Một lối mòn được giẫm lên giữa đám cỏ khô, một bóng hình gầy guộc lầm lũi trong màn đêm.
Giữa chốn hoang vu ít bóng người, gió rít gào, cái lạnh thấu xương.
Bầu trời như sắp khóc, u ám chất chồng mây đen.
Dù chẳng hề đốt đuốc soi đường, bóng hình ấy vẫn cứ thế vội vã tiến lên, không một chút lo sợ sẽ vấp ngã.
Cuối cùng, người đó bỗng dừng lại.
Chính là chỗ này.
Lẩm bẩm một câu. Giọng nói lạnh lẽo, rợn người ấy tan biến vào trong gió.
Một gò đất nhô cao. Đây là một ngôi mộ đã bị thế nhân lãng quên, có lẽ bởi chẳng ai đặt chân đến nên cỏ dại mọc um tùm.
Khuôn mặt người khách lạ bị che khuất bởi lớp vải quấn kín từ đầu đến chân. Qua khe hở của lớp vải, khóe môi người nọ bất chợt cong lên, để lộ một nụ cười nhạt.
--Nếu ngươi là linh hồn lạc lối trong bóng tối
Vừa chăm chú niệm chú, người đó vừa bất chợt thò một bàn tay ra từ khe hở của lớp vải bọc kín thân. Trong tay người ấy nắm chặt một con rắn còn sống, dài chừng ba thước.
Con rắn bị ném mạnh xuống gò đất. Cơ thể vặn vẹo của nó đột nhiên cứng đờ, rồi rách toạc thành hai mảnh. Toàn bộ máu tươi bắn ra đều ngấm hết vào gò đất.
Thời gian đã trôi qua, hãy thức tỉnh đi, trở về với thực tại.
Đám cỏ khô mọc um tùm trên gò đất như thể bị một lực nào đó đẩy mạnh, bật nhảy lên cao.
Xung quanh, những đốm ma trơi bay lượn. Trung tâm gò đất dần xuất hiện những vết nứt, rồi lan rộng hơn.
Từ xác rắn, máu đen vẫn tiếp tục nhỏ xuống, lộp độp rơi vào các khe nứt trên gò đất.
Gió lặng. Sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm mặt đất.
--Nếu ngươi đã cất lên những bi ca chốn địa ngục sâu thẳm
Chiếc áo choàng cuốn quanh người khách lạ bị cơn lốc bất ngờ nổi lên thổi bay, lượn lờ trong gió.
Khói xám từ các khe nứt trên gò đất bốc lên, từng chút một kéo dài, dần hình thành một bóng người.
Một âm thanh trầm thấp, chưa thành tiếng người, rung chuyển trong gió.
Bóng hình chưa hoàn toàn định hình ấy không ngừng chao đảo trong gió, tiếng rên rỉ bất tuyệt đang dần biến thành ngôn ngữ có ý nghĩa.
Đồng hành cùng tiếng rên rỉ là khúc chú ca lạnh lùng trang trọng – khúc chú ca đánh thức người chết vốn đã vĩnh viễn ngủ yên.
Bị giam cầm bởi xiềng xích bóng đêm
Đột nhiên, một ý niệm chẳng lành cuộn thành xoáy, gò đất nhô cao ban nãy chợt biến mất không dấu vết.
Lúc này, hung linh đã hoàn toàn thành hình, dùng hốc mắt trống rỗng của mình quét một vòng xung quanh, rồi gầm gừ nhìn chằm chằm vào bóng hình đã đánh thức mình.
Kẻ thi chú không hề nhúc nhích, đón nhận ánh mắt đầy sát ý của đối phương.
Trong lòng ngươi, chẳng lẽ không cảm thấy oán hận sao?
Kẻ thi chú hỏi, như thể đang thúc giục điều gì đó. Sau một khoảng thời gian bằng một hơi thở, câu trả lời vang lên.
Hận
Ta hận. Ta hận. Ta hận.
Vậy à, ngươi cảm thấy hận sao. Ngươi cô độc chết đi nơi hoang vắng này, nhưng mà…
Kẻ thi chú toàn thân quấn vải gật đầu hài lòng, bất chợt chỉ tay về phía xa.
Nhưng mà, người đàn ông đã đẩy ngươi vào hoàn cảnh này, bây giờ vẫn còn ở đằng kia hưởng thụ vinh hoa phú quý hiển hách đấy.
Bị kích động oán hận, hung linh giận dữ nhìn chằm chằm về hướng người kia chỉ. Trong hốc mắt lõm sâu của nó, những ngọn lửa xanh mờ mờ lay động.
Hận.
Hận đến tận xương tủy.
Hung linh – không, giờ đã nên gọi là oán linh – gầm gừ một cách tàn bạo.
Tên đàn ông đóーーーー!