╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Con Nhân Ngưu cao khoảng tầm 5 mét.
Nó to như thể con Orge lần trước vậy.
Chiếc rìu chiến mà nó cầm trên tay nhuộm đỏ trong chất máu.
Tôi tự hỏi liệu đám người vừa nãy la hét thất thanh đã chạy thoát được hay chưa…
“Ma-Makoto, s-sẽ thật sự ổn chứ?” (Lucy)
Chưa gì mà Lucy đã trông rất sợ hãi.
“Đã cất công tới đây rồi, thì hãy thử Tinh Linh Ma Pháp vừa mới được tăng sức mạnh nào.” (Makoto)
Tôi đứng tấn với cây dao trong tay và ngó nghiêng xung quanh bản thân.
Với góc nhìn từ Người Chơi RPG, tôi có thể nhìn thấy rõ mồn một vô số ánh sáng xanh bích bay lượn xung quanh.
Yup, có rất là nhiều luôn.
“Xin chào, Tinh Linh-san”, tôi gọi tới bọn chúng.
Vẫn chưa quá lâu kể từ khi được diện kiến Tinh Linh của Laberintos.
Tôi cần phải mở lời chào với thái độ nồng nhiệt.
“Muốn chơi đùa một chút chứ?” (Makoto)
Tôi có thể cảm thấy sự chú ý của đám Tinh Linh quy tụ về phía bản thân.
Có vẻ như Tinh Linh của Laberintos khá là dễ hợp tác.
“N-Này! Con Nhân Ngưu đang ở gần lắm rồi đó, anh biết chứ?! [Nham Thạch Đạn]!” (Lucy)
Lucy phát động ma pháp của mình với một giọng sốt ruột.
Viên đá được bắn ra lao tới con Nhân Ngưu bằng một tốc độ cực cao và trúng vào người nó, sau đó vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Song… nó dường như chả đem lại hiệu quả gì.
“K-Không thể nào.” (Lucy)
Lucy lẩm bẩm, nhưng nó đúng là một cục đá nhỏ hơn nhiều so với khi cô ấy sử dụng Thiên Giáng Thạch.
Cô ấy đã quá nhẹ tay rồi.
“Gwooooooooooo!”
Con Nhân Ngưu giận giữ gầm lên, với chiếc rìu chiến giơ cao quá đầu, nó bứt tốc về phía chúng tôi.
Đầu của hai chúng tôi có thể sẽ bị chẻ đôi bởi chiếc rìu chiến trong vài giây nữa.
“Này, Makoto!” (Lucy)
Lucy mếu máo gọi tên tôi.
Hẳn là đã đến lúc rồi.
“[Thủy Ma Pháp: Đại Thủy Lao].” (Makoto)
“Gwo?”
Nước bắt đầu trào ra với chân tôi là ngọn nguồn.
Nguyên cả hành lang đã ngập tràn dưới biển nước chỉ trong tích tắc, bao phủ duy nhất khu vực này mà không hề tràn ra bên ngoài. Con Nhân Ngưu, Lucy, và tôi giờ đây đang hoàn toàn ở bên trong làn nước.
“Hnnn! Hnnnn!!” (Lucy)
Ah, quén béng mất.
Lucy không thể sử dụng [Hô Hấp Thủy Trung].
Tôi nhanh chóng nắm lấy tay cô ấy.
Với điều này, hiệu lực của ma pháp sẽ được chia sẻ cho cô ấy.
“Guo! Glub! Gag!”
Con Nhân Ngưu tuyệt vọng vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi chiếc nhà lao làm bằng nước.
Mà, có cố gắng cũng vô ích thôi.
[Thủy Ma Pháp: Thủy Lưu]
“Hoi hoi.” (Makoto)
Tôi xoay vòng đầu ngón tay.
Qua đó tạo ra một vùng lốc xoáy như thể bên trong chiếc máy giặt với con Nhân Ngưu nằm ở trung tâm.
Con quái vật khổng lồ cùng cặp mắt xoay mòng mòng như chong chóng, và cứ thế, nó dần dần trở nên im bặt.
Tôi giải phóng đi lượng nước vừa gọi ra, và gửi lời cám ơn tới các Tinh Linh.
“Haah… Haaah…” (Lucy)
Lucy thở hổn hển.
Thậm chí với Hô Hấp Thủy Trung, thì tôi hẳn đã khiến Lucy bất ngờ khi đột nhiên quăng vào người cô ấy cả đống nước như vậy.
“C-Cho tôi xin lỗi. Cô không sao chứ?” (Makoto)
“Tôi ổn… Này, vừa xong quả là tuyệt thật đấy! Đó là ma pháp Thượng Cấp, đúng không?” (Lucy)
“Ừ, nó đã thành công mĩ mãn.” (Makoto)
“Chuyện gì xảy ra thế?! Anh bây giờ đã có thể sử dụng Thượng Cấp ma pháp rồi à?” (Lucy)
“Không, tôi đã nhận được sự giúp đỡ từ Tinh Linh. Do Tinh Linh sở hữu nguồn ma lực vô tận, nên dường như cấp độ đó của ma pháp chỉ là chuyện nhỏ đối với chúng. Trái lại thì sự kiểm soát của chúng lại không mấy ổn thỏa cho lắm.” (Makoto)
Bởi vì điều đó mà cả Lucy lẫn tôi đều bị cuốn vào tầm ảnh hưởng của ma pháp.
“Nhân tiện thì, chúng ta làm gì với con quái bây giờ?” (Makoto)
Tôi nhìn xuống con Nhân Ngưu vừa bị hạ gục dưới chân mình.
Dù sao thì nó cũng là một con thuộc loại to bự mà chúng tôi đã xoay xở đánh bại.
“Chúng ta không thể vác nó theo nhỉ.” (Lucy)
“Chính những lúc như thế này mà tôi lại ước mình sở hữu lưu trữ ma pháp.” (Makoto)
Thật là đáng tiếc khi Fuji-yan không ở đây.
“Oi, hai bạn. Hai bạn chính là người đã hạ gục con Nhân Ngưu đó ư?!”
“H-Hai bạn đã cứu chúng tôi rồi…”
Các mạo hiểm giả với quần áo rách rưới trên cơ thể đột nhiên xuất hiện.
Tiếng la hét thất thanh vừa nãy hẳn là của mấy người này nhỉ?
Dựa theo lời bọn họ thì, trong lúc mà cả đám đang chạy trốn khỏi con Nhân Ngưu, thì nó đã nhìn thấy Lucy và đột nhiên chuyển mục tiêu sang cô ấy.
Nó đã phản ứng với mái tóc đỏ thẫm của cô ấy ư?
“Lucy, cô thật sự được quái vật yêu thích đó.” (Makoto)
“Chuyện đó chả khiến tôi vui vẻ chút nào đâu…” (Lucy)
“Này, nếu hai bạn đang gặp rắc rối với việc khiêng con quái vật, thì chúng tôi sẽ phụ một tay.”
Ooh! Thật là đỡ quá.
Trên đường đem con Nhân Ngưu trở về, bọn họ đã dạy cho chúng tôi rất nhiều điều về Laberintos.
“Vậy là, đã được nửa năm kể từ khi các bạn tới Laberintos?” (Makoto)
“Vâng, chúng tôi chỉ vừa mới trở thành Sắt Đoàn thôi, nên cả bọn đã quyết định chọn Tầng Thượng làm nơi tập luyện lâu dài.”
“Nhưng lũ quái vật dạo gần đây đang rất là manh động.” (Makoto)
“Ừm, tình hình có hơi kì lạ thật.”
“Có tin đồn về việc một con Kỵ Long đã xuất hiện ở Tầng Hạ.”
“Kỵ Long?” (Makoto)
“Một con rồng cực kì gớm ghiếc. Một loại tà long phụng sự cho Đại Ma Vương cách đây 1000 năm về trước. Nó phóng thích chướng khí từ bên trong cơ thể, và nhả ra nguyền chú thông qua miệng của bản thân. Tôi có nghe bảo là nó sẽ hút lấy sinh mệnh của bất kì ai chẳng may ở quá gần. Mà nó thực sự đã xuất hiện ư?”
Lucy giải thích cho tôi.
“Nó chả phải chuyện của một lũ mạo hiểm giả trung cấp như bọn tôi, nên bọn tôi cũng không rõ lắm.”
“Song hai bạn đúng là rất ấn tượng. Có thể dễ dàng đánh bại một con Nhân Ngưu chỉ với hai thành viên trong tổ đội.”
“Bạc Đoàn? Hay có lẽ nào hai bạn là Vàng Đoàn, khi chỉ mới từng này tuổi?”
“Không không, chúng tôi cũng là Sắt Đoàn thôi.” (Makoto)
“Hoh! Vậy thì tương lai của hai bạn hẳn là rất sáng lạn!”
Chúng tôi trao đổi nồng nhiệt với nhau nhiều chuyện trong khi rảo bước trên lối về.
Khi đã hoàn toàn thoát ra ngoài, chúng tôi báo cáo lại với nhân viên hội rằng cả bọn đã trở về, và đưa cho họ con quái vật.
Có vẻ như kết quả cuộc định giá con quái vật bị hạ gục sẽ được thuận lại cho chúng tôi vào lúc sau tại hội.
Quan trọng hơn, có một thứ khiến tôi rất băn khoăn.
“Khá là ồn ào nhỉ.” (Makoto)
“Có chuyện gì xảy ra ư?” (Lucy)
“Aah, dường như Quân Đội Highland đến từ Thái Dương Quốc đã tới đây rồi.”
Nhân viên hội nói với tôi.
“Hiểu rồi. Nếu đó là Thái Dương Quốc, thì hẳn đây là Thái Dương Kỵ Sĩ Đoàn, hoặc Ánh Dương Kỵ Sĩ nhỉ?” (Makoto)
“Có lẽ họ tới đây để thảo phạt Kỵ Long cũng nên?” (Lucy)
“Nhưng tại sao quân đội lại nhúng tay vào chuyện của mạo hiểm giả chứ?”
“Hơn nữa, lại là một quốc gia khác.”
Có vẻ như các mạo hiểm giả đi cùng chúng tôi cũng khá hứng thú với việc này.
“Hãy đi xem thử coi sao.” (Makoto)
“Đi thôi!” (Lucy)
Chúng tôi quay trở lại cổng vào của thị trấn.
~~~*~~~
“Vậy ra đây là Thái Dương Kỵ Sĩ Đoàn nhỉ…” (Makoto)
Khu rừng xung quanh cổng vào của thị trấn đã bị đốn trụi, và trở thành doanh trại cho quân đội.
Có rất nhiều chiếc lều được căng lên trải đều quanh bãi đất.
Rải rác gần bên cạnh một đoạn không xa là những con ngựa và phi long được cột lại vào một chiếc cọc.
Tuy gọi là Kỵ Sĩ Đoàn, nhưng lại có cả những hiệp sĩ, chiến binh, cung thủ, pháp sư, linh mục, và rất nhiều chức nghiệp khác, khiến cho nó trông như là một tổ đội khổng lồ hoặc từa tựa vậy.
Đính trên ngực họ là một huy hiệu hình mặt trời và phượng hoàng tỏa sáng lấp lánh.
Họ đều trông rất mạnh.
Những người dân của thị trấn mạo hiểm giả dường như cũng hứng thú với chuyện này, đám đông đang dần trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
“Kyaaa! Nhìn kìa, đó chính là Quang Dũng Giả-sama!”
“Aah, thật là oai phong mà…”
Các nữ mạo hiểm giả reo hò không ngớt.
“Wow! Là Quang Dũng Giả kìa! Đây là lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy anh ta!” (Lucy)
Lucy có vẻ cũng rất hào hứng.
Tôi thực sự không biết phải phản ứng như thế nào.
Người đang xuất hiện ở đó là bạn đồng học của tôi, cậu bạn mà tôi đã không gặp mặt trong tận một năm rưỡi về trước, Sakurai-kun.
Kế bên cậu ta cũng là một người bạn đồng học của tôi, Yokoyama-san,
Hm? Không phải là còn một người nữa ư?
Bọn họ đang mặc những trang bị trông xịn sò và hào nhoáng hơn gấp nhiều lần so với tất thảy những người xung quanh.
Tôi không có đang ghen tỵ đâu nhé, được chứ?
Đừng có nói rằng đây là cuộc hội ngộ thú vị mà cô đang ám chỉ đó, Nữ Thần-sama.