╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Cũng một thời gian rồi nhỉ.”
Sakurai-kun ngồi xuống ghế mà không cần chờ tới sự đồng ý của chúng tôi.
Phục trang của cậu ta bây giờ khác hẳn so với lúc trước, một bộ quần áo đơn giản tuong tự như dân thường.
Song nó lại sạch bong, sáng loáng với không chút bụi bẩn hay nếp nhăn và nổi bật lên thấy rõ trong một quán bar gồm rất nhiều các mạo hiểm giả bầy hầy, nhem nhuốc.
“Q-Quang Dũng—Mgh?!” (Lucy)
Lucy gần như đã hét toáng lên, nên tôi đã vội vàng bịt miệng cô ấy lại.
“H-Hân hạnh được gặp… Quả là niềm vinh dự khi được diện kiến anh thế này.” (Nina)
Nina-san mở lời với một giọng đầy căng thẳng.
“Tao không ngờ là mày lại có thể biết được bọn tao đang ở đây đó.” (Fujiwara)
Fuji-yan thắc mắc một điều khá là dĩ nhiên.
“Tao có đọc qua một báo cáo nói rằng Cửa Hàng Fujiwara đã cung cấp cho Kỵ Sĩ Đoàn bọn tao một số lượng rất lớn nhu yếu phẩm, mày biết đấy.” (Sakurai)
“Fuji-yan, mày thậm chí còn làm như thế ư?” (Makoto)
“Nó chỉ đơn giản là một khoản đút lót thôi. Thái Dương Kỵ Sĩ Đoàn là đội quân lớn nhất trên cái lục địa này. Chả hề mất mát gì khi xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ cả.” (Fujiwara)
‘Đút lót’ là thứ mà mày có thể nói ra trong khi cười sao?
Tôi tự hỏi liệu Fuji-yan có thực sự bằng tuổi với tôi hay không.
“Có rất nhiều người ưa chuộng rượu whisky đến từ Makkaren. Sự đóng góp này đã cực kì được cảm kích đấy.” (Sakurai)
Sakurai-kun đáp lại với một nụ cười tươi tắn.
“Không ngờ là Takatsuki-kun cũng ở đây. Tao mừng là đã có thể tới nơi này đúng lúc.” (Sakurai)
“Phải ha, cũng đã lâu rồi. Trông mày vẫn khỏe khoắn quá nhỉ.” (Makoto)
Cậu ta liên tục vỗ lên vai tôi như một gã người Mỹ, ăn mừng sự đoàn tụ của cả hai.
Mỗi cử chỉ mà cậu ta thực hiện đều trông rất đỗi nổi bật.
Cậu ta vẫn chả hề thay đổi gì.
“Tao có nghe rằng mày đến đây để thảo phạt một con Kỵ Long, đúng chứ?” (Makoto)
“Ừ. Họ đã đùn đẩy công việc phiền phức này cho tao bởi vì tao là một ma mới.” (Sakura)
Quang Dũng Giả đáp lại với một nụ cười gượng gạo.
“Nó hẳn sẽ khá dễ dàng với mày mà, phải không Sakurai-kun?” (Makoto)
“Không hẳn vậy đâu. Tao chỉ mới vừa tới đây hôm nay thôi. À đúng rồi! Nếu mày nắm rõ địa thế ở Laberintos như vậy thì, Takatsuki-kun, mày sẽ dẫn đường cho chúng tao chứ?” (Sakurai)
“Được thôi! Bọn tôi sẽ — MGH?!” (Lucy)
Lucy sắp sửa vạ mồm thêm lần nữa, nên tôi lại tiếp tục bịt miệng cô ấy.
“Bọn tao cũng chỉ mới tới đây hôm nay thôi. Xin lỗi nha, nhưng tao nghĩ là bọn tao sẽ chẳng giúp gì được đâu.” (Mkaoto)
“Tao hiểu rồi, thật đáng tiếc nhỉ.” (Sakurai)
Làm gì có chuyện mà cậu ta sẽ thực sự nhờ chúng tôi dẫn đường đâu, đúng không?
Sau đó, chúng tôi ngồi nghe những câu chuyện về các rắc rối khi là một anh hùng, mà Fuji-yan đã dụ được cậu ta kể ra nhờ tài ăn nói của mình.
Nó kéo dài trong khoảng 15 phút, tầm tầm đó.
Đến cuối thì, ‘tao có chút công chuyện rồi, hẹn gặp lại sau nha’, là những gì cậu ta nói và rồi bỏ đi.
Cậu ta tới đây để làm gì cơ chứ?
Thậm chí cậu ta còn không thèm uống lấy một ngụm rượu.
Cậu ta tìm đến chỗ chúng tôi chỉ để tán dóc thôi ư?
~~~*~~~
“Ah, đúng là run quá đi.” (Nina)
Nina-san, người vừa được giải tỏa khỏi sự căng thẳng suốt từ lúc trước, giãi bày.
“Cái đoạn ‘có lẽ cậu ta chả nhớ tới tôi đâu’ là sao chứ?! Hai người trông cực kì thân thiết luôn ấy!” (Lucy)
Lucy đang rất đỗi hào hứng.
“Chao ôi, ngạc nhiên thật đấy.” (Fujiwara)
“Mày thân với Sakurai-kun lắm à, Fuji-yan?” (Makoto)
“Không, làm gì có-desu zo. Chả phải mày mới là người thân với cậu ta sao, Takki-dono?” (Fujiwara)
“Không đời nào.” (Makoto)
Tôi chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta trong lớp cả.
“Makoto! Tại sao anh lại từ chối dẫn đường cho anh ta trong Laberintos chứ?! Thật là phí phạm mà.” (Lucy)
“Cô bị hâm à? Mục tiêu của bọn họ là thảo phạt một con rồng ở Tầng Hạ. Làm sao mà chúng ta có thể dẫn đường cho cậu ta chứ. Đừng có cả tin quá như thế.” (Makoto)
“Coi bộ Sakurai-dono có vẻ khá nghiêm túc đấy.” (Fujiwaraa)
“Khi Goshujin-sama đã nói điều gì, thì nó rất có sức mạnh thuyết phục.” (Nina)
Dường như Nina-san vẫn chưa biết rằng Fuji-yan có thể đọc suy nghĩ người khác.
“Mà, dù không hiểu chuyện cho lắm, nhưng hãy đánh chén tiếp thôi.” (Makoto)
Tôi bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng.
Nguội ngắt.
“Tại sao anh lại có thể điềm tĩnh như thế chứ…?” (Lucy)
Lucy nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, song tôi lúc nào cũng chạm mặt cậu ta hàng ngày từ cái hồi còn là bạn cùng lớp với nhau, cô biết đấy.
Nó chả phải một thứ đáng để làm lớn chuyện đâu.
“Ah, chết rồi. Chúng ta còn chưa chọn được nơi để trú trọ nữa.” (Makoto)
“Nếu là vậy, thì không cần phải lo lắng đâu-desu zo. Tao đã giữ sẵn chỗ trọ cho hai người rồi.” (Fujiwara)
“Cám ơn mày nghen.” (Makoto)
Fuji-yan đã đặt trước chỗ tại một nhà trọ mà các thương nhân thường lưu tới.
Chiếc đệm mềm mại có rất là nhiều lông vũ bên trong.
Tôi chưa từng nghĩ là sẽ tồn tại đệm lông vũ ở dị giới cơ đấy.
~~~*~~~
Ngày tiếp theo, Fuji-yan nói là cậu ta có một số cuộc thương lượng cần giải quyết và bỏ đi đâu đó với Nina-san.
Chúng tôi nên đặt mục tiêu đi sâu hơn trong chuyến thám hiểm lần này của mình.
Ngày thứ hai của cuộc thăm dò Laberintos.
“Đường đi nào sẽ được chọn trong hôm nay đây?” (Lucy)
Lucy hỏi.
“Thủy Động.” (Makoto)
“Eeh, nữa ư?” (Lucy)
“Từ đã, nhìn vào đây đi.” (Makoto)
Tôi trưng ra cho cô ấy xem tấm bản đồ Tầng Thượng.
“Đại Thác Nước của Laberintos sao?” (Lucy)
“Tôi có nghe rằng nó là nơi đang tranh giải cho địa danh với khung cảnh hùng vĩ nhất ở Laberintos đó.” (Makoto)
“Hoooh… Nó cũng nổi tiếng là một nơi dành cho các cặp tình nhân. Ngoài ra thì, Hội Mạo Hiểm Giả được cho rằng đang tiếp nhận các tour tham quan Đại Thác Nước… Nơi này có còn là một hầm ngục nữa không vậy?” (Lucy)
Quả đúng là nếu chỉ nhìn vào điều này, thì bạn sẽ ngay lập tức nghĩ nó là một tụ điểm du lịch.
“Có rất nhiều quái vật xuất hiện dạo gần đây, nên số lượng khách hàng có vẻ như đã giảm đi kha khá.” (Makoto)
“Hmm, cặp tình nhân nhỉ…” (Lucy)
“Lucy, có chuyện gì thế?” (Makoto)
“Eh? Không, chả có gì đâu! Nếu Makoto đã muốn đi đến như vậy, thì tôi cũng đành phải thuận theo thôi!” (Lucy)
Cô ấy tán thành.
Đây sẽ là lần thứ hai mà chúng tôi tới Thủy Động kể từ hôm qua.
Song có khả năng là bầy Nhân Ngưu vẫn quanh quẩn ở đó, nên chúng tôi không thể hạ thấp cảnh giác.
Bên trong thủy động khá là tăm tối và u ám, song lại tồn tại vô số quang thạch khắp xung quanh, soi sáng toàn bộ nền hang trong sắc xanh.
Càng đi sâu bao nhiêu, thì màu xanh trông càng rõ rệt hơn bấy nhiêu, khiến cho không gian trở nên lung linh huyền ảo.
(Hầm ngục thật là tuyệt mà.) (Makoto)
Tất thảy lũ quái vật xuất hiện đều yếu nhớt, nên chúng tôi có thể từ từ tận hưởng việc khám phá.
Có lẽ vì tin đồn chạm trán Nhân Ngưu trong Thủy Động vào hôm qua, mà chúng tôi hầu như không gặp được bất kì mạo hiểm giả nào.
Chúng tôi chầm chậm tiến lên với kỹ năng Dò Tìm kích hoạt sẵn.
Tôi bỗng cảm thấy điều gì đó kì lạ khi cả hai đã ở vị trí sâu hơn so với lần trước.
Không phải là quái vật. Thứ gì đó đang lẽo đẽo theo sau chúng tôi.
Khi chúng tôi thay đổi hướng đi, chúng cũng ngay lập tức làm theo.
(Đây là…) (Makoto)
“Lucy”, tôi thì thầm.
“Chúng ta đang bị bám đuôi.” (Makoto)