên vai chờ thời cơ. Ở cổ tay trái buông thõng, thủ chùy (vũ sát khí) bằng bạc bắt đầu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Rắn?
Trường Hạo nhíu mày lẩm bẩm. Đồng thời, dưới chân ánh sáng đỏ rực tỏa ra, trong chớp mắt xuất hiện một bóng hình cao lêu nghêu quen thuộc. Là một thanh niên lực lưỡng cao hơn Lục Hợp một chút, tóc xõa bay trong gió. Vải mỏng quấn quanh cổ tay phấp phới, mdâm vàng mảnh trên trán bị chiến sát khí kích động mà lấp lánh ánh sáng yếu ớt. Đôi mắt bị màu lửa nhuộm thành vàng kim, như muốn nhìn thấu bóng tối mà chăm chú nhìn về phía trước.
Thập Nhị Thần Tướng – Hỏa Tướng Đằng Xà. Bản thể của Tiểu Kỳ trắng. Cái tên do Abe no Seimei ban cho là – Hồng Liên!
Nghe thấy tiếng gầm khẽ của Trường Hạo, Hồng Liên cúi nhìn cậu. Sau khi giao hợp án mắt, lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía bóng tối phía trước. Trường Hạo chớp mắt.
Cái mdâm vàng kia, là biểu tượng của phong ấn, vốn đã từng bị đập vỡ ở đền Kibune (Quý Thuyền), Hồng Liên đã nhờ Thanh Minh đeo lại cho khi nào? Trước giờ vẫn chưa để ý.
Gió thổi càng dữ dội, mang theo ddâm nặng nề của thứ gì đó đang lê trên mặt đất.
Trường Hạo bước vài bước về phía trước. Hồng Liên và Lục Hợp theo sát phía sau.
Thanh Minh chớp mắt, khóe miệng thoáng nở nụ cười, lùi lại vài bước. Thiên Nhất và Huyền Vũ chết theo ông ngạc nhiên nhìn về phía ông.
Hô hô, để ngắm nghía bản lĩnh của nó đã.
Giọng hét lên trầm thấp, nhanh chóng tan biến trong gió.
“Án a bỉ la ngô lô hê la cát đà”
( Xen ngang: A, đánh câu này mệt thật! Nhân tiện, chữ “đà” cuối cùng không đánh sai đâu.)
Trường Hạo lầm bẩm đọc chú, vừa kết ấn kiếm trước mắt.
Gần như đồng thời, dị hình ẩn trong bóng tối cuối cùng cũng lộ ra toàn mạo.
Đại xà!
Là một con rắn lớn với vòng eo dễ đến một trượng, vì ẩn trong bóng tối nên không rõ rốt cuộc dài bao nhiêu.
Từ cái miệng há rộng như chậu máu có thể thấy những chiếc răng như lưỡi đao. Đôi mắt màu thủy ngân không có đồng tử. Những chiếc vảy phủ khắp xác chết, mỗi chiếc to bằng mặt Trường Hạo.
Đại xà dừng lại ở một khoảng cách nhất định, phát ra ddâm quái lạ xèo xèo, như đang uy hiếp Trường Hạo.
Hồng Liên nhìn chằm chằm vào đại xà ước lượng yêu lực của nó, đột nhiên có chút thất vọng.
Đúng là một màn xuất hiện quá đỗi đột ngột.
Tinh lực vô tận cảm nhận được ban nãy đột nhiên biến mất, lẽ nào là ảo giác?
Sự xuất hiện của dị hình thường không có dấu hiệu báo trước.
Người đáp lời Hồng Liên là Lục Hợp. Trường Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào đại xà tìm thời cơ.
Khi đại xà và Trường Hạo đối mặt nhau, Hồng Liên vừa giữ cảnh giác, vừa khoanh tay nhíu mày.
Vốn dĩ đã yên ắng được một thời gian rồi.
Có lẽ sau khi uy hiếp từ dị quốc bị quét sạch, cảm thấy an toàn nên mới xuất hiện.
Có lẽ là vậy, Hồng Liên gật đầu.
Lũ yêu quái trước đây bị bóng ma dị quốc uy hiếp phải trốn chết, giờ cảm thấy có thể ra ngoài phô trương thanh thế rồi sao? Đúng là mơ tưởng.
Tuy nhiên, loại yêu quái cỡ này quả thực còn lâu mới là đối thủ của Kyūki (Cùng Kỳ).
Giọng chếtệu của Lục Hợp không chút nhấn nhá. Đôi mắt nâu vàng trong vắt vẫn chăm chú nhìn đại xà.
Ừm, quả thực không sai.
Hồng Liên tỏ ý đồng tình.
Lục Hợp tiếp tục:
Bề ngoài nhìn cũng khá oai.
Đúng vậy. Nhưng dường như cũng chỉ có vậy thôi.
Cuộc hội thoại dường như thiếu chút căng thẳng diễn ra phía trên Trường Hạo.
Ban đầu còn bỏ qua, nhưng rốt cuộc Trường Hạo không chịu nổi nữa, trợn mắt với Hồng Liên và Lục Hợp quát:
Im lặng cho ta!
Hai người nghe lời im bặt.
Ở phía sau quan sát họ, Thanh Minh cố nhịn cười. Bỏ qua Hồng Liên, hôm nay Lục Hợp cũng thật nhiều lời.
Trong khoảnh khắc này, đại xà đột nhiên bổ nhào, như muốn nuốt chửng Trường Hạo, há to miệng lộ ra nanh nhọn.
Ngay khi đại xà sắp lao tới Trường Hạo, con rắn lửa đỏ rực bỗng phun vào miệng nó. Đây chính là chủ trương của Hồng Liên: dù đang hét lên chuyện phiếm thiếu căng thẳng, cũng không được lơ là chút nào.
Con rắn lửa Hồng Liên dễ dàng phóng ra thẳng xdâm nhập vào xác chết thể trần truồng đại xà, thiêu đốt trong bụng rắn.
Đại xà giãy giụa dữ dội, mùi thịt cháy tỏa ra khắp nơi, từ những kẽ vảy lớn phun ra khói đặc cuồn cuộn.
Trường Hạo hít một hơi thật sâu:
“Án ma cốt tát mã hê bát đát nẵng, la cát yết hê bà lợi da ha ra hạt quái ma la da tóa ha!”
( Xen ngang: Ôi đánh mệt quá, soát lại còn đau khổ hơn!)
Tinh lực bộc phát trói chặt đại xà. Con rắn lớn bị buộc chặt dùng đôi mắt bạc trừng Trường Hạo.
Lúc này, con rắn lửa do Hồng Liên phóng ra cũng đang giãy giụa trong bụng đại xà.
Cuối cùng, từ kẽ vảy của đại xà phun ra lửa. Con rắn lớn đau đớn giãy giụa bị pháp chú của Trường Hạo khống chế hoàn toàn.
“Ldâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền!”
Trường Hạo vừa đọc chú, vừa giũ ấn kiếm từ tay phải. Lưỡi kiếm vô hình chém vào đại xà, yêu quái khổng lồ này sau cùng giãy giụa một phen, đột nhiên nổ tung tan rã.
Lũ yêu yêu nhỏ đang đứng ngoài quan sát, lập tức reo hò vui sướng.
Thành công rồi!
Chẳng tốn chút công sức!
Lần sau hãy tự mình đánh bại không nhờ sức thần thức nhé!
Đúng đúng, tiến lên chết!
Cố lên nhé, cháu trai!
Không phải hét lên với ta “cháu trai”!
Trường Hạo hét lớn với lũ yêu yêu đang thừa cơ xả ngôn, đột nhiên cảm thấy có thứ gì lấp lánh lướt qua trong tầm mắt.
Vội ngẩng đầu nhìn, thì ra là những mảnh vảy bạc phủ trên người đại xà đang rơi xuống như mưa khắp nơi. Trường Hạo vội dùng tay che đỡ, nhưng không thể che hết được.
Lúc này, tấm vải dài của Lục Hợp phấp phới trong bóng tối. Dùng thần lực phủi sạch những mảnh vảy lấp lánh, tấm vải lại trở về vai Lục Hợp. Sau đó Lục Hợp như thường lệ ẩn mình biến mất.
Vừa phủi những mảnh vụn còn sót lại trên đầu Trường Hạo, Hồng Liên vừa kinh ngạc hét lên:
Quả thực, giải quyết cũng dễ quá.
Trường Hạo cũng mang vẻ mặt bối rối.
Đúng vậy, có chút…
Mơ hồ cảm thấy có chút khác biệt so với những yêu quái giết diệt trước đây.
Thanh Minh đứng quan sát cháu từ nãy giờ nhẹ nhàng tiến lên, chết đến giữa Trường Hạo và Hồng Liên.
Rồi đưa tay xoa xoa đầu Trường Hạo.
À! Ông nội làm gì vậy.
Thanh Minh cười như có ý đồ gì.
Ái chà, đột nhiên thấy hình dáng đầu cháu sinh ra thật đẹp.
Không ngừng nghịch mái tóc Trường Hạo một hồi, Thanh Minh mới thỏa mãn thả cháu ra, khẽ vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Hồng Liên đột nhiên nhận ra chếtều gì đó mà mở to mắt, đôi mắt vàng kim chăm chú nhìn gương mặt bên cạnh của Thanh Minh. Tuy nhiên Thanh Minh chỉ cúi nhìn Trường Hạo.
Thôi, còn phải chết tuần nơi khác chứ? Sao có thể lãng phí thời gian ở đây được?
Trường Hạo chỉnh lại mái tóc bị nghịch loạn, nhăn mặt hét lên:
Đâu phải cháu muốn lãng phí thời gian ở đây.
Không cần giải thích.
Ừ.
Thanh Minh mang nụ cười đầy sức quyến rũ dùng tay trái khẽ búng một cái vào trán Trường Hạo. Trường Hạo ngả người ra sau, vẻ mặt khó hiểu, cùng Hồng Liên đã biến thành Tiểu Kỳ biến mất trong màn đêm.
Thôi, các ngươi cũng về chỗ của mình ngủ chết.
Thấy Thanh Minh dùng tay trái ra hiệu giải tán, lũ yêu yêu nhỏ vội vàng đáp lời rồi tản chết.
Vậy tạm biệt, Thanh Minh!
Sau khi yêu yêu cuối cùng tràn đầy sức lực biến mất, nụ cười vẫn đọng trên khóe miệng Thanh Minh đột nhiên tắt lịm.
Thiên Nhất và Huyền Vũ đứng hầu bên cạnh đều chăm chú nhìn vào lòng bàn tay ông.
Chủ nhân của họ mở bàn tay phải vừa nắm chặt lúc nãy – bàn tay phải vừa vỗ nhẹ vào lưng Trường Hạo.
Trong lòng bàn tay nằm một mảnh vỡ màu trắng. Bên trong dường như ẩn chứa bạo lực bất tường, trong lòng bàn tay Thanh Minh vẫn khẽ rung động. Đây không phải vảy rắn, mà là mảnh vỡ từ con mắt bạc của rắn.
Lật bàn tay, mảnh vỡ rơi xuống đất không một tiếng động. Như cố gắng chạy trốn, bắt đầu ngọ nguậy.
Tiếng gầm thấp xé gió đập vào màng nhĩ Thanh Minh.
Đột nhiên, chỉ thấy ánh sáng lạnh lóe lên, mảnh vỡ bị xuyên thủng trong chớp mắt. Âm thanh đục ngầu của mũi giáo sắc nhọn đdâm xuống đất hòa vào trong gió.
Cây trường thương bằng bạc, nằm gọn trong tay Lục Hợp, người vừa bất chợt xuất hiện. Đôi mắt chẳng để lộ chút biểu cảm nào của anh ta lại ánh lên một tia sáng đầy nguy hiểm.
— Ngươi cũng đã nhận ra rồi ư.
Chắc là Đằng Xà cũng đã để ý rồi.
Tình Minh khẽ cười khổ một tiếng.
Xương Hạo có lẽ vẫn chưa nhận ra đâu. Gần đây, sức mạnh của cậu bé rất yếu, thế nên không trách được.
Mặc dù Xương Hạo bản thân không hề cảm thấy vậy, nhưng thực tế, linh lực của cậu bé đã suy yếu đi rất nhiều sau trận chiến sinh tử lần trước. Dù thời gian trôi qua rồi sẽ hồi phục, nhưng trước đó, những người xung quanh buộc phải cẩn thận bảo vệ cậu.
Tình Minh chăm chú nhìn mảnh vỡ bị xuyên thủng ở mũi thương. Rõ ràng, đây là một Thức được làm ra bởi một yêu vật không rõ danh tính, cố ý trà trộn giữa những lớp vảy rớt xuống như mưa như trút, hòng nhập vào thân Xương Hạo.
Không, Tình Minh khẽ lắc đầu, không chỉ vậy, con rắn đó bản thân nó là một sát thủ do một pháp sư cao cường phái ra. Dù mang theo yêu khí mãnh liệt, nhưng nó chỉ là một thể rỗng tuếch, không có ý thức riêng, chỉ là một dị hình bị phong ấn trong Thức mà thôi.
So với đối thủ trước đây là dị bang yêu ảnh, những tiểu yêu quái như thế này chẳng đáng là gì. Thế nhưng cái Thức ẩn trong thân đại xà này suýt chút nữa đã lừa được cả các Thần Tướng.
Nếu không bị phát hiện, lúc này thứ đó e là đã xâm nhập vào cơ thể Xương Hạo rồi.
Diệt.
Tình Minh chắp hai tay, khẽ niệm chú. Mảnh trắng bạc lập tức biến mất, linh lực bất lành trong đó cũng tan biến theo.
Lục Hợp đứng cạnh chứng kiến, thu lại cây ngân thương. Tình Minh nói với anh ta:
Khi tiến hành Thức Chiếm, ta đã nhìn thấy bóng đen nguy hiểm. Có lẽ, tạm thời vẫn chưa có ngày tháng yên bình đâu.
Im lặng một lát, Tình Minh nhìn về phía bầu trời phía Tây.
Ông đã mơ một giấc mơ, mơ thấy có một ngôi mộ nào đó gặp phải dị biến chẳng lành, linh hồn đang ngủ say ở đó bị người ta vô cớ triệu hồi về nhân gian. Đáng tiếc, Tình Minh đã tỉnh lại trước khi kịp xác định đó là ngôi mộ ở đâu.
Có lẽ đó là một điềm báo, hoặc cũng có thể, chuyện này đã xảy ra ở một nơi nào đó rồi.
Để tìm hiểu rõ chuyện này, Tình Minh đã tiến hành bói toán, và kết quả hiện lên một bóng đen tà ác. Chính vì thế, ông mới dùng Li Hồn Thuật ép ra Chân Hồn để đi theo bảo vệ Xương Hạo.
Nếu mặc kệ chuyện này, chắc chắn sẽ có bàn tay đen tối tà ác vươn đến Xương Hạo. Không thể không đề phòng từ trước.
Tình Minh cười khổ một tiếng. Làm chuyện này e là ông lại bị Thanh Long trách móc cho xem. Thanh Long rất không thích Tình Minh sử dụng Li Hồn Thuật ép hồn phách ra khỏi cơ thể. Cách làm này rất tiêu hao linh lực, nếu dùng không khéo còn có thể giảm tuổi thọ.
Lục Hợp, xin lỗi, vẫn phải phiền ngươi…
Không đợi Tình Minh nói hết, Lục Hợp đã gật đầu, xoay người rời đi, tà áo dài tung bay trong gió.
Anh ta nhận lệnh của chủ nhân Tình Minh đảm nhiệm công việc bảo vệ Xương Hạo. Và hiện tại, mệnh lệnh này chưa được giải trừ, lại có thêm một mệnh lệnh mới.
Sau khi Lục Hợp rời đi, Tình Minh hơi thở phào nhẹ nhõm. Xương Hạo có Hồng Liên và Lục Hợp bảo vệ, hơn nữa, với tư cách là người kế nhiệm duy nhất, sau khi sức mạnh của bản thân Xương Hạo hồi phục hoàn toàn cũng rất đáng gờm, vậy nên chắc không có gì phải lo lắng nữa đâu.
Bạch Hổ, Chu Tước.
Theo tiếng gọi, hơi thở của hai vị Thần Tướng xuất hiện bên cạnh Tình Minh, nhưng bóng dáng vẫn ẩn trong bóng tối.
Tình Minh chỉ tay về phía bầu trời phía Tây:
Không biết có thứ bất lành nào đang hoạt động ở đâu đó, hãy đi tìm ra!
Rõ!
Hai người đáp lời. Hai luồng gió xoáy nổi lên từ mặt đất, mang theo hơi thở của Thần Tướng mà bay vút lên trời.
Cho đến khi tà áo bị gió xoáy thổi lên ngừng bay, Tình Minh vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Thiên Nhất và Huyền Vũ cũng cùng chủ nhân, tiễn biệt những luồng gió xoáy đi xa.
Huyền Vũ nhẹ nhàng kéo tay áo Thiên Nhất. Thiên Nhất sực tỉnh, cúi đầu xuống, đôi mắt ẩn hiện một nỗi buồn man mác.
Thiên Nhất khẽ mỉm cười với Huyền Vũ đang lặng lẽ nhìn mình, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Vậy thì, chúng ta về thôi.
Quay lại nhìn các Thần Tướng bên cạnh, Tình Minh mỉm cười.
Nếu không thể về nhà trước khi Xương Hạo trở lại, e là ông sẽ bị Tiêu Lam và Thiên Hậu dùng sấm sét đánh cho một trận mất.
Thân xác già nua của Tình Minh đang ở lại trong dinh thự Abe được hai vị Thần Tướng này trông coi. Cả hai đều có những đặc điểm cứng đầu và lảm nhảm.
Đã nói với họ sẽ quay về ngay, nếu ngược lại lại về sau Xương Hạo và nhóm cậu bé, không biết họ sẽ nói gì cho mà nghe đây.
Tình Minh nhún vai, trên khuôn mặt trẻ trung lộ ra một tia sầu muộn.
Đối với những lời nói như vậy của chủ nhân, hai Thần Tướng dường như cảm thấy rất buồn cười, khẽ mỉm cười.