╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Chúng ta đang bị bám đuôi”, tôi thông báo tới cho Lucy.
“Eh?”, Lucy ngoái lại nhìn.
“Đến giờ anh mới nhận ra à?” (Lucy)
“Eh?” (Makoto)
“Chúng đã đi theo chúng ta suốt từ lúc bước vào hầm ngục đó.” (Lucy)
Nghiêm túc ư?
“Sao cô không nói sớm hả!” (Makoto)
“Tôi tưởng là anh đã nhận ra từ lâu rồi… Xin lỗi.” (Lucy)
Lucy tỏ vẻ buồn rầu.
“Ah, không, phát hiện ra mấy thứ này là công việc của tôi mới đúng. Dù vậy, tôi vẫn khá ngạc nhiên là cô có thể nhận ra đấy.” (Makoto)
“Suy cho cùng thì chúng cũng đã nói mấy lời đầy nguy hiểm như ‘tao sẽ giết bọn nó’ trong khi quăng ánh mắt về phía chúng ta. Chúng ắt hẳn là mấy gã đã gây chuyện với chúng ta ở Hội Mạo Hiểm Giả. Không ngờ là chúng lại theo chân chúng ta tới tận đây, thật là lũ người thâm độc mà.” (Lucy)
“…”
Oi oi!
Không phải là tình hình đang rất tệ ư?
Đám đó đang theo đuôi chúng tôi sâu tới mức này trong hầm ngục.
Không đời nào mà chúng lại nghĩ tới một thứ đơn giản như trừng phạt chúng tôi một chút cả.
Kiểm tra với Dò Tìm, có khoảng 10 tên đang bám đuôi chúng tôi.
Tuy không rõ lực lượng của bọn chúng tới đâu, song tôi lại muốn tin rằng cấp bậc của chúng đều chỉ thấp hơn Sắt Đoàn.
Nếu có một Bạc Đoàn trong đám đó, thì sẽ là dấu chấm hết cho chúng tôi.
Tức là trình độ của chúng rốt cuộc sẽ ngang bằng với Nina-san.
“Làm lớn chuyện đến thế này chỉ vì một thanh kiếm mythril bị phá hủy cơ đấy.” (Lucy)
“Ờ, phải rồi…” (Makoto)
Thực ra thì, tôi đã hỏi giá của một thanh kiếm mythril từ Fuji-yan.
‘Giá của nó sẽ không ít hơn 5,000,000G đâu’, là những gì cậu ta trả lời.
5,000,000G là mức thu nhập trung bình hằng năm của một mạo hiểm giả Sắt Đoàn.
Cũng đúng thôi, nếu một thứ gì đó đáng giá cả năm trời làm việc của mình bị phá hủy, thì tôi chắc chắn sẽ kiếm tìm báo thù.
“…Hãy cứ bỏ chạy trước cái đã. [Thủy Ma Pháp: Sương Mù].” (Makoto)
Sương mù lan tràn ra toàn bộ hang.
Tôi cũng kích hoạt thêm Ẩn Mật.
Việc cần làm tiếp theo là làm sao để giải quyết chuyện này.
Có rất nhiều ngả đường bên trong Laberintos.
Lấy đi tầm nhìn, và cùng với Ẩn Mật, chúng tôi hẳn sẽ có thể chạy thoát khỏi bọn chúng.
“Khốn kiếp! Hai đứa nhãi ấy đã phá hiện ra chúng ta rồi ư?”
“Tìm chúng ngay! Chúng vẫn chưa đi được xa đâu.”
“Đừng tách rời nhau nhiều quá, ở đây có vô số quái vật đó.”
Tiếng bước chân ngày càng nhỏ dần đi.
“Chúng mất dấu chúng ta rồi.” (Lucy)
Lucy khẳng định với đôi tai cô ấy, nên nó hẳn sẽ chính xác.
Cũng không hề có phản ứng gì từ Dò Tìm của tôi.
“Haah… Cho tôi xin lỗi, Lucy.” (Makoto)
“Tại sao anh lại là người xin lỗi chứ?” (Lucy)
“Vì tất cả là do tôi.” (Makoto)
Tôi đáng lẽ không nên chém đứt thanh kiếm của tổ đội đó.
Tôi cứ tưởng là hành động ấy sẽ giúp chúng tôi không bị khinh thường, song kết quả là, tôi cuối cùng lại khiến cho cả đội gặp nguy hiểm.
“Anh đang nói cái quái gì thế? Tôi không bận tâm đâu.” (Lucy)
Lucy đáp lại với một nụ cười tỏa nắng.
Tôi mừng vì Lucy là chiến hữu của mình.
“Chúng ta làm gì tiếp theo đây?” (Lucy)
“Giờ thì, hãy cứ làm theo mục đích ban đầu là tới được khu vực Đại Thác Nước. Còn vấn đề về đám mạo hiểm giả lưu manh lúc trước thì… Nó làm tôi đau đầu thật đó.” (Makoto)
“Không phải cứ kệ chúng đi là được sao?” (Lucy)
“Cách đó chả thể nào giải quyết dứt điểm được đâu.” (Makoto)
Khi trở về, hãy thảo luận với Fuji-yan vậy.
~~~*~~~
Đại Mê Cung, Laberintos.
Hầm ngục lớn nhất của lục địa, và cũng là một nơi sở hữu danh lam thắng cảnh cực kì mĩ lệ, Đại Thác Nước.
“Thác Niagaras đây mà…” (Makoto)
“Waaah…” (Lucy)
Tôi rốt cuộc lại lẩm bẩm ra cái tên của thác nước nổi tiếng nhất ở thế giới trước kia của mình.
Lucy cũng sửng sốt không kém cạnh bên tôi.
Một vách đá bỗng nhiên xuất hiện tại khu vực sâu tít trong Tầng Thượng của hầm ngục, và một hồ nước ngầm có thể được nhìn thấy ở bên dưới.
Có một thác nước khổng lồ ở vùng phụ cận của cái hồ ngầm ấy.
Khu vực dưới lòng đất này bao la tới nỗi mà tôi còn không thể nhìn hết được toàn cảnh dường như sở hữu phần diện tích bên trên đóng vai trò như một khoảng trống thông tầng với ánh nắng mặt trời đi vào từ đây. Qua đó tạo ra một cảnh sắc cực kì huyền tưởng.
Giữa những ánh mặt trời chói lọi, xuất hiện bầy chim to tướng bay lượn xung quanh.
“Nhân tiện thì, Niagara là gì thế?” (Lucy)
Lucy thắc mắc.
“Một tụ điểm du lịch ở thế giới cũ của tôi.” (Makoto)
“Ra là vậy. Dù sao thì, bên dưới vách đá này chính là Tầng Trung, đúng chứ?” (Lucy)
“Ừ, sẽ rất tệ nếu chúng ta chẳng may ngã xuống dưới.” (Makoto)
Dựa theo tấm bản đồ, vách đá này sâu tới 200 mét.
Nói cách khác, tuy khung cảnh đẹp đẽ là vậy, song tồn tại giữa những thứ đó là vô số quái vật hung bạo đang ẩn nấp xung quanh.
Chính là khoảnh khắc đó khi…
“?!”
Lucy đột nhiên quay mặt lại.
Kỹ Năng Dò Tìm của tôi cũng đồng thời phản ứng cùng lúc.
“Oi oi, chúng đang thực sự ở đây.”
“Tao đã bảo mày rồi. Lũ tân binh lúc nào chả tới đây.”
“Yoo, hai mạo hiểm giả của Makkaren. Cám ơn vì đã chăm sóc cho bọn tao lúc trước nha.”
Lũ người vừa xuất hiện là đám mạo hiểm giả ngày hôm qua.
Hơn nữa, có cả thêm một vài kẻ mặt mày bặm trợn dường như là chiến hữu của chúng.
Có tất cả là 10 tên.
Ấy thế mà chúng tôi không thể phát hiện ra ngần này người, tức là…
“Ẩn Mật nhỉ.” (Makoto)
“Xin lỗi, Makoto. Tôi hoàn toàn không để ý.” (Lucy)
“Không, cũng do lỗi của tôi nữa.” (Makoto)
Không ngờ là Kỹ Năng mà tôi luôn sử dụng lại có ngày gậy ông đập lưng ông như thế này.
“Oi, đừng làm tổn hại đến con nhỏ elf. Nó trông có vẻ sẽ bán rất được giá đấy. Thậm chí còn cực kì hiếm khi nó sở hữu mái tóc đỏ.”
“Bao nhiêu cơ chứ?”
“Chúng ta sẽ định giá nó một cách chỉn chu vào lúc sau.”
Bọn chúng đang có một cuộc trò chuyện đầy tởm lợm với nụ cười nhăn nhở trên khuôn mặt.
Hiểu rồi, mấy gã này chắc là bọn buôn nô lệ.
“Này, cho tôi xin lỗi vì đã phá hủy vũ khí của ông anh. Tôi thực lòng xin lỗi, vậy thì chúng tôi phải làm gì để được ông anh tha thứ đây?” (Makoto)
Chuyện này hẳn là vô ích, song tôi vẫn cố gắng nói lý lẽ với chúng xem sao.
“Huh? Mày sẽ chết ở đây thôi. Trông mày dường như không như sở hữu bất kì trang bị ngon nghẻ nào, nhưng con dao đó có lẽ sẽ bán rất được giá.”
“Săn tân binh ư?” (Makoto)
Đúng y như những lời Lucas-san cảnh báo tôi.
“Ooh, hóa ra là mày cũng biết bọn tao.”
Gã đàn ông cười ồ lên một cách hả hê.
“Tụi bay! Bao vây hai đứa nó!”
Cái gã mà khi trước sở hữu một thanh kiếm mythril ra hiệu, và cả bọn ngay lập tức bủa quanh chúng tôi với thác nước nằm ngay sau lưng.
“Ma-Makoto…” (Lucy)
Lucy nắm lấy áo tôi.
“Giờ thì.” (Mkaoto)
Chúng tôi nên làm gì đây?
Trong lúc tôi đang tự hỏi nên tận dụng biện pháp đối phó nào từ hàng đống thứ mà tôi sở hữu.
…Đột nhiên một cơn đau đầu xảy đến.
Cơn đau đầu rời đi nhanh chóng, song tiếng chuông inh ỏi vẫn réo vang.
Kỹ Năng Dò Tìm.
Về cơ bản thì nó là một kỹ năng dùng để phát hiện sự tiếp cận từ các quái vật Sơ, Trung, và Thượng Cấp.
Một kỹ năng luôn ngân vang hồi chuông trong tâm trí tôi.
Song lại tồn tại một cấp bậc còn cao hơn cả Thượng Cấp.
Chúng được gọi là Quái Vật Chỉ Định Tai Ương, và khi bạn chạm trán chúng lần đầu thì…
‘Tùy thuộc vào từng người mà nó sẽ dẫn tới một cơn nhức đầu, nên hãy cẩn thận’, là những gì mà tiếp tân hội, Mary-san đã một lần giải thích cho tôi.
Quái Vật Chỉ Định Tai Ương không thể bị đánh bại chỉ với một người. Bởi vì chính chúng đã được xem là một thảm họa di động.
Chỉ Định Tai Ương được chia làm bốn hạng mục: Thôn Làng, Thành Phố, Quốc Gia, và Đại Lục.
Nếu một quái vật Chỉ Định Tai Ương Thôn Làng xuất hiện, ngôi làng đó chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
Khi một Quái Vật Chỉ Định Tai Ương lộ diện, thì nhất định phải cần tới sự tham gia của lực lượng vệ binh quốc gia để đối phó với nó.
Chẳng hạn như Thái Dương Kỵ Sĩ Đoàn.
Tôi ôm chặt lấy Lucy.
“Makoto…?” (Lucy)
“Ooh, một hiệp sĩ đang bảo vệ lấy người phụ nữ của mình sao? Thật là gan dạ.”
Đám lưu manh đang nói điều gì đó, song tôi lại không hề rảnh tai để nghe.
Ở đâu?
Nó ở đâu?
Nó đang tới từ đâu chứ?
“Buoooooooooooh!!!”
Một tiếng gầm chấn động không gian, vang vọng khắp chốn.
*Rắc!*
Mặt đất nứt ra, và một thứ gì đó khổng lồ xuất hiện.
Ngay giữa vị trí của chúng tôi và đám mạo hiểm giả hiểm ác.
“Rồ…ng ư?” (Lucy)
Lucy lẩm bẩm.
Không ai trong số những mạo hiểm giả có thể phản ứng với chuyện vừa xảy ra.
“Suy cho cùng thì tất cả cá thể rồng đều thuộc về lớp Chỉ Định Tai Ương. Hãy chạy nhanh nhất có thể một khi nhìn thấy chúng”, là những gì mà Lucas-san đã căn dặn tôi ở quầy hàng tại hội.