╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Có đúng là chỗ này chứ?” (Lucy)
“Ừ, Fuji-yan bảo tôi vậy mà.” (Makoto)
Khu vực thảo nguyên bên ngoài cổng thành phía đông của Makkaren.
Tôi đã nói với Fuji-yan rằng mình sẽ tới Laberintos, và cậu ta đã mạnh dạng đáp lại: “Vậy thì cứ để tao chuẩn bị phương tiện di chuyển cho!”.
Cậu ta hẹn gặp chúng tôi vào giữa trưa, nên tôi bây giờ đang đứng đợi cùng với Lucy, song lại chả hề có dấu hiệu của bất kì ai ở đây.
“Có khi nào anh ta nhầm giờ khời hành không vậy?” (Lucy)
“Vẫn còn 5 phút nữa mới tới giờ hẹn mà, cô biết đấy.” (Makoto)
“Nhưng nếu đã dự định chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho chúng ta, thì không phải là rất lạ sao khi anh ta không có mặt ở đây từ trước đó.” (Lucy)
“Ừ nhỉ.” (Makoto)
Tôi chả nhìn thấy bất cứ dáng hình nào trên cái đồng cỏ với tầm nhìn cực kì bao quát này.
“Mà, Fuji-yan là một tên bận rộn, nên có lẽ cậu ta đang có một công việc đột xuất nào đó chăng—oh?” (Makoto)
“Huh?” (Lucy)
Xung quanh chúng tôi bỗng trở nên tối sầm.
Một thứ gì đó to lớn hẳn đã xuất hiện bên trên chúng tôi.
“Eeeh?!” (Lucy)
Lucy réo lên.
“…Wow.” (Makoto)
Nó là một con tàu khổng lồ.
Cánh buồm đồ sộ căng đầy bởi gió, và được trang trí một cách khá là sang chảnh. Thân tàu bạch sắc trông lộng lẫy đến diệu kì khi nhuộm mình trong những tia nắng mặt trời chói lóa.
Nó đang nổi bồng bềnh giữa không trung.
“Một chiếc Tàu Bay ư?!” (Lucy)
“Này, Lucy, tàu thuyền của thế giới này có thể bay nhỉ.” (Makoto)
“Làm gì có chuyện đó. Tàu Bay là một loại phương tiện di chuyển mà chỉ những hoàng tộc mới có thể sở hữu…” (Lucy)
Lucy ngước nhìn lên một cách choáng váng.
Fuji-yan sở hữu cả một thứ chỉ dành riêng cho hoàng tộc sao?
Kinh khủng thật.
“Yahoooo!”
Ai đó vừa nhảy ra khỏi con tàu?!
Tôi đã lo lắng là họ có thể bị gãy một vài cái xương trong người, song người đó lại tiếp đất một cách rất hoành tráng.
Tuyệt ghê.
“Nina-san.” (Makoto)
“Takatsuki-sama, Lucy-sama, chúng tôi tới để đón hai người đây.” (Nina)
“Fuji-yan đâu rồi?” (Makoto)
“Anh ấy đang ở trên boong tàu—ah! Chờ đã, nguy hiểm lắm!” (Nina)
Ngay cả Fuji-yan cũng nhảy xuống ư?
Nhưng không hề tiếp đất một cách tự nhiên như Nina-san, mà cậu ta đã sử dụng một loại ma cụ nào đó để lượn xuống.
Cậu ta hạ cánh.
“Đây quả là một con tàu tráng lệ.” (Makoto)
“Fufufu! Phải không? Phải không? Tao dự định sẽ khiến mày ngạc nhiên, nên đã hoàn toàn giữ bí mật chuyện này. Takki-dono và Lucy-dono là những hành khách đầu tiên đấy-desu zo!” (Fujiwara)
“Wow! Chúng ta có thể tới Laberintos với thứ này, đúng chứ?” (Lucy)
“Thật ngại quá. Khiến mày phải làm nhiều đến vậy cho bọn tao.” (Makoto)
“Mày đang nói cái gì thế?! Con tàu này được vận hành bởi khối ma thạch mà lão cự nhân bạn mày đã trao cho tao, Takki-dono! Nếu không có nó, thì chiếc Tàu Bay này sẽ chả thể nào được hoàn thành-desu zo!” (Fujiwara)
“Tao hiểu rồi, hóa ra là nó đang sử dụng tới thứ đó.” (Makoto)
Cậu ta dạo gần đây rất bận rộn, và nguyên nhân là do con tàu này nhỉ.
Trong khi chúng tôi trò chuyện sôi nổi với nhau, thì hàng ngàn người đã lũ lượt đổ ra từ thành phố.
Mà, tất nhiên là nó sẽ nổi bật lên rồi.
Từ bên trong đoàn người đông đảo, một phụ nữ thanh lịch bước xuống khỏi chiếc xe ngựa trông cực kì sang trọng.
Cô ta tiếp tận Fuji-yan và chào hỏi cậu ta.
“Fujiwara-sama, xin chúc mừng chiếc Tàu Bay của ngài đã hoàn thành.”
“Oh! Cũng là nhờ sự giúp đỡ của cô nữa, Christiana-sama, mà chúng tôi mới có thể xây dựng được nó. Tôi xin hứa là sẽ sử dụng con tàu này để mang tới sự thịnh vượng cho Makkaren.”
“Thật là đáng tin cậy mà. Ngoài ra thì, cứ gọi em là Chris được rồi.” (Chris)
“Không không, điều đó quá thảy vinh dự đối với một thương nhân tầm thường như tôi.” (Fujiwara)
“Ngài đang nói gì thế? Đừng hành xử như thể chúng ta xa lạ chứ.” (Chris)
Bọn họ có vẻ đang trò chuyện với nhau.
Một người quen của Fuji-yan nhỉ.
“Này, Lucy, ai đang nói chuyện với Fuji-yan thế?” (Makoto)
“Eh? Anh không biết ư, Makoto?” (Lucy)
Lucy nhìn tôi như thể muốn nói rằng ‘Anh nghiêm túc thiệt à?’.
Cô có thể nói vậy, nhưng làm sao tôi biết được mấy thứ mà mình chưa từng nghe qua chứ.
Tôi có thể đoán ra là cô ta là một người ở tầng lớp thượng lưu.
“Cô ta là con gái thứ hai trong gia đình lãnh chúa của Makkaren, Christiana Makkaren. Cô ta đang nhắm tới Goshujin-sama, một cô ả rất ranh ma.” (Nina)
Nina-san giải đáp thắc mắc của tôi với một vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Hoh, con gái của lãnh chúa.
Nina-san trông ghen tuông thấy rõ luôn.
“Fujiyan-san quả thực là một người với nhiều mối quan hệ!” (Lucy)
Chả cần nhìn cũng biết là Lucy đang cực kì ấn tượng.
“Goshujin-sama, không phải đã đến lúc khởi hành rồi ư?” (Nina)
Nina-san thúc giục.
“Ooh, đúng rồi ha. Vậy thì, Chris-sama, hãy tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng ta khi tôi trở về.” (Fujiwara)
“Vâng, em rất mong được nghe những câu chuyện thám hiểm của ngài ở đó.” (Chris)
Con gái của lãnh chúa nắm lấy tay Fuji-yan và mỉm cười.
“Goshujin-sama~, đi thôi nào.” (Nina)
Nina-san kéo tay cậu ta lại.
“Nina-san, nhờ cô chăm sóc cho Fujiwara-sama trên chuyến hành trình nhé.” (Chris)
Vào lúc đó, Chris-san đã nhắn nhủ với Nina-san cùng một nụ cười trên môi.
“Tất nhiên, tôi sẽ không để bất kỳ ai động một ngón tay vào người anh ấy.” (Nina)
Nina-san mỉm cười đáp trả lại Chris-san.
““Fufufufu.””
Thoạt nhìn qua, có thể thấy rằng bọn họ đang trưng ra một nụ cười đầy thiện chí tới nhau.
Tôi không thể nào trông rõ được khuôn mặt của Fuji-yan từ vị trí này.
Tôi tự hỏi nét mặt mà cậu ta đang có lúc này là gì.
Cậu ta đúng là đang sở hữu một harem dị giới.
“Vậy thì, Lucy, chúng ta đi thôi.” (Makoto)
“Vâng, tôi rất mong chờ để được lên tàu rồi đây!” (Lucy)
Chúng tôi trèo lên boong con tàu bay.
~~~*~~~
“Uwaa, cao quá~ nhanh quá~.”
Lucy đang đứng ở khu vực mũi tàu và giang rộng hai tay hết cỡ, đón nhận luồng gió thổi vào người cô ấy.
Titanic ư?
Không phải như vậy rất nguy hiểm sao?
“Lucy-sama! Rất là nguy hiểm khi đứng sát rìa tàu như vậy.” (Nina)
Quả nhiên là Nina-san sẽ cảnh báo cô ấy.
Tôi vịn hai tay lên lan can, tận hưởng cuộc hành trình trên bầu trời cao này.
Cơn gió mát rười rượi dễ chịu ghê.
“Mày thấy chuyến đi này thế nào, Takki-dono?” (Fujiwara)
“Tao không ngờ là mày lại kiếm được một phương tiện di chuyển trên không ngay từ ở thành phố đầu tiên, ấn tượng thật đó.” (Makoto)
“Nó hẳn sẽ là không tưởng đối với một game RPG bình thường, đúng chứ?” (Fujiwara)
Fuji-yan đáp lại cùng một nụ cười đắc chí.
Song đây thực sự là thành quả tới từ những nỗ lực của Fuji-yan.
“Nhân tiện thì, ai đang lái con tàu này thế?” (Makoto)
“Một người trong số những thuyền viên mà tao đã thuê dành riêng cho con Tàu Bay này. Có một hữu dực thú nhân ở đằng kia, thấy không?”
Đúng là có một cô gái với đôi cánh trên lưng đang ở đó.
Tiện thể thì, tất cả bọn họ đều là con gái.
“Không, nó chỉ là tình cờ thôi-desu zo.” (Fujiwara)
“Fuji-yan, nói dối là không tốt đâu, mày biết đó.” (Makoto)
“Mà, quả thực tao là người đã thuê mấy cô gái ấy.” (Fujiwara)
Cậu ta dễ dàng thú nhận.
“Mày thực sự thích nhiều cô gái nhỉ, Fuji-yan. Cho dù là mày đã rất được yêu mến bởi Chris-san vừa xong.” (Makoto)
Thậm chí là hồi cao học chúng tôi đã từng lo sợ rằng cả hai đứa sẽ chả bao giờ có tí may mắn nào với con gái.
Cậu ta đã thay đổi.
Fuji-yan trưng ra một bộ mặt nhọc nhằn.
“Đó là phần khó khăn nhất đấy.” (Fujiwara)
Dựa theo những gì Fuji-yan kể, thì lãnh chúa có ba cô con gái, và người thừa kế vẫn chưa được quyết định.
“Không phải theo lẽ thường thì người con cả sẽ được quyền thừa kế sao?” (Makoto)
“Nó còn tùy thuộc vào từng gia đình. Ngài lãnh chúa của Makkaren đã quyết định sẽ trao quyền thừa kế cho người nào khiến Makkaren phát triển một cách thịnh vượng nhất.” (Fujiwara)
“Ra là vậy, và Chris-san muốn đạt được một số thành tích, nên cô ta đã kết thân với mày, Fuji-yan.” (Makoto)
“Cô ta chỉ đang nhắm tới gia tài của Goshujin-sama mà thôi! Goshujin-sama là người đang bị đồn thổi rằng đã tích trữ được khối tài sản còn nhiều hơn cả chính ngài lãnh chúa!” (Nina)
Nina-san nhảy vào giữa cuộc trò chuyện.
Cô ấy hẳn là đã nghe được câu chuyện giữa chúng tôi nhờ tới đôi tai dài cực nhạy ấy.
Giờ khi ngẫm lại, Lucy và Nina-san đều sở hữu thính giác rất tốt, nên tôi phải thận trọng với lời nói của mình.
“Trong quá trình hoàn thiện chiếc Tàu Bay, vấn đề không chỉ nằm ở việc thi công, mà còn phải đảm bảo được một lộ trình bay, nên bọn tao không còn cách nào khác ngoài nói chuyện với những người sở hữu đủ thẩm quyền, hoặc là bọn tao sẽ không được cấp phép kinh doanh với nó.” (Fujiwara)
Fuji-yan gãi đầu trong khi giải thích chuyện này cho chúng tôi.
“Song nhờ tới tất cả những khó khăn khi thực hiện việc đàm phán từ trước, mà chúng tôi mới có thể biến giấc mơ Tàu Bay Chở Khách đầu tiên của lục địa này thành hiện thực!” (Nina)
Nina-san hào hứng nói.
“Tuy nhiên, chúng tôi hiện giờ lại đang mắc nợ ả đàn bà đó…” (Nina)
“Nina-dono, em không nên nói xấu nhà tài trợ của chúng ta như vậy.” (Fujiwara)
“Mày đã rất vất vả nhỉ.” (Makoto)
Cả về kinh doanh lẫn phụ nữ.
“Này, tên của con tàu là gì thế?” (Lucy)
Lucy làm loãng chủ đề của cuộc nói chuyện và hỏi điều này.
“Fufufu, hỏi hay lắm!” (Fujiwara)
Fuji-yan hẳn là đã muốn thay đổi bầu không khí và cực kì hào hứng với nó.
“Tên của con tàu này là Saint Kanon! Đôi cánh trắng di chuyển giữa bầu trời của lục địa-desu zo!” (Fujiwara)
“Heeh, cái tên rất mộng mơ đó chứ!” (Lucy)
“Đúng như mong đợi từ Goshujin-sama!” (Nina)
Lucy và Nina-san tán thưởng cậu ta.
Saint Kanon nhỉ.
Nó có lẽ là cái tên mà Fuji-yan đã lấy từ nữ chính trong một game hẹn hò mà cậu ta thích, Saint Kanon.
Trong khi đang nghĩ như vậy, ánh mắt của Fuji-yan chạm mặt tôi.
Cậu ta đang cảm thấy gượng gạo.
“Cái tên tuyệt lắm.” (Makoto)
“Mà, không phải nó rất ổn sao?” (Fujiwara)
Tôi thực sự nghĩ đó là một cái tên hay.
“Con tàu này không thể nào bị tấn công bởi quái vật đâu nhỉ?” (Lucy)
“Lý do mà bọn tôi đã thiết kế con Tàu Bay với kích cỡ này chính là vì điều đó. Nó sẽ được dùng làm Tàu Chở Khách trong tương lai, nên sẽ cần tới nhiều không gian cho các phòng ngủ, cũng như là sỡ hữu một kích thước mà thậm chí cả Phi Long lẫn Điểu Sư cũng không thể tấn công được.” (Fujiwara)
Ra là vậy.
“Nhưng còn rồng thì sao?” (Makoto)
Hùng cường nhất trong số quái vật chính là lũ rồng, chúng sẽ phá hủy tất cả mọi thứ mà không hề biết sợ hãi, là những gì tôi đã nghe được.
“Bọn tao sẽ né đi lãnh thổ lũ rồng trên lộ trình của mình. Ngoài ra thì bọn tao cũng đã niệm ma pháp phòng hộ lên cho toàn thể con tàu, cũng như sở hữu một đội quân chiến đấu bao gồm những thuyền viên là các hữu dực nhân. Nếu chẳng may bị quái vật tấn công, thì bọn tao sẽ có thể đánh trả.” (Fujiwara)
“Ooh, quả thực là mày đã nghĩ xa đến mức đó rồi nhỉ.” (Makoto)
Vậy thì tôi có thể yên tâm rồi.
“Còn bao lâu nữa thì chúng ta sẽ tới Laberintos?” (Lucy)
“Khoảng một ngày. Tôi nghĩ là chúng ta sẽ tới đó vào sáng mai.” (Fujiwara)
“Wow, nó sẽ mất tới một tuần để tới đó nếu đi bằng xe ngựa từ Makkaren.” (Lucy)
“Suy cho cùng thì chúng ta có thể đi theo một đường thẳng tắp mà không hề gặp phải bất kì chướng ngại vật nào. Nó là lẽ tất nhiên thôi-desu zo.” (Fujiwara)
Fuji-yan tự hào trả lời.
“Giờ thì, tôi sẽ dẫn hai người đi tham quan vòng quanh con tàu! Tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn vào tối nay rồi đó.” (Fujiwara)
“Yaaaay!” (Lucy)
Lucy reo hò hào hứng như thể một đứa trẻ.
Thú thực thì, tôi cũng rất muốn tỏ ra vui vẻ giống cô ấy.
Chúng tôi tận hưởng hết mình chuyến đi trên không ngắn ngủi này.