Sau khi cô bé ăn xong Katsudon, tôi quyết định đi hoàn thành mục tiêu ban đầu mà Louise đã nhờ.
【Vòng Cổ Nô Dịch】có một hiệu ứng rất tàn bạo, nếu bạn cố sức gỡ ra thì nó sẽ khiến người đeo phải chịu một cơn đau ghê gớm, và viễn cảnh tệ nhất đó là khiến người đeo tử vong.
Bởi vậy mà thứ đó đã bị cấm sử dụng trên khắp các quốc gia trên toàn thế giới, nhưng có vẻ là Đế Chế Kaiser đãkhông ban bố giới hạn đó.
Mà dù sao thì ưu tiên hàng đầu của tôi lúc này là tháo chiếc vòng cổ cho cô bé ở trước mặt mình đây.
Có chăng chỉ là một chút, nhưng tôi muốn bé cảm thấy dễ chịu hơn, cho nên tôi cúi mình xuống ngang với tầm mắt của cô và thử nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
“Giờ anh sẽ tháo chiếc vòng cổ đang bó buộc cổ em.”
“-?! …Anh không làm được đâu.”
“Ừ, anh nghĩ phản ứng của em không sai. Suy cho cùng thì người ta đã nói rằng chỉ có kẻ thiết lập chiếc【Vòng Cổ Nô Dịch】mới có thể tháo được nó.
“Đừng lo! Hãy để mọi chuyện cho Onii-san này giải quyết!”
Tôi trả lời tràn đầy tự tin trước vẻ tuyệt vọng của cô bé, bởi dù chỉ một chút, nhưng tôi cũng muốn tiếp thêm hy vọng cho bé.
Bản thân tôi rất sợ chỉ số quái vật của mình, bởi người đời có câu quyền lực càng cao, lạm quyền càng dễ.
Nhưng mà nếu sức mạnh của tôi có thể cứu được người khác thì tôi sẽ không ngần ngại dù chuyện có lớn nhỏ ra sao.
Đó là lúc duy nhất tôi có thể cảm thấy hãnh diện về sức mạnh này.
Tôi đưa tay ra tới chiếc vòng trên cổ cô bé.
Khả năng là ma thuật【Khỏe Lại】do tôi tạo ra sẽ không có tác dụng với chiếc vòng này.
Suy cho cùng thì【Khỏe Lại】là một ma thuật giúp chuyển đổi hiệu ứng 『Nguyền Rủa』 thành『Ban Phước』.
Bên cạnh đó, để xóa bỏ hiệu ứng của【Vòng Cổ Nô Dịch】thì chỉ có kẻ thiết lập mới có thể làm được, còn những thứ như ma thuật có tác dụng gỡ bỏ chiếc vòng cổ thì không tồn tại.
Vì vậy tôi cần phải tạo nên một ma thuật mới.
Dứt khoát tôi sẽ không làm rối tung mọi chuyện lên như cái lần tạo phép【Khỏe Lại】nữa đâu, được chưa?! Tôi nghiêm túc đấy!!
Vẫn việc ấy, tôi nên tưởng tượng ra hình ảnh nào để giải thoát cô bé khỏi chiếc【Vòng Cổ Nô Dịch】đây? Sau khi nghĩ tới đó, tôi dừng lại.
…Hử? Còn khó hơn cả lần khi tôi tạo phép【Khỏe Lại】nữa, không thể tưởng tượng được gì à??
C-chưa xong đâu! Còn quá sớm để bỏ cuộc! Ph-phải rồi, tôi chỉ cần nghĩ tới hình ảnh phỏng theo việc giải thoát nô lệ.
Hể… N-nô lệ? Hầu cận?… TÔI KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢCCCCCCCCCC––!
À không, không phải là không có gì, mà thực ra có một thứ dùng được.
Nhưng mà bạn biết gì không? Kiến thức mà tôi có về việc giải phóng nô lệ đó là–––
“Tổng thống L*ncon…!” (TLN: Lin-côn nhé :v)
TRỜI Đ*******************!!!
Tôi lại làm vậy rồi! Nhìn mặt mọi người kìa! Bọn họ đang tỏ ra như thể muốn nói rằng『Eeeh……Tổng thống L*ncon à? Cái gì thế?』!!
Tôi muốn chuồn khỏi đây ngay lúc này.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay mà tôi giơ ra phát sáng lên, ánh hào quanh bay tới chiếc vòng cổ của cô bé, và khiến nó vỡ tung ra vào khoảnh khắc mà ánh hào quang chạm đến.
“Uwaah!! Nguy hiểm!”
Tôi né các mảnh vỡ khi chúng bắn ra với một lực rất mạnh.
Nhân đây, vì tôi đã tích lũy được kinh nghiệm qua những bài tập kiểm soát kỹ năng cùng với Louise, nên tôi đã có thể chuyển động cơ thể theo ý muốn, trên một mức độ nào đó. Trong khi chưa hoàn thiện thì các kỹ năng của tôi đã bắt đầu tăng thêm phần hung bạo.
May mắn thay, bé gái không hề hấn gì, hóa ra những mảnh vỡ chỉ bắn tới mỗi chỗ tôi… Tôi băn khoăn rằng tại sao nhỉ?
Ngoài ra, phải mất một lúc thì cô bé mới nhận ra rằng chiếc vòng cổ đã bị tháo rời, cuối cùng cô chạm nhẹ vào cổ mình, xác nhận rằng ở đó đã không còn cái vòng nữa.
“Thấy chưa, xong rồi đấy!”
Dù cuối cùng tôi đã mắc phải một mớ hỗn độn to ơi là to nhưng mà đã xoay xở được để tháo chiếc vòng cổ ra, cho nên việc đều ổn thỏa cả, nhỉ! Tôi hớn hở hãnh diện một cách vô lý với cái lô-gíc đó, nhưng rồi tôi nghe thấy một giọng nói trong đầu.
『【Tạo Tác Ma Thuật】đã được thực hiện. Do đó ma thuật giải phóng【Tổng Thống L*ncon】đã được sáng tạo.』
Xin lỗi… Có vẻ như vẫn chưa ổn thỏa lắm…
Mặc dù tôi đã nghĩ siêu cẩn thận về chuyện đó rồi, ấy thế mà cuối cùng cái ma thuật mang tên kỳ quái đó lại được tạo ra!
Trước hết, thay vì tên của một ma thuật thì đúng hơn đó là tên của một con người đúng chứ?! Ý tôi là, bởi vì tôi đã hét lên, nhưng mà vẫn hơi…!
Vẫn mang trên mình một dáng vẻ đầy tự hào, còn tâm trí tôi thì đã rơi vào cảnh đau đớn khổ cực, và rồi phần chủ giải của ma thuật mới tạo nên hiển thị trong đầu tôi.
『Ma Thuật Giải Phóng:Tổng Thống L*ncon』….. Đây là một ma thuật có thể giải thoát nhiều thứ khỏi mọi giới hạn và trói buộc.
Kể cả thế thì cái hiệu ứng này vẫn khá là điên cmn rồ như thường lệ!
Khi đọc xong hiệu ứng thì tôi được biết rằng ma thuật này không chỉ có tác dụng để giải phóng cho mỗi nô lệ mà có vẻ như nó còn có thể ép nhiều loại ma thuật giam cầm và những phép tương tự kích hoạt nữa nhỉ!?
Khỉ thật… Đúng như mong đợi từ Tổng Thống của vùng Đất Tự Do… Ai đang phỉ nhổ ra những lời văn hoa như thế này đấy?…–––– Tôi hử…
Trong khi đang tự mình tham gia vào một cuộc nori-tsukkomi đượm buồn thì Louise gọi tôi từ phía sau. (Nori-tsukkomi là khi người nói tạm ngưng tsukkomi lại và nói ra những câu cợt nhả một lúc trước khi chốt câu vặn lại.)
“Shishou. Điều này… ta có thể gọi là thành công đúng chứ?”
“Ừ, chắc rồi.”
Khi chiếc vòng cổ được gỡ ra, tôi kiểm tra lại bằng kỹ năng『Giới Nhãn』,và cái mục【Trạng thái:Nô Lệ】cũng đã hoàn toàn biến mất biệt tăm.
“…Làm sao có thể… không đùa chứ…”
“Hm? Sao thế?”
Nhận thấy động thái bất chợt từ cô bé, tôi lên tiếng gọi, nhưng mà rồi sau đó, cô bé bắt đầu khóc.
“U…uuu… *Sụt sịt*”
“Cái?! Cái-… Sao em lại khóc?!”
“Nàyy Nàyy! Seiichi-san làm bé gái khóc kìa!”
“Lorna-san, làm ơn câm nín đi!”
Tôi vặn lại Lorna-san khi cô ta cố gắng khiến cuộc đối thoại thêm phần kỳ quặc, và vì tôi không biết phải làm gì cho nên chỉ có thể cảm thấy bối rối.
Trong khi đang gặp phải tình cảnh đó thì Saria, người đang lẳng lặng theo dõi toàn bộ những sự việc từ nãy tới giờ, tiến tới và ôm lấy cô bé.
“Đây, đây, ổn rồi~. Em hạnh phúc đến phát khóc phải không~?”
“…*Sụt sịt*… Un”
“Đúng vậy hử… Không biết việc gì đã xảy ra nhưng mà bé gái này đã bị hại bởi chiếc【Vòng Cổ Nô Dịch】, một công cụ dành cho giai cấp hạ lưu sử dụng. Và thế nên, được giải thoát khỏi nó làm cô bé không khỏi hạnh phúc đấy.”
Khi tôi nhận ra thì Al cũng đã đến bên và xoa đầu cô bé.
“Nhòm nhèm, nhòm nhèm, ta thực sự không biết đã có gì xảy ra nhưng mà tốt cho nhà ngươi, tóp tép, tóp tép.”
“Mi kiếm được tô Katsudon từ khi nào thế?!”
Rurune thì lúc nào cũng vậy.
Một lát sau, cô bé được Saria và Al an ủi cuối cùng cũng nín khóc và mở miệng nói.
“…Nn, cảm ơn chị.”
“Đừng suy nghĩ nhiều về việc ấy!”
Thấy cô bé đang gạt những giọt lệ trên khóe mắt và thành thật cảm ơn, Saria cười hạnh phúc.
“…Tên em là Olga Carmellia.”
“Em là Olga-chan à? Tên chị là Saria! Rất vui được gặp em!”
Nói thế nào bây giờ nhỉ.
Saria lúc nào cũng dễ dàng kết bạn và mở lòng với những cô gái khác!
“…Nn, Saria Onee-chan.”
“Onee-chan? Chị á? Ehehe, ngượng quá đi à.”
Cô ấy thậm chí còn được gọi là Onee-chan á!?
Tôi không thể làm gì khác ngoài nhún vai trước bản tính chăm lo tới người khác của Saria.
Sau đó, cô bé–––– Olga-chan liếc mắt tới hướng Al.
“…Tên của Onee-chan là gì?”
“Hm? Ồ chị á? Chị là Altria.”
“…Altria Onee-chan?”
Tôi tưởng rằng Al sẽ ngớ người ra ngay khi được gọi là Onee-chan cơ, thế mà giờ cô ấy mới lộ rõ ra vẻ bối rối.
“E-e-em nên làm gì đây, Seiichi? Được cô bé Olga này gọi là Onee-chan thì có hơi… em cảm thấy… ấm lòng?”
“Không phải đó là hạnh phúc à?”
Nói vòng vo như thế để làm gì.
Trong khi tôi bình tĩnh đáp trả thì không hiểu vì sao mà Rurune tự dưng ưỡn ngực tự hào và tuyên bố một cách thừa thãi.
“Olga phải không. Ta là hầu cận của Chủ Nhân, phục vụ ngài với danh nghĩa là một hiệp sĩ, Rurune!”
“…Đồ ham ăn?”
“Tại sao!? Tại sao ngươi lại gọi hai người đó là Onee-chan mà lại không gọi ta như vậy?!”
“Ta nghĩ đấy là do cái thói của mi đó. Hay đúng hơn là nhà mi muốn được gọi là Onee-chan hử…”
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì Olga-chan đi tới chỗ Louise từ phía của Saria.
“…Onee-chan.”
“Hm? Chuyện gì thế?”
“…Chị tên là?”
“Àa, nói mới nhớ, chị vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Tên chị là Louise. Rất vui được gặp em, Olga.”
“…Un, Louise Onee-chan.”
Louise có vẻ khá là sốc theo như cái cách mà cô ấy trợn tròn mắt ra sau khi nghe Olga nói.
“…Onee-chan, hử… Vì chị chỉ có mỗi anh trai cho nên nghe có phần… dễ chịu.”
“Hahaha. Đúng thật, Louise không có anh chị em nào khác ngoài anh cả.”
Bởi Louise là em gái cho nên dường như cô ấy có một khát khao, đó là được gọi bằng một tiếng Onee-chan, và kết quả cho thấy một phản ứng còn hơn cả kỳ vọng.
Khi tôi nở một nụ cười gượng trước tình cảnh của Louise thì Olga-chan kéo áo choàng của tôi.
“…Tên.”
“Anh hả? Anh là Seiichi. Rất vui được gặp em, Olga-chan.”
“…Nn, Seiichi Onii-chan.”
Lúc nói vậy, Olga khẽ mỉm cười.
…Cái gì đây… cảm giác này…
Tôi đã từng được Miu– em gái Shouta, gọi là Onii-chan, nhưng mà khi được Olga-chan gọi như vậy thì một cảm giác khó tả chạy dọc qua cơ thể tôi.
Tôi không thể nói rằng Al đang làm quá lên được nữa…
Khi tôi nghĩ về điều đó thì Lorna-san nói một cách hào hứng.
“Olga-chan! Chị tên là Lorna!”
Cô ấy nói vậy xong thì Olga nấp sau lưng tôi và lẩm bẩm.
“…Em ghét chị ta.”
“Tại saoooooooo?!”
“…Bởi vì cô độc ác.”
Có vẻ như ấn tượng ban đầu của Olga về Lorna-san hẳn là đã xấu đi mất rồi.
Sau khi hoàn tất phần giới thiệu bản thân thì cuộc thẩm vấn Olga lại được tiếp tục. Chỉ khác là người thẩm vấn lần này là Louise, vì lúc trước khi Lorna-san cố gắng xét hỏi thì cô bé chẳng nói chẳng rằng gì cả. Thêm vào đó, chúng tôi cũng trực tiếp tham gia vào cuộc tra hỏi lần này… Tôi được nghe kể rằng Lorna-san là một người thẩm vấn xuất sắc nhưng đã bắt đầu đặt ra nghi vấn rằng liệu đó có phải là lời dối trá hay không rồi đấy.
“Vậy thì… Olga. Tại sao em lại tấn công Bệ Hạ?”
“…Em, thực ra không muốn làm vậy nhưng mà, trên bảo dưới không nghe…”
“Đúng như dự đoán…”
Louise nhăn mày trước câu trả lời của Olga.
Chúng tôi đã lường trước được việc ấy nhưng không phải kiểu như là Olga tấn công Ranze-san vì cô bé muốn vậy.
Tất cả là bởi mệnh lệnh của【Vòng Cổ Nô Dịch】. Về cơ bản thì không có cách nào để chống lại mệnh lệnh bởi vì cơ thể của họ sẽ tự chuyển động theo lệnh được giao. Nếu mà cô bé chống cự thì sẽ nhận phải cơn đau ghê gớm.
Nghĩ tới cảnh đó, tôi cũng bất giác nhăn mày, và khi Olga trông thấy thì cô bé liếc nhìn tôi với một vẻ buồn khổ.
“…Xin lỗi, Seiichi Onii-chan. Em đã được giao mệnh lệnh【Giết Tất Cả Nhân Chứng】, nhưng mà không thể chối cãi rằng em đã tấn công Onni-chan…”
“Anh cũng xin lỗi.”
Olga-chan không ngờ là tôi cũng xin lỗi cho nên đôi mắt của cô bé trợn tròn kinh ngạc.
“Dù anh chỉ búng nhẹ lên trán Olga-chan nhưng chắc ảnh hướng lớn lắm nhỉ? Em có đau không?”
“…Nn, em ổn. Em chịu đau quen rồi…”
Biểu cảm của Olga-chan khi nói vậy, trông buồn bã và đáng thương đến khó tin.
Nhìn thấy vậy, chúng tôi cảm thấy như nghẹt thở và rồi cô bé tiếp tục nói nhỏ nhẹ.
“…Như anh chị thấy thì em là một Miêu Thú Nhân. Nhưng mà… em còn là một Đứa Trẻ bị Nguyền Rủa nữa.”
“…Đối với Thú Nhân thì màu đen là màu tượng trưng cho tai ương và điềm gở. Đó là lý do mà em từng bị mẹ đánh rất nhiều. Em toàn bị gọi là『Đứa Trẻ không Mong Muốn』.”
“…Nhưng mà em muốn được người khác công nhận. Muốn được cưng chiều. Muốn được tươi cười. Muốn được yêu thương…! Nhưng việc đó sẽ không bao giờ xảy ra vì em đã bị bán cho Đế Quốc Kaiser làm nô lệ.”
Trước những lời nói kinh hoàng phát ra từ miệng Olga-chan, thì tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là im lặng lắng nghe.
Với bậc phụ huynh ghét bỏ em, đối xử với em như một đứa trẻ bỏ đi, thì thật là một ký ức bơ vơ khắc nghiệt khi mà tuổi đời của em còn quá trẻ.
Còn gia đình của tôi thì rất hòa thuận. Tôi cứ tưởng rằng đó là chuyện thường tình nhưng mà không phải vậy.
Cha mẹ yêu thương tôi vô điều kiện, bất kể tôi có ra làm sao. Họ thật tuyệt vời, và trên hết là tôi cảm thấy mình thật có phúc.
“…Sau đó, em đã sớm được mua. Những kẻ mua em là một nhóm sát thủ nằm dưới trướng Hoàng Gia. Ở nơi đó, em–––– đã được học những kỹ thuật ám sát.”
Một đứa trẻ như thế này, bị đào tạo để trở thành sát thủ…
“…Bởi vì em vẫn còn nhỏ, nên không làm cho đàn ông thỏa mãn được. Nhưng thay vào đó, em đã giết rất nhiều người. Đó, là tất cả giá trị mà em tồn tại trong mắt bọn chúng. Thế nên em thật… dơ dáy. Mặc dù là hãm hại Nhà Vua theo chỉ thị nhưng bàn tay của em thì vẫn còn dơ vết.”
Nói vậy xong, Olga cúi mặt xuống.
…Đứa trẻ này, chỉ thấy được giá trị của bản thân qua việc giết chóc.
Bởi vì từ bé, cô đã bị cha mẹ đối xử nhẫn tâm, và cô bé chưa từng có cơ hội để cảm nhận được tình yêu thương đích thực.
Khi nghĩ vậy, cơ thể tôi tự động di chuyển theo bản năng. Tôi kéo Olga vào lòng, ôm lấy cô bé trông thật mỏng manh dễ vỡ.
“Ổn rồi. Olga-chan không dơ dáy. Bởi vì, một kẻ thật sự ô uế… thì ngay cả khóc cũng không thể.”
Olga-chan đang khóc.
Khác với vừa rồi, đây là những giọt nước mắt buồn bã.
Nếu chúng là những giọt nước mắt của niềm hân hoan thì em cứ khóc đi cho thỏa lòng. Còn không ai lại muốn trông thấy em khóc trong buồn rầu cả. Khi nhẹ nhàng xoa đầu và xoa lưng cho cô bé, tôi tiếp tục nói.
“Thấy không, nếu như em muốn được cưng chiều, thì anh sẽ làm vậy, bao nhiều tùy ý. Nếu em muốn vui cười, thì tất cả mọi người sẽ cùng cười với em thỏa thích. Ngoài ra… nhìn này.”
Tôi cởi mũ trùm đầu ra và để lộ ra màu của mái tóc mình.
“Thấy chưa? Cũng giống em, tóc anh màu đen này, đúng không? Và hơn nữa là mắt anh cũng vậy. Nhìn hai ta trông rất giống anh em ruột đấy nhỉ? Dẫu cho khuôn mặt có khác nhau…”
“An…anh em ruột…?”
“Yup yup. Mà từ giờ em tính làm gì hả Olga-chan?”
“…Em không còn gì để làm. Bởi vì em không còn nơi nào để về nữa cả…”
“Vậy thì, em ở cùng với bọn anh không phải là sẽ ổn thôi sao.”
Trước đề nghị đó, Olga-chan ngẩng lên nhìn tôi, khuôn mặt mang một vẻ ngạc nhiên.
Nhưng rồi cô bé lại cúi mặt xuống, lắc đầu từ chối ngay.
“…Không được. Nếu em ở cùng với Seiichi Onii-chan thì anh cũng sẽ bị Đế Quốc Kaiser nhắm tới mất. Những kẻ phản bội sẽ không được tha thứ, bất kể có là nguyên nhân nào đi nữa.”
“Hiểu rồi. Nếu vậy thì anh sẽ bảo vệ em bằng toàn bộ sức mạnh của mình.”
Olga lại ngẩng mặt lên và nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tôi… Thành thật mà nói, tôi cảm thấy khá khó chịu. Thêm nữa là nói tới Đế Quốc Kaiser, nơi bạn bè tôi… Shouta và những người khác đã bị vương quốc đó triệu hồi làm anh hùng.
Đó là một quốc gia không đoái hoài đến việc cấm sử dụng【Vòng Cổ Nô Dịch】 , cho nên tôi cảm thấy nỏng lòng nóng ruột.
Shouta và những người khác có an toàn không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì có tin đồn rằng bọn họ đã bắt đầu theo học tại một học viện.
Bao gồm cả chuyện đó, nếu có bất cứ điều gì xảy ra với những người bạn của tôi thì–––– tôi tuyết đối sẽ không tha cho chúng.
Có chăng bị gọi là quái vật đi nữa thì tôi tự tin rằng mình sẽ đập tan mọi xiềng xích trói buộc và nổi cơn tam bành.
…Nhưng giờ tôi có thể làm được gì để bảo vệ Olga-chan đến từ Đế Chế Kaiser đang đứng trước mặt mình đây?
“…Có, thật là ổn không…?”
“Ừ.”
“…Anh sẽ cưng chiều em như vừa rồi nữa chứ…?”
“Anh sẽ làm vậy bao nhiêu tùy em muốn. Anh không quan tâm nếu như tóc em rối tung rối mù lên đâu nhé!”
“…Anh có cười em không?”
“Không phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Thực sự, anh bản chất là một người ồn ào cho nên em cứ liệu hồn đấy. Anh sẽ không cười một mình đâu, bởi vì em cũng sẽ phải cười cùng với anh đấy, biết chưa?”
Nghe thấy lời tôi nói, Olga-chan lại òa khóc. Nhưng lần này không phải là những giọt nước mắt buồn bã nữa, mà là vui sướng, cho nên hãy cứ khóc cho lòng cho nhẹ nỗi lòng.
Ôm Olga-chan sát bên người, tôi nhẹ nhàng vỗ lưng bé và nhìn về hướng Louise.
“…Đã nói điều đó thì… Louise, Cô có thể để tôi trông nom cho Olga-chan được không?”
Nếu cứ tiếp tục cuộc đối thoại lâu dài này thì cũng ổn thôi, nhưng Olga-chan là thủ phạm tấn công Ranze-san và cũng là một người quan trọng biết thông tin về Đế Chế Kaiser.
Đó là lý do, không đời nào họ lại dễ dàng trao cô bé cho tôi như thế––––.
“Ổn thôi. Bởi vì là Shishou mà.”
“Tôi e rằng!?…”
Vừa xong Louise đã cố giải quyết tình hình chỉ bằng mỗi một từ Shishou!
Tôi dễ dàng được ủy quyền. Hử? Lạ nhỉ.
“Ngay từ đầu thì con đã muốn Shishou chăm sóc cho cô bé rồi.”
“Vậy hả?”
“Cả Bệ Hạ và con đều có ý định bảo vệ đứa trẻ này. Con không thể ra tay trừng trị một đứa bé như vậy được. Mà trái lại, đề nghị rằng con nên bảo vệ đứa trẻ này đã được đưa ra, nhưng mà con là một kỵ sĩ có trách nhiệm bảo vệ Bệ Hạ cho nên không thể trông coi Olga-chan tới mức đó được. Có lẽ để cô bé lại cho anh trai con chăm sóc cũng được nhưng mà anh ấy cũng hơi bận rộn, thế nên là…”
“Hmm, anh ta có vẻ bận thật, mà giờ cô mới nhắc đến điều đó.”
Đó là lý do, nếu có thể, con muốn giao cô bé cho Shishou. Nếu là Shishou thì dù Đế Chế Kaiser có gửi sát thủ tới, thì cố bé cũng vẫn sẽ tuyệt đối an toàn.”
“Tuyệt đối an toàn… Sao cô biết rõ thế?”
“? Bởi vì là Shishou, cơ mà…?”
“Tôi là một thằng ngốc khi đã cảm thấy lo lắng trước khi hỏi!”
Cái từ『Shishou』, dần dần đã biến thành một từ sử dụng cho mọi lý do.
“Haa… Ổn rồi. Trong mọi hoàn cảnh, anh từ giờ sẽ ở bên cạnh em, Olga-chan.”
“…Nn, hãy chăm sóc cho em, Seiichi Onii-chan.”
“Yay! Olga-chan sẽ ở cùng với chúng ta!”
Sau đó, Saria choàng tới và ôm lấy Olga-chan.
“…? Saria Onee-chan nữa ư?”
“Không chỉ có mình Saria mà chị cũng sẽ ở bên em nữa.” (Al)
“Hừm, từ đầu thì ta đã là kỵ sĩ của Chủ Nhân cho nên chúng ta sẽ đi cùng nhau.” (Rurune)
“…Altria Onee-chan và đồ ham ăn…” (Olga)
“Oi! Đừng có gọi là là đồ ham ăn nữa đi!” (Rurune)
“Không đâu, sự thật là thế mà.” (Seiichi)
“Cả người nữa à, Chủ Nhân?!” (Rurune)
Nhận ra từ trước tôi đã có suy nghĩ rằng Rurune là một kẻ ham ăn cho nên nó trông thất vọng thấy rõ.
“…Được rồi. Mình chỉ là đồ ham ăn. Được, được rồi…”
“Không cần phải chán nản như thế… Suy cho cùng mà nói thì ta cũng khá yêu mến cái cách mà Rurune ăn mọi thứ trông ngon miệng đến thế nào mà.”
“T-thật chứ? Chủ Nhân…”
“Yupyup, thế nên là vui lên đi.”
“…Vâng! Kể từ giờ em sẽ dâng hiến bản thân cho đồ ăn còn nhiều hơn trước nữa!”
“Cái hiến dâng của mi có hơi kỳ quặc đấy.”
Cái quái gì thế. Rurune không có vẻ gì là sẽ thay đổi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Mà không, đó là điều tốt, cơ mà…”
Cứ như thể chuyện thoáng chốc qua chỉ là một lời giả dối, chúng tôi hiện tại đang tràn ngập trong một bầu không khí hài hòa, êm ái.
“Xi-n hãy cho tôi tham gia với!”
“…Không. Em không thích người này.”
“Tại saoooooooo?!”
Dương như Lorna-san bị Olga-chan khá là ghét… Hoặc là tôi nghĩ vậy, nhưng cái nụ cười he hé hướng tới Lorna-san đang cúi gằm đầu xuống kìa thì tôi không nghĩ là cô bé thực sự ghét Lorna-san đâu.
“…Hận thù về chuyện đồ ăn đáng sợ lắm đấy có biết không.”
Chính xác. Có khi cuối cùng cô bé cũng ghét Lorna-san thật. Tôi chắp tay lại và cầu khấn cho cô ấy.
“À phải rồi, cuối cùng cô muốn tôi làm gì ấy nhỉ?”
Khi vấn đề của Olga-chan đã êm thấm được tương đối thì tôi hỏi Louise.
“À, là lời thỉnh cầu Shishou bảo vệ Bệ Hạ trong khi con vắng mặt.”
“Ể? Tôi làm vệ sĩ cho Ranze-san á? Mà đúng hơn là cô sẽ đi đâu à?”
“Vâng. Thực ra có một người được gọi là【Hắc Lạc Hầu】cùng chung nhiệm vụ với con. Nhưng khác ở chỗ là anh ta chủ yếu đi tuần xung quanh Vương Quốc Winberg và giải quyết nhiều vấn đề trên đường làm nhiệm vụ. Mà mới đây, anh chàng【Hắc Lạc Hầu】 này đã liên lạc với con và báo cáo rằng có vẻ như quái vật quanh vùng biên giới đã bắt đầu hoạt động mạnh hơn.”
“Hiểu rồi… Thế nên là cô muốn nhờ tôi giúp đỡ chứ gì?”
“Đúng như người nói.【Hắc Lạc Hầu】được biết đến với cái tên bậc thầy bảo hộ thì anh ta cũng chỉ là một con người. Nếu tập trung vào nơi này thì anh ta sẽ không thể đến bất cứ nơi nào khác, cho nên con sẽ huy động bình đoàn Valkyrie tới đó.”
“Ra chuyện là như vậy… Nhưng mà việc quan trọng như thế, thì thay vì giao cho tôi, không phải sẽ tốt để cho một người khác, như là một anh lính xuất sắc trong cung điện làm hay sao?”
“Không, nếu có so sánh với Shishou thì kiểu gì họ cũng không đáng tin cậy bằng người… Ngoài ra, mặc dù con nói là bảo vệ, nhưng không có nghĩa là người phải ở mọi lúc mọi nơi cùng với Bệ Hạ.”
“Thế hả?”
Tôi hơi sốc trước những lời bất thình lình của Louise. Tôi tưởng rằng mình phải ở cùng với ông ta suốt ngày.
“Điều mà con thỉnh cầu đó là, trong khi con vắng mặt, người hãy ở lại thành phố Terveil này. Miễn là Shishou còn ở đây thì con sẽ cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều.”
“Cô có vẻ tin tưởng tôi quá nhỉ, nhưng mà tôi chỉ là một mạo hiểm giả thôi…”
“Shishou. Một mạo hiểm gia đơn thuần thì không thể nào đánh bại được con… 【Bậc Thầy Kiếm Kỹ】này đâu.”
“Được rồi, tôi xin lỗi.”
Tệ rồi đây. Đang có một khoảng trống được hình thành giữa những gì tôi và những người khác nghĩ.
“Chà, tôi đoán là không có vấn đề gì. Nếu vậy thì cứ giao cho tôi. Dù có nói thế đi nữa thì thực sự tôi cũng không có rời khỏi Terveil…”
“Thế là đã đủ rồi. Cảm ơn người rất nhiều, Shishou.”
“Đừng bận tâm. Vậy thì, khi nào cô quay lại thế?”
“Con không định dành quá nhiều thời gian, nhưng chỉ tính riêng việc di chuyển đã mất ít nhất một tuần rồi, con ước chừng vậy.”
“Hiểu rồi… Có thể sẽ tốt hơn nếu tôi cho rằng chuyến đi sẽ cần đến khoảng một tháng.”
“Một lần nữa con xin lỗi vì đã làm phiền người, Shishou.”
“Không sao đâu. Louise, cả cô nữa, cô cũng nên cẩn thận đấy.”
Louise đáp lời tôi với một nụ cười mỉm nhưng vẫn có thể nhận ra.
Rồi kể từ lúc đó, Louise rời đi cùng với kỵ sĩ đoàn Valkyrie.
Nhưng tôi không thể ngừng hồ nghi trước một thế giới tốt đẹp đến mức mà lại để mọi chuyện kết thúc trong êm thấm như thế. Đó là một tuần sau khi Louise và những người khác khởi hành.