╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“W-Whoa…”
Khoảnh khắc bước qua cánh cửa đó, tôi liền há hốc mồm. Fujiyan vừa dẫn tới tới một nơi mà bản thân chưa từng đến bao giờ: Miêu Nhĩ Đình. Toàn thể nhân viên đều có tai mèo. Và họ đều rất dễ thương.
C-Chờ đã, bộ đây là nhà thổ hay gì?
“Takkie-dono…” Fujiyan giải thích với vẻ mặt thất vọng. “Nơi này chả phải lầu xanh đâu. Họ không có phục vụ thứ ấy…”
“…Mày vừa đọc suy nghĩ tao phải không?” Tôi cáo buộc. Đừng mà, ngại chết đi được!
“Cứ nghĩ nó là tiệm cà phê hầu nữ đi.”
“Ồ, ra vậy.” Thế tức mục đích chỉ là để ngắm nhìn các cô gái dễ thương.
“Chào mừng tới Miêu Nhĩ Đình!” Một nữ hầu với cặp mắt tròn to cùng tai mèo bước tới chào đón chúng tôi trước khi dẫn cả hai tới chỗ ngồi. Váy của cô ấy khá là ngắn. Và bên dưới chiếc váy là cái đuôi mèo ngoe nguẩy.
T-Tôi đang bị hớp hồn…Không, bình tĩnh nào. Minh Mẫn, kích hoạt!
“Ồ, Takki-dono…”
“Sao hả?”
Chúng tôi được dẫn tới một cái bàn sang trọng ở tút bên trong.
“Cám ơn vì tất cả, chủ nhân Fujiwara! Liệu đây là lần đâu tiên bạn ngài tới nơi này? Xin cả hai cứ tự nhiên và thong thả thưởng thức!” Nữ hầu tai mèo hoan nghênh chúng tôi với một nụ cười, ghi chép lại đồ uống mà cả hai gọi, và biến mất vào trong nhà bếp.
“Vậy ra là họ cũng bắt chước loài mèo kêu,” tôi nhận xét.
“Trời đất ơi không! Cô ấy là nữ hầu duy nhất làm thế thôi.”
“Hở?” Thật à? Đồ uống của chúng tôi được mang lên trong khi cả hai tiếp tục với chủ đề hiện tại, rồi chúng tôi cạn ly với nhau. Các món ăn nhanh chóng được mang lên từng đợt một.
“Món đây ngon đó!” Tôi khen ngợi.
“Tất nhiên rồi,” Fujiyan tán thành. “Sự hoàn hảo không chỉ dừng lại ở đội ngũ nhân viên—mà ngay cả thức ăn cũng toàn là mĩ vị!”
“Cơ mà nó hẳn là đắt đỏ lắm.”
“Ồ, bạn thân mến, mày sẽ phải ngạc nhiên khi xem giá cả đấy..”
Fujiyan tiết lộ cho tôi con số.
“Quào, đau thận thế!” Tôi không kìm được mà thốt lên.
“Hả?”
“…Sao chứ?”
Fujiyan và tôi nhìn nhau. Ah, chúng tôi hẳn là có một sự khác biệt trong góc nhìn; tất nhiên là một tay mạo hiểm giả mới vào nghề và một doanh nhân thành đạt sẽ có suy nghĩ khác nhau về giá trị đồng tiên rồi. Tình thế có hơi khó xử nhể.
“À thì, tao có thể biết là mày thường ăn những gì không, Takkie-dono?”
“Ngày nào tao cũng tới quầy hàng ăn tại hội thôi,” Tôi đáp lại. “Tao có thể lấp đầy bụng mình chỉ với vài trăm gald.”
“Quả là rẻ thật… Nhưng tao nghe bảo là gần như tất cả quầy hàng tại hội chủ yếu chỉ phục vụ thức uống thôi nhỉ.”
“Ừ, toàn là đồ nhắm rượu thôi.” Cơ mà tao thích đồ ăn nhanh, thế nên chả sao cả.
“Úi chà, các vị đây đang bàn về công việc nhể? Fujiwara-sama, người bạn này của ngài là mạo hiểm giả sao?” Cô nàng nữ hầu tai mèo dễ thương vừa nói vừa rót đồ uống cho chúng tôi. T-Thế này là quá gần cho sự thoải mái của tôi rồi…
◇
Thời gian thấm thoát trôi, và đến khi nhận ra, thì tôi đã say bét nhè.
“Thôi nào, Fujiwara-sama, ngài có thể nán lại tới sáng luôn mà, phải khôngggg?”
“Ah ha ha! Tất nhiên rồi!” Fujiyan đáp lại. “Tới nào, Takki-dono, chúng ta còn phải uống nhiều nữa!”
Fujiyan vẫn chè chén rất say sưa.
“Ừ…Ừm…” Tôi thì mệt rồi. Thú thực, tôi muốn về hội mạo hiểm và đánh một giấc quách cho xong. Dù gì thì tôi cũng chẳng thể tiếp rượu với Fujiyan được nữa.
“Fujiwara-sama, em muốn uống thứ rượu vang hảo hạng đó…”
“Em có thể ăn mấy loại trái cây đó được không?”
“Em cũng muốn uống rượu vang đấy…”
Fujiyan đang được vây quanh bởi những cô gái tai mèo với bộ cánh thiếu vải trên người. Gượm đã, không phải mấy chiếc váy đó có hơi ngắn à? Càng ngày càng cảm thấy nơi này giống với một nơi giao du, gặp gỡ chứ không hẳn là nhà thổ… Phải rồi, một hộp đêm.
Ngay khoảnh khắc ấy…
Tôi chết trân. Một cơn ớn lạnh khó mà diễn tả bỗng chạy dọc sống lưng tôi.
“Này…Chủ Nhân? Không phải anh bảo là sẽ về nhà tối nay sao?”
Tôi quay lại để rồi thấy một cô nàng tai thỏ đứng hiên ngang trước mặt chúng tôi. Những nữ hầu tai mèo ngay lập tức dạt ra hết như lũ chuột nhắt.
“À thì… Mà, em thấy đấy, về chuyện đó… Nina-dono, anh có một lý do hoàn hảo để giải thích…” Fujiyan lắp bắp trong khi cố gắng viện đại ra một cái cớ.
“Cho tôi xin lỗi, Takatsuki-sama, nhưng Chủ Nhân còn một số công việc chưa hoàn tất. Anh có phiền không khi kết thúc cuộc vui ngay lúc này?”
“…À không, cứ thoải mái.”
Nếu là vậy, thì tôi vốn đã buồn ngủ tới nỗi cực kì biết ơn sự trợ giúp này. Cơ mà Fujiyan thực sự quyết định quẩy xuyên đêm với tôi khi mà cậu ấy vẫn còn vướng bận công việc? Tuy nhiên, cậu ấy lại chính là người đã mời tôi đi uống. Mà thôi, với tôi thì sao cũng được.
Tôi trở về hội mạo hiểm giả và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhắc mới nhớ, cái cô nàng tai thỏ ấy tên là gì nhỉ?