Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 14: Duyên Kỳ Thú Cùng Công Chúa Tre - Chương 3

Xương Hạo hơ tay trên chậu than hồng rực, cố làm ấm những ngón tay đã lạnh cóng.

Mùa xuân đã đến rồi, vậy mà trời vẫn còn lạnh lắm, nhất là dạo gần đây, lạnh đến nỗi gần như không muốn rời giường.

"Mong sao hoa chóng nở."

Xương Hạo vừa thở dài thốt lên, vừa kéo mạnh Tiểu Quái đang cuộn tròn bên cạnh lại gần.

"Ê!"

Bị phá giấc ngủ trưa, Tiểu Quái híp mắt lại, nhưng Xương Hạo mặc kệ, ôm chặt nó để sưởi ấm.

"Tiểu Quái, cậu ấm thật đó, tớ ghen tị với bộ lông này của cậu ghê."

"Ai bảo mùa hè nóng nực không cho tôi đến gần hả?" Tiểu Quái vênh váo nói.

Xương Hạo gãi gãi đầu nó, cười phá lên. "Hahaha, lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ."

Hôm nay là ngày xấu, thế nên Xương Hạo cuộn mình ở nhà không ra ngoài.

Hôm qua, Tả Đại Thần Đạo Trưởng đã triệu cậu đến, ban thưởng để cảm tạ việc cậu đã cứu Hạc công tử vào dịp Tết.

Vị Hạc công tử kia nấp phía sau lén lút nhìn trộm ba vị Âm Dương Sư, vừa bắt gặp ánh mắt của Xương Hạo đã vội vàng rụt lại.

Hình như rất sợ Xương Hạo.

Trong sự kiện đó, Xương Hạo đã đánh Hạc công tử, cậu chần chừ không biết có nên nhận thưởng hay không, nhưng Thành Thân đại ca đã khai sáng cho cậu rằng: "Cứ coi như đây là thù lao cho công sức đi, Âm Dương Sư cũng là công việc bán sức lực, thể lực, linh lực mà."

Quả đúng là như vậy, lời này chẳng sai tí nào, Xương Hạo vô cùng tâm đắc, vui vẻ nhận lấy phần thưởng.

Túi tiền trống rỗng cuối cùng cũng đầy lên, thế nên giờ phút này Xương Hạo đang vui vẻ khôn xiết. Cậu háo hức mong chờ, đợi hết ngày xấu sẽ ra chợ mua sắm bù lại mấy món đồ.

Thái độ coi trời bằng vung của Hạc công tử khiến Xương Hạo cứng họng, cuối cùng không nhịn được mà kích động. Cậu cảm nhận sâu sắc rằng việc giáo dục thật sự rất quan trọng. Mặc dù không biết khi nào, nhưng cậu, một chàng trai mới mười bốn tuổi, không khỏi thề rằng khi mình kết hôn sinh con, nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ lũ trẻ.

Bất kể là lúc nào.

"À, đúng rồi."

"Hửm?"

Tiểu Quái ngẩng đầu lên, Xương Hạo với đôi mắt sáng rực nói: "Dùng tiền thưởng vừa nhận được, mua quà cho mấy đứa cháu của huynh trưởng đi."

"Tính ra oai của chú à?"

"Đâu phải vậy..."

Chỉ là từ khi làm lễ trưởng thành, cậu bận đến nỗi gần như không có thời gian thăm chúng. Vào dịp Tết đi chúc tuổi, mấy đứa con của Thành Thân đã phàn nàn một trận.

"Chỉ cần chúng vui là đáng rồi đúng không? Hơn nữa, những gì tớ làm được cũng có hạn."

Ngoài công việc ở Âm Dương Liêu, Xương Hạo còn rất nhiều việc phải lo. Nếu không tranh thủ lúc rảnh rỗi xuất hiện, mấy đứa cháu trai, cháu gái đáng yêu có khi sẽ không thích cậu nữa.

Cậu tuyệt đối không muốn chuyện đó xảy ra.

Anh trai thứ hai của An Bội Xương Hạo, cũng là con thứ của An Bội Cát Xương, Xương Thân, là một người đàn ông hiền hòa, hiểu chuyện và thân thiện.

Mùa hè năm ngoái, anh đón cô con gái đầu lòng. Dạo gần đây, đứa bé này vừa mới tập bò, thế nên sau khi tan làm anh luôn cố gắng không đi đâu khác, mà về nhà ngay lập tức.

Vợ anh nhỏ hơn anh một tuổi, trông yếu đuối mỏng manh. Vì sức khỏe không tốt, khi kết hôn đã không có ý định sinh con. Đến khi biết tin mang thai, anh bị buộc phải lựa chọn giữa vợ và con, đã đau khổ rất lâu.

Người vợ vốn yếu đuối lại kiên quyết giữ đứa bé, Xương Thân đành phải chịu thua. Trước khi con chào đời, anh nơm nớp lo sợ từng ngày, lúc con sinh ra, cũng vì quá lo lắng mà trở nên tiều tụy.

Vừa hồi tưởng chuyện xưa, vừa nhìn con gái đang ngủ say trong lòng, Xương Thạo cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Chắc là do đặt trên đùi quá ấm áp nên đứa bé ngủ thiếp đi. Đứa bé này khi ngủ, khi thức gần như không quấy khóc, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, rất biết nghĩ cho cha mẹ, giúp họ đỡ biết bao phiền phức.

Thành Thân đại ca nói, con thứ trong nhà thường xuyên quậy phá ầm ĩ, rất khó chịu, thế nên đã khen con gái anh không quấy không phá là một đứa bé rất hiếu thảo. Huynh trưởng còn nói đứa con gái thứ ba và con trai cả cũng thường khóc đêm. Nghe anh nói vậy, Xương Thân lại nhớ đến lúc con trai cả mới sinh, anh thường thấy huynh trưởng dáng vẻ lảo đảo vì thiếu ngủ.

"Thiếp, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi." Vợ anh khẽ khàng xuất hiện.

Vì lo lắng cho cô con gái ốm yếu, người ta đồn rằng không sống quá hai mươi tuổi, cha mẹ đặc biệt đến cầu Tình Minh giúp cô bé làm phép kéo dài sự sống, hai người đã quen biết nhau từ đó.

Xương Thân nhẹ nhàng đặt đứa con gái đang ngủ lên giường, đắp thêm áo dày cho bé.

Để tránh nguy hiểm khi bé thức dậy, hai người thu dọn đồ đạc xung quanh rồi mới rời khỏi phòng.

Vì là chạng vạng, trời vẫn còn sáng. Bầu trời về chiều dần đỏ rực, ánh mặt trời xiên vẹo chiếu vào trong nhà.

Ngôi nhà ngoài nhà chính và nhà đối, còn có sân vườn và kho chứa đồ. Dù hồ nước nhỏ, vẫn có thể cảm nhận được sự luân chuyển của bốn mùa.

Sân vườn vừa bước vào mùa xuân, chỉ có cây cối trụi lá và cỏ khô.

Một cái bóng đen đang lảng vảng trong vườn.

Im lìm không một tiếng động, di chuyển như lướt đi, áp sát vào tấm ván cửa phòng cô tiểu thư nhỏ đang ngủ.

Tiếng "cạch cạch" tháo ván cửa vang lên.

Cô tiểu thư nhỏ chưa đầy hai tuổi, đột ngột mở mắt nhìn chằm chằm vào tấm ván cửa.

Nửa trên của tấm ván cửa đôi, phát ra tiếng động nhẹ rồi bị lật lên, từ khe hở xuất hiện một thứ toàn thân lông lá.

Cô tiểu thư nhỏ trợn tròn mắt.

Tấm ván cửa bị đẩy bật ra, kêu "ken két", treo lơ lửng giữa không trung mà đung đưa.

Thứ đó đang định xông vào.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, cô tiểu thư nhỏ hít một hơi rồi òa khóc nức nở, tiếng khóc không giống mọi khi, nghe như nghẹn ngào, run rẩy.

Bị tiếng khóc bất ngờ dọa sợ, Xương Thân vội vàng lao vào phòng.

Dị hình nhận ra có người đến, liền nhanh chóng rời khỏi tấm ván cửa, thoát ra khỏi sân vườn.

"Tử, sao vậy?!"

Đứa bé gái nằm trên giường, khóc la inh ỏi như bị thiêu đốt.

Người mẹ chậm hơn một bước chạy đến, ôm bé vào lòng vỗ về một lúc, bé mới chịu bình tĩnh lại.

Lúc này, Xương Thân kiểm tra kỹ lưỡng khắp phòng, phát hiện có thứ giống như sợi chỉ đen rơi vãi gần tấm ván cửa.

"Đây là cái gì...?"

Tại khe nối ván cửa kẹp vài sợi như thế.

Anh vội vàng ra ngoài, thấy dưới đất cũng có những sợi tương tự. Chạm vào không giống sợi chỉ.

Dù Xương Thân là người nhà An Bội, nhưng linh thị lực không mạnh. Tuy nhiên, vẫn có thể nhận ra đó là vật do dị hình để lại.

"Cái này..."

Dường như là lông đen toát ra yêu khí.

Trải qua hai ngày xấu, Xương Hạo đến Âm Dương Liêu làm việc, vẫn như thường lệ làm các công việc lặt vặt.

Sắp tháng hai rồi, tháng sau Đằng Hồ Nữ Ngự sẽ được sắc phong thành Trung Cung. Trước các sự kiện lớn, công việc vụn vặt sẽ tăng lên. Lại vừa qua năm mới, trong liêu vốn đã rất bận rộn.

Những việc có thể làm thì phải cố gắng hoàn thành trước, nếu không khi có sự cố bất ngờ sẽ không kịp ứng phó.

Đang làm công việc được giao bất chợt, Fujiwara Mẫn Thứ đi ngang qua gọi cậu lại.

"Xương Hạo."

"Có chuyện gì ạ?"

Xương Hạo dừng việc, quay người lại, phát hiện Tiểu Quái dưới chân mình đang híp mắt lườm Mẫn Thứ, cậu liền không lộ vẻ gì mà khẽ nhấc chân, giẫm nhẹ lên đuôi Tiểu Quái.

"Ưm, Xương Hạo, cậu làm gì vậy? Lẽ nào cậu nghĩ tôi sẽ vô lý nổi giận, đá đổ, đá bay hay đá văng Mẫn Thứ đi à? Tôi dù thế nào cũng không làm chuyện đó đâu."

Vì Tiểu Quái từng có tiền án đá đổ, đá bay, đá văng Mẫn Thứ, nên Xương Hạo đề phòng nó tái phạm, nhưng nghe nó nói vậy hình như cũng có lý, cậu liền rụt chân lại.

Tiểu Quái ngang nhiên đi đến bên cạnh Mẫn Thứ, loanh quanh xoay tròn quanh anh.

"Biểu cảm vẫn cứ nghiêm trang như vậy, cậu đó, sao mỗi lần tìm Xương Hạo đều nhăn trán thành nhiều nếp nhăn thế hả, không có chuyện gì lớn thì không thể để biểu cảm dịu đi một chút sao?"

"Giống tôi thế này sao?"

"Phải, phải, giống cậu thế này..." Nói đến đây, Tiểu Quái đang ngồi dưới đất giơ chân trước lên lải nhải không ngừng, bỗng quay đầu ra sau.

Lịch Biểu Bác Sĩ An Bội Thành Thân đang đứng sau Mẫn Thứ.

Mẫn Thứ kinh ngạc nhíu mày, quay đầu hỏi Thành Thân: "Thành Thân đại nhân, ngài vừa nói gì ạ?"

Xương Hạo và Tiểu Quái lặng lẽ nhìn xem sự việc sẽ diễn biến thế nào, kết quả Thành Thân ha hả cười lớn nói: "À, tôi nói là tôi phải cảm ơn cậu nhiều, cậu bận rộn như vậy mà tôi còn nhờ cậu dẫn tôi đến tìm Xương Hạo."

Mẫn Thứ là Âm Dương Sinh, nên ngoài công việc, anh còn phải cố gắng học hành.

"Đừng nói vậy, tôi chỉ làm việc mình phải làm thôi. Xương Hạo, công việc của cậu xong chưa? Vậy thì, sau khi nói chuyện với Thành Thân đại nhân xong, xin hãy đặt hàng giấy."

"Vâng, tôi biết rồi ạ."

Xương Hạo gật đầu. Mẫn Thứ cúi chào Thành Thân rồi trở lại làm việc của mình.

Tiễn bước bóng lưng anh đi rồi, Xương Hạo khó hiểu hỏi: "Huynh trưởng, huynh không cần nhờ Mẫn Thứ cũng biết đệ ở đâu mà?"

"Tìm khí tức của Đằng Xà thì sẽ tìm được đệ, nhưng tìm người dẫn đường không phải tốn ít thời gian hơn sao? Hơn nữa, ta cũng không muốn biến khu vực Âm Dương Liêu thành địa bàn của mình, cứ thế xông thẳng khắp nơi tìm đệ."

"Còn dám nói nữa hả, rõ ràng mỗi lần, mỗi lần đều đường hoàng đi lại ở đây mà." Tiểu Quái tỏ vẻ không mấy đồng tình.

Thành Thân nghiêm mặt nói với nó: "Đúng là như vậy! Nhưng dù sao ta cũng là người đứng đầu bộ phận lịch biểu, ít nhiều cũng phải có chút uy nghiêm chứ."

Lúc này, từ hành lang nối có tiếng gọi.

"Bác Sĩ! Thì ra ngài ở đây!"

Thấy vài vị lịch sinh lao xao chạy tới, Xương Hạo và Tiểu Quái không nói nên lời nhìn Thành Thân.

Người trong cuộc có chút ngượng nghịu nhìn về phía xa.

"À đúng rồi, huynh trưởng, huynh tìm đệ có chuyện gì?"

Xương Hạo chuyển chủ đề, Thành Thân liền vui vẻ tiếp lời nói: "Đúng rồi, đúng rồi, tan làm xong đệ đi với ta đến chỗ Xương Thân."

"À?"

"Chỗ Xương Thân? Huynh nói là dinh thự ở Ngũ Điều sao?"

Vì chuyện ma ám ở nhà Thiếu Nạp Ngôn, không lâu trước đó họ vừa mới đến đó.

Thành Thân gật đầu với hai người họ, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Ta có linh cảm chẳng lành, mấy đứa tiểu quỷ còn báo cho ta một chuyện lạ."

Thành Thân đương nhiên có năng lực linh thị, con thứ Xương Thân cũng có, trong đó năng lực của con trai thứ ba Xương Hạo là mạnh nhất.

Thành Thân kết bạn với lũ tiểu quỷ từ khi chưa hiểu chuyện, thế nên còn thân thuộc và hòa nhập với chúng hơn Xương Hạo.

Anh luôn tiện tay vứt mấy con tiểu quỷ xông vào nhà ngủ trưa đường hoàng ra ngoài, rồi mới bắt đầu làm mấy công việc vặt vãnh mang về nhà. Tuy nhiên, phu nhân hình như không vui lắm khi anh mang việc về nhà làm. Vậy thì ở lại Âm Dương Liêu làm thêm không phải tốt hơn sao? Không, về quá muộn phu nhân cũng sẽ giận dỗi. Thành Thân phàn nàn phụ nữ khó chiều, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nên giữa vợ chồng anh chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng.

"Mấy con tiểu quỷ đó sẽ xông vào nhà huynh trưởng sao?"

Nhà An Bội có kết giới của Tình Minh, nên sẽ không xảy ra chuyện đó. Xương Hạo hơi nghi ngờ, cho chúng vào có ổn không?

"Chúng nó xông vào cũng không làm điều gì quá thất lễ, những quy tắc đạo đức cần tuân thủ, chúng nó đều sẽ tuân thủ, vì chúng nó cũng không muốn bị hàng phục."

"Chuyện đó gác sang một bên đã."

Thấy Tiểu Quái làm động tác như vứt cái gì đó sang một bên, Thành Thân kinh ngạc đứng đực ra. Anh quá rõ chân tướng của Tiểu Quái, thật khó mà liên tưởng cái chân tướng ấy với cái hành động quái đản này.

Các lịch sinh đã chạy đến bên Thành Thân đang lẩm bẩm như có điều muốn nói.

"Bác Sĩ, vẫn chưa đến giờ tan làm ạ."

"Xin hãy kiểm tra lần cuối lịch biểu tháng tới."

Nhân tiện nhắc đến, việc sao chép lịch biểu đã hoàn thành thành nhiều bản, phân phát đến các tỉnh và sảnh là công việc của Trực Đinh Xương Hạo.

Xương Hạo chợt nhớ ra đúng là vẫn chưa nhận được lịch biểu tháng tới.

Thành Thân miễn cưỡng quay người nói: "Tan làm xong ta sẽ đến đón đệ."

Tiễn bước Thành Thân với bàn tay khẽ vẫy phía sau lưng, Xương Hạo và Tiểu Quái nhìn nhau.

"Mấy con tiểu quỷ đó rốt cuộc đã nói gì với huynh ấy nhỉ?"

Một lúc lâu sau giờ tan làm, Thành Thân với bước chân mệt mỏi mới đến tìm Xương Hạo.

"Huynh trưởng, huynh trông có vẻ mệt mỏi quá."

Đại ca nhà An Bội nở một nụ cười bất lực, nhún vai nói: "Không có gì đâu, chỉ là đã làm xong tất cả công việc với tốc độ nhanh như chớp thôi."

Thì ra là vậy, Xương Hạo thật lòng cảm phục, Tiểu Quái đang ở trên vai cậu liền chen vào nói: "Phải nói là bị công việc dí theo chạy, buộc phải làm xong vội vã thì đúng hơn chứ?"

"Cũng có thể nói vậy." Thành Thân thẳng thắn đáp, rồi quay sang Xương Hạo đang cứng họng nói: "Đi thôi."

Dưới sự thúc giục của Thành Thân, Xương Hạo và Tiểu Quái cùng nhau đi về nhà Xương Thân.

Hai người một con đi thẳng về phía nam từ Đại Lộ Chu Tước.

Có lẽ vì nể Thành Thân, Tiểu Quái lảo đảo đi theo sát chân Xương Hạo.

Xương Hạo túm lấy Tiểu Quái như vậy, quấn lên vai mình.

"Ê..."

Tiểu Quái híp mắt lầm bầm phản đối. Nhìn cảnh này, Thành Thân căng thẳng định nói gì đó, nhưng thấy Xương Hạo hoàn toàn không để ý liền thôi.

"Mấy đứa tiểu quỷ sáng nay xông vào hành lang ngoài, hăng hái kể cho ta nghe vài chuyện."

— Các người có biết không? Ở Yoshino bên kia, có một cặp mẹ con bị yêu quái ăn thịt.

— Nghe nói đứa trẻ còn chưa cai sữa, nhỏ xíu à.

— Chúng ta không phải đều đã từng thấy các người lúc nhỏ sao? Thế nên liền nhớ đến các người.

Toàn là những chuyện không quan trọng, nhưng ta cứ thấy không ổn chút nào.

Thành Thân nói mình vừa nằm một giấc mơ tối qua.

Có một đứa bé, đứng trước một con quái vật toàn thân đầy lông đen cứng. Con quái vật từ từ vươn tay ra, sắp chạm tới đứa bé thì không hiểu sao đột nhiên rụt tay lại rồi biến mất.

"Đó là...?" Xương Hạo khó hiểu hỏi.

Thành Thân với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy đó là cô tiểu thư nhỏ nhà Xương Thân, nên hơi lo lắng."

Ban đầu hôm nay định đến kiểm tra xem cô tiểu thư nhỏ có ổn không, không ngờ Xương Thân hiếm hoi lại vắng mặt mà không báo trước. Vài ngày trước gặp anh ở Âm Dương Liêu, trông anh sắc mặt rất tốt, sau đó cũng không nghe nói anh bị bệnh.

"Nếu là có người trong nhà xảy ra chuyện, hẳn cũng sẽ báo cho Âm Dương Liêu. Phụ thân cũng rất lo, nên ta muốn đến xem rốt cuộc là thế nào."

Cha của họ, An Bội Cát Xương, là Thiên Văn Bác Sĩ. Xương Thân là Thiên Văn Sinh, vị trí trong Âm Dương Liêu gần cha nhất.

Xương Hạo lo lắng nhíu mày.

"Huynh trưởng rốt cuộc đã gặp chuyện gì..." Ngay khi cậu lẩm bẩm, một hình ảnh đột nhiên lóe lên trong đầu.

— Cái bóng đen đi về phía tấm ván cửa.

Xương Hạo trợn tròn mắt, lưng lạnh toát, toàn thân dựng tóc gáy, tim đập thình thịch.

Thành Thân chậm hơn Xương Hạo một bước, cũng cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra.

Hai người mặt cắt không còn giọt máu, đồng thời phóng về phía trước.

Tiểu Quái đang cố gắng giữ thăng bằng trên vai Xương Hạo để không bị văng xuống, căng thẳng hỏi: "Sao vậy?"

"Có thứ không rõ lai lịch đã tấn công nhà huynh trưởng!"

Tấm ván cửa kêu "cạch cạch" thảm thiết.

Cô con gái nhỏ đang được mẹ ôm trong lòng khóc ré lên, Xương Thân chắn trước hai người, kết ấn nghiêm mình chờ đợi.

"Chết tiệt, mình không giỏi hàng phục yêu ma..."

Anh liếc mắt ra sau, thấy người vợ yếu đuối đang hết sức bảo vệ con. Cha mẹ và những người hầu đều đã trốn vào sâu bên trong nhà chính.

Dạo gần đây, con quái vật này cứ đến giờ này là lại xuất hiện. Dù nghĩ thế nào, mục tiêu cũng là cô con gái bé bỏng.

Mỗi lần nó đều nấp sau tấm ván cửa, nên anh chưa từng nhìn thấy mặt nó. Thật ra có thấy mặt cũng chưa chắc làm được gì, nên Xương Thân dồn hết tâm sức vào phòng thủ.

Nhưng anh vốn không giỏi loại tấn công chủ động như trừ ma diệt yêu. So với các Thiên Văn Sinh khác trong Âm Dương Liêu, năng lực của anh được coi là xuất chúng, nhưng trong gia tộc An Bội chỉ ở mức trung bình của trung bình. Anh biết có vài Âm Dương Sư năng lực giỏi hơn mình, nên không muốn lãng phí thời gian vào những điểm yếu của bản thân, mà nỗ lực tiến bước theo hướng phù hợp với mình.

Những ngày qua, anh đều dựa vào việc bố trí kết giới phòng thủ để chống đỡ các cuộc tấn công của quái vật, nhưng hôm nay con quái vật đó không chịu rời đi. Tấm ván cửa kia là ranh giới. Mấy ngày nay, anh đã tiêu hao không ít linh lực, cứ tiếp tục thế này, kết giới rất có thể sẽ bị phá vỡ.

"Sáng nay vốn định đi tìm huynh trưởng và Xương Hạo giúp đỡ, nhưng..."

Sáng sớm khi chuẩn bị ra khỏi nhà để làm việc, người vợ cuối cùng đã không chịu nổi cú sốc tinh thần mà ngã bệnh, anh không thể bỏ mặc vợ, đành phải tạm thời vắng mặt. Anh nghĩ lát nữa sẽ phái người đến nhà An Bội, vậy thì Xương Hạo nhận được tin báo sẽ赶 tới ngay.

Người em út này, sở hữu linh lực mạnh nhất gia tộc An Bội, e rằng chỉ có vị đại Âm Dương Sư trứ danh An Bội Tình Minh mới có thể vượt qua cậu. Tuy nhiên, bản thân cậu lại không mấy tự giác về điều này.

Nhớ đến nụ cười rạng rỡ của người em trai có tài năng xuất chúng, Xương Thân không khỏi mỉm cười.

Đứa trẻ ấy rất thương cô con gái nhỏ của anh.

Con quái vật bóng đen liên tục đâm sầm vào tấm ván cửa, màng bảo vệ kêu "lách tách" vỡ vụn, Xương Thân lo lắng cắn chặt môi.

Đến rồi!

"Chít chít chít!" Tiếng gào thét chói tai, đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi.

Từ khe hở của tấm ván cửa đã vỡ, một khuôn mặt đầy lông cứng hiện ra.

Trông giống con người. Lông lá rậm rạp, môi dày lật ra, nhe răng trợn mắt. Đôi mắt nhỏ màu đen lấp lánh ánh nhìn sắc lẹm, chăm chú nhìn về phía sau lưng Xương Thân.

Hai bàn tay với năm ngón tay xé toạc tấm ván cửa đã vỡ sang hai bên. Vứt bỏ những mảnh ván cửa bị phá hủy, con quái vật nhe răng cười một cách hung tợn.

Cười như con người.

Con quái vật xông vào trong nhà vô cùng to lớn, không cúi người thì sẽ đụng vào xà nhà, chắc gấp đôi Xương Thân.

Anh đã từng thấy một loài động vật tương tự.

"Khỉ...!??"

Tuy nhiên, chàng chưa từng nghe nói đến loại yêu hầu nào cao đến một trượng, lại còn tấn công cả con người và trẻ sơ sinh bao giờ.

Vả lại, một con yêu hầu bình thường không thể nào có yêu lực lớn đến vậy.

Đôi mắt của con quái vật cứ thế trừng trừng nhìn thẳng vào cô con gái nhỏ của Masachika.

Vừa đến cạnh trạch viện, Mokkun bỗng nhiên nhảy tót xuống từ vai Masahiro.

“Mokkun?”

Masahiro dừng bước, Mokkun nhăn nhó mặt mày nhìn chàng: “Tôi… không thể vào trong.”

“Cậu đang nói gì vậy, bên trong đang…”

Masahiro kinh ngạc quay đầu nhìn về phía trạch viện.

Cánh cửa chỉ cách vài trượng. Diện tích khu đất không quá lớn, xung quanh được bao bọc bởi một bức tường gỗ không cao lắm.

Chàng có thể cảm nhận được, một luồng yêu khí cực kỳ mạnh mẽ đang lởn vởn bên trong.

“Để anh vào trước!”

Cùng lúc dừng bước, Narichika lập tức sải chân, đẩy cửa xông vào bên trong. Masahiro nhìn bóng lưng của anh cả, nhíu mày nói: “Đừng nói ngớ ngẩn nữa, đi thôi!”

“Anh cứ vào đi, tống cổ con quái vật ra ngoài, rồi tôi sẽ tóm gọn nó.”

Tôi nhất quyết không vào.

Không hiểu tại sao Mokkun lại cố chấp như vậy, Masahiro tối sầm mặt, nheo mắt nói: “Được thôi, tùy cậu vậy.”

Nói xong câu đó một cách cục cằn, Masahiro bỏ lại Mokkun để đuổi theo Narichika.

Mokkun chầm chậm bước đến trước trạch viện, ánh mắt đau khổ nhìn vào bên trong.

“Ở đây có em bé…”

Vậy nên mình không thể vào.

“Masachika!”

Tiếng gọi như sấm vang vọng.

Masachika đang cật lực niệm chú trừ tà, kinh ngạc dời tầm mắt.

Hai người đáng tin cậy hơn bất cứ ai đập vào mắt chàng.

Masahiro xông tới, nhìn thấy con quái vật đang chồm đến chỗ nhị ca, lập tức kết ấn tay.

“Binh lâm Đấu giả, giai trận liệt tại tiền!”

Cùng với tiếng gầm giận dữ, chàng vung đao ấn, sóng xung kích linh lực phóng ra ập thẳng vào con quái vật.

Con quái vật bị xung kích, thân mình uốn cong thành hình chữ S, bị quăng về phía sau. Lúc này, Masahiro lại bày trận thế chuẩn bị phát động đợt tấn công thứ hai.

“Úm Á Tỳ La Hồng Kham…”

Nhưng, con quái vật nhận thấy sự can thiệp của kẻ cản đường cực kỳ bất lợi cho mình, lập tức lật mình nhảy ra sân.

Trong khoảnh khắc đã biến mất tăm.

Masahiro đang định đuổi theo, thì nghe thấy một tiếng kêu thét chói tai.

Đó là tiếng của Mokkun, ngay sau đó bùng phát ra đấu khí rực lửa.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi kéo dài dần dần xa hẳn.

“Mokkun không tóm được ư…?”

Masahiro dựa vào động tĩnh bên ngoài mà đưa ra phán đoán này, thở dài một hơi.

Con quái vật đó tuy đồ sộ, nhưng hành động lại rất nhanh nhẹn. Lẽ nào nó đã tránh được đòn tấn công của Mokkun, rồi trốn đi đâu đó rồi sao?

“Không bị thương chứ?” Narichika ngồi xổm xuống hỏi.

Masachika gật đầu, rồi nhìn chân của hai em, mỉm cười khó xử: “Các em vội đến cứu anh, đáng ra anh không nên nói điều này… nhưng, phiền các em có thể đừng đi giày vào nhà không?”

Narichika và Masahiro nhìn xuống chân mình, “Á” một tiếng mở to mắt.

Narichika vội vàng cởi giày ra, nhíu mày phản bác: “Tình hình cấp bách như vậy, làm gì có thời gian để ý mấy chuyện này!”

“Ừm, vậy nên lần sau nhớ cởi là được.”

“Sẽ nhớ.” Narichika chân thành gật đầu.

Masahiro ôm đôi giày đã cởi, lặng lẽ nhìn cô cháu gái nhỏ.

Cô cháu gái đang được chị dâu thứ hai ôm trong lòng, sợ hãi nhắm chặt mắt.

Tuy nhiên, xem ra là không bị thương.

“Masahiro, anh cả, sao hai người lại đến đây?” Chị dâu thứ hai yếu ớt hỏi.

Narichika đáp lại: “Vì Masachika vô cớ vắng mặt, cha rất lo lắng, với cả đó là trực giác của âm dương sư.”

“Vậy à!” Cô ấy thở dài một hơi, đột nhiên kiệt sức nhắm mắt lại, cơ thể ngửa ra sau.

Masachika vội vàng đỡ lấy cô, phát hiện cô đã bất tỉnh, liền sờ trán cô, đúng là đang phát sốt cao, chắc chắn là do quá căng thẳng và mệt mỏi.

“Phải nhanh chóng để cô ấy nghỉ ngơi.”

Chàng bế cô con gái nhỏ từ tay vợ giao cho Narichika, rồi bế vợ lên.

“Masahiro, làm phiền em đi thông báo cho nhạc phụ của anh và những người khác.”

“Biết rồi.”

Masahiro lóc cóc chạy đi, Masachika cũng vội vàng rời khỏi, Narichika cúi đầu nhìn cô cháu gái nhỏ đang ôm trong lòng.

Cháu gái vừa chào đời vào mùa hè năm ngoái, nên vẫn chưa biết đứng hay đi, chỉ mới tập bò. Sức lực của Narichika đã đạt đến mức trung bình của một người đàn ông trưởng thành, nên một đứa bé nhỏ xíu thế này đối với anh thì quá nhẹ.

Cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng. Cô cháu gái từ từ mở mắt nhìn chú mình, xác nhận là người quen, liền ôm chặt lấy không buông, cố nín khóc.

“Ngoan, ngoan, cứ khóc đi, gặp chuyện đáng sợ thế này thì nên khóc mà.”

Narichika vỗ vỗ lưng bé, bé liền bật khóc nức nở như vỡ đập.

Mokkun đang men theo lối đi trong vườn, nghe thấy tiếng em bé khóc đột ngột vang lên, cả người ngây ra.

Đó là con gái của Masachika.

“…”

Mokkun cúi đầu, chớp mắt, rồi lại xoay người bước ra ngoài.

Đến khi trời tối hẳn, Narichika và Masahiro mới rời khỏi nhà Masachika.

Không rõ nguyên nhân là gì, nhưng có thể chắc chắn rằng cô cháu gái đã bị con quái vật đó nhắm đến.

Nhất định phải tiêu diệt con quái vật đó.

Đi đến cổng, Masahiro nhìn thấy Mokkun đang ngồi trên nóc cổng, quay lưng về phía trạch viện.

“À, Mokkun!”

Mokkun quay lưng về phía họ, vẫy vẫy chiếc đuôi trắng.

“Đã ngồi ở đó rồi, sao không vào đi chứ? Thôi nào, về nhà thôi!”

Bị Masahiro thúc giục với giọng hơi bực mình lại có chút bất đắc dĩ, Mokkun nhẹ nhàng nhảy xuống đường.

Rồi quay đầu nhìn Masahiro.

Thấy đôi mắt màu hoàng hôn hướng về mình, Masahiro chợt nín thở.

“Xin lỗi, đã để yêu quái chạy thoát.”

Khuôn mặt đó dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn lộ rõ vẻ vô cùng suy sụp.

“Về chuyện này… lần sau cố gắng là được rồi mà.” Masahiro một tay bế Mokkun lên, nhìn vào đôi mắt màu hoàng hôn: “Vẻ mặt của cậu trông có vẻ buồn lắm, có phải bị thương ở đâu không?”

Masahiro ôm Mokkun bằng cả hai tay, kiểm tra lưng và bụng của nó, nhưng không thấy vết thương nào. Mokkun dùng sức vẫy đuôi, như thể đang nói với chàng rằng không phải như vậy.

“Này, Masahiro, về muộn quá mẹ em sẽ lo lắng đấy.”

“À, đúng rồi, vậy thì, mai gặp anh nhé, chúc ngủ ngon.”

“Ừm, đi cẩn thận.”

Nhìn bóng lưng Masahiro đang vội vã cõng Mokkun trên vai đi xa, Narichika lẩm bẩm: “Mai à, haizz, cháu gái của mình đúng là bị một tên phiền phức để mắt đến rồi.”

Trở về nhà Abe, Akiko đã ra đón Masahiro.

“Anh về rồi à? Masahiro, anh vất vả rồi.”

“Em về rồi, Akiko, xin lỗi, đã muộn thế này.”

Masahiro vừa cởi giày quay đầu lại, vừa nghiêng đầu nhìn Akiko.

Akiko với nụ cười rạng rỡ bỗng nhiên nhìn xung quanh: “Ơ… Masahiro, Mokkun không về cùng anh sao?”

Không nhìn thấy bóng dáng màu trắng thường xuyên về cùng Masahiro.

Masahiro nhíu mày nói: “Vừa nãy còn cùng đi đến cổng mà?”

Chui qua cánh cửa nhà Abe xong, Mokkun đã không biết đi đâu mất rồi.

Im lặng một lúc, Masahiro xoa dịu không khí: “Tuy nhiên, nó là một con quái vật, nên không cần phải lo lắng cho nó đâu, nó sẽ sớm về thôi.”

Cũng đúng, Akiko gật đầu, nở một nụ cười khổ nhàn nhạt.

“Nhưng mà, Masahiro, Mokkun tự mình vẫn thường nói ‘Tôi không phải quái vật’ mà?”

“Không, nó chính là quái vật.”

Masahiro lập tức trả lời như vậy, rồi bật cười khúc khích, cả hai cứ thế cười vui vẻ.

Mokkun trèo lên mái nhà Abe, cúi đầu ủ rũ.

Mặc dù đã là mùa xuân, nhưng trời vẫn rất lạnh. Tuy nhiên, toàn thân Mokkun có bộ lông trắng ấm áp, hơn nữa nguyên hình của nó là Thập Nhị Thần Tướng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lạnh nóng.

Vì vậy, Mokkun hiện tại cảm thấy đặc biệt lạnh, không phải do thời tiết.

Nó cẩn thận ngắm nhìn hình dáng của mình.

Thân hình cỡ một con mèo lớn hoặc chó con, toàn thân phủ lông trắng muốt, đuôi và tai đều dài. Quanh cổ có một vòng nhô ra giống như viên勾玉 (magatama), mỗi chi trước có năm móng vuốt. Màu mắt của nó thì nó không tự nhìn thấy, là màu đỏ.

Nó như thể muốn xác nhận điều gì đó, dùng chân trước vỗ vỗ vào cơ thể mình, chớp đôi mắt tròn xoe.

Rồi lại vẫy vẫy cái đuôi, hất đôi tai dài ra sau, sau đó dùng chân trước gãi đầu.

“Sao vậy?” Một giọng nói từ trên đỉnh đầu vọng xuống.

Kéo dài cổ nhìn lên, Thập Nhị Thần Tướng Goujin đang từ trên cao nhìn xuống nó.

Nguyên hình của Mokkun, Thập Nhị Thần Tướng Tenkou, cao hơn Goujin một cái đầu. Đứng cạnh nó, Goujin sẽ trông nhỏ bé hơn nhiều.

Mái tóc đen nhánh cắt ngang vai của Goujin, bay phất phơ trong làn gió lạnh.

Cô khẽ nghiêng đầu, ngồi xuống cạnh Mokkun.

“Trông cậu có vẻ hơi u sầu đấy, sao vậy? Ít khi thấy cậu như thế.”

Mokkun khẽ nhíu mày.

“Mặt tôi vốn là như thế này mà.”

“Thế à?”

Mokkun gật đầu nói phải, rồi lại cúi thấp đầu.

“Tôi ghét trẻ con.”

Chủ đề đột ngột thay đổi, Goujin kinh ngạc chớp chớp mắt.

Mokkun lại tự mình tiếp lời: “Trẻ con động một chút là khóc, khóc không ngừng, khóc đến phát sốt. Trẻ con yếu ớt quá, nên tôi không thích trẻ con…”

Chắc là dần dần không hiểu mình đang nói gì, Mokkun im lặng.

Goujin chống khuỷu tay lên đầu gối cong, chống cằm bằng hai tay nói: “Rikugou đã kể hết cho tôi rồi, cậu ấy nói con gái Masachika bị yêu quái tấn công.”

“Ừm.”

“Cậu khăng khăng không chịu vào nhà, Masahiro tức giận cãi nhau với cậu à?”

“Ừm.”

Goujin khẽ thở dài, nở một nụ cười khổ.

“Kết quả là để yêu quái trốn thoát rồi, Tenkou. Thật không giống phong cách của cậu chút nào!”

“Là do con yêu quái đó hành động quá nhanh, to lớn như vậy mà lại chạy nhanh như gió.”

“Nhưng ít nhất cũng đã nhìn rõ là cái gì rồi chứ?”

Mokkun liếc Goujin một cái, nheo mắt lại một cách nghiêm túc: “Có mùi máu tanh, là một con khỉ đầu chó đã nếm qua thịt người.”

Abe no Seimei hứng thú lắng nghe lời cháu nội nói, hai tay khoanh trước ngực, khẽ nhíu mày.

“Ừm… Khỉ đầu chó à, hiếm khi có thứ này chạy đến kinh thành nhỉ.”

Ngồi ngay ngắn trước mặt ông nội, Masahiro bối rối chớp mắt: “Ông nội, khỉ đầu chó có ăn thịt người không ạ?”

Seimei nhướng một bên lông mày nói: “Dù có hay không, Narichika đã nói thế rồi, không phải sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà…” Masahiro ngập ngừng, lộ ra vẻ lo lắng.

Chuyện mấy con tiểu quỷ đi nhà Narichika, hào hứng kể đủ thứ chuyện, mới chỉ là ngày hôm qua thôi.

— Có hai cha con ngất xỉu bên vệ đường.

— Con khỉ đầu chó đi ngang qua đúng lúc đang đói bụng.

— Thật đáng sợ, những tên đó nhanh nhẹn lại còn sức mạnh vô cùng.

Nghe nói, yêu quái đã nếm qua mùi thịt, thích nhất là tấn công phụ nữ, đặc biệt là bé gái sơ sinh.

Seimei cho hai tay vào trong ống tay áo, thì thầm: “Khỉ đầu chó vốn là yêu quái ở các nước phía Tây hơn… có lẽ thức ăn không đủ nên mới chạy đến đây. Mùa này, trong núi chắc cũng chẳng còn gì để ăn.”

“Vậy nên mới ăn thịt người?”

“Yêu quái cơ bản là loài ăn tạp, khi không có gì để ăn chúng còn tự tàn sát lẫn nhau, nên ăn thịt người cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”

Vậy à?

Masahiro bĩu môi. Mấy con tiểu quỷ ở kinh thành đều không ăn thịt người, nên chuyện con khỉ đầu chó cứ như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng chàng.

Nhớ lại cô bé gái khóc như lửa đốt, vẻ mặt Masahiro trở nên nghiêm nghị. Bất kể đối phương là ai, là thứ gì, mà dám làm tổn thương cô cháu gái nhỏ mà chàng yêu thương!

Nghĩ đến sinh linh bé nhỏ vừa nằm gọn trong vòng tay mình, Masahiro liền căng thẳng thần kinh.

“Anh Masachika nói, trước khi hàng phục con khỉ đầu chó, anh ấy sẽ không ra làm quan.”

“Đúng vậy, đã có yêu quái xuất hiện, cơ thể sẽ bị yêu khí ô nhiễm, quả thực nên coi là ngày hung, nên phải xin nghỉ phép, trai giới tịnh thân.”

Masahiro chịu một đả kích nhẹ.

Hóa ra đối đầu với yêu quái, cơ thể sẽ bị ô nhiễm, phải xin nghỉ phép trai giới tịnh thân sao?

Vậy thì, bình thường ông nội cứ động một chút là dặn chàng “đi hàng phục yêu quái đi”, chàng chẳng phải nên thường xuyên xin nghỉ phép trai giới tịnh thân sao?

“Chuyện này thì…” Seimei bị hỏi đến không nói nên lời, lời Masahiro nói quả thực không sai.

“…Ài, chuyện này và chuyện kia là hai chuyện khác nhau mà.”

“Ồ.”

Thế này ổn không? Thật sự được không? Masahiro tự hỏi trong lòng.

Seimei nheo một mắt lại, thở dài: “Masahiro à…”

Masahiro giật mình, nghĩ thầm không lẽ lại chiêu đó nữa sao?

Quả nhiên, Seimei lại lộ ra vẻ mặt chán nản kinh điển của ông, rũ vai nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện đã hối hận cũng đã muộn rồi.”

“Sẽ hối hận đã muộn sao? Làm vậy không ổn đâu ạ?”

Seimei hoàn toàn không để lời Masahiro vào tai.

“Bất kể muộn hay không, tốt hay không, những việc con bắt buộc phải làm sẽ không vì thế mà giảm bớt, quá để ý đến những chuyện vụn vặt thì không thể ăn cơm hành nghề âm dương sư này đâu.”

“Không, vẫn nên để ý một chút chứ ông nội, mọi việc đều có trình tự, quy tắc nhất định chứ? Mặc dù thực hiện có hơi khó khăn.”

Chính là có quá nhiều chuyện, không thể nhớ ngay lập tức, mà phải đợi đến khi cần mới bổ sung ôn tập.

Lời nói cực kỳ chính xác nhưng nửa vời đó, đã bị Đại Âm Dương Sư lão luyện bác bỏ một cách kiên quyết.

“Ta đã nói với con rồi, chuyện này và chuyện kia là hai chuyện khác nhau, mọi việc đều phải biết cách ứng biến, chỉ cần kiên trì đến cùng, cho dù là đen cũng có thể biến thành trắng.”

Masahiro đưa tay áp lên trán, vẻ mặt không cam lòng, chàng cảm thấy đó hoàn toàn là ngụy biện.

“Thật sao ạ? Ông nội, cách đó có hiệu quả không?”

“Ít nhất mấy chục năm nay ta đều làm như vậy đấy.”

Ông nội nói một cách đanh thép như vậy, Masahiro mới vào nghề chưa đầy một năm không dám ho he lời nào.

Thật khó chấp nhận mà, Masahiro thầm thì trong lòng, rồi đột nhiên chớp mắt nói: “À, đúng rồi, ông nội, cháu kể ông nghe.”

[Ảnh minh họa 1155]

Seimei đang chọn sách từ đống sách bên cạnh dừng tay lại.

“Mokkun lạ lắm ông ạ, cháu gái nhỏ đang nguy hiểm, nhưng nó lại khăng khăng không chịu vào nhà, may mà chúng cháu đến kịp nên không sao, thường thì trong tình huống đó, tốc độ nhanh nhất chính là Mokkun mà…”

Đột nhiên, Seimei chặn đầu quạt vào trước mặt Masahiro.

Masahiro giật mình không nói nên lời, Seimei than thở: “Có con và Narichika rồi, đừng nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào Guren nữa, dù sao thì cũng đến kịp rồi không phải sao?”

“Đúng là vậy, nhưng mà…” Masahiro đang định nói tiếp, thì đột nhiên một vị Thần Tướng xuất hiện bên cạnh Seimei.

Masahiro trợn tròn mắt nhìn cô, đó là một vị Thần Tướng chưa từng gặp. Từ linh khí tỏa ra từ cô, có thể biết cô là một trong Thập Nhị Thần Tướng dưới trướng Seimei, nhưng không biết là ai.

“Seimei, Tenkou cậu ấy… ơ, Masahiro ở đây à?”

Nhận ra ánh mắt của Masahiro, vị Thần Tướng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Masahiro cẩn thận hỏi: “Ư, Thập Nhị Thần Tướng ạ?”

Cô lộ ra vẻ khẳng định. Seimei thay cô trả lời: “Đúng vậy, cô ấy tên là Goujin, các con chưa chính thức gặp mặt phải không? Masahiro.”

Masahiro gật đầu.

Từ chiều cao nhìn lên cô mà phán đoán, cô cao hơn cả chàng hay ông nội, nhưng chắc chắn thấp hơn Guren và Rikugou một cái đầu. Nói chung, Thần Tướng đều cao hơn con người. 玄武 (Genbu), 太陰 (Taishin) có vẻ ngoài trẻ con là nằm ngoài tiêu chuẩn.

Trang phục chú trọng tính cơ động, để lộ vai và chân, nhìn trong mùa này hơi lạnh. Nghe nói bản thân họ không cảm thấy lạnh nóng, nhưng, vào mùa này vẫn mong họ có thể khoác tạm áo ngoài cũng được, nếu không người nhìn sẽ cảm thấy rất lạnh.

Goujin dù ở nhân gian, cũng hầu như tàng hình, chưa từng xuất hiện trước mặt Masahiro.

Về cơ bản, trước khi Masahiro làm lễ thành nhân, chàng chưa từng gặp Thập Nhị Thần Tướng. Vì một vài lý do, năng lực linh thị của chàng đã bị phong ấn. Hơn nữa, ngay cả khi không bị phong ấn, các Thần Tướng cũng ít khi hiện thân, mãi đến gần đây mới có một người thường xuyên hiện thân.

Masahiro không quen Goujin, nhưng Goujin rất rõ về chàng, hơn nữa, cô đã biết chàng từ khi chàng mới chào đời.

Goujin mỉm cười điềm tĩnh.

“Hóa ra đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt à? Nhưng mà, tôi biết rất rõ về cậu, nên không có cảm giác đó lắm.”

“Ừm, cháu nghĩ vậy.”

Masahiro thành thật gật đầu, rồi lại thắc mắc hỏi: “Cô vừa nói chuyện dở dang, Guren sao rồi ạ?”

“À, cũng không có gì, chỉ là trông có vẻ hơi suy sụp.”

Đó đâu phải chuyện nhỏ.

“Ơ, tại sao? Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

“Có lẽ là đa tâm hoặc lo lắng thái quá thôi, không cần quá để ý.”

“À?”

Goujin quay sang Seimei nói: “Nghe nói con gái Masachika khóc vào một thời điểm rất nhạy cảm.”

Nghe câu này, Seimei liền hiểu rõ mọi chuyện.

“Thì ra là vậy.”

Seimei khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Masahiro, khỉ đầu chó một khi đã nhắm vào con mồi nào, thì tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.”

“Vâng, anh Narichika cũng nói vậy, nên dù hôm nay đã đánh đuổi nó, ngày mai vẫn phải đi xem xét…”

Seimei giơ tay ngắt lời Masahiro: “Không, như vậy thì quá muộn rồi.”

Khỉ đầu chó là loài sống về đêm.

Một khi đã nếm qua thịt người, nó sẽ không nuốt trôi những thứ khác nữa, dù có kiềm chế thế nào, cảm giác đói khát sẽ ngày càng mãnh liệt.

“Kết giới thuật của Masachika không tệ, nhưng không giỏi trừ ma hàng yêu. Kết giới chỉ có thể ngăn yêu quái đột nhập, không thể giải quyết vấn đề tận gốc.”

Seimei ngẩng đầu nhìn trần nhà, nheo mắt nói: “Con hãy lập tức cùng Guren, Rikugou, Goujin đi hàng phục yêu quái, tốc chiến tốc thắng!”

Vẫn như thường lệ, Seimei nói một cách dứt khoát mạnh mẽ.

Masahiro đã đoán ông nội sẽ nói vậy, quả nhiên ông đã nói thật, chàng ủ rũ rũ vai.

“Vâng, cháu biết rồi.”

"Sao nào, con không muốn sao? Không muốn đi hả, Masahiro?"

"Không, không phải là không muốn." Masahiro vội vàng phủ nhận, cũng như Seimei, ngẩng đầu nhìn trần nhà nói: "Mokkun trông có vẻ không ổn lắm, hôm nay không biết có hàng phục được không..."

Tốt nhất là đừng có lại gần quấy rầy nó một thời gian nhỉ? Masahiro thầm nghĩ.

Seimei chớp mắt, nụ cười hiền hậu ánh lên trong đôi mắt.

Nói chung là, Mokkun đang rất khó chịu, Masahiro có thể cảm nhận rõ điều đó.

Đây là điều mà bất cứ ai khác cũng không thể làm được.

Goujin nhìn Masahiro bằng ánh mắt mãn nguyện, khẽ mỉm cười nói: "Nếu con đã biết thì không cần lo lắng nữa."

Cô bất chợt quay người nói: "Ta đi gọi Touda đến."

Mokkun cúi đầu, lê bước một cách uể oải.

Masahiro đang đi trước khoảng mười bước thì quay đầu lại gọi Mokkun.

"Mokkun, đi chậm thế này thì bao giờ mới tới nhà anh Masazane đây?"

"Ta đã nói rồi, đến nơi ta cũng không vào đâu, nên ngươi cứ gọi Rikugou tới đón ngươi rồi đi trước đi."

"Ể, gì cơ? Ngươi muốn ta một mình hàng phục con khỉ đầu chó đó sao?"

"Có Rikugou và Goujin ở đó mà." Mokkun cãi lại.

Masahiro nhíu mày không vui. "Ngươi nói đúng, nhưng mà..."

Masahiro đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu như không hiểu. "Ể?"

Mokkun đi theo kịp, tò mò nhìn cậu hỏi: "Sao vậy?"

Masahiro ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Mokkun. "Mokkun, nãy ngươi nói gì cơ?"

Đôi mắt màu hoàng hôn trợn tròn.

"Hả? Ta hỏi ngươi sao vậy..."

"Đoạn trước nữa cơ."

Mokkun nheo mắt lại, nghiêng đầu nói: "Ờ... à, có Rikugou và Goujin ở đó..."

"Chính là chỗ này!" Masahiro đột nhiên chỉ vào Mokkun nói: "Rikugou thì là Rikugou, nhưng tại sao Goujin lại là Gou?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Mokkun sững sờ, vội vàng cào đầu bằng chân trước.

Mãi một lúc sau, Mokkun mới vung mạnh đuôi, đi về phía trước.

"Này, chờ đã, Mokkun!"

"Chuyện đó không quan trọng phải không? Ngươi không phải đang vội đến nhà Masachika sao?"

"Dù có vội thế nào thì cũng vừa đi vừa trả lời câu hỏi của ta được chứ? Này, Mokkun!"

Mokkun bước đi càng lúc càng nhanh, Masahiro cũng tăng tốc theo.

"Không có ý nghĩa đặc biệt gì cả."

"Ể? Tên gọi là câu chú ngắn nhất mà, ông nội chẳng vẫn thường nói thế sao?"

"Đừng có nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó, lo nghĩ về cô cháu gái bé bỏng của ngươi đi, cháu trai của Seimei."

"Đừng có gọi ta là cháu trai! Ngươi đúng là một con quái vật!"

Masahiro buột miệng mắng lại, Mokkun chỉ liếc cậu một cái rồi không nói gì nữa.

Masahiro bĩu môi, lúc này mới nhận ra vấn đề đã bị Mokkun đánh lừa.

Cậu vừa lo lắng cho cô cháu gái bé bỏng, vừa lo cho Mokkun đang đặc biệt uể oải.

Vào vụ án Shounagon, cậu cũng đã tự hỏi tại sao Mokkun lại kiên quyết không tới gần cô bé đến vậy? Cậu có nghĩ thế nào cũng không tìm ra lý do.

Masahiro không biết từ lúc nào đã bắt đầu chạy hết tốc lực, chợt chớp mắt nghĩ ra một chuyện.

Hồi mình còn nhỏ thì sao nhỉ? Mokkun... Guren cũng tuyệt đối không lại gần mình ư?

Masahiro dù cố nghĩ thế nào cũng không nhớ ra, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu chói tai của Mokkun.

"Con khỉ đầu chó ở gần đây, ở... nhà Masazane!"

Masahiro cũng đồng thời cảm nhận được yêu khí của con khỉ đầu chó.

Hình như còn mạnh hơn hồi chiều. Người ta nói yêu quái ăn thịt người thì sức mạnh sẽ dần tăng lên.

Masahiro và Mokkun phóng hết tốc lực trong đêm tối của kinh đô, cuối cùng cũng đến được nhà Masazane. Tuy nhiên, Mokkun dừng lại ở cửa, ngần ngại không chịu vào.

Đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa là chúi nhủi về phía trước, Masahiro nắm chặt lấy cổ Mokkun, xông thẳng vào trong.

"Này, buông ra! Đừng có đối xử với ta như một con vật!"

"Muốn cằn nhằn thì để sau đi!"

Masahiro không vào nhà mà đang vòng quanh sân tìm kiếm yêu khí của con khỉ đầu chó thì nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc.

"Om Sarva Tathagata Hrih Hum Phat!" (嗡沙拉沙拉巴查拉哈拉崁溫哈塔!)

Đó không phải là giọng của Masazane! Mắt Masahiro chợt sáng lên.

"Anh Masachika!"

Vừa rẽ vào góc, cậu đã thấy Masachika mặc săn y phục, đang đối đầu trực diện với con khỉ đầu chó cao một trượng.

Masachika cầm trên tay một cây kim cương chử. Masahiro vòng một đường lớn chạy đến bên cạnh Masachika, đối mặt với con khỉ đầu chó.

"Anh, sao anh lại tới đây?"

"Vì bị một ai đó ở nhà mắng cho một trận."

Masahiro ngơ ngác nhìn anh trai.

"Hả?"

"Cô ấy dữ tợn bảo, còn không mau đi giải quyết nguy hiểm cho cháu gái bé bỏng, rồi tống anh ra ngoài."

Sau đó lẩm bẩm không biết niệm cái gì, Masachika giơ kim cương chử lên nói: "Vậy nên, mau giải quyết chuyện này đi, Masahiro!"

"Vâng!" Masahiro cũng có ý định đó.

Cậu quấn chuỗi hạt từ cổ tay xuống tay, kết ấn.

"Om Abhiravam Kham Hum!" (嗡阿比拉嗚坎夏拉庫坦!)

Phía sau cậu như có một bức tường không thể xâm phạm, đó là kết giới do Masachika dựng lên.

Con khỉ đầu chó nhe nanh giương vuốt trước mắt, rõ ràng là đang đói. Đôi mắt đỏ ngầu lấp lánh, sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Masahiro và họ. Ánh mắt đó như muốn nói ăn thịt cả hai người này cũng được, Masahiro cảm thấy một luồng hàn ý chạy dọc sống lưng.

"Mokkun, Goujin, hai người tới chỗ anh Masazane."

Masahiro đẩy Mokkun cho Goujin vừa xuất hiện, quay đầu nhìn về phía sau nói: "Ta cảm thấy bồn chồn lo lắng, hy vọng hai người ở bên cạnh anh ấy."

Goujin hai tay đỡ lấy Mokkun mà Masahiro đẩy tới, mắt nhìn chằm chằm con khỉ đầu chó.

Đúng vậy, tên này quả thật đã ăn thịt người. Cô ấy trước đây cũng từng gặp khỉ đầu chó, nhưng chưa từng cảm thấy yêu khí ô uế, méo mó đến vậy.

Con khỉ đầu chó phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

Nghe như tiếng cười chói tai, vọng vào tai Masahiro, vô cùng khó chịu.

"Anh sẽ cầm chân nó, em hãy tấn công."

Masachika chỉ thị như vậy, Masahiro gật đầu, thúc giục Goujin và Mokkun bằng ánh mắt.

Goujin đáp lại ánh mắt của Masahiro rồi quay người đi tới, Mokkun bị cô ấy nắm trong tay lớn tiếng phản đối: "Goujin, buông ta ra! Ta không vào! Buông ta ra! Ta bảo ngươi buông ta ra mà!"

Cô ấy cúi đầu nhìn Mokkun đang cố sức giãy giụa, thản nhiên nói: "Vậy thì ngươi cứ hóa về nguyên hình đi, ta không giữ nổi một tên cao lớn như vậy đâu."

Mokkun im bặt. Xuất hiện dưới hình dạng Mokkun đã đủ làm trẻ con sợ khóc thét, nếu hóa về nguyên hình thì có thể tưởng tượng sẽ thảm khốc đến mức nào.

Thấy Goujin thong dong đưa Mokkun không còn kế sách nào đi, Masahiro không khỏi kinh ngạc: "Thật lợi hại..."

Không ngờ ngoài ông nội ra, còn có người có thể nói chuyện được với Mokkun trong trạng thái đó.

"Masahiro, ra tay đi!"

Nghe thấy giọng anh trai, Masahiro vội vàng tập trung toàn bộ tinh thần.

Rikugou vô hình xuất hiện, cầm ngân thương chặn trước mặt hai người.

Con khỉ đầu chó dang rộng hai chân đứng vững, lại phát ra tiếng gầm rú chói tai.

Bên trong nhà ngược lại với bên ngoài, tĩnh lặng như tờ.

Quan sát tình hình xong, Goujin đặt Mokkun xuống hành lang, quay người nói: "Ta đi xem những người khác thế nào rồi, ngươi đi chỗ Masazane đi."

"Goujin!" Mokkun vội đến mức suýt dậm chân.

Goujin nhìn nó bằng ánh mắt chân thành nói: "Ngươi sợ sao?"

Ta sợ cái gì? Mokkun vốn định nói vậy nhưng lại nuốt lời, suy nghĩ lại rồi nói: "Ta ghét trẻ con, nên ta đi xem những người khác thế nào rồi, ngươi đi chỗ Masazane đi."

Chưa nói hết lời nó đã chạy đi, lướt qua chân Goujin rồi biến mất ở cuối hành lang.

Goujin nhìn theo bóng lưng trắng xóa đi xa, khẽ nhún vai.

"Thật là..."

Thở dài lẩm bẩm sau đó, cô ấy ẩn mình đi về phía Masazane.

Goujin là hung tướng, dù ẩn hình cũng tỏa ra thần khí mạnh mẽ. Mokkun xuất hiện dưới hình dạng dị hình là để phong ấn thần khí mạnh mẽ và dữ dội nhất trong Thập Nhị Thần Tướng. Chỉ có Touda mới xuất hiện dưới hình dáng đó, không ai biết rõ chi tiết nguyên do, nhưng Goujin mơ hồ có thể hiểu được.

Masazane đã dùng trận hình tròn để bố trí kết giới, bảo vệ vợ con.

Từ âm thanh và dao động linh lực, có thể nắm rõ tình hình công phòng bên ngoài. Sau Masachika, Masahiro cũng đã tới, nên Masazane trông rất yên tâm.

Linh thị lực của Masazane không tốt bằng Masahiro, nên Goujin đặc biệt tăng cường thần khí, cho anh ta biết sự tồn tại của mình.

Mãi một lúc sau Masazane mới phát hiện ra, rồi chuyển ánh mắt.

Goujin hiện hình trong nháy mắt.

"Thập Nhị Thần Tướng Goujin... là chỉ thị của ông nội sao?"

"Ngoài ra, còn vì Masahiro và Touda rất lo lắng cho anh."

Có lẽ có chút cảm xúc, Masazane hiền hòa nheo mắt lại. Hồi nhỏ anh ta rất sợ Touda, cảm giác sợ hãi đó vẫn còn in sâu trong lòng cho đến nay, tuy nhiên, cảm xúc khác ngoài đó dần trỗi dậy cũng là sự thật.

Cô con gái được vợ ôm trong lòng, nhạy cảm nhận ra điều bất thường, toàn thân căng cứng. Từ nãy đến giờ cứ nhìn ngang nhìn dọc, gọi mẹ bằng giọng líu lo.

"Đừng sợ, đừng sợ, Azusa..." Người mẹ vừa trấn an con gái, mặt mình lại tái xanh như sắp ngất đi. Thêm vào việc vốn dĩ ốm yếu, cô ấy giờ chỉ còn dựa vào chút sức lực cuối cùng để chống đỡ bản thân.

Đột nhiên vang lên tiếng gì đó va mạnh vào cửa ván, khung gỗ bị méo mó rồi nứt ra.

Tiếp đó, tiếng gầm giận dữ vang lên.

"Đừng hòng trốn!" Là tiếng kêu của Masahiro, kèm theo linh lực dao động được phóng ra từ chân ngôn lan tỏa khắp căn nhà.

Tiếng kêu thảm thiết của con khỉ đầu chó xé toạc bầu trời, bức tường phòng vệ quanh ngôi nhà đồng thời vỡ vụn theo tiếng động.

Ngay cả Goujin cũng kinh hãi biến sắc.

"Cưỡng ép phá hủy kết giới sao?"

Con khỉ đầu chó dốc hết sức bình sinh đâm sầm vào cửa ván, toàn thân đầm đìa máu tươi, bỗng nhiên hiện ra.

"Ưm...!" Vợ Masazane bị tình huống bất ngờ làm cho giật mình hít một hơi lạnh, rồi cứ thế ngất đi.

"Chizuru!"

Masazane mặt tái mét ôm lấy vợ.

Cô con gái nhỏ nằm trong vòng tay mẹ, trợn tròn mắt ngơ ngác.

Con khỉ đầu chó vừa nhìn thấy con mồi, phát hiện có kẻ cản đường liền tức giận nhe nanh.

Xé tan cửa ván sau những tiếng "xoẹt xoẹt", con khỉ đầu chó định xông vào nhà.

Goujin vừa rút cây bút giá trạc cắm ở thắt lưng, vừa kinh ngạc lẩm bẩm: "Masahiro và họ đang làm cái quái gì vậy?"

Sự thật nhanh chóng được phơi bày.

Cô ấy nhìn ra ngoài qua khe hở của cửa ván bị phá hủy.

Masahiro và Masachika đang đối đầu với ba con khỉ đầu chó toàn thân đẫm máu, trong đó hai con có thân hình nhỏ hơn.

Rikugou cầm ngân thương, nhưng không bắt kịp hành động nhanh nhẹn hơn tưởng tượng của con khỉ đầu chó, con khỉ đầu chó chỉ bị thương nhẹ. Đương nhiên, tất cả pháp thuật của Âm Dương Sư đều bị tránh né.

Có được hành động vượt quá phạm vi nhận thức như vậy, không nghi ngờ gì là do đã ăn thịt người.

"Lũ khỉ đầu chó đáng nguyền rủa, cả cha, mẹ lẫn con cái đều ăn thịt người, quá đáng!"

Chỉ cần không làm hại con người, dù có đến nơi con người sinh sống, cô ấy cũng sẽ bỏ qua cho chúng.

Khi Goujin lẩm bẩm với vẻ ghê tởm như vậy, cô ấy nghe thấy tiếng kêu của Masahiro.

"Mokkun, mau chặn con đang đi về phía đó!"

Một thân hình khổng lồ cao hơn một trượng xông vào trong phòng.

Goujin đứng chắn phía trước, nghiêng đầu nhìn lại phía sau.

Ngay trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô giao nhau với cô bé Azusa. Cô bé đang trừng mắt nhìn chằm chằm Goujin và con quái vật.

Goujin chớp mắt, quay lại nhìn con khỉ đầu chó, nhẹ nhàng đạp đất bật lên.

"Touda, chỗ này giao cho ngươi!"

Để lại hiện trường cho Mokkun vừa nhận ra tình hình không ổn rồi lặng lẽ xuất hiện, Goujin dùng thân mình húc con khỉ đầu chó ra ngoài.

Mokkun bị bỏ lại hiện trường, toàn thân căng cứng.

Vừa đến đã bị giao phó toàn quyền, hơn nữa, vợ Masazane còn đang bất tỉnh.

Thật tồi tệ.

Mokkun khó khăn cử động tứ chi cứng đờ, đi đến trước lỗ thủng lớn của cửa ván bị con khỉ đầu chó phá hủy. Mắt nó dán chặt vào lỗ thủng lớn trên cửa ván, tuyệt đối không nhìn lại phía sau.

Có một con khỉ đầu chó đã thoát khỏi sự kiểm soát của Masahiro, xông thẳng về phía này.

Ánh mắt màu hoàng hôn lóe lên tia hung tợn.

"Cút!"

Đấu khí đỏ rực phun ra từ Mokkun đang nhe nanh giương vuốt, con khỉ đầu chó bị sức mạnh kinh thiên động địa bắn văng ra, ngã nhào. Tiếp đó, bút giá trạc của Goujin lại quét ngang qua, xé rách lưng con khỉ đầu chó.

Con quái vật phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Masahiro và Masachika cũng tiếp tục trôi chảy niệm chú hàng phục, tiêu diệt hai con khỉ đầu chó còn lại.

Con khỉ đầu chó bị thương né tránh vài đòn tấn công, lại định xông vào nhà từ cửa ván.

"Không biết sống chết!"

Lông trắng bị đấu khí thổi dựng ngược lên.

Trong chớp mắt.

"Ôi, oa oa oa...!"

Đôi tai dài nghe thấy tiếng khóc yếu ớt.

Là tiếng khóc của em bé.

Mokkun trợn tròn mắt, rụt người lại.

Nó đã từng làm rất nhiều em bé sợ khóc thét. Cứ khóc mãi, khóc mãi, khóc đến nỗi sốt cao toàn thân suy kiệt. Em bé sẽ dựa vào bản năng mà cảm nhận nguy hiểm, hoàn toàn ghét bỏ cảm giác nguy hiểm đó.

Đôi mắt màu hoàng hôn dao động chao đảo.

Nó ghét trẻ con! Ghét trẻ con, nên thề tuyệt đối không lại gần trẻ con.

Chỉ cần không lại gần, sẽ không đau lòng, sẽ không nghe thấy những âm thanh không muốn nghe, sẽ không thấy cảnh em bé sốt cao đau khổ.

Chỉ có một đứa trẻ duy nhất không khóc khi Touda đến gần.

"..." Mokkun kìm nén mọi cảm xúc, lắc đầu.

Ngực nó nặng trĩu như đè một tảng đá lớn.

Cúi đầu một lúc lâu, Mokkun nhận ra hơi thở của con khỉ đầu chó, liền ngẩng đầu lên.

Con khỉ đầu chó lại thò đầu ra từ lỗ thủng lớn trên cửa ván để tìm con mồi.

Một cảm xúc kích động khó hiểu trào dâng trong lòng, Mokkun trừng mắt nhìn con khỉ đầu chó bằng ánh mắt dữ tợn đủ để giết chết đối phương.

"Xét cho cùng, đều là tại các ngươi...!"

Mokkun lầm bầm bằng giọng nói lạnh lẽo đến rợn người, rồi hung hăng đá vào mặt con khỉ đầu chó, sau đó xông ra ngoài.

"Masahiro, hãy bố trí kết giới quanh ngôi nhà!"

Masahiro bị khí thế trấn áp, lặng lẽ gật đầu, sắc bén vỗ tay chắp lại.

"Kính thỉnh phụng nghênh...!"

Thỉnh cầu thần linh gia hộ, dựng lên bức tường phòng thủ thần thánh.

Mokkun trừng mắt nhìn bốn con khỉ đầu chó bằng ánh mắt thê lương, thốt ra lời lẽ cay nghiệt: "Ta sẽ giải quyết chúng một mạch, tất cả các ngươi tránh ra."

Masahiro định phản bác, nhưng bị khí thế của Mokkun áp đảo, nuốt lời vào trong.

Masachika không cần biết ba bảy hai mốt, kéo Masahiro đang đứng im như chân mọc rễ lùi lại phía sau.

"Touda."

"Gì vậy?"

"Bên kia là nhà hoang, xung quanh đều là đất hoang."

"Vậy sao? Tốt quá." Mokkun khẽ đáp, rồi đấu khí đỏ rực từ toàn thân phun ra.

Trong nháy mắt, dị hình trắng hóa thành thân hình cao lớn. Tứ chi săn chắc không một chút mỡ thừa, mái tóc sẫm màu dài đến vai buông xõa, kim cô lấp ló trên trán qua những lọn tóc mái, dải lụa quấn quanh tay cuồn cuộn theo lốc xoáy đấu khí.

Thập Nhị Thần Tướng Hỏa Tướng Touda xuất hiện, phóng hỏa xà tấn công bốn con khỉ đầu chó.

Touda còn có một cái tên khác, chỉ rất ít người có thể gọi hắn như vậy.

"Guren."

Masahiro, một trong số ít người đó, gọi cái tên ấy.

Guren liếc cậu một cái, không đáp lời, đôi mắt vàng lấp lánh nhìn chằm chằm con khỉ đầu chó.

Đấu khí đỏ tươi từ toàn thân Guren bùng phát, vô số hỏa xà uốn lượn bò lên, lao tới tấn công lũ quái vật.

Lũ khỉ đầu chó chạy tán loạn, lưỡi lửa khéo léo cắt đứt đường lui của chúng, dồn chúng vào căn nhà hoang.

Guren một tay chặn Masahiro và những người khác đang định đuổi theo, bình tĩnh nói: "Các ngươi đừng ra tay."

"À, Guren..."

Nhìn bóng lưng Guren nói xong liền chạy đi đuổi con khỉ đầu chó, Masahiro không khỏi vươn tay ra, lơ lửng giữa không trung một lúc rồi rụt về.

Masachika ngây người nhìn cảnh tượng đó, Goujin quay đầu chỉ vào căn nhà hoang nói với anh ta: "Mau bố trí kết giới bao quanh căn nhà hoang và khu đất hoang đó."

"À, đúng rồi." Masachika thông minh lập tức phản ứng.

Đấu khí của Guren và tiếng kêu thảm thiết liên tục của con khỉ đầu chó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến tinh thần của những người hàng xóm gần đó.

Khi Masachika thi pháp bố trí kết giới, tiếng gầm rú và tiếng kêu thảm thiết của con khỉ đầu chó cũng không ngớt, cùng với tiếng gầm giận dữ xé toạc bầu trời của Guren.

Masahiro kinh ngạc há hốc mồm, từ từ ngẩng đầu nhìn Goujin.

"Sao vậy?"

"Cháu cảm thấy..."

Masahiro ngừng lại, liếc nhìn căn nhà hoang rồi nói tiếp: "Guren hình như đang trút giận..."

Goujin không để tâm gật đầu.

"Ừm, nhìn thế nào cũng giống đang trút giận."

Thở dài sau đó, Goujin lại nghiêng đầu nói: "Vì hắn ta hình như hơi u uất. Nhưng mà, có thể tiêu diệt con khỉ đầu chó, hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, cũng không tồi."

"Lời thì đúng là vậy, nhưng mà..." Tổng cảm thấy khó lòng mà yên tâm.

Guren rốt cuộc đang tức giận điều gì?

Masahiro đưa ra câu hỏi như vậy, Goujin khẽ cười khổ: "Tức giận sao... Đúng vậy, tên đó quả thật đang tức giận."

Đôi mắt đen nhánh cười một cách tự mãn. Thập Nhị Thần Tướng Genbu cũng có đôi mắt đen nhánh, nhưng màu của Goujin còn sâu hơn.

Đấu khí của Guren xông thẳng khắp kết giới do Masachika bố trí. Masahiro có linh thị lực nên có thể cảm nhận được, những người bình thường không có năng lực chắc chắn sẽ không hề hay biết.

Masazane "cạch cạch" tháo những tấm ván cửa đã hỏng hoàn toàn, lộ mặt ra.

"..."

Anh ta nhìn quanh một lúc, vẫn không thể nắm bắt được tình hình hiện tại. Con khỉ đầu chó rốt cuộc đã làm sao? Đấu khí mạnh mẽ và sức mạnh kinh thiên động địa của Touda là sao vậy?

"Masahiro, con khỉ đầu chó đâu rồi..."

"À, ở đằng kia, Guren đang xử lý."

Nên nói là hắn đang định tiêu diệt một lượt bốn con? Hay là đang coi con khỉ đầu chó như đối tượng trút giận, để giải tỏa phiền muộn đây?

Masazane nghi ngờ nhíu mày.

"Thật là thô bạo quá..."

"Anh cũng thấy vậy sao?"

"Tạm thời đừng để ý đến hắn, hắn sẽ trở lại bình thường thôi, không cần bận tâm." Lời nói của Goujin khiến người ta khó hiểu là phóng khoáng hay vô tình.

Masachika nghĩ hẳn là vế trước, nhìn vào trong nhà qua cửa ván.

"Em dâu và cháu gái bé bỏng đều không sao chứ?"

Masazane giật mình.

"Chizuru ngất rồi... Anh, Azusa nhờ anh một lát."

Anh ta giao con gái cho Masachika, ôm lấy vợ vội vàng đi đến chỗ những người khác.

Thành Thân bế đứa bé một lát, rồi quay sang Xương Hạo nói: “Tiểu đệ, em bế một chút đi.”

“Vậy còn Đại ca?”

“Nhìn cái kiểu đó, Xương Thân một mình chắc không xoay sở nổi, ta qua giúp nó đây.”

Ông bà thông gia và đám người hầu ai nấy đều mệt bở hơi tai vì trận náo động này. Xương Thân, người bình thường chẳng bao giờ hoảng hốt dù có chuyện gì xảy ra, nay lại mất bình tĩnh hoàn toàn khi có chuyện liên quan đến người nhà mình, chỉ có thể nói là hắn quá coi trọng gia đình.

Thành Thân liền cởi giày, cẩn thận bước vào trong nhà, tránh giẫm phải mảnh gỗ vụn.

Xương Hạo dùng động tác lóng ngóng bế cô cháu gái nhỏ bé được giao phó.

“Con bé có lạnh không nhỉ? À, Câu Trận, cô lấy giúp cháu cái áo khoác kia được không?”

“Được.”

Âm thanh xung quanh là tiếng kêu thảm thiết của con hầu khổng lồ và tiếng gầm giận dữ của Hồng Liên, nhưng bầu không khí nơi đây lại đặc biệt an nhàn.

Xương Hạo vụng về dùng chiếc áo khoác ban đầu đang gấp gọn để quấn quanh cơ thể nhỏ bé của em bé, vài lần thay đổi tư thế, hy vọng cháu gái có thể nằm thoải mái hơn trong vòng tay mình.

Thế nhưng, hắn quá đỗi vụng về, sao bế cũng không được.

Hắn cố sức dỗ dành cô cháu gái nhỏ đang vặn vẹo trong vòng tay mình, trông có vẻ rất lúng túng.

“Ngoan nào, không sao rồi. À, hình như con bé sắp khóc…”

Thấy Xương Hạo cũng tự mình hoảng hốt, trông như sắp khóc đến nơi, Câu Trận bèn ra tay giúp đỡ.

“Phải đặt đầu con bé lên cánh tay này, đúng rồi, đúng vậy, dùng tay kia bế.”

“À, ra là vậy, tay này là để đề phòng con bé bị ngã.”

Bế trẻ con cần có kỹ thuật. Cả người đứa bé mềm oặt, không cẩn thận là có thể bị rơi xuống.

“Khó quá…” Đối với Xương Hạo mà nói, em bé sơ sinh là một sinh vật lạ lẫm. Bên cạnh không có ai như vậy, nên càng khó hiểu.

——Chả trách…

Xương Hạo chợt nhớ ra lý do Tiểu Quái nhất quyết không chịu lại gần cô cháu gái nhỏ.

Trông cháu gái nhỏ có vẻ sắp khóc. Hỏi tại sao con bé khóc, nhưng một đứa bé sơ sinh chưa biết nói cũng chẳng thể trả lời được.

Không biết nguyên nhân thì càng đáng sợ, nên chắc Tiểu Quái mới không lại gần em bé đúng không?

Nghe Xương Hạo nói vậy, Câu Trận nở một nụ cười phức tạp.

“Đó cũng là một trong những nguyên nhân…”

Vậy thì, không chỉ vì lý do đó sao?

Xương Hạo nghi hoặc chìm vào suy nghĩ.

Đúng lúc này, cô cháu gái nhỏ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu lơ mơ ngủ. Đôi mắt nặng trĩu từ từ khép lại, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng ngáy đều đặn.

Nhìn gương mặt đang ngủ của con bé một lúc lâu, Xương Hạo cảm thán nói: “…Nặng quá…”

Tư thế vẫn y hệt lúc nãy, nhưng tự nhiên lại nặng hơn.

“Tại sao thế?”

“Hình như đã nghe Đằng Xà nói rồi, trẻ con ngủ là sẽ nặng hơn.”

Ảnh minh họa 1177

“Ồ…”

Xương Hạo đồng cảm gật đầu, rồi lại chớp mắt nói: “Hồng Liên quả nhiên biết rõ nhỉ.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

Câu Trận nhìn Xương Hạo, khẽ cười gõ vào đầu hắn một cái, rồi chuyển ánh mắt về phía kết giới.

“Chắc cũng sắp xong rồi nhỉ? Ta đi xem sao.”

Xương Hạo nhìn bóng lưng nhanh nhẹn vụt đi của Câu Trận, khó hiểu nghiêng đầu.

“…?”

Hắn quay mắt sang Lục Hợp đang im lặng nhìn họ. Lục Hợp vẫn vậy, dùng giọng nói đều đều nói: “Chuyện của Đằng Xà thì hỏi Đằng Xà.”

Xương Hạo gật đầu, thở dài.

Trước đây hắn cũng từng hỏi câu tương tự, Lục Hợp đều cho hắn câu trả lời như vậy.

Hắn biết, Lục Hợp không phải là không muốn chịu trách nhiệm, mà là muốn nói cho hắn biết, bất kể người khác nói gì, đều không phải sự thật.

Cúi đầu nhìn cô cháu gái nhỏ trong vòng tay, Xương Hạo bật cười.

Em bé đang ngủ thật sự rất đáng yêu, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy cả trái tim ấm áp.

Sau khi điều chỉnh lại tư thế bế, Xương Hạo không khỏi nghĩ:

Mong Hồng Liên đừng cứng đầu như vậy nữa, cũng thử ôm lấy cô cháu gái nhỏ này xem sao.

Con hầu khổng lồ đã biến thành một đống than đen, Hồng Liên đứng phía trước, vỗ vỗ tay rũ bỏ những thứ dơ bẩn.

Câu Trận nhìn bóng lưng còn nguyên khí hận của hắn, thở dài nói: “Thật sự chẳng hề nương tay chút nào nhỉ.”

Hồng Liên nghiêng đầu nhìn Câu Trận phía sau, vẫn còn bán híp mắt đầy căm phẫn nói: “Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, cô có ý kiến gì không?”

“Không có ý kiến, nhưng mà, ngươi vẫn nên giải thích rõ ràng cho Xương Hạo đi, thằng bé lo lắng cho ngươi lắm.”

Hồng Liên như bị đánh một đòn đau, lập tức im lặng.

Rồi hắn nhìn quanh, chớp mắt một cái đã biến thành dáng vẻ Tiểu Quái.

Câu Trận ngồi xổm xuống nói: “Vậy là ngươi hài lòng rồi chứ?”

“Ý gì?”

“Hài lòng là được rồi.”

Tiểu Quái ngẩng đầu, liếc nhìn Câu Trận đang mỉm cười nhạt, chu môi thành hình chữ A.

“Ta ghét trẻ con.”

“Đúng là vậy.”

“Hễ động cái là khóc, cả người mềm oặt, chẳng biết bế thế nào, lại rất yếu ớt. Hơn nữa còn không biết nói, hoàn toàn chẳng hiểu đang nghĩ gì.”

“Trẻ sơ sinh là như vậy mà, ngươi cũng rõ lắm mà?”

“Phải, ta rất rõ… nên ta ghét trẻ sơ sinh.”

Nghe những lời đó, Câu Trận trịnh trọng nói: “Ta nghĩ đó không phải là ghét đâu.”

“Ngươi đang nói gì vậy, thật vô lý.” Đằng Xà nói vậy, nhưng chính hắn cũng đã có một khoảng thời gian rất dài không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Hắn nào có tư cách chỉ trích người khác, Câu Trận thầm nghĩ trong lòng, rồi đứng dậy nói: “Về thôi, Xương Hạo đang đợi chúng ta.”

Tiểu Quái quẫy đuôi, lặng lẽ gật đầu.

Xương Hạo trao trả cô cháu gái nhỏ cho Xương Thân, người đến đón con gái, rồi ngồi đợi Tiểu Quái và Câu Trận ở hành lang ngoài.

Có lẽ là không nỡ để hắn đợi một mình, Lục Hợp cũng hiện thân ngồi khoanh chân bên cạnh hắn.

Xương Hạo chống cằm, rất nghiêm túc đưa ra thắc mắc trong lòng.

“Thật ra, Hồng Liên tại sao lại gọi Câu Trận là Câu thế? Lục Hợp, anh biết nguyên nhân không?”

Lục Hợp im lặng đối đáp, chắc là không biết.

“Tiểu Quái tại sao lại không muốn lại gần tiểu thiên kim đến vậy?”

Lần này có một câu trả lời ngắn gọn. “Nó nói nó ghét trẻ con.”

Xương Hạo đầy vẻ nghi hoặc, cảm thấy không phải như vậy.

Cái dáng vẻ của Tiểu Quái, nói là ghét, chi bằng nói là…

“Chắc là khó xử hoặc không biết phải đối phó thế nào nên sợ hãi chăng… Không, cũng không đúng, ừm… À, cháu biết rồi!” Có cảm giác như trước mắt đột nhiên trở nên rộng mở. “Không phải ghét, nhất định là sợ bị ghét.”

Lục Hợp mở to mắt.

Xương Hạo dường như rất hài lòng với đáp án mình vừa nghĩ ra, không ngừng gật đầu.

“Thì ra là vậy à, thế thì hết cách rồi.”

Ta cũng không muốn bị cô cháu gái nhỏ ghét, cái vẻ ngoài của Hồng Liên, lần đầu tiên nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ.

Xương Hạo đang tự thuyết phục mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ cánh.

Hắn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên trời.

Một con chim trắng bay thẳng về phía này, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi màn đêm.

“Á!” Vừa kêu lên một tiếng kinh ngạc, con chim trắng đã biến thành tờ giấy.

Xương Hạo vội vàng chụp lấy tờ giấy đang lượn lờ rơi xuống, đọc những dòng chữ trên đó. Hắn đã tự thi triển ám thị thuật lên mình, nên trong đêm tối cũng nhìn rõ như ban ngày.

Trên đó quả nhiên là nét chữ đẹp đẽ của Tình Minh.

Trên giấy viết: “Việc nhỏ như hàng phục con hầu khổng lồ này, không thể làm ổn thỏa, gọn gàng, và yên tĩnh hơn sao? Gây ra phiền phức không đáng có cho phu nhân của Xương Thân, ông bà thông gia, chứng tỏ con còn chưa đủ trưởng thành. Nhìn con làm việc gì cũng lơ là như vậy, ông làm sao an tâm giao việc trừ ma diệt yêu cho con được? À, là do ông huấn luyện con chưa đủ sao? Con vẫn cần phải tu hành thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều nữa. By Tình Minh”

Xương Hạo cúi đầu, vai run rẩy. “Cháu còn cần phải tu hành thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều nữa sao…?”

Rõ ràng là đang trêu chọc mình. Dù nhìn thế nào, nghĩ thế nào, thì cũng là đang hết sức trêu chọc, chế giễu mình!

“…”

“….Cái, cái đó…!”

Trước mặt Lục Hợp đang im lặng không biết nói gì, Xương Hạo vò nát tờ giấy, đứng dậy, giơ cao tay lên hét lớn: “Lão già chết tiệt——!”

Nghe thấy tiếng gầm giận dữ vang vọng trời xanh, Tiểu Quái và Câu Trận nhìn nhau, thở dài thườn thượt đầy bất lực.