Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 7: Lưỡi Dao Rực Lửa - Chương 11

Ngay khi Xương Hạo cùng mọi người đặt chân vào Thánh địa, họ đã liên tục bị yêu quái vây đánh, khiến mỗi bước chân đều trở nên chật vật.

Bởi chướng khí dày đặc bao phủ xung quanh, lũ yêu quái đã biến thành bất tử. Dù Xương Hạo cùng đồng đội có chém giết chúng đến mức nào, yêu quái vừa ngã xuống lại lập tức đứng dậy, tiếp tục quấy nhiễu họ không ngừng.

Đúng là không hồi kết!

Xương Hạo chỉ biết nắm chặt lá bùa giấu trong lòng, hít một hơi thật sâu.

“Phong Túc Ma, Dương Tà Lịch…”

“Xương Hạo.” Câu Trận, tay vẫn cầm chiếc bút xoa giá, cắt ngang lời niệm thần chú của Xương Hạo.

“Lũ yêu quái đó cứ giao cho bọn ta, cậu đừng lãng phí thể lực nữa.”

“Hả?”

Cách đó không xa, Thanh Long đang tay cầm liềm hái chém giết yêu ma không ngừng.

Câu Trận liếc mắt nhìn về phía đó, rồi lặng lẽ nói với Xương Hạo.

“Cậu còn việc quan trọng hơn phải làm. Còn lũ yêu quái này, cứ giao cho bọn ta lo.”

Nói đoạn, nàng mở rộng bàn tay. Một luồng sáng mảnh mai bỗng lóe lên trong lòng bàn tay, rồi dần dần hóa thành thực thể.

Thanh kiếm từ ánh sáng biến hóa mà thành, trông vô cùng giống Hàng Ma Chi Kiếm mà Tình Minh đã dùng trong trận chiến với Cùng Kỳ. Nó như có sự sống, tỏa ra một luồng dao động kỳ lạ.

“Thái Đao của Chu Tước, nhưng đã biến đổi hình dạng sao.”

Xương Hạo trợn tròn mắt. Câu Trận nắm lấy lưỡi kiếm, dùng chuôi kiếm chỉ vào Xương Hạo.

“Đây chính là Hỏa Chi Nhận Sát Thần Tướng.”

Khi bị lưỡi kiếm này đâm xuyên, linh hồn của Thần tướng sẽ bị thiêu rụi và thanh tẩy, đồng nghĩa với cái chết. Khi linh hồn hoàn toàn biến mất, Thần tướng sẽ tái sinh ở dị giới.

Thấy Xương Hạo mơ hồ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, Câu Trận nhẹ giọng nói.

“Tình Minh bảo ta giao thứ này cho cậu.”

Tim Xương Hạo bỗng đập loạn xạ.

Trong đầu cậu lúc này chỉ toàn là mấy lựa chọn cuối cùng mà Cao Long Thần đã đưa ra.

Xương Hạo dùng đôi tay run rẩy đón lấy chuôi kiếm. Khoảnh khắc ấy, ngọn lửa của Cưỡi Thử Át Trí đang chảy trong cơ thể cậu lập tức tuôn qua lòng bàn tay, truyền vào thân kiếm.

Lưỡi kiếm lập tức bị bao phủ bởi ngọn lửa trắng, những đốm lửa khẽ lay động.

“Ngọn lửa diệt thần…”

Điều Xương Hạo cần nhất lúc này, chính là sức mạnh của ngọn lửa ẩn chứa trong thanh kiếm này.

“Chỉ khi giết được Thi Quỷ, ấn phong của Hoàng Tuyền mới có thể được giữ vững.”

Câu Trận ngược tay cầm bút xoa giá, nói với Xương Hạo đang cắn chặt môi.

“Ta sẽ đi tiêu diệt lũ yêu quái kia, cậu hãy lùi lại.”

“Hả? Nhưng bọn chúng…”

“Là không thể giết được.”

Câu Trận quay đầu lại, mỉm cười nhẹ.

“Cậu cứ xem kỹ sức mạnh của Câu Trận này đây.”

Trong tích tắc, thần khí trong cơ thể Câu Trận bỗng bắn ra bốn phía, mạnh mẽ không gì cản nổi.

Thanh Long ở cách đó không xa, nhận ra hành động của Câu Trận, liền lặng lẽ thu lại liềm hái. Anh giơ cánh tay lên để chống đỡ luồng xung kích mãnh liệt kia.

“A, a…”

Thanh Long bị đẩy lùi mấy bước. Xương Hạo sững sờ nhìn Câu Trận phóng người lên, vung chiếc bút xoa giá trong tay quét ngang những yêu quái chắn đường.

Lưỡi dao xé toạc mặt đất, tạo ra những vết nứt sâu hoắm.

Trong khoảnh khắc đó, bốn phía chìm vào tĩnh lặng. Ngay sau đó, từ dưới lòng đất truyền lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, lũ yêu quái lập tức bị luồng ánh sáng bùng nổ nuốt chửng, tan biến hoàn toàn.

“Oa!”

Một trận cuồng phong ập đến.

Âm thanh như sấm sét kích thích màng nhĩ, cuồng phong mãnh liệt quất vào người Xương Hạo. Mặc dù nhắm mắt, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ràng ánh sáng chói chang như thiêu đốt. Chân cậu gồng mạnh chống đỡ xuống đất, dù chỉ miễn cưỡng cản được luồng xung kích đủ sức hất tung người, nhưng chỉ cần lơ là một chút là có thể bị thổi bay ngay.

Tiếng nổ đột ngột ngừng bặt.

Xương Hạo nắm chặt thanh kiếm, từ từ mở mắt.

Trước mặt cậu là bóng lưng của Câu Trận. Nàng khẽ vung chiếc bút xoa giá rồi thu lại vào bên hông.

Xương Hạo ngây dại chuyển tầm mắt, chỉ thấy Thanh Long cau chặt đôi mày, trên tay vẫn cầm chiếc liềm hái ban nãy đã thu lại.

Anh lại giơ liềm hái lên nhưng không phải để chiến đấu. Trong vụ nổ vừa rồi, anh đã cắm liềm hái xuống đất để giữ vững cơ thể không bị thổi bay.

Vô số yêu quái chỉ bằng một đòn của Câu Trận đã biến mất không còn dấu vết. Còn những yêu ma đang rục rịch ở cách đó không xa, đều bị vụ nổ vừa rồi dọa cho khiếp vía, không dám tiến lên mà chỉ nín thở rình rập động tĩnh.

“Ghê thật!”

Xương Hạo buột miệng thốt lên, nhưng Câu Trận không quay đầu lại mà đáp.

“Đằng Xà còn lợi hại hơn ta nhiều.”

Xương Hạo đang ngây người bỗng giật mình bởi tiếng gầm giận dữ vọng ra từ Thánh địa.

Đó là tiếng kêu của yêu ma.

Chẳng bao lâu sau, trong không khí truyền đến một luồng thần khí đáng sợ.

Xương Hạo nhìn về hướng đó.

Ở đó, một màn sương mù xám xịt dày đặc đang bao trùm. Thần khí đang tiến đến ngày càng mạnh mẽ, và cùng lúc đó, luồng linh lực tuôn trào đã khiến đại địa rung chuyển dữ dội.

Dường như ở một nơi mắt thường không thể thấy.

“Chỗ đó.”

“Thiên Dẫn Bàn. Ấn phong thông đến Hoàng Tuyền.”

“Thi Quỷ bám vào Đằng Xà đang ở đó.”

Lục Hợp tay cầm ngân thương, đôi mắt rực lửa đỏ tươi nhìn thẳng vào Tông chủ, nói.

“Tình Minh, hãy để ta chiến đấu.”

Tình Minh đang thất thần bỗng nheo mắt lại.

“Thái Huy à.”

Đó là cái tên Tình Minh đặt cho Lục Hợp khi vừa xác lập quan hệ chủ tớ, sau khi phát hiện sự cuồng bạo ẩn giấu trong lòng Lục Hợp. Để không cho sự cuồng bạo này đẩy Lục Hợp vào đường cùng, ông đã dùng cái tên này như một lời nguyền, giúp Lục Hợp có thể luôn giữ được sự tỉnh táo.

Những cái tên được sử dụng đều là ngôn linh, hay nói cách khác, là chú ngữ.

Tình Minh với vẻ mặt dường như đang cố kìm nén nỗi đau, khẽ gật đầu.

“Được, giao cho ngươi.”

Thần khí bùng phát từ Lục Hợp ngày càng mạnh mẽ.

Tông chủ nhìn đôi mắt đỏ rực kia, cười nhạo với vẻ mặt vô cảm.

“Một Thập Nhị Thần Tướng như ngươi, lại muốn giết một phàm nhân như ta sao? Thật là thú vị.”

Tông chủ khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói với Lục Hợp.

Ông ta đang ám chỉ rằng Lục Hợp cũng đã phạm vào điều cấm kỵ, giống như Đằng Xà.

Tông chủ lại chuyển ánh mắt về phía Tình Minh, bĩu môi khinh miệt nói.

“Tình Minh à, đám thức thần của ngươi toàn là lũ ngu. Càng về sau càng trở nên đần độn. Hay là hôm nay giải quyết luôn một thể, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Việc đó cũng phải đợi ngươi làm được đã.”

Tình Minh liếc nhìn xung quanh, đám quái vật đang rục rịch. Chúng đã tránh được đòn tấn công của Thần tướng, chui xuống đất, xuyên qua đường hầm tiến về nhân giới.

Trong làng có những tín đồ của Trí Phụ xã. Đám quái vật đang lăm le nhòm ngó họ, nếu để chúng vào nhân giới, con người sẽ chỉ trở thành mồi ngon của chúng.

Hơn nữa, chúng còn sẽ lợi dụng chướng khí tuôn ra mà khuếch tán đến những nơi xa hơn.

“Bạch Hổ, Huyền Vũ, Thái Âm!”

Tình Minh dứt khoát ra lệnh cho ba người đang căng thẳng.

“Các ngươi hãy đi thanh tẩy chướng khí đang lan đến nhân giới, và tiêu diệt lũ yêu quái đó một mẻ!”

Ba người họ lập tức hành động.

Chỉ có Huyền Vũ dừng bước, nhìn Tình Minh.

“Tình Minh…”

Đối với Tình Minh đang sử dụng Ly Hồn Thuật, một khi bị thương sẽ đồng nghĩa với hồn phi phách tán. Huyền Vũ không giỏi pháp thuật chiến đấu, sức mạnh của cậu ta chỉ có thể dùng để bảo vệ Tình Minh.

Tình Minh có chút bực mình.

“Còn chờ gì nữa. Dùng sức mạnh của ngươi chặn chướng khí, ngăn không cho nó khuếch tán!”

“Nhưng…”

Tình Minh xua tay về phía Huyền Vũ, cười nói.

“Không sao, đừng lo. Ta vẫn chưa đến thiên mệnh đâu.”

Huyền Vũ chần chừ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu rồi đuổi theo Thái Âm và những người đã đi trước.

Tình Minh đột nhiên cảm thấy tim đập hỗn loạn, liền vội vàng nín thở.

Cảnh tượng Lục Hợp và Tông chủ giao chiến hiện ra trong tầm mắt Tình Minh. Linh lực của Lục Hợp theo mũi thương bay về phía Tông chủ. Tông chủ niệm chú ngữ, khéo léo tránh được đòn tấn công của Lục Hợp, rồi lập tức tung ra một loạt phản công.

Tình Minh nín thở, một tay ôm ngực, một tay nắm chặt. Ông chỉ thấy sống lưng lạnh toát.

Ly Hồn Thuật là pháp thuật ép hồn ra khỏi thể xác, sẽ mang lại gánh nặng lớn hơn tưởng tượng cho linh hồn. Linh lực của Tình Minh đã vượt xa người thường. Hơn nữa, vì kế thừa huyết thống Thiên Hồ, nên nó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng Tình Minh biết rằng dù có kế thừa huyết thống Thiên Hồ, thì cơ thể ông vẫn là của con người. Nếu giải phóng linh lực vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân, thọ mệnh của ông sẽ bị rút ngắn.

Để Lục Hợp không bị phân tâm, Tình Minh lùi lại mấy bước, bỗng chú ý đến một bóng đen dưới chân.

Đó là những chiếc lông đen rơi rụng. Vết máu trên đất đã khô, đôi mắt nhắm nghiền của con quạ hiện lên một vẻ bình yên lạ thường.

Đây là di hài của con quạ đã bảo vệ con gái của Vu Nữ Đạo Phản đến giây phút cuối cùng.

Tình Minh quỳ một gối xuống đất, đỡ đầu con quạ như thể đang tưởng niệm. Thái Âm đã kể cho ông nghe mọi thứ nhìn thấy qua phong tượng, nên ông biết rõ khung cảnh bi tráng cuối cùng.

“Thập Nhị Thần Tướng kiêu ngạo, các ngươi cứ mục ruỗng ở đây đi!”

Lời nói của Tông chủ mang một sức mạnh thần bí, sâu không lường được. Chướng khí Hoàng Tuyền đã ban cho Tông chủ sức mạnh vô hạn.

Tình Minh đỡ thi thể con quạ bằng tay trái, tay phải chống xuống đất, nhắm mắt lại.

Điều hòa hơi thở, ông bắt đầu niệm chú ngữ.

“Y Xuy Hộ Chủ Thần, nguyện tiêu trừ tội nghiệt đến Căn chi Quốc…”

Ngay sau đó, một vòng xoáy từ đầu ngón tay ông lan tỏa ra như gợn sóng.

Thấy cảnh này, Tông chủ khinh miệt liếc nhìn.

“Ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu, An Bội Tình Minh!”

Rồi ông ta mở rộng hai tay, tập hợp tà khí, mạnh mẽ phóng thích ra ngoài. Lục Hợp cầm ngân thương đón lấy, thần khí bùng phát trong khoảnh khắc, va chạm với tà khí, đánh tan nó thành mảnh vụn.

“Đối thủ của ngươi phải là ta!”

Mái tóc nâu tung bay trong vòng xoáy linh lực. Lục Hợp thừa thắng xông lên, rung mũi thương áp sát Tông chủ. Tông chủ suýt bị mũi thương từ bên cạnh đâm trúng, vội vàng lùi lại một bước dài. Lục Hợp chớp thời cơ lại giơ ngân thương tiến sát.

Cánh tay trái của Tông chủ bị chặt bay, nhưng vết thương lại không chảy một giọt máu. Cánh tay lăn mấy vòng trên đất rồi lập tức hóa thành tro bụi.

Tình Minh tiếp tục niệm chú ngữ. Ông muốn thanh tẩy chướng khí đang ban cho Tông chủ sức mạnh vô hạn.

“Tan đi như mây đen che khuất mặt trời, xua tan khí độc tà ác…”

Dứt lời, chướng khí xung quanh dần tiêu tán, đồng thời sức mạnh của Tông chủ cũng từng chút một bị suy yếu. Pháp trận Tông chủ đã bố trí cũng dần mất đi pháp lực, Tông chủ dần không thể chống đỡ nổi, cơ thể cũng bắt đầu tan rã.

“Y Xuy, Y Xuy à, hóa thành Y Xuy của Thần…”

Tình Minh hoàn thành kết giới.

Chướng khí bị sức mạnh Y Xuy đang hiện ra dần thổi tan, biến mất không còn tăm hơi.

Cơ thể Tông chủ như bị rút cạn sức lực, khuỵu gối đổ sụp xuống đất.

Lục Hợp lạnh lùng vung thương đâm vào Tông chủ đang bất động. Mũi thương đâm từ mạng sườn phải, sau đó xé toạc cơ thể ông ta. Nửa thân trên của Tông chủ bị chặt đứt lăn xuống đất.

Lục Hợp khẽ vung ngân thương, biến nó trở lại thành chiếc vòng bạc ban đầu, anh liếc nhìn Tông chủ chỉ còn nửa thân trên nhưng miệng vẫn còn cử động.

Tông chủ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực kia, cười ngây dại.

“Cuối cùng ngươi cũng giết…”

Lục Hợp nhíu mày. Tông chủ tiếp tục nói.

“Ngươi giết người rồi. Tự tay giết người rồi. Giống như Đằng Xà, phạm cấm kỵ rồi, Thập Nhị Thần Tướng sa đọa rồi, sa đọa rồi…”

Lúc này, trong cơ thể hắn, tinh thần còn sót lại của Lạp Trai đã biến mất, bao gồm cả chấp niệm của Lạp Trai, cũng do chú thuật của Tình Minh mà tan biến không còn dấu vết.

“Thần tướng Lục Hợp dính máu, ngươi cứ mang tội nghiệt không thể xóa bỏ này mà sống trong đau khổ đi…”

Lời nguyền đầy hận thù và ác ý của Tông chủ khiến lòng Lục Hợp không khỏi chùng xuống. Nhưng.

“Thú vị thật.”

Lục Hợp thản nhiên nói.

“Ngươi vốn dĩ đã là thi hài, chỉ là âm hồn không tan, điều khiển một thân thể trống rỗng mà thôi. Hơn nữa…”

Trong đồng tử đỏ rực của Lục Hợp lóe lên một tia sáng lạnh.

“Dù có phạm cấm kỵ, ta cũng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Tuyệt đối!”

Tông chủ hấp hối chỉ khẽ gầm lên một tiếng.

“Khốn kiếp…”

Tông chủ trợn tròn mắt rồi tắt thở. Nhìn cơ thể ông ta dần khô héo, từ từ tan nát, cuối cùng biến mất.

Cùng lúc Tông chủ biến mất, đám quái vật cũng trong chớp mắt không còn tăm hơi. Tình Minh đã thanh tẩy chướng khí khiến yêu quái không thể tiếp tục tồn tại.

Lục Hợp đứng đó, ngưng mắt nhìn hồi lâu vào nơi di hài Tông chủ biến mất, rồi Tình Minh tiến lại gần anh.

“Thái Huy.”

Lục Hợp từ từ quay đầu lại, đôi mắt anh đã trở lại màu nâu ban đầu. Thần khí bùng phát dần lắng xuống, mọi thứ xung quanh cũng trở lại trạng thái bình thường.

Sau một lúc dừng lại, Tình Minh gọi tên Lục Hợp.

“Lục Hợp à, Phong Âm đang ở đâu?”

Lục Hợp lắc đầu. Họa tiết móc câu màu đỏ dưới khăn choàng đang đung đưa.

“Ta đã đặt cô ấy vào kết giới rồi.”

Trong tình huống đó, không thể mang theo thi thể cô ấy đi được. Vì vậy Lục Hợp đã giấu Phong Âm trong một kết giới không ai có thể tiếp cận được, sau đó mới vội vã đến Thiên Dẫn Bàn.

Bên tai Tình Minh đang cúi đầu đau buồn, chợt vang lên một tiếng hét chói tai.

“Tình Minh!”

Một trận cuồng phong thổi qua, Thái Âm xuất hiện, hoảng loạn chỉ tay về phía đường hầm bên đó.

“Vu Nữ Đạo Phản, cô ấy…”

Trước tảng đá lớn dẫn đến Hoàng Tuyền, Thi Quỷ và Đại Thằn Lằn bắt đầu giao chiến.

Những con rắn lửa do Thi Quỷ phóng ra liên tục bay về phía tảng đá lớn mà Đại Thằn Lằn đang bảo vệ. Nhưng tất cả rắn lửa đều bị hơi lạnh mà Đại Thằn Lằn phun ra chặn lại, đóng băng trong khoảnh khắc rồi hóa thành tro tàn.

“Rắc rối nhất chính là tòa thành bên trong. Trí Phụ cũng thật là, lẽ ra phải giết chết cái tên này.”

Thi Quỷ không vui liếc nhìn bàn tay mình. Mặc dù trong cơ thể hắn có sức mạnh của Thần tướng, nhưng vẫn chưa đạt đến mức vận dụng tự do. Nếu có thể sử dụng Nghiệp Hỏa của Đằng Xà một trăm phần trăm, thì chỉ trong nháy mắt là có thể thiêu rụi con thằn lằn này thành tro bụi.

“Tuy nhiên, bây giờ lại là một cơ hội tốt để luyện tập. Dù sao thì cơ thể này cũng chỉ là một cái xác trống rỗng. Nếu cứ tiếp tục hấp thụ linh lực, đến khi linh hồn trùng hợp với cơ thể thật của mình ở Hoàng Tuyền, có lẽ ta còn có thể dùng sức mạnh ngọn lửa mới này để thống trị cả thế giới.”

Thi Quỷ liếm môi, nhe răng cười hiểm ác.

“Hãy dùng ngươi để thử uy lực của ngọn lửa này vậy.”

Để kiểm nghiệm sức mạnh thật sự của Hung tướng Đằng Xà, kẻ được mệnh danh là mạnh nhất trong Thập Nhị Thần Tướng, Đại Thằn Lằn là đối thủ phù hợp nhất.

Trong tay Thi Quỷ, một ngọn lửa trắng bốc lên. Khác hoàn toàn với những con rắn lửa đỏ Đằng Xà thường dùng, Hỏa Long trắng xám của Thi Quỷ há to miệng. Cơ thể to lớn của hắn bị bao quanh bởi luồng gió nóng rực, Hỏa Long trắng như một cơn bão lao về phía Đại Thằn Lằn.

Đại Thằn Lằn gầm lên giận dữ.

“Tuyệt đối không cho phép loại như ngươi chạm vào phong ấn!”

Đại Thằn Lằn lúc này đang thay thế Vu Nữ mất tích để bảo vệ phong ấn. Để ngăn chặn tà niệm tiếp tục xâm nhập, Thằn Lằn niệm thần chú thanh tẩy chướng khí đang lan rộng khắp Thánh địa, và xâm nhập vào tảng đá lớn.

Nhưng sức mạnh của kẻ địch thật sự quá lớn, chỉ dựa vào sức của Đại Thằn Lằn thì không thể giữ vững được.

Những chiến hữu đã rời Thánh địa mà không trở lại như Đại Bách Túc, Đại Nhện, và Quạ con đã ra sao rồi?

Đại Thằn Lằn không biết rõ tung tích của họ, đành liều mình quyết chiến với kẻ thù mạnh mẽ.

“Ngươi là con thủ hộ yêu duy nhất còn sót lại, biến khỏi mắt ta đi!”

Đôi mắt vàng của Thi Quỷ lộ ra một tia sáng hung tàn tột độ. Hắn bĩu môi giơ hai tay lên, lại triệu hồi Bạch Hỏa Long. Những con Hỏa Long này phá tan hơi lạnh, uốn lượn quấn chặt lấy toàn thân Đại Thằn Lằn.

“Khốn kiếp!”

Mặt Đại Thằn Lằn tái mét như chết. Tuyệt vọng trỗi dậy trong lòng.

Đúng vào lúc này.

Một luồng thần khí thanh tịnh và mãnh liệt bùng phát, trong khoảnh khắc đánh bay những con Bạch Hỏa Long đang trói buộc Đại Thằn Lằn.

Một vệt sáng hình lưỡi liềm vẽ một đường cong trên không trung, lướt qua đầu Thi Quỷ đang sững sờ.

“Thanh Long!”

Tai Đại Thằn Lằn ù đi bởi một tiếng hét chói tai.

“Không thể nào, sao Thánh địa lại có con người.”

Đang suy nghĩ, lại thấy một bóng dáng khác bay ra từ Thánh địa. Một tia sáng chặn lại cây liềm hái của Thanh Long, sau đó dễ dàng hất anh ta ra.

Thanh Long cau mày, gầm lên một tiếng.

“Câu Trận! Chẳng lẽ ngươi cố ý cản trở ta?”

Câu Trận không để ý đến tiếng gầm của Thanh Long, vạch một đường thẳng giữa Đại Thằn Lằn và Thi Quỷ. Từ đường này hình thành một bức tường chắn, trói chặt Thi Quỷ.

Đại Thằn Lằn bị hai Thần tướng đột nhiên xuất hiện làm cho rối trí, ngây dại nhìn họ. Chẳng lẽ họ là thức thần của Âm Dương Sư An Bội Tình Minh, người đã từng giúp đỡ năm mươi năm trước sao?

Vậy là Tình Minh đã phong ấn Thi Quỷ trong kết giới rồi sao. Không, nghe giọng nói vừa rồi hình như là của một đứa trẻ. Không phải Tình Minh, vậy rốt cuộc là ai?

Đầu óc Đại Thằn Lằn hỗn loạn, Câu Trận tựa lưng vào bức tường chắn đối mặt với Thanh Long. Thanh Long không kìm nén được cơn giận, trừng mắt nhìn Câu Trận.

“Tránh ra!”

Sức mạnh của Thanh Long đang tập trung vào chiếc liềm hái trong tay. Anh ta cố nén giận thấp giọng niệm chú, trong ánh mắt sáng rực như ngôi sao mới xuất hiện có một luồng sát khí bức người.

“Ta đã nói sẽ giết Đằng Xà! Đằng Xà đã phạm cấm kỵ ba lần, không có lý do gì để hắn tiếp tục sống nữa!”

Đôi mắt Thanh Long dần chuyển từ màu xanh lam sẫm sang màu tím phảng phất sắc đỏ.

Mái tóc dài và chiếc khăn choàng của Thanh Long bay phấp phới theo luồng gió do thần khí bùng phát mà cuộn lên.

Nếu là người bình thường, thấy cảnh này ắt hẳn đã sợ đến mức không thể nhúc nhích, nhưng Câu Trận đối mặt với sức mạnh cường đại này chỉ khẽ cười một cách bi thương.

“Không thể thương lượng.”

Toàn thân Câu Trận phóng ra một luồng khí mạnh mẽ. Sức mạnh này cực kỳ khủng khiếp, đủ sức vượt qua cả Thanh Long.

“Ngươi muốn đi thì phải đánh bại ta trước đã!”

Hai chiếc bút xoa giá đầy linh lực bắt đầu va chạm dữ dội.

“Cứ nhất quyết đánh trận không có phần thắng này, chẳng phải ngươi hơi ngốc sao?”

Câu Trận ghì chiếc bút xoa giá vào cổ Thanh Long, liếc nhìn Xương Hạo.

“Hơn nữa, đây là mệnh lệnh của Tình Minh.”

Âm Dương Sư kiệt xuất đã nói với Câu Trận khi cô mang Thanh Long Kiếm về:

“Hãy để Xương Hạo tự quyết định.”

“Thứ trong tay Xương Hạo là lưỡi kiếm lửa có thể giết Thần tướng. Một khi con người đã hạ quyết tâm, ý chí của họ kiên cường hơn chúng ta tưởng rất nhiều.”

Câu Trận nhìn Thanh Long đang bị lời nói của mình chấn động đến không thể nhúc nhích, bình tĩnh nheo đôi mắt đen lại.

“Chúng ta phải dõi theo Xương Hạo. Đây chính là mệnh lệnh của Tình Minh.”

Bức tường chắn đột ngột hình thành đã xua tan chướng khí và trấn áp sức mạnh của Thi Quỷ.

“Cái gì!?”

Thi Quỷ vừa gắng gượng đứng dậy, lại bị một chú ngữ mạnh mẽ hơn đánh gục.

“Ma Gia Liên Dã, Ma Gia Liên Hưng, Thử Thỉ Ma Gia Liên!”

Vô số thanh kiếm mang linh khí bắn ra, bao vây toàn thân Thi Quỷ.

Thi Quỷ đột ngột phóng thích linh khí, đánh tan toàn bộ những thanh kiếm đang lao đến.

Cái gì?

Thi Quỷ lẩm bẩm khẽ một tiếng, lật mình đứng dậy. Hắn nhận ra mình đã đứng giữa thần lực của Ibuki, thứ đã thổi tan màn sương mù dày đặc. Hắn vội vàng bày ra thế thủ.

Phong tỏa!

Một kết giới hình cầu đang dần hình thành xung quanh Thi Quỷ.

Thi Quỷ cũng nhận ra điều đó, hắn trừng mắt nhìn pháp sư vừa xuất hiện.

Là tên nhóc đó à?

Thi Quỷ nhận ra đứa trẻ mặc y phục *kari-gi* đen trước mặt, hắn cười khẩy đầy khinh thường.

Gì chứ, ngươi vẫn chưa chết à?

Trên bàn tay phải của Thi Quỷ, một con Viêm Xà đang dần hiện lên.

Lần trước không chết được, lần này nhất định sẽ tiễn ngươi xuống Hoàng Tuyền.

Khuôn mặt của Đằng Xà, từng thân quen là thế, giờ đây lại trở nên dữ tợn đến lạ. Đôi mắt vàng kim lóe lên vẻ tà ác. Nó liếc nhìn Masahiro rồi lại nheo mắt.

Masahiro siết chặt Viêm Đao trong tay phải, tay trái bắt đầu kết ấn.

Từ con Viêm Xà vừa phóng ra có thể thấy, Thi Quỷ hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát sức mạnh của Đằng Xà.

Bây giờ vẫn còn kịp. Giờ dùng sức mạnh của mình vẫn có thể đánh bại hắn.

Masahiro cầm lấy chuỗi niệm châu mà Seimei đã đưa cho mình, làm tan đi những viên ngọc.

Bốn viên ngọc màu xanh lục, hình dáng như dấu phẩy, giống một tia sét lao về phía Thi Quỷ, trói chặt lấy tứ chi của hắn.

Trói!

Những gông cùm ánh sáng cứng rắn như thép siết chặt lấy toàn thân Thi Quỷ. Thi Quỷ nhìn Masahiro với ánh mắt đầy phẫn nộ.

Cái tên này...

Masahiro không hề sợ hãi, thẳng thắn đối diện với ánh mắt của Thi Quỷ.

Kính thỉnh, Giáp Cung Sơn Quỷ Đại Thần!

Trong đầu cậu bỗng hiện lên bóng lưng thân quen của Guren.

Con nhất định phải trở thành Âm Dương Sư. Trở thành Âm Dương Sư mạnh nhất, vượt qua cả Seimei.

Tòa vị giáng lâm, khuất phục nghiệt chướng ác nghiệp!

Theo lời niệm chú, kết giới tràn ngập linh lực trong trẻo. Toàn bộ linh lực này đè nén lên Thi Quỷ. Cuối cùng, Thi Quỷ không chịu nổi áp lực nặng nề, khuỵu một gối xuống đất.

Khốn kiếp!

Thi Quỷ gầm lên.

Ngọn lửa bùng cháy tức thì. Thi Quỷ, đang bị trói buộc, mượn thế lửa mà xông thẳng về phía Masahiro. Vô số Viêm Xà đồng loạt tấn công.

Masahiro chĩa kiếm về phía Thi Quỷ. Đây là thanh kiếm của Hỏa tướng Suzaku. Hơn nữa, ngọn lửa của Kagutsuchi ẩn chứa trong kiếm có thể cản được hỏa diệm của Thi Quỷ.

Tan!

Ánh kiếm đánh tan tành những con Viêm Xà của Thi Quỷ. Masahiro vung kiếm lách qua giữa hai luồng Viêm Xà tách ra.

Lúc này, một giọng nói vang lên.

Để ngọn lửa thiêu rụi ngươi!

Đó là tiếng cười nhạo của Thi Quỷ. Lưỡi kiếm của Kagutsuchi đẩy mạnh luồng gió nóng rực ra xa.

Ta cho phép ngươi gọi tên ta.

Giọng nói quen thuộc. Đó là những lời từng nói khi gặp nhau từ rất lâu về trước.

Phép thuật này có thể trảm hung ác, trừ bất tường!

Masahiro vung Viêm Đao, trừng mắt nhìn Thi Quỷ.

Bạch Viêm Long mà Thi Quỷ phóng ra nhe nanh múa vuốt. Masahiro chém nghiêng một nhát vào Viêm Long rồi bắt đầu niệm chú. Bạch Viêm tan tác va vào kết giới rồi biến mất. Tất cả đều thu vào mắt Thi Quỷ, hắn lại tiếp tục phóng ra Bạch Viêm mạnh hơn nữa, cố gắng phá vỡ kết giới từ bên trong.

Gió nóng rực hoành hành dưới chân Masahiro, cố gắng cản bước tiến của cậu. Lưỡi hỏa kiếm của Kagutsuchi chặn đứng những luồng Bạch Viêm liên tiếp tấn công. Masahiro tiếp tục niệm chú.

Quy mệnh! Liên Hoa Trân Bảo!?

Masahiro bất động nhìn chằm chằm Thi Quỷ, trong đầu cậu hiện lên một cảnh tượng khác.

Loại yêu quái nhát gan thế này, còn xứng đáng được gọi là yêu quái sao! Biến mất, mau biến mất cho ta!

Bóng trắng vặn mình, bật dậy phẫn nộ nói.

Quy mệnh Phổ Biến Chư Kim Cương!

Xin lỗi, ta chỉ lo cho bản thân mình thôi.

Nó khẽ phe phẩy chiếc đuôi trắng, thản nhiên nói.

Bách quỷ tiêu trừ cấp cấp như luật lệnh!?

Cuối cùng, sắc mặt Thi Quỷ đại biến. Theo tiếng niệm chú, những ràng buộc trên tứ chi ngày càng mạnh mẽ, ngọn lửa của thanh kiếm làm suy yếu yêu lực.

Đừng tới gần, đừng tới nữa!

Một làn gió càng nóng bỏng hơn ập đến Masahiro. Masahiro cố gắng bước về phía trước. Có chân ngôn hộ thân, Masahiro mới có thể tiến lên mà không hề hấn gì.

Quy mệnh, Thôi Phá!

Chân ngôn niệm xong, lưỡi hỏa kiếm lại được rót thêm sức mạnh mới, ngọn lửa bao vây Masahiro lập tức bị ép vỡ tan tành.

Cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng lạ thường. Masahiro nín thở, hai chân đạp đất bật lên, giơ kiếm đâm thẳng vào ngực trái của Thi Quỷ, kẻ đã không thể cử động.

Đôi đồng tử như ráng chiều cười thầm trong tâm trí.

Hãy phấn chấn lên, cháu của Seimei.

Không!

Tiếng kêu tuyệt vọng của Thi Quỷ vang vọng khắp mặt đất.

Masahiro giơ Viêm Đao lên cao.

Một cú va chạm nặng nề truyền như dòng điện dọc theo chuôi kiếm, xuyên qua lòng bàn tay.

Lưỡi kiếm trắng toát đâm vào lồng ngực Thi Quỷ lóe lên ánh sáng trắng, rồi từ bên trong cơ thể hắn bắt đầu bùng cháy.

Một tiếng thét thảm thiết bật ra từ cổ họng Thi Quỷ. Cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân. Nhưng do bị trói buộc bởi pháp thuật, Thi Quỷ không thể giãy giụa, chỉ có thể phát ra từng tiếng kêu đau đớn.

Thi Quỷ chậm rãi cúi đầu, trừng mắt nhìn Masahiro đang nắm chặt thanh kiếm, rồi giơ tay bóp lấy cổ cậu.

Ta lại bị thua bởi một đứa nhãi ranh như ngươi!

Những lời lẽ đầy căm ghét xuyên thẳng vào màng nhĩ Masahiro, cậu cảm thấy bàn tay Thi Quỷ siết chặt cổ mình, chiếc cổ bắt đầu phát ra những âm thanh lạ lùng.

Masahiro không hề nghĩ đến việc chạy trốn, mà vẫn nắm chặt thanh kiếm, cúi đầu lẩm bẩm.

Thiên thần địa chí lạc danh vi sản thổ đại thần thần tập ngục thoái yêu quan chúng thần trợ ngã thi thử linh phược thần pháp

Để mượn thần lực trói buộc linh hồn của Thi Quỷ ẩn trong Đằng Xà, từ đó tiêu diệt nó, Masahiro đã dốc cạn sức lực cuối cùng của mình.

Khốn khốn khốn chí đạo thần sắc cấp cấp như tắc đạo tắc kết tắc phược.

Thi Quỷ trợn tròn đôi mắt, đồng tử cũng bắt đầu giãn lớn, sức mạnh trên tay hắn đột ngột mất đi.

Bất thông bất khởi phược phược phược luật lệnh!

Cùng với tiếng vang giòn giã, trên trán Thi Quỷ hiện ra một chiếc trâm bạc khắc hoa văn tinh xảo. Đấu khí yếu ớt tỏa ra từ hắn cũng tan biến.

Masahiro gào lên thảm thiết.

Vạn ma cung phục!

Viêm Đao bùng phát ánh sáng chói lọi, nhuộm trắng xóa mọi thứ.