Tris không thể thốt nên lời nào trong bãi chiến trường hỗn loạn này.
Ông không phải là người duy nhất như thế. Những người lính đi theo ông ở xung quanh cũng tập trung vào cậu thanh niên và không thể rời mắt khỏi đó.
Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm khắp chiến trường.
Cái bóng đen chậm rãi di chuyển khắp mọi chổ. Như một tấm vãi đang dần bị thấm nước.
Hàng ngũ của quân địch hoàn toàn tan vỡ. Có vẻ như chúng sẽ không thể chỉnh đốn lại hàng ngủ của mình nhanh chóng được.
Sự sợ hãi hiện hữu rõ ràng trên gương mặt của kẻ địch, và biểu hiện của chúng như muốn nhanh chóng trốn thoát nhanh nhất có thể.
Và hiện giờ, bọn chúng chỉ như những con mồi đang sợ hãi vì bị bòng tối vây xung quanh.
“Đó là…thằng nhóc?”
--là những lời đầu tiên Tris thốt ra.
Ông chẳng biết chuyện gì đang xảy ra trong lúc nhìn Hiro tàn sát quân địch cùng với thanh kiếm bạc trong tay cậu.
Ông không còn nhìn thấy cái bầu không khí ẻo lã như lúc đầu tiên ông gặp cậu.
Ông nghĩ rằng cậu đã bị chiếm hữu bới một thứ gì đó.
“Còn thanh kiếm đó là thế nào?”
Không hề có vết máu nào dính trên thanh kiếm cho dù có bao nhiêu kẻ bị chém.
Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lấp lánh như khi nó xuất hiện lần đầu tiên.
Trong quá khứ, nó được gọi là anh hùng kiếm.
Nó thuộc về một vị vua, người đã vực dậy một đất nước đang trên bờ tuyệt diệt và chinh phục những quốc gia xung quanh.
1000 năm trôi qua, thanh gươm huyền thoại bị chôn vùi trong dòng lịch sử, bị cho là đã thất lạc.
Đệ Nhị Hoàng Đế của Đế Quốc Grantz, Halt Rey Schwarz von Grantz.
Huyền thoại này được nhớ đến là…
[ Thứ có thể thao túng cả trời, đất, và cả con người, nó thuộc về Song Hắc Vương(Twin Black King). Đó là một thanh kiếm bất khả chiến bại.]
Hiện giờ, ở nơi đây không có một ai biết về việc đó.
Nếu biết, họ chắc chắn sẽ run lên vì sợ hãi.
Mặc dù mang trên mình màu trằng, nhưng thanh kiếm không có vết bẩn nào. Cứ như nó được một lớp tuyết bao bọc xung quanh.
Lưỡi kiếm lóe sáng làm cho vô số những vệt sáng lấp lánh xuất hiện xung quanh như những ngôi sao. Nó phát ra một luồn ánh sáng rực rỡ, sắc nét như dao cạo.
Cậu thanh niên mặc bộ đồ màu đen càng làm nổi bật thanh kiếm mang trên mình màu trắng đó, tựa như những ngôi sao rực sáng giữa bầu trời đêm.
Tinh Linh Vật thứ 5.
Nó là Bảo Vật cuối cùng, cũng là Bảo vật được người đời cho là đẹp nhất trong số những Tinh Linh Vật—
— << Excalibur >>
Đây là khoảnh khắc mà nó hiện hữu trên thế giới này một lần nữa.
Một sự thay đổi đang diễn ra trên chiến trường. Ở nơi đó hiện giờ là một cuộc tàn sát nghiêng về một phía.
“Kẻ địch…đang rút lui?”
Một bộ binh thiết giáp lẩm bẩm.
Còn kẻ địch thì vừa tháo chạy vừa trông chừng Hiro.
Cậu liếc nhìn cảnh bọn chúng đang tháo chạy một chút rồi quay lưng lại như đã mất hứng thú.
Ngay lúc đó, Tris hét to.
“N-nhóc! Ở đằng sau!”
Một lượng lớn mũi tên đang bay đến từ những kẻ đang tháo chạy.
Nhưng Hiro không quay lại, có thể là do cậu không nghe thấy Tris.
Không, kể cả là cậu có nghe thấy thì không thể nào cậu có thể bảo vệ bản thân mà không có một tấm khiên nào.
Nghĩ rằng đó là chấm hết, Tris nhắm mắt lại.
Nhưng khi ông mở ra, Tris không thể nào phân biệt nổi đây là hiện thực hay chỉ là tưởng tượng.
Những mũi tên bị chẻ ra làm hai và rơi xuống đất trong lúc Hiro tránh được tất cả chúng.
Tris ngạc nhiên nhìn vào mắt của cậu và nói.
“ Đó là [Thiên Tinh Nhãn] …?”
Không trì hoãn thêm giây phút nào, Hiro chạy đi.
“Cái gì thế này?” (Tris)
Hiro tiến về chỗ Tris và nhóm của ông bằng một tốc độ kinh người, điều đó khiến Tris giật nảy mình.
Và trên khuôn mặt cậu không còn là gương mặt khiến người nhìn vào như bị rơi vào vực thẳm nữa.
Nó đã trở nên mềm yếu như lúc họ gặp nhau.
“T-Tris!”
“Ohh! Có chuyện gì?!”
Mặc dù Tris đã ngạc nhiên khi Hiro đột nhiên nhào về phía mình như thế, nhưng ông bình tĩnh lại.
“L-Liz! Liz đang ở đâu?! Cô ấy ổn chứ?!”
“B-bình tĩnh nào! Cô ấy đang ở phía sau! Quan trọng hơn, ngươi không bị thương chứ?!”
Hiro đang khá khỏe khoắn và có vẻ như câu hỏi đó là không cần thiết, nhưng Tris không thể không hỏi.
Cậu quay lại nhìn cơ thể của mình vài vòng và nói
“Có vẻ như tôi ổn! Tôi tới chổ của Liz đây!”
“K-không, đợi đã, nhóc! Lúc này ngươi nên—“
Ông đưa tay ra ngăn lại, nhưng cậu đã chạy vào bên trong.
********************
Bên trong những vách đá tràn ngập bầu không khí ngột ngạt và mùi thối rữa của xác chết.
Có rất nhiều người đã chết, Hiro phải cố gắng để tránh dẫm lên họ trong lúc tiến vào bên trong.
“Ah, Liz…”
Cậu vui mừng cười khi tìm thấy cô, nhưng nụ cười đó nhanh chóng tàn lụi.
Liz đang ngồi trên một tảng đá vào bao quanh đó là những cái xác chết.
Hiện giờ, bầu không khí xung quanh cô cho thấy rằng cô có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Ngực cậu trở nên đau nhói khi nhìn thấy cảnh này.
“…”
Khi Hiro leo lên tảng đá đó, Cerberus đang nằm cạnh cô ngước nhìn cậu.
Sau khi vỗ đầu Cerberus, cậu đặt tay mình lên cô gái có tâm trạng không tốt.
“Liz…”
Cô hoàn toàn không nhận ra có một bàn tay đang đặt lên vai mình.
“Liz!”
Hiro nói to lên và rung vai cô.
“…”
“?!”
Hiro trở nên shock khi nhìn thấy khuôn mặt cô khi nó nghiêng qua một bên do cậu rung vai cô khi nãy.
Không còn chút ánh sáng nào, mắt cô ấy chỉ đơn thuần mở ra, không hề tập trung lên một điểm nào, còn hai mí mắt của cô thì sưng đỏ cả lên.
(…Ai đã khiến cô ra nông nỗi này?)
Hiro nhẹ nhàng vòng tay qua đầu cô và ôm vào.
Mặt cô hiện giờ khá là xanh xao, cậu không biết phải nói gì.
“Liz…tôi xin lỗi.”
Hiro không biết mình đang xin lỗi do không biết phải nói gì hay là do cậu đã đến muộn.
Ngón tay của cô bắt đầu cử động.
Cô giữ tay Hiro lại và đưa mặt ra khỏi người cậu.
“…Hiro?”
“Phải, có thể tôi đã làm cô giận, nhưng… tôi đã trở lại đây.”
Hiro lúng túng gật đầu.
Liz chạm tay vào má cậu.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng tay cô lạnh đến nỗi làm cho cậu rùng mình.
“Sao anh lại đến đây?”
“Vì tôi biết mình có thể làm được những gi.”
Hiro nhẹ nhàng giữ lấy đôi tay ấy để sưởi ấm nó.
Mắt cô đã có lại một chút ánh sáng. Có lẽ cô đã nhận ra cậu không phải là ảo ảnh.
Nhưng cô lại làm một biểu hiện buồn và hạ thấp đầu.
“Dios đã chết…”
“…ừm.”
“Anh ấy như một người anh trai của tôi, hơn cả chính anh ruột của mình rất nhiều.”
“Ừ.”
“Nhưng…tôi đã không thể cứu anh ấy.”
“…”
“Anh ấy bảo tôi rằng phải thực hiện ước mơ của mình.”
Giọng cô bắt đầu run lên, nước mắt ướt đẫm trên mắt cô.
“I…ugh,ahh—“
Cô vùi mặt vào ngực Hiro và khóc nức nở.
Hiro vòng tay mình ra sau lưng và ôm lấy cô.
Kể cả là người sở hữu một Tinh Linh Vật, cô vẫn chỉ là một cô gái vừa sáng 15 tuổi.
Một người mà cô coi như gia đình của mình đã chết ngay trước mắt cô. Con tim cô như đang tan nát thành từng mảnh.
(Ahh…Cô ấy giống y như cậu.)
Màu tóc và khuôn mặt khác nhau, nhưng tình cảnh lại giống nhau như đúc.
Cậu trị vì ngai vàng khi còn rất trẻ, nhưng vì hoàn cảnh của bản thân, cậu không thể làm được gì ngoài việc đứng nhìn đất nước của mình bị phá hủy từ từ
(Đó là lí do cậu triệu hồi tôi quay lại phải không?)
Có phải để cứu lấy cô ấy, người giống cậu khi đó?
Hiro đã biết được lí do mình được triệu hồi về đây.
Dù nó có thể sai, nhưng đó là lí do duy nhất cậu có thể hình dung ra.
Tris và những người khác đau lòng nhìn cô ấy ngồi khóc trên tảng đá.
Nước mắt cũng bắt đầu chảy từ trên mắt của những người đàn ông. Họ khóc trong yên lặng và nghiến răng của mình.
Tris thì không rơi một giọt lệ nào, nhưng một dòng máu nhỏ đã chảy ra từ góc miệng của ông.
Dios von Michael. Anh là một chàng trai trẻ sẽ sang 28 tuổi trong năm nay.
Anh ban đầu là một lính đánh thuê, nhưng đã trôi dạt vào Đế Quốc sau khi bị thương nặng. Tris sau đó đã điều trị và chăm sóc anh.
Anh luyện tập hằng ngày, ghi được nhiều chiến công trên chiến trường, và trở thành một trợ lí thân cận của Công Chúa sau khi khả năng của anh được công nhận. Tris đã rất hạnh phúc cho anh cứ như thể những việc đó là dành cho mình.
Nếu Liz là con gái của ông thì Dios là con trai ông.
Tris vỗ mạnh vào ngực mình, cố gắng từ bỏ quá khứ.
Âm thanh ông gõ vào bộ giáp của mình đã phá vỡ sự yên lặng. Sau đó ông quỳ một gối xuống và hét to.
“Celia Estreya Elizabeth von Grantz điện hạ!”
Mọi người đều hướng nhìn về phía giọng nói được phát ra.
“Chúng ta không có thời gian để đau buồn. Dios cũng sẽ muốn nói như vậy! Mặt trời sẽ sớm lặng. Chúng ta nên nghĩ cách để xuyên phá qua kẻ địch.”
Hiro đáp trả lại những lời đó.
“Tôi có một ý tưởng cho việc đó.”
“Sao cơ?”
“Số lượng quân địch nằm ở khoảng 2000 người. Nếu chúng ta cứ đánh xuyên qua chúng, điều đó sẽ khiến những ngôi làng xung quanh bị tấn công. Tôi không nghĩ Liz sẽ muốn một chuyện như thế xảy ra đâu nhỉ.”
“H-Hiro?”
Liz bối rối lên tiếng.
Vì đối với Liz cậu chỉ là một cậu bé bình thường nên biểu hiện như thế là điều dễ hiểu.
Hiro cười lên một tí rồi lại tiếp tục nói.
“Vào lúc này, chúng ta không cần phải giết sạch bon chúng, chúng ta chỉ cần giảm số lượng của bọn chúng nhiều nhất có thể để chúng không thể tấn công ngôi làng nào được.”
“chúng ta chỉ còn 20 người ở đây. Phải làm thế nào để chống lại đến 2000 quân địch chứ? Anh nói rằng mỗi người chúng ta phải giết 100 tên à?”
“Tôi không hề nói thế. Mọi người đã kiệt sức rồi.”
Hiro nâng hai bên miệng mình lên tạo thành một nụ cười rộng, sau đó cậu đưa tay lên và đỡ Liz xuống khỏi tảng đá.
“Kế hoạch này rất đơn giản, ngày cả một đứa con nít cũng có thể nghĩ ra.”
Người từng được biết đến là [ Mars ] sắp phục sinh ở thế giới này.