╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
-Góc nhìn của Yokoyama Saki-
“Sakurai, muốn tao phụ một tay không?” (Makoto)
Chỉ một lúc sau đấy tôi mới nhận ra anh chàng pháp sư trông gầy yếu đi chung với Aya-chan là bạn cùng lớp của chúng tôi, Takatsuki-kun.
Tôi -Yokoyama Saki- sở hữu kỹ năng: Thánh Hiệp Sĩ.
Với thánh kiếm trong tay, và quang đấu khí bao bọc cơ thể, lũ quái vật yếu nhớt không tài nào có thể gây thương tổn dù chỉ là một chút lên người tôi.
Cùng sức mạnh ấy, tôi đóng một vai trò tích cực như phụ tá cho Quang Dũng Giả.
Ngoài ra, kỹ năng khác của tôi là: [Ma Nhãn Thấu Thị Ma Lực]
Tôi có thể nhìn thấy ngọn nguồn của thứ sức mạnh gọi là ma lực trong thế giới này.
Nhờ tới điều đó, chúng tôi đã thành công vượt qua nhiều hiểm nguy.
Quái vật giả đò yếu đuối, sát thủ vờ như dân thường.
Dẫu cho có cố gắng che dấu ngoại hình, thì chúng cũng không thể ẩn đi ma lực của mình.
Trong con mắt của tôi… Takatsuki-kun rất yếu.
Cảm tưởng như cậu ta chả hề mạnh lên thêm chút nào kể từ lần cuối nhìn thấy ở thần điện.
Cậu ta sở hữu lượng ma lực còn thấp hơn cả dân thường.
Không nghi ngờ gì là cậu ta đang lười biếng trong chuyện luyện tập của mình.
Thậm chí là ở trường, cậu ta lúc nào cũng cắm mặt chúi mũi vào chơi game thay vì học.
Cho dù Ryosuke đã phải đối mặt với nhiều trắc trở vì nắm giữ thứ sức mạnh đáng kinh ngạc…
Cậu ta, một người còn chả chịu cần cù làm việc mà cứ mải rong chơi, định giúp chúng tôi cái gì cơ chứ?!
Tôi nói điều này với cậu ta cùng đôi chút tức giận.
“Takatsuki-kun, cậu không thể giúp gì được cho chúng tô—” (Yokoyama)
“Mày có kế hoạch nào hay không?” (Sakurai)
Ryousuke cắt ngang lời tôi và hỏi Takatsuki-kun.
Eh?
Cậu dự định sẽ tin tưởng cậu ta ư?
“Một chút. Tuy là vẫn chưa biết được trừ khi tao thử.” (Makoto)
“Bọn tao chả còn kế sách nào để thực hiện cả. Xin hãy giúp bọn tao.” (Sakurai)
Eeh…? Chắc chắn là nó sẽ vô ích thôi.
Ah, chắc có lẽ Takatsuki-kun sẽ nhờ cậy đến nữ pháp sư tóc đỏ đồng bạn của mình.
Ma lực của cô ta nhiều một cách khủng khiếp.
Nó ở một cấp độ mà bạn thậm chí không thể tìm thấy ở những pháp sư hoàng gia.
“Vậy thì, hãy chờ ở đây, Lucy, Nina-san. Sa-san, cậu có thể dẫn đường cho bọn tớ chứ?” (Makoto)
“Được thôi.” (Aya)
Coi bộ Aya-chan sẽ là người duy nhất đi cùng chúng tôi.
Phán đoán của tôi sai rồi.
“Anh sẽ ổn chứ, Takatsuki-sama?” (Nina)
“Nhớ cẩn thận ở ngoài đó đấy, Makoto.” (Lucy)
Hai đồng bạn của cậu ta trông có vẻ lo lắng.
Tất nhiên rồi.
Dù gì thì cậu ta cũng yếu nhớt mà.
“Tôi sẽ không khinh suất đến thế đâu.” (Makoto)
Takatsuki-kun đáp lại một cách vô tư.
Cậu ta không hề hiểu được sự đáng sợ của kẻ địch.
Ngay khi nhìn thấy Kỵ Long, cậu ta chắc chắn sẽ té ngã bằng bàn tọa.
Những người đi tới đó bao gồm Ryousuke, Aya-chan, Takatsuki-kun, và tôi.
Ngay từ đầu thì, Takatsuki-kun và Aya-chan có thể sử dụng được phi hành ma pháp không cơ chứ?
~~~*~~~
Takatsuki-kun chả hề sử dụng phi hành ma pháp.
Thay vì vậy, cậu ta xài tới một ma pháp kì lạ nào đấy khiến cho bản thân di chuyển trên mặt nước.
Mặc dù phi hành ma pháp là thứ mà bất kì Pháp Sư Trung Cấp nào cũng có thể sử dụng.
“Waah, nó còn nhanh hơn cả Đại Hải Xà nữa.” (Aya)
Aya-chan trông rất vui vẻ.
Nhìn cũng thú vị phết nhỉ.
~~~*~~~
“Là nơi này sao, Sa-san?” (Makoto)
“Ừ, từ đây trở đi là Tầng Hạ. Họ đã cảnh báo tớ tuyệt đối không được xuống sâu hơn.” (Aya)
Aya-chan và Takatsuki-kun đang trò chuyện.
Nhân tiện thì, Aya-chan có vẻ như khá quen thuộc với hầm ngục.
Bộ cậu ấy là một mạo hiểm giả ư?
Chúng tôi hiện đang đứng trên một hòn đảo nhỏ tại một góc của hồ nước ngầm.
Cách một quãng không xa từ hòn đảo nhỏ, ở dưới đáy hồ, tôi có thể nhìn thấy một hang động ngầm khổng lồ.
Tầng Trung được soi sáng nhờ vô số quang thạch, qua đó tạo thành một khung cảnh huyền ảo lạ kì, song chốn hang động thì lại tối đen như mực.
“Tồn tại ở phía bên kia của hang động dưới nước này là các con Kỵ Long. Dẫu vậy, những thành viên của đoàn kỵ sĩ lại không giỏi chiến đấu dưới nước cho lắm…” (Sakurai)
Ryousuke giảng giải với vẻ phiền muộn.
Tuy nhiên, mọi người ai cũng đều đã cố gắng hết mình –chả hề giống như một nhóm chỉ toàn các hiệp sĩ tân binh chút nào.
Những kẻ có lỗi ở đây chính là Phe Hoàng Tử vì đã cản trở mọi sự hỗ trợ, và Bạch Đại Hiền Giả khi đã chối từ giúp đỡ.
Qua đó, mà chúng tôi rốt cuộc lại phải nhờ cậy vào một pháp sư tập sự như Takatsuki-kun…
“Vậy thì, mày ngẫm ra được phương án nào chưa?” (Sakurai)
Ryousuke, cho dù cậu có hy vọng, thì tớ nghĩ nó cũng không thể đâu…
“Nếu đám Kỵ Long không ở dưới nước, mà được mang ra bên ngoài, thì không phải sẽ dễ dàng chiến đấu hơn à?” (Makoto)
“Mày có thể làm đươc điều đó ư?! Nếu là bên ngoài hầm ngục, thì tao có thể hoàn toàn tận dụng được kỹ năng Quang Dũng Giả của mình. Chỉ cần có ánh sáng mặt trời, thì tao chắc chắn sẽ thắng.” (Sakurai)
“Được rồi. Vậy thì, tạo sẽ kéo kẻ thù ra khỏi làn nước.” (Makoto)
Takatsuki-kun nói như thể nó chỉ là chuyện nhỏ.
(Không đời nào mà cậu ta có thể làm được điều đó…) (Yokoyama)
“Chờ chút đã. Tao sẽ nói chuyện với Tinh Linh. Dường như có rất nhiều ở xung quanh khu vực này.” (Makoto)
“Takatsuki-kun, mày có thể nhìn thấy Tinh Linh sao? Thật bất ngờ đó.” (Sakurai)
Nhìn thấy Tinh Linh?
Cho dù là với Ma Nhãn Thấu Thị Ma Lực thì tôi cũng không thể?
Cứ ba hoa bất kì thứ gì cậu thích đi!
Tuy là Ryousuke nhẹ dạ trông có vẻ tin tưởng cậu ta.
Ngay từ đầu, tôi còn chưa từng thấy bất cứ Tinh Linh Sứ nào thậm chí là ở Vương Quốc Highland.
“Ooi, Tinh Linh-san. Đằng đó ổn chứ?” (Makoto)
Cái gì thế?
Đừng có nói là làm cách đó sẽ khiến Tinh Linh giúp chúng tôi đấy?
“Ừ, kẻ thù có hơi khó nhằn, mấy bạn thấy đó… Vâng, bọn tôi đang gặp chút rắc rối.” (Makoto)
(Bọn tôi mới là người gặp rắc rối đây này.) (Yokoyama)
“Cám ơn nha, cũng may là có mấy bạn giúp.” (Makoto)
(Haah, cái cuộc trò chuyện vô nghĩa này đến bao giờ mới kết thúc đây…)
“Vậy thì, tôi trông cậy vào các bạn đó.” (Makoto)
Ngay sau khi Takatsuki-kun dứt lời…
—Thế giới khuynh đảo.
Đó chính là ảo giác mà tôi đã gặp phải.
“?!”
Toàn bộ Laberintos đang rung chuyển.
Cho dù chuyện như thế là không thể nào.
Tôi không thở được.
Cái gì? Cái gì đang xảy ra vậy?
“Saki-chan, có chuyện gì vậy?” (Aya)
Aya-chan dò hỏi, song tôi lại đang hoảng loạn.
Tầm nhìn trở nên trắng toát, và tôi không thể thấy được gì cả.
Khoảnh khắc nhận ra tất cả những thứ vừa xong là ma lực, sống lưng tôi lạnh toát.
(Cái gì thế này?! Tất cả là ma lực ư? Tệ rồi đây, nó hoàn toàn không đang được kiểm soát chút nào! Nó sẽ bùng nổ mất!) (Yokoyama)
“…Thật là khủng khiếp mà. Đây là sức mạnh của Tinh Linh sao?” (Sakurai)
Ryousuke ắt hẳn cũng đã cảm thấy được lượng ma lực lố bịch này!
Chúng tôi phải nhanh chóng ngăn nó lại.
“Ừ, đây là lần đầu tiên mà tao có nhiều Tinh Linh đáp lại đến nhường này.” (Makoto)
Ma lực của Takatsuki-kun vẫn yếu nhớt như thường lệ.
Cậu ta đang đứng ở trung tâm của lượng ma lực tựa cơn bão gầm rú đó.
Vốn dĩ không phải một pháp sư hoàn hảo, ấy vậy mà lượng ma lực kia lại gây ra một cảm giác vô cùng áp đảo!
(Chỉ có phần ma lực xung quanh Takatsuki-kun là dịu lặng…?) (Yokoyama)
Tương tự như mắt bão vậy.
Cảm tưởng như cậu ta đang là trung tâm của thế giới.
“Giờ thì, tao sẽ phát động ma pháp. Nó rất khó để kiểm soát, nên hãy lùi lại đi.” (Makoto)
Cậu ta đang nói cái gì chứ?!
Không đời nào mà một nhân loại tầm thường có thể thao túng lượng ma lực này!
“Saki, hãy để mọi chuyện ở đây lại cho Takatsuki-kun.” (Sakurai)
Ánh mắt của Ryousuke tràn ngập kỳ vọng và tin tưởng.
Tại sao?!
Cậu ấy chưa từng trưng ra ánh mắt ấy với bất kì ai khác trước đây.
“Còn tớ thì sao?” (Aya)
“Hmm, tới cạnh Sakurai-kun luôn đi, Sa-san.” (Makoto)
“Eeh, tớ muốn chiêm ngưỡng ma pháp của Takatsuki-kun ở tầm gần cơ.” (Aya)
Cậu ấy đang nói cái gì thế?!
Tránh xa cậu ta ra, Aya-chan!
Cả ba chúng tôi lùi lại, và dõi theo cậu ta.
“Vậy thì, trông cậy ở bạn đó, Tinh Linh-san. [Thủy Ma Pháp: Yamata no Orochi].” (Makoto)
—Vào khoảnh khắc ấy, một con quái vật đã được sinh ra.