Đó là một chiến trường.
Xác chết tràn ngập mọi nơi trong tầm mắt.
10,000 mạng sống bị tước đoạt là kết quả của sự phẫn nộ tột cùng.
Máu động lại thành ao, cơn mua trút xuống như thể đang khóc.
Bộ đồ màu đen bay phập phùng trong gió. Trên tay cậu là thanh kiếm bạc cắt xuyên qua không khí. Đó là một cú vung tay nhẹ nhàng, chỉ như để đuổi côn trùng.
Nhưng chỉ với cái vung tay đó, 5 cái đầu đã lìa khỏi cổ.
Cậu thanh niên đạp lên vũng nước và chạy về phía trước.
Đuổi theo thủ cấp của tướng chỉ huy địch.
Đó là cách nhanh và hiệu quả nhất để kết thúc một cuộc chiến.
Nhưng kẻ đich sẽ không để cậu vượt qua dễ dàng. Luôn cố gắng chắn đường cậu là hàng ngàn người lính khác. Một bức tường chặt chẽ không có kẽ hở.
Làm cho khoảng cách đến với tướng địch gần như vô hạn.
--đối với một người bình thường.
Cậu vẫn tiếp tục lao về phía trước, hạ tất cả những kẻ cản đường mà thậm chí chẳng cần chạm vào chúng.
Chỉ có một thứ cảm xúc mà người ta có thể tưởng tượng ra khi tên chỉ huy nhìn thấy cậu.
“V-vô lý! Làm thế nào mà ngươi đến được đây?!”
“…”
Hắn thở không ra hơi khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của cậu.
Đôi mắt đen như vực thẩm, lạnh giá có thể đóng băng cả linh hồn.
Như bị hố đen hút vào, tên chỉ huy bị nuốt chửng bởi bóng tối.
“Cặp mắt như hắc diện thạch. Ta đã nghe về nó.”
Đến từ một quốc gia đang trên bờ diệt vong, một thanh niên có sức mạnh không thể cản phá.
Đó là chuyện mà những quốc gia lân cận đang nói đến, về một người có thể hiểu được tất cả trời ,đất và cả con người.
Về một người được ban phúc bởi Tinh Linh Vương.
Và tên chỉ huy này đã chế giễu và cố chứng minh đó là chuyện vô nghĩa….
“Đó là Thiên Tinh Nhãn?”
“Không…Ở thế giới của ta mắt đen là chuyện bình thường. Nhưng nó được diễn tả khá lạ ở đây vì nó không tồn tại trong thế giới này...”
Tên tướng địch bước tới cậu thanh niên cùng với một cây rìu trong tay.
“ta sẽ giết ngươi và lấy đôi mắt đó như phần thưởng.”
Khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ hí hửng.
Hắn không cảnh giác vì trước mặt chỉ có một kẻ địch.
Khi hắn đưa tay lên, những tên lính xung quanh đồng loạt chĩa giáo vào người cậu.
“Cam chịu và nhận lấy một cái chết đau đớn đ---!”
Bịch… ( tiếng va chạm với đất)
Đầu của tên tướng địch lăn trên đất và rơi vào vũng bùn.
Những tên lính xung quanh chết lặng.
Chỉ có cậu thanh niên biết chuyện gì đang xảy ra.
Tap—
Cậu đạp lên đất và bắt đầu chạy.
Những tên lính lấy lại bình tĩnh và đâm những ngọn ngáo vào cậu. Cậu đã nhảy qua và tránh tất cả cùng lúc đó chém tất cả những tên lính.
Mỗi khi cậu vung thanh kiếm, đầu của từng tên lính rơi xuống từng cái một như quả rụng.
(Móa tưởng tượng ra ghê vl)
Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt – khiến cho tất cả đều sợ hãi.
Đây không phải là thứ mà con người có thể làm.
“Nhanh quá!”
Lưỡi kiếm lướt qua những giọt mưa, cắt đôi kẻ địch và cả giáp của chúng.
Tủm—
Những cái xác ngã vào những vũng nước.
Trong một khoảnh khắc, máu tuôn ra khắp nơi như một đài phun nước.
Mùi hôi kinh tởm của máu và mưa lẫn vào nhau tràn ngập xung quanh.
“Y-y--!”
Thâm chí những tên lính còn chẳng có cơ hội để thét lên.
Từ lúc này, số phận của quân địch đã xác định.
Như thể hứng chịu một cơn lốc, tất cả hoàn toàn bị hủy diệt với chỉ một người.
Sau khi rời khỏi địa ngục trần gian, cậu trở lại căn cứ của mình.
“ Mars! “
Không quan trọng giọng ai cất lên đầu tiên, dần đều tất cả những người lính đều cất lên cùng một cái tên.
Cuối cùng, những tiếng reo hò khiến cả không khí rung lên.
“ “ “ “ Mars! Mars! Mars! Mars! Mars! “ “ “ “
Hàn ngàn người lính vang lên.
Như một cái ao gợn sóng, với mỗi bước chân của cậu, những người lính đều tách ra.
Người ta gọi đó là Con Đường Đế Vương.
Môt con đường dài được tạo ra từ hai hàng người, và cậu thanh niên bước vào không do dự.
“ “ “ “ Mars! Mars! Mars! Mars! Mars! “ “ “ “
Một chàng trai xuất hiện trước mặt cậu.
Khi chàng trai nâng tay lên, tất cả đều trở nên yên lặng.
Chàng trai từ từ bước tới chổ cậu và mang biểu hiện khá tức giận.
“Thật ư? Chiến thuật gia của chúng ta nhảy một mình ra chiến tuyến…?”
“Không thể để nó kéo dài thêm nữa. Quy mô của trận chiến đã lan quá rộng. Chúng ta sẽ không cần phải chuyển nó sang phía tây nếu kết thúc ngay ở đây.”
Chàng trai gõ 1 phát vào đầu cậu thanh niên sau lời nói của cậu và nở lên một nụ cười.
“Lần sau, hãy báo cho tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau quậy nát tiền tuyến.”
“Không có người ra lệnh sẽ khiến nơi đây loạn mất, cậu cứ việc ở lại căn cứ thôi.”
Chàng trai đặt tay lên hai vai cậu thanh niên.
“Schwarz…cậu an toàn trở lại là tốt rồi. Tôi đã tổn thọ đi 100 năm khi nghe cậu nhảy 1 mình ra đó. Nhưng rồi cảm thấy như mình sống được thêm 100 nữa khi nghe được tin cậu đã đánh bại tướng lĩnh của địch.”
“Cậu làm quá rồi, Altius --- phải đấy, tôi có mang thủ cấp của hắn ở đây. Cậu có muốn làm gì với nó không?”
Cậu chì vào một người lính ở phía sau và trên tay người lính đó là một cái hộp màu trắng.
“Một tên đã từng nôn thóc nôn tháo chỉ vì nhìn thấy một cái xác chết giờ lại mang về một cái thủ cấp? Làm quen với một việc gì đó quả thật đáng sợ.”
“Haha… tôi đã quen với việc đó đâu. Không quan trọng là giết người hay người chết… chỉ là nếu tôi bỏ thời gian ra để lo lắng cho việc đó thì người bị giết sẽ là tôi mất.”
“Phải.”
Gật đầu với câu trả lời của Schwarz, Altius nói chuyện với người đang cầm cái hộp màu trắng.
“Không cần xác minh danh tính, hãy cẩn thận và mang anh ta về quê nhà của mình. Mặc dù là kẻ địch nhưng nếu chúng ta không tôn trọng người đã khuất thì cũng chẳng khác gì động vật.”
“Vâng thưa ngài.”
Người lính cúi đầu.
Altius nhìn qua Schwarz và vỗ lưng cậu.
“Bây giờ, hãy nâng ly cho chiến thắng của chúng ta. Hãy báo cho Tinh Linh Vương về chiến thắng của anh em ta.”
“Tôi vẫn chưa đủ tuổi để uống đâu.”
“Đừng lo, tôi vẫn có một ít nước ép nho.”
“…Chuẩn bị kỹ quá nhỉ.”
Chẳng thể làm gì khác ngoài cười khi cậu châm biếm tôi – cậu vẫn chẳng thay đổi nhỉ.
(Ahh…đây chắc chắn là mơ. Không thể nào có chuyện cậu đang ở đây.)
Một giấc mơ gợi lên những ký ức.
Ký ức không bao giờ bị xóa nhòa.
Tuy nhiên, giấc mơ nào rồi cũng kết thúc---
“Hiro! Anh còn muốn ngủ bao lâu nữa hả! Dậy đi!”
Hiro gở chăn ra, mở to mí mắt.
Hình ảnh cô gái với máu tóc màu đỏ hiện lên trước mặt cậu.
Hai tay cô chống ở hai bên hông và nhìn khá bực dọc.
Dù biểu hiện ra sao, cô vẫn vẫn thật đẹp và quyến rũ.
“Vẫn còn làm gì đấy? Dậy nào, anh có muốn Cerberus ăn sạch bữa sáng của mình lần nữa không?”
Hiro phớt lờ lời của cô và nâng mình dậy nhìn xung quanh.
Căn phòng dường như không được sử dụng một thời gian dài.
Nhưng trông có vẻ như nó vẫn được dọn dẹp thường xuyên.
Gần cửa sổ là một chiếc bàn trông như đã nằm đó khá lâu.
Trên bức tường phía sau có gắn hai lá cờ.
Một cái có màu trằng và in hình cái cân.
Cái còn lại có màu đen và in hình một con rồng giữ một thanh kiếm bạc.
Nhìn đến cái kệ sách gần đó, những quyển sách đã cũ và chuyển sang màu vàng, nhưng không có tí bụi nào trên đó.
Hiro đã ngủ trên một chiếc giường nằm dọc theo bức tường cạnh lối vào.
Bên cạnh cậu là một cô gái và dưới chân cậu là Cerberus.
Cô gái với đôi mắt màu đỏ -- Liz nắm lấy tay Hiro.
“Nào, đứng dậy, đứng dậy.”
****
Năm Đế Quốc 1023, ngày 23 tháng 5.
18 ngày sau khi bắt đầu chuyến đi.
Một địa điểm cách xa biên giới giữa lãnh thổ của Margrave Grinda và Baum 66 sels (khoảng 198 km).
Thị trấn duy nhất của Baum—Natur.
Ở phía đông của nơi đó là biển. Nếu vượt qua đại dương đó, bạn sẽ đến được lục địa phía đông là Shaytan.
Thị trấn Natur đước xây dựng hòa lẫn với tự nhiên. Là một thị trấn tuyệt đẹp trải dài trên một lưu vực có gió nhẹ.
Nó có đầy đủ các mùa, và ở trung tâm của thị trấn này là ngôi đền màu trắng hình hộp được gọi là <Tinh Linh Vương Miếu>.”
Ở đó là đền thờ Tinh Linh Vương, và không chỉ có người dân của đất nước này mà cả những nước khác đến đây để tỏ lòng tôn kính gần như mỗi ngày.
Tiểu Quốc Baum không có vua. Vu Nữ Công Chúa của <Tinh Linh Vương Miếu> giữ vai trò như đại diện của họ.
Hiện tại, Hiro và nhóm của cậu đang được chăm sóc bởi <Tinh Linh Vương Miếu>.
Họ đến đây hai ngày trước. Sau khi vượt qua khỏi núi Himmel, họ đã dừng lại tại một ngôi làng gần đó để chăm sóc vết thương và chữa trị cho Hiro, nhưng đó là một ý kiến tồi.
Baum đã nhận thấy được họ.
Chín ngày sau khi hoàn tất trị liệu các vết thương, họ rời làng và bị một nhóm kỵ sĩ bao vây.
Kỵ sĩ trưởng tự giới thiệu mình đại diện cho Vu Nữ Công Chúa bước đến trước họ và nói.
“Liệu nơi này có hơi bất tiện? Nếu không ngại. sao mọi người không đến <Tinh Linh Vương Miếu>?”
Nghĩ về những người bị thương, Liz đồng ý.
Đó là lí do họ ở đây.
“Anh vẫn buồn ngủ à? Dạo gần đây anh khá lạ đấy, Hiro. Lúc nào cũng mơ màng thế nào ấy.”
“Hmm~..tôi sao? Tôi không biết chuyện đó.”
“Woof!”
Hiro và Liz mở cửa, và…
“Hyah!”
“Wah!”
Ở đó là một người phụ nữ với hai tay đặt lên sàn và cúi đầu.
“Chào buổi sáng, hai người ngủ có ngon không?”