╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
[Thủy Ma Pháp: Yamata no Orochi.]
Mất tới 7 ngày hòa thuận với Tinh Linh để tôi có thể dồn hết tất cả tinh túy của bản thân vào ma pháp này.
Thủy Ma Pháp Vương Cấp: Yamata No Orochi.
Một con rắn với 8 cái đầu đồ sộ tới nỗi có thể dễ dàng lầm tưởng với một ngọn núi xuất hiện.
Khi tôi ngoái lại, Sakurai-kun đang có một vẻ mặt kinh ngạc, Sa-san thì sáng trưng hết cả mắt, còn Yokoyama-san thì té ngã bằng bàn tọa của mình.
“Nè nè, Takatsuki-kun! Đây là một con rắn, đúng chứ?!” (Aya)
Có vẻ như cô nàng lamia Sa-san đây đã cảm thấy một thứ gì đó thân quen từ nó.
…Nhỏ thực sự đã thay đổi.
“Tinh Linh-san, có hai con quái đáng ghét đang ở dưới đấy. Bạn có thể kéo chúng ra ngoài hầm ngục được không?” (Makoto)
*Hiisssssss!*
Con Thủy Đại Xà rú lên, và phi thẳng vào bên trong bóng tối của hang động.
Tuy là lần đầu tiên sử dụng, song áp lực của Ma Pháp Vương Cấp quả thật rất kinh khủng.
Tôi có nghe bảo rằng ma pháp vượt trên mức Siêu Cấp sẽ trông giống như thật, nhưng con Orochi này thì lại chả khác gì sinh vật sống cả.
Hoặc đúng hơn là, cực kì đáng sợ.
Tôi tự hỏi liệu một ngày nào đó Lucy sẽ có thể phát động được loại ma pháp như thế này…
Nếu ma pháp của cô ấy mất kiểm soát, thì tôi e là cả đội đều sẽ bị quét sạch.
“Takatsuki-kun! Thật tuyệt quá.” (Sakurai)
Sakurai-kun đang hoàn toàn phấn khích.
“Sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu nó mang lại hiệu quả.” (Makoto)
“Đó là Vương Cấp Ma Pháp ư?” (Sakurai)
“Ừ. Tao nghĩ nó đã tiến triển khá suôn sẻ cho dù là lần đầu tiên phát động.” (Makoto)
“Eh? …Là vậy sao… V-Vương Cấp…?” (Yokoyama)
“Saki-chan, cậu đứng dậy được không?” (Aya)
Sa-san giúp Yokoyama-san, người đang ngồi bệt xuống đất, đứng lên.
“Sa-san, cậu và Yokoyama-san có thể quay về hội nhóm với Lucy và những người khác được không?” (Makoto)
“Được thôi, nhưng còn cậu thì sao, Takatsuki-kun?” (Aya)
“Tớ phải ở lại điều khiển phép này cho tới lúc hai con Kỵ Long bị đưa ra khỏi hầm ngục.” (Makoto)
“Còn tao thì sao?” (Sakurai)
Sakurai-kun thắc mắc.
Oi oi, mày đang nói cái gì thế, Anh Hùng-sama?
“Tao sẽ quăng kẻ địch ra bên ngoài hầm ngục, nên mày cứ thẳng tay mà chém chúng.” (Makoto)
“H-Hiểu rồi.” (Sakurai)
Trông hào nhoáng là vậy, song uy lực của Thủy Ma Pháp lại rất thấp, nên thậm chí là Vương Cấp, thì tôi không nghĩ là nó có thể hạ gục được kẻ địch.
“T-Takatsuki-kun!” (Yokoyama)
Yokoyama-san bất chợt réo tên tôi.
“Có chuyện gì vậy?” (Makoto)
“S-Sau lưng cậu!” (Yokoyama)
*Uỳnh!*
Một khối nước đồ sộ trồi lên và Yamata Orochi lại xuất hiện.
*Kaaaaaa!*
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp hầm ngục.
“Đó là… một con Kỵ Long sao?” (Aya)
Sa-san thầm thì.
Cảm giác hơi sai sai khi gọi là rồng, mà nó giống như một con giun đất khổng lồ hơn.
Có vô số cái miệng mọc ra từ cơ thể nó.
Nó hiện đang giãy giụa với con Orochi quấn xung quanh người bản thân.
Con rồng còn lại sở hữu hàng đống cặp mắt trải đều khắp cơ thể, và những con ngươi đó đang liên tục ngó ngang dọc khắp xung quanh.
Nó hoàn toàn khác so với những gì tôi tưởng tượng.
Do biệt danh của nó là tà long, thành thử đã khiến tôi nghĩ tới một thứ gì đó dữ tợn và đáng sợ hơn cơ.
Nếu phải mô tả thì…
“Cái gì thế kia! Gớm quá!” (Aya)
“Phải rồi ha.” (Makoto)
Tôi đồng ý với Sa-san.
Kỵ Long rất đỗi gớm ghiếc. Một con Rồng Gớm Ghiếc.
*Kaaaaaaaaa!*
Đám Kỵ Long rống lên một âm thanh xé tai không khác gì so với tiếng cào xước của thủy tinh trong khi bị con Orochi bắt sống.
“Giờ thì, Sakurai-kun, chúng ta đi thôi.” (Makoto)
“Ừ-Ừm…” (Sakurai)
~~~*~~~
Đám Kỵ Long cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của con Orochi.
Thao túng ma pháp để điều đó không được phép diễn ra, tôi cứ thế kéo chúng theo.
“Takatsuki-kun, mày định đem chúng ra ngoài như thế nào?” (Sakurai)
“Khu vực ở hồ nước ngầm tồn tại một cái lỗ. Tao sẽ đưa chúng tới tận đó và quăng ra bên ngoài. (Makoto)
*Kaaaaaaaaaa!!!*
Con Kỵ Long rống lên một tiếng kêu đau đớn.
Là con Kỵ Long sở hữu nhiều cái mồm nhỉ.
“Takatsuki-kun, âm giọng của con Kỵ Long mang theo hiệu ứng khiến trái tim người nghe trở nên bất an. Mày vẫn ổn chứ? Các pháp sư của bọn tao đã không thể nào sử dụng được ma pháp bởi âm thanh đó.” (Sakurai)
“Là vậy sao.” (Makoto)
Quả là một âm thanh khó chịu.
Nhưng dường như lại chả hề tới nỗi khiến tôi không xài được ma pháp.
Hẳn là do tác dụng từ Minh Mẫn.
“Coi bộ là tao sẽ ổn thôi.” (Makoto)
“…Ấy vậy mà những pháp sư thượng cấp của bọn tao đều đã bị quét sạch bởi điều đó…” (Sakurai)
Sakurai-kun trầm trồ đáp lại.
“Vậy thì, cái con với hàng đống mắt cũng sở hữu một hiệu ứng bất lợi ư?” (Makoto)
“Ừ, có vẻ như là mày sẽ bị dính thuật quyến rũ nếu chạm mắt với nó. Mày không sao chứ?” (Sakurai)
Nói tới quyến rũ thì, nó cũng đã không có tác dụng khi ả harpy thi triển lên tôi.
“Không thành vấn đề. Còn mày thì sao, Sakurai-kun?” (Makoto)
“Với chúc phúc từ Nữ Thần Mặt Trời, thì tao miễn nhiễm với tất cả hiệu ứng bất lợi.” (Sakurai)
“…”
Cái cheat khốn nạn này.
Sakurai-kun chả hề nhận ra ánh mắt của tôi.
*Gyaaaaaaaa!!*
Cậu ta đang dõi theo cuộc vật lộn mãnh liệt giữa hai con Kỵ Long và Thủy Đại Xà với sự phấn khởi.
“Hầu như chả hề có Pháp Sư Vương Cấp nào thậm chí là ở Vương Quốc Highland. Đặc biệt là Thủy Ma Pháp Vương Cấp. Đây là lần đầu tiên mà tao được chứng kiến đó.” (Sakurai)
“Tao đã phải chuẩn bị trong vòng 7 ngày chỉ để sử dụng phép này lấy một lần. Hơn nữa, tao còn không thể phát động nó trừ khi các Tinh Linh chịu hợp tác. Và chưa kể là ma pháp này rất hao tổn ma lực nữa.”
“Không chỉ nằm ở việc phát động. Hiếm khi nào tao thấy một pháp sư có thể thao túng ma pháp của bản thân thành thạo tới mức này, mày biết đó.” (Sakurai)
Cậu ta đang tán thưởng tôi khá nhiều.
Có đúng là không hề tồn tại pháp sư tài giỏi nào ở Thái Dương Quốc hay không?
“Chúng ta gần tới rồi.” (Makoto)
Ở phía trước là ánh sáng mặt trời le lói từ chiếc lỗ ở trên đỉnh của hồ nước ngầm này.
Ban đêm đã trôi qua, có vẻ là vậy
“Quả là tuyệt khi thiên thạch của Lucy nới chiếc lỗ rộng ra đến nhường này.” (Makoto)
“Mày vừa nói gì à?” (Sakurai)
“À không, tao lẩm bẩm với bản thân ấy mà.” (Makoto)
Giờ thì, bước cuối cùng!
“Sakurai-kun, tao sẽ đưa hai con Kỵ Long ra ngoài. Ma pháp của tao sẽ tan biến một khi chuyện đó thành hiện thực, thành ra không có cơ hội để làm lại đâu.” (Makoto)
“Tao đâu có nghe gì về chuyện đó cơ chứ?” (Sakurai)
Ah, đáng lẽ tôi nên nói trước với cậu ta mới đúng nhỉ?
“Sakurai-kun sẽ không sao đâu, đúng không?” (Makoto)
“Kuh, được thôi, cứ để đó cho tao!” (Sakurai)
Sakurai hạ quyết tâm.
“Tinh linh-san, chúng ta triển thôi nào.” (Makoto)
Tôi cưỡi trên đầu của Orochi.
Con Kỵ Long với cặp mắt trải khắp cơ thể đang ở cạnh bên.
(Uhe, nó trông còn gớm ghiếc hơn khi ở gần…) (Makoto)
Hãy giải quyết chuyện này gọn lẹ nào.
[Thủy Ma Pháp: Đại Thăng Long].
Yamata no Orochi thay đổi hình dáng của nó thành một con rồng to lớn, và vươn lên tới chiếc lỗ bự chảng trên đỉnh hầm ngục cùng hai con Kỵ Long và tôi.
(Cám ơn… Tinh Linh-san.) (Makoto)
Khoảnh khắc chúng tôi rời khỏi hầm ngục, Tinh Linh Ma Pháp của tôi mất đi hiệu lực, và tan biến.
Đám Kỵ Long và tôi bị quẳng ra bên ngoài từ trên trời cao.
(Sakurai-kun đến chưa nhỉ?) (Makoto)
Nghĩ trong đầu như vậy, tôi nhìn thấy Sakurai-kun được bao bọc trong một hào quang hoàng kim sắc.
(Cậu ta đang hấp thụ ánh sáng mặt trời ư?) (Makoto)
Cậu ta càng lúc càng tỏa sáng nhiều hơn.
Đây là kỹ năng Quang Dũng Giả nhỉ.
Tao để mọi chuyện lại cho mày đó, Sakurai-kun.