Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 4: Chuỗi Xích Linh Hồn Tà Ác - Chương 5

Bên ngoài trời đã chập tối. Trước khi mặt trời lặn về phía tây, bầu trời phía đông phảng phất sắc xanh biếc. Một vì sao lớn rực rỡ đang lấp lánh trên sườn núi phía đông.

Để Tiểu Quái ngồi trên vai, Xương Hạo bước về phía phủ nhà Abe. Bước chân nặng nề, ủ rũ.

“Vực dậy tinh thần đi nào.”

“Ừ.”

Xương Hạo khẽ đáp, nhưng vẻ mặt vẫn rất u ám. Tiểu Quái thở dài một tiếng.

“Trong lòng có nỗi phiền muộn khó nói ra, quả thật rất khổ sở phải không?”

Gật đầu, Xương Hạo liếc nhìn Tiểu Quái. Không hiểu sao, những lời này của Tiểu Quái lại mang một sức nặng khác thường.

“Tiểu Quái, ngươi cũng có nỗi phiền muộn như thế à?”

Tiểu Quái nhìn thẳng vào cậu. Chớp mắt một cái, đôi mắt màu hoàng hôn chợt dao động trong khoảnh khắc.

--- À.

(Chú thích: Theo tôi biết, dấu gạch ngang đôi "——" chỉ nên chiếm khoảng trống bằng hai ký tự trong văn bản, nhưng trong sách lại là ba ký tự "———". Thôi thì, tôi cứ theo sách và ghi chú ở đây là được. Các chỗ khác cũng tương tự.)

Khẽ nheo mắt, tâm trí Tiểu Quái bay về quá khứ xa xăm.

“Đương nhiên là có rồi. Ta còn sống lâu hơn ngươi nhiều.”

“Nhưng ông nội chắc chắn biết phải không? Bởi vì không gì có thể qua mắt được ông ấy mà.”

Những lời nói buột miệng. Với Xương Hạo, Tình Minh là một con lão hồ ly khó lường, có thể nhìn thấu mọi chuyện. Cứ như thể ông không gì là không thể, không gì là không biết. Vậy nên, những chuyện về Tiểu Quái mà Xương Hạo không biết, chắc chắn ông nội đều biết cả.

Tiểu Quái im lặng. Xương Hạo hiểu sự im lặng của nó là lời khẳng định, quả nhiên ông nội đúng là một lão hồ ly khó lường, cậu không khỏi một lần nữa khắc sâu cảm nhận đó.

Căn nhà của Mẫn Thứ ở Hữu Kinh, gần giao lộ Lục Điều Đại Lộ và Tây Phường Tiểu Lộ. Gia đình anh không mấy khá giả, căn nhà nhỏ và cũ kỹ. Cách Hoàng cung một đoạn khá xa, nên việc đi làm tốn khá nhiều thời gian. Có lẽ mất gấp đôi thời gian của Xương Hạo.

Con trai của Abe Tình Minh, Abe Cát Xương, là một Âm Dương Sư tài giỏi nằm trong tốp năm người đương thời. Cát Xương đã lệnh cho Mẫn Thứ đi lập kết giới bảo vệ Hành Thành, điều này khiến Mẫn Thứ không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.

Cát Xương cho rằng Mẫn Thứ chắc chắn có thể hoàn thành, nên mới nói như vậy. Nói cách khác, đó là sự công nhận thực lực của Mẫn Thứ.

Con trai của Đại Âm Dương Sư Abe Tình Minh. Cát Xương, người được cho là thủ lĩnh Âm Dương Liêu kế nhiệm.

Hôm nay do hung khí quá nặng nên chỉ có thể dựng kết giới trừ tà để xua đuổi oán niệm. Chuẩn bị đầy đủ pháp cụ, thi triển pháp thuật trừ tà hoàn chỉnh, chắc chắn có thể tiêu diệt oán linh này.

Điều cần thiết là sự chuẩn bị kỹ lưỡng, và tâm lý sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng. Điều đó với Xương Hạo, kẻ chỉ dựa hơi gia tộc, có lẽ không thể nào có được.

Vì là con út, chắc chắn Tình Minh đại nhân cũng rất cưng chiều. Nhưng đừng tưởng rằng điều này sẽ có ích khi bước chân vào xã hội.

Nếu hỏi Xương Hạo, cậu chắc chắn sẽ lập tức lớn tiếng phủ nhận: “Không đúng! Các ngươi ảo tưởng về ông nội quá nhiều rồi!” Nhưng Mẫn Thứ trong lòng lại nghiêm túc nghĩ như vậy.

Nếu thua một kẻ chỉ dựa hơi ông nội, thì sao có thể chấp nhận được. Bản thân mình từ trước đến nay đã phải dốc hết tâm huyết để nỗ lực.

Dọc theo con đường Tây Phường Tiểu Lộ đã hoàn toàn tối đen đi về phía nam, Mẫn Thứ chợt cảm thấy mình bị một luồng không khí dị thường bao vây, không khỏi dừng bước.

Nhìn quanh một lượt, không một bóng người. Hiếm khi có yêu quái xuất hiện, nếu có thì chỉ cần hăm dọa một chút chúng sẽ bỏ chạy. Nhưng bây giờ ngay cả điều đó cũng không có.

Mẫn Thứ cố gắng hết sức trấn áp trái tim đang đập thình thịch như chuông đồng, nhìn quanh một lượt.

Gió bắc thổi mây trắng lướt qua, bầu trời đêm mùa đông có màu xanh biếc, những vì sao lấp lánh điểm tô cho màn đêm.

Mẫn Thứ không thấy, bầu trời đêm ấy có thứ gì đó kỳ lạ như vầng hoàng hôn đang lan rộng. Cát bụi trắng bị gió thổi bay lượn, che phủ cả bầu trời. Bởi vì anh không có linh lực để nhìn thấy yêu ma.

Luồng oán khí khủng khiếp bao trùm xung quanh, Mẫn Thứ cảm thấy hơi quen thuộc.

Nó rất giống với luồng oán khí bao vây trùng điệp quanh phủ nhà Hành Thành. Không, có thể nói chính là luồng oán khí đó.

“Đừng phá hỏng chuyện tốt của ta!”

Một tiếng gầm gừ trầm đục như phát ra từ dưới đất vọng đến tai.

Mẫn Thứ không khỏi nín thở. Chẳng biết từ lúc nào, trước mắt anh đã xuất hiện một oán linh đáng sợ.

Oán linh dùng đôi mắt sâu hoắm rực cháy ngọn lửa xám trắng trừng trừng nhìn Mẫn Thứ. Hai má nó vằn vện những đường gân đen. Những đường gân ấy kéo dài từ hai má xanh xao như xác chết xuống tận cằm, từng giọt chất lỏng đang nhỏ tong tong.

Hơi thở gần như ngừng lại, nhưng Mẫn Thứ vẫn dũng cảm vực dậy tinh thần. Nếu bây giờ sợ hãi thì không thể hàng phục nó được. Không sao cả, mình có đủ kiến thức.

Quấn chuỗi niệm châu trong tay áo vào lòng bàn tay, Mẫn Thứ hai tay kết ấn.

Đầu tiên là pháp thuật xua đuổi, sau đó là chú ngữ hàng phục. Bình tĩnh nào, mình nhất định làm được.

“Ngươi đã tự mình hiện thân, vậy ta đỡ phải tìm kiếm rồi. Hãy chịu chết đi, oán linh!”

Cùng với tiếng quát giận dữ, lời chú ngữ vang vọng khắp nơi.

“Oán linh ơi, hung vật ơi, hãy lập tức quay về, trở lại nơi xuất phát!”

Oán linh đột nhiên cứng đờ, nó vặn vẹo khuôn mặt như đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.

“Cung vô hình ơi, cung thần của Thiên Đại Thần ơi, cung thần được bắn ra, nhắm vào yêu quái, bắn đi!”

(Người dịch tự hỏi: “Yêu quái”? Oán linh cũng là yêu quái sao?)

(Chú thích: “Thanh liệt” có nghĩa là trong sạch; “Thanh liệt” là trong trẻo và lạnh lẽo. Tôi không biết sách muốn nói đến nghĩa nào, nếu sai, mong được thông cảm.)

Tiếp theo đó, mũi cung găm sâu vào giữa trán oán linh.

“Oa oa oa oa oa!”

(Người dịch tự hỏi: Dấu ba chấm cũng chỉ nên chiếm khoảng trống bằng hai ký tự trong văn bản, sao trong sách lại là ba ký tự? Thôi, mọi người biết là được rồi. Các chỗ khác cũng tương tự.)

Tiếng gào thét thảm thiết của oán linh vang vọng. Oán linh ôm lấy trán bằng hai tay, đau đớn lăn lộn.

“Thành công rồi sao?!”

Vừa lúc Mẫn Thứ xác nhận thành công, oán linh đột nhiên ngừng giãy giụa.