Shinja Zero no Megami-sama to Hajimeru Isekai Kouryaku

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

1 3

Oda Nobuna no yabou

(Đang ra)

Oda Nobuna no yabou

Mikage Kasuga

Sagara Yoshiharu bỗng tỉnh dậy và thấy rằng mình đã quay ngược thời gian trở về thời Chiến quốc. Trong ngay phút đầu tiên, cậu ta đã suýt bị giết trên chiến trường.

70 605

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

(Đang ra)

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Yagami Kagami

Lớp của tôi có một cô bé thiên tài nhảy lớp. Ngoại hình của cô bé dễ thương như một nàng công chúa, nhưng tính cách lại rất lạnh lùng và không muốn giao tiếp với ai.

49 317

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

0 1

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

13 112

Hồi Thứ Nhất: Tối Nhược Pháp Sư Trong Số Bạn Đồng Học - Truyện Ngắn Đặc Quyền Từ LN - Cuộc Thi Tỏ Tình Giữa Lucy Và Emily

╔❃═❃═◦●°°●◦═❃═❃╗

꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂

╚❃═❃═◦●°°●◦═❃═❃╝

~~~*~~~

◇ Góc nhìn của Lucy ◇

Tôi đã đồng ý gặp mặt một người nọ.

“Rồi sao? Cô gọi tôi ra đây làm gì?” Tôi hỏi.

Tôi đặt chân tới một quán cà phê sang chảnh trong hội ở gần nhà thờ Macallan và giờ thì đang nhìn chằm chằm vào người đồng đội cũ của tôi.

“Trời ạ! Bỏ cái vẻ thù địch đó đi, Lucy. Tôi đang cố để làm lành với cô đây.”

Giọng điệu của Emily nghe như thể đã phát nản với tôi, thế nên cô ấy còn chả buồn phản ứng nữa. Bỏ qua chuyện đó, tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tay chống cằm, và gọi một ly trà đen.

“Không đi cùng Jean hôm nay à?”

“Cậu ấy…bận tập luyện rồi,” Emily đáp lại.

“Hở, giống Makoto ghê.”

Khoảnh khắc Emily nghe thấy câu trả lời, cô ấy liền giật mình và trừng mắt nhìn tôi. “Ừ, đúng rồi!” Emily khẳng định, dọng tay xuống mặt bàn. “Jean đã học theo Makoto, thế nên giờ thì cứ suốt ngày tập luyện!”

“Ờ-Ờm…” tôi bồn chọn đáp lại. “Vậy ra cô mời tôi tới đây là do thấy cô đơn à?”

“Rồi đó thì sao?” Emily phản pháo. Cô ấy coi bộ đang rất khó ở.

“Thế thì, cô muốn nói về chuyện gì?” Tôi hỏi.

Emily ngập ngừng một hồi lâu và hồi đáp.

“Lucy… Cô đang hẹn hò với Makoto, đúng chứ?”

“Hả?!” Tôi buột miệng lớn tiếng đáp lại. “N-N-N-N-Nói… Nói cái quái gì thế hả?!”

“À ừ. Cô là một đứa nhát cáy mà, thế nên làm gì có chuyện đó cơ chứ.”

“Ồ, thích thì nhích!” Tôi tuyên bố. “Bây giờ tôi sẽ đi bày tỏ với Makoto luôn! Còn cô cứ thì ở đó mà tận hưởng cái mối tình đơn phương mà tôi thậm chí còn chẳng quan tâm đi!”

“Nói cái gì cơ? Jean và tôi là bạn thanh mai trúc mã tại cô nhi viện đấy! Tôi thậm chí còn có thể nhận được câu trả lời đồng ý từ cậu ấy trước cả cô luôn đó!”

Emily lẫn tôi gầm gừ và trừng mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như bằng không.

“Này hai đứa kia, không gây gổ trong hội nhé!” Mary rầy la trong khi đuổi chúng tôi ra ngoài.

“Được rồi, vậy thì người nào tỏ tình với crush trước trong ba ngày tới sẽ chiến thắng,” Emili nói, thẳng thừng thách thức.

“Chơi luôn! Kẻ thua phải bao một chầu cho người thắng!”

Và thế là, chúng tôi đã thi thố xem ai có thể bày tỏ tình cảm với crush trước.

Chờ đã... Sao chuyện lại một lần nữa ra nông nỗi này?

“Không đói sao, Lucy?”

Tôi giữ im lặng. Đối diện tôi lúc này là Makoto, người vừa mới kết thúc việc tập—Không, anh ấy vẫn đang miệt mài tập luyện trong lúc ăn. Nổi lềnh bềnh xung quanh bản thân là các mảnh băng nhỏ.

“Này… Tí nữa anh rảnh chứ?” Tôi hỏi.

“Ngoài việc tập luyện cho tới lúc đi ngủ thì, ừ, rảnh lắm,” Makoto đáp lại. Bộ tên này mắc căn bệnh nan y rằng nếu không tập luyện sẽ chết hay gì?

“Đi dạo cùng tôi chút không?” Tôi hỏi.

“Được thôi.”

Tôi dẫn Makoto ra ngoài.

“Ta đi đâu đây?” anh ấy hỏi.

“À thì, tới công viên đi!” Tôi đề nghị. Thầm nghĩ trong đầu rằng công viên sẽ có đúng cái bầu không khí buổi đêm mà bản thân cần lúc này. Chưa kể là nó cũng sẽ khá yên ắng để cả hai có thể trò chuyện.

“Hở?” Makoto thốt lên một tiếng bần thần, với cái nhìn ngỡ ngàng. Thoạt đầu thì tôi không rõ ý của anh ấy, song tôi đã ngay lập tức hiểu khi cả hai đến công viên mười phút sau.

Cái quái gì vậy?! Tôi nghĩ. Sao có nhiều cặp uyên ương tới công viên vào ban đêm thế?!

Chỉ chim chuốt nhau thôi thì không nói… Song họ lại, à ừm, vượt rào ngay chốn thanh thiên bạch nhật luôn.

“Vậy, ờm, Lucy?” Makoto hỏi. Rõ mồn một vẻ bồn chồn. Có lẽ cả tôi cũng vậy.

Cơ mà, thiệt đó à? Tôi đã định bày tỏ tình cảm của bản thân ra ở một nơi thế này sao? Chả phải thế tức là ngầm ám chỉ rằng tôi muốn cả hai…có một đêm mặn nồng?

“N-Nè, ờm, Makoto…” Tôi mở lời.

“V-Vâng?” Makoto lắp bắp, với khuôn mặt bộc lộ cảm xúc một cách hiếm có. Nhưng rồi thì…

“Aaa!” tiếng rên của một người phụ nữ nào đó vang lên từ trong bụi rầm gần đấy. Cả Makoto lẫn tôi đều hoang mang thấy rõ. Gương mặt của anh ấy thì ửng đỏ. Của tôi có lẽ giống quả cả chua hơn.

Không, không, không! Mình không thể nào bày tỏ tình cảm ở ngoài đây được! Tôi nắm lấy tay của Makoto và vội vàng rời khỏi công viên.

Emily và tôi thở dài sườn sượt.

“Hai người sao rồi?” Tôi hỏi.

“Tôi có cần phải nói ra không?”

A, chuyện hẳn là không suôn sẻ cho lắm. Buổi tối của hội độc thân chúng tôi tiếp tục tới tận đêm muộn.