Trên bức hình là tôi đang cưỡi Rurune trang nghiêm trong dạng lừa, với tư thế tương tự như Napoleon.
… Cái quái gì thế này.
Hơn nữa, bức vẽ tôi thậm chí còn không đội mũ trùm.
Đôi mắt và mái tóc đen được vẽ lên tùy hứng. Kể từ khi tới đế đô tới giờ, tôi chưa từng thấy ai khác có mái tóc và cặp mắt đen, cho nên dù có nghĩ như thế nào thì trong bức vẽ đó hẳn là tôi.
… Có khi nào cái mũ trùm tuột ra mà tôi không để ý sao? Không thể nào…
Hoặc là do tôi tưởng vậy, nhưng khi ngẫm lại thì tôi đã phải dùng hết sức mình để bám tay vào dây cương của Rurune, vì nó đã chạy một cách điên cuồng, rồi tôi nhận ra là có thể mình đã không giữ được cái mũ trùm thật.
… Nếu vậy thì tôi gắng sức từ trước tới giờ có ích gì…?
Chà, sở hữu một mái tóc và cặp mắt đen là điều hiếm có, nhưng tôi đã xác nhận rằng không phải là không thể, cho nên việc đó không hẳn là thành vấn đề.
Đúng vậy, vấn đề lớn nhất ở đây là —-
“T-thật là một hình tượng hào hiệp.”
“Aah… đây đích thị là dáng dấp của một anh hùng trong truyện cổ tích.”
“Anh ấy oai phong tới nỗi cướp đi trái tim của tôi mất rồi, ngầu quá đi…”
—-Hình tượng tôi đang cưỡi trên lưng Rurune được tôn vinh lên đến độ bất thường.
Bức vẽ trông đẹp đẽ và tôn quý đến mức lố bịch, trông như thể phát ra hiệu ứng âm thanh kiểu “Kiri!!”
…
Mi là tên quái quỷ nào thế?!
Ý tôi là nhìn trông bản thân mình có hơi thon gọn hơn một chút, nhưng mà sao?! Cái quái gì? Chi tiết làm đẹp vô dụng quá thể đáng! Tôi được vẽ giống với một tên đẹp mã khủng khiếp.
… A, có thể người đó không phải là tôi mà là một tên nào khác làm mẫu thì sao?
Nếu ngẫm nghĩ kỹ lại thì không đời nào mà tôi lại được chọn làm người mẫu cả, phải chứ? Có lẽ tình cờ có một gã đẹp mã nào đó với mái tóc cùng đôi mắt đen và cũng cưỡi một con lừa trông giống Rurune.
Hiểu rồi, nếu nghĩ như thế thì tôi có thể chấp nhận được sự thật.
Nhưng mà một tên đẹp mã cưỡi lừa thì… trời ơi, chắc chắn là có một vài những kẻ kỳ quặc ở ngoài kia mà!
“Vậy thì May-san, xin hãy tiếp tục và giải thích tác phẩm của cô.”
“V-vâng… Bức tranh này vẽ một người đặc biệt, người đã truyền cho tôi dũng khí để tham gia cuộc thi này. Người này là người tuyệt vời đã vô địch giải đua Cúp Hoàng Gia bằng một con lừa vào tháng trước. Khoảnh khắc dành chiến thắng của anh ấy là giây phút mà tôi đến tận bây giờ vẫn không thể quên nổi.”
Thực sự cuối cùng thì đúng là tôiiiiiiiii?!
Tôi ngã quỵ xuống ngay tại chỗ.
Cô ấy còn nói rõ rằng giải đua Cúp Hoàng Gia tháng trước nữa! Chẳng có ai khác ngoài tôi chiến thắng bằng một con lừa cả! Không có đường nào để chối cãi rồi!
Ngay từ đầu thì dù sao cũng chẳng có anh chàng nóng bỏng nào khác lại tạo dáng cưỡi lừa ngầu lòi như vậy!
Đối với một người đã chịu thương tổn nặng nề như tôi thì May như đã tiếp tục giáng thêm những đòn tấn công tàn nhẫn vào tôi.
“Hiểu rồi… vậy thì tên của tác phẩm nghệ thuật này là gì?”
“Bức họa có tên là【Dũng Giả】!”
DỪNG LOẠIIIIIII! Tôi sẽ chết vì xấu hổ mất đấy cô có biết không?!
Không chỉ mỗi xấu hổ thôi đâu mà còn dập tan cả cảm giác tội lỗi mất! Tôi xin lỗi! Vì đã là cái loại anh hùng như vậy!
Khi tôi kéo mũ trùm kín lên, xấu hổ quay người đi thì Saria cất tiếng gọi.
“Seiichi ngầu mà, phải không!”
“Ừ… Anh ấy đúng là ngầu thật.”
Đi bác sĩ khám mắt đi! Mà hơn nữa, mấy người đã nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi rồi à?
“Đúng như mong đợi từ Chủ Nhân, đủ quả cảm để khiến lòng người mê mệt.”
“Cái kiểu bình luận gì thế?”
Tôi vô thức bật lại lời của Rurune, nhưng ngay sau đó thì lại cảm thấy ngượng.
Trò đùa gượng gạo gì thế này…!
Nhưng mà gạt khuôn mặt của tôi ra một bên thì tôi nghĩ rằng bức tranh của May rất tuyệt.
Tại thế giới này hẳn là không có có ai biết bức họa về hình tượng của Napoleon, cho nên chắc chắn là May đã vẽ từ những gì đã quan sát và cảm nhận.
Cơ mà khác với bức họa Napoleon là không phải leo núi mà là đang cho lũ chó sói xung quanh ăn cước.
Khi tôi đã chìm một nửa vào tuyệt vọng thì vị giám khảo Leon, từ tốn mở miệng.
“—-Tuyệt đẹp.”
Làm ơn tha cho tôi đi mà.
Tôi nghĩ điều đó từ tận đáy lòng khi nghe thấy lời của Leon-san.
“Sự bố trí con người, tư thế, và môi trường xung quanh… Cân nhắc đến tất cả mọi thứ, thì hoàn mỹ đến tuyệt đối. Chỉ riêng điều này, ta có thể nói rằng trong cô tràn đầy tài năng.”
“C-cái…”
“Tuy nhiên, cách sử dụng màu sắc thô kệch đã lộ ra, nhưng chỉ có nghĩa là tài năng của cô vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển.
“!Vâ-vâng!”
May cười tươi rói khi nhận được lời đánh giá cao từ Leon-san,.
“—-Sau đây, thời gian trình diễn của buổi thi đã kết thúc. Kể từ giờ trở đi, Leon-sama sẽ lựa chọn người thắng cuộc. Ngài ấy sẽ cần một lúc để suy xét, nên kết quả sẽ có sau 30 phút.”
Khi nghe thấy thông báo đó, mọi người tụ tập tại sảnh bắt đầu tản đi nghỉ ngơi.
Rồi Clay và May đã hoàn thành buổi trình diện tác phẩm mà không gặp bất cứ rắc rối nào.
Kết quả cuối cùng, May đã là người chiến thắng chung cuộc và Clay giành vị trí á quân.
Vào khoảng thời gian đó, May vui mừng khôn xiết đến nỗi òa khóc, còn Clay đã chân thành khen ngợi tác phẩm của cô bé.
Sau cùng thì Clay cũng là một chàng trai tử tế. Cậu ta trông cũng ưa nhìn nữa.
Trong khi đang nghĩ vậy, tôi hướng tới chỗ của May và Clay.
Saria và những người khác đã quay lại quán trọ cho nên chỉ còn có mình tôi.
Vừa tránh né đám đông, tôi liệu bằng một cách nào đó đã tới được phía Clay và May, và dường như bọn họ cũng nhận thấy tôi.
“Hử? À, Seiichi kìa.”
“A, Seiichi-san!”
“Làm tốt lắm, cả hai có những bức vẽ thật tuyệt vời đấy.”
Nghe thấy suy nghĩ chân thành của tôi, May cười e thẹn, còn Clay thì ưỡn ngực như thể nói rằng “quá là điều bình thường luôn”.
“Chẳng phải đó là điều hiển nhiên sao? Dù sao thì tôi cũng là người đã vẽ nó mà!”
“Cậu vẫn tự tin như mọi khi nhỉ. Tôi đã nghĩ rằng cậu đã nản chí đi một chút rồi chứ…”
Khi tôi vừa nói vậy vừa nở một nụ cười châm chọc thì Clay quay ra tôi với một biểu cảm nghiêm trọng và đáp lời,
“Tôi nản chí, tất nhiên rồi. Nhưng mà trên hết, cái mà cô ấy… bức tranh mà May vẽ thật tuyệt vời. Đó là lý do mà trên một khía cạnh nào đó, tôi đã mãn nguyện.”
“Hmmm… Chà, nếu mà cậu thỏa mãn vì chuyện đó thì tôi nghĩ rằng cũng ổn thôi. Ngoài ra, cuộc thi mỹ thuật lần này thực sự đã làm sáng tỏ cho tôi rằng bản thân mình không thể hiểu được suy nghĩ của nghệ sĩ.”
Ý là tôi hoàn toàn không thể theo kịp những gì mà họ đang nói.
Dù tôi có nghĩ một tác phẩm có tốt thế nào thì một nghệ sĩ sẽ nhìn nhận nó từ những góc độ khác hẳn… Thật đấy, điều đó làm tôi cảm thấy một con người bình thường như mình là một loài hoàn toàn khác.
Tuy nhiên, Clay trả lời câu bình luận tôi với một cái lắc đầu.
“Không phải đâu, Seiichi.”
“Ngay từ đầu. âm nhạc và hội họa là những điều không cần thiết để chúng ta có thể sinh tồn, và chúng tôi, nghệ sĩ, là những người theo đuổi một bộ môn không thể hiểu nổi.”
“…”
“Nhưng khi những thứ không cân thiết đó lay động mọi người và được thấu hiểu thì đấy là bước đầu tác phẩm của chúng tôi trở thành【Nghệ Thuật】. Mỹ thuật là bộ môn mọi người không thể hiểu nổi, không cần biết là một tác phẩm có nổi trội như nào, thì cuối cùng nó chỉ là một đống rác thôi.”
“…”
“Nếu suy nghĩ theo hướng đó, thì tác phẩm của tôi chỉ là vậy. Sau khi nghe lời ông nội bảo, tôi cuối cùng đã ngộ ra. Điều đầu tiên đã thu hút tôi vào việc vẽ vời cũng lời bởi ông đã khen bức họa của tôi. Thành thật mà nói, không có ai khác khen ngợi tác phẩm của tôi từ trước tới giờ. Chỉ có những người mua tranh của tôi vì họ hứng thú với bức vẽ của cháu nội của ông tôi thôi. Chẳng có ai thấy được giá trị trong tác phẩm của tôi cả.”
Biểu cảm của Clay khi nói những lời đó, dường như, lần đầu tiên, có đượm chút buồn.
Nhưng ngay thoáng chốc sau, cậu ta đã trở lại với biểu cảm tràn đầy tự tin như thường lệ.
“Dù có nói vậy thì không có nghĩa là tôi sẽ ngừng vẽ, và tôi cũng hãnh diện về những điều mình đã đạt được. Sau cùng, người đầu tiên đề cao tác phẩm của tôi và nhờ đó biến nó thành【Nghệ Thuật】không phải ai khác mà chính là bản thân tôi, người đã vẽ chúng. Không phải là ngườikhác, nếu chính tôi cũng không hiểu tác phẩm của chính mình thì nó sẽ không trở thành【Nghệ Thuật】.
Tôi thấy tôn trọng Clay khi những suy nghĩ hợp lý của cậu chạm tới tôi.
Anh chàng này mạnh mẽ đấy, và cậu tự gọi mình là thiên tài, tôi nghĩ rằng điều đó chằng phải là nhầm lẫn.
Rồi May, người đang đứng cạnh đã nghe hết cuộc trò chuyện của chúng tôi, có vẻ cũng có suy nghĩ tương tự, và dịu dàng lẩm bẩm thì thào.
“Clay-san… thật là tuyệt vời.”
“Đúng thật…”
Không nhận ra những gì chúng tôi đang nghĩ, Clay hào hứng nói,
“Vậy thì tôi sẽ tôi phải xin phép mọi người rồi! Giờ đã biết mình cần phải cải thiện mặt nào, ngay bây giờ tôi đang bị hối thúc để dồn những cảm xúc này vào một bức vẽ! Thế thì… tới lần sau nhé!”
Nói vậy xong, Clay nhanh chóng rời khỏi khu vực. Thật là một anh bạn năng nổ…
Khi hai chúng tôi thấy cậu ta tời đi, May quay ra đối mặt tôi.
“Um… Seiichi-san. Thực lòng cảm ơn vì những gì anh đã làm!”
“Không đâu, dù vậy thì thật sự là tôi có làm gì đâu…”
“Hoàn toàn không phải như vậy! Bởi có anh, mà em đã có thể lấy lại dũng khí để xuất hiện trong cuộc thi lần này, và trên hết, nhờ những gì anh đã làm, em mới có thể hoàn thành bức vẽ của mình.”
“…Nếu anh có thể giúp đỡ em thì chuyện đó thật tuyệt…”
Nhớ lại bức vẽ đó, con tim tôi thắt lại, rơi vào một trạng thái tuyệt vọng. Xin lỗi vì người hùng của em là một kẻ như tôi.
“Dù gì thì cũng may mắn làm sao khi mọi việc diễn ra suôn sẻ. Khi bước lên sân khấu trông em căng thẳng quá, chỉ nhìn thôi cũng làm anh lo lắng theo.”
“C-chuyện đó… Em ngượng quá.”
Khi Mei nói vậy, cô cúi gằm đầu xuống và đôi tai cún của cô nàng cũng cụp xuống một cách xấu hổ. Yup, trông cô bé cứ như một cô cún con vậy.
Khi tôi nghĩ điều đó, May ngẩng đầu lên nhìn mặt tôi, và lần này cô mang một vẻ đầy quyết tâm, y như Clay mới rời đi lúc nãy.
“Seiichi-san. Em nghĩ rằng mình sẽ tới Thủ Đô của Nghệ Thuật…【Amuria】để học hỏi về hội họa.”
“Amuria á?”
“Vâng! Đó là một thành phố nơi mà những nghệ sĩ nổi tiếng như Leon-sama, người làm giám khảo cho sự kiên này hội tụ. Trước đó, Leon-san san đã hỏi em rằng có muốn tới đó để xúc tiến những kỹ năng của mình hay không…”
“Ồ! Chẳng phải quá tuyệt sao?”
Tôi tự hỏi rằng việc này có phải tương tự với việc tìm kiếm tài năng hay không?
Như Clay đã nói, có vẻ đây là một sự kiện nghệ thuật lớn, cho nên tôi đoán rằng sẽ không có gì lạ với những lời mời như thế.
“Bởi vậy, em sẽ sớm nói lời tạm biệt với thành phố này…”
“À, vậy ư… như thế sẽ hơi cô đơn đấy.”
“Vâng… um, em thực lòng không thể cảm ơn anh cho hết. Tại quảng trường đó, người đầu tiên mua một bức họa của em, và là người đã tiếp cho em dũng khí để đứng tại đây, tất cả là nhờ có anh. Đó là lý do tại sao mà…”
“Sai rồi. Tất cả là bởi năng lực của em. Lý do mà anh mua tranh, lý do mà em nhận được giải cao nhất trong cuộc thi nghệ thuật, là bởi tranh của em thật tuyệt vời. Qua đó, anh nghĩ rằng em ưỡn ngực tự hào thì cũng hợp lý thôi.”
Nghe thấy tôi nói vậy, May mỉm cười hân hoan.
“Vậy thì, Seiichi-kun, anh có thể nhận vinh dự được làm người đầu tiên mà vẽ sau khi em học tậpchuẩn chỉnh lúc quay trờ về từ Amuria không?”
“Hể? Chân dung anh á?”
… Chắc là không có ẩn ý gì đâu nhỉ?
“Đúng vậy! Chân dung của Seiichi-san!”
“… Anh cảm thấy chân dung mình thì sẽ khá đụt, nhưng mà… nhưng, suy nghĩ đó làm anh thấy vui. Vậy thì anh có thể nhờ em được chuyện đó không?”
“Vâng! Xin hãy mong đợi bức họa đó!”
Cuối cùng, May nở một nụ cười rạng rỡ.
—-Đó là mở màn của câu truyện về hai người được gọi là【Thiên Tài Trừu Tượng】và 【Dũng Giả Nghệ Thuật】, chưa bao giờ trong những mơ mộng ngông cuồng nhất của mình mà tôi có thể nghĩ rằng bức họa,【Dũng Giá】đó, lại trở thành tác phẩm nổi tiếng của thế giới.