Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 14: Duyên Kỳ Thú Cùng Công Chúa Tre - Chương 2

「嘿咻……」

昌浩抱著一大疊超過眼睛高度的書籍,走得小心翼翼,怕書會掉下來。

小怪在他腳下說:「你可以嗎?倒下來就慘啦。」

「我知道,所以前面有人來就告訴我一聲。」

「知道啦。」小怪悠哉地舉起一隻耳朵。

這個小怪大約是大貓或小狗般大小,全身布滿純白色的毛。長長的耳朵往後撇,脖子周圍有類似勾玉的突起,額頭上有紅花般的圖騰。四肢前端有五根銳利的爪子,看著昌浩的圓滾滾大眼睛是夕陽般的顏色。

「哇哇,糟糕,快倒了……」

「誰教你一次搬完,真懶惰,晴明的孫子。」

「不要叫我孫子,你不過是隻怪物!」

「不要叫我怪物。」

輕聲回答的小怪突然眨了眨眼睛。

「喔?」

就在這時候,昌浩的視野突然變得寬廣,手上書籍的重量也減輕了一半。

「怎麼可能一次搬這麼多!」

昌浩抬頭看這個笑中帶著嘆息的人,眼睛頓時亮了起來。

「哥哥!」

「你要搬去哪兒?我幫你拿。」

「謝謝。」

那是昌浩的二哥昌親。

安倍昌浩有兩個哥哥,兩人都已經結婚搬進對方家裡,所以他們大都是在工作場所才能碰面。

安倍家的男人幾乎都是以陰陽業為目標,因為與生俱來的才能比其他氏族優秀,其中又以他們三人傳承自祖父安倍晴明,能力更是超群。

「上面交代把舊的歷表、紀錄,統統搬到前面的書庫……」

「全部由直丁負責?」

笑容沉穩的昌親,視線忽然轉向前方。昌浩也跟著往前看,看到有個人快步往這裡走來,走得趴跶趴跶震響。

「啊!」在昌浩腳下的小怪叫出聲來。

那人露出爽朗的笑容說:「喲,弟弟們,好久不見了。」

安倍吉昌加的長子安倍成親打完招呼,就快步從昌浩、昌親旁邊經過,走向渡殿盡頭。

「走得好快。」昌浩才這麼喃喃說著,就聽到一串腳步聲。

安倍家的次子、三子回過頭,看到面無血色的歷生們踩著就快起跑的步伐向前進。陰陽寮內禁止跑步,所以他們前進的速度是在「勉強可以辯稱是快走而非跑步」的范圍內。

其中一個歷生發現他們兩人,像遇到了救星般說:「喔,昌親大人、昌浩大人,請問有沒有看到博士?」

他們所說的博士應該是歷表博士。

昌浩被歷生們的氣勢壓倒,無意識地拖著腳步點著頭。

「啊,有看到,他快步往那邊去了……」

因為兩手沒空,只能用臉指示方向。歷生們匆匆謝過他的指示,就快步離開了。

「博士!」

「成親大人,您逃不了的!」

「今天您一定要把堆積的工作做完!」

你一言、我一語說個不停的歷生們,手上握著要給歷表博士安倍成親批示的文件。

看著眾人如怒濤般離去,昌親和昌浩不由得面面相覷。

小怪在他們腳下,半眯著眼,用前腳靈活地搔著頭說:「那傢伙……那副德行也很像晴明的孫子……」

※ ※ ※

「要找安倍晴明。」憔悴的男人呻吟似的說出了這個名字。

「這種事安倍晴明兩三下就搞定了,找晴明來吧。」

「他是左大臣大人的人,會來嗎?」

剛邁入老年的男性顯得畏畏縮縮,男人瞪他一眼,語氣強硬地說:「陰陽師的工作就是接受我們的委託,大臣大人應該不會制止其他人的委託。」

男人環視慘不忍睹的屋內,又咬著牙說:「這樣下去會完蛋……!」

※ ※ ※

屋內牆邊堆放著一疊書,正翻閱其中一本的昌浩,皺起眉頭嘆口氣說:「我想過了……」

「嗯?」

蜷曲在昌浩身旁的小怪,睜開一隻眼睛、動動一隻耳朵。

「讓祂幫了那麼多忙,禮貌上應該每個月都帶祭品去祭拜祂吧?」

小怪眨眨眼,「啊」的一聲點點頭。「你是說貴船?」

「嗯。」

有時是在不自覺中受到協助,所以,在眾神中,貴船祭神對昌浩來說是特別的存在。這個國家有八百萬尊神明,據說貴船祭神高龗神不但地位崇高,神殿的歷史也非常悠久。

「多瞭解對方,比較能博得對方的好感吧?」

「……」

他會這麼想,應該是逐漸學會了處世之道吧?但是,小怪又覺得他的論點似乎有點偏差。

眼睛微眯,用前腳抓著頭的小怪說:「太諂媚也不好,不過,可以當成基本知識來瞭解吧?反正你看的書也還不夠多。」

「唔……無言以對。」

昌浩就是有這樣的自知之明,所以一有時間就努力讀書。

剛進入春天,不久前他才完成保護左大臣家公子的任務,但也在那時候遇到了來歷不明的和尚。

雖然沒發生什麼大事,但給了他思考的機會。回想起來,自己只顧著追求陰陽道的知識,完全沒有餘力關心其他事。

「我覺得就算學會所有陰陽道,也要徹底瞭解其中根本道理才行。」

「喔?譬如呢?」

「佛教、密教、還有自古以來的神道。」

「嗯,還有修行、景教。」

聽到陌生的單字,昌浩疑惑地抬起頭。

「那是什麼?」

「我也不清楚,是以前遣唐使帶進來的。晴明應該知道一點吧?」

「沒有爺爺不知道的事嗎?」

「應該有不知道的事,可是因為你不知道,所以說了你也不懂吧。」

好像在玩文字游戲。

昌浩感嘆地聳聳肩膀時,彰子進來了。

「昌浩,晴明大人找你。」彰子從木拉門的縫隙探頭進來。

昌浩板起臉說:「難道只有我覺得不該把彰子當成傳話人嗎?」

「嗯、嗯。」

小怪也跟昌浩一樣板起了臉,彰子咯咯笑著說:「幹嘛在意這種事呢?昌浩。」

笑容開朗的她,是某大貴族家的千金小姐,因為種種不可告人的苦衷,必須半永久性地寄住在安倍家。

「晴明大人在等你,快去、快去!」

被催促的昌浩,不情願地走出房間。他怎麼樣都無法釋懷,皺起了眉頭。

昌浩出去後,彰子環視屋內,輕輕嘆口氣,捲起了袖子。

「來打掃吧。」

看著從頭開始打掃的彰子,小怪不禁在心中獨白:晴明不該把她當成傳話人,昌浩也不該老讓她打掃房間啊。

不過,允許這種事,還做得興致勃勃的彰子,恐怕是最大的問題所在。

「真是個適應力很強的千金小姐呢。」

她的和藹可親,令人無法想像她原本是要嫁入天皇家的人。

小怪用前腳抓抓頭,眯起了眼睛。

「她的命運是在哪個部分出了差錯嗎?」

「爺爺,您找我嗎?」

昌浩在門外詢問,裡面有人叫他進來,他便拉開了木門。風還很冷,所以拉下了板窗,室內即使大白天也有些陰暗。

「雖然春天到了,還是很冷呢,希望趕快暖和起來。」

點著燈台的室內,被溫暖的燈光微微照亮著。小時候,他就是靠著樣的燈光,坐在祖父膝上聽祖父念書。

——我還真單純呢。

昌浩這麼感慨著。晴明用捲起的紙張輕敲他的頭說:「坐好,專心聽話。」

「對不起。」

錯在自己,所以昌浩坦然道歉,端正坐姿。

「有件事要辦,幫我把這封信送去給昌親。」

「是人家請爺爺辦的事吧?」

「沒錯,可是我太忙了,昌親應該可以適任,你也去幫忙。」

「是。」

昌浩接過折得整整齊齊的信,仔細端詳。晴明的字雄健豪逸,很適合拿來當範本。不過,寫得太龍飛鳳舞了,就這點來說,昌親的字比較容易看懂,改天還是請他寫些東西當範本吧。

「好久沒去哥哥家了。」

「因為正月太忙了,你這次可以順便去看看他家的小千金。」

「是。」

小千金是昌親的女兒,去年才剛出生,小到連爬都還不會爬。相當於昌浩的侄女、晴明的曾孫。

「不用找成親大哥嗎?」

晴明蓋上硯台盒的蓋子,挑動眉梢說:「成親自己也很忙啊,參議大人真不該那樣使喚他。」

「還說呢,你前幾天還不是使喚他們三兄弟去保護道長家的長子。」小怪臭著臉從昌浩後面探出頭來。

晴明笑笑說:「依時間、場合、狀況來做安排也很重要啊。」

「我討厭趨炎附勢。」

昌浩苦笑著對滿臉苦澀的小怪說:「小怪,你比較適合朝你自己的路勇往前進。」

小怪的耳朵抖動了一下。

「說得好像我是天涯一匹狼。」

「不是啦!」

昌浩一把抱起小怪,撫摸著它有花般圖騰的額頭,笑了起來。

「我是說,你絕對不會推翻自己決定的事。」

夕陽色的眼睛睜得又圓又大。

「嗯?」

小怪瞄了昌浩一眼。昌浩偏起頭,抓抓小怪白色的頭。

「爺爺,最好馬上去嗎?」

「嗯,發生了棘手的事,你快去吧。」

「是,我這就去。」

昌浩行過禮後,右手抱著小怪,左手拿著信站起來。

「放我下來!」

昌浩抱著揮舞四肢掙扎的小怪,走出了木拉門外。應該是隱形的十二神將六合,幫他輕輕地關上了木拉門。

「小心點,有什麼事就拜託你了。」

晴明交代看不見的六合,只收到回應的氣息。沉默寡言的六合,即使面對晴明也不太開口說話。

二哥昌親住在左京五條附近。那是妻子的家,土地面積比安倍家小很多,但成員只有他們一家三口、妻子的父母和幾個傭人,所以不會太擁擠。

「成親大哥的岳父是參議,房子就大多了。」

「不過也沒安倍家大。」小怪坐在精神奕奕地從將近黃昏的京城西洞院大路往南走的昌浩肩上,舉起右腳說:「安倍家大到不合常理,二十丈的土地寬度相當大呢。」

「好像是,可是我從出生就住在那裡,所以不是很清楚為什麼。」

「啊,說得也是。」

昌浩的腳程算快,所以趕路的話,不要三十分鐘就可以到昌親家了。

好不容易喘著氣到達門前時,小怪突然面有難色地說:「我在外面等。」

「咦?為什麼?哥哥看得見你,其他人又不會發現,進去沒關系吧?」

「呃,不是那種問題。」

小怪困擾地甩甩尾巴,跳到門上。「我在這裡等。」

「小怪?」

「不要叫我小怪,晴明的孫子。」

「不要叫我孫子!」昌浩反射性地頂回去,小怪抿嘴一笑,縮起了身子。看來怎麼樣都說不動它了。

「你真奇怪。」

昌浩滿臉疑惑,但拿它沒辦法,只好鑽過門自己進去。

看著他進去的小怪淡淡地笑了笑。

「還是小心一點比較好,你也不希望小千金嚇得發燒吧?」

昌親比昌浩大一輪,是兄弟裡個性最穩健的一個。

喜歡瑣碎的工作,不管他的話,他可以仰望晴朗的夜空好幾個小時。

他的個性比較適合編寫歷表、觀星,而不是祈禱或降伏惡靈,所以跟吉昌一樣選擇了天文之路。三兄弟中,就屬他最擅長觀看星象圖。

這樣的昌親,畢竟也是生在安倍家,又是晴明的孫子,所以盡管不擅長,還是會降魔除妖,而且實力遠超過其他以陰陽術為志向的氏族。

「人難免有擅長與不擅長的事。」看過祖父寫的信後,昌親費解地偏起頭說:「這件事應該找大哥幫忙而不是我吧?」

「我也這麼想,可是,聽說大哥被工作的大浪淹沒了,暫時沒有時間。」

「啊……說得也是。」

大概是想到了什麼,昌親頗能理解似的點了點頭。

「不過,降伏一般怨靈,我應該還可以吧,而且還有你的幫忙。」

「我那麼有用嗎?」

看到弟弟那麼懷疑自己,昌親微微一笑說:「我覺得你比任何人都值得信賴啊……好了,既然這麼決定了,就趕快動身吧。」

昌親把信折疊整齊後站起來。

「少納言府邸從幾天前就被魔障騷擾。」

每到夜晚,就會有個半邊臉潰爛流血的女性哈哈大笑,家具還會滿天飛,因而發出不絕於耳的劇烈噪音。

「是不是跟人結仇了?」

跟著站起來的昌浩這麼猜測,二哥思考了一會說:「少納言大人的公子花名在外,大家都知道……由這方面來想,的確不無可能……啊,等我一下。」

插圖181

「是。」

快到大門時,昌親丟下昌浩又折回去了,才走沒幾步就轉過頭說:「昌浩,你也來吧?我要去跟岳母說一聲,我女兒也在喔。」

「咦?啊,好。」

看到弟弟用力地點頭,昌親慈祥地眯起了眼睛。

昌親的妻子體弱多病,一個月有三分之一天躺在床上。生下女兒後,這種情形越來越嚴重。

去年出生的女兒,好像已經會認人了,太久沒見到昌浩這個叔叔,怎麼都不給抱。

「我有點難過呢。」昌浩沮喪地嘆息。

昌親苦笑地拍拍他的肩膀說:「你太少來了,常見面的話,她就不會怕你了。」

「喔,出來了、出來了。」

從頭頂傳來這樣的聲音,昌親抬頭一看,是小怪坐在門上。

「騰蛇。」

小怪抿嘴一笑。「喲,好久不見了,吉昌的次子。」

昌親挺直了背脊。「前幾天才見過啊。」

「是嗎?哈,不用介意。」小怪輕盈地跳下馬路,等著兩人跟上來。

「它一直坐在那裡等?」昌親問,昌浩點點頭。

「就是啊,明明可以跟我一起進去,它偏偏要在這麼冷的天氣裡坐在門上等,很奇怪吧?」

看起來有點生氣的昌浩,瞪著小怪的背部。

昌親也看著小怪的背部,低聲說:「原來它刻意不進去啊……」

大概是聽見了,白色尾巴晃了一下。

昌親嘆了口氣。他從小就怕騰蛇,現在還是怕。盡管是這麼嬌小的模樣,只要它在附近,還是會膽顫心驚,有點全身發冷。

「小怪,你不冷嗎?可別感冒了。」

昌浩一把抱起小怪,在它頭上亂抓一通。

「不要老把我當成一般動物嘛!」

「咦,把你當成圍巾,你也會生氣啊。」

「怎麼會不生氣!」

「好難搞的怪物。」

「不要叫我怪物,晴明的孫子!」

「不要叫我孫子,你這隻怪物!」

昌親一個深呼吸後,接近展開舌戰的兩人。

「好了、好了,再吵下去時間都浪費了,快走吧。」

「看吧、看吧,挨罵了。」

「都怪你抱怨個沒完沒了啊,小怪!」

「你才抱怨個沒完沒了呢!」

「你說什麼!」

「昌浩!」

被告誡的昌浩一閉嘴,小怪就得意地甩了甩尾巴。

「看吧、看吧,挨罵啦︱」

昌浩無言地把小怪扔了出去。

少納言府邸發生魔障騷擾的事,是在新年剛過沒多久時。

「天黑後會突然變冷,碰到家具就會響起啪嘰聲,皮膚還會發麻。」

昌浩與昌親並肩走在黃昏的京城,昌親做了簡單扼要的說明。

「還有啜泣聲、低語聲……應該就是所謂怨懟的呻吟聲吧。」

「已經二十多天了,這期間都沒告訴任何人也沒求救,一直忍到現在嗎?」

「好像是。」

「Ngay cả khi xảy ra chuyện thế này mà vẫn còn lo giữ thể diện nữa chứ.」

Xương Thân và Xương Hạo gật đầu lia lịa, tỏ vẻ hoàn toàn đồng tình với Tiểu Quái đang nheo mắt.

Trong đa số trường hợp, nếu họ báo cáo trước khi gây ra thiệt hại nghiêm trọng, thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.

Thông thường, lòng tự tôn của giới quý tộc còn cao hơn núi, sâu hơn biển. Nghe nói, chỉ những đại quý tộc có địa vị phi phàm mới phóng khoáng, rộng lượng hơn; hoặc những người thuộc tầng lớp quý tộc bình thường đến mức thấp kém, đôi khi sẽ bất chấp hình tượng để níu giữ chút quyền lực ít ỏi.

Xương Hạo đang cõng Tiểu Quái trên vai ngửa mặt lên trời thở dài.

「Nếu vì thế mà rút ngắn tuổi thọ thì chẳng phải mọi thứ đều mất hết sao?」

「Cậu nói đúng, nhưng khi đến phủ Thiếu Nạp Ngôn thì tuyệt đối không được nói ra những lời này đâu đấy.」

Xương Hạo gật đầu với người anh trai đang mỉm cười dặn dò, rồi quay sang Tiểu Quái nói: 「Tiểu Quái à, chắc chắn ngươi sẽ thấy con gái nhỏ của anh ta dễ thương lắm đó. Bé con bé xíu, đang ngủ ngon lành, sao ngươi lại khách sáo không chịu vào trong vậy?」

Tiểu Quái gãi gãi vùng cổ với vẻ mặt phức tạp.

Nó biết, em bé đang ngủ say kia là sinh linh thuần khiết, ngây thơ, chưa hề biết đến bất cứ đau khổ hay bi ai nào.

Những đứa bé ngủ say sưa như thế, nó đã nhìn đến mức không muốn nhìn nữa rồi.

「Trẻ con đôi khi có thể nhìn thấy dị hình hoặc yêu ma, nếu bị dọa đến khóc thét thì sao?」

「Bị ai dọa cơ?」

「Ta chứ ai.」

「À, không đâu, không đâu, tuyệt đối không. Yên tâm đi, Tiểu Quái, trông ngươi chẳng đáng sợ chút nào cả, ta đảm bảo luôn.」 Xương Hạo quả quyết nói với vẻ không chút bận tâm.

Tiểu Quái nheo mắt nhìn hắn nói: 「Đây đâu phải là vấn đề ngươi dám hay không dám đảm bảo…」

Xương Thân lơ đãng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, dịu dàng nheo mắt nói: 「...Sắp đến phủ Thiếu Nạp Ngôn rồi.」

Xương Hạo và Tiểu Quái ngay lập tức thẳng lưng, trông thật buồn cười, Xương Thân cố nhịn cười.

Vừa bước qua cổng phủ Thiếu Nạp Ngôn, không khí vui vẻ vừa nãy đã tan biến như khói.

Khắp nơi tràn ngập linh khí lạnh lẽo thấu xương, khiến người ta nghẹt thở.

Mọi chuyện đã gần đến mức tồi tệ nhất.

Xương Thân vốn điềm đạm hiếm khi lại tặc lưỡi nói: 「Xem ra, ta e là không đối phó nổi rồi.」

Đôi mắt màu hoàng hôn của Tiểu Quái lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

「Ngươi tập trung phòng thủ đi, chuyện tấn công cứ giao cho tên này.」

「Đừng có gọi ta là tên này!」

Lời nói thốt ra theo phản xạ, cùng tiếng kêu chói tai đồng loạt vang lên.

Ba người vội vã tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Từ trong nhà vọng ra những tiếng kêu thảm thiết lẫn lộn của người già, người trẻ; linh khí càng lúc càng nồng nặc.

「Có ai ở trong không?」 Họ lớn tiếng gọi lại.

Mãi mới có một tạp dịch lớn tuổi bò ra, run rẩy nói: 「Cứu, cứu mạng với…」

Lúc này, một cơn gió mạnh lạnh buốt chợt thổi tới.

「Ở trong!」 Tiểu Quái cắm đầu chạy về phía trước, Xương Hạo cũng theo sau.

Xương Thân đỡ tạp dịch dậy.

「Chúng tôi là người của nhà Abe, được ngài Thiếu Nạp Ngôn triệu đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…」

Tạp dịch nắm chặt cánh tay Xương Thân bằng đôi tay run rẩy lập cập, vẻ mặt đã biến dạng vì sợ hãi.

「Linh hồn của người đã khuất mặt đầy máu, đang tấn công công tử…」

「Công tử…」

Xương Thân gạt tay tạp dịch ra, nghi ngờ hỏi: 「Là công tử Tĩnh Viễn của nhà Thiếu Nạp Ngôn sao?」

Đó là một thanh niên thuộc gia tộc Fujiwara, mới mười mấy tuổi đã được phép vào triều.

Trong thư Tình Minh nói chính Thiếu Nạp Ngôn bị ác linh quấy phá, xem ra không phải vậy.

「Xin ngài đừng lo, tôi là Abe Xương Thân, người chuyên nghiên cứu âm dương thuật, còn vị vừa chạy vào kia là Abe Xương Hạo, người kế nhiệm của Abe Tình Minh.」

Nghe thấy tên Tình Minh, đôi mắt của tạp dịch lớn tuổi lóe lên vẻ an tâm.

「Vậy, vậy thì, đại nhân Tình Minh…」

「Không cần lo lắng nữa… hẳn là…」 Vế sau hắn nói rất nhỏ.

「Oa, oa, oa!」

「Yo, né đẹp đó, phản xạ của ngươi không tồi chút nào!」

Tiểu Quái thán phục, bản thân cũng nghiêng đầu nhẹ nhàng né tránh cái đèn chùm bay thẳng đến. Cái đèn chùm kêu "choang" một tiếng, ghim chặt vào bức tường trát vữa.

Tiểu Quái bình thản liếc nhìn, lẩm bẩm: 「Bị cái đó đập trúng thì toi đời mất.」

「Mấy người còn không mau chạy đi!」

Xương Hạo vừa sát sao né tránh liên tiếp những chiếc gối tựa, nghiên mực, bồ đoàn bay tới, vừa hét lớn về phía hai người đàn ông trưởng thành đang nằm gục giữa nhà. Họ hẳn là Thiếu Nạp Ngôn và con trai ông. Phu nhân và những người giúp việc khác còn chưa kịp đến đây thì đã sợ đến mức méo mặt ngất xỉu giữa đường rồi.

「Mấy người có sao không?」

Không có tiếng trả lời. Nhìn dáng vẻ bất động của họ, hẳn là đã ngất đi.

Mong là chưa chết. Nếu chuyện đã quá muộn khi họ đến nơi, sau này lương tâm sẽ bị dằn vặt.

Cơn gió lạnh lùng điên cuồng thổi.

Bỗng một nữ quỷ xuất hiện, mái tóc đen dài lộn xộn, xõa tung, vặn vẹo như rắn, lộ ra hàm răng nanh dài, máu tuôn thành lệ.

Xương Hạo bất ngờ giao mắt với cô ta, không khỏi hít một hơi lạnh rồi đứng sững lại. Một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng, không hiểu sao hắn lại cảm thấy sợ hãi tột độ.

Như bị trói buộc bởi ảo giác đôi mắt kia có sức mạnh thật sự, Xương Hạo vô thức lùi về phía sau.

「Xương Hạo, đừng sợ!」 Tiểu Quái quát lên.

Xương Hạo vội vàng phản bác: 「Ai sợ chứ!」

Hắn dồn lực vào đan điền, đánh ra đao ấn.

「Ohm, Abi-ra-un-ken-shara-kutan!」

Linh lực bắn ra bị phản hồi lại, hình dạng của nữ quỷ trở nên đáng sợ hơn.

「Ư, ư oa…」

「Này, này, đừng sợ chứ.」

「Ta mới không sợ!」

Không, không phải sợ hãi. Nếu phải nói, thì hẳn là khiếp sợ. Chuông báo động vang lên đâu đó trong não, mách bảo rằng thế này không được.

Tiểu Quái đột nhiên nheo mắt lại.

「Đây là linh…」 Ngay khi Tiểu Quái lẩm bẩm như vậy, Xương Thân lao vào.

「Xương Hạo, cậu không sao chứ!」

Vừa vào đến nơi đã hít một hơi lạnh, Xương Thân lập tức rút lá bùa từ trong lòng ra.

「—Ohm!」

Một luồng khí thế sắc bén quét ngang qua. Lá bùa được phóng ra xuyên gió bay đi, hóa thành một luồng sáng chói lóa trên đầu hai cha con Thiếu Nạp Ngôn.

Lưới sáng bao vây Thiếu Nạp Ngôn và Tĩnh Viễn, nữ quỷ gầm thét vươn tay ra, nhưng bị lưới sáng bật ngược lại.

「Xương Hạo, nhân cơ hội này!」

「Vâng!」

Dưới sự thúc giục của anh trai, Xương Hạo chắp hai tay kết ấn.

「Nam Mô Mạc Cu Săng Mạn Đa, Ba Sa La Đăng, Hiển Đa Ma Ca Lạc Xá Đa, Toa Ha Đa Da, Ohm Đa La Đa, Kham Mạn!」

Nhìn thấy nữ quỷ vặn vẹo mặt mày đầy bất mãn, Xương Hạo có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, hắn nhíu mày.

Xương Hạo tiếp tục niệm chú ngữ.

「Binh Lâm Đấu Giả, Giai Trận Liệt Tại Tiền!」

Rút đao ấn từ vỏ đao tạo ra bằng tay trái, Xương Hạo vung chéo xuống.

「Vạn Ma Cung Phục!」

Khí thế hung hãn bùng nổ ra ánh sáng trắng bạc.

Nữ quỷ bị pháp thuật đánh trúng, trước khi biến mất đã lộ ra nụ cười.

Xương Hạo và Tiểu Quái giận đến đỏ cả mặt.

「Sao lại thành ra thế này…」

「Ta cũng nghĩ vậy, Tiểu Quái.」

「Thôi nào, thôi nào.」

Người xoa dịu họ là Xương Thân, một người trưởng thành biết rõ lời gì nên nói, lời gì không nên nói. Trong thâm tâm, anh hoàn toàn đồng tình với Xương Hạo và Tiểu Quái.

Sau đó, khi họ báo cáo lại sự việc với Thiếu Nạp Ngôn và Tĩnh Viễn đã hồi tỉnh, Tĩnh Viễn đẩy Thiếu Nạp Ngôn đang định mở lời ra, và nói một cách không chút khách sáo: 「Mọi chuyện đã xong xuôi rồi chứ? Vậy thì tôi không muốn thấy âm dương sư ở lại đây nữa, xin mời về cho.」

「Tĩnh Viễn, sao con lại có thể nói những lời như vậy!」

Cha tức giận đến nỗi mặt đỏ gay, nhưng Tĩnh Viễn lại nói muốn đi dạo giải sầu, bỏ mặc cha một mình rồi tự mình ra ngoài. Thiếu Nạp Ngôn hoảng hốt nói muốn khoản đãi Xương Hạo và mọi người, nhưng Xương Thân đã từ chối, và ba người họ rời khỏi phủ Thiếu Nạp Ngôn ngay sau đó.

Chưa đến nửa đêm, bây giờ về nhà vẫn có thể nghỉ ngơi tử tế, chuẩn bị cho việc vào triều ngày mai. Mọi chuyện được giải quyết nhanh đến bất ngờ, nên mặc dù bị đối xử vô lễ như vậy, họ vẫn có thể rộng lượng mà cười bỏ qua.

「Ta mới không có độ lượng như vậy!」

Xương Hạo ôm chặt lấy Tiểu Quái đang giận dữ không thôi, phồng má lên nói: 「Thật sự rất bực mình, nhưng…」

Vẻ mặt hắn chợt trở nên nghiêm túc, thì thầm: 「Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.」

「Cậu cũng vậy sao?」

Xương Hạo gật đầu với người anh trai cao hơn mình một cái đầu.

「Nữ quỷ hình như đã cười trước khi biến mất.」

「Hơn nữa…」 Tiểu Quái thoát khỏi tay Xương Hạo, nhảy lên vai hắn chen vào: 「Linh lực mạnh như vậy, thế mà chẳng ai phát hiện ra.」

「Ý ngươi là sao?」 Xương Hạo khó hiểu hỏi.

Tiểu Quái giơ chân trước lên nói: 「Mọi chuyện chỉ lộ ra khi Tình Minh nhận được thư ủy thác cầu cứu… Linh lực oán niệm mạnh như vậy, tại sao các âm dương sư của Âm Dương Liêu lại không ai phát hiện ra?」

Tiểu Quái nhìn qua nhìn lại hai anh em Xương Hạo, Xương Thân, rồi nói thêm: 「Cả các âm dương sư nhà Abe các ngươi cũng vậy… ngay cả Tình Minh cũng không phát hiện ra, thật quá kỳ lạ.」

Xương Hạo gõ vào đầu Tiểu Quái đang nhíu mày sâu, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: 「Đúng vậy, cho dù lão ấy là một con cáo già, sợ phiền phức, thích trêu chọc người khác, nhưng cuối cùng vẫn là một âm dương sư vĩ đại hiếm có trên đời.」

「…」

Xương Thân lý trí đáp lại lời em trai bằng sự im lặng, anh nghiêng đầu nhìn về phía phủ Thiếu Nạp Ngôn.

「Ông nội giao nhiệm vụ này cho ta, điều đó cho thấy…」

Sự việc diễn biến, khiến người ta không thể không nghĩ, chắc hẳn ông nội cho rằng có điều gì đó khuất tất bên trong. Con trai cả Thành Thân có sức mạnh vô địch ở một vài khía cạnh, còn con trai thứ ba thoạt nhìn có vẻ ngây ngô lại thực sự là người tài giỏi nhất, Xương Thân kẹt giữa hai người họ, có lẽ là người suy nghĩ nhiều nhất trong số các anh em.

「Dù sao đi nữa, trước hết cứ đi báo cáo với ông nội là mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi…」

Xương Hạo và Xương Thân đồng thời dừng bước.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng hai người, ngay lập tức, toàn thân dựng tóc gáy. Trái tim như bị đá một cú, bắt đầu đập loạn xạ, hai anh em cách nhau một giáp tuổi, như bị truy đuổi mà cắm đầu chạy thục mạng.

「Tĩnh Viễn của nhà Thiếu Nạp Ngôn đi đâu rồi!?」

「Hẳn là đến nhà một tiểu thư nào đó mà cậu ta đang qua lại, nhưng không biết ở đâu…」

Lúc này, một giọng nói thảnh thơi đến phát điên từ trên không trung vọng xuống.

「Ồ, cháu trai và anh của cháu trai!」

Những bóng người nhỏ bé lũ lượt rơi xuống, chạy song song với hai người đang phi nước đại, là đám tiểu quỷ sống ở kinh thành.

「Đừng có gọi ta là cháu trai—!」 Xương Hạo hét lên theo phản xạ, còn Xương Thân bên cạnh hắn, bị gán cho cái danh hiệu không biết nên nói gì, cũng lộ vẻ mặt phức tạp.

Tiểu Quái vẫn ngồi trên vai Xương Hạo, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, vừa chạy với bước chân nhanh nhẹn của loài vật vừa hỏi đám tiểu quỷ.

「Tiểu thư mà con trai nhà Thiếu Nạp Ngôn đang qua lại sống ở đâu, các ngươi có biết không?」

Đám tiểu quỷ lóc cóc chạy, tuần tự nhìn mặt nhau.

「Biết không?」

「Thiếu Nạp Ngôn có nhiều người lắm mà.」

「Không có đặc điểm nào khác sao?」

Xương Hạo cẩn thận nhớ lại. Nói đến đặc điểm, hôm nay là lần đầu gặp mặt, đối phương lại nhanh chóng ra ngoài, nên thật sự không có ký ức gì đáng để kể. Tiểu Quái cũng vậy, chỉ là lầm bầm không nói gì.

Xương Thân trả lời câu hỏi của đám tiểu quỷ. Quả không hổ danh là con trai thứ hai của Abe Cát Xương, từ nhỏ đã quen nhìn thấy đám tiểu quỷ nên hoàn toàn không bị dọa sợ.

「Khoảng hai mươi lăm tuổi, hơi gầy, mắt híp lại và xếch lên, tính cách không được tốt lắm, nhưng trong mắt phụ nữ lại là một người trung thực được đánh giá khá cao. Dựa vào quyền thế của Fujiwara, đã sớm được vào triều, chuyện tình duyên thì không ngớt. À đúng rồi, năm ngoái còn dính líu đến vụ ngoại tình với phu nhân của một quý tộc nào đó, vì vậy mà lâm vào cảnh khó khăn, chuyện ầm ĩ lắm đó.」

Xương Thân dừng lại thở dốc, rồi nhìn đám tiểu quỷ.

「Thế nào?」

「Quả không hổ danh là anh của cháu trai, nói rõ ràng quá!」

Xương Hạo mặt đầy cay đắng, không hiểu sao lại biến thành "quả không hổ danh là anh của cháu trai"? Nhưng mà, con trai của vị Thiếu Nạp Ngôn đó, kinh nghiệm thật sự phong phú đấy chứ.

「Thế mà lại dính líu đến chuyện ngoại tình với phu nhân…」

「Những quý tộc này thật đúng là…」 Xương Hạo và Tiểu Quái cạn lời.

Đám tiểu quỷ vừa chạy vừa "bộp" một tiếng vỗ tay đồng thanh: 「A, biết rồi, là tên say xỉn gặp hồi đầu tháng đúng không!」

「Nếu đã biết rồi thì…」

Không khí của đám tiểu quỷ đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.

Tiểu Quái chợt giật mình, nhanh chóng rời khỏi cạnh Xương Hạo, Xương Thân thấy vậy cũng theo phản xạ lùi lại.

「Ơ?」

Đám tiểu quỷ nhảy chồm lên, tất cả đều lao về phía Xương Hạo đang trợn tròn mắt.

「Á ha ha!」

「Oa!」

Loẹt quẹt, loẹt quẹt, loẹt quẹt.

Xương Hạo ngã dúi về phía trước, úp mặt xuống đất. Từng con tiểu quỷ nối tiếp nhau rơi lên người hắn, vui vẻ cười phá lên.

「Ha ha ha, ngươi lúc nào cũng có sơ hở, cháu trai của Tình Minh!」

「Đừng… đừng gọi ta là cháu trai!」 Xương Hạo chầm chậm bò ra, trừng mắt giận dữ nhìn Xương Thân đang câm nín và Tiểu Quái đang lén lút lau khóe mắt.

「Anh… anh trai, Tiểu… Quái!」

「À… vì quá kinh hãi…」

「Ư, như thường lệ, không thay đổi chút nào, một kẻ thật đáng thương…」

「Cảm thấy ta đáng thương thì thông báo một tiếng đi chứ!」

Xương Hạo lê lết bò ra, đứng dậy phủi bụi trên người, tức đến mức vai run lên.

「Thật là, tại sao mấy người lúc nào cũng vậy chứ!」

「A, hình như phía trước có chuyện gì xảy ra rồi!」

「A, tốt nhất nên đi nhanh lên!」

「Vì tiểu thư mà con trai Thiếu Nạp Ngôn đang qua lại, sống ở đó!」

「Sao không nói sớm!」

Cô ta bất động.

Toàn thân cứng đờ, run rẩy thảm hại, lạnh buốt như thể từ đầu đến chân đều ngâm trong nước sông.

「A… a…」

Người phụ nữ chỉ còn độc chiếc áo lót, nắm chặt bộ quần áo vừa mặc trên người, cố gắng vùng vẫy muốn trốn thoát, nhưng lại sợ hãi đến mức toàn thân vô lực, không thể tiến lên một bước nào.

Tĩnh Viễn đứng nhìn bên cạnh, lắng nghe tiếng răng mình va vào nhau lập cập.

Nữ quỷ nhếch mép cười dữ tợn, hàm răng lộ ra từ cái miệng đẫm máu sắc nhọn như bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách cổ họng hắn.

「Sao lại…」

Hai âm dương sư kia không phải nói đã hàng phục cô ta rồi sao? Vì nghe họ nói không sao nữa, mình mới đến nhà cô ta chứ.

Vậy mà lại…

Gió ào ào thổi.

Hắn biết, đó là cơn gió chỉ thổi điên cuồng trong căn nhà này. Hơn hai mươi ngày qua, hắn đã vì nữ quỷ từng bước áp sát mà lo sợ, còn tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ…

「Cứu… cứu tôi với…」 Người phụ nữ vừa khóc vừa cầu cứu hắn.

Phiền chết đi được, tôi mới là người muốn cầu cứu đây!

Ngay khi móng vuốt sắc nhọn sắp chạm đến cổ họng hắn, từ bên ngoài vọng vào một tiếng kêu chói tai.

「Ác quỷ giáng phục!」

Chậm hơn một nhịp, cửa trượt bị nổ tung, do áp lực bên ngoài mà bay thẳng vào trong nhà.

Tĩnh Viễn vội vàng cúi người né cửa trượt, nhìn thấy một thiếu niên đứng trong sân không có cỏ, đang kết ấn. Hắn đã bỏ mũ ô sa, buộc tóc ra sau. Đứng cạnh hắn là âm dương sư của nhà Abe.

Trong mắt Tĩnh Viễn bùng lên ngọn lửa giận. 「Các ngươi…!」

Nhưng tiếng gầm của Xương Hạo đã át đi giọng hắn.

「Vạn Ma Cung Phục, Cấp Cấp Như Luật Lệnh—!」

Lời chú ngữ hóa thành sức mạnh hữu hình, tấn công nữ quỷ. Tuy nhiên, nữ quỷ lại mím môi cười một tiếng, rồi đột ngột biến mất.

Cơn gió điên cuồng thổi cũng đột ngột tĩnh lặng.

Xương Thân và Tiểu Quái vội vã chạy đến bên người phụ nữ đang nằm sấp trên hiên ngoài, bất động.

「Cô không sao chứ?」

Dựa trên lễ nghi không thể nhìn mặt, Xương Thân lay nhẹ vai người phụ nữ đang nằm sấp.

Tiểu Quái áp chân trước vào miệng người phụ nữ nói: 「Vẫn còn thở, chỉ là ngất đi thôi.」

Xương Thân thở phào nhẹ nhõm.

Tĩnh Viễn loạng choạng bước đến bên Xương Thân, túm lấy cổ áo anh nói: 「Này… không phải vừa nãy ngươi nói đã hàng phục cô ta rồi sao!?」

Tiểu Quái vẫy vẫy đuôi, ngay sau đó nhảy vọt lên, vòng ra sau lưng Tĩnh Viễn rồi đá một cái.

Bị tấn công bất ngờ, Tĩnh Viễn hoàn toàn không thể chống đỡ, cơ thể mất thăng bằng.

「Ư, oa…」

Mặc dù vị quý tộc này đối với anh trai mình quá mức ngang ngược, nhưng bề ngoài Xương Hạo vẫn nói chuyện với hắn rất khách sáo, trông như rất quan tâm đến hắn.

「A, có lẽ là bị oán khí của nữ quỷ vừa nãy tấn công. Không thể coi thường ý niệm của oán linh được đâu, không chừng sẽ khiến người ta chết ngay lập tức đó.」

Nói thì là vậy, nhưng lại lén lút giơ ngón cái về phía Tiểu Quái phía sau lưng, nên Xương Hạo không nghi ngờ gì chính là cháu trai của con cáo già Abe Tình Minh.

Tiểu Quái mà người thường không nhìn thấy, Xương Hạo như không có chuyện gì mà gật đầu, rồi nhìn quanh.

Hơi thở của nữ quỷ đã hoàn toàn biến mất.

Tiểu Quái nhíu mày đầy nghi hoặc.

Pháp thuật của Xương Hạo thực sự có hiệu quả, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tuy nhiên, linh hồn kia lại cười.

Cứ như thể đang nói với họ rằng pháp thuật vô hiệu.

Không biết Xương Thân có đang nghĩ cùng vấn đề đó không, anh trầm tư nhìn em trai.

Xương Hạo thì cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, nheo mắt lại.

「…」

Luôn cảm thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc là ở đâu? Rõ ràng có lực phản chấn khi đánh trúng, nhưng lại không có cảm giác chân thực nào.

「Này, hai người, lần này không có vấn đề gì nữa chứ?」

Tĩnh Viễn mặt xanh như tàu lá chuối gào thét, Xương Thân coi lời hắn như gió thoảng bên tai, nghiêm túc trả lời: 「Rất khó nói…」

「Cái gì!」

Xương Thân lớn tuổi hơn một chút, tiếp tục dùng giọng điệu giảng giải với Tĩnh Viễn đang đỏ mặt tía tai: 「Nữ quỷ kia có vẻ không giống như chúng ta tưởng, xin hãy cho chúng tôi thêm một chút thời gian, trong thời gian này chúng tôi sẽ tăng cường phòng bị để ngài không bị tổn hại.」

Nghe Xương Thân nói vậy, Tĩnh Viễn giận dữ nói: 「Hừ, cho nên ta mới nói phải tìm Tình Minh, sao lại phái những kẻ vô dụng như các ngươi đến!」

Xương Thân giả vờ không nghe thấy, gật đầu chào hỏi, rồi đè mạnh đầu Xương Hạo đang trợn mắt nhìn hắn xuống, kéo em trai rời khỏi hiện trường.

Xương Hạo tức tối bước đi, Xương Thân cười khổ nói: "Xương Hạo à, những lúc như thế mà không kiềm chế, cứ giả vờ bình tĩnh, sau này sẽ rước về một đống phiền phức đó."

"Tôi biết! Biết thì biết, nhưng vẫn tức phát điên lên đây!"

"Cháu của Tình Minh, cậu còn non kém lắm."

"Đừng gọi tôi là cháu!"

Xương Hạo trợn mắt, nhe răng nhìn Tiểu Quái, nhưng Tiểu Quái lại đang nghiêm túc nghĩ ngợi gì đó.

"Con yêu nữ đó đã cười..."

Đôi mắt màu hoàng hôn liếc nhìn khoảng không không có gì. Bất chợt, một làn gió khẽ lay động.

《Đây là một luồng khí tức khác, hiện hình dưới dạng yêu nữ.》

Một giọng nói không thành tiếng vọng vào tai, Tiểu Quái gật đầu. Với tính cách của người đồng đội này, cô ấy sẽ quan sát mọi việc một cách điềm tĩnh và kỹ lưỡng hơn cả bản thân mình. Ánh mắt lùi một bước để nhìn nhận sự việc rất thích hợp để cân nhắc đại cục.

Tiểu Quái nhảy lên vai Xương Hạo, nói: "Này, cậu bói thử xem con yêu đó đi, đơn giản là một linh thể khó nắm bắt, tôi cảm thấy tốt nhất nên tìm hiểu rõ thân phận của nó trước khi giao chiến."

Người được chỉ định, Xương Thân, lộ vẻ khó xử nói: "Cậu muốn tôi dùng bói toán để tìm ra chân tướng của nó ư?"

"Đúng vậy."

Mặt Xương Thân càng xám xịt hơn.

"Việc này... tôi e là không làm được, hay là tìm ông giúp đỡ đi, hai người thấy sao?"

Tiểu Quái dựng một tai lên nói: "Cái gì? Này, này, đây là lời lẽ của Xương Thân, người nổi tiếng với thuật bói toán không kém gì phụ thân mình sao?"

"Năng lực của ông còn vượt xa phụ thân nhiều... Tôi có dành thêm thời gian thì có lẽ cũng có thể đưa ra phán đoán chính xác, nhưng, tôi lại cảm thấy bây giờ không thể lãng phí thời gian."

"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy."

Xương Hạo nhìn chằm chằm vào tay mình rồi gật đầu.

"Không giống yêu ma quỷ quái thông thường, pháp thuật dường như xuyên qua, hoàn toàn vô hiệu. Cứ thế này, yêu nữ sẽ lại tìm đến Công tử Tĩnh Viễn."

Tiểu Quái thở dài một tiếng.

"Có vẻ như suy nghĩ của chúng ta hoàn toàn trùng khớp nhỉ, vậy còn Tĩnh Viễn thì sao? Bỏ mặc hắn, hắn lại la hét ầm ĩ cho mà xem, cái tên khốn đó!"

"Tôi tạm thời để Thức Quỷ bên cạnh hắn, có chuyện gì chúng ta hẳn sẽ biết, với lại..."

Xương Thân đặt tay lên cổ.

"Lần này có lẽ phải nhờ đến Đại ca, người giỏi dùng biện pháp mạnh ra tay, thì tốt hơn."

"Cái gì?"

Ngồi ở sâu trong khu vực văn thư lịch sử, đối mặt với bàn thấp chất đầy sách vở và tài liệu, Thành Thân, Abe khó chịu lia bút, nhìn đứa em út của mình, chỉ thốt ra một câu đó.

Xương Hạo ngồi ngay ngắn bên cạnh anh, nhắc lại một lần nữa.

"Anh Xương Thân nói, sau khi xong việc hy vọng anh có thể giúp một tay."

"Một Thiên Văn Sinh lại muốn nhờ đến Lịch Biểu Bác Sĩ làm gì? Quan trọng nhất là, đống công việc này chưa làm xong thì tôi không thể về nhà, mà không về sớm thì sẽ bị mắng."

"Sao lại chất đống nhiều thế này?" Xương Hạo cả gan hỏi điều không nên hỏi.

Đại ca Thành Thân thở dài sâu sắc nói: "Mới qua năm mới, đương nhiên là bận rồi!"

"Đúng là vậy."

"Đáng ghét là cô ấy lại bị cảm, mấy hôm nay cứ nằm bẹp trên giường."

"Ơ, thật sao!? Tình hình tệ đến vậy à? Sao không báo cho chúng tôi biết!"

Thành Thân lắc đầu với Xương Hạo đang hơi vội vã: "Không tệ đến thế đâu, thật ra chỉ là cảm cúm thông thường thôi. Vấn đề là, cô ấy sẽ than vãn rằng cô ấy nằm trên giường mà tôi lại làm việc đến khuya mới về nhà."

"Ồ..."

Tình hình dần sáng tỏ. Tiểu Quái ngồi bên cạnh Xương Hạo đã nhếch mắt khinh bỉ.

Thành Thân nhận ra ánh mắt của hai người, lập tức nghiêm mặt lại.

"Nhìn mặt hai đứa, có vẻ như cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Không, vấn đề lớn đấy! Hai đứa thử bị cô ấy lườm xem, đúng là cảm giác như ngồi trên đống lửa vậy!"

"Tóm lại, sự việc là thế, chúng tôi đã thông báo cho bên kia, nên xin anh hãy bảo vệ Công tử Tĩnh Viễn."

"Này, nghe tôi nói hết đã chứ!"

Thành Thân một tay cầm bút lý lẽ, Xương Hạo cúi chào anh rồi đứng dậy.

Tóm lại, phu nhân của Thành Thân, cũng là chị dâu của Xương Hạo, bị bệnh, tuy không nặng nhưng nằm trên giường sẽ bồn chồn, muốn chồng ở bên cạnh càng nhiều càng tốt. Thành Thân hiểu tâm trạng của phu nhân, dù bận đến mấy cũng không tăng ca, đến giờ là về, nên ngày nào cũng bị các Lịch Sinh truy đuổi.

Xương Thân đặc biệt yêu cầu Thành Thân đi bảo vệ Tĩnh Viễn, anh có lý do riêng.

Bản thân Thành Thân là quan viên không được lên triều, quan cấp cũng thấp. Tuy nhiên, nhạc phụ của anh là thành viên của dòng họ Fujiwara, và giữ chức Tham Nghị.

So với Thiếu Nạp Ngôn, phụ thân của Tĩnh Viễn, thân phận Tham Nghị của nhạc phụ Thành Thân cao hơn nhiều. Loại người như Tĩnh Viễn luôn rất coi trọng thân phận, dù thân phận của Thành Thân thấp hơn hắn, nhưng nhìn vào địa vị của nhạc phụ Thành Thân, hắn hẳn sẽ không dám bất kính với Thành Thân.

Xương Hạo bỏ lại Thành Thân vẫn đang lẩm bẩm, cùng Tiểu Quái đi về nơi làm việc của mình. Gần đến giờ tan sở, hôm nay cậu đã hoàn thành công việc sớm, chuẩn bị tan làm xong sẽ cùng nhị ca đi báo cáo với Tình Minh.

"Khi anh ấy đến, Chương Tử sẽ trốn đi đúng không?"

"Ừ, Xương Thân rất nhạy cảm. Cô ấy hẳn sẽ trốn trong phòng của cậu, Huyền Vũ, Thiên Nhất sẽ ở cùng cô ấy."

Xương Hạo thường nghĩ, cứ có người đến là phải trốn đi nín thở, cuộc sống như vậy có hơi gò bó không? Mong rằng không lâu nữa có thể đưa cô ấy đi đâu đó giải khuây.

"Đợi thời tiết ấm hơn, sẽ đưa cô ấy đi ngắm hoa."

"Ô, là Xương Thân."

Xương Thân nhanh chóng hoàn thành công việc, đang đi tới từ phía trước.

"À, tôi đang định đến chỗ cậu đây." Thấy Xương Hạo, Xương Thân cười nói: "Tôi đã nhận được sự cho phép của Âm Dương Bác Sĩ rồi, bây giờ đi tìm ông đi."

"Ơ, được sao?"

Người em trai vừa gãi cổ vừa hỏi, Xương Thân quay người nói: "Thiếu Nạp Ngôn hình như đã đi cầu cứu Âm Dương Liêu Trưởng rồi."

"Chậc, lạm dụng quyền lực." Tiểu Quái bất mãn chen vào.

Xương Thân cười khổ nói: "Sống trong thời đại này, cuộc sống không dễ dàng chút nào!"

An Bồi Tình Minh không hổ danh là đại Âm Dương Sư kiệt xuất trong thiên hạ, không biết làm cách nào mà ông luôn có thể dùng thiên lý nhãn để nắm rõ hành động của các cháu.

Xương Thân và Xương Hạo hiếm khi cùng nhau trở về, ông đã chuẩn bị sẵn đĩa Lục Nhâm chờ họ rồi.

"Lục Hợp cũng đã nói với tôi, ngoại hình của yêu nữ có lẽ chỉ là ngụy trang."

Hẳn là đã bói toán xong, trên đĩa thức chỉ Âm Dương Sư mới hiểu được, hiện ra vài kết quả.

Xương Hạo không giỏi bói toán, nên im lặng mím môi thành hình chữ V. Tiểu Quái thấy vậy, châm chọc chọc vào cậu. Xương Hạo cũng chọc lại, thế là một trận chiến im lặng cục bộ diễn ra.

Xương Thân nghiêm túc thì thầm: "Cái này..."

Thứ hiện ra là điều không nên xảy ra. Vậy thì, điều đó có nghĩa là yêu nữ kia không phải là oán linh.

Tình Minh gật đầu nặng nề nói: "Đúng vậy... đó là Sứ giả linh do thần phóng ra, tương tự như Thức Quỷ."

Xương Hạo và Xương Thân sau khi xem xong bói toán của Tình Minh, vội vã chạy đến nhà Thiếu Nạp Ngôn, người bên trong nói Thành Thân đã đến rồi. Cứ tưởng anh ấy làm xong việc mới đến, nào ngờ lại bỏ dở công việc mà đến.

Thành Thân đang ở bên cạnh Tĩnh Viễn, nên Xương Thân và Xương Hạo giao anh ta cho Thành Thân rồi đi tìm Thiếu Nạp Ngôn.

"Đây không phải là ma chướng thông thường, gần đây Quý Công Tử đã làm gì vậy?"

Thiếu Nạp Ngôn kinh hãi biến sắc. "Cái, cái gì cơ?"

"Chúng tôi chính là đang hỏi ông đã làm gì!"

Đột nhiên, một cơn gió mạnh lạnh lẽo thổi từ bên trong ra, tiếng Tĩnh Viễn kinh hoàng thét lên.

"Tôi đi!"

Xương Hạo xông ra. Xương Thân vừa liếc nhìn Tiểu Quái đang bám theo sau, vừa từng bước tiến đến Thiếu Nạp Ngôn đang hoảng sợ.

"Ông kinh hãi như vậy, chính là vì trong lòng có tính toán rồi đúng không?"

Thiếu Nạp Ngôn trợn mắt, toàn thân vô lực đổ sụp xuống.

"A, đều tại nó lúc đó đã làm chuyện đó...!"

Khi Xương Hạo xông vào, Thành Thân đã giăng kết giới trong phòng Tĩnh Viễn, đối đầu trực diện với yêu nữ.

Chuỗi niệm châu quấn trên tay phải kêu lách cách.

"Nam mô Mã Khố Tang Man Đạt, Ba Thản Nạp...!"

Xương Hạo vội vàng ngăn lại: "Đại ca, không được! Không thể dùng trừ ma thuật!"

"Cái gì?"

Tĩnh Viễn ngã vật ra bất động sau lưng Thành Thân, hẳn là đã ngất đi.

Yêu nữ gầm thét.

Oán niệm làm bay cả cửa kéo gỗ và cửa sổ trượt. Xương Hạo bị gió mạnh thổi đứng không vững, lưng đập mạnh xuống sàn nhà hầm, thở hắt ra một hơi.

Yêu nữ chớp cơ hội lao về phía Xương Hạo, móng tay sắc nhọn chĩa thẳng vào Xương Hạo đang nín thở.

"Xương Hạo!"

Toàn thân Tiểu Quái bốc lên đấu khí lửa.

Chớp mắt đã biến thành một thân hình thon dài, đó là nguyên hình của Tiểu Quái, Thập Nhị Thần Tướng Hồng Liên. Mái tóc màu sẫm hơn hoàng hôn, chưa đến vai, xõa tung bay phấp phới trong gió mạnh. Thân hình săn chắc không một chút mỡ thừa có màu nâu, trang phục lại giống như tượng Phật. Kim cô trên đầu lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào yêu nữ.

Đồng thời, một vị thần tướng vô hình khác cũng hiện thân, dùng tấm linh bố màu sẫm khoác trên vai đánh lui yêu nữ. Mái tóc màu nâu trà dài đến thắt lưng bay trong gió, đôi mắt bình tĩnh không mấy cảm xúc màu vàng nâu, trên má phải có hình xăm như nốt ruồi đen, đó chính là Thập Nhị Thần Tướng Lục Hợp.

(Hình minh họa 1109)

Hồng Liên và Lục Hợp vốn đều đi theo An Bồi Tình Minh, nay nghe lệnh của ông mà ở bên Xương Hạo.

Hồng Liên với vẻ mặt phẫn nộ, gầm lên với yêu nữ đang hơi e sợ trong khoảnh khắc.

"Ngươi đừng hòng đạt được mục đích!"

Những con rắn lửa nóng rực cháy bùng bùng được phóng ra, những con rắn lửa vặn vẹo mạnh mẽ quấn lấy yêu nữ, hóa thành những sợi xích nóng bỏng.

Yêu nữ phát ra tiếng rên rỉ giãy giụa. Xích cháy không những không nới lỏng mà còn càng siết chặt hơn.

Xương Hạo nắm tay Lục Hợp đứng dậy, vội vàng gọi Hồng Liên: "Đồ ngốc, không được đâu, Hồng Liên!"

"Này, quá muộn rồi." Lục Hợp bình tĩnh thì thầm.

Anh nói không sai, yêu nữ nhìn Xương Hạo, Hồng Liên bằng ánh mắt hằn học rồi vụt biến mất.

Linh khí và đấu khí nóng bỏng triệt tiêu lẫn nhau, sự tĩnh lặng trở lại.

"Đằng Xà, làm vậy sẽ bị trả thù đó?" Đối mặt với câu hỏi điềm tĩnh của Lục Hợp, Hồng Liên bực bội tặc lưỡi.

"Chết tiệt!"

Lẩm bẩm một tiếng, Hồng Liên biến trở lại hình dạng Tiểu Quái. Thấy đôi mắt màu hoàng hôn của nó tràn đầy tức giận, Xương Hạo lo lắng nói: "Chắc sẽ gặp rắc rối rồi, Tiểu Quái."

"Đừng gọi tôi là Tiểu Quái!"

"Đó là sứ giả của thần đúng không? Cậu đã tấn công nó..."

Lúc này, Thành Thân bị bỏ rơi một bên mạnh mẽ xen vào.

"Khoan đã, rốt cuộc là chuyện gì thế này?"

Xương Thân cũng theo sau nhập hội.

"Đại ca, anh không sao chứ?"

Thành Thân mặt lạnh nhìn chằm chằm hai đứa em.

"Mau nói rõ ràng, tôi theo yêu cầu của các cậu đặc biệt chạy đến đây lại thành ra thế này, rốt cuộc là chuyện gì?"

Một buổi tối không lâu sau Tết, Tĩnh Viễn say khướt ngay từ đầu năm mới, vì muốn trêu đùa, đã phá hoại một ngôi miếu nhỏ gần Lục Điều.

"Tôi tiến lên ngăn cản, nhưng Tĩnh Viễn say bí tỉ đẩy tôi ra, rồi đá đổ ngôi miếu nhỏ đó..."

Ngôi miếu cũ nát vốn đã sắp đổ, sau khi bị đá liền sụp đổ như bị giáng một đòn chí mạng.

Tuy nhỏ, nhưng bên trong vẫn có thờ thần, diện tích khoảng sáu thước vuông, nên trước đây hẳn đã có người thờ cúng. Tĩnh Viễn xưa nay không tin vào linh hồn ma quỷ gì, cho rằng ngôi miếu này giả thần giả quỷ, nên mượn rượu làm càn mà đá đổ nó.

"Cái này..."

Rời khỏi phủ Thiếu Nạp Ngôn, trên đường về nhà Abe, Thành Thân than thở đến mức không nói nên lời. Dù thế nào cũng không nên phá hoại miếu thần chứ.

"Tôi nghe cũng á khẩu, có những chuyện đúng là phải tự mình trải qua mới tin được."

Bói toán của Tình Minh xuất hiện dấu hiệu "xúc phạm thần linh".

Thảo nào dùng trừ ma thuật thế nào yêu nữ cũng không phản ứng. Vì nàng là "Thần", không phải "Ma", trừ ma thuật đương nhiên vô hiệu.

Đoàn người Xương Hạo đi về phía Bắc từ kinh thành khi màn đêm đã buông xuống, nhận thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, nên dừng bước.

Linh lực vừa biến mất bắt đầu lan tỏa, tiếp đó, một thứ khác biệt với luồng linh lực đó từ dưới đất bò lên.

"Cái, cái gì thế?"

Những thứ như sương mù rì rào涌 lên, quấn chặt lấy mắt cá chân Xương Hạo, trói cậu tại chỗ. Thành Thân và Xương Thân cũng vậy, không thể cử động được.

Tiểu Quái nhảy lên vai Xương Hạo, bực bội tặc lưỡi nói: "Là Địa Linh?"

Xương Hạo đang luống cuống cố gắng giãy giụa, nghe rõ tiếng thì thầm của Tiểu Quái.

"Địa Linh?"

"Đúng vậy, ngôi miếu nhỏ bị Tĩnh Viễn đá hỏng, vị thần bên trong ít nhiều vẫn có thần lực, đã biến các tinh linh đang ngủ say dưới đất thành thuộc hạ để sai khiến."

"Chậm, chậm đã, sao lại làm vậy?"

"Đương nhiên là..." Tiểu Quái nheo mắt, linh hoạt gãi đầu nói: "Để trả thù loài người vô lễ chứ gì."

Xương Hạo nhất thời nghẹn lời, chợt nghĩ đến một chuyện.

"...Vừa nãy trực tiếp phát động tấn công là Hồng Liên mà."

Tiểu Quái nhìn về phía xa, giả vờ như không nghe thấy.

"Này," Tiểu Quái coi lời nói đáng sợ của Xương Hạo như gió thoảng bên tai, vẫy vẫy đôi tai dài nói: "Đến rồi đó!"

Như để đáp lại lời Tiểu Quái, vị sứ giả với toàn thân tỏa ra khí lạnh như đóng băng, hiện hình thành yêu nữ nhảy ra.

Xương Hạo trừng lớn mắt.

"Ư...!"

Dù đối phương là thần, nhưng con người khi cảm nhận được sát khí vẫn muốn chạy trốn, muốn phản công, đó là hành động gần như bản năng, không thể trách con người được.

"Ông cát lỵ cát lỵ ba tra lạp ôn ha tháp!"

Chân ngôn theo bản năng tấn công yêu nữ. Chân ngôn có hiệu quả, yêu nữ lộ vẻ tức giận, thét chói tai, âm thanh lớn đến mức gần như muốn vỡ màng nhĩ.

Địa Linh như sương mù từ từ khuếch tán. Yêu nữ cùng với Địa Linh dần biến thành hình dáng quái thú, hung hăng chỉ tay về phía Xương Hạo.

Xương Hạo thở hổn hển.

"...Cái này, cái này quả nhiên là..."

Đám quái vật trắng xóa đồng loạt lao về phía Xương Hạo.

"Á a a!"

"Xương Hạo!"

Ba giọng nói cùng gọi một cái tên.

Trong tích tắc, bóng tối như đêm đen bao trùm trước mắt Xương Hạo, làn gió nóng rát táp vào mặt cậu.

Trước tấm linh bố quét sạch sương mù, bóng lưng Hồng Liên hiện ra.

"Cút đi, phiền phức chết đi được!"

Hồng Liên khó chịu rên rỉ, vung tay một cái, đấu khí lửa xua tan Địa Linh, rồi lại lao về phía yêu nữ.

"..."

Lục Hợp khoác lại linh bố lên vai, bình tĩnh nói: "Anh gây thêm rắc rối làm gì vậy?"

"Ít nói nhảm thôi!" Hồng Liên lập tức gầm lên đáp trả, rồi hung hăng nhìn chằm chằm yêu nữ, rơi vào trạng thái bế tắc.

"Sứ giả của thần và Thức thần của Âm Dương Sư trừng mắt nhìn nhau, anh nghĩ bên nào sẽ thắng?"

"Đằng Xà cũng là thuộc hạ của thần mà."

Hai anh em Thành Thân và Xương Thân hoàn toàn đứng ngoài cuộc, thì thầm trò chuyện. Hồng Liên và yêu nữ nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh, không hề động đậy. Địa Linh bị đánh thức và Lục Hợp đối đầu, vì sức mạnh chênh lệch quá lớn, đang do dự có nên trực tiếp tấn công hay không.

Xương Hạo cố gắng suy nghĩ.

Trước đây Tiểu Quái từng nói, thần sẽ quấy phá, và sẽ kéo dài qua nhiều thế hệ. Thần chú khó đối phó hơn yêu quái, ma quỷ quấy phá, sẽ truy đuổi đến chân trời góc bể.

Cứ thế này, cả đời sẽ bị thần chú ám, không thể không tìm cách giải quyết.

"Nhưng hoàn toàn không có cách nào nghĩ ra..."

Cái cảm giác mình còn là kẻ nửa vời chưa bao giờ hành hạ cậu đến thế này. Hơn nữa, sau khi biết chuyện này, chắc lại bị Tình Minh châm chọc.

"Cái gì? Không phải ông đã dạy cháu cách đối phó với những chuyện thế này sao? Cháu vậy mà quên hết rồi. A, Xương Hạo, ông đã tốn bao nhiêu công sức dạy cháu, vậy mà lúc nguy cấp cháu lại chẳng nhớ ra gì cả, ông buồn quá, buồn quá đi, ứ ừ, nước mắt không cầm được..."

"...Sao mình cứ có cảm giác ông ấy sẽ nói thế này, rồi giả bộ lau khóe mắt nhỉ?"

Xương Hạo mắt đờ đẫn, lẩm bẩm, nghe thấy tiếng vỗ tay sắc bén.

Cậu đột nhiên dịch chuyển tầm mắt, thấy Thành Thân thẳng lưng, hai tay chắp lại làm động tác vái lạy. Xương Thân phía sau anh, đặt ngón tay lên miệng.

"An ủi bình ổn may mắn, kỳ tích, chinh phục trấn áp hòa hồn, hoang hồn...!"

Ý định tấn công của Địa Linh tiêu tan, bóng dáng yêu nữ cũng vút một cái biến mất. Linh khí mạnh mẽ như vậy, trong khoảnh khắc đã tan biến sạch.

Xương Hạo thở hắt ra một hơi thật dài.

"Anh..."

Hồng Liên liếc nhìn Thành Thân qua vai, rồi nheo mắt im lặng biến trở lại hình dáng Tiểu Quái. Lục Hợp cũng thở dài rồi ẩn mình.

Hoàn toàn không còn cảm nhận được oán niệm, sát khí nữa. Xương Hạo nhìn quanh, thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt quá rồi..."

"Vẫn chưa xong đâu."

"Ơ!?" Xương Hạo nhìn vẻ mặt thờ ơ của Thành Thân, kinh ngạc hỏi: "Anh nói vẫn chưa xong? Ơ ơ!?"

"Cần gì phải hỏi, mặc dù chú văn tạm thời vừa nãy đã khiến yêu nữ biến mất, nhưng thần chú không phải dễ dàng trấn áp như vậy đâu."

Xương Hạo nhất thời tái mặt, Xương Thân vỗ vai cậu an ủi: "Chúng ta đã hết cách, nhưng ông hẳn sẽ có biện pháp."

"Nếu hành động thêm gì nữa, càng dễ bị thần chú ám." Thành Thân lo lắng nhíu mày.

Tiểu Quái lầm bầm: "...Chọn cách giữ mình khôn ngoan?"

Thành Thân lập tức nghiêm mặt nói: "Nên nói là phân biệt rõ ràng việc làm được và không làm được, dũng cảm và thiếu suy nghĩ là hai chuyện khác nhau, chúng ta biết rõ năng lực của mình."

Tiểu Quái còn muốn cãi lại, bị Xương Hạo đấm một cú.

"Xì!"

"Tiểu Quái, đều tại cậu tấn công chọc giận thần, hại tôi bị thần chú ám, sao cậu có thể trút giận lên các anh vậy chứ."

"Hừ."

Lục Hợp ở phía sau im lặng gật đầu, Tiểu Quái rõ ràng đã thua cuộc.

"Hừ, hừ, hừ."

Tiểu Quái không thể nào nguôi ngoai, lầm bầm. Masahiro liền ôm chầm lấy nó, lo lắng ngước nhìn bầu trời.

"Nếu cứ thế này mà về, liệu có làm liên lụy đến tất cả những người có liên quan không..."

Tiểu Quái dùng ánh mắt đầy ẩn ý ngẩng đầu nhìn Masahiro, thấy vẻ mặt cậu trông thực sự rất lo lắng.

"Cũng đúng thôi, trong nhà còn có đóa hoa tử đằng đang nở rực rỡ kia mà."

Masahiro tiện tay ném Tiểu Quái đang thì thầm xuống đất, trừng trừng vào cái lưng trắng toát của nó: "Không phải tại ngươi thì tại ai!"

"Hết cách rồi, trong tình cảnh đó, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn!"

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta."

"Hừ!"

"Nhưng, chuyện đó là chuyện đó, còn chuyện này, ngươi tính giải quyết thế nào đây?"

"Ê ê ả ả."

Tiểu Quái á khẩu không nói nên lời, không biết lầm bầm điều gì trong miệng. Masahiro tức giận trừng mắt nhìn nó, ra vẻ không cho phép nó phản bác nữa.

Narihira vừa khẩu chiến với Tiểu Quái xong, giờ thở phào một hơi dài, như thể đã tống hết không khí trong phổi ra ngoài. Nhìn kỹ sẽ thấy gò má anh khẽ giật giật.

"Đại ca, anh thật là có gan."

Masachika thì thầm bên tai Narihira, Narihira đành bất đắc dĩ nheo mắt lại.

"Ta sợ đến lạnh cả người, thực không hiểu Masahiro sao có thể tự nhiên như vậy mà ở cạnh Đằng Xà."

Nguyên hình của Tiểu Quái chính là Thập Nhị Thần Tướng Đằng Xà, hung tướng mạnh nhất. Dù sức mạnh thông thiên có bị phong ấn trong hình hài dị dạng, chỉ cần ở bên cạnh nó cũng đủ khiến sống lưng lạnh buốt, huống chi là đối mặt như vừa rồi.

"Có điều, hình như hơi khác so với trước đây rồi."

Narihira ngạc nhiên chớp mắt, Masachika lại gật đầu nói: "Nó đã để ý đến con gái nhỏ của ta, không vào nhà. Nếu là trước kia, nó tuyệt đối sẽ không có sự để tâm này."

Trẻ con khi cảm nhận được khí tức của hung tướng đều sẽ khó chịu mà khóc lớn. Cha và chú của họ hồi bé cũng vậy, rồi đến họ và các anh em họ hàng cũng không ngoại lệ. Nỗi sợ hãi Đằng Xà, dường như đã ăn sâu vào bản năng của họ.

"Chỉ cần có cái tên đó ở bên, bầu không khí mà Đằng Xà tỏa ra là khác hẳn."

Narihira nhìn Masahiro vẫn còn đang giận dỗi, cùng Tiểu Quái vẫn đang lúng búng miệng, vẻ mặt phức tạp thở dài.

"Tóm lại, sự tình đã đến nước này, dù không muốn, rất không muốn, vô cùng không muốn, không gì không muốn hơn, có thế nào cũng không muốn!"

"Vẫn là phải hỏi ý Seimei?"

"Không muốn đến cực điểm rồi, nhưng hết cách!" Masahiro dứt khoát nói, như thể đang tuyên bố với ai đó: "Thà thế còn hơn bị thần linh giáng họa... chắc là, có lẽ là."

Sâu trong tai Masahiro vang lên tiếng Seimei "Ồ ồ, Masahiro đó à!" cảm thán, nhưng đó chỉ là ảo giác.

Dù đã cố gắng thuyết phục bản thân đến vậy, Masahiro vẫn buồn bã rũ vai.

Sau khi tạm biệt các huynh trưởng, Masahiro vội vã chạy về nhà Abe, hướng đến phòng Seimei.

"Ông nội, con có điều muốn thỉnh giáo."

"Ừm." Seimei gật đầu, cây quạt chỉ về phía Bắc.

Masahiro nhìn theo chiếc quạt, chớp mắt rồi ngạc nhiên nheo lại.

"Ơ...?"

Seimei vung quạt rồi lại khép vào.

"Nghe đây, trên đời này có một câu cách ngôn."

"Dạ?"

"Lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng."

Tiểu Quái ngồi cạnh Masahiro nghiêng đầu khó hiểu nói: "Đó là cách ngôn à? Chẳng lẽ chỉ mỗi mình ta thấy không phải?"

"Ôi dào, tóm lại chính là dùng thần để đối phó thần."

Masahiro mở to mắt.

Thần linh trấn giữ phương Bắc.

Sau khi hiểu ra, Masahiro mặt cắt không còn giọt máu.

"Nhưng mà, làm vậy có vẻ hơi..." Giọng nói do dự càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất.

Seimei đoán được cậu đang nghĩ gì, ung dung nói: "Hết cách rồi, dù sao cũng tốt hơn là việc con người tự ý hành động bừa bãi theo suy nghĩ của mình, để rồi cuối cùng kết cục thành 'Lũ nhân loại đáng ghét, ta sẽ nguyền rủa các ngươi không chỉ bảy đời mà là đời đời kiếp kiếp' đó chứ."

"Ôi chao, rất có thể ạ."

Masahiro cười gượng gạo, yếu ớt gật đầu, Tiểu Quái cũng vậy.

Thần linh thường lấy bản thân làm trung tâm, từ nơi xa xôi nhìn xuống tình cảnh và suy nghĩ của con người.

Tuy mục tiêu đã chuyển sang Masahiro, nhưng Yasuzumi sau này chưa chắc đã bình yên vô sự. Các huynh trưởng có liên quan cũng vậy, thậm chí còn có thể tai họa đến người nhà, nên không còn thời gian để chần chừ nữa.

Masahiro bất lực rũ vai.

"Đúng vậy, địa vị của Cao Ô Thần nhất định cao hơn vị thần kia, có thể đứng ra hòa giải."

"Ngài ấy là một Thiên Tân Thần từ Cao Thiên Nguyên giáng trần đến nhân gian đó."

Ông nội gật đầu nói, Masahiro cúi chào ông rồi đứng dậy với vẻ mặt nặng nề.

"Vậy thì, con đi đây..."

Masahiro loạng choạng bước ra ngoài, tấm lưng lớn như viết rõ chữ "con không muốn đi chút nào".

Seimei dùng chiếc quạt gấp lại gõ nhẹ lên vai, vừa cười khổ vừa "Ôi chao, ôi chao".

***

"Hừm, lại có chuyện thú vị xảy ra rồi đây."

Trái ngược hoàn toàn với nụ cười nhẹ ẩn hiện nơi khóe môi, đôi mắt của Cao Ô Thần, vị thần chủ quản ở Quý Phuyền, ánh lên một tia lạnh lùng. Không chỉ Masahiro, mà cả Tiểu Quái và Lục Hợp, người đang ẩn mình đồng hành, đều cảm nhận rõ ràng ý tứ ẩn sau câu nói này, đó là "Ta, Cao Ô, cớ gì phải bận tâm vì lũ ngốc nhà các ngươi?".

Tuy nhiên, đâu thể cứ thế mà rút lui, Masahiro dâng rượu mang đến lên tảng đá hình thuyền, cầu xin Cao Ô Thần xoa dịu cơn giận của vị thần kia.

Vị thần chủ quản ở Quý Phuyền im lặng một lúc, rồi trang nghiêm nói: "Ta sẽ cân nhắc, nhưng đừng quá kỳ vọng."

Masahiro không đủ dũng khí để yêu cầu lần nữa. Thần linh là sẽ giáng họa, tốt nhất nên tránh tối đa những lời nói và hành động chọc giận thần. Hơn nữa, cậu còn đang nợ Cao Ô Thần một ân tình, không thể được voi đòi tiên.

Sáng nay, Akiko nói cậu trông không được khỏe, tỏ vẻ rất lo lắng. Cậu thực sự không muốn Akiko phải bận tâm, nên phải tự trấn tĩnh lại mới được.

Cuối tháng Giêng âm lịch, Âm Dương Liêu bận rộn vừa phải.

Masahiro vừa sao chép tài liệu, vừa liếc nhìn Tiểu Quái bên cạnh, nói: "Tiểu Quái, ta đang nghĩ..."

"Ừm?" Tiểu Quái đang nhìn công việc của Masahiro ngẩng đầu lên.

Để tránh người xung quanh nghe thấy, Masahiro hạ giọng nói: "Sau chuyện đó, không còn nghe nói gì về nữ quỷ hay Yasuzumi nữa, chắc là Cao Ô Thần đã giúp ta giải quyết rồi, vậy thì, tốt nhất nên dâng chút lễ vật gì đó để tạ ơn chứ nhỉ?"

"Cũng phải."

Masahiro lộ vẻ khó xử.

"Nhưng mà, ta mua chai rượu đầu tiên đã hết sạch tiền rồi!" Masahiro cười ha hả.

"Tiền lương của ngươi ít quá, ngoài ra chỉ có phần thưởng của Yukinari, mà ngươi lại mua một đống đồ."

"Ừm, những thứ đó đều cần thiết, không sao đâu..."

Masahiro gác bút lông lên nghiên mực, thở dài.

"Đồ không đủ đẳng cấp lại càng thất lễ hơn, dù sao Ngài ấy cũng là một Long Thần lâu đời, đứng trong top 5 của đất nước này mà."

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp.

Ngẩng đầu lên, thấy Narihira đang bước nhanh lướt qua họ.

"Anh hai."

"Ồ, Masahiro, chuyện sau đó thế nào rồi? Anh đang vội, nói chuyện sau nhé."

Vài học sĩ ôm chồng cuộn giấy, lộp cộp chạy theo sau Narihira đang vội vã như cơn gió. Masachika đi ngang qua khẽ nhắc nhở: "Dù vội cũng không được chạy ở hành lang ngoài hay hành lang nối đó."

"Vâng, xin lỗi ạ. À, tiến sĩ! Thất lễ rồi!"

Tiễn các học sĩ đang bước nhanh đi khuất, Masachika quay lại nói với Masahiro và Tiểu Quái: "Sau đó ta nhận được thư của ông nội, thư nói mọi việc đã giải quyết xong, không cần lo lắng, xem ra thật sự không có chuyện gì nữa."

"Ừm, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi."

Câu "chắc là vậy" còn chưa kịp nói ra thành tiếng, chỉ có Tiểu Quái nghe thấy.

Tiểu Quái khẽ nheo mắt lại.

Vì Seimei đã khẳng định như vậy, hẳn là đã giải quyết thật rồi nhỉ?

"Tên Seimei đó chắc chắn đã làm gì đó..."

Seimei đó tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Đúng vậy, với tính cách của ông, ông sẽ không bao giờ đứng yên khi chuyện có thể gây nguy hiểm cho Masahiro, nếu không Thập Nhị Thần Tướng đã không phải vất vả đến thế.

"Nghe nói bên Yasuzumi từ đó cũng không còn xuất hiện ma chướng nữa, Tả Thiếu Nạp Ngôn đại nhân cũng an tâm rồi."

Hơn nữa, nghe nói Yasuzumi, người xưa nay bất cần đời, thích chơi đùa với phụ nữ, cũng như biến thành một người khác vậy, trở nên đứng đắn hơn. Hiện tại không còn lả lướt ong bướm nữa, sống một cuộc sống có quy luật.

"Người ta gặp chuyện như vậy, rất có thể sẽ thay đổi nhỉ. À đúng rồi..." Masachika đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu nói: "Nhà chúng ta có trồng tử đằng không?"

"Ơ?"

Masahiro ngạc nhiên hỏi lại, Masachika lại tự nhiên tiếp lời: "Trước đây nghe Đằng Xà nói hoa tử đằng nở, ta vẫn luôn thắc mắc không biết đã trồng tử đằng từ khi nào? Đến mùa hoa nở sẽ đi xem thử..."

"Ưm...!"

Masahiro và Tiểu Quái lập tức căng cứng toàn thân. Hoa tử đằng là ám chỉ Akiko, vì Tả Đại Thần Michinaga và Seimei đã dặn dò không được nhắc đến tên cô ấy ở nơi công cộng, nên mới gọi như vậy.

"Nhưng mà, bây giờ mà nở hoa thì thật không đúng mùa chút nào."

Phải rồi, anh hai này tuy trông ngây ngô cười khì, nhưng thực ra rất tinh ý.

Trong lúc cả hai còn đang bối rối không biết làm sao, Masachika đã đi cùng đồng nghiệp đến tìm anh về bộ phận Thiên Văn.

Masahiro cứng đờ cả người một lúc lâu, nhìn hình xăm trên trán Tiểu Quái nói: "Tiểu Quái, tất cả là tại ngươi lỡ lời..."

"Thật mất mặt." Thật sự không có gì để phản bác, nên Tiểu Quái đành thừa nhận lỗi của mình.

Thiệt tình, nếu không cẩn thận, bao nhiêu vất vả đã trải qua trong cuộc náo loạn đầu năm sẽ đổ sông đổ biển hết.

Masahiro lại bắt đầu sao chép, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vẫn phải đi tạ ơn mới được."

"Ừm."

Khi Tiểu Quái và Masahiro đều nhíu mày, thì nghe thấy tiếng vỗ cánh quen thuộc.

Họ ngạc nhiên nhìn quanh, thấy một con chim trắng thanh thoát bay xuống, đậu trên chiếc bàn thấp, rồi ngay lập tức hóa thành một tờ giấy.

Nét chữ đẹp đẽ nhảy múa trên giấy.

"Phụt... phụt phụt... phụt phụt phụt..."

Đọc xong, Masahiro phát ra tiếng cười khàn khàn, Tiểu Quái dùng chân trước gãi đầu.

"Haizz..."

Trên giấy viết: "Tận tâm tạ ơn thần linh là đạo lý cơ bản nhất. Masahiro, con lại băn khoăn liệu có nên làm thế không, haizz, ông nội đau lòng nghĩ, lẽ nào phương châm giáo dục của mình có vấn đề sao? Để đền đáp tấm lòng ấm áp của vị thần đó, con sau này cũng phải nỗ lực tu hành nhiều hơn nữa. Bởi Seimei"

Muôn vàn cảm xúc phức tạp đan xen, một cơn bão tố gào thét trong lòng.

Tiểu Quái nghe tiếng cười khàn khàn của Masahiro, cảm thán chớp mắt.

Nếu đây không phải chỗ làm việc, Masahiro sẽ không ngần ngại vò tờ giấy thành một cục, rồi hét lớn.

"Khốn kiếp! Chờ đấy, ông già thối——!"

Tiếng gào thét chói tai như vang vọng bên tai, Tiểu Quái nhìn Masahiro đang cố giữ vẻ bình tĩnh, không kìm được muốn thở dài mà phe phẩy đuôi.

Không thể kìm nén hơn nữa, Masahiro vò tờ giấy nát đến mức không thể nát hơn, khẽ gầm gừ với giọng nói đáng sợ.

"...Đồ khốn!"

Rồi sẽ có một ngày, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi!

Masahiro lại một lần nữa hạ quyết tâm, nhưng hiện tại vẫn phải làm công việc vặt của mình.