Shinka no Mi ~Shiranai Uchi ni Kachigumi Jinsei~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 3 - Chương 45: Những Lời Nguyền và Sự Quyết Tâm.

Một mình rời khỏi khu huấn luyện, tôi kích hoạt kỹ năng mới của mình 『 Giới Nhãn 』.

Đây là một kỹ năng bị động, hình như là do hiệu ứng của Giới Nhãn mà khả năng Dò Tìm Kẻ Địch cũng được tự động được kích hoạt luôn

Vào lúc này, tôi kích hoạt kỹ năng và tìm xem có ai đó đang cố gắng rời khỏi cung điện hoàng gia hay không.

Sau đó, hình ảnh như thể một máy quét ra-đa hiện lên trong tâm trí tôi, có vẻ như Riesu-san và đơn vị của cô ấy được hiển thị dưới dạng chấm sáng màu xanh lam, và ngược lại, một chấm sáng màu đỏ đang cố gắng tẩu thoát khỏi cung điện hoàng gia với tốc độ rất nhanh đã bị tín hiệu trên ra-đa bắt được.

Nhớ lại lúc trước khi là kỹ năng này vẫn còn là Dò Tìm Kẻ Địch, thông tin không được chi tiết như thế này, nhưng dường như kỹ năng giờ đây tự xem xét người được coi là đồng mình và hiển thị họ dưới dạng chấm xanh, và với đối tượng bị coi là kẻ địch của tôi, chúng sẽ được hiển thị dưới dạng chấm đỏ.

Nhờ vậy mà dường như là tôi sẽ có thể ngay lập tức xác định được đâu là bạn và đâu là thù. Nhưng mà, hừm… không thể biết được thêm nhiều thông tin cụ thể hơn sao? Suy cho cùng thì phần mô tả kỹ năng cũng nói rằng ta có thể biết được thêm nhiều chi tiết hơn mà.

Vào thời điểm tôi nghĩ vậy, nhiều thông tin mở rộng về chấm đỏ được hiển thị.

【Origa・Carmellia】

Nguyên Quán: Đế Chế Kaiser

Chủng Tộc: Thú Nhân

Giới Tính: Nữ

Chức Nghiệp: Sát Thủ

Tuổi: 8

Cấp Độ: 455

Trạng Thái Hiện Tại: Nô Lệ

Biệt Hiệu: Dạ Ảnh Thích Khách.

Số Đo Ba Vòng: —-…

“Lượn ngayyyyyy!”

Tôi vô tình Tsukkomi lên về thông tin trước mặt.

(Note#∞: Tsukkomi ám chỉ đến một vai tấu hài trong vở kịch của Nhật Bản.)

Kỹ năng này không tiết lộ những thông tin riêng tư tào lao mà, phải không?! Hơn nữa, dẹp trò đùa sang một bên, thông tin vượt quá ngưỡng “chi tiết” hiện ra! Lại còn đâm sâu tới mức hiện cả số đo ba vòng nữa cơ chứ!

Dĩ nhiên là tôi đã ngoảnh mặt đi kể từ phần Số Đo Ba Vòng trở về sau rồi. Ý thức đạo đức của tôi đã ngăn không cho điều đó xảy ra. Làm tốt lắm tôi ơi. (Risky: Main max sida ~.~)

Tôi không thể kiểm tra năng lực công kích của cô bé, điều đó có nghĩa rằng bạn chỉ có thể làm vậy bằng một kỹ năng khác thôi ư? Chà, ngay cả lượng thông tin thu thập được cũng quá là tuyệt vời.

Ngoài việc đó ra, một mớ thông tin khiến tôi phải Tsukkomi xuất hiện, hừ.

Đầu tiên, có một sự thật là cô bé kia được sinh ra ở Đế Chế Kaiser. Không phải đó là cái nơi đã triệu hồi Shouta và những người bạn à?

Đế Chế Kaiser, nơi rất căm ghét quỷ tộc nên đã triệu hồi những anh hùng để giải quyết bọn họ, thế nên nếu mà bạn nghĩ về chuyện đó như vậy, mà quốc vương của đất nước này lại muốn hợp tác cùng phát triển với quỷ tộc thì việc này sẽ trở thành một chướng ngại đối với Đế Quốc Kaiser… hay là điều gì đó tương tự chăng?

Hơn nữa, sát thủ được cử tới có vẻ là nữ giới. Trên hết, cô nàng còn là một thú nhân và có tuổi đời tương đối trẻ. Xét theo khía cạnh đó thì việc mà cô bé có cấp độ vượt quá 400 cũng quả là khó hiểu.

Nhưng rồi tôi hướng mắt tới một thông tin khác thậm chí còn gây hoang mang hơn cả trước nữa.

“Trạng thái là một nô lệ… Điều này có nghĩa là gì thế?”

Đúng rồi, chỉ có riêng phần đó là tôi thực sự không hiểu.

Là vậy hả? Một sự hiện diện kiểu kiểu như là làm thân trâu thân ngựa cho kẻ khác chăng?

Từ khi đặt chân tới thế giới này, tôi chưa bao giờ trông thấy dù chỉ một nô lệ cho nên tôi đã nghĩ rằng bọn họ không tồn tại ở nơi đây, cơ mà…

Nếu như chế độ chiếm hữu nô lệ có thực, thì tôi sẽ quan ngại về hạnh phúc của Shouta và những người khác đây.

Bởi vì, giống như nhật ký của anh hùng Abel có viết, những nô lệ có thể bị lợi dụng cho đến khi hết giá trị và rồi bị quẳng đi.

Thêm vào đó, tôi không đồng tình với quan điểm của chế độ nô lệ.

Trên Trái Đất có câu “Bị bắt làm việc quần quật như trâu như bò” nhưng thực ra điều đó không có nghĩa rằng bọn họ thực sự là trâu là bò.

Mặc dù tôi nghĩ rằng do các anh hùng được triệu hồi đã truyền bá công nghệ cho nên trình độ phát triển kỹ thuật gần tới mức Trái Đất đã đang và sẽ được lan rộng, nhưng đúng như dự đoán, nếu như ở đây còn có cái chế độ nô lệ thì bạn chỉ có thể nói rằng, nơi đây vẫn sẽ cứ lạc hậu mà thôi.

Ngoài ra, đối với tôi, một người được sinh ra trên Trái Đất, không cần biết tại sao, nhưng cái từ “nô lệ” nghe thật khó chịu.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về việc đó, cô nàng sát thủ đang hướng tới trường đấu tập nơi mà tôi đang đứng.

Khi đôi mắt của tôi tự động chuyển hướng đến lối vào dẫn tới phía trong cung điện hoàng gia, một bóng đen đột nhiên phóng tới vị trí của tôi.

Thấy hình dạng của cái bóng đen, tôi vô tình buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.

“Hừm… Thực sự bé trông giống một sát thủ đấy, hử.”

“-?!”

Thân ảnh màu đen, người vừa mới nhảy ra khoác một bộ choàng bào đen tuyền giống với tôi và có một cơ thể nhỏ nhắn. Dù vậy tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô bé.

Hắc ảnh này dứt khoát hẳn phải là thích khách đây.

Khi tôi nhìn kẻ ám sát, cô bé nhìn lại về hướng tôi, ngạc nhiên.

“…T-tại sao… ngươi có thể…?”

“Hử?”

Cô bé đang nói cái gì thế? Mặc dù không nghe thấy nhưng cái bầu không khí bao quanh cô gái đó dường như muốn nói rằng『Tại sao anh có thể nhìn thấy tôi?!』.

Khi tôi đang nghiêng đầu bối rối trước bầu không khí này, cô gái mặc áo choàng rút một vật gì đó ra từ túi ở trên ngực áo và phi tới tôi.

“-!”

“Hể?! Dừng lại đã?! Tại sao bé lại tấn công đột ngột thế hả!?”

Hự, tình hình chuyển biến xấu rồi đây.

Chà, ngoài việc nhắm tới quốc vương của đất nước này, cô bé chắc chắn cũng sẽ cần phải thủ tiêu tất cả các nhân chứng nào trông thấy cô.

Dẹp việc đó qua một bên, có vẻ như đối phương đã ném hai chiếc phi dao về phía tôi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc né chúng theo cách thông thường, trên hết, phải nghiêm túc mà chặn bước tiến và vô hiệu hóa cô bé, phải rồi… Nếu tôi mà đánh một cách nghiêm túc thì cô bé sẽ bốc hơi khỏi bề mặt Trái Đất trong vòng một nốt nhạc. Thật đấy, tôi thực sự cảm thấy rằng mình đã vượt quá cảnh giới phàm nhân.

Trong khi đang nhìn những phi dao bay tới, tôi nghĩ về chuyện vừa rồi, và—.

“-?!”

“Hể?”

Cơ thể tôi, giống trong trận đánh với Riesu-san, đột nhiên bắt đầu chuyển động.

Và sau đó, cơ thể tôi di chuyển để bắt lấy hai con dao đang bay tới, một phí dao bị bắt được nằm giữa ngón trỏ và ngón giữa, chiếc còn lại kẹp bên ngón giữa và ngón áp út, và trong chớp mắt bay trở lại về phía chủ của chúng.

“Cái-?!”

Tôi từng chiến đấu và hạ gục nhiều quái vật, nhưng ngay lúc này đây tôi không cần phải kiên quyết mà dấn thân vào một cuộc tử chiến với con người hay là với một thú nhân.

Mặc dù cả hai đều là những sinh vật sống, dẫu vậy chẳng cần biết có việc gì xảy ra, tôi không thể khiến bản thân thay đổi tư tưởng được rằng quái vật cũng giống như nhân loại.

Tôi biết rằng đó là một suy nghĩ ngây thơ nhưng mà dù gì đi chăng nữa thì dường như tôi cũng không thể làm được chuyện đấy.

Đó là lý do, tôi cảm nhận thấy một nỗi sợ ghê gớm trước hành động vừa rồi của mình. Khi đánh với Riesu-san, tôi không hề biết rằng việc gì đang diễn ra cho nên ngay cả thời gian để cảm thấy sợ hại cũng không có. Nhưng mà ngay lúc này đây, mọi chuyện đã khác.

Nhiều khả năng, chiêu『Phòng Thủ Phản Xạ』của tôi đã được kích hoạt, nhưng chính bởi vậy mà mọi chuyện sẽ kết thúc bằng việc thích khách đó bị tôi giết chết… Hoặc đấy là do tôi nghĩ vậy.

Nhưng mà kỹ năng 『Phòng Thủ Phản Xạ』thậm chí còn tốt hơn so với những gì tôi tưởng tượng.

“Ku…!”

Tốc độ của những phi dao mà tôi ném trả lại, không phải cực kỳ nhanh nhưng cũng đã ở một vận tốc mà bạn không thể né tránh.

Đó là lý do mà tôi khẳng định rằng chúng sẽ cắm xuyên qua cơ thể của cô bé thích khách, dẫu vậy… Những phi dao đã đó đâm trúng áo choàng của cô, và cắm vào bức tường thành.

Bởi tốc độ và uy lực của những con dao, cô nàng thích khách bị kéo theo chiếc choàng bào và ghim vào bức tường phía sau. Thông thường. tôi nghĩ rằng chiếc phi dao được mình ném ngược lại đó sẽ bay xuyên qua áo choàng và chỉ có vậy thôi, nhưng sau khi tiến hóa, cơ thể tôi chỉ cứ vậy và dễ dàng tung ra một kỹ năng siêu nhiên khóa cứng chuyển động của đối thủ. Thực sự có ổn không nếu như tôi cảm thấy vui sướng và cười ahihi về điều này?

Rồi sau đó, đúng như ý nghĩa của cái tên, kỹ năng chỉ dừng lại ở mức tự vệ, vậy nên tôi đoán lần này thế là ổn rồi. Đúng vậy.

Ngay khi tôi đang cố gắng dối lừa bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn, cô nàng sát thủ vừa bị găm dính tường đã ngay tức khắc giật bỏ áo choàng của mình ra và thoát khỏi trạng thái trói chân.

“Á đù-!”

Và khi đang thấy hình dáng thực sự của cô nàng sát thủ đằng sau lớp choàng bào, tôi vô tình buột miệng.

“…”

Lý do à, bởi vì cô nàng thích khách đó cũng giống như tôi, có một mái tóc màu đen. Hơn nữa, trên đầu của cô bé có một thứ gì đó nhìn trông giống cặp tai mèo, và ở phía thân dưới lòi thêm ra một chiếc đuôi có màu giống với mái tóc.

Cô bé sát thủ quắc mắt lên nhìn tôi, vẫn đề cao cảnh giác, nhân lúc đó tôi chớp thời cơ để ngắm nghía lại cô nàng.

Mái tóc có màu đen tím than, và trông tựa như một cô mèo, với đồng tử màu vàng ánh kim. Cô bé dễ thương đúng như dự đoán, giống với những đứa trẻ ở cùng trang lứa. Nhưng mà bởi vì cô bé đang nheo mắt lại lườm tôi, nên độ dễ thương đã bị giảm đi một nửa.

Tôi đang nghĩ rằng cô bé chắc chắn là một hắc miêu thú nhân. Suy cho cùng thì cô có một cặp tai mèo, và cả chiếc đuôi cũng có màu đen nữa.

Và kể đến cả trang phục, như thể là cô bé đó đang mặc một bộ đồ hóa trang nhẫn giả, trùm trên người bộ đồ đen tuyền, và trên cổ của cô là vật như kiểu một chiếc vòng, và cũng có cùng màu.

Tôi không biết rằng trong thế giới này có tồn tại khái niệm về những nhẫn giả hay không nữa, nhưng mà chắc chắn một điều rằng bộ ngoại trang của cô nàng trông khá giống với kiểu thích khách.

Mà không… Vẫn là vấn đề đó, có cùng mái tóc đen giống nhau, tôi cảm thấy nhẹ lòng đến không ngờ. Mặc dù tôi đã bị tấn công.

Vì nhờ có cô bé nên tôi đã nhận ra rằng không cần phải để tâm đến chuyện tóc tai có màu đen.

Khi đang cảm thấy mãn nguyện vì xác nhận được sự thật một cách trùng hợp, cô bé thích khách đột nhiên nhảy đến tôi với một tốc độ nhanh đến chóng mặt. Hơn nữa, cô bé đang cầm trên tay một con dao.

“—-!”

“Lại tấn công nữa hả?! Hãy bình tĩnh lại chút nào, nhé?!”

Cái thể loại phim kinh dị gì thế này, một đứa bé dễ thương đang cố gắng hạ sát tôi bằng một con dao.

Trong khi đang tặc lưỡi lớn một tiếng trong miệng, vào giây khắc mà tôi dồn hết sức lực vào đôi chân để né đòn công kích của cô bé.

Lại một lần nữa, cơ thể tôi bắt đầu tự chuyển động không theo lệnh.

“Quài-! Dừng lại!”

Cơ thể tôi đã hoàn toàn bị lấn lướt bởi chiêu thức đó, hử.

Trong khi không thể ngăn được cơ thể lại, bàn tay trái của tôi chụp lấy con dao đang đâm tới bằng hai ngón tay, và dùng tay phải nhẹ nhàng búng trán cô bé.

“—!!??”

Chỉ mới vậy thôi mà đôi mắt của cô bé sát thủ đã trợn ngược lên và rồi ngất lịm tại chỗ.

“Úp xi-“

Tôi bắt lấy cô bé trước khi cô ngã xuống mặt đất.

Ahihi… Chỉ búng nhẹ một cái thôi mà đối phương đã ngất xỉu rồi, nghiêm túc đấy chứ? Tôi hiểu rồi. Dứt khoát dòng nước đang chảy xuống trên hai gò má của tôi chỉ là mồ hôi thôi chứ không phải thứ gì khác như nước mắt đâu nhé.

Trong khi nghĩ những điều ngu ngốc như vậy, tôi nhìn lại khuôn mặt của cô sát thủ bất tỉnh nhân sự đang nằm trên hai cánh tay của tôi.

…Hừm. Trong lúc đang ngủ như thế này, cô bé thực sự trông giống như những đứa trẻ bình thường, hử.

Tôi bất giác rùng mình trước suy nghĩ rằng đây là một thế giới nơi mà những đứa trẻ bình thường xách dao lên và đi xiên mọi người.

Cho tới giờ, tôi thậm chí còn không để tâm tới những điều như thế này, nhưng mà giờ tôi một lần nữa đã cảm nhận được nỗi khiếp đảm của cái dị giới này

Tôi thực sự không thể nói ra điều này sau khi đã tiêu diệt những con quỷ, nhưng dù vậy tôi cảm thấy có lẽ mình đã bắt đầu nghĩ rằng tước đi mạng sống chỉ là một chuyện thường tình, và điều đó đã làm tôi hoang mang lo sợ.

Điều này thậm chí còn khó đỡ hơn cả cái bảng trạng thái nực cười của tôi, thứ mà đã khiến tôi hốt hoảng nhất rồi.

Tôi muốn đánh bại đối thủ vì lý do họ tấn công tôi – suy cho cùng thì cái kiểu lý luận này của tôi đã là một điều bất thường rồi, sự thật muộn màng mà đến giờ tôi mới nhận ra.

Nhưng ở trong thế giới này, đó là lẽ tự nhiên, cho nên nếu làm khác đi thì bạn sẽ không thể sống thọ được.

Tôi không còn… ở trên Trái Đất nữa.

Mặc dù lý trí đã nắm rõ được điều này, nhưng dường như con tim của tôi vẫn còn gặp khó khăn để có thể thấu hiểu.

Tôi thả lỏng vai và thở dài một tiếng.

Bằng cách làm vậy, tôi xả ra hết mọi cảm xúc căng thẳng dồn nén trong cơ thể, và lại cảm thấy một sự hiện diện đang nhanh chóng tiếp tận mình từ phía trong lâu đài.

Dõi tầm mắt theo hướng ấy, tôi thấy Riesu-san và những Valkyrie khác đang tới trường đấu tập này, tất cả đều mang một vẻ mặt hừng hực sát khí.

Khi Riesu-san xác nhận rằng đó chính là tôi, cô liên phóng nhanh tới bên cạnh.

“Sư phụ. Con rất xin lỗi vì tình huống đột ngột này, nhưng liệu con có thể yêu cầu người trở về nhà ngay lúc này có được không?”

… Có vẻ như là tôi đã bị cô ấy quyết định gọi là Sư Phụ.

“Được, tôi không thực sự để tâm đâu. … À mà, Riesu-san này.”

“Xin hãy gọi con là Riesu. Người cũng không cần phải giữ lịch sự.”

Tôi xin bó tay trước thái độ “Không được nói “không” khi trả lời” của Riesu-san, và quyết định cứ tuân theo những lời mà cô ấy nói.

“À-… Được thôi. Vậy thì, Riesu. Tôi nghĩ rằng mình đã bắt được hung thủ tấn công Đức Vua, cơ mà…”

“… Người nói lại xem?”

Riesu chững lại một chút trong khi đang ngấm những lời mà tôi vừa nói, và sau đó hỏi vậy.

Chà, tôi đoán rằng đó là chuyện bình thường. Ý tôi là, bất cứ ai cũng sẽ ngạc nhiên nếu như tôi đột ngột nói rằng mình đã bắt được thủ phạm nhắm tới tính mạng của Đức Vua.

Trong khi đang nghĩ ngợi những điều đó, tôi cho họ thấy cô bé thích khách mà mình đang bế trên tay.

“Đây, là cô gái này. Đó là bởi vì cô bé lao từ lâu đài ra và rồi tấn công tôi, các cô thấy đấy…”

… Hử? Tôi tự hỏi tại sao. Cái cách mà tôi nói ra thực sự nghe giống như là một lời biện hộ.

Dẫu vậy, không để tâm tới tôi, Riesu nhìn cô bé thích khách đang nằm trên tay tôi, và cô ấy trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Và rồi, trong chốc lát, Riesu nhìn cô bé, như thể đang tự nghiền ngẫm. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy như mình đã nhìn thấy đôi mắt của cô ấy sáng lên trong khoảnh khắc.

Trong suốt lúc đó, khi Riesu quan sát cô nữ thích khách, tôi nhớ như vậy.

Đó là chuyện xảy ra trước khi tôi tới thế giới này, trở về căn phòng học nơi mà Ouki sử dụng kỹ năng『Phân Tích』để kiểm tra trạng thái của tôi mà không cần có sự cho phép, cảm giác lúc này giống y chang cái lần đó.

Khoảnh khắc mà đôi mắt của Riesu-san sáng lên, kỹ năng 『Thiên Lý Nhãn』của tôi cũng được kích hoạt, và cho biết kỹ năng mà Riesu đã sử dụng.

Có vẻ như cô ấy đang kiểm tra trạng thái của cô bé sát thủ và những điều tương tự. Khoan đã, tôi tưởng rằng Riesu không thể sử dụng kỹ năng chứ? Hay có lẽ là những kỹ năng tấn công bị giới hạn ở một mức độ nào đó? Dù đằng nào thì những nhát chém chay của cô nàng cũng đã đủ ảo diệu mà không cần động chạm tới kỹ năng rồi.

“Đứa trẻ này… Lorna.”

“Vâng! Có chuyện gì thế ạ?”

Với một biểu cảm dự tợn trên khuôn mặt, Riesu gọi Lorna đang ở gần đó tới.

“Màn thẩm vấn cô ta, tôi sẽ giao lại cho cô.”

“Đã hiểu!”

Lorna-san được bảo vậy và tôi giao cô bé sát thủ cho cô ấy.

Bế theo cô gái, cô ấy rời đi tới một nơi nào đó.

Mặc dù vậy… Thẩm vấn á? Có ổn không khi để một nhiệm vụ như thế này cho Lorna-san?

Trong khi suy nghĩ tới những điều hết sức thô lỗ như vậy, tôi nghiêng đầu, Claudia-san sau đó tới gần tôi.

“Nếu như anh giao chuyện đó cho Lorna thì sẽ ổn thôi. Cô ấy sẽ không làm gì tồi tệ với cô bé đó đâu.”

“Không, tôi không đặc biệt quan ngại về điều đó… cơ mà có thực sự ổn không khi để Lorna thấm vấn? À mà không, không phải là tôi không tin tưởng cô ấy hay gì đâu nhưng…”

Trước bản thân tôi cuối cùng cũng vô ý nói ra những điều nghe như thể một lời bao biên đó, Claudia-san cười gượng.

“Hahaha. Tôi hiểu những điều mà anh đang nói. Nhưng mà cô ấy là người thẩm vấn giỏi nhất tại vương quốc này đấy.”

“Không đùa đấy chứ?!”

“Hơn nữa, cô ấy đã hoàn toàn tinh thông『khóa huấn luyện SM』 cao cấp được Quý Cô Eris của Công Hội giảng dạy.”

“Tên của Eris-san cũng xuất hiện ở đây ư?!”

Có người còn có tâm ý muốn tham gia vào cái khóa học lố bịch đó à?! Và thêm nữa, không phải thành thạo lớp học đó là siêu vô nghĩa cho dù đấy có là những khóa học cao cấp à?!

Có thể là có những người thậm chí còn tham dự vào khóa tập cơ bắp sao cho có hiệu quả của Gassur nữa chăng? … Tệ rồi đấy, tôi không thể phủ nhận khả năng này.

Tôi rùng mình trước suy nghĩ rằng những khóa học mà mình tưởng không ai có nhu cầu, thực chất lại phát triển hưng thịnh tại những nơi không ngờ đến.

“Ngoài việc đó ra, Seiichi-kun. Tôi xin lỗi về chuyện này, nhưng chúng tôi cần anh phải rời đi hôm nay.

“Riesu cũng đã nói vậy.”

“Vâng. Xin lỗi, Sư Phụ. Mặc dù chúng con đã mời người tới đây…”

“Không đâu, thực sự đó không phải vấn đề mà là… nhà vua có ổn không?”

Biểu cảm của hai người trở nên dữ tợn khi tôi hỏi vậy.

“… Do có thuật hồi phục từ những binh lính của ma thuật đoàn, cho nên bệ hạ đã suýt thì thoát được khỏi lưỡi hái tử thần. Dẫu vậy…”

“?”

Tôi nghiêng đầu bối rối khi Riesu không nói gì thêm nữa, và rồi Claudia-san tiếp lời.

“… Bệ Hạ đã không tỉnh dậy.”

“Hể?”

Ông ấy không tỉnh dậy ư? Riesu vừa nói rằng bệ hạ đã thoát được nhờ có ma thuật phục hồi cơ mà… Có phải cơ thể của nhà vua có vấn đề gì không?

Hoặc là do tôi đoán vậy, nhưng mà tôi đã lầm.

“Seiichi-kun, vì anh đã biết rằng Đức Vua bị tấn công, nên tôi sẽ cho anh hay nhưng mà… về việc này, anh có thể giữ kín bí mật chứ?”

“V-vâng. Từ đầu tôi đã chẳng bao giờ có ý định nói cho bất cứ ai rồi…”

“Thế thì tôi sẽ kể cho anh. Bệ Hạ đã bị tấn công bởi thích khách đó, nhưng… có vẻ như cô ta đã sử dụng một vũ khí được gọi là『Nguyền Khí Cụ』 “

“Nguyền Khí Cụ?”

Khi tôi nghiêng đầu trước một thuật ngữ lạ, Riesu giải thích cho tôi.

“Sư Phụ. Nguyền Khí Cụ, như tên gọi đã ám chỉ, là nhưng công cụ hoặc binh khí bị chiếm hữu bởi các ác linh hoặc mang theo một lời nguyền, làm tổn hại tới con người. Trong số những loại Nguyền Khí Cụ khác nhau, có những vật có thể dễ dàng sát hại chủ sử dụng hoặc những người khác… Nhưng lần này, có vẻ như con dao được dùng làm hung khí mang một lời nguyền được gọi là『Vĩnh Hằng Thụy Miên』. (Giấc Ngủ Vĩnh Hằng)

“Vĩnh Hằng Thụy Miên…”

Những lời nguyền, ế… điều đó làm tôi nhớ lại, Al có một lời nguyền『Kẻ bị trói buộc với Thảm Họa』và độ may mắn của cô trở thành con số âm.

Và rồi, theo như Al nói, không có cách nào để phá giải lời nguyền.

Nói cách khác—-

“… Bệ Hạ gần như sẽ không bao giờ mở mắt lần nữa.”

“…”

Claudia nói vậy với một âm điệu vang lên như thể đay nghiến nhiều những cảm xúc khác nhau.

“… Điều may mắn duy nhất là hoàng thái tử Robert Điện Hạ, đệ nhị hoàng từ Gionis Điện Hạ, và đệ nhất công chúa Điện Hạ Lattice-sama, đều không bị nhắm tới vì các ngài đều đang ở trường học.”

Mặc dù Claudia-san nói vậy, nhưng tôi chỉ có thể thấy được rằng là cô ấy khó mà coi đó là một phước lành, bởi cái vẻ tối tăm trên khuôn mặt kia.

Riesu cũng vậy, trông thực sự phiền muộn, có lẽ là do cô ấy đã bất lực khi không bảo vệ được Đức Vua.

… Có bất cứ điều gì mà tôi có thể làm được giúp họ không?

Đây không phải là vấn đề rằng liệu tôi có nên thể hiện hay không, hoặc là những điều tương tự như vậy.

Suy cho cùng thì tôi thực sự nghĩ rằng đất nước này là một nơi tuyệt vời, và mặc dù ở đây chưa được lâu nhưng tôi đã thực lòng cảm thấy yêu quý nơi đây.

Tôi không biết rằng liệu Đức Vua đương thời cai trị vương quốc có tốt hay không, hay chỉ là những thành tựu mà vị Vua tiền nhiệm để lại.

Nhưng đối với tôi, đất nước này ngập tràn trong những nụ cười rất tươi rói.

Và chưa hết, Claudia-san và Riesu, cả hai đều mang một vẻ thống khổ trên khuôn mặt.

Mặc dù bầu không khí mang một màu sắc tươi vui mới chỉ một lúc trước đây thôi nhưng giờ đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Tôi không thể chịu đựng được cái chuyện phi lý quá chừng mực như thế này.

Đó là lý do mà nếu có khả năng thì tôi muốn cho họ mượn sức mạnh của mình.

Hồi còn ở Trái Đất, tôi luôn được người khác giúp đỡ, nhưng mà không có cơ hội để trả ơn.

Nhưng giờ đây, tôi hẳn là đã đủ sức mạnh để giúp đỡ những người khác. Không phải, tôi dứt khoát có thể làm được.

Hi vọng có một ma thuật có thể hóa giải lời nguyền, tôi gợi nhớ lại tất cả những hiệu ứng của các phép thuật mà mình biết.

Cơ mà, không biết có bao nhiêu lâu, tôi cũng chẳng tìm ra một phép nào có thể giải trừ lời nguyền cả.

… Thực sự là cuối cùng chẳng có ích gì hả?

Chỉ khi mà tôi vừa mới nghĩ vậy.

Tôi chợt nhận ra, một phương thức có thể làm được.

Cách đó chính là—-

“…Nếu như không có thì chúng ta nên tự tạo ra thôi.”

“Hể?”

Trước một tôi đang lặng thầm lẩm bẩm những lời như một bà hoàng nào đó nói, Riesu và Claudia-san nghiêng đầu.

(TLN: thím ấy đề cập tới một bà hoàng nào đó, “Nếu như họ không có bánh mì thì hãy để họ ăn bánh ngọt” – Trích Mary Antoinette.)

Đúng vậy… Chẳng phải đây là thời điểm chính xác để tôi có thể chứng minh cho mọi người thấy cái bảng trạng thái lố bịch của mình à?

Tôi đã bị kiểm soát bởi chính những kỹ năng của mình và thậm chí còn không hiểu đích xác về ma thuật.

Cho tới giờ, tôi đã và đang né mình khỏi sức mạnh này và cố gắng trốn tránh thực tại.

Tôi cứ nhận được thêm kỹ năng và cứ tiếp tục buồn lòng vì chúng.

Đó là lý do tại sao mà tôi nghĩ lần này mình nên đối mặt mọi chuyện một cách thích đáng.

Kỹ năng của tôi… 『Sáng Tạo Ma Thuật』

Đây là bước đầu tiên để đối mặt với sức mạnh của bản thân, và là lần đầu tiên tôi tạo ra ma thuật.

Với một ánh mắt tràn đầy ý chí, tôi đối mặt với hai người bọn họ—-.

“Xin hãy đưa tôi tới chỗ của Nhà Vua.”

—- Tôi đã nói như vậy.