Shinka no Mi ~Shiranai Uchi ni Kachigumi Jinsei~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7324

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 60

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 132

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 120

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

17 156

Tập 3 - Chương 43: Bậc thầy Kiếm kỹ Nữ sĩ đồng trinh.

[Eh… Và rồi? Giờ không phải là lúc để các cô đưa ra lời giải đáp rằng tại sao tôi lại bị lôi đi như thế này à?]

Tôi đặt câu hỏi trong khi bị Claudia-san và Lorna-sankéo đi khắp cả thành phố.

Cảnh tượng bản thân đang bị mỗi người đẹp giữ một cánh tay lôi đi có phần hơi kỳ dị. Xung quanh chúng tôi là những con mắt đang đổ lệ vì gato. Thêm nữa, cái đầu của tôi đang phát ra những tiếng *DONA DONA* từ nãy đến giờ rồi! (TLN: tiếng ‘dona dona’ ám chỉ đến một bài hát tiếng I-đít (tiếng Đức cổ của người Do Thái) về một con bò bị đưa lên lò mổ.)

[À, phải rồi. Tôi chưa nói cho anh biết mà nhỉ.]

Claudia-san, người đã nghe câu hỏi của tôi lúc nãy, trả lời như thể cô ấy vừa mới nhớ lại về nó.

[Seiichi-kun. Anh là người đã vô địch Cúp Hoàng Gia phải chứ?] [Eh, hừm, đúng vậy.] [Đó là câu trả lời đấy.]

[…Hả?]

Tôi ú ớ không hiểu ý của cô ấy là gì, vậy nên Claudia-san tiếp tục giải thích.

[Anh không nhớ sao? Người thắng cuộc có quyền giành một ngày với chúng tôi, những Valkyrie mà (Bậc thầy Kiếm kỹ Nữ sĩ đồng trinh)] [Có vẻ như là cuối cùng anh cũng đã nhớ ra. Anh còn không tới dự buổi lễ trao giải nữa, nên tôi đã nghĩ rằng “Có thể vì lý do nào đó mà anh ta không quan tâm đến phần thưởng của người chiến thắng chăng?” nhưng mà… Trông thấy anh như thế này, thì quả thực là anh không để tâm về nó nhỉ.]

Tệ rồi đây, tôi hoàn toàn quên khuấy mất việc đó.

Tôi, người được cho rằng sở hữu kỹ năng “Ghi nhớ Hoàn hảo”, đã quên béng mất chuyện ấy. Ý nghĩa của cái chiêu thức gian lận này là gì? Không phải, là kêfia. (TLN: Đây là một cách nói biểu đạt nổi tiếng của Nhật Bản sau vụ giao thương rượu kêfia “…Sữa chua à. Không phải, là kêfia.”)

Hừm, tôi có thể nhớ mọi thứ như các ma thuật, và tất cả những điều quan trọng khác một cách hoàn hảo, thế nên có thể cái kỹ năng này tự quyết định xem thông tin nào là cần thiết và thông tin nào không rồi tự động loại bỏ chăng. … Có phải nguyên lý của nó là vậy không?

Nói về cái đó đủ rồi, tôi không nghĩ rằng phần thưởng này sẽ có hiệu lực luôn trong cái ngày mà giải đua bế mạc. Mặc dù nó đã kết thúc trước buổi trưa, nhưng mà ngay lúc này thì vẫn đột ngột quá.

Như thể cô ấy đã đoán được suy nghĩ của tôi, Claudia-san nở một nụ cười căng thẳng.

[Hahaha. Chà, đó là bởi vì chúng tôi không có nhiều thời gian rảnh. Tôi xin lỗi về việc đó.] [A! Nhìn cái đó kìa Clau-chan! Gian hàng đằng kia đang bán những que thịt xiên nướng trông thật ngon mắt làm sao! Chúng ta nên tới đó vào ngày mai và nếm thử một chút! Và chưa hết, đằng kia có một cửa hàng bán phụ trang! Có những bộ quần áo và tất cả những mẫu mã mới lạ nữa, chúng sẽ là của tôi, màở đây náo nhiệt quá!] [… Thật sựchúng ta không dễ bị lung lạc như thế đâu. Làm ơn hãy tin tôi đi.]

Trước những lời Lorna-san nói, Claudia-san đập tay lên mặt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cô thực sự đã phải chịu vất vả rồi.

Khi cuộc trao đổi tiếp tục thì trước khi kịp nhận ra, không biết bằng cách nào chúng tôi đã đứng trước Cung Điện Hoàng Gia.

[À thì… Đây là lâu đài tượng trưng cho Quốc Gia Winberg – 【Lâu đài Arcshell】]

Claudia-san kiêu hãnh tuyên bố.

Nhưng, tôi đang ở trong một trạng thái mà không thể nghe thấy những điều mà cô ấy vừa mới nói, và cứ chỉ nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài ngay trước mắt.

Việc ngó lơ những lời mà Claudia-san đang nói có thể là hơi thô lỗ, nhưng là để chiêm ngưỡng cái sự đồ sộ và choáng ngợp của lâu đài này đến đâu thì chắc cũng không đến nỗi quá tệ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi và Saria đặt chân tới Terveil mà mới lại cảm thấy phấn khích khi quan sát một thứ gì đó trong thành phố từ đằng xa như thế này.

[Thật đáng kinh ngạc…]

Những tòa lâu đài là thứ mà tôi chưa bao giờ có cơ hội được nhìn thấy khi còn ở Trái Đất. Không, tôi đã từng nhìn thấy những lâu đài ở Nhật Bản hồi trước rồi, và đó là tòa lâu đài ở vùng đất mộng mơ, nơi mà có những chú chuột sống tại đó (TLN: Chắc là Disney Land :V), nhưng đây là lần đầu tiên mà tôi được nhìn thấy một tòa lâu đài kiểu dáng phương tây thực sự với một vị Vua đang trị vì trong đó.

Đó là lý do mà tôi đã bị choáng ngợp trước sự hiện diện của Lâu Đài Arcshell.

Lúc tôi nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài một cách hết sức kinh ngạc, Claudia-san mỉm cười, dường như thỏa mãn trước phản ứng của tôi.

[Mm, tôi lấy làm vui mừng vì anh thích nó. Vậy chúng ta sẽ tiến vào ngay lúc này chứ?]

Theo chân Claudia-san, tôi hướng tới cảnh cổng của lâu đài.

Khi chúng tôi tới gần cánh cổng hơn, hướng mặt về phía thành phố, có một người lính canh mặc giáp phục giống như Claudia-san, đang chào Lorna-san và Claudia-san. Thật kinh ngạc. … Biểu cảm đơn giản của tôi lúc này trông giống như mấy thằng nhóc sơ trung, hử.

Đi qua cánh cổng là một khu vườn rộng lớn, sang trọng ngập tràn trong rừng hoa muôn màu muôn vẻ đang thi nhau nở rộ. Dù có nhiều loài hoa khác nhau nhưng mùi hương của chúng không hề có sự đối lập, và mỗi bông hoa đều có một hương thơm nhẹ nhàng. Thật đáng kinh ngạc.

Chính giữa khu vườn là một đài phun nước, thứ chắc hẳn được gọi là một ma cụ. Thật đáng kinh ngạc. … Với bản thân lúc này không thể nào nói được từ gì khác ngoài “thật đáng kinh ngạc” ra, tôi đang bắt đầu muốn khóc rồi đây.

Kín đáo dòm ngó, tôi được Claudia-san hộ tống vào bên bên trong và dừng lại tại một nơi nào đó.

[Đây là trường đấu tập dành cho những binh lính của Vương quốc Winberg.] [Nhân tiện, ở đây có một lá chắn phép thuật có thể trống chọi được toàn bộ đợt tấn công dữ dội của cả một ma thuật sư đoàn mà không hề để lại một vết xước! Dẫu vậy, nếu anh sử dụng những ma thuật nguy hiểm thì Riesu-sama vẫn sẽ nổi điên lên đấy!] [… Chà, trong trường hợp của Riesu-sama, ngay cả nếu như có giận dữ thì lúc nào ngài cũng tỏ ra nghiêm nghị nên chẳng nói trước được điều gì. Thậm chí trước khi chúng tôi đi đón Seiichi-kun, thì trong lúc Lorna đang bị Riesu-sama phạt về vụ việc xảy ra trong giải đua Cúp Hoàng Gia, khuôn mặt của ngài hoàn toàn không biến sắc; như thể chẳng có gì bất thường xảy ra vậy…] [Đ-đừng gợi lại chuyện đó chứ! George-kun từ bộ phận tình báo, người cùng tôi chụp trộm Riesu-sama, đã không thể chịu được hình phạt, và trước khi kịp tẩu thoát đến phía một nhà trọ thì,『…Haha, một thanh kiếm gỗ … một thanh kiếm gỗ có thể chặt định cắt sắt … đang bay tới chỗ tôi…! Đừng tới đâyyyyyyyy!』] [… Cô đã đưa anh ta tới phòng khám của bác sĩ chưa?] [Anh ta quá phiền phức để mà chăm sóc, thế nên là tôi đã để mặc anh ta một mình. Ku-… George-kun, tôi sẽ không bao giờ quên cái con người quả cảm của anh đâu!] […George-kun vẫn còn sống… chứ?] [George-kun, là ai thế?] [Cô đúng là một con ác quỷ…!] [Tôi có thể rời đi được chưa?]

Không thể cứ để bị ngó lơ thêm nữa nên tôi đã gián đoạn cuộc đối thoại giữa hai người họ.

Ý của tôi là, không phải như vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục yên lặng lắng nghe thì tôi sẽ chẳng được biết được thêm chuyện gì ra hồn cả…!

Tôi thực sự không muốn ở lại một cái nơi nguy hiểm lâu như thế này cả. Đúng không, ai lại muốn vậy chứ?! Hơn nữa, George-kun đáng thương quá! Mặc dù phần lớn là do lỗi của anh ta!

Nhưng trước khi kịp tẩu thoát đi, Claudia-san đã đặt tay lên vai tôi.

[Tôi rất xin lỗi khi phải nói ra nhưng anh sẽ phải từ bỏ thôi. Đất nước này là như vậy đấy…] [Cái hội mạo hiểm giả cũng giống thế, cơ mà ngay cả ở cung điện hoàng gia cũng như vậy ư?!]

Quốc gia này, duy chỉ có những tên biến thái và kỳ quái thôi phải không! Nhưng cái phong cách biến thái đó đang đi khá là đúng hướng đấy, thật bối rối làm sao…!

Nhưng, có thể là bởi vì nơi đây được tạo nên bởi toàn những kẻ lập dị nên mọi người đều vui vẻ chẳng? … Thế có ổn không vậy?

[Nn? Ồ, căn thời gian chuẩn đấy, Seiichi-kun, nhìn đằng đó kìa.]

Đột nhiên bị Claudia-san thúc giục nên tôi nhìn về hướng mà cô đang chỉ.

Tôi có thể nhìn thấy những cô gái mặc giáp phục giống với Claudia-san và Lorna-san, đang sử dụng những thanh kiếm gỗ tại một góc của trường đấu tập.

[Đó là… tập luyện à?] [Đúng vậy đó. Đây là bài tập cho Valkyrie chúng tôi.] [Và đằng kia là thủ lĩnh của chúng tôi—- Riesu-sama-!]

Quan sát kĩ hơn nhóm những cô gái đang cầm kiếm gỗ, tôi thấy một người đặc biệt đứng ở trung tâm, bịmọi người vây quanh. Tôi có thể cảm nhận được dáng vẻ nhưng không nhìn được rõ mặt của cô ấy.

[Đi nào, hãy tới gần để có thể nhìn rõ hơn!] [Ý hay đấy. Seiichi-kun sẽ khá phấn khích đây.]

Trong khi bị hối thúc bởi hai bọn họ, tôi đã tới được chỗ của những người kia.

Sau đó, tôi cuối cùng cũng có thể nhìn rõ mặt của cô gái đang đứng giữa vòng người.

Sở hữu một mái tóc thẳng màu lam nhạt trải dài xuống tận thắt lưng, và khuôn mặt của của cô nổi bật đến bất ngờ nếu xét trên một góc độ nào đó.

Bộ giáp màu xanh biển bóng láng trông thật thanh nhã và không hề tạo ra cảm giác rằng nó được tạo ra một cách cẩu thả chút nào.

Mặc dù đang bị vây quanh bởi những người con gái cầm kiếm gỗ, nhưng riêng cô thì lại đang dắt kiếm ở trên hông với đôi mắt nhắm nghiền và bộ áo cánh tung bay phấp phới xung quanh. Đó trông như thể là một sự biểu hiện của phẩm giá và tư cách của một hiệp sĩ quý phái. Rurune-san, làm ơn hãy quan sát và học hỏi con người này!

[Anh có thấy cô ấy không? Cái người đang đứng ở chính giữa đằng kia ấy, đó là Riesu-sama.] [Xin hãy quan sát thật kỹ lưỡng! Bởi vì mọi chuyện sẽ kết thúc ngay tức khắc thôi!]

Lorna-san nói một cách hào hứng, thế nên để lấy lại niềm hứng thú thì tôi quyết định nhìn họ tập luyện.

Sau đó, các cô gái cầm kiếm gỗ đồng loạt tung đòn tấn công vào người được gọi là Riesu.

Kiếm kỹ thủ thuật trường phái Zeford là kỹ năng mà tôi đã thu nhận được sau khi đánh bại Zeanos, khác với những kỹ thuật học được bằng cách luyện tập trong một thời gian dài, thế nên xét trên khoản đấu kiếm thì tôi thực chất là một tên nghiệp dư.

Nhưng, ngay cả tên thiếu thốn kinh nghiệm như tôi mà cũng có thể dễ dàng nói lên rằng kỹ thuật của họ rất thanh nhã, và cách vung kiếm thì thật là lão luyện.

Tốc độ của những thanh kiếm đó, thậm chí với kỹ năng tâm nhãn của tôi mà trông chúng vẫn cực kỳ nhanh.

Các cô gái cùng lúc tấn công về phía cái đầu đang tập trung của Riesu-san.

Chắc chắn rồi, tất cả những thanh kiếm đó sẽ trực tiếp đánh trúng Riesu-san – ngay vào khoảnh khắc mà chúng tôi nghĩ vậy…

Riesu-san điềm tĩnh mở mắt.

Vào thời điểm mà những thanh kiếm ập tới, với đôi mắt màu xanh da trời tĩnh lặng như làn nước trên mặt hồ lặng gió, không một chút gợn sóng, cô bắt lấy từng thanh kiếm một, đó là những gì tôi có thể hiểu được bằng chính mắt mình.

Và rồi——

[…]

Tốc biến.

Riesu-san, ngay cả khi đang bị vây quanh, rút thanh kiếm gỗ của cô ra với một tốc độ áp đảo.

Một tốc độ quá nhanh, khiến tâm nhãn của tôi gần như không thể bắt kịp.

Thứ Riesu-san đang chặt… là những thanh kiếm của từng người xung quanh. Và hơn nữa, vết cắt hoàn mỹ đến nỗi khó có thể nghĩ rằng ai đó đã làm vậy bằng cùng một loại kiếm gỗ.

Những cô gái kia đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm vừa bị cắt của họ, chết điếng người, trong khi Riesu-san chỉ đơn giản là lắc nhẹ thanh kiếm trước khi trượt nó vào vỏ bao dắt trên hông.

[——– Tốc độ chém của các cô đang ngày càng khá hơn đấy. Tuy nhiên, các đòn đánh còn quá dễ bị bắt bài. Phải chắc chắn rằng đã dùng hết sức của mình chứ.]

『-! Vâng! Cảm ơn rất nhiều vì sự chỉ bảo của ngài!』

Phù hợp với cái gì đó gọi là kỳ quặc, với bầu không khí siêu việt tỏa ra, cô ấy hướng dẫn các cô gái kia với một âm điệu tuyệt đẹp, và được đáp lại một cách rất phấn khởi.

… Oi oi oi, kỹ năng của cô gái đó so với những người khác đúng là một trời một vực mà. Đó là cái gì thế? Những bước di chuyển của siêu nhân đó làm tôi nghĩ rằng cô ấy thậm chí còn quái vật hơn cả tôi, bạn có biết không.

Trong khi tôi đang bị choáng váng bởi cái sức mạnh nực cười đó, Claudia-san và những người khác mỉm cười nhăn nhó.

[Hahaha… Như thường lệ, tôi không thể nhìn thấy một nhát chém nào của ngài. Mặc dù những cô gái kia đều có cấp độ 250 hoặc hơn, và thậm chí cấp độ của tôi là 380. Lorna, cô có nhìn thấy không?] [Nếu mà ngay cả Clau-chan còn không nhìn thấy thì không có lý gì một người cấp độ 360 như tôi có thế phải không?] [Hmm… Nhưng trong trường hợp của Riesu-sama thì, cho dù có phải đánh với một ai đó cấp độ 500 như ngài thì tôi cảm tưởng rằng kết cục cũng sẽ vẫn chẳng đổi chiều.] [Phải vậy không, đúng như dự đoán thì nó có hơi chút… hả? Tôi không thể phủ nhận điều đó?!]

Cuối cùng thì hai người đó không thể thấy được đòn tấn công của Riesu-san lúc này. Nhưng nghĩ mà xem, dù gì thì cấp độ của Claudia là 380 và của Lorna cũng là 360. Và có cường đại quá hay không khi bảo rằng cấp độ Riesu-san là 500?

Trong khi nghĩ vẩn vơ, Riesu-san đã để ý và tiến tới chỗ chúng tôi.

[Claudia, Lorna. Các cô đã về rồi à.]

Hai người nghe thấy vậy liền chỉnh lại tư thế và cất lời chào.

[Vâng, chúng tôi đã mang anh ta tới rồi đây.] [Giờ thì mọi thứ hoàn hảo rồi!] [Lorna, nếu như ngay từ đầu cô không làm mấy điều thừa thãi thì chúng ta sẽ không gặp phải bất cứ rắc rối nào rồi.]

Riesu-san nói một cách lãnh đãm.

Lorna-san đảo mắt đi hướng khác và bắt đầu huýt sao để đánh trổng lảng, trong khi Claudia-san cười một cách gượng gạo.

Sau đó, Riesu-san chuyển sự chú ý tới tôi.

[Và vậy, anh là Seiichi-san à?] [Eh? À, vâng.] [Tôi là thủ lĩnh hội Valkyrie của Vương Quốc Winberg, Riesu Barze.]

Thậm chí ngay cả khi giới thiệu bản thân, biểu cảm Riesu-san vẫn tuyệt nhiên không thay đổi. Dù sao thì, cô ấy có vẻ như thực sự là người vô cảm.

[Vậy… trong trường hợp đó thì, đây.]

Trong khi tôi đang nhìn Riesu-san dưới một góc độ không phải làtheo kiểu bất lịch sự, thì cô ấy đột nhiên đưa cho tôi một thanh kiếm gỗ.

[Hãy đánh trận giả nào.] [Thay vì vậy thì để tôi rời đi có được không?]

Buột miệng nói mà chẳng mảy may cân nhắc nhưng tôi không nghĩ đó là lỗi của mình.

Tuy nhiên, Riesu-san lẳng lặng lắc đầu từ chối.

[Nếu những thuộc hạ của tôi không chuẩn bị cái giải thưởng kì lạ đó thì việc kiểu như ngày hôm nay sẽ không xảy ra. Nhưng anh đã vô địch Cúp Hoàng gia và phần thưởng dành cho người thắng cuộc là được ở một ngày cùng với chúng tôi, vì vậy nên tôi phải làm tròn bổn phận của mình.] [Tôi cảm thấy rằng tinh thần trách nghiệm của cô thật đáng ngưỡng mộ đấy, nhưng tại sao lại là đánh trận giả?] [? Ngay cả khi có hỏi tại sao thì… tôi nghĩ rằng “giành một ngày với chúng tôi” có nghĩa là tham gia luyện tập cùng với chúng tôi, nhưng… có gì khác à?]

Tệ rồi đây, con người này không hề biết ý thức bản thân một chút nào cả.

Tôi nghĩ rằng Lorna-san, người chuẩn bị giải thưởng này, dứt khoát là có ý định muốn người thắng cuộc được vui vẻ với Riesu-san và những người đẹp khác của hội Valkyrie.

Không may thay, Riesu-san dường như hơi lệch lạc trong suy nghĩ rằng đó chỉ là một buổi tập huấn.

Hơn nữa, làm sao luyện tập lại có thể được coi là một phần thưởng cơ chứ?

[Hừm, dù gì đi nữa thì sao anh không cho tôi xem khả năng của mình nhỉ. Nếu có bất kì sai sót gì trong tư thế thì tôi có thể chỉ ra, và nếu anh có thể sửa được nó thì tôi tin rằng anh sẽ có thể mạnh mẽ hơn bây giờ.] [Hể? Không, chờ đ-…]

Tôi đang định gọi Riesu-san, nhưng tất cả những cô gái kia đã tách ra khỏi chúng tôi, và Riesu-san đang ở trong một trạng thái chuẩn bị để trận đấu có thể diễn ra bất cứ lúc nào.

Và rồi, Claudia-san và những Valkyrie khác lùi xa khỏi chúng tôi, chuyển Chế Độ Khán Giả. Thế này thì tôi không thể thoát được rồi…!

Trong khi vẫn đang lặng người, Riesu-san gọi to.

[Tôi đã ổn định để bắt đầu bất cứ lúc nào rồi đấy nhé, anh biết không?] [Eh? Ừm, tôi…] [Vậy thì, tại sao chúng ta không bắt đầu xem anh có thể phòng thủ tốt như thế nào nhỉ.]

Thằng ngu này…! Rặn những lời đó ra rõ ràng đi! Cái bầu không khí lúc này đã trở nên bất khả thi để nói ra lời hòa hoãn rồi, phải chứ?!

Trong lúc đang cay nghiệt chửi rủa bản thân, Riesu-san đang từ tốn rút kiếm ra.

[Giờ thì —- Tôi tới đây.]

Riesu-san, giống như trọng trận đánh lúc nãy, tiếp cận với một tốc độ mà Tâm Nhãn của tôi gần như vô dụng, cô vung kiếm tới vùng bụng tôi nhằm nghiền nát nó ra.

Tôi, gần như theo phản xạ, nhảy bật lại đằng sau bằng hết sức của mình để tránh đòn tấn công.

Khi làm vậy, một vết nứt nho nhỏ đã được tạo ra tại cái chỗ mà khi nãy tôi vừa mới đứng, cơ mà… thôi vậy, đừng để tâm đến nó.

[… Tôi đã bất ngờ đấy khi nghĩ rằng đòn công kích đầu tiên của mình lại bị né dễ dàng như thế…] [Không, không hề dễ dàng chút nào đâu…] [Vậy thì, từ giờ tôi sẽ sử dụng tất cả sức mạnh của mình.] [Tại sao có nhiều người không biết lắng nghe lời của người khác nói thế nhỉ?!]

Mặc dù tôi đã nói rằng đòn đó không hề dễ né, nhưng Riesu-san vẫn tuyên bố rằng cô sẽ sử dụng toàn lực. Tôi chỉ muốn khóc ngay tại đây thôi.

Khi đang mải nghĩ vậy, Riesu-san một lần nữa lại lao tới tấn công tôi, nhưng lần này với một tốc độ mà kỹ năngTâm Nhãn của tôi không thể nào định vị được nữa.

…Shupan-! (Hiệu ứng âm thanh)

[Chờ đã?! Chuyển động và âm thanh của đòn đánh đó không khớp nhau à?!] (TLN: Ý nói là cô nàng di chuyển nhanh hơn vận tốc âm thanh)

Chỉ vừa mới khi mà tôi nghĩ rằng đòn đánh của Riesu-san không phát ra tiếng động, thì tôi liền nghe thấy tiếng chém đã bị trễ đi đôi chút. Thậm chí cả I○koku Dou-san cũng phải ngạc nhiên đấy! (TLN: Một nghệ sĩ nói tiếng bụng của Nhật Bản)

Và vì vậy, ở trong một tư thế khiến tôi bất ngờ, cô ấy đã chém với một tốc độ siêu thanh.

[Mồ, tôi không thích cái kiểu người này!]

Tôi né nhát chém bằng cách nhảy sang một bên.

Tuy nhiên—-.

… Shupapapapapan-! (Nhiều hiệu ứng âm thanh)

Lại một lần nữa những nhát chém siêu thanh được gửi tới, 4 đòn lận!

Những đòn chém siêu thanh đó là cái gì thế?! Nếu nó mà trúng ai đó thì cứ xác định từ bỏ làm người đi, họ dứt khoát sẽ tử ẹo!

Trước tiên, đó không phải là đòn đánh mà một thanh kiếm gỗ có thể tạo ra! Tôi không hiểu làm cách nào mà thanh kiếm có thể cắt xuyên qua sàn nhà một cách bén ngọt như vậy sau khi tôi né khỏi chỗ đó!

Những đòn đánh siêu thanh cứ nối tiếp nhau tung ra, hết chiêu này đến chiêu khác, và tôi thì cứ tiếp tục né chúng bằng đủ mọi tư thế. UO-! Nó gần như đã trúng mặt tôi rồi đấy, cô có biết không!!

[…Riesu-san rất là vô nhân tính đấy, nhưng Seiichi-kun, người đang né những đòn đánh của ngài mà không hề xây xước gì thì có vẻ như anh ta cũng đã không còn là con người nữa rồi, hử.] [Đúng như mong đợi về người vô định Cúp Hoàng Gia bằng một con lừa, cấp độ của anh ta là bao nhiêu thế?] [Không, ngay cả có vậy thì Seiichi-kun, người né được đòn tấn công toàn lực của Riesu-san mà vẫn lành lặn thì đã là điều bất thường rồi. Thậm chí cấp độ của anh ta có là 500, mức độ cao nhất mà con người có thể đạt tới, thì cũng không thể nào né được những đòn tấn công có cùng đẳng cấp của Riesu-sama mà không hề thương tích như vậy. Có thật sự anh ta chỉ là một mạo hiểm giả thôi không?] [Hmm… Nếu là vậy thì tôi đã nhờ George-kun điều tra về anh ta rồi, nhưng cuối cùng, anh ta mới chỉ tới thành phố này thời gian gần đây, đăng ký tại công hội và là một mạo hiểm giả tập sự thôi.] [George-kun thực sự đang đảm nhiệm một vai trò rất là năng nổ, nhỉ.]

Trong khi đang né tránh những chuỗi chiêu một cách tuyệt vọng, tôi loáng thoáng nghe được những điều mà Claudia-san và Lorna-san giễu cợt. Chết tiệt!

[… Thành thực mà nói thì tôi thấy bất ngờ đấy, khi nghĩ rằng đòn đánh toàn lực của mình không có hiệu quả.]

Khi tôi đang né những đòn đánh của Riesu-san trong lúc đang bị phân tâm, cô nàng lẩm bẩm, dường như cảm thấy hơi sốc.

[…Vậy, chiêu này thì sao?]

Khi tôi vừa mới chỉ nghĩ rằng những nhát chém siêu thanh đổ xuống như bão táp đã chấm dứt, thì lúc này cô ấy lại tiếp cận tôi với một tốc độ còn vượt trội hơn cả lúc đầu.

Và rồi, Riesu-san lao tới tôi từ trên cao.

Tôi không thể né được tốc độ và sự sắc bén đó. Đúng không, thật sự rất tệ rồi đấy, biết không?!

Dù đúng thật là tồi tệ, nhưng tôi vẫn có thể né chính xác nếu như nghiêm túc hơn chút đỉnh, như lúc mà tôi tránh cái đòn đầu tiên ấy.

Nhưng cô ấy vung kiếm xuống nhanh hơn lần trước, vượt qua cả tốc độ phản xạ của tôi.

Ban đầu, do không cần phải đánh một cách nghiêm túc, nên tôi nghĩ về việc nhận một đòn đánh và khiến cô ấy chỉ ra sai sót của mình để kết thúc chuyện này.

Nhưng bạn biết đấy, không phải là quá mức vô lý sao? Cái đòn tấn công bằng một thanh kiếm gỗ lại có thể để lại một vết nứt trên mặt đất?! Nếu tôi mà bị dính đòn thì chắc cũng ngang ngửa như ăn một chiêu 『Touka(Xuyên Phá)』của Hắc Thánh Long quá . Tôi sẽ trở thành món thịt băm mất! Sợ lắm, không đời nào tôi lại nhận cái đòn đó!

Đòn đánh đầu tiên, chiêu đã đánh nứt sàn đã làm tôi phải hơi nghiêm túc né tránh, nhưng Riesu-san cũng không phải là con người, phải không?!

Xét trên góc độ nào đi nữa thì nếu họ mà biết tôi ở cùng trường với những anh hùng được triệu hồi thì có thể tôi sẽ bị đối xử như một anh hùng mất, vậy nên tôi muốn tránh thu hút sự chú ý nhiều nhất có thể và không phô trương sức mạnh của mình trước mọi người.

Nhưng Riesu-san tấn công quá nguy hiểm, tới độ mà tôi bất giác phải hơi nghiêm túc né nó.

… Nếu dính phải đòn này, tôi tự hỏi rằng liệu mình có thể sống sót hay không? Ngay cả nếu như tôi không chết thì có vẻ như là sẽ rất đau đớn đấy, hử…

Trong khi quan sát thanh kiếm dần dần chạm tới, tôi đành phó mặc cho bản thân, ngay sau đó.

『Hiệu ứng của kỹ năng【Tiến Hóa】đã được kích hoạt. Nhờ đó, cơ thể của bạn giờ đã có thể thích nghi với trận chiến. Vì vậy, kỹ năng【Tâm Nhãn】vã【Dò tìm】đã được tổng hợp và biến đổi thành【Giới Nhãn】. Thêm nữa,kỹ năng【Phòng thủ phản xạ】đã được tiếp nhận.』

Cái giọng nói máy móc mà tôi không được nghe trong một khoảng thời gian giờ đã vang lên trong đầu tôi.

Trong khi vẫn đang bị bất ngờ bởi giọng nói bất chợt vang lên, thanh kiếm Riesu-san đã tích tụ đủ sức mạnh và chuẩn bị tấn công tôi.

Tuy nhiên—-.

Cơ thể tôi tự động đảo ngược lại tình thế.

Để tránh đòn đánh toàn lực của thanh kiếm giáng xuống đầu, tôi ngồi thụp xuống với tốc độ còn nhanh hơn cả đòn tấn công, rồi lộn người ra đằng sau để giữ khoảng cách, và trong khi vung chân lên, tôi đá vào cánh tay cầm kiếm của Riesu-san, đánh văng thanh kiếm của cô đi.

Vì vậy nên, trong khoảnh khắc mà Riesu-san vẫn đang đứng im, sốc, với đôi mặt trợn tròn, tôi chĩa lưỡi kiếm gỗ vào cổ của cô ấy.