╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
◇Góc nhìn của Noah◇
“Yoo-hoo, Noah! Tôi tới chơi nè!”
Cô ả là một nữ thần với mái tóc dài óng ánh hoàng kim sắc phấp phới trong gió, diện trên người một bộ váy với nhiều diềm xếp nếp, và một cái đầu rỗng tuếch không chứa gì cả... Xui xẻo thay, cô ả đã ghé qua nhằm gián đoạn kế hoạch nằm ườn cả ngày của ta.
“Thủy Nữ Thần, Eir…” Ta hồi đáp. “Sao tới hoài thế? Bộ cô không bận bịu gì việc trên thần giới à?”
“Ồ, đừng lo. Có nghỉ mới vực được việc chứ!”
“Ta nghĩ là cô đang dành nhiều thời gian cho cuộc vui của mình hơn là công việc đó…” Ta thở dài. Eir thường xuyên trốn việc trên thiên giới để qua bầu bạn với ta tại Hải Đế Thần Điện. Cơ mà, dù gì thì ta cũng chả có việc nào tốt hơn để làm.
“Quào, bà có cả vị giới hạn của Haagen-D*zs luôn sao!” Cô ả thốt lên. “Xơi nào!”
“Khônggg! Ta đã dành riêng cái đó cho bản thân đấy. Hơn nữa, không có ai dạy cô à! Đừng có lao vào nhà người khác rồi ngồm ngoàm tủ lạnh của họ chứ!”
Rút lại xúc cảm rằng ta có việc tốt hơn để làm hôm nay—con nhỏ này cần phải được dạy lại lễ nghĩ phép tắc.
“Chậc, đồ kẹt xỉ,” Eir cằn nhằn. “Rồi, mị sẽ lấy vị Vani vậy.”
“Thế ra là vẫn thèm thuồng đồ ăn của ta à… Mà sao cũng được, ta có thể sống mà không cần vị đó. Vậy cô đến đây làm gì?”
Ánh mắt Eir lấp lánh trước câu hỏi của ta.
“Heh heh heh, ồ, xem này,” Eir nói. Cô ả búng tay và một màn hình ma pháp hiện lên giữa không trung. “Nếu bà chưa biết, thì đang có sự vụ lớn dưới trần gian đấy.”
“Ah… Đây là thần điện trong quốc gia mà cô cai quản, Rozes nhỉ,” Ta buông lời bình. “Và kia là...những bộ đồng phục mà ta chưa từng thấy bao giờ. Không, mấy bộ đồ đó thậm chí còn chả thuộc về thế giới này nữa. Chờ đã, lẽ nào những người đấy là…”
“Nhận ra rồi hả, Noah? Mà, bà đoán đúng rồi đó! Những đứa trẻ đó là các người chuyển sinh!”
“Người chuyển sinh thường hay sở hữu nhiều kỹ năng mạnh mẽ,” Ta nói, “Và hiển nhiên, bọn chúng đều trông rất triển vọng…”
“Không phải sao? Tee hee! Rozes hiện tại cũng khá là thiếu các chiến binh mạnh mẽ, nên đây quả là một cứu cánh mà!” rồi Eir bắt đầu tập trung lên màn hình. “Sofia-chan, hãy đi chiêu mô hết đám ấy cho mị!”
Màn hình chiếu tới cảnh Vu Nữ Rozes, con bé Sofia đó, khi nó bắt chuyện với những kẻ mới tới. Gì vậy trời, một nhóm người chuyển sinh vừa xuất hiện trong đất nước của nó đấy? Bàn tới may mắn—lý do mà Eir tới đây hẳn là để khoe khoang…
Nhưng rồi, màn hình chiếu lên hình ảnh một cậu trai khiến ta có chút hứng thú.
“Vu Nữ Sofia, liệu tôi…có thể nhận được chúc phúc của người được không?”
“Cậu cần phải luyện tập nhiều hơn. Chắc để khi khác đi…”
“Gượm đã, chẳng phải cậu ta cũng là người chuyển sinh à?” Ta hỏi. “Sao lại từ chối cậu ta chứ?”
“Mà, hãy nhìn đi,” Eir nói. “Cậu ta chẳng có gì ngoài bảng trạng thái thấp lè tè và kỹ năng yếu ớt. Nếu được gửi ra ngoài tiền tuyến, thì cậu ta kiểu gì cũng chết đầu nước.”
“Ờm, cũng có lý…” Tôi thừa nhận. Cậu nhóc vừa gằm mặt xuống đất vì tuyệt vọng vừa xong đã được ban cho những kỹ năng hoàn toàn tệ hại. Nhưng mà… “Này, Eir. Có cả mả đám chuyển sinh dịp này, thành thử cô hẳn sẽ không phiền nếu ta lượm một đứa đúng không?”
“Hmmm... Các nữ thần khác cũng sẽ tới để chiêu mộ, thế nên nếu dư ra, thì bà cứ tự nhiên. Cơ mà tôi nghĩ là kiểu gì thì tất cả đều sẽ được chiêu mộ hết thôi. Khả quan nhất mà nói thì chỉ có thể là một đứa nào đó như tên nhóc gầy guộc kia thôi.”
Tên nhóc đó. Tên nhóc mà thủy vu nữ đã đinh ninh rằng chỉ là một thắt bại… Người mà tất cả các nữ thần khác chắc chắn sẽ ngó lơ. Nhưng tuyệt nhiên không phải ta—có lẽ, tên nhóc này là kẻ khiến ta hứng thú nhất. Cậu ta là người mà ta đã luôn chờ đợi bấy lâu nay.
“Được thôi,” ta đồng ý. “Nếu còn bất kì ai chưa là tín đồ của một trong lục đại nữ thần, thì ta sẽ liên hệ họ.”
“Mà, sao cũng được. Ồ, mị có thể kiếm mấy món gì đó mằn mặn sau que kem đấy! Triển luôn mấy miếng bim bim vị pizza này nào!”
“Trời ạ, thiệt tình đó! Cô sẽ béo lên nhờ đống đồ ăn vặt đấy đó!”
“Cũng may là nữ thần thì không béo lên được!” Eir hồi đáp. “Khoan đã, Noah, sao bà lại sở hữu mấy đường cong đó trong khi bà mới là kẻ nằm ườn ra suốt ngày ở Hải Đế Thần Điện?! Thật không công bằng mà!”
“Ta tập thể dục rất thường xuyên đấy, nói cho mà biết. Và thôi ngay cái trò lục tủ đồ ăn của ta đi!”
Rốt cuộc thì, ta bị kẹt với Eir cả ngày hôm đó.
~~~*~~~
“Tiếc quá nhể, chúng đi gần hết rồi.”
Ta hướng mắt lên nhìn tấm màn hình ma pháp mà Eir để lại, thứ hiện đang chiếu khung cảnh tại Thủy Thần Điện. Trong số gần 30 người chuyển sinh hồi đầu, thì giờ chỉ còn lại một vài cá nhân. Và không ai trong số chúng là sở hữu kỹ năng mạnh mẽ.
Tên nhóc bị thủy vu nữ hắt hủi lúc trước cũng nằm trong số chúng. Cậu ta là một người đáng quý; Hiểu được bản thân yếu ớt là vậy, song cậu ta vẫn tiếp tục tập luyện không ngừng nghỉ.
“Ừm, chắc chắn là cậu ta,” Ta lẩm bẩm một mình trong khi theo dõi cậu ta luyện tập.
Ta nắm chặt thần khí trong tay, con dao mà ta đã mất hàng nghìn năm rèn đúc, và yểm vào nó với một sức mạnh thần thánh trước khi niệm lên thêm một ma pháp phi thường. Rồi thì, ta quăng nó ra khỏi Hải Đế Thần Điện. Con dao, thấm đượm đầy ma pháp, trôi nổi trên mặt biển, ngóng chờ một ngày chạm được tới bàn tay của tên nhóc.
“Giờ thì… Hẳn là tới lúc ngủ rồi.”
Ta nằm gục xuống giường và nhắm mắt lại.
~~~*~~~
Cuối cùng! Con dao đã tìm được cậu ta. Và ngay trước mắt ta, linh hồn của người chuyển sinh, Makoto Takatsuki, đã được triệu hồi tới Hải Đế Thần Điện. Ngó nghiêng căn phòng là thế, song cậu ta lại vẫn chưa nhận ra ta.
Rồi, triển thôi! Đây là tín đồ đầu tiên của ta trong ngàn năm qua! Và ta sẽ trao cho cậu ta một lời mời không thể nào chối từ! Ta chỉnh trang mái tóc mình và khẽ hắng giọng.
“Chào mừng, Makoto. Ta đang chờ cậu đây.”
“À ừm… Cô là ai vậy?”
Heh heh heh, cậu ta hẳn là đã bị vẽ đẹp của ta mê hoặc—gượm đã, hả? Cái ánh mặt ngờ vực đó là gì chứ? Không lẽ nào, quyến rũ thần cấp của ta là không thể chống—không thể nào!
T-Ta đã bằng cách nào đó, khóc hết nước mắt để thu nạp được tín đồ đầu tiên của mình…cơ mà tên nhóc này đã khiến kế hoạch của ta hỏng bét… Liệu thế này có thực sự trôi chảy như ta mong đợi?