“Lại một lần nữa, hãy để ta cảm ơn cậu và chính thức giới thiệu bản thân. Ta là Người Cai Trị Winberg, Ranzelf Forde Winberg. Vì đã xóa bỏ được lời nguyền trên người ta, nên ta cảm ơn cậu. Ngoài ra, cứ gọi ta Ranze như lúc trước là được rồi.”
“Cảm ơn rất nhiều!”
Ngay lúc này, tôi đang ở trong một nơi được gọi là phòng tiếp kiến, và mọi người ai ai cũng đều cúi đầu trước tôi.
“Không có gì đâu! Thế nên là mọi người hãy ngẩng đầu lên đi!”
Hồi còn ở Trái Đất, không một ai cúi đầu biết ơn trước tôi cho nên giờ tôi cảm thấy thật tệ khi nhận được những lời cảm ơn.
“Dù có nói vậy nhưng cậu có biết không Seiichi? Cậu đã cứu ta, một Quốc Vương đấy!”
“Có thể đúng vậy thật nhưng làm ơn hãy dừng lại đi! Tôi sẽ chấn thương tâm lý mất!”
“Tệ đến vậy sao?!”
Khi họ bằng một cách nào đó hiểu được rằng tôi đang tuyệt vọng như thế nào thì ai nấy đều ngẩng đầu lên.
Và lần này, với một biểu cảm hơi nghiêm trọng, Ranze-san nói,
“Dẫu vậy, ít nhất ta buộc phải trao cho cậu một vài phần thưởng nào đó.”
“Ể? Nh-nhưng như đã nói, tôi không đặc biệt t—“
Ranze-san cười gượng khi nghe thấy tôi đang lắp bắp.
“Chà, ta hiểu rằng cậu không có thiện ý khi làm việc này. Tuy nhiên, cứ để mặc đấy và chỉ nói rằng “Được rồi, chào thân ái.” khi Vua của một nước được cứu mạng là điều không thể chấp nhận được. Đó là lý do Seiichi, cậu có thể yêu cầu một vài điều mà mình muốn. Miễn là trong khả năng, ta sẽ ban tặng bất cứ thứ gì mà cậu mong muốn. Những hành động của cậu có giá trị chừng đó đấy.”
“Ưmm…”
Tôi không biết đáp lời Ranze-san như thế nào.
Thực sự tôi không hiểu rõ lắm, nhưng các quốc gia cần phải giữ thể diện, cho nên nếu nghĩ về chuyện đó, mà chỉ cần từ chối thôi thì sự thoải mái của tôi sẽ hơi bị…
Khi đang nghĩ về cách giải quyết tình huống này, tôi đột nhiên nhớ ra một vài chuyện.
“Umm… Trong trường hợp đó, có một điều.”
“Chắc chắn rồi, là gì vậy?”
“Làm ơn hãy giúp tôi rèn luyện ma thuật và kỹ năng.”
“… Hử?”
Bên cạnh, ai ai cũng nghiêng đầu khó hiểu trước lời đề nghị của tôi.
“Nghe có thể hơi lạ nhưng mà… Sự thật là tôi không thể kiểm soát tốt được ma thuật hay là kỹ năng của mình. Cụ thể hơn, tôi không thể điều chỉnh chính xác sức mạnh. Tôi bị những ma thuật và kỹ năng điều khiển, và vân vân… Trong mọi trường hợp, tôi không sử dụng chính xác được những kỹ năng đó chút nào. Đó là lý do, vì ở đây có một vài chuyên gia trong lĩnh vực của mình nên sẽ thật tuyệt nếu họ có thể dạy cho tôi chăng~? Hoặc là đó là những gì tôi nghĩ…”
Tôi chẳng nghĩ được cách nào khác để khiến lời nói của mình không dần mất đi sức ảnh hưởng vào phút cuối. Suy cho cùng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt chết lặng.
‘Ví dụ như, mặc dù Louise không thể dùng bất kì kỹ năng tấn công nào, nhưng mà tôi nghĩ rằng cô ấy vẫn có thể dạy cho mình kỹ thuật chuyển động cơ thể. Tuy nhiên… Sau cùng thì cô ấy cũng là người được mệnh danh: Lực chiến cao nhất của vương quốc, cho nên có lẽ không được phép dạy sao?’ đó là những suy nghĩ lo lắng trong thâm tâm của tôi.
“Shishou… Người vẫn phấn đấu để mạnh mẽ hơn… Con tôn trọng điều đó.”
“Hm… Nỗ lực cải thiện bản thân của Seiichi-kun quả là ấn tượng.”
“Có thể sử dụng ma thuật tới cấp độ như vậy, ấy thế mà vẫn còn chưa hài lòng… Tôi vẫn còn một chặng đường dài phải vượt qua…”
Hử? Họ đang có những ấn tượng tích cực không cần thiết về mấy điều mà tôi vừa mới nói. Mặc dù lời nói của tôi bắt nguồn từ sự thật.
Phản ứng của họ tích cực đến nỗi làm tôi cảm thấy ngớ ngẩn khi mà ban đầu cảm thấy lo lắng.
Sau đó, Ranze-san gọi Florio-san và Louise.
“Florio, Louise.”
“Hai ngươi sẽ hỗ trợ Seiichi luyện tập. Này, việc này cũng giúp phát triển khả năng của hai ngươi luôn đấy.”
“Tuân lệnh! Đúng như người mong muốn.”
Ồ… Sau cùng thì câu trả lời là OK. Mà không, tôi đang cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, cơ mà bạn có biết không?
Những trăn trở của tôi cuối cùng thực ra chỉ là những lo âu thừa thãi.
Lần này đến phiên tôi đứng hình, và rồi cặp anh em ruột đứng trước mặt, Florio-san và Louise đến gần tôi.
“Shisou. Con cũng muốn học hỏi cùng người vậy nên từ nay xin người hãy để ý tới con.”
“Cả tôi nữa. Tôi có hứng thú với ma thuật kỳ lạ của cậu đấy. Hừm, phép thuật hóa giải lời nguyền trên Bệ Hạ có vẻ như là một ma thuật dộc nhất mà cả tôi hay bất cứ ai khác đều không thể bắt chước, nhưng mà… Dẫu có vậy thì đây sẽ là dịp tốt mà ma thuật của tôi được xúc tiến. Xin hãy để ý tới tôi nhé.”
“À, vâng!”
Và rồi, tôi đã có thể tìm được những giáo viên giúp mình làm chủ sức mạnh.
“Yosh! Vậy thì giờ hãy gạt chuyện lễ nghi sang một bên đã… Seiichi! Cậu nên ngâm mình trong bồn tắm ở đây đi!”
Trước lời đề nghị bất chợt của Ranze-san, tôi thốt ra một tiếng ngớ ngẩn.
“Suy cho cũng thì thành phố này chẳng có bất cứ nhà tắm công cộng nào… Seiichi, cậu chưa một lần nào được tắm bồn theo đúng nghĩa từ khi đến đây tới giờ, phải chứ?”
“Ể? À, vâng.”
Chắc hẳn rồi, ít nhất là kể từ khi tới thành phố này, tôi chưa có cơ hội nào được thử đúng chất thế nào gọi là tắm bồn, từ khi tới thế giới này… Chỉ nghe thấy những từ đó không thôi là đã cảm thấy mình bẩn thỉu kinh người rồi, nhưng mà tôi có thể vệ sinh bản thân chỉ cần ma thuật.
Dẫu vậy, không cảm nhận được sự sảng khoái khi tắm bồn thì cũng khá là hối tiếc.
“Chà, đừng nghĩ về chuyện đó nhiều quá! Cứ vào đi!”
Dù trong khoảnh khắc, tôi lo lắng về mái tóc đen của mình, nhưng nhận ra rằng đã quá muộn vì vừa mới nhớ lại vào lúc Rurune biến thành dạng người, tôi đã cởi cái áo choàng ra mất rồi.
Và rối—-.
“Vậy… Tôi sẽ chấp thuận lời đề nghị này.”
Và rồi tôi quyết định đi tắm. Ý tôi là, nếu là một người Nhật thì bạn sẽ hiểu, phải chứ? Suy cho cùng thì tắm bồn vẫn là tuyệt nhất.
Sau đó, cuộc nói chuyện đã biến thảnh việc Ranze-san đi cùng và đích thân ông ấy dẫn tôi tới phòng tắm.
Chỉ riêng phòng thay đồ thôi cũng đã rộng cỡ một nhà tắm công cộng trên Trái Đất rồi, thế nên là trong khi đang choáng ngợp trước sự rộng lớn và vương giả nơi đây, Ranze-san nhanh chóng cởi đồ và tiến vào nhà tắm.
Tôi cũng vội vàng cởi quần áo ra và đặt chân vào phòng tắm.
Khi bước vào, tôi đã bị sốc bởi vẻ tráng lệ của nơi này.
Dĩ nhiên là có tượng kiểu kiểu như con Sư Tử (Merlion) phun nước ra từ miệng và có cả đài phun nước bên trong nữa.
Quan sát xung quanh, tôi trông thấy một cái bồn tắm đen tuyền và một chiếc bồn tắm rám cứ như thể đây là chuyện bình thường vậy, thứ mà cũng có thể tìm thấy trong những nhà tắm trên Trái Đất. … Có vẻ như là nó đã được tạo ra bằng ma thuật… Phép thuật biến hóa thật là tài tình phải không?
Khi đang kinh ngạc trong vô thức, Ranze-san gọi tôi.
“Oi oi, đừng cứ đứng đực ra mà nhìn chằm chằm như thế chứ, mau lên và vào—“
Thấy Ranze-san bất chợt ngừng lại và mở to mắt sửng sốt thì tôi nghiêng đầu bối rối.
“…C-cậu có một cái thứ tuyệt vời đấy,,,”
“Ông đang nhìn cái quái gì thế?!”
Tôi nhanh chóng che đi hạ bộ.
Mặc dù đã lường trước rằng ông ta sẽ nói về đôi mắt đen và mái tóc, nhưng mà ôi thôi nhầm rồi!
Ngay khi tôi phô ra cái phần ngu xuẩn của ban thân cho ông ta, lúc đang che đi hạ bộ của mình trong khi cả hai đang khỏa thân, Ranze-san gật đầu với một biểu cảm quả quyết.
“Hiểu rồi… Với cái công cụ trứ danh như thế trong kho súng ống thì chả trách sao cậu lại nổi tiếng đến thế…Đây là lần đầu tiên ta trông thấy một thứ ở đẳng cấp như cậu.”
“Nhầm rồi! Bỏ vấn đề nổi tiếng hay không ra một bên thì điều mà ông vừa nói dứt khoát là sai rồi!”
Tôi không phải tên mắc chứng thích khoe ‘của quý’ của công hội, tôi không phô ra như thể đây là những hành động tự nhiên phải không?!
Trong khi đang khởi động thì ngay cả đi tới bồn tắm tôi cũng cảm thấy xấu hổ, rồi trước khi vào bồn tắm Ranze-san cười trừ bằng một câu “Lỗi của ta”.
Trước lúc bước vào bồn tắm, tôi dội một chút nước lên người, phần nào gột rửa đi sự ngượng ngịu.
“Aa… … Aaaaaaaaaaaaaa… … Sướng quá…”
Tôi tự hỏi tại sao. Khi bước vào bồn tắm bạn sẽ nói ra câu đó theo phản xạ, phải chứ?
“Này, Seiichi, có vẻ như cậu khá là thân thuộc với việc tắm bồn nhỉ. Tại lục địa này, thông thường chỉ có giới quý tộc và hoàng gia mới có bồn tắm thôi. Ở những quốc gia phương Đông có sự khác biệt à?”
“Ể? À, thì… Tôi đoán là, kiểu như vậy.”
Xin lỗi tất cả mọi người ở những quốc gia phương Đông. Tôi vừa ngẫu nhiên nói ra cho ông ta biết một vài phong tục tập quán.
Tuy nhiên, vấn đề về việc đã từng tắm bồn, chắc chắn do tôi là người Nhật.
Những quốc gia khác ở trên Trái Đất dường như không có thói quen ngâm mình trong bồn tắm, nhưng ở trên thế giới này thì việc có vẻ không phải là vậy.
Khi bạn bận bịu, tôi nghĩ rằng tắm vòi hoa sen thì cũng ổn thôi, nhưng khi mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả thì thực sự nên ngâm mình trong nước nóng. Tắm bồn đúng là tuyệt vời nhất.
Các cơ mặt tôi dãn ra tới mức muốn buông lơi do tắm bồn quá dễ chịu, và vào khoảnh khắc đó Ranze-san nói với một khuôn mặt nghiêm túc.
“Cậu biết không, ta… Vào một ngày nào đó, không chỉ với nơi này, mà thậm chí còn cả nhiều thành phố và làng mạc khác trên vương quốc, ta muốn xây dựng những bồn tắm công cộng. Mà không, không chỉ mỗi trên đất nước này, ta muốn tất cả mọi người biết tới cái điều tuyệt vời như vậy tồn tại. Bất kể quốc gia, chủng tộc nào. Dẫu vậy, ngày nay với những cuộc chiến tranh vô nghĩa, ta không có đủ thời gian, và gặp phải những khó khăn, tiền bạc cũng không đủ nữa.”
“…”
“Mặc dù vậy, ta mơ tới một ngày mà tất cả con người ở mọi quốc gia có thể thôi lo âu, và cùng nhau khỏa thân tắm bồn, cứ như là thế này.”
“…”
“Cậu có thể gọi ta là một người lý tưởng hóa, hay là một tay mơ mộng hão huyền, hoặc là thế nào thì tùy. Nhưng có gì sai khi nói về những mơ ước của bản thân sao? Vấn đề không phải là cậu có nhận thức được hay không, mà là chỉ bằng cách mơ mộng, cậu có thể đặt nỗ lực vào những bước đi, dù chỉ một chút, tiến tới phía con đường của mình. Suy cho cùng… Cậu chỉ sống có một lần. Liều lĩnh, bất khả thi, cứ chiến đi! Cậu sẽ để lỡ thời cơ nếu như không có ước mơ, phải chứ?!”
Ranze-san cười cợt khi nói vậy.
“Aaaa… Tôi thực sự không nói được nên lời ở đây… Đúng như mong đợi, bồn tắm quả là vi diệu. Chúng thậm chí có thể khiến con người bộc lộ những cảm xúc thật lòng… Chà, dù sao thì cả tôi cũng thấy hơi phiền phức và muốn than vãn một chút. Mà thôi quên chuyện đấy đi.”
Đối với Ranze-san, người nói những điều đó nghe khá là cô độc, tôi đáp lời.
“… Thỉnh thoảng hãy lại mới tôi tới đây để tắm bồn nhé. Vào lúc đó, tôi cũng sẽ cố gắng mời một vài người quen ở công hội tới.”
Ranze-san choáng váng trước những lời tôi nói–.
“Được!”
Cuối cùng đã mỉm cười.
“…”
Zakir Gilford đang bước đi trong Lâu Đài Tsezaar với một bộ mặt dữ tợn.
Sau đó, mấy người đàn ông trong bộ giáp phục sang trọng, không như cái mà Zakir đang mặc, tiến tới từ hướng đối diện.
Thấy vậy, Zakir cau mày còn nhiều hơn.
Dần dần, khoảng cách giữa Zakir và những người kia càng ngắn lại, cho tới khi thủ lĩnh của nhóm chú ý tới Zakir.
Người đàn ông với mái tóc vàng tối màu, và đôi mắt đỏ cũng chứa đựng màu sắc của sự khinh miệt. Mặc dù sở hữu một khuôn mặt điển trai nhưng nhân cách tồi tệ thì đang rỉ ra từ người hắn, và hắn đang mang một biểu cảm không đổi như thể coi thường mọi người.
“Ồ~? Tại sao tại sao, chẳng phải là kẻ mạnh mẽ nhất của quốc gia, Zakir-kun sao~.”
“…”
Zakir cố gắng gật đầu nhẹ một cái và bỏ quả, nhưng nhóm người đi tới hướng này và chặn đường của ông ta.
“Sao lạnh nhạt thế, không phải chúng ta là đồng đội với nhau à?”
“… Cái gì đây.”
Zakir cảm thấy ghê tởm trong thâm tâm.
–Thủ lĩnh đơn vị thứ nhất của Đế Chế Kaiser, Aurius Fencer.
Là cái tên của người đàn ông đó, kẻ gây gổ với Zakir bất kể dù có chuyện gì xảy ra.
“Không không, ta không có vấn đề đặc biệt gì cần phải giải quyết với ngươi hay là gì cả. Nhưng mà… Nn~, ta có nghe một lời đồn thổi. Về tất cả mọi chuyện, cái tên <<Tử Yên>> nhắm tới tĩnh mạng của Bệ Hạ.”
“…”
“Hơn nữa, không thể bắt được <<Tử Yên>>, ngươi để hắn ta chạy thoát… Ôi giời, cái danh <<Kiếm Vương>> hẳn là đã phai tàn rồi.”
“…”
Trước những lời của Aurius, người đàn ông kia cười khinh bỉ.
Ngó lơ đi những người còn lại, Zakir một lần nữa cố gắng thoát khỏi bọn chúng, nhưng Aurius kéo vai Zakir đó đây và thì thầm vào tai ông.
“Đấy là kết cục khi một tên tầm thường mà lại kiêu ngạo như nhà ngươi. Ngay từ đầu, Binh Đoàn số Hai của ngươi đã quy tụ toàn những tên tầm thường, chỉ là một quân tốt được cử đi để vắt kiệt sức mạnh của quân thù trước khi bọn ta tới và nghiền nát chúng thôi.”
“…”
“Chà, đúng ra là ta sẽ không dọn dẹp sau khi nhà ngươi bày bừa ra đâu. Hãy cố gắng đừng để cho Bệ Hạ nổi giận. Nếu mà người bốc hơi mất thì chúng ta sẽ thấy phiền phức lắm đấy, phải chứ? Fuhaha.”
“…”
Không biết có bị lăng mạ bao nhiêu, Zakir vẫn giữ mặt lạnh, ngay cả đến một cái nhăn mày cũng không.
Khó chịu bởi thái độ đó, Aurius tặc lưỡi to một tiếng và đẩy Zakir đi.
“Chậc! Một tên nhạt nhẽo… Đi thôi, các ngươi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Cuối cùng, tất cả những gì Aurius đã làm đó là gây chuyện nhiều hết mức có thể với Zakir trước khi rời đi.
Con người đơn độc còn ở đó là Zakir, tựa lưng vào tường và nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“… Thanh kiếm này của ta, sử dụng với mục đích để bảo vệ cái gì…?”
Không biết ông có nhìn chằm chằm bàn tay của mình bao lâu, câu trả lời cũng không xuất hiện trên đó.
Và rồi, những lời của kẻ đã trốn thoát <<Tử Yên>> lại xuất hiện trong đầu ông.
“… Đúng như ông ta nói. Cảm thấy hân hoan khi giết những kẻ khác… là một việc tệ hại. Điều đó sẽ khiến cuộc sống còn khó khăn hơn gấp cả trăm lần.”
Zakir là một người không thể làm gì hơn ngoài việc cầm kiếm.
Bằng thứ đó, ông đã có thể cứu được rất nhiều người.
Nhưng rồi nhận ra rằng, để cứu một mạng người, ông chỉ có thể giết kẻ khác.
Và vì vậy ngay lúc này, lý do thực sự để tồn tại của ông đang dần bị bóp vụn.
“—Một con tốt, hả.”
Câu đó của Aurius hàm chứa một ý nghĩa khác, nhưng nó vẫn khoét sâu vào trong trái tim ông.
Tôi—Takamiya Shouta, và mọi người trong lớp đang dành những ngày tháng tại Học Viện Ma Thuật Barbador, rèn luyện để tiêu diệt Ma Vương.
Trong khi Zakir-san và chúng tôi không biết, thì những học sinh khác đã tự ý quyết định, và rồi cùng với lão già mặc áo choàng đó… Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên của hắn là Helio à? Bọn họ đã thương lượng với hắn.
Kết quả là chúng tôi bị đưa tới cái Học Viện Ma Thuật này, học đủ mọi loại ma thuật, và nhận những bài tập kiếm thuật. Chuyện đó tôi không thấy phiền hà lắm, nhưng có vẻ như những người khác khá là bất mãn với bài tập cơ bản của Zakir-san, và do tích tụ căng thẳng trong lòng nên họ đã phát điên.
Ngay lúc này tôi đang ở giữa cuộc thảo luận về vấn đề ở học viện, cùng với bạn thuở thơ ấu của mình Araki Kenji và Kannazuki Karen-senpai, ba chúng tôi, tại sân trong của học viện.
“Kannazuki-senpai, chị nghĩ có ổn không khi chúng ta cứ tiếp tục như thế này?”
Khi hỏi vậy, tôi ngay lập tức có thể biết được câu trả lời từ vẻ mặt của Kannazuki-senpai… Chị ấy nghĩ rằng chuyện này không ổn.
Cùng một lý do tại sao mà lại có cuộc thảo luận này…
“Nếu chúng ta cứ tiếp tục như thế thì sẽ hoàn toàn bị cô lập với học viện mất.”
Đúng vậy, kể từ ngày nào đó, mối quan hệ với những học sinh học theo học nơi này từ trước dần trở nên xấu đi.
Lý do hẳn phải là vì tính kiêu ngạo của những anh hùng chúng tôi.
“… Ai là nguyên nhân gay ra cái tình cảnh này cơ?”
“Là lỗi của những gã cùng lớp với Seiichi, Aoyama và bọn chúng.”
Kenji gần như nói hết ra nhưng Kannazuki-senpai thì đang bình tĩnh mà lắc đầu.
“Có thể họ đúng thật là nguyên nhân gây ra chuyện này nhưng mà chủ yếu là vì lý do khác. Đó là—“
“Ủa? Mấy người đang làm gì đằng kia đấy?
Một giọng nói đột nhiên ngắt lời chúng tôi.
Bọn tôi cùng lúc đều quay ra nhìn về hướng mà âm thanh phát ra và thấy ba người đang đứng đó.
“… Kisaragi Masaya.”
Kannazuki-senpai lẩm bẩm khó chịu.
Chỉ cần nhìn hành vi của chị ấy như vậy thôi là tôi đã hiểu ra tất cả.
… Ba kẻ đó là nguyên nhân chính mà Kannazuki-senpai đang nói tới.
“Xin đừng lườm tôi như vậy, Kannazuki-san. Làm thế sẽ uổng phí đi khuôn mặt xinh đẹp của cậu đấy có biết không?”
Người đang đưa ra những lời cảnh báo phù phiếm mà không hề do dự đó là Kisaragi Masaya.
Học sinh năm ba, cũng như Kannazuki-senpai và là thủ lĩnh của một nhóm thần tượng nổi tiếng không chỉ riêng tại Nhật Bản mà còn cả trên khắp thế giới.
Sự thực là Kisaragi-senpai, với mái tóc nâu óng mượt và khuôn mặt có duyên của anh ta, cứ tiếp tục mê hoặc rất nhiều phụ nữ.
Và trên tất cả, anh ta là từng là đội trưởng của một câu lạc bộ bóng đá. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ta đã nhường vị trí của mình cho Aoyama và rời khỏi câu lạc bộ, với lý do là thời gian đi chơi đây đó của anh ta sẽ bị rút ngắn lại hay là mấy thứ ngớ ngẩn tương tự, phải không nhỉ?
“Vậy thì? Mấy người đang nói chuyện gì thế? Chúng tôi cũng muốn tham gia.”
“… Không liên quan tới chúng mày, mấy thằng tạp chủng.”
“Quào! Đáng sợ quá~! Nhưng mà, ép một cô gái hung dữ phải đưa ra ý kiến cũng thú vị đáy chứ.”
Đang bị Kannazuki-senpai lườm và nở một nụ cười tàn độc đó là Ooyama Tsuyoshi.
Với làn da rám nắng và cơ bắp vạm vỡ, mang sắc thái của cà phê mô-ca và mái tóc đỏ phong cách Mohican.
Cũng ở trong câu lạc bộ Quyền Anh trước đây như Kenji nhưng rồi anh ta cũng đưa là một lý do ngẫu nhiên nào đó và thôi không tham gia câu lạc bộ nữa.
Thuộc cùng nhóm thần tượng như Kisaragi-senpai, vẻ ngoài tràn đầy hoang dại của anh chàng cũng khá nổi tiếng với các nữ sinh.
Phía sau Ooyama-senpai, một người với kiểu tóc HKT xuất hiện.
“Tsuyoshi, không sợ mấy cô gái kiểu như vậy phải chứ? Nhìn kìa, cô nàng sợ hãi khắp mình mẩy rồi kia kìa.”
Văng ra một câu căm phẫn Kannazuki-senpai đó là Tougou Rento.
Mái tóc vàng óng màu mè hoa là cành quá mức làm người khác phải phẫn nộ.
Khuôn mặt của anh ta giống với những thành viên còn lại trong nhóm thần tượng của Kisaragi, cũng khá ưa nhìn.
Nhưng tôi chưa từng nghe được điều gì tốt đẹp về anh ta từ những người bạn là nữ giới của mình… Cơ mà, điều đó đúng với tất cả mấy gã đang đứng trước mặt tôi đây.
Đứng phía trước ba kẻ đó, Kannazuki-senpai lườm chúng với đôi mắt giá lạnh.
Dẫu vậy, như thể chẳng hề bận tâm, Kisaragi-senpai tiếp tục nói.
“Nào, nào, đừng thận trọng như vậy chứ. Chúng tao tới đây đơn thuần chỉ vì hiếu kỳ thôi mà. Nghe này, nếu mà không nói ra… thì tao có lẽ sẽ gây chút chuyện đấy, hiểu không?
Nếu trong đám con gái, Nojima và lũ bạn là những đứa tệ hại nhất thì trong đám con trai dám chắc là mấy gã này luôn.
Và có giao thiệp với bọn chúng, là Aoyama, bạn cùng lớp của Seiichi.
Hồi ở Trái Đất, nhóm của Nojima hứng chịu rất nhiều những tin đồn xấu xung quanh, nhưng kể từ khi tới học viện này, bọn họ chưa gây ra bất cứ rắc rối nào. Trên hết, nếu nói chuyện thì bạn sẽ cho rằng bọn họ không tồi tệ như đồn đại.
Nghe thấy lời mà Kisaragi-senpai nói, Kannazuki-senpai đã mang trên mặt một biểu cảm cay đắng được một lúc rồi, sau đó nhanh chóng trở lại như ban đầu, và trả lời thẳng thừng,
“Vậy thì, nào thì nói chuyện. Về lý do mà chúng ta đang bị cô lập trong cái học viện này.”
“Ồ, vậy ra là về chuyện đó.”
Nghe thấy những gì mà Kannazuki-senpai nói, Kisaragi-senpai thốt ra một giọng chán nản.
“Dĩ nhiên là do bọn này rồi.”
Sau đó, hắn ta chỉ tới nhóm của bản thân như thế đó là điều hiển nhiên vậy.
“Mày nói bọn chúng ta đang bị cô lập, nhưng mà cái lão gì đó… Helio-san phải không nhỉ? Khi lão ta đưa ra các điều kiện, thì ngoài việc bắt đeo những chiếc vòng tay này ra, trong số đó còn có một cái nữa.”
“… Là gì?”
“Như-tao-đã nói-… Lão muốn chúng ta phô trương sức mạnh của những anh hùng.”
“Điều đó…”
Chắc hẳn lão ta đã nói mấy điều như vậy rồi.
Tuy nhiên, ngoài việc trang bị cái vòng tay, thì không hẳn là còn những điều kiện khác mà chúng tôi cần phải đáp ứng trọn vẹn tuyệt đối. À dù sao thì, tôi thực sự cũng không hiểu ý nghĩa của những chiếc vòng tay này.
“Hơn nữa, đừng nói về trường học nữa, ngay cả cái thế giới này, làm chủ được hai thuộc tính thôi là đã đáng kinh ngạc lắm rồi. Ấy thế mà chúng ta có thể dùng được đến bốn đấy biết không? Thấy chưa, sức mạnh đặc biệt này đã đưa chúng ta tách rời khỏi bọn chúng. Thậm chí đến những ma thuật được dạy trên lớp, chỉ cần tập luyện một chút là đã có thể tình cờ học được rồi.”
“Đúng-Đúng-, tao đã tham gia một vài những trận đấu tập, tuy nhiên… không phải có quá nhiều nhãi nhép hay sao? Thực sự hài hước lắm đấy. Cứ cái đà này thì đánh bại Ma Vương chỉ là là chuyện cỏn con thôi.”
“Ngoài ra, đến Helio-san còn nói rằng: Thú Nhân, Á Nhân và những chủng tộc tương tự là những sinh vật thấp kém. Đặc biệt với Ma Tộc, là những thuộc hạ của Ma Vương, cho nên mạng sống của chúng chẳng có giá trị gì, lão ta nói vậy đó.”
“Dẫu có vậy…! Tất cả những điều các anh làm đã đi quá giới hạn rồi!”
Kenji, mệt mỏi với những điều mà mấy tên đàn anh đang nói, cậu hét lên.
… Với những điều đã lặp đi lặp lại gần đây, các anh hùng bắt đầu có khuynh hướng coi thường những người xung quanh, và cả bằng việc nhận được những sức mạnh lạ thường không tồn tại trên Trái Đất nữa, những tư tưởng phân biệt đối xử gay gắt đang dần nảy nở.
Không phải như kiểu tận mắt thấy những điều mà mấy tên kia đã làm hay gì đó tương tự, mà là chúng tôi đã thấy Aoyama và lũ bạn tấn công những học sinh ở đây, và rồi ngăn cản chúng lại.
Từ những gì được nghe kể, có một gã đã cố gắng chiếm cảm tình của một cô gái bằng cách khoe khoang sức mạnh của mình. May thay, tình huống xấu hơn đã không xảy ra.
Những tay đàn anh làm Kenji khó chịu biểu lộ một cảm xúc hời hợt, không mấy quan tâm.
“Hử? Mày đang nói cái gì thế? Chúng ta là anh hùng đấy có biết không? Rõ rằng là anh hùng làm gì thì cũng đúng thôi. Suy cho cùng chúng ta sẽ chiến đấu để cứu lấy thế giới mà.”
“Kenji… Nếu cậu mà bộp chộp quá thì tôi sẽ cho cậu nhừ tử đấy, hiểu chưa?”
“Lạnh lùng quá đấy… Thực sự là cái đam mê đó phiền phức đến chết mất thôi.”
“Aaaaaa?!”
Thật sự, không khí đúng như một quả bom nổ chậm.
Dẫu vậy, Kannazuki-senpai đã chen ngang vào bầu không khí đó.
“…Sao cũng được, Kenji, Shouta, đi thôi.”
“Không, nhưng mà…!”
“Không sao cả.”
Bị Kannazuki-senpai gọi một cách gay gắt, Kenji thấy miễn cưỡng nhưng đành phải lùi bước.
Và rồi, khi đi ngang qua Kisaragi-senpai và đám bạn, anh ta nói đủ to để chúng tôi có thể nghe thấy.
“Chằng phải kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh sao? Ngay cả xã hội trên Trái Đất cũng vậy, con người bị đá đít, bị sử dụng, hoặc là bị nghiền nát. Đó là lý do mà chúng ta, những kẻ mạnh mẽ, chỉ đang sử dụng những đặc quyền đó thôi. Tại sao ngay cả điều đó mà chúng mày còn không hiểu nổi thế.”
Kannazuki-senpai phớt lờ đi giọng nói đó và cùng với chúng tôi quay trở lại hướng tòa nhà của học viện.