Trên bầu trời xuất hiện một khối đen dày đặc. Như một màn sương, nó che phủ cả bầu trời và trút xuống dưới như một cơn mưa lớn.
“Hạ thấp người xuống và nâng khiên lên.”
“ “ Ohh! “ “
Trong một khoảnh khắc, hàng nghìn mũi tên lao xuống mặt đất.
Lộp bộp----
Những mũi tên liên tục trút xuống, như một cơn mua đá tạo lên những âm thanh vang dội khắp chiến trường.
Sau khi đợi tiếng động từ những mũi tên không phát ra nữa, Liz nói to.
“Tạo một bức tường!”
Một nhóm 6 người đàn là những bộ binh thiết giáp ông đứng kể nhau, chống khiên của mình xuống đất để chặn quân địch đang tiến đến trước họ.
Liz và người của cô lao vào tấn công kẻ địch bằng một con đường nhỏ, hẹp được tạo bới hai vách đá kề nhau.
--sử dụng địa hình để giảm sức mạnh của địch.
Kể cả có đến 3000 người thì cũng không thể nào phá dỡ cả một vách núi để tiến vào.
Và cứ thế, nó trở thành cuộc chiến giữa hai nhóm có số lượng nhỏ.
Liz ném giáo vào kẻ địch.
“Gah!”
Cô đang thực hiện tốt công việc của mình, nhưng những tên khác cứ thế trèo qua xác của đồng đội và lao lên.
“Nhóm cung thủ! Bắn!”
Khi cô vung thanh Laevateinn lên, một lượng mũi tên bay từ phía sau đến.
Những mũi tên được bắn từ khoảng cách gần, trúng vào mục tiêu mà nó cần phải trúng.
Hàng tiên phong của địch đã trở thành những cái xác. Những kẻ cố gắng tiến lên từ phía sau bị hàng xác chết đó chặn chân và ngã nhào.
Tuy nhiên, cũng có những tên dẫm lên những cái xác không do dự và cứ thế lao lên.
“ “ Ohhh! “ “
Bọn chúng gào lên làm cho bầu không khí xung quanh rung động.
“Công chúa, hãy lui lại!”
Những bộ binh thiết giáp gồng cánh tay của mình và nghiến chặc răng.
Gió đổi hướng và thổi về phía họ một đám cát bụi.
Boong---
Âm thanh va chạm vào nhau của kim loại vang lên có thể nghe được rõ ràng.
“Haa!”
Khi một đám mấy bụi tiến tới, Liz vung thanh Laevateinn vào.
Liz cảm nhận được sự hiện diện của kẻ thù. Sau đó cô, kéo thanh kiếm về và tiếp tục chém không ngừng.
Một cơn gió mạnh thổi qua khiến bụi xung quanh bị thổi đi hết, những người có mặt ở đó chết lặng trước cảnh tượng một núi xác chết bao quanh Liz.
Ở một nơi cạnh đó, Tris hạ gục những kẻ khác bằng giáo.
“Công chúa! Người đang tiến vào quá sâu! Hãy quay lại!”
“Chưa được! Ta phải giết nhiều tên nhất có thể ở chỗ này!”
Kẻ thù tiếp tục lao qua con đường hẹp và tiếp cận Liz.
“Urahhh!”
“Ngươi sẽ không thể chạm vào ta với cái cách tấn công như thế!”
“goh!”
Cô chém từng tên một với thanh kiếm của mình.
“Grahh!”
“Ghh!”
Cerberus nhảy ra và xé toạc cổ của một tên khác bằng những cái nanh của mình.
Bé sói đáng yêu của chúng ta nhảy từ tên này sang tên khác và màu lông trắng xóa đang dần chuyển sang màu đỏ.
Liz xoay chân lại và chém thẳng Laevateinn xuống.
“Hah!”
Một cánh tay cố gắng tóm lấy cô từ phía sau bị chém đứt.
“Gaaaahh!”
Cô bơ tiếng hét đó và đâm xuyên qua một tên khác, kết thúc mạng sống của hắn.
Sử dụng đà đó, cô quay sang bên trái và chém luôn một tên nữa.
“Ta sẽ kéo dài thêm một ít thời gian!”
Một đám lửa tuông ra từ thanh kiếm của cô. Sau đó, khu vực quanh bị nhấn chìm trong một vụ nổ.
“Gah!”
“R-rút lui!”
Kẻ thì tháo chạy về trong khi những tên ở ngoài sau cứ tiến tới làm cho việc rút lui trong một con hẽm chật hẹp như thế này cũng không hề đơn giản.
Những tên đang la hét đến phát khóc đều dần trở thành những cái xác vô hồn, bị cháy. Mùi thịt bị đốt trên lửa, mùi khét lan tỏa khắp mọi nơi.
Liz di chuyển, chém và đẩy lui tất cả kẻ địch nằm giữa cô và những đồng minh đã bị tách ra khỏi phần còn lại của nhóm.
Cùng lúc cô về một nhóm với Tris, cô đã tự tay tạo ra một con đường bằng xác chết.
“Công chúa! Người có bị thương không?”
“Ta không sao. Quan trọng hơn, quân địch vẫn còn rất nhiều. Chúng ta phải chuẩn bị cho đợt kế tiếp.”
Ngay khi có thời gian để suy nghĩ, suy nghĩ của cô liền hướng tới Hiro.
Cuộc chia tay tồi tệ là những gì có thể nói về nó. Nghĩ tới khuôn mặt đau khổ của Hiro, cô bắt đầu cảm thấy hối hận.
Nếu có cơ hội gặp lại cậu ta, cô sẽ cúi thấp đầu xin lỗi bằng tất cả sự chân thành của mình.
Đó là những dự định của cô trong tương lai, nhưng thật vô nghĩa khi nghĩ về nó khi cô vẫn đang ở trong cuộc chiến.
(Trận chiến chỉ mới bắt đầu…)
Cô nở một nụ cười gượng ép trong khi vỗ đầu Cerberus.
Cô chắc chắn sẽ làm điều đó nếu sống sót được qua khỏi đây.
“Kẻ địch đang tiếp cận!”
“Ông biết cách để phá hỏng tâm trạng của tôi đấy! Cung thủ, bắn tên! Bộ binh thiết giáp, tiến lên!”
Trong lúc nhóm cung thủ đang bắn hỗ trợ, hàng đầu tiên của đơn vị bộ binh thiết giáp ngay lập tức đã sẵn sàng những tấm khiên và tiến lên phía trước.
Bạn có thể nhận thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt của quân địch, nhưng chúng không đủ can đảm để đứng lại.
Nếu đứng lại, chúng sẽ bị dẫm đạp lên bơi đống bọn ở phía sau.
Hai bên va chạm, và nhóm bộ binh thiết giáp chặn những cuộc tấn công. Còn quân địch thì bắt đầu bị những tên ở sau lần tới và mất đà.
Những ngọn giáo được đâm ra từ các kẽ hở của những tấm khiên lấy đi mạng sống của những tên bị ngã xuống.
Nhận thấy đội hình địch đã tan tành, bộ binh thiết giáp mở bức tường ra.
Liz, Tris và những bộ binh đi qua chổ đã được mở ra và lao lên.
Họ lấy mạng của những tên bị thương và không còn khả năng chiến đấu.
Trong lúc đó, hàng thứ hai của bộ binh thiết giáp tiến lên và tập trung với họ.
“Chúng tôi sẽ đuổi kịp và đẩy lùi chúng!”
Có một sự thật là không gì khiến một đội quân hào hứng hơn việc chỉ huy của họ chiến đấu ở phía trước.
Đúng là thế, thay vì sợ hãi, trên gương mặt của những người lính đều hiện rõ vẻ quyết tâm bảo vệ cho chỉ huy của mình.
Mặc dù hơn nhau rất nhiều về số lượng, sự hăng hái của họ hoàn toàn áp đảo nỗi sợ hãi.
Từ quan điểm của kẻ địch, đối đầu với một đôi quân như thế là cực kỳ khó khăn. Và do đó, bọn chúng thất bại một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, điều đáng sợ là bạn sẽ không nhận thức được những thứ xung quanh.
“…Không.”
Liz ngước nhìn lên trời và thì thầm.
Mặt cô trở nên nhợt nhạt. Còn những bộ binh thì không chú ý đến việc đó vẫn tiến lên và bỏ lại cô phía sau.
Tris nhìn lại với một khuôn mặt khó hiểu.
“Công chúa, người bị thương ạ?”
“Tris! Nhìn lên trên!”
Cô hét lên thật to.
“Nhanh lên, nâng khiên lên! Cerberus, lại đây!”
Cô bám vào Cerberus bằng tay trái, và ra chỉ thị cho những người lính bằng tay phải, nhưng tất cả đã quá muộn.
Những người lính nhìn lên bầu trời và chết lặng.
Khoảnh khắc đó, hàng nghìn mũi tên nhiều đến mức lấp đầy cả bầu trời lao xuống chổ họ.
Bọn chúng thậm chí còn tấn công của người của mình, cả chiến trường rơi vào hỗn loạn.
Mặt đất hoàn toàn bị bao phủ bởi mũi tên. Bạn không thể phân biệt đâu là quân địch hay quân ta nữa.
Không một ai có thể chuyển động. Có vẻ như nhóm bộ binh đã không còn một ai.
“Công chúa, người ổn không?”
Một vài mũi tên cắm trên lưng Tris, nhưng ông vẫn còn di chuyển được nên có vẻ như nó không gây chết chết người.
Cuộc chiến đã đổi chiều. Dựa vào tình hình hiện tại, có thể thấy nhóm bộ binh thiết giáp đang ở trong tình trạng nguy kịch.
Để khôi phục ý chí, Tris hét lên.
“Bộ binh thiết giáp, ngay lập tức chỉnh lại đội hình! Tăng cường phòng thủ và ngăn kẻ địch tiến tới.”
“Tuân lệnh!”
Sau khi đưa ra lệnh, ông quên đi vết thương của mình và chạy đến chổ Liz.
“Chúng tôi đã bất cẩn…”
Khuôn mặt của Liz xoắn lại đau đớn, cô cố gắng kéo mũi tên đâm vào cánh tay trái của mình bằng tay phải của cô.
Cerberus liếm máu đang chảy ra như đang lo lắng. Liz vỗ đầu để trấn an thằng nhỏ.
Phía trước cô, là nhóm bộ binh thiết giáp đã dựng thành một bức tường.
“Chúng ta phải xử lí vết thương đó ngay….”
“Nó sẽ ổn thôi, ta sẽ buộc nó lại ngay. Quan trọng hơn, số người bị thương…..”
“Hãy giao việc đó cho người khác. Bây giờ chúng ta phải---“
“Trưởng Bộ Binh Tris!”
Chen vào giữa cuộc trò chuyện của hai người là một bộ binh thiết giáp.
Một người đã gọi mình trong tình trạng khẩn cấp, Tris giận dữ quay lại.
“Có chuyện gì?!”
“Có sự thay đổi trong hướng di chuyển của đối phương!”
Mạch máu trên trán Tris phình lên vì vừa nghe một báo cáo mơ hồ.
“Cho ta một báo cáo chi tiết vào!”
Tris đưa vai đến chỗ Liz, sau đó tiến về phía bức tường khiên và chỉ trích anh lính.
“N-nhưng…xin ngài hãy nhìn về phía đó!”
Ở nơi mà người lính chỉ tới đang diễn ra một việc khó hiểu.
Khoảng 200 người lính của Đế Quốc bị trói tay ra phía sau lưng.
Một người đàn ông từ phía quân địch tiến lên phía trước.
“Bọn chúng tính làm gi…?”
Người đàn ông lôi thanh kiếm của mình ra và dùng chân đạp lên vai một người lính.
Ngay lúc đó, hắn vung kiếm xuống và đầu người lính đó lìa khỏi cổ.
Sau đó, hắn đá cái xác và nhìn về phía Liz trong khi miệng nở lên một nụ cười.
“Nghe đây, Đệ Lục Công Chúa! Nếu cô chịu đầu hàng, ta sẽ ngừng lại. Nếu không thì ta sẽ giết tất cả những tên lính của Đế Quốc ở đây!”
“Tên hèn hạ!”
Tris giận dữ đến đỏ cả mặt.
Liz chỉ im lặng và lắng nghe.
“Ta không quan tâm cô sẽ lựa chọn thế nào, dù có thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ bị bắt và trở thành nô lệ. Bọn ta sẽ không để cô cô đơn đâu! Cô sẽ được bọn ta ‘chăm sóc’ từng ngày, từng ngày một!”
Hắn lại chém đầu của một người lính khác, như thể chẳng có chuyện gì.
Đó cũng là một cách để khiến ý chí chiến đấu của người khác bị vùi dập.
“Giờ, hãy chon đi, Đệ Lục Công Chúa Celia Estreya!”
Thanh kiếm đẫm máu của hắn tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Những ai đọc bên eng sẽ thấy hơi khác vì mình có thêm vài ý để người đọc dễ hiểu hơn