Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 25

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 4: Chuỗi Xích Linh Hồn Tà Ác - Chương 4

Trong một ngôi phủ hoang phế không người ở tại một góc kinh thành, vô số chuột đang trú ngụ.

Những con chuột túm tụm vào nhau để chống chọi cái lạnh, bỗng nhiên toàn thân dựng đứng lông tơ.

Cỏ dại mọc um tùm trong sân đều đã khô héo. Đôi mắt nhỏ lấp lánh của lũ chuột chăm chú nhìn về một phía sân.

Trước bức tường đổ nát của ngôi nhà, một bóng hình quỷ dị đang đứng sững.

Chỉ cần nhìn một cái là biết ngay, đó không phải là người sống.

Bóng ma như đang cựa quậy, lũ chuột lông dựng đứng kinh hãi kêu chít chít rồi bỏ chạy tứ tán.

Đây không phải là một hồn ma vất vưởng thông thường, dù chỉ đứng yên tại chỗ cũng đã toát ra một oán khí bức người.

Ở đâu?

Oán linh phát ra ánh lân quang xanh trắng, càng trở nên nổi bật trong bóng tối. Gương mặt tái mét hốc hác, xương gò má nhô cao đến đáng sợ trên khuôn mặt gầy guộc. Hốc mắt trũng sâu không có con ngươi, chỉ là hai hốc đen ngòm trống rỗng.

Nó chậm chạp nhìn quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Người đàn ông đó…

Oán linh lẩm bẩm, từ hốc mắt đen kịt, có thứ gì đó "tách" một tiếng nhỏ xuống, màu sắc hòa vào đêm tối, đó là nước mắt ư?

Oán linh chợt nghiêng tai.

Trong gió vọng đến tiếng xe.

Chẳng mấy chốc, một vị quý tộc cùng với tùy tùng và chú bé chăn bò ngồi xe bò đi ngang qua đây.

Con bò vốn đang đi rất ngoan bỗng nhiên dừng phắt lại như thể bị giật mình.

Người tùy tùng ngạc nhiên ngơ ngác nhìn xung quanh.

Cơn gió rít gào mang theo sự lạnh lẽo âm u. Vì không thể chịu nổi cái lạnh cắt da cắt thịt này, hắn chỉ muốn mau chóng về phủ.

Này, có chuyện gì vậy?

Lúc này, người tùy tùng mới nhận ra chú bé chăn bò đang nắm dây cương đã sợ đến tái mét mặt mày, không thể cử động nổi.

A a…

Một âm thanh không thành tiếng khó khăn muốn biểu đạt điều gì đó. Bàn tay cầm dây cương run rẩy rõ rệt, hàm răng va vào nhau lập cập, rất khó khăn mới dùng bàn tay còn lại chỉ về phía trước.

Ở đâu!

Một bóng người toàn thân toát ra oán khí mạnh mẽ, chắn ngang đường đi.

Khuôn mặt âm u đáng sợ, toát ra những ý niệm bất an, rõ ràng đó không phải là con người sống.

Quỷ… quỷ…

Chú bé chăn bò và người tùy tùng sợ hãi đến mức không thốt nên lời.

Cuối cùng, chủ nhân của họ cũng nhận ra sự bất thường, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe bò. Đó là một quý tộc điện thượng vừa ngoài hai mươi tuổi.

Chuyện gì vậy!

Nhìn thấy bóng dáng oán linh, chàng ta sợ đến mức không thể nhúc nhích, ngửi thấy hung khí từ oán linh, đừng nói là chạy trốn, ngay cả tiếng kêu cũng không thể bật ra.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vị quý tộc, oán linh gầm gừ với giọng đầy oán khí:

Không phải người này.

Rắc rắc cắn chặt răng, oán linh dang rộng hai tay.

Ở đâu!

Oán niệm tà ác tràn ngập, chú bé chăn bò và người tùy tùng bị cuốn vào đó im lặng đổ xuống, ngay cả con bò cũng "bịch" một tiếng ngã lăn ra đất, ngừng đập tim.

Vị quý tộc ngồi trong xe, liều mạng nhắm chặt mắt, bịt kín tai, chỉ có tiếng tim đập của chính mình là vang vọng đến lạ lùng.

Cuối cùng, vị quý tộc chắc chắn rằng oán linh đã rời đi.

A… được cứu rồi…

Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chàng ta gọi người tùy tùng. Nhưng không có tiếng trả lời. Mở rèm xe ra, chỉ thấy người tùy tùng và chú bé chăn bò đều nằm bất động trên đất.

Dù gọi thế nào cũng không có phản ứng, vị quý tộc trẻ tuổi chợt có một dự cảm chẳng lành.

Chàng ta lăn lộn bò xuống xe, chạy đến bên cạnh người tùy tùng, cuối cùng cũng nhận ra cả hai đều đã chết từ lâu.

A!

Đòn giáng bất ngờ này đã vượt quá sức chịu đựng của chàng.

Chàng ta ngất lịm ngay lập tức.

Xương Hạo đang đi tuần đêm, khi đến đường Tứ Hữu thì bị đám tạp yêu bé nhỏ mọi ngày chặn lại.

A, đây rồi, đây rồi, cháu nội.

Đừng gọi ta là cháu nội!

Xương Hạo theo phản xạ tức giận đáp lại.

Lũ yêu tinh nhỏ bay xuống bên cạnh chàng, chỉ về phía Đông la hét:

Hình như bên đó có thứ gì đó kỳ lạ xuất hiện!

Thứ kỳ lạ? Cái gì, chẳng lẽ là con rết khổng lồ đó?

Sắc mặt Xương Hạo chợt trở nên căng thẳng.

—Thế lực bóng tối sẽ…

Con rết khổng lồ mà chàng gặp khi muốn chế phục Cùng Kỳ, câu nói đầy ẩn ý mà nó để lại, vẫn thường khiến Xương Hạo suy ngẫm mãi.

Dù yêu quái từ dị quốc đã hoàn toàn bị diệt trừ, nhưng chàng vẫn luôn có cảm giác không thể hoàn toàn yên tâm. Sự tồn tại của những yêu quái như nhện khổng lồ và rết khổng lồ vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí.

Không phải, nếu có thứ đó xuất hiện, tất cả tiểu yêu quái trong kinh thành đã ùn ùn kéo đến tìm ngươi rồi.

Đám tạp yêu nhỏ đồng loạt lắc đầu, những lời chúng nói khiến Xương Hạo có chút khó hiểu.

Kéo đến tìm ta? Để làm gì?

Đương nhiên là nhờ ngươi tiêu diệt nó rồi!

Xương Hạo chớp chớp mắt đầy bối rối.

Một Âm Dương Sư được tiểu yêu nhờ tiêu diệt yêu quái? Không đúng, chắc chắn có gì đó không ổn.

Ngươi mau quen dần đi, cháu nội của Tình Minh!

Đừng gọi ta là cháu nội!

Xương Hạo quát lớn với Tiểu Quái đang thản nhiên chen vào bên cạnh, sau đó bình tĩnh hơn một chút thúc giục đám tạp yêu nhỏ:

Vậy, rốt cuộc là thứ gì?

Một oán linh siêu mạnh!

Oán linh?

Đúng vậy, oán linh. À, đúng rồi, giải thích thêm một chút, oán linh chính là linh hồn chết đi với đầy oán hận, có sức mạnh khủng khiếp như quái vật đó.

Ừ, vậy, vậy ư.

Trước đám tiểu yêu quái còn đặc biệt thêm cả phần chú thích, Xương Hạo cố kìm nén những lời muốn nói đang trỗi dậy trong lòng. Mấy tên này rốt cuộc đang coi ta là ai chứ! — Vừa nghĩ vậy, chàng vừa miễn cưỡng gật đầu.

Vì cảm thấy nếu mình nói ra, chúng nhất định sẽ đáp lại rằng "Đương nhiên là coi ngươi là cháu nội của Tình Minh rồi!", nên chàng mới cố kìm nén ý nghĩ đó.

Lũ yêu tinh nhỏ tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Nghe nói bên đó có hai người và một con bò đã chết, ngoài ra còn có một người ngất xỉu trên đất. Trời lạnh cóng, ban đầu chúng ta còn có đứa cá cược xem người đó có bao nhiêu phần trăm khả năng chết cóng, sau đó hình như được các Kiểm Phi Vi Sứ đi ngang qua nhìn thấy và cứu về rồi.

Vì thời gian trước thường xuyên xảy ra các vụ mất tích bí ẩn, Cảnh chức Kinh thành và các Kiểm Phi Vi Sứ phụ trách an ninh kinh thành đều ở trong tình trạng giới nghiêm, luân phiên canh gác khắp nơi trong kinh thành.

Việc yêu quái ngoại bang gây ra các vụ mất tích bí ẩn đã bị giải quyết hoàn toàn, Tình Minh đã báo cáo với Tả Đại Thần rồi. Tuy nhiên, nguyên nhân của sự việc này lại không được đa số các quý tộc biết đến. Vì vậy, khi nội tình chưa được giải thích rõ ràng, nguyên nhân cũng không được biết, tình trạng giới nghiêm cũng không thể lập tức giải tỏa.

Ôi, toàn làm những việc vô ích, lại còn tốn tiền nữa chứ. Ngân sách triều đình cũng có hạn, vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn.

Xương Hạo ngạc nhiên nhìn Tiểu Quái đang ôm chân trước ra vẻ nghiêm trọng:

Ngươi đang lo lắng điều gì vậy? Chuyện này có vẻ không cần ngươi bận tâm đâu?

Không liên quan đến ta, nhưng có thể liên quan đến tiền công của ngươi đó. Nếu tài chính khó khăn, thứ bị cắt giảm đầu tiên chính là tiền lương của những tạp dịch cấp thấp có thái độ làm việc không đủ nghiêm túc đấy.

Ngay lập tức, một đòn chí mạng đánh trúng chỗ đau của Xương Hạo. Xương Hạo rên rỉ một tiếng.

Dù bản thân cũng không muốn thế này, nhưng thái độ làm việc của Xương Hạo thực sự có chút không tích cực. Dù đã nghĩ sau này sẽ thay đổi, nhưng hiện tại quả thực là lúc tệ nhất.

Ta, ta sau này sẽ tự mình cố gắng!

Tiểu Quái đứng dậy bằng hai chân sau, vỗ vỗ vào eo Xương Hạo:

Ôi, muốn vứt bỏ quá khứ để làm lại cuộc đời ư, thật là đáng nể!

Này, Tiểu Quái, đây không phải là một chuyện mà?

Ủa, không giống sao, cháu nội của Tình Minh?

Đừng có gọi ta là cháu nội! Thật là, thân là yêu quái mà…

Yêu quái cũng có linh hồn mà.

Xương Hạo đấm một cú vào gáy Tiểu Quái đang cười hì hì, rồi túm lấy cổ nó nhấc lên, quay người đối mặt với đám tạp yêu nhỏ.

—Vậy thì, oán linh đó sau đó thế nào rồi?

Đám tạp yêu nhỏ nãy giờ vẫn chăm chú nghe Xương Hạo và Tiểu Quái tranh cãi, chớp chớp mắt rồi tiếp tục nói:

Nó loạng choạng biến mất trước khi các Kiểm Phi Vi Sứ đến. Ta cũng chỉ nghe kể lại thôi, không nhìn thấy tận mắt.

Cho nên những chuyện sau đó thì không rõ.

Xương Hạo và Tiểu Quái nhìn nhau.

Đã náo loạn đến mức có người chết rồi, có lẽ vị quý tộc này đã gây ra lời nguyền của oán linh? Nhưng tại sao vị quý tộc đó lại không bị tấn công? Chẳng lẽ điều này chứng tỏ chàng ta không phải mục tiêu của oán linh?

Tiểu Quái nói với Xương Hạo đang "ừm ừm" lẩm bẩm chìm vào suy tư:

Tuy nhiên, chuyện này có chút kỳ lạ.

Chuyện gì?

Bây giờ đâu phải mùa hè, tại sao lại có linh hồn chứ? Chẳng phải không hợp mùa sao?

Xương Hạo mở to mắt nhìn Tiểu Quái, mơ hồ gật đầu:

Ừm, quả thật…

Ngày hôm sau, khi đến Âm Dương Liêu làm việc, Xương Hạo được biết người gặp oán linh đêm qua là một vị Đại Phu (quan chức) của gia tộc Fujiwara.

Hiện tại, người nắm quyền lực lớn nhất trong triều đình chính là Tả Đại Thần Fujiwara no Michinaga, và hầu hết các vị trí quan trọng trong triều đều do người nhà Fujiwara chiếm giữ. Ngoài gia tộc Fujiwara, không ai có tiếng nói. Bởi vì dù là người tài năng đến đâu, họ cũng sẽ tìm mọi cách để bị loại trừ khỏi trung tâm quyền lực.

Chính trị là thứ gì đó thật đáng sợ, rối rắm phức tạp.

Xương Hạo nhăn nhó, lẩm bẩm, Tiểu Quái cũng "ừm ừm" tỏ vẻ đồng tình.

Nếu quá nổi bật, những rắc rối không cần thiết hay phiền não cũng sẽ nhiều lên. Về điểm này, ngươi còn mạnh hơn bọn họ.

Có lẽ vậy. Hơn nữa, ít nhất ta sẽ không bị ai nguyền rủa mà chết.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Xương Hạo, Tiểu Quái thoáng ngạc nhiên, rồi khó hiểu nheo một mắt lại.

Có lẽ, đối với một Âm Dương Sư của gia tộc Abe, hẳn là không ai dám trực tiếp gây sự nhỉ?

Xương Hạo khẽ cười khổ với lời của Tiểu Quái.

Âm Dương Sư có khả năng nguyền rủa người khác, nên cũng biết cách hóa giải lời nguyền.

Lời nguyền thực ra là một con dao hai lưỡi, những lời nguyền mạnh mẽ có thể giết người chắc chắn sẽ phản phệ chính người thi triển. Vì vậy, không chỉ người bị nguyền rủa, mà ngay cả người thi triển cũng sẽ sớm nằm chung một nấm mồ.

Tuy nhiên, Âm Dương Sư không nằm trong số đó. Bởi vì Âm Dương Sư biết cách tránh lời nguyền phản phệ. Xương Hạo đương nhiên cũng đã học được điều này, dù luôn bị nói là kẻ "nửa vời".

Muốn tự do sử dụng pháp thuật cứu người, pháp thuật tiêu diệt cũng không thể không nắm vững.

Tiểu Quái rất rõ, chỉ cần muốn, Xương Hạo hoàn toàn có khả năng chỉ bằng một lá bùa chú nhẹ nhàng lấy đi tính mạng một người. Chẳng qua là chàng chưa từng suy nghĩ về năng lực này của mình.

Trước đây, khi Tình Minh còn trẻ, từng theo thỉnh cầu của một vị điện thượng, không hề chạm tay vào mà đã nghiền nát một con ếch trong ao. Xương Hạo hiện tại cũng đã đạt đến trình độ đó, chẳng qua là chàng tự mình không muốn làm như vậy mà thôi.

Chuyện này tạm thời gác lại, còn chuyện oán linh…

Đột nhiên, từ góc rẽ đi ra mấy vị Âm Dương Sinh.

Xương Hạo lúc này đang ngồi dựa vào tường ở một góc hành lang Âm Dương Liêu. Vì công việc đã hoàn thành một đoạn, nên chàng ra đây hít thở không khí.

Có thời gian nghỉ ngơi cũng là vì vừa rồi đã làm việc rất nghiêm túc, nên dù có bị người khác nhìn thấy đang nghỉ ngơi thì cũng chẳng có gì đáng trách. Thế nhưng Xương Hạo lại có cảm giác rằng nếu bị nhìn thấy thì sẽ có chuyện không vui xảy ra.

Không còn cách nào khác, Xương Hạo đành đứng dậy, vừa nói tiếp với Tiểu Quái đang nằm trên vai bằng giọng nhỏ chỉ đủ mình nó nghe thấy:

Mặc kệ mục tiêu của oán linh có phải là vị quý tộc đó hay không, tóm lại nếu cứ mặc kệ thì sẽ tiếp tục có nạn nhân, vẫn phải tìm cách giải quyết thôi.

Thế nhưng, chàng lại cảm thấy rằng việc này dường như nên do Tình Minh và người của Âm Dương Liêu lo liệu hơn là mình hành động. Chàng có hơi vội vàng quá không?

Có lẽ vừa mới tan một tiết học, các Âm Dương Sinh tay cầm sách vở đi tới.

Thêm vào đó, phía trước có một kho chứa sách ghi chép các phép thuật bí mật, các công cụ chú thuật, pháp khí,... Thường ngày kho này luôn khóa kín, không được tự ý vào nếu không có phép đặc biệt.

Trong đám đông người đang đi tới, Xương Hạo phát hiện ra một khuôn mặt không muốn gặp, chàng khẽ nhún vai.

Minh Thứ, một Âm Dương Sinh, luôn treo nụ cười lễ độ trên môi nhưng lại buông lời châm chọc Xương Hạo.

Khoan đã, Minh Thứ hình như cũng là người trong tộc Fujiwara thì phải. – Xương Hạo chợt nhớ ra.

Xương Hạo đang định quay về chỗ làm việc, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi thăm đám Âm Dương Sinh vừa đi ngang qua:

À, xin lỗi, cho hỏi, vị Đại Phu đại nhân hôm qua gặp oán linh là con cháu nhà ai vậy?

Dù sao thì, trước tiên thu thập một chút thông tin thì hơn. Kể cả có giao chuyện này cho Tình Minh, e rằng những việc lặt vặt vẫn sẽ rơi vào đầu mình.

Đoàn người dừng chân, nhìn nhau vài lượt.

Hình như là con trai thứ ba của Trung Nạp Ngôn đại nhân.

Tình Minh đại nhân có nói gì sao?

À, không phải đâu.

Xương Hạo ngậm miệng.

Không tốt rồi, biết vậy hỏi thăm các quý tộc đi qua đây thì hơn.

Trong lòng có chút hối hận, nhưng đã muộn rồi.

Xương Hạo ôm đầu hối hận trong lòng. Quả nhiên thấy Minh Thứ bước ra trước đoàn người đối mặt với mình, hắn cao hơn Xương Hạo một chút, Xương Hạo ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo trong đôi mắt hắn.

Ánh mắt gần như thù địch.

Tiểu Quái đang nằm trên vai Xương Hạo, lộ rõ vẻ khó chịu. Cú đá giáng mạnh cho hắn hôm qua để trút giận dường như vẫn chưa đủ để Tiểu Quái nguôi lòng căm phẫn.

Minh Thứ khẽ cười.

"Xương Hạo điện hạ, quả thực ngài cũng là một thành viên của Âm Dương Liêu này, hơn nữa huynh trưởng, phụ thân, và cả tổ phụ của ngài đều là những Âm Dương Sư tài giỏi."

"Nhưng," Minh Thứ cười mỉm nheo một mắt lại, "Thân phận hiện tại của ngài chẳng qua chỉ là một Trực Đinh, chưa từng tu hành nghiêm túc, cũng chẳng học qua lớp nào, hơn nữa nghiêm trọng hơn là thân thể lại luôn gặp vấn đề. Suốt từ trước đến nay chỉ là một ứng viên, không thể đảm nhiệm được chức trách gì."

Trên mặt Xương Hạo không còn một chút biểu cảm. Nhìn thấy sự thay đổi này, Tiểu Quái nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Ngay cả các Âm Dương Sinh xung quanh cũng nhận ra sự thay đổi biểu cảm của Xương Hạo, khẽ huých vào lưng Minh Thứ. Nhưng Minh Thứ dùng một tay gạt tay bạn ra, rồi tiếp tục nói.

"Ta cứ nghĩ, ngài cũng có chút tự biết mình biết ta, hãy nghĩ xem điều gì phù hợp với ngài hơn đi. Nếu cứ lo chuyện bao đồng, ngài sẽ phải nếm mùi đau khổ đó."

Sau đó, hắn lại thở dài một tiếng đầy ngạc nhiên:

"Chẳng lẽ ngài vẫn không hiểu vầng hào quang của tổ phụ và phụ thân ngài không thể che chở ngài cả đời sao? Mau tỉnh ngộ đi, ngài!"

Vai Xương Hạo giật mạnh một cái. Mí mắt khẽ giật, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.

Minh Thứ vỗ vỗ vai Xương Hạo — không phải bên vai có Tiểu Quái nằm.

"Dù ta có vẻ đã nói những lời khắc nghiệt, nhưng đó là sự thật đó."

Nói xong, mọi người quay đầu bỏ đi.

Cho đến khi tiếng bước chân của họ biến mất, Xương Hạo vẫn luôn cúi đầu.

Tiểu Quái nằm trên vai chàng, nói bằng giọng trầm thấp đến đáng sợ:

"Xương Hạo?"

"Làm gì?"

Giọng đáp lạnh nhạt. Tiểu Quái tiếp tục nói bằng giọng tĩnh lặng gần như quá mức:

"Ta có thể đi xử lý tên đó không?"

"Không được."

Khẽ nở nụ cười, Xương Hạo xoa đầu Tiểu Quái. Có sự quan tâm của nó khiến Xương Hạo rất vui.

Dù trước đây cũng hiểu, chàng cũng muốn thong dong tự tại.

Thế nhưng…

Thật sự khi bị hắn nói như vậy, khó chịu lắm.

Vầng hào quang của các bậc tiền bối?

Có một cảm giác, kể từ khi vào cung nhậm chức, đây là cú sốc lớn nhất.

Tiểu Quái vươn chân trước, vỗ vỗ má Xương Hạo — vốn định xoa đầu chàng, nhưng vì Xương Hạo đội mũ ô sa nên đành thôi.

Về đến nhà Abe, Xương Hạo hầu như không nói gì với Akiko đang ra đón mà đi thẳng vào phòng mình, nằm bất động trên bàn sách.

Có lẽ vì thấy dáng vẻ của Xương Hạo khác thường mà lo lắng, Akiko liền đuổi theo phía sau, nhìn bóng lưng Xương Hạo, rồi lại nhìn đôi mắt Tiểu Quái.

Nhìn ánh mắt dò hỏi của Akiko, Tiểu Quái hơi suy nghĩ một lát rồi cẩn trọng nói từng lời:

"Hơi sa sút tinh thần một chút, nhưng không cần quá lo lắng."

"Tại sao?"

Bị hỏi vậy, Tiểu Quái trầm ngâm một lúc, rồi không tiếng động đứng dậy bước ra hành lang ngoài cửa sổ, sau đó vẫy tay gọi Akiko.

Akiko liếc nhìn bóng lưng Xương Hạo, rồi đi đến bên cạnh Tiểu Quái.

Tiểu Quái nhìn tình hình Xương Hạo, hạ thấp giọng nói:

"Nói tóm lại một câu, là bị ghen tỵ."

Xương Hạo có một tổ phụ là Âm Dương Sư vĩ đại như vậy, hơn nữa phụ thân, bá phụ, huynh trưởng và đường huynh đều là quan chức của Âm Dương Liêu, không khách khí mà nói, là xuất thân từ một gia đình Âm Dương Sư thuần khiết. Lễ trưởng thành được cử hành long trọng, cháu trai cuối cùng của Tình Minh cuối cùng đã rực rỡ xuất hiện trước thế gian. Trước đó, lời đồn về chàng cũng vô cùng cao quý.

Hơn nữa, người chủ trì lễ quán đỉnh của Xương Hạo là Fujiwara no Yukinari, người có tiền đồ nhất trong thế hệ trẻ; người quyết định sắp xếp này lại là đại quý tộc quyền thế nhất đương thời, Fujiwara no Michinaga.

Bề ngoài nhìn, đó là một hoàn cảnh mà ai cũng phải ghen tỵ. Dù có thất bại gì, chỉ cần không phải chuyện quá nghiêm trọng, hẳn sẽ không bị mất thế. Bởi vì có hậu thuẫn vững chắc như vậy mà.

Xương Hạo vốn là người khá thẳng thắn và nghiêm túc, cộng thêm sự kiên trì và bền bỉ do Tình Minh bồi dưỡng, nên nếu cấp trên nhìn vào, chắc chắn sẽ thấy chàng rất xuất sắc.

Akiko lắng nghe và thỉnh thoảng gật đầu. Tiểu Quái khéo léo ôm chân trước.

"Nhưng, trong mắt những người cùng thế hệ hoặc lớn hơn một chút thì lại không thuận mắt chút nào. Xương Hạo hơn hẳn họ rất nhiều, tiền đồ cũng một đường sáng sủa. Tuy nhiên, nếu Xương Hạo có thể thể hiện rằng mình làm việc nghiêm túc và cũng rất nỗ lực thì có lẽ còn đỡ hơn một chút…"

Tiểu Quái dừng lại, nhìn bóng lưng Xương Hạo, rồi lại nhìn đôi mắt Akiko, khẽ thở dài một tiếng.

Cứ hở tí là cậu ta lại vin vào cớ ốm đau này nọ để xin nghỉ, đúng không? Cũng vì thế mà mọi người càng thêm bực dọc với cậu ta.

Akiko giật mình hít vào một hơi lạnh, đôi mắt mở lớn ánh lên vẻ bất an. Sắc mặt nàng cũng dần trở nên tái nhợt.

Ài, nàng đừng quá bận tâm làm gì. Đó là mệnh lệnh của sư phụ Seimei, cũng là quyết định của chính Masahiro, nó đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi. Vả lại, mỗi lần ra ngoài nó trông cũng đúng là yếu ớt, xanh xao thật. Cấp trên thì vẫn giữ nguyên đánh giá ban đầu về nó, không có gì thay đổi. Chỉ là mấy kẻ dưới quyền cảm thấy không phục thôi.

Akiko buồn bã lấy tay che miệng. Để an ủi nàng, Quái Vật Nhỏ liền dùng đuôi khều khều đầu gối nàng, rồi thở dài kết luận:

Thằng nhóc này ở trong Đại Nội đương nhiên chẳng thể tùy tiện dùng pháp thuật được. Ngay cả khi có yêu quái, chỉ cần vô hại thì nó cũng không động thủ. Giờ thì nó chỉ toàn làm mấy việc lặt vặt, nào có dịp thể hiện tài năng gì đâu.

Vậy nên, lứa trẻ trong phủ dần đâm ra coi thường Masahiro, nghĩ rằng những lời tán tụng về nó trước đây chỉ là quá lời, và rồi thay đổi cái nhìn về nó.

Trong số đó, người thể hiện rõ nhất chính là tên Fujiwara no Toshitsugu đó. Tuy xuất thân từ dòng dõi Fujiwara, nhưng gia đình hắn ta chỉ thuộc hàng trung lưu. Dù có cố gắng đến mấy cũng khó mà có được địa vị hiển hách, đáng mơ ước.

Bởi vậy, Toshitsugu không chọn vào các ty sở khác, mà đặt mục tiêu trở thành một Âm Dương Sư của Âm Dương Liêu. Một Âm Dương Sư tài ba có thể được giới quý tộc thượng lưu trọng dụng. Nhờ đó tìm được chỗ dựa, tương lai ắt sẽ yên ổn.

Cứ như Abeno Seimei, người đã nhận được sự tin tưởng và nương tựa lớn lao từ Fujiwara no Michinaga vậy.

Akiko nén nỗi đau trong lòng, lặng lẽ nhìn bóng lưng Masahiro. Nàng biết, Masahiro đang lặng thinh nằm đó, gánh vác trọng trách nặng nề, liều mình bảo vệ kinh thành, và còn hơn ai hết, nó quan tâm, che chở cho nàng.

Quái Vật Nhỏ lắc đầu, vỗ vỗ tay Akiko đang nắm chặt vạt áo trên đầu gối.

Thôi nào, nàng đừng để tâm làm gì. Ta mà cứ để nàng rầu rĩ thế này, Masahiro sẽ đánh ta mất, mà sư phụ Seimei cũng sẽ dùng sét đánh ta đó. Nổi giận của Masahiro thì chẳng sao, chứ chọc cho sư phụ Seimei giận lên thì phiền phức lắm đó nha.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Quái Vật Nhỏ, Akiko khẽ nở một nụ cười khổ. Nàng biết nó đang lo lắng cho mình.

Đúng lúc này, Masahiro vốn nãy giờ vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên vẫn giữ nguyên tư thế cũ mà lẩm bẩm:

Dù người ta có nói là lắm chuyện cũng chẳng sao.

Đôi tai dài của Quái Vật Nhỏ khẽ giật giật, đôi mắt màu hoàng hôn nhìn về phía gáy Masahiro.

Người khác nói gì cũng không quan trọng, cũng không thể thực sự thay đổi vận mệnh của ta. Xin nghỉ phép cũng đúng là sự thật. Ta sau này sẽ bù đắp. Nhưng mà...

Cái chuyện bị người mình không ghét lại đối xử bằng ác ý, bản thân điều đó mới khiến ta khó chịu.

Nghe lời này, Akiko ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Masahiro, chẳng lẽ cậu không tức giận những người trong Âm Dương Liêu sao?

Lúc này, Masahiro mới quay người lại, trên mặt là biểu cảm kiên nhẫn không chút oán hận.

Có lý do gì mà phải tức giận chứ?

Sự thay đổi tình cảm của họ là điều hiển nhiên, vậy nên để lấy lại ấn tượng tốt của họ về mình, nó quyết tâm phải thật cố gắng.

Đương nhiên ban đầu cũng có chút tủi thân: mỗi lần xin nghỉ xong, sắc mặt của lứa trẻ trong Âm Dương Liêu lại càng tệ hơn. Những người từng nhiệt tình với nó khi mới vào Âm Dương Liêu, gần đây trừ phi cần thiết, chẳng còn nói chuyện với nó thêm lời nào. Có người chẳng biết rõ ngọn ngành mọi chuyện cũng sinh sự với nó.

Thế nhưng, thử đặt mình vào vị trí đối phương mà nghĩ, lại thấy suy nghĩ của họ cũng không phải là không có lý.

Đúng là dạo gần đây Toshitsugu điện hạ luôn cố ý hay vô ý tỏ thái độ thù địch với ta, nhưng mà...

Vừa tháo chiếc烏紗帽 (ô sa mạo) phiền phức, nó vừa như thường lệ cởi nút búi tóc, thả xuôi tóc ra sau. Rồi bước ra hành lang, ngồi phịch xuống giữa Akiko và Quái Vật Nhỏ.

Buổi chiều tháng Mười Một, gió tuy có hơi lạnh nhưng không khí lại trong lành, mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Nếu không ngại cái lạnh thì có thể nói là một ngày đẹp trời, dễ chịu.

Ngay cả ta đây, nếu một người mới ra làm cứ hở tí là xin nghỉ, ta cũng sẽ tức giận thôi. Hơn nữa, ngài Hành Thành cùng các công khanh quý tộc kia lại còn đối xử đặc biệt với ta. Mới đây ngài Hành Thành còn nói ta là Âm Dương Sư tiền đồ xán lạn, còn nhờ ta cầu phúc cho thị tùng của ngài sớm bình phục, thật là bó tay với ngài ấy...

Masahiro cố gắng dùng giọng điệu thoải mái mà nói, nở một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chợt tắt đi rất nhanh.

Thế nhưng, đôi khi quả thật có chút đau khổ. Nhưng nếu cứ mãi nghĩ về những điều ấy thì chẳng bao giờ hết, mà đó cũng chẳng phải chuyện quan trọng nhất, những điều này thì ta cũng rõ.

Thế nhưng...

Ánh mắt Masahiro khẽ lộ ra một tia cay đắng.

Ta chưa từng muốn dựa dẫm vào người nhà, nhưng cứ mãi bị người ta nói vậy, nghĩ đến đó, lòng ta mệt mỏi quá...

Masahiro cúi đầu bất động, thở dài một hơi thật dài.

Dù không hề muốn tìm kiếm lời khen ngợi của ai, vì đây là con đường tự mình chọn. Quái Vật Nhỏ luôn bên cạnh, gần đây cả Lục Hợp cũng thường đi theo. Mỗi khi gặp nguy hiểm, sư phụ Seimei luôn ra tay giúp đỡ. Quan trọng nhất là Akiko bình an ở bên cạnh, mỉm cười với mình, vậy là đủ rồi.

Chỉ là, những chuyện không thể thay đổi được dù đã cố gắng hết sức, cứ mãi nghẹn lại trong lòng, khiến mình cảm thấy thật nặng nề.

Quái Vật Nhỏ vẫn đang thắc mắc Masahiro làm sao, thì Akiko đã đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Masahiro, như một người mẹ an ủi con.

Quái Vật Nhỏ ngước lên lén nhìn biểu cảm của Masahiro đang cúi gằm mặt. Nó chớp chớp mắt như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại quay mình sang một bên, tự gãi gãi cổ.

Biểu cảm của Masahiro rất ngượng ngùng, như thể xấu hổ vì đã nói ra những lời yếu đuối. Nhưng đồng thời, nó cũng như nhẹ nhõm hơn nhiều, miệng nở một nụ cười khó tả.

Khá hơn rồi chứ?

Với Akiko đang dịu dàng hỏi thăm, Masahiro vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu mà khẽ gật.

Ưm.

Rồi nó ngẩng đầu lên, nheo mắt nói:

Những chuyện này, chẳng là gì đâu.

Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ chứ...

Với bước chân nặng nề, Quái Vật Nhỏ mở hờ mắt nhìn về phía trước. Trái ngược với nó, Masahiro lại tràn đầy khí thế, ngẩng cao đầu bước đi trên con đường lớn.

Ta có cố tỏ ra mạnh mẽ đâu!

Ồ, vậy sao?

Với câu trả lời thản nhiên của Masahiro, Quái Vật Nhỏ thở dài một tiếng, thầm cảm thán trong lòng:

Lời an ủi của Akiko, theo một nghĩa nào đó, quả thực vô địch. Biết bao lời lẽ cay nghiệt, giờ đây hoàn toàn không còn được Masahiro để trong lòng nữa.

Tuy nhiên, có lẽ cũng không thể nói là hoàn toàn biến mất rồi, những chuyện khiến người ta cảm thấy nặng nề ấy.

Masahiro chợp mắt một lát, sau khi trời tối thì thức dậy ăn bữa tối muộn. Sau đó, như mọi ngày, nó ra ngoài tuần tra.

Nghĩ kỹ lại thì sư phụ Seimei dường như chẳng nói gì, mà những người trong Âm Dương Liêu cũng có vẻ không có động tĩnh gì để hàng phục oán linh cả.

Vậy nên, cứ tạm gác chuyện đó sang một bên,好好 suy nghĩ về vấn đề khác đi đã.

Điểm đến hiện tại của cả hai là cuối hữu kinh, nơi trước đây từng bị Đại Nhện tấn công bất ngờ, và gặp phải Đại Rết.

Mặc dù từ đó đến giờ không còn gặp lại, nhưng câu nói đầy ẩn ý ấy vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí.

Nếu giờ rết và nhện xuất hiện thì đỡ phiền phức hơn...

Họ đi qua đại lộ Chu Tước tiến vào hữu kinh, bước trên con đường hai bên ít nhà cửa. So với tả kinh, nơi đây lúc nào cũng mang cảm giác lạnh lẽo, vắng vẻ. Cụ thể nguyên nhân thì cả hai cũng không rõ, chỉ nghe nói hữu kinh thoát nước kém, không thích hợp xây dựng nhà cửa.

Quái Vật Nhỏ chợt chớp mắt:

Ngươi, hình như cao lên thì phải?

Hả?

Quái Vật Nhỏ đứng thẳng bằng hai chân sau, ngước nhìn Masahiro bất giác dừng bước:

Ừm, quả nhiên là cao lên rồi. Tầm mắt cũng nhìn xa hơn rồi. Ừm, cứ thế mà lớn lên nha.

Masahiro nhìn Quái Vật Nhỏ đang lộ ra vẻ vui mừng khó hiểu:

Ừm, vậy sao?

Vừa nói vừa đưa tay lên đầu ướm thử. Nói vậy thì Quái Vật Nhỏ đã nhìn Masahiro từ khi nó còn bé xíu, có lẽ tâm trạng đã giống như một người cha rồi nhỉ?

Chuyện mất tích bí ẩn gần đây đột nhiên không còn xảy ra nữa, người dân kinh thành cũng dần yên tâm. Giới quý tộc trước đây ban đêm không dám ra ngoài, gần đây số người trở lại hoạt động về đêm cũng dần nhiều hơn.

Thỉnh thoảng lướt qua xe bò của một gia đình quý tộc nào đó, nhóm Masahiro lang thang một lúc trong hữu kinh, rồi dừng lại trước một tòa trạch viện hoang phế.

Chắc hẳn đã lâu không có người ở, tường rào đã đổ nát, nhiều chỗ sụp lở, có thể nhìn thấy khu vườn hoang tàn bên trong. Cỏ lau mọc um tùm từ mùa hè, tán loạn khắp nơi, còn ngôi nhà đối diện trông như thể có thể đổ sập bất cứ lúc nào.

Masahiro vô ý nhìn vào trong, chợt giật mình khi thấy Quái Vật Nhỏ đang nằm trên vai mình, cũng nhìn vào vườn, bỗng dưng toàn thân lông lá dựng ngược.

Một lát sau, Masahiro cũng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

Bên trong đó, có gì đó.

Ở trong căn nhà đó.

Masahiro nuốt nước bọt. Nó cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm. Không phải yêu quái, hoàn toàn khác với yêu khí phát ra từ những quái vật thông thường, mà là một luồng khí tức lạnh lẽo đến rợn người.

Quái Vật Nhỏ nhảy qua tường rào vào trong, Masahiro cũng theo sát phía sau.

Xuyên qua bụi cỏ lau khô héo, cổ tay và gáy lộ ra ngoài thỉnh thoảng cảm thấy hơi đau rát do bị cỏ lau cứa.

Về nhà phải bôi thuốc thôi...

Vừa lẩm bẩm, vừa tiến lên trong đám cỏ lau, Masahiro cẩn thận thăm dò trong khu vườn hoang.

Đây là một trạch viện khá lớn. Các song cửa sổ treo rách nát, hành lang cũng đầy bụi bặm. Gian phòng không có vật che chắn chất đầy tro bụi và lá khô.

Nơi này, là nhà của ai?

Masahiro hỏi Quái Vật Nhỏ, kẻ sống lâu hơn mình rất nhiều và luôn tự xưng là uyên bác. Quái Vật Nhỏ vừa giữ cảnh giác, vừa lục lọi ký ức trong đầu về nơi này.

Hình như là của một quý tộc nào đó đã bị giáng chức vì chọc giận Thiên Hoàng thời đó, từ rất rất lâu rồi. Tên là gì ấy nhỉ, ừm...

Giáng chức? Là bị trục xuất khỏi triều đình sao?

Phải, nghe nói hình như đã u uất mà chết ở nơi đó. Cuộc đời thất bại của những kẻ thua trong tranh chấp chính trị cũng thật đáng thương.

Dù giọng điệu vẫn thoải mái, nhưng biểu cảm của Quái Vật Nhỏ lại căng thẳng, khí tức lạnh lẽo đến rợn người càng lúc càng mạnh.

Người đàn ông đó...

Masahiro đột ngột quay đầu lại.

Sâu bên trong tẩm điện, có thứ gì đó tồn tại.

Tập trung nhìn kỹ, trong bóng tối lờ mờ hiện ra một cái bóng người xám trắng. Không phải người sống.

Là quỷ, một linh hồn rất mạnh.

Có thể cảm nhận được hắn ta toát ra khí tức tương tự yêu ma.

Quái Vật Nhỏ cảnh giác nói nhỏ.

Cái bóng đột nhiên nhạy bén nhìn về phía hai người.

Masahiro bất giác nín thở. Mồ hôi lạnh không ngừng chảy. Trong đầu đang hỗn loạn, nó chỉ nghĩ từ lúc mình biết chuyện cho đến giờ, hình như chưa từng gặp ác linh nào cả.

Khí tức xoắn xuýt lan tỏa quanh oán linh chắc chính là thứ gọi là oán niệm, mang theo một áp lực đến nghẹt thở và cái lạnh buốt xương. Nhiệt độ xung quanh đang giảm nhanh chóng.

Toàn thân nổi da gà. Luồng khí lạnh từ gót chân không ngừng dâng lên.

Oán linh từ từ di chuyển, oán niệm phát ra cứ như một vật thể hữu hình có thể chạm tới được.

Khốn kiếp... tên đó rốt cuộc ở đâu...

Tên đó?

Masahiro khẽ nhắc lại.

Oán linh trừng mắt nhìn chằm chằm vào nó. Hốc mắt đen sâu hoắm không có nhãn cầu, từ đôi mắt trống rỗng có thứ gì đó không ngừng nhỏ xuống, chắc là nước mắt, máu đen như đêm tối.

Oán linh từng bước tiến về phía Masahiro, vươn bàn tay xương xẩu trắng bệch, móng tay sắc nhọn chỉ thẳng vào nó.

Ưm...

Quái Vật Nhỏ giẫm mạnh lên chân Masahiro, thằng nhóc này đã bị dọa đến ngây người.

Đừng có ngẩn ra đó, cháu của Seimei!

Đừng có nói cháu!

Theo phản xạ, Masahiro như thường lệ gầm lên một tiếng, rồi hít một hơi thật sâu, sức mạnh trói buộc chân tay nó dường như hoàn toàn biến mất.

Vì oán niệm quá mạnh, Masahiro vừa rồi nhất thời không thể cử động. Linh lực vốn đã bị suy yếu trong trận chiến với Kyūki (Cùng Kỳ) đến giờ vẫn chưa hồi phục. Đến đây, bị oán niệm mạnh mẽ tấn công trực diện, không thể chống cự cũng chẳng có gì lạ.

Cái đáng phải cẩn thận là chính bản thân mình. Quái Vật Nhỏ tặc lưỡi. Về nhà lại bị sư phụ Seimei trách phạt cho mà xem.

Ai, coi như là tự làm tự chịu đi.

Tự nhủ một tiếng với âm lượng Masahiro khó nghe thấy, Quái Vật Nhỏ đột nhiên xông lên trước, đứng giữa Masahiro và oán linh đang chậm rãi tiếp cận, nhập vào trạng thái chiến đấu.

Toàn thân nó căng thẳng, bộ lông trắng dựng ngược, hoa văn hình hoa trên trán phát ra hơi nóng và ánh sáng.

Masahiro phía sau đã trở lại trạng thái bình thường, có lẽ câu "cháu của Seimei" của Quái Vật Nhỏ đã có tác dụng.

Hôm nay không mang theo bùa chú, nó chỉ dùng bàn tay phải đeo giáp mà kết kiếm ấn, đặt sẵn tư thế trước mặt.

Gió rít lên, không chỉ vì lý do mùa vụ, mà cái lạnh đã bao trùm cả phủ đệ.

Nhìn chằm chằm Masahiro và Quái Vật Nhỏ đã vào thế trận, oán linh lại một lần nữa gào thét:

Người đàn ông đó ở đâu!

Masahiro cau mày, kinh ngạc nhìn oán linh.

Người đàn ông đó? Là chủ nhân căn nhà này sao?

Chết từ lâu rồi, ông ta đã thua trong cuộc tranh giành triều chính rồi...

Khoảnh khắc Quái Vật Nhỏ mở lời, oán niệm do oán linh giải phóng đột nhiên bùng nổ, mang theo một sức mạnh vật lý mãnh liệt ập đến tấn công họ.

Sức mạnh đột ngột đó lập tức hất tung họ ra xa. Mặc dù cỏ lau đã giảm bớt một phần xung kích, nhưng cũng chỉ là một sự an ủi nhỏ nhoi. Masahiro đập mạnh vào bức tường rào vốn đã lung lay, khiến nó lập tức đổ sập tan tành.

Đau quá...

Lưng và gáy đau nhói, Masahiro nhăn mặt bò dậy, rồi vội vàng chạy vào trong sân. Nhờ Masahiro làm vùng đệm, Quái Vật Nhỏ không bị ngã mạnh, đã nhanh chóng đứng dậy và quay về vị trí ban đầu.

Masahiro trừng mắt nhìn Quái Vật Nhỏ:

Ngươi đúng là xây dựng sự an toàn của mình trên nỗi đau của kẻ khác đó nha.

Tình huống khẩn cấp mà, đừng để bụng làm gì.

Với Quái Vật Nhỏ mặt mày tỉnh bơ, Masahiro nghiêm túc nghĩ đến chuyện có nên tiến tới đá vào chỗ hiểm của thằng nhóc này không. Đúng lúc này, tiếng gầm của oán linh lại bắt đầu:

Tên đó, có phải ở trong Đại Nội không!

Y phục trên người hắn ta cuộn tung lên, mái tóc rối bù không búi bay dựng ngược trong gió, hoàn toàn là bộ dạng của một ác ma.

Tim Masahiro đập loạn xạ hoàn toàn không theo ý chí của mình, toàn thân máu chảy ngược, tầm nhìn trở nên mờ ảo, chân cũng có chút không đứng vững.

Masahiro!

Quái Vật Nhỏ phát hiện ra điều đó liền vội vàng gọi nó, nhưng Masahiro đã từ từ quỳ gối xuống đất.

Quái Vật Nhỏ hoảng loạn hoàn toàn tập trung chú ý vào Masahiro. Đúng lúc này, oán linh bỗng nhiên biến mất không tiếng động, chỉ để lại cái lạnh thấu xương.

Masahiro chống một tay xuống đất, cố gắng lắm mới không ngã quỵ. Ngay cả trong bóng tối cũng có thể thấy mặt nó trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Là do bị oán niệm của tên đó tấn công sao? Đứng dậy được không?

Gật đầu với Quái Vật Nhỏ đang lo lắng hỏi thăm, Masahiro tập trung nhìn vào luồng oán khí đã đông đặc, trong đó đã không còn bóng dáng oán linh đáng sợ kia nữa.

Vừa rồi, có nói đến hoàng cung gì đó...

Đại Nội, chính là cung điện Thiên Hoàng ở đúng không?

Thế nhưng, Đại Nội đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn tháng Sáu, hiện trường đang được xây dựng lại. Bên trong không có một ai. Hậu cung thì có người, nhưng chắc chắn sẽ không có bất kỳ người đàn ông có thân phận nào cả. Ban ngày thì khác, chứ bây giờ chắc chắn là như vậy.

Cho dù oán linh muốn tìm ai, thì trong hậu cung chắc chắn không có đối tượng mà hắn ta muốn tìm đâu.

Cấm thành vốn là nơi tụ tập nhiều yêu dị, để ngăn chặn ma vật độc ác tiến vào, khắp nơi đều đã bố trí pháp thuật.

Có lẽ sẽ không vào được đó đâu, đúng là oán linh đã nói trước đó phải không?

Có lẽ vậy.

Quái Vật Nhỏ đồng tình với phỏng đoán của Masahiro. Chẳng trách, chịu phải oán niệm mạnh như thế, mấy tên thị tùng và người chăn bò không chết mới là lạ. Ngay cả Masahiro, người kế thừa của Seimei, cũng không thể chống cự, toàn thân bất động.

Masahiro đặt tay lên ngực, hít thở sâu liên tiếp vài cái. Nó cảm thấy sau mỗi lần hít thở sâu, cơ thể lại nhẹ nhõm hơn một chút, ngón tay tuy vẫn lạnh buốt nhưng đã có thể cử động tự do.

Đứng dậy nhìn xung quanh, Masahiro cau mày:

Chúng ta nên tìm ra hắn, rồi tiêu diệt.

Một người đã từng tu luyện như mình còn như thế này, thì không biết bao nhiêu người vô tội sẽ phải bỏ mạng vì chuyện đó nữa.

Thế nhưng, Quái Vật Nhỏ lại tỏ ý phản đối:

Ngốc à, ngươi xem mặt mày trắng bệch thế kia kìa, mau mau về nghỉ ngơi cho khỏe đi!

Ngốc! Ngốc cái gì mà ngốc! Diệt trừ yêu ma thì liên quan gì đến sắc mặt chứ!

--Về dinh thự Abe đi!

Một giọng nói đột nhiên vang lên cứ như thể không qua tai mà trực tiếp rót vào đầu.

Masahiro và Quái Vật Nhỏ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một bóng người cao lớn, là Lục Hợp đang khoác tấm vải dài ẩn mình trong bóng tối. Lúc nãy hẳn là vẫn luôn ẩn thân đi theo bên cạnh.

Oán linh tầm đó không thể dễ dàng trừ khử được, vẫn nên về nghỉ ngơi trước thì hơn-- nên Đằng Xà mới nói vậy.

Masahiro nhìn Lục Hợp với vẻ bất ngờ. Còn Quái Vật Nhỏ thì hờn dỗi quay đầu sang một bên. Lục Hợp mặt không biểu cảm nhìn Masahiro.

Hắn ta, nói là ma quỷ còn gần đúng hơn là oán linh.

Bởi vậy Tiểu Quái mới bảo cậu ta quay về. Chẳng chuẩn bị gì mà cứ thế lao vào đối đầu thì quá nguy hiểm.

Xương Hạo liếc nhìn Tiểu Quái. Nó đang quay mặt đi, chân sau thì gãi gãi cổ ra vẻ hoàn toàn chẳng hay biết gì sất.

Vừa làm thế, nó vừa lẩm bẩm trong lòng rằng Lục Hợp đúng là đồ lo chuyện bao đồng. — Nhưng Xương Hạo vẫn chưa có bản lĩnh lớn đến mức đọc được suy nghĩ của nó.

“Hiểu rồi.”

Xương Hạo gật đầu, nhấc cổ Tiểu Quái đặt lên vai rồi quay người rời đi.

“Thả tôi xuống, tự tôi đi được mà!”

“Không, giờ lạnh lắm, lấy đuôi cậu làm khăn quàng cổ chắc không sao đâu nhỉ?”

Hai người chẳng thèm nhìn nhau, cứ thế thẳng thừng đối đáp.

Lục Hợp khẽ chớp mắt, rồi thở dài một tiếng.

Đại Nội đang trong quá trình tái thiết.

Ban ngày thợ thuyền hối hả làm việc, nhưng đến tối thì lại chẳng còn bóng người.

Trận đại hỏa hồi tháng sáu đã cướp đi sinh mạng của không ít người. Dù đã cử hành nghi thức trấn hồn, nhưng các thợ vẫn không muốn làm việc vào ban đêm. Đáng lẽ nếu có thể thắp đuốc làm việc tăng ca suốt đêm thì chắc chắn sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian và chi phí nhân sự.

“Tuy Seimei-sama đã đến làm lễ trấn hồn, nhưng những thứ đáng sợ thì rốt cuộc vẫn cứ đáng sợ thôi mà.”

Khẽ lẩm bẩm một câu, vị Xá nhân (quan lại hạ cấp phục vụ và bảo vệ quý tộc) trẻ tuổi thở dài.

Vào ban đêm có những ca tuần tra cố định, cứ nửa canh giờ lại đánh chuông, rồi kiểm tra xem những nơi cụ thể có gì bất thường không.

Thiên Hoàng đương nhiệm đã dọn đến Cung Ichijō-in, để sớm ngày đón Người về lại Đại Nội, công trình tái thiết Thanh Lương Điện và Nhân Thọ Điện là cấp bách nhất.

Nền móng đã được xây, cột đã dựng, mái nhà cũng đã lợp xong, chỉ còn thiếu hành lang và lan can xung quanh là chưa hoàn thiện.

Đang cầm đuốc đi tuần tra, vị Xá nhân bỗng phát hiện có một người đang đứng ở hành lang ngoài Thanh Lương Điện.

“Ai đó?”

Anh ta giật mình. Ngay cả bản thân anh, trừ khi có ca trực, bình thường cũng sẽ không chạy đến Thanh Lương Điện vắng người lúc đêm khuya thế này.

Chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt từ các vì sao, xung quanh vẫn rất tối, nhưng người kia lại không cầm đuốc, một mình bất động đứng đó. Điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng đáng ngờ.

Vị Xá nhân này là một người có giác quan thứ sáu không hề nhạy bén. Mặc dù tính cách tỉ mỉ nên thường phát hiện ra vấn đề, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ, anh ta chưa từng gặp phải chuyện phi thường nào, cũng chưa từng đối mặt với ma quỷ hay yêu quái. Anh ta thuộc loại người dù Tiểu Quái có nằm ngủ trên đầu cũng không nhận ra.

Anh ta nắm chặt thanh thái đao đeo ở thắt lưng, từng bước tiến lại gần kẻ khả nghi kia.

“Này, ngươi đứng đó làm gì!”

Đối với câu hỏi thì thầm của anh, kẻ đáng ngờ không có bất kỳ phản ứng nào. Chỉ cúi đầu chăm chú nhìn xuống chân, không nhúc nhích.

Nhìn kỹ hơn, người kia dường như đang mặc một bộ *Kariya* (quan phục) màu xám trắng. Nhưng đừng nói đến mũ miện đi kèm, ngay cả khăn sa đen cũng không đội, mái tóc dài bù xù rũ rượi.

Càng đến gần, anh ta càng cảm nhận được một luồng khí tức dị thường. Cầm đuốc lên, lần đầu tiên trong đời, vị Xá nhân cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm.

Trời lạnh đến rợn người, càng lại gần người đó, nhiệt độ càng giảm xuống.

Cuối cùng, kẻ đáng ngờ cũng quay đầu nhìn vị Xá nhân đang run rẩy toàn thân vì sợ hãi, tay vẫn giơ đuốc.

Mượn ánh sáng từ ngọn đuốc, khi nhìn rõ mặt đối phương, vị Xá nhân bỗng nghẹt thở. Trên khuôn mặt tái nhợt kia, không có mắt. Có thứ gì đó đen ngòm nhỏ xuống tí tách từ khuôn mặt trắng bệch.

Nhìn vị Xá nhân sợ đến mức không thể cử động, kẻ đáng ngờ hỏi với giọng khàn đặc:

“Vị trí này... là của ai?”

Hành lang của Thanh Lương Điện, chính điện nơi Thiên Hoàng ngự, chỉ những người được phép vào điện mới được bước lên. Hơn nữa, vị trí đứng cũng cố định.

Môi vị Xá nhân run rẩy, không thốt ra được tiếng nào, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của anh ta.

Người đàn ông đáng sợ lại lặp lại:

“Đây là vị trí của ai!”

“A…”

Vị Xá nhân cố gắng hết sức nặn ra tiếng.

“Là của... quan Tàng Nhân Đầu... Fujiwara no Yukinari-sama…”

Đây đã là giới hạn của anh ta.

Vừa nói xong mấy lời đó, vị Xá nhân vì quá sợ hãi mà ngất lịm, ngã vật xuống đất. Ngọn đuốc rời khỏi tay, lăn một lúc rồi dần tắt hẳn.

Fujiwara no Yukinari.

Ngay khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, trong hốc mắt đen kịt của người đàn ông bỗng bùng lên ngọn lửa xanh xám.

“Fujiwara…”

“Đúng, là Fujiwara no Yukinari. Chính là cái tên này. Sao lại có thể quên đi, cái tên đáng căm hờn này.”

“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi.”

“Ngươi hãy chờ đấy!”

Hắn ta cười lạnh, đồng thời, một luồng oán niệm kịch liệt từ khắp cơ thể bùng lên, tràn ngập, nuốt chửng vị Xá nhân đang nằm ngất dưới đất.

“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.”

“Fujiwara no Yukinari, hãy chờ mà xem, mối oán hận này, lời nguyền rủa này, ngươi hãy chờ mà nếm trải từng chút một đi…”

Fujiwara no Yukinari, với chức vụ Hữu Đại Biện kiêm Tàng Nhân Đầu, hôm đó sau khi viết lách một chút tại phủ đệ của mình thì đã đi ngủ.

Ông là người phụ trách tái thiết Đại Nội, mỗi ngày đều phải báo cáo tiến độ tái thiết cho Thiên Hoàng.

Mấy hôm trước, để chuẩn bị đón vị Nữ Ngự mới nhập cung, ông đã gấp rút hoàn thành việc tái thiết Phi Hương Xã. Người sẽ ở trong đó là một tiểu thư của Tả Đại Thần Fujiwara no Michinaga, vị quan hiển hách nhất đương triều và cũng là người đã luôn ưu ái, chiếu cố ông.

Phi Hương Xã, cuối cùng cũng được hoàn thành đúng hạn, với hương thơm thanh khiết của gỗ mới, đã đón vị chủ nhân mới của mình.

Về chuyện này, Yukinari cuối cùng cũng có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn một chặng đường dài nữa mới hoàn tất toàn bộ.

Công việc của ông đương nhiên không chỉ có vậy, với tư cách là Hữu Đại Biện và Tàng Nhân Đầu, còn rất nhiều việc quan trọng khác phải lo, bản thân ông cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Thường ngày Yukinari ngủ sớm hơn, nhưng bất ngờ lại thức giấc vào giữa đêm.

Lạ thật, mệt mỏi thế này thì lẽ ra phải ngủ một giấc đến sáng, cho đến khi thị nữ đến gọi mới phải chứ.

Đột nhiên, tấm rèm che giữa hành lang và gian phòng phía ngoài bỗng rung chuyển dữ dội. Cửa sổ lật ở phía đối diện tấm rèm vốn đang đóng kín, lúc này bỗng kêu kẽo kẹt, như thể có ai đó đang cố gắng cạy mở nó. Cuối cùng, cửa sổ lật hé mở, một luồng gió lạnh từ đó thổi vào.

“Thứ gì vậy?”

Yukinari kinh ngạc đứng dậy, vừa nghĩ không biết có nên thắp đèn lên không, vừa ngơ ngác nhìn xung quanh — rồi ông bỗng sững người lại.

Trong bóng tối, có ai đó đang đứng.

Đứng lặng lẽ đối diện cửa sổ lật, xuyên qua khe hở hé mở, dõi mắt nhìn chằm chằm vào ông.

Vì ở trong bóng tối nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái. Gió thổi qua, mái tóc dài xõa tung bỗng uốn lượn như một loài vật.

Yukinari chỉ cảm thấy có thứ gì đó đắng chát dâng lên cổ họng, luồng không khí bao trùm lấy ông lạnh buốt như dao cắt, ngũ tạng lục phủ cảm thấy một áp lực dị thường.

Yukinari vừa cố gắng hết sức kìm nén cảm giác buồn nôn, vừa chăm chú nhìn cái bóng đó.

Ông nhạy cảm hơn người bình thường một chút, mặc dù không thể cảm nhận được sự hiện diện của Tiểu Quái, nhưng khi đi đến những nơi có người chết hoặc nơi tụ tập yêu quái thì sẽ cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, ông chưa từng thực sự đối mặt với yêu quái hay linh hồn. Nếu cảm thấy khó chịu, rời khỏi nơi đó thì sẽ tự động phục hồi. Chỉ ở mức độ đó mà thôi.

Bởi vậy lần này, là lần đầu tiên Yukinari nhìn thấy tử linh.

Cái bóng đáng sợ đưa tay túm chặt cửa sổ lật, luồng khí lạnh tỏa ra khiến nhiệt độ xung quanh Yukinari giảm xuống dưới điểm đóng băng.

Hơi thở của Yukinari biến thành khói trắng. Luồng không khí hít vào phổi lạnh đến mức làm phổi tê cứng, ăn mòn cơ thể ông từ bên trong, cơn đau đầu không thể chịu đựng nổi ập đến, một cơn đau như xuyên qua thái dương từ bên trong đầu không ngừng giày vò ông.

Cơn đau không thể diễn tả khiến ông ôm đầu từ từ khuỵu xuống. Giữa kẽ môi phát ra những tiếng rên rỉ không thành câu.

“Không thể tha thứ… Tuyệt đối không thể tha thứ…”

Âm thanh truyền từ dưới đất lên va đập vào màng nhĩ của Yukinari đang thở hổn hển đầy đau khổ.

Nhìn ông đang quằn quại, oán linh vừa nhỏ xuống những giọt lệ máu, vừa cười lạnh.

“Hãy cứ thế mà đau khổ đi… đau khổ đi…”

“Chưa đủ, làm sao mà đủ được? Ngươi vẫn còn sống!”

“Là ngươi, tất cả là do ngươi khiến ta tan xác, dù có căm ghét đến mấy, thù hận đến mấy cũng không đủ.”

“Hãy đau đớn đi, chịu đựng đi. Rồi sau đó—”

“Tựa như trăng rằm dần khuyết, từng chút một… ta sẽ cướp đi sinh mạng của ngươi!”