╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Takatsuki-kun…?”
Eh?
Ả quái vật này vừa nói cái gì thế?
Nguy Hiểm Cảm Tri vẫn luôn liên tục réo vang lúc trước, thì giờ đây lại im bặt.
“M-Makoto?! Quái vật…!” (Lucy)
Lucy thét lên vào ả Lamia đột nhiên xuất hiện.
Tôi chưa bao giờ cho phép một quái vật tiếp cận gần mình như thế này cho tới giờ.
“Takatsuki… Makoto?!”
Ả Lamia hét lên một cách hân hoan!
Ả quái vật vừa hét lên tên họ đầy đủ của tôi.
Âm giọng cũng rất giống một người Nhật.
Đây là…
Không nghi ngờ gì nữa.
Cô ả Lamia này là một học sinh của lớp 1-A.
Nhưng liệu một điều như thế lại có thể ư?
(Agh! Thật là vô nghĩa mà!) (Makoto)
“Này, có nơi nào gần đây để ẩn trốn không?” (Makoto)
Tôi hỏi ả Lamia.
Tộc Lamia sở hữu vùng lãnh thổ của riêng mình ở Tầng Trung của Laberintos.
Cô ả hẳn là sẽ nắm rõ được địa thế hơn so với chúng tôi.
“Ở đằng này!”
“Được rồi!” (Makoto)
Ả Lamia chỉ về một trong những thác nước đặc biệt đồ sộ giữa vô số cái lớn nhỏ khác trong khu vực.
Chắc là cô ả đang bảo chúng tôi đi vào đằng sau thác nước đó.
“Lucy, bám chặt đấy.” (Makoto)
“Eh, h-hiểu rồi.” (Lucy)
Lucy siết chặt vòng tay xung quanh eo tôi.
Ả Lamia vì một lý do nào đó đang bĩu môi, phồng má.
Ngay cả cô ả Lamia cũng bắt đầu bám chặt vào tôi sao?!
“Hiih! Có chuyện gì với ả quái vật này thế?!” (Lucy)
“Đừng lo lắng, Lucy. Ổn thôi mà.” (Makoto)
Tuy là tôi cũng không hoàn toàn yên tâm cho lắm.
Chắc là cô ả không cố gắng khiến tôi lơ là cảnh giác như mụ arachne trước đấy đâu nhỉ?
“Tinh Linh-san! Xin hãy giúp chúng tôi! [Thủy Ma Pháp: Bạo Thủy Long].” (Makoto)
Khắc hẳn so với thời điểm ở sào huyệt arachne, khi mà bây giờ đứng trên hồ nước ngầm, tôi có thể thỏa thích sử dụng bao nhiêu nước cũng được.
Một con rồng nước to gấp đôi so với lúc trước điên cuồng tàn phá.
Đám quái vật vây xung quanh ngay tức khắc bị thổi bay, và với bóng hình chúng trôi dạt ra xa khỏi tầm mắt bản thân, chúng tôi tẩu thoát ra phía sau thác nước.
Chúng tôi đã xoay xở để chạy trốn được rồi nhỉ.
“Haah, haah, haah… thật là nhọc nhằn mà.” (Makoto)
“Haah, haah, haah, chúng ta đã thoát thân thành công… chờ đã, tại sao ả quái vật này cũng ở đây nữa?!” (Lucy)
“…”
Lucy hoảng hốt nhảy cẫng lên.
Ả Lamia đang nhìn về phía này – không, nhìn thẳng vào tôi.
“Takatsuki-kun.
“V-Vâng?” (Makoto)
Rốt cuộc thì tôi lại buột miệng đáp lại.
Song cô ả này… là ai mới được cơ chứ?
Lần này thì cô ả bắt đầu sờ soạng khắp người tôi.
Uh, hmm.
“Chờ đã, cô làm cái gì thế?” (Lucy)
Lucy tròn xoe mắt kinh ngạc ở khoảng cách gần đó.
Trông từ bên ngoài, thì trông tôi như thể đang được ôm ấp bởi một ả quái vật nhỉ.
“…”
Ả Lamia bơ luôn Lucy.
Hoặc đúng hơn thì, cô ả chỉ săm soi mỗi mình tôi.
“Ưm…” (Makoto)
Tôi không còn cách nào khác ngoài bắt chuyện với cô ả.
Một người quen trong lớp 1-A, và một người nào đó sẽ xưng hô với tôi như thể bạn bè thân thiết.
Ngoại trừ Fuji-yan, chỉ còn duy nhất một người như thế hiện ra trong tâm trí tôi.
Bề ngoài của nhỏ giờ đây trông hoàn toàn khác biệt, song…
Mà, nếu có sai, thì tôi sẽ chỉ việc xin lỗi.
“Cậu là Sa-san, đúng chứ?” (Makoto)
“Cậu không nhận ra ư?”
Uwa!
Giọng của nhỏ đang cực kì hờn dỗi kìa.
“Mà, cậu biết đó, cậu trông như thể một người khác rồi còn gì.” (Makoto)
“Ah, ra là vậy. Thế thì đây, [Nhân Hóa Ma Pháp].” (Aya)
Ooh, từ một Lamia, nhỏ đang dần dần biến thành dạng con người…ch, chờ chút đã!
“Cô, ít nhất thì hãy mặc quần áo vào chứ!” (Lucy)
Lucy-san! Tsukkomi hay lắm.
Cô gái Lamia vừa biến thành con người giờ đây đang hoàn toàn trần truồng.
Tôi nhanh chóng quay mặt đi.
“Sa-san! Cậu không có đồ gì để mặc à?” (Makoto)
“Hmm, dù sao thì tớ cũng là một quái vật mà.” (Aya)
Nhỏ đã mất hết nhận thức về xấu hổ!
“Tôi sẽ cho cô mượn cái này”, là những gì Lucy nói trong khi cô ấy đưa cho nhỏ tấm áo choàng.
Sa-san quấn tấm áo choàng xung quanh người như thể một chiếc váy.
“Ngoài ra thì, mặc thêm cái này vào.” (Makoto)
Tôi trùm lên người nhỏ chiếc áo khoác của mình.
Thật là đỡ quá. Giờ thì tôi có thể nhìn thẳng vào mặt nhỏ trong khi nói chuyện mà không cần lo lắng điều gì.
“Đã lâu rồi nhỉ, Sa-san.” (Makoto)
“Takatsuki-kun!” (Aya)
Nhỏ ôm chầm lấy tôi.
“Này, Makoto. Cô gái này là ai thế?” (Lucy)
“À, xin lỗi, xin lỗi. Cô gái này là Sasaki Aya-san. Một người chuyển sinh giống như tôi, Sa-san, đây là Lucy. Một thành viên trong tổ đội của tớ.” (Makoto)
Lucy và Sa-san nhìn nhau.
“…Hân hạnh được gặp cô, Lucy-san.” (Aya)
“…Tôi cũng vậy, Aya. Giờ thì, hãy tránh xa khỏi Makoto nào.” (Lucy)
“Đã rất lâu rồi chúng tôi mới được gặp nhau. Nó hẳn sẽ ổn, đúng không? …Có phải cô là bạn gái của Takatsuki-kun?” (Aya)
“K-Không đời nào!” (Lucy)
Sa-san thở phào một cách nhẹ nhõm.
“Nhân tiện thì, tại sao cậu lại ở đây như một Lamia thế?” (Makoto)
Có hàng tấn thứ mà tôi muốn hỏi nhỏ.
“Takatsuki-kun, nghe này!” (Aya)
Nhỏ ôm tôi chặt hơn nữa.
“…”
Lucy đang lườm tôi chằm chằm.
Thôi thì, nhỏ hẳn đã có một khoảng thời gian khó khăn, nên hãy tỏ ra ân cần hơn một tí vậy.
“Cậu biết đó, tớ…” (Aya)
~~~*~~~
“…Và đó là tất cả những gì đã xảy ra…” (Aya)
Sa-san thuận lại cuộc đời của nhỏ như một Lamia cho chúng tôi.
“Thật là bất dung thứ, lũ harpy và kẻ phản bội đó! Tôi sẽ thổi bay chúng với ma pháp của mình, Aya!” (Lucy)
“V-Vâng. Cám ơn…” (Aya)
Lucy là một cô gái đầy nhiệt huyết. Có vẻ như cô ấy đã bị tác động bởi câu chuyện và trở nên tức giận.
“…”
“Takatsuki-kun? Có chuyện gì thế?” (Aya)
Tôi hoàn toàn bị sốc.
Câu chuyện về Sa-san được chuyển sinh thành một Lamia.
Cuộc sống của nhỏ trong hầm ngục.
Những trận chiến xảy ra như cơm bữa với hàng đống quái vật ở đây.
(Nhỏ sở hữu độ khó còn cao hơn hẳn mình…) (Makoto)
Tôi đã biết được Chỉ Số của bản thân thấp đến nhường nào ở thần điện, và cứ đinh ninh là mình đang có một khoảng thời gian nhọc nhằn ở cái thế giới song song này.
(Nếu so sánh với Sa-san, thì mình chả khác gì đang chơi game ở chế độ dễ cả, chết tiệt!) (Makoto)
“Mình nên chăm chỉ hơn…” (Makoto)
“Cảm tưởng như cậu đang có một khoảng thời gian khó khăn vậy, Takatsuki-kun.” (Aya)
Vì lý do nào đó mà nhỏ đang nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm.
“Cậu mới là người gặp nhiều gian khổ ấy, Sa-san. Nhân tiện thì, bọn tớ muốn đi ngược lên Tầng Thượng của hầm ngục. Cậu có biết đường không?” (Makoto)
“Tầng Thượng? Nếu là đường lên trên đỉnh của khu vực ngầm này, thì do đã từng nghe qua từ các chị lớn, nên tớ biết đấy.” (Aya)
“Tốt lắm! Lucy, đi thôi. Dường như chúng ta có thể trở về nhà rồi.” (Makoto)
“Này, còn tớ thì sao…?” (Aya)
Sa-san trông lo lắng ra mặt.
“Vậy thì chúng ta cùng đi luôn nào.” (Makoto)
Tôi sẽ không bỏ mặc nhỏ lại đâu.
“Vâng!” (Aya)
Nhỏ lại lao tới ôm chầm lấy tôi.
Lucy, đừng có nhìn tôi với ánh mắt ấy mỗi lúc thế này nữa.
~~~*~~~
Chúng tôi tiến lên Tầng Thượng của Laberintos.
“Ở đây này, tớ nghĩ là vậy. Nó có hơi chật, nên hãy cẩn thận.” (Aya)
“Không, thay vì chật thì…” (Lucy)
“Gần như vừa khít…” (Makoto)
Nó là một cái lỗ.
“Tuy là sẽ dễ để chui qua hơn trong thân thể Lamia.” (Aya)
“Uuh, mấy cục đá lởm chởm quá, và đầu gối tôi thì đau nhức hết cả lên…” (Lucy)
“Sa-san, còn bao lâu nữa thế?” (Makoto)
“Chắc hẳn là một lúc nữa thôi. Lối ra kia rồi.”
Nơi mà chúng tôi chui ra không nghi ngờ gì là Thủy Động.
“Chả có ai cả.” (Lucy)
“Có lẽ bởi vì đang là sáng sớm.” (Makoto)
“Eh?! Từng ấy thời gian đã trôi qua rồi ư?” (Lucy)
Lucy thốt lên một cách ngạc nhiên.
“Vậy ra đây là Tầng Thượng.” (Aya)
Sa-san liên tục ngó nghiêng xung quanh hầm ngục.
“Lần đầu cậu tới đây hả, Sa-san?” (Makoto)
“Ừm, tớ nghe bảo là do có nhiều con người đi lại, nên nơi này rất nguy hiểm.” (Aya)
“Đối với quái vật ở Tầng Trung, thì Tầng Thượng lại là một khu vực nguy hiểm nhỉ…” (Makoto)
Thú vị nhể.
“Makoto, chúng ta đang ở khoảng nào của Thủy Động thế?” (Lucy)
“Có lẽ là điểm giữa của lối vào và Đại Thác Nước.” (Makoto)
Tôi xác nhận thông tin dựa vào kỹ năng [Định Vị] của mình.
[Địch Cảm Tri] của tôi chỉ phản ứng với những quái vật yếu nhớt.
“Có vẻ như chúng ta đã xoay xở thoát ra một cách an toàn.” (Makoto)
Chúng tôi thành công ra khỏi Laberintos chỉ trong vòng một ngày.
Khi chúng tôi bước ra khỏi hầm ngục, bóng đêm đã dần tan biến, nhường chỗ cho ánh nắng ban mai soi rọi.