Shinka no Mi ~Shiranai Uchi ni Kachigumi Jinsei~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2387

Tập 3 - Chương 46: Ma Thuật Nghịch Đảo.

(#Note: Riesu từ giờ sẽ sửa thành Louise.)

“Đây là nơi mà Điện Hạ đang chìm trong giấc ngủ.”

Những Valkyrie khi nghe thấy giải pháp lúc nãy, họ đưa tôi đến căn phòng của Nhà Vua.

Một người không rõ nguồn gốc lai lịch được đưa tới chỗ Đức Vua như thế này thông thường sẽ là điều không tưởng. Tuy nhiên Louise ngay từ đầu đã nói rằng nếu mà có ý định đả thương Nhà Vua thì tôi đã không cần phải chọn cái cách cò quay đó rồi. Sau cùng, tôi mạnh như thế đó. Đến một kẻ chiến binh tộc cũng phải ngạc nhiên!

Đấy là lý do tại sao tôi được phép đến gặp Đức Vua. Tôi không thể cứ vui vẻ về cái chuyện này đượccc.

(Note: Anh main đang trăn trở trong việc chấp nhận hiện thực rằng tại sao cái việc này lại dễ dàng thế.)

Trong khi cảm thấy chán nản diễn biến mọi chuyện, chúng tôi đã tới được căn phòng. Dường như đây là nơi mà nhà vua yên giấc.

Cái cửa gỗ uy nghi này chỉ cần nhìn vào thôi là đã thấy tỏa ra một bầu không khí như thể căn phòng thuộc về một nhân vật tầm cỡ/chủ chốt.

Khi bước vào, trái ngược với những gì tưởng tượng, căn phòng mang một không khí yên ắng và tĩnh lặng… Chà, vậy mà ở đây có một chiếc giường màn trướng tại chính giữa phòng! Đúng như dự đoán về gia đình hoàng tộc.

Cứ như vậy, Claudia-san và Louise như thể đang hộ tống tôi và đi cùng tới nơi của Đức Vua.

Rồi nhìn vào người với đôi mắt nhắm nghiền một cách êm đềm đang nằm trên giường, tôi cảm thấy sốc.

Bởi vì đó là—-

“Ranze-san?!”

Đó là Ranze-san, người mà tôi đã gặp tại quán cà phê Accoriente và lắng nghe những rắc rối của mình.

Nhưng không giống như bộ quần áo giản dị khi ở quán cà phê, ông ấy mặc một bộ đồ bệ vệ cao quý.

“V-vậy là sao?”

Khi không hiểu được chuyện gì xảy ra và hoàn toàn mất phương hướng, Louise hỏi tôi bằng một giọng bối rối.

“? Sư phụ quen thân với Bệ Hạ sao?”

“Hể? À-à… tại quán cà phê Accoriente, ông ấy đã nghe những trăn trở của tôi…”

Khi nghe thấy tôi nói vậy, Louise gật đầu như kiểu cô ấy đã hiểu.

“Con biết quán cà phê của Noado-san. Bệ Hạ đi thị sát chúng dân nhưng mà để người khác trông thấy mặt thì đúng là phiền phức, cho nên con đã ngạc nhiên khi thấy một người có thể nhận ra được bệ hạ, nhưng mà… nếu lý do là vậy thì con có thể hiểu được.”

Noado-san là cái nhân vật quỷ quái nào thế?

Tôi cũng đã kinh ngạc trước sự thật rằng Ranze-san là đức vua, nhưng so với Noado-san, người thường xuyên có liên hệ với những nhân vật tầm cỡ như vậy thì…

Tệ rồi đây. Có quá nhiều chuyện đồng loạt xảy đến.

Ngoài ra, mặc dù lúc đó gặp trông đầy sinh lực như vậy nhưng giờ thì ông ấy chỉ đơn thuần là một cái bóng lặng lẽ.

Nhịp thở vẫn đang ổn định nhưng mình phải nói thế nào đây… Có vẻ như ông ta đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Một nhóm người đã tiến vào căn phòng khi tôi đang suy nghĩ chuyện đấy.

“Anh là người đó ư? Người đã nói rằng có thể giải thoát Đức Vua khỏi giấc ngủ…”

Trong cái nhóm đó, ai ai cũng khoác trên mình cùng một bộ bạch choàng bào giống nhau, cho nên tôi phải nói thế nào đây… Vẻ bề ngoài của họ trông giống như một nhóm pháp sư.

Trong số đó, người ở gần đầu hàng nhất gọi tôi.

“Đúng vậy. À thì, dẫu vậy tôi không rõ liệu mình có thể làm được không…”

“Không sao. Ngay cả dù chỉ có 1% cơ hội để đánh thức ngài ấy thì chúng tôi vẫn sẽ bám níu lấy hy vọng đó. Đó là lý do… tôi đang cầu xin cậu đấy.”

Người thủ lĩnh cúi đầu trước tôi khi nói vậy xong, nhóm những người mặc áo choàng đằng sau anh ta cũng cúi đầu.

… Ranze-san. Ông thực sự được người dân yêu quý đấy.

Đối với tôi, bởi vì ông ấy đã lắng nghe những rắc rối mà mình chia sẻ, cho nên tôi đã mang ân huệ của ông rồi. Nhưng ngay cả không nợ nần gì mà nếu có thể thì tôi vẫn sẽ giúp đỡ ông ấy.

“Hiểu rồi, tôi sẽ thử bằng hết khả năng của mình.”

“… Cảm ơn cậu.”

Người thủ lĩnh nói vậy rồi cởi chiếc mũ trùm của anh ta ra.

Bên dưới chiếc mũ là một người đàn ông trẻ tuổi có dáng vẻ ưa nhìn, với đôi mặt sáng, xanh biếc như nước và một mái tóc lam nhạt. Trên hết, anh ta có một nụ cười hòa nhã. Nụ cười đó có tính phí không thế?

(Note: Ý anh main là nụ cười này đẹp, đủ dùng để kiếm tiền.)

“Xin lỗi vì đã không giới thiệu sớm hơn. Tôi là Florio Barze của Ma Thuật Sư Đoàn của Vương Quốc.”

“À, ừm… Tôi là Seiichi.”

“Đã rõ. Chà, vậy thì Seiichi-kun. Tôi sẽ giao phó Bệ Hạ cho cậu.”

Người thủ lĩnh—Florio-san, đi tới góc phòng cũng với những thân ảnh mặc choàng bào sau khi anh ta nói xong.

… Hử? Gì thế này? Mình cảm giác như người kia trông thật giống với ai đó…

“Shishou. Đó là anh trai của con, thủ lĩnh của Ma Thuật Sư Đoàn, người đã thi triển thuật hồi phục không ngừng nghỉ cho tới giờ.”

“Heeeeee…”

Vậy ra, anh ta là anh trai của Louise. Nhất định là họ phải có cùng màu tóc và màu mắt rồi, và trông cũng ưa nhìn nữa. Tôi đã tin chắc điều đó.

Sau khi tôi độc đoán tự mình tán thuận với việc đó, thì dẫu vậy, đột nhiên có một biểu cảm khó xử trên khuôn mặt Louise.

“Shishou… Thực sự có thể đánh thức được Bệ Hạ hay không?”

“… Tôi không rõ nữa. Dù gì thì đây cũng là lần đầu của tôi.”

Tôi đã đường hoàng tuyên bố lúc trước rằng mình có thể nhưng tôi không chắc rằng mình có thể giúp được đến mức nào.

Tuy nhiên, tôi nghĩ là làm để rồi hối hận còn hơn là không hơn là không làm gì. Với lối suy nghĩ đó, tôi không thể nào cứ trơ mắt ra mà nhìn được.

“… Shishou. Nói ra điều này có thể thiếu suy nghĩ trước thiện chí của người nhưng xin người đừng ép bản thân quá.”

“…”

“Một『Lời Nguyền』 là thứ như vậy đấy, một khi đã trúng phải thì sẽ không bao giờ có thể giải trừ. Đó là kết quả thí nghiệm đằng đẵng hàng năm trời bởi nhiều những vị hiền nhân. Đó là lý do—-“

“Không sao.”

Tôi nói ngắt lời Louise.

“Không sao, bởi vì tôi tuyệt đối sẽ làm được.”

“… Con hiểu rồi.”

Nghe thấy điều đó, Louise lùi bước.

Trông thấy vậy, tôi một lần nữa lại chuyển hướng chú ý tới Ranze-san.

… Tệ rồi đây, mình nên làm gì bây giờ.

Ngay sau khi tuyên bố điều đó, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

… Mặc dù đã quá muộn để tôi thoái lui.

Bất giác, tôi nở một nụ cười gượng trên khuôn mặt khi duỗi cả hai bàn tay ra hướng tới Ranze-san.

Và rồi, hít một hơi thật dài và sâu.

“Híttt… Hàà…”

Tôi cảm thấy rất hiều ánh mắt đang theo dõi từ phía sau.

Để bắt đầu, cần phải tưởng tượng một hình ảnh rõ ràng và niệm tên của ma thuật để phát động『Sáng Tạo Ma Thuật』,

Tuy nhiên, khi nói tên ma thuật của mình ra và kích hoạt nó, tôi sẽ có thể khởi động ma thuật đó bằng kỹ năng『Chantless』(Dùng phép không cần niệm) từ khi đấy trở đi.

Đó là lý do mà ngay từ đầu thì phần quan trọng nhất chính là tưởng tượng một hình ảnh rõ ràng.

… Hử? Một hình ảnh để hóa giải lời nguyền… Trông như thế nào đây?

Nếu là một ngọn lừa hoặc cái gì tương tự thì tôi có thể hình dung được ra sao… Nhưng với một phép hóa giải lời nguyền thì mình nên làm gì đây?

Khi ý nghĩ đó bật ra trong đầu, cả cơ thể tôi đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Tệ, tệ, tệ rồi đây! B-bbb bbb bình tĩnh lại nào tôi ơi!

Một thứ trông giống như… “Fuwaa-!”? … A, vô vọng rồi. Trí tưởng tượng nghèo nàn của mình thật đáng thật vọng.

D-dù gì thì hãy thử sử dụng hình ảnh về Ranze-san sau khi đã khỏe mạnh trước xem sao.

… Nhưng tôi cũng không thể biết được điều đó như thế nào!

Trước tiên, hãy thử lặp lại từ 『Khỏe Lại!』trong đầu, được chứ? … Không ổn. Tôi không thể mường tượng ra hình ảnh sau đó…

A, Chịu thua rồi! Cũng chẳng có bất cứ thứ gì mà mình có thể tưởng tượng ra được! Giờ đã đến nước này rồi thì mình phải liều lĩnh thử thôi!

Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu… Khỏe Lại Khỏe Lại Khỏe Lại Khỏe Lại Khỏe Lại Khỏe Lại Khỏe Lại Khỏe Lại Khỏe Lại Khỏe Lại Khỏe Lại…

Như thể một cái đĩa bị xước, từ đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.

Nhưng mà tôi băn khoăn rằng liệu có phải là một ý tồi khi cứ nhắc đi nhắc lại điều đó trong đầu hay không?

Từ này cứ chỉ lặp mãi trong đầu tôi, nhưng mà đáng lẽ đã phải đủ để biến thành hình ảnh rồi chứ… Tôi nghĩ vậy cho nên quyết định nghĩ ra cái tên cho chú thuật và nói ra, rồi ngay sau đó…

“Khỏe lại!”

Phép thuật đã được thực hiện một cách hoa mỹ.

Aaaaaaa! Giờ thì mình đã làm được rồiiiiiiiii!

Tôi vô thức nói ra thành tiếng sao?! Tệ rồi. những cái nhìn chọng chọc sau lưng sao mà nhói đau thế…!

Tôi cảm thấy như thể có một cơn gió lạnh thổi ngang qua giữa tôi và những người đang đứng trong cung điện.

Chà, mình tự hỏi tại sao lại vậy. Sau khi đã phát ngôn hùng hồn như thế thì đây là kết quả đáng thương hại. Tôi khóc có được không?

Trong khi hai bàn tay vẫn duỗi ra khi đang toát mồ hôi, thậm chí còn nhiều hơn lúc đầu, tôi đã chết điếng người.

Tuy nhiên, khoảnh khắc sau đó, tất cả mọi người cũng hóa đá theo, mà là vì một lý do khác.

Đột nhiên, đôi bàn tay của tôi bừng lên một thứ ánh sáng rực rỡ và thứ đó cuốn vào trong cơ thể của Ranze-san.

Tình huống xảy ra bất chợt đến nỗi mà cả dòng suy nghĩ và những chuyển động của mọi người đều như dừng lại.

Và rồi chúng tôi lại bị đả thương còn sâu hơn bởi một cú sốc khác.

“…nn… a…?”

Ngạc nhiên chưa, Ranze-san, người đáng lẽ ra đang yên giấc ngủ sâu mới chỉ một lúc trước thôi, giờ đã tỉnh dậy.

Chậm rãi ngồi dậy, Ranze-san nhìn ngó xung quanh và nói.

“… A? Tại sao Seiichi lại ở đây? Hơn nữa, ngay cả các ngươi cũng—-?”

『UWAAAAAAAAAAA!』

Ngắt lời của Ranze-san, tất cả mọi người đồng thời lao đến phía của ông ấy.

Thấy trạng thái của họ như vậy, Ranze-san thực sự cảm thấy bối rối.

“Oi oi oi oi… Chính xác là có chuyện gì đã xảy ra ở đây thế?!”

Florio-san và Louise bĩnh tĩnh giải thích tình huống cho Ranze-san đang ngơ ngác và kinh ngạc

Nghe được những gì đã diễn ra, ông ấy để lộ ra một biểu cảm cay đắng.

“…Ta hiểu rồi. Ta suýt nữa đã bị nguyền tới chết…”

“Thưa Điện hạ. Người sẽ làm gì đây? Như chúng thần đã giải thích lúc trước, có vẻ như thích khách đã được Đế Chế Kaizer cử tới nhưng…”

“Chẳng gì cả. Nhiều chuyện phức tạp xảy ra quá… Bên cạnh đó, đây là trường hợp đặc biệt. Không thể ngờ tới là lần này chỉ có một kẻ được cử đi… Với duy nhất một mục tiêu, thực sự kể cả “Sơn” hay “Thủy” cũng không thể làm được gì cả. Chỉ cần cảnh giác hơn vào lần tới là đủ rồi. Thêm vào đó, Đâu cần phải điều động quân đội, và làm dân tình bất an phải không?” 

“Sự thật là vậy nhưng…”

Không biết vì sao mà họ bắt đầu một cuộc đối thoại mà tôi thực sự không thể hiểu nổi. Sơn? Thủy? Bọn họ định đi cắm trại hay gì đó à?

Trong khi đang nghĩ về những thứ vặt vãnh, đột nhiên Ranze-san hướng tới tôi.

“—-Seiichi.”

“Ể? À, vâng!”

Vì không ngờ rằng ông ấy là nhà vua nên trong câu trả lời của tôi nói ra chứa đựng sự căng thẳng.

Trước tình trạng thiểu não của tôi, Ranze-san nở một nụ cười gượng gạo.

“Đừng căng thẳng thế. Dù sao cậu cũng là người đã cứu mạng ta mà.”

“Được rồi…”

“Và rồi sao? Seiichi. Làm sao mà cậu đảm đương được vụ phá giải lời nguyền thế? Mà không, ngay từ đầu thì tại cậu lại quyết định cứu ta? Cậu định dùng cái tên của ta như một tấm lá chắn bảo hộ hay gì chăng?”

Hoàn toàn thay đổi so với một lúc trước, Ranze-san tỏ ra một biểu cảm nghiêm trọng khi ông ta hỏi vậy.

Nhưng mà, bạn biết đấy… Ngay cả nếu có hỏi tôi lý do tại sao thì…

“… Nếu như phải nói ra thì là để làm tròn nhiệm vụ của tôi, chắc vậy.”

“Làm tròn nhiệm vụ của cậu?”

“Đúng vậy. Tôi tới đây hôm nay là để nhận phần thưởng người thắng cuộc của Cúp Hoàng Gia. Trong quá trình nhận giải, tôi đã vướng vào toàn bộ vụ này, và cuối cùng thì đã cứu ông như thế đây.”

“…”

“Khi nghe nói rằng ông đã ngã gục… Mà không, vào lúc đó tôi vẫn chưa biết ông là Nhà Vua, nhưng khi thấy biểu cảm của Louise và những người khác thì tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được. Ý tôi là, họ vừa mới tươi cười được một lức trước, cơ mà mọi chuyện đã đổ vỡ quá nhanh chóng. Có thể là tôi mới chỉ nhìn thấy những mặt sáng của đất nước, nhưng mà trong thành phố này đâu đâu cũng ngập tràn tiếng cười, còn những khuôn mặt buồn bã thì chỉ là tôi không đủ vững lòng để chứng kiến.”

“…”

“Thêm nữa, thành thật mà nói thì đây là một canh bạc, khi không biết liệu có thể giải trừ lời nguyền cho ông hay không. Suy cho cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên mà tôi thử!”

“Cậu dùng ta làm vật thí nghiệm à?! Ta là Quốc Vương đấy cậu có biết không?!”

Đúng vậy, nghiêm túc đấy… Xin lỗi.

“Bởi vì tôi không trông mặt mà bắt hành dong nữa, mà điều hài hước ở đây là, tôi còn không biết là chính bản thân đã giải trừ lời nguyền cho ông.”

“Oi oi oi… Từ những gì ta nghe được thì cậu đã dùng một chú thuật mới à?”

“Đúng vậy. Bằng một cách nào đó mà tôi đã tạo được ra phép đó.”

Khi tôi nói vậy, Ranze-san biểu lộ ra một bộ mặt mệt mỏi.

“… Ngay cả cái phép đó mà còn có thể tạo ra “Bằng cách nào đó” được à? Florio.”

“Không thể nào. Cậu có biết khó khăn như thế nào để tạo ra những chú thuật mới không… Vì cũng là những ma thuật sư nên chúng tôi hiểu chuyện này. Điều đó đặc biệt đúng đối với một ma thuật có khả năng giải trừ 『Lời Nguyền』, phép thuật chưa một ai có thể chạm tới cho tới nay.

“… Và rồi, cậu đã có cái phép đó.”

“Ồô, bằng cách nào đó mà tôi đã tạo ra được một thứ vi diệu mà không hay biết đấy nhỉ.”

“… Chịu thua rồi. Rồi sao? Giờ hãy gạt việc đó qua một bên . Tuy nhiên, cậu ít nhất vẫn phải biết công dụng của phép đó đúng không?”

Ngay cả nếu Ranze-san có hỏi thế thì tôi cũng chẳng có manh mối gì về những hiệu ứng của cái cái chú thuật mà mình mới niệm vừa rồi.

… Đúng rồi. Nếu mà nói rằng không biết thì họ chắc chắn sẽ tra hỏi đủ các thể loại, nhưng thực tế thì mình có biết gì đâu cho nên đành chịu thôi!

Và rồi, ngay khi tôi chuẩn bị nói điều đó.

Một giọng nói máy móc phát ra trong tâm trí tôi.

『Kỹ năng【Sáng Tạo Ma Thuật】đã được kích hoạt. Ma thuật nghịch đảo【Khỏe Lại】đã được tạo ra.』

TRỜI Đ*!

Tôi bất giác thầm thốt ra lời đó trong lòng.

Không không không! Cái tên của phép này bị sao vậy?! Thêm vào đó, đây không phải là một ma thuật giải trừ lời nguyền hay gì đó tương tự mà là Ma Thuật Nghịch Đảo ư?! Cái gì thế?!

Chà, tôi sẽ chỉ làm ra vẻ đó là Ma Thuật Nghịch Đảo là ổn rồi. Thực ra, dù sao cái tên của nó cũng có mang ma thuật rồi… Nhưng mà【Khỏe Lại】là cái tên quái quỷ gì thế?!

Trong khi vẫn đang đôi co trong tâm trí, những hiệu ứng của chú thuật được hiển thị theo một cách mà chỉ tôi mới có thể nhìn thấy.

『Ma Thuật Nghịch Đảo: Khỏe Lại』……Phép thuật hoán đổi『Lời Nguyền』 thành『Phước Lành』trên đối tượng được niệm phép.』

… Yup. Sensei ơi, em không hiểu.

Tôi nghiêng đầu bối rối, không hiểu cái thông tin đang hiển thị. Ranze-san thì mang một vẻ mặt nghi hoặc.

“Có chuyện gì thế? Có những hiệu ứng khó nói sao?”

“Ể? Không, chuyện không phải là vậy, nhưng…”

Chẳng ích gì khi lo lắng về chuyện đó nên tôi chỉ cứ thành thật mà nói ra cho Ranze-san và những người khác biết.

Tất cả mọi người đều cứng họng không nói nên lời.

U-umm? Mình, lại gây ra cái gì đó nữa hả?

Để cảm khác lo âu sang một bên. Louise quay ra và nhìn chằm chằm một cách chăm chú vào Ranze-san. Vào thời điểm đó, đôi mắt của cô lóe lên trong giây lát, một tín hiệu thông báo rằng kỹ năng『Thẩm Định』của cô đã được kích hoạt.

“Th-thưa Điện Hạ… 『Lời Nguyền』『Vĩnh Hằng Thụy Miên』, đã biến thành『Phước Lành』『Vĩnh Hằng Kiện Khang』…”

Theo lời mà Louise nói, mọi người đều choáng váng.

Tôi không hiểu điều đó, nên là dù có lẽ là bất lịch sự đi nữa thì tôi cũng phải kích hoạt kỹ năng Thẩm Đinh của mình lên Ranze-san/

≪Ranzelf Forde Winberg≫

Tộc: Nhân Loại

Giới Tính: Nam

Chức Nghiệp: Quốc Vương

Tuổi: 48

Cấp Độ: 134

Ma thuật: 1000

Tấn Công: 2500

Phòng Thủ: 3000

Nhanh Nhẹn: 5870

Công Ma Pháp: 1110

Thủ Phép: 3300

May Mắn: 3000

Quyến Rũ: Không Thể Đo Đếm.

≪Trạng Thái≫

『Vĩnh Hằng Kiện Khang』

Quào, Nhà Vua mạnh quaaaaaaá ta.

… Không đúng à! Hể? Cái gì đây? Mọi Quốc Vương trên thế giới này đều có cấp độ vượt quá 100 à? Hừm, trong trường hợp này thì đây không phải là điều mà mình nên nói. Mặc dù vậy, hãy cứ để tôi nói ra, tôi đang ‘gato’ với cái độ Quyến Rũ của ông ấy!

Dẹp vụ đó qua một bên đã, 『Vĩnh Hằng Kiện Khang』nghĩa là gì?

Khi nghĩ vậy, hiệu ứng của 『Vĩnh Hằng Kiện Khang』hiện ra trước mắt tôi.

『Vĩnh Hằng Kiện Khang』…. Phước lành. Tuổi thọ của đối tượng sẽ được tăng thêm 10 năm, và sẽ không còn bị mắc bệnh nữa. Thêm vào đó, thương tích nhận phải sẽ giảm đi.

Hiệu ứng này trở nên bá quá mức rồi!!

… Bởi vì những hiệu ứng của 『Vĩnh Hằng Thụy Miên』, lời nguyền khiến người ta ngủ hết ngày này qua ngày khác cho đến cuối đời, nên đã bị đảo ngược thành như vậy à?

Nếu như giả thuyết của tôi là đúng thì… Uwaa. Tôi cảm thấy mình đã hiểu tại sao mà mọi người đều cạn lời rồi…

Nhưng cuối cùng, tất cả mọi người, bao gồm cả tôi đều sốc, nhưng theo như kết quả đã đạt được thì tôi đã an toàn và đã đảm đương thành công vụ giải trừ lời nguyền.