╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Mạo Hiểm Giả của Makkaren, Takatsuki Makoto, đừng khiến cho Công Chúa Noel phải đợi!”
Không cần phải gọi tôi bằng cả họ tên mỗi lần như vậy đâu. Tôi nghe thấy rồi.
“Tôi có cần phải đi không?” (Makoto)
Tôi thử hỏi các chiến hữu của mình.
“Tất nhiên là anh phải đi rồi!” (Lucy)
“Takatsuki-sama, anh không được phạm sai lầm đâu đó.” (Nina)
“Ở đó còn có Sakurai-dono nữa mà, tao chắc là cậu ta sẽ giúp đỡ mày thôi.” (Fuji-yan)
Tóm lại là đi chứ gì.
“Cố lên nhé~.” (Aya)
Sa-san, người đang nhai ngấu nghiến miếng thịt bò nướng, vẫy tay tiễn tôi.
Chết tiệt, hành xử như thể không phải chuyện của bản thân vậy.
Tôi lê từng bước chân nặng nề về chỗ đoàn kỵ sĩ và đám quý tộc đang tụ tập.
Cảm tưởng như mặt bàn và thức ăn ở đây khác biệt hoàn toàn so với Anh Hùng Tủy Quán.
Những chiếc bàn được thiết kế cầu kì, các chai rượu trông cực kì hảo hạng, và vô số món ăn quý phái bày biện thành hàng dài. Tôi có thể lấy một ít được không?
“Yo, Takatsuki-kun.” (Sakurai)
“Aah, Sakurai-kun. Tao đã bị gọi tới nơi này vì một vài lý do nào đó.” (Makoto)
“Tao đã kể cho Công Chúa Noel nghe về Takatsuki-kun, và người bảo là rất muốn được nói chuyện với mày.” (Sakurai)
Vậy ra là do mày!
Tôi bực bội nhìn cậu ta, để rồi nhận được mấy câu ‘xin lỗi xin lỗi' và một bộ mặt đầy vẻ ăn năn. Sau đó, tôi được đưa tới trước mặt một cô gái cao quý.
Kế bên cô ấy là một lão già đã chủ trì sự kiện này từ đầu tới giờ.
Nếu tôi nhớ không nhầm, thì ông ta là cố vấn của tể tướng thì phải?
“Ngươi là Takatsuki Makoto nhỉ. Hmph, cái bộ dạng đó chả đúng mực chút nào khi đứng trước một công chúa cả.
“…”
Lão già này đường đột gọi tôi đến đây chỉ để nói mấy câu đó thôi ư?
“Chức nghiệp của ngươi là gì?”
“…Pháp sư tập sự.” (Makoto)
Tuy tôi là một Tinh Linh Sứ, nhưng cho dù có sở hữu kỹ năng, thì nó vẫn không được chấp nhận là một chức nghiệp.
Thành ra, tôi đã dựa theo chức nghiệp ghi trong cuốn Hồn Thư của mình để trả lời.
“Tập sự sao?! Ngươi không phải là một trong những đồng bạn đến cùng với các anh hùng từ dị giới ư?! Không ngờ là một thường dân hèn mọn như nhà ngươi lại—”
“Robert, đích thân ta đã mời cậu ấy đến. Ông lùi lại đi.”
“Vâng, xin thứ lỗi cho thần.”
Lão già với cái tên Robert lưỡng lự lùi lại một bước.
Tôi không nghĩ là mình có thể ưa được ông ta.
“Hân hạnh được gặp cậu, Makoto-sama. Ta là Thái Dương Công Chúa, Noel Highland. Sự giúp sức của cậu trong công cuộc thảo phạt lũ Kỵ Long quả là một thành tựu to lớn.”
Giọng nói trong trẻo như thể giai điệu từ một loại nhạc cụ của cô ấy vang lên trong tai tôi một cách dễ chịu.
Cô ấy sở hữu một mái tóc vàng hoe cùng cặp mắt to tròn.
Một công chúa như thể bước ra từ trong tranh đang ở trước mặt tôi lúc này.
“Thần là Takatsuki Makoto. Cám ơn người rất nhiều. Nhưng Sakurai-kun là người đã một tay hạ gục lũ Kỵ Long.” (Makoto)
“Chả phải đâu. Nhờ có Takatsuki-kun nên mới không có bất kì thương vong nào.” (Sakurai)
Sakurai-kun bước tới từ cạnh bên.
“Chao ôi, hai người thân thiết quá nhỉ.” (Noel)
Noel-ojousama cười khúc khích.
Nụ cười của cô ấy rất đỗi cuốn hút, thậm chí còn khiến tôi tự hỏi liệu nó có thực sự sở hữu thuật quyến rũ hay không.
Tôi nghe rằng cô ấy là một trong những cá nhân có tầm ánh hưởng nhất nhì tại quốc gia có diện tích số một ở đại lục này, song cô ấy lại có phần cởi mở hơn so với tôi tưởng tượng.
“Ta muốn chính thức gửi tới cậu lời cảm ơn vào một ngày nào đó. Dẫu vậy thì lần này, chỉ là vài câu chào hỏi bình thường thôi.” (Noel)
“Ưm, thần rất vinh dự khi có thể trò chuyện cùng người.” (Makoto)
Chết rồi, tôi không còn biết nói gì nữa cả.
Sakurai-kun! Giúp tao với!
Tôi liếc nhìn qua người bạn đồng học của mình.
“Công Chúa Noel, cậu ta là một pháp sự cực kì điệu nghệ. Người nghĩ sao về việc mời cậu ta tới vương quốc như một vị khách quý?” (Sakurai)
Không! Đó không phải ý của tao, Sakurai-kun.
Đọc bầu không khí giùm cái.
“Quả là hiếm khi nào thấy Ryousuke-sama nói như vậy. Song cậu ta lại là một công dân của Thủy Quốc Rozes. Chúng ta sẽ bị rầy la bởi Sofia-sama đó, cậu biết chứ? Đúng không nào, Sofia-sama?” (Noel)
Geh, nhắc tới mới nhớ, cô ta cũng có mặt ở đây.
Tôi thoáng liếc qua nhìn, và đứng ở đó là công chúa của Rozes, Thủy Vu Nữ, Công Chúa Sofia.
“Vâng, cậu ta là một phần của đất nước chúng tôi. Hân hạnh được gặp cậu, Takatsuki Makoto. Cám ơn sự cố gắng của cậu trong sự việc vừa qua.” (Sofia)
Cái cô ả này, bộ cô ta đã quên tôi rồi ư?
Mà, đúng là không đời nào một công chúa sẽ nhớ hết từng khuôn mặt của người mới chỉ gặp qua một lần.
Tôi có nên nói ‘hân hạnh được gặp người’ luôn không nhỉ? Trong khi đang nghĩ như vậy, gã hiệp sĩ đứng kế bên bỗng hét vào mặt tôi.
Aah, là anh ta.
Đúng là đã lâu rồi.
“Thật là xấc xược! Ngươi đang diện kiến Công Chúa Sofia đó! Quỳ xuống!”
Ah, không lẽ là sai khi đứng trước mặt một công chúa sao?
Tôi thoáng liếc sang nhìn Công Chúa Noel.
“Mọi lễ nghi trong hôm nay đều sẽ được bỏ qua”, là những gì Công Chúa Noel nói trong khi mỉm cười.
Hm, thật là rộng lượng mà.
Công Chúa Noel quả là vô tư lự nhỉ.
Công Chúa Sofia tiếp tục mà không thèm nở ra một nụ cười.
“Được rồi, Takatsuki Makoto. Do có nghe về việc cậu là một pháp sư kiệt xuất, nên ta quyết định sẽ ban cho cậu chúc phúc của Thủy Nữ Thần. Bọn ta sẽ nghênh đón cậu với tư cách là thủ hộ pháp sư của thủy quốc danh giá.” (Sofia)
Huh? Cô ả này đang nói cái gì thế?
“Hãy biết ơn ân tình của Công Chúa Sofia! Ta sẽ bắt nhà ngươi làm việc hết sức mình từ giờ trở đi.”
Gã hiệp sĩ hách dịch kế bên cô ta vừa nói điều gì đấy.
…Nóng máu rồi đó nha.
Sự tức giận của hai năm về trước đã quay trở lại.
“Xin kiếu.” (Makoto)
“…Sao cơ?”
Hiệp sĩ của Công Chúa Sofia tiến lại gần.
“Tên khốn nhà ngươi, ngươi có hiểu vị trí của mình không đấy?”
“Takatsuki Makoto, cậu không hài lòng về điều gì sao?” (Sofia)
Ah, đám người này…
Nói ra hết tất cả điều đó một cách trơ trẽn như vậy.
“Hai năm về trước, khi tôi tuyệt vọng cầu xin để trở thành một tín đồ của Thủy Nữ Thần, các người thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, ấy vậy mà, lần này các người còn dám chiêu dụ tôi trở thành đồng minh ư? Thật là vô liêm sỉ mà.” (Makoto)
Không, chả phải vậy.
Những người này đều thuộc dòng dõi hoàng tộc và quý tộc, nên tất nhiên là họ rất có quyền thế.
Đó là lý do mà cách hành xử tự cho mình là trung tâm của họ là lẽ hiển nhiên, và làm trái ý họ hoàn toàn không phải thượng sách chút nào.
Song vẩy đuôi ở đây và trở thành thuộc hạ của họ… không phải là thứ mà tôi mong muốn.
“…Có lẽ nào cậu là…” (Sofia)
Coi bộ Công Chúa Sofia đã nhớ ra điều gì đó.
“Tên chết dẫm nhà ngươi! Thật là hỗn xược khi dám nói chuyện với Công Chúa Sofia như thế! Đừng nghĩ là ngươi có thể ở lại trong Rozes!”
Gã hiệp sĩ cạnh bên cô ta đang liên tục lải nhải mấy lời đe dọa.
“Vậy thì, xin phép cáo từ. Không đời nào mà tôi sẽ làm việc nhằm đem lại lợi ích cho mấy kẻ như các người.” (Makoto)
Aah, tôi đã nói ra rồi.
(Chao ôi, Makoto, cậu quả là nóng nảy nhỉ.) (Noah)
Tôi vẫn còn non và xanh lắm, Nữ Thần-sama.
“Oh, Takatsuki-sama. Nếu không có bất cứ nơi nào để đi, thì cậu luôn được chào đón ở Highland, cậu biết đó.” (Noel)
Công Chúa Noel hứa hẹn với một nụ cười.
Công Chúa Sofia ở cạnh bên thì đang tỏ vẻ không vừa ý.
“Takatsuki-kun… Nếu mày gặp rắc rối gì, thì hãy cứ nói cho tao biết.” (Sakurai)
“Ừ… cám ơn, Sakurai-kun.” (Makoto)
Tôi khẽ cúi đầu chào Công Chúa Noel và Sakurai-kun.
Không thèm ngoái lại nhìn Công Chúa Sofia và gã hiệp sĩ ở cạnh bên lấy một nhịp, tôi rời đi.
Hmm, tôi vừa phạm sai lầm ở đó ư?