╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Goshujin-sama á, anh ấy đã hoàn toàn mê mẩn đệ nhất tiểu thư nhà lãnh chúa và cô gái ở Miêu Nhĩ Đình rồi! Anh ấy chả hề quan tâm tới cảm xúc của người khác chút nào hết!”
Nina-san hốc một hơi hết sạch ly rượu. Hóa ra là cô ấy cũng có thể uống nhỉ-
Lucy ghé tai tôi thì thầm, “Nina-san thực sự uống được nhiều như vậy à?”
“Ừm, thú nhân tộc thông thường đều có tửu lượng rất tốt.”
Tôi biết được điều này là nhờ tới Fuji-yan. À nhân tiện thì, cùng Nina-san đi ăn tối đối với tôi mà nói thì e là có hơi bất tiện một chút, thế nên tôi đã rủ cả Lucy đi chung nữa.
“Takatsuki-sama! Phải làm sao thì Goshujin-sama mới có thể nhận ra tấm lòng của của tôi đây!”
“Ah, là chuyện đó sao.”
Chỉ mình tôi là biết Fuji-yan sở hữu kỹ năng [Người Chơi Galge] và [Đọc Tâm], nói cách khác, cậu ta vốn dĩ đã biết được tình ý của Nina-san ngay từ đầu rồi.
(Mình nên trả lời thế nào giờ…?)
“Ôi dời, Nina-san đáng yêu đến vậy, thì cần gì phải gấp gáp cơ chứ.”
Lucy nhanh trí trấn an Nina-san, một việc quả thực là hiếm thấy.
“Ooh… cô nói thật sao? Lucy-san…”
Nina-san chao đảo, gục cả người xuống mặt bàn, miệng thở ra mấy tiếng khò khò ngái ngủ.
““…””
Tôi và Lucy trố mắt nhìn nhau. Dù gì thì cũng không thể bỏ mặc cô ấy ở đây, thành thử chúng tôi đành tạm thời nán lại một lúc. Tuy là vậy, song-
Tôi vẫn không thể kiềm được mà than vãn bằng một giọng ghen tỵ “Fuji-yan đào hoa quá nhể-”
“Anh cũng rất đào hoa còn gì…”
“Hả? Cô vừa nói gì ư, Lucy?”
“Không có gì hết!”
Vì lý do nào đó mà cô ấy bỗng nhiên cốc nhẹ lên đầu tôi lấy một cái. Tại sao chứ? Thôi kệ, giờ cứ từ từ tận hưởng ly rượu trước cái đã, để khi nào gặp lại thì tôi sẽ than phiền chuyện của Nina-san với Fuji-yan.
“Lucy, cô muốn ăn gì đó không?”
“Để xem nào-…”
Đại sảnh của Hội Mạo Hiểm Giả tràn ngập với những tay mạo hiểm giả say ngoắc cần câu.
Đêm sẽ còn dài lắm đây.