╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Nè, chị ngồi đây được chứ?”
Tôi đang yên vị ở quầy hàng như thường nhật thì, bỗng nhiên, một người phụ nữ xuất hiện từ sau lưng và lên tiếng hỏi tôi..
“Ồ, Mary, xong việc rồi à?” Xin mời, cứ tự nhiên,” Tôi hồi đáp.
Mary là một nữ tiếp tân ở hội mạo hiểm giả, và tôi thường xuyên buôn dưa lê với chị ấy kể từ nhiệm vụ đầu tiên của mình. Nói chuyện với người lạ khiến tôi có hơi hồi hộp, thế nên tôi lúc nào cũng đứng vào hàng chờ tại quầy của Mary mỗi khi chị ấy làm việc. Tới tận giờ, thì chị ấy là một trong số ít những người phụ nữ mà tôi có thể trò chuyện cùng.
“Vậy thì, cậu kiếm được gì trong chuyến đi săn hôm nay rồi?” chị ấy hỏi.
“Chỉ là goblin thôi, như thường lệ. Ngoài ra có thêm vài con thỏ sừng nữa.”
“Cám ơn nhiều nhé, nhân tiện,” chủ quán chen vào bằng một tràng cười. Tiện tay đặt một ly nước trước mặt tôi. Chờ đã, tôi nhớ mình làm gì có gọi đồ uống?
“Này là quán bao đấy!” chủ quán giải thích bằng một nụ cười.
“Sao chứ, cơ mà cháu cám ơn,” Tôi đáp lại trong khi đưa ly nước lên miệng.
Khỉ thật, nặng quá vậy! Tôi nghĩ. Ơ, bộ chủ quán cố tình mời mình thứ chất lỏng nặng mùi rượu này ư? Đoán là đành phải húp từng ngụm nhỏ vậy!
“Whew! Mary thốt lên. “Chủ quán, cho tôi ly nữa!”
Kinh, chị ấy làm một hơi hết luôn kìa!
◇
“Guhh… bê quá…”
Mary hiện đang bám dính lấy tôi và chả chịu buông ra. Mọi quầy hàng tại hội đều đã nghỉ hết. Tôi buộc phải dìu Mary về nhà chị ấy, cơ mà tôi thậm chí còn chả biết đó là ở đâu nữa.
“Tăng nữa nào! Chị vẫn còn quẩy được!” chị ấy hăng hái.
“Thật à?” Tôi thắc mắc. “Em nghĩ là nên ngưng được rồi. Ngày mai chị còn phải làm việc nữa mà?”
“Aww, si nhê gì đâuuu!”
Không thể kháng cự cú vặn tay của Mary, tôi đành phải đi theo chị ấy tới một quán rượu mở cửa thâu đêm. Ở đó có đủ các loại người, từ mạo hiểm giả, thương nhân, cho tới các cư dân vừa tan làm. Mary và tôi ngồi xuống ở một góc.
“Yeah, cạn ly!” Mary hú lên.
“Chị quả là bợm rượu mà,” tôi nhận xét.
“Awww, làm gì đến mức ấyyy,” chị ấy nói trong khi thản nhiên dựa lên người tôi. Agh, chị ấy thơm quá. Tôi cố gắng tập trung vào thức ăn trước mặt để tránh làm con tim loạn nhịp, cho tới khi…
“Này Mary, cô đấy à?”
“Tham gia với chúng tôi chứ?”
“Thằng nhãi ở cạnh cô trông hơi non ấy nhể?”
Một đám mạo hiểm giả gọi lớn tới Mary. Bộ chúng là người quen của chị ấy à? Mấy tay này rõ ràng không phải lính mới. Phản xạ tức khắc của tôi rõ ràng là không muốn uống cùng lũ người lạ rồi, song Mary…
“Xin nỗiiii, nhưng tối nayyyy, chỉ có tôi và Makoto thôi,” chị ấy nói, từ chối bọn họ trước khi tôi có cơ hội.
“Aww, sao cũng được.”
“Thôi, chim cút nào.”
“Dịp khác vậy!”
Đám đàn ông không nấn ná lâu thêm mà rời đi.
“Mary, chị chắc chứ?” Tôi hỏi.
“Tất nhiên rồi,” chị ấy nói. “Mấy gã đó sẽ tán tỉnh bất cứ cô gái nào ở quanh đây. Nhìn kìa, chưa gì chúng đã tới chỗ con mồi tiếp theo rồi.”
Tôi hé nhìn sang hướng mà chị ấy chỉ, và tất nhiên, thấy đám đó đang tán phét với hai cô gái. Trời ạ, bộ tôi sẽ hành xử như thế vào một lúc nào đó sao?
“Makotooo, cậu không được trở nên như vậy,” Mary nói.
“Hở?” Tôi buộc miệng. Chị ấy đọc được suy nghĩ mình à?”
“Cậu rất chất pháccc, Makoto. Tốt nhất là nên giữ thế.”
“Có lẽ, nhưng em đôi khi cũng ước có một cô bạn gái…”
“Thế chị được chứ?”
“Ha ha… Ừ, được thôi, như thế chẳng phải rất tuyệt à.” Cho dù chỉ là một câu đùa bâng quơ lúc say, thì tôi cũng rất trân trọng sự an ủi đó.
“Thôi nào, chị không đùa đâu… Ồ, biết rồi! Makoto, khi nào cậu lên tới vàng đoàn, thì chị sẽ là bạn gái cậu!” Mary tuyên bố trong khi nhe răng ra cười.
“Vàng đoàn nhỉ…” Hạng mạo hiểm giả hiện tại của tôi là đá đoàn, mức thấp nhất. Nói cách khác, chị ấy đang yêu cầu một điều bất khả thi.
Cơ mà, có còn hơn không, tranh thủ chứ.
“Thế thì phải hướng tới vàng đoàn thôi,” Tôi tuyên bố.
“Tee hee, chúc may mắnnn,” Mary nói trong khi xoa đầu tôi.
…Cho dù vàng đoàn là không thể, thì tôi vẫn có thể đặt mục tiêu sắt đoàn—thời điểm mà một mạo hiểm giả cuối cùng cũng được xem là trung cấp.