╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Takatsuki-sama…” (Nina)
“Makoto…” (Lucy)
Sau khi quay trở lại bàn ăn, Nina-san và Lucy lên tiếng với vẻ mặt đầy ngạc nhiên và lo lắng.
Vậy ra hai cô gái với tai thính đã nghe thấy hết mọi chuyện nhỉ.
“Takki-dono, tao nghe bảo là mày đã thất lễ với Công Chúa Sofia…” (Fujiwara)
“Tao đã phạm sai lầm, Fuji-yan.” (Makoto)
“Takatsuki-kun, ăn thứ gì đó ngọt rồi bình tĩnh lại nào.” (Aya)
Sa-san đưa cho tôi một chiếc bánh ga tô.
Có cả thứ này luôn hả?
“Quả là bất ngờ đó. Tôi chưa từng nghĩ là Takatsuki-sama sẽ lại tức giận đến như vậy.” (Nina)
“Nhưng cô biết đấy, họ đã hoàn toàn quên béng đi việc mình phủi tay một cách dễ dàng khi anh ta khẩn khoản cầu xin sự chúc phúc hai năm về trước, và thản nhiên yêu cầu anh ta trở thành đồng minh. Tất nhiên là anh ta phải tức giận rồi!” (Lucy)
Cảm tính là thế, song Lucy lúc nào cũng ủng hộ tôi.
Tôi rất quý trọng đức tính đó ở cô ấy.
“Takki-dono, mày sẽ rời khỏi Makkaren, và chuyển tới Highland ư?” (Fujiwara)
Fuji-yan buồn rầu nói.
“Hm, dù sao thì gã hiệp sĩ đi theo bảo vệ công chúa cũng đã hàm ý muốn đuổi tao đi rồi…” (Makoto)
“Cậu sẽ tới đất nước của Sakurai-kun sao?” (Aya)
Aya vẫn đang nhồm nhoàm bánh rán và trái cây.
Không phải là cậu ăn nhiều quá à?
“Cũng chả còn nơi nào mà tớ nghĩ là mình có thể đi cả.” (Makoto)
“Vậy thì tớ sẽ tới đó luôn.” (Aya)
Hm? Tôi nhìn chằm chằm vào Sa-san.
“Cái bộ dạng ấy là sao chứ? Tớ mới chính là người không còn chốn dung thân ngoài việc ở cạnh cậu, Takatsuki-kun.” (Aya)
Với vẻ mặt ‘không phải hiển nhiên sao?’, nhỏ nuốt trôi ngụm rượu.
Bánh rán và rượu vang không hợp cạ với nhau đâu.
“Hmm, Highland à…” (Lucy)
Lucy đang tỏ ra khó quyết.
“Cô không đồng tình với việc tới Highland sao, Lucy?” (Makoto)
“Takatsuki-sama, Highland đi theo con đường chủ nghĩa nhân loại tối thượng. Nó là quốc gia rất khó để một elf như Lucy-sama, và thú nhân như tôi sinh sống.” (Nina)
Eh? Là vậy ư? Tôi không hề biết đó.
“Các á nhân và thú nhân tại Thái Dương Quốc thường xuyên bị đối đãi một cách tệ bạc so với con người. Tao không thực sự ưa chuyện đó cho lắm. Trái lại thì, thứ khiến tao thích hơn ở Rozes là tư tưởng của người dân không quá phân biệt đối xử với giống loài khác-desu zo.” (Fujiwara)
“Vậy là mày chọn sở thích chứ không phải việc bán buôn của mình nhỉ, Fuji-yan.” (Makoto)
“Tất nhiên rồi-desu zo!” (Fujiwara)
Đúng là một người bạn có lập trường vững chắc.
“Nina-san, cô không thích Highland ư?” (Makoto)
“Đám quý tộc và thương nhân của đất nước đó sẽ ngay lập tức cố xâm hại thú nhân. Dẫu là như vậy, thì đâu thể nào cứ đối xử bạc nhược với khách hàng, thành ra tôi phải rất cẩn thận.” (Nina)
Hmm, Nina-san cũng chả có ấn tượng gì tốt đẹp với Thái Dương Quốc.
“Hơn nữa, nếu chuyện Sasaki-dono là một lamia bị phơi bày, thì sẽ là dấu chấm hết cho cả hai. Bọn mày chắc chắn sẽ bị truy đuổi.” (Fujiwara)
“Ra là vậy… Nhắc mới nhớ, nếu Highland chẳng may phát hiện ra tín ngưỡng tôn thờ Tà Thần của tao, thì nó sẽ cực kì tai hại…” (Makoto)
“““Quốc gia nào cũng vậy thôi.”””
Ba người ngoại trừ Sa-san vặn lại tôi.
Là vậy à…
“Giờ khi ngẫm kỹ lại, quả là đáng buồn khi không còn được gặp Lucas-san, Mary-san, và ông chủ quầy thịt nướng. Cả Jean và Emily nữa…” (Makoto)
“Thế mày đã suy xét lại về việc rời đi chưa?” (Fujiwara)
Fuji-yan trông ngóng hỏi.
“Hmm, mình có nên cúi đầu trước Công Chúa Sofia hay không…?” (Makoto)
Sau tất cả những diễn biến ấy, thì nó thực sự khiến tôi do dự.
Tôi có nên thử hỏi Sakurai-kun?
Không, nhưng mà…
Trong khi tôi đang đắn đo suy nghĩ về chuyện này thì…
“Yo, chuyện vừa xong quả là thảm họa nhỉ?”
Người vừa bước tới chính là vị anh hùng điển trai, Sakurai-kun.
Thằng khốn này! Mày nghĩ do ai mà tao lại phải đau đầu ở đây chứ hả?!
“Mày đã gọi tao đến một buổi gặp mặt kỳ lạ ở đó, thành thử nó rốt cuộc lại trở thành một rắc rối. Mày định tính sao đây?” (Makoto)
Trước tiên thì, tôi thử trừng trừng nhìn cậu ta và trách móc.
Ở kế bên Sakurai-kun là Yokoyama-san, đứng khép nép như thể đang muốn lẩn tránh bọn tôi.
“Không vấn đề gì cả. Nếu mày gia nhập Thái Dương Kỵ Sĩ Đoàn, thì tao sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ.” (Sakurai)
Sakurai-kun đáp lại với một nụ cười.
Chờ đã, tao không hiểu ý của mày.
“Còn lâu tao mới gia nhập.” (Makoto)
Thái Dương Kỵ Sĩ Đoàn về cơ bản là quân đội, đúng chứ?
Làm gì có chuyện mà một tên hội viên của câu lạc bộ về nhà như tôi lại có thể tham gia một nhóm tụ họp toàn mấy gã vận động viên cơ chứ! Vừa phải thôi nha!
Tôi hoàn toàn tự tin rằng mình sẽ bỏ cuộc chỉ trong vỏn vẹn một ngày trời.
“T-Takatsuki-kun, về chuyện hôm nay… ưm… cám ơn.” (Yokoyama)
Yokoyama-san cúi đầu trước tôi.
Hiếm khi nào thấy cô nàng chủ động bắt chuyện với tôi thế này.
Hoặc đúng hơn là, hình như cô nàng có chút sợ sệt thì phải?
“Chả phải điều gì to tát đâu.” (Makoto)
“C-Cậu đang nói cái gì thế? Cậu đã phát động Vương Cấp Ma Pháp, thứ mà chỉ một vài người ở Highland có thể sử dụng, và đóng góp công trạng nhiều thứ nhì trong cuộc thảo phạt Kỵ Long lần này cơ mà!” (Yokoyama)
Có khá nhiều người đề cập tới Vương Cấp Ma Pháp, song họ đều quên mất sự thật rằng nó cần tới 7 ngày chuẩn bị để rồi được khai triển lấy một lần duy nhất.
“Mà, bỏ chuyện đó qua một bên, mày có điều gì cần nói à, Sakurai-kun?” (Makoto)
“Phải rồi. Thực ra thì, Đại Hiền Giả-sama bảo là muốn gặp mày, Takatsuki-kun… hoặc đúng hơn là, Tinh Linh Sứ.” (Sakurai)
“W-Wow! Đại Hiền Giả-sama rất hiếm khi nào lộ mặt trước người khác! Tuyệt lắm, Makoto.” (Lucy)
Lucy hoan hỉ như thể bản thân mới là người nhận được lời mời.
“Eeh… Tao không muốn diện kiến mấy nhân vật quyền cao chức trọng nữa đâu. Tao bỏ qua được chứ?” (Makoto)
Tôi vừa có một trải nghiệm tồi tệ không lâu trước đó.
Tuy phần lớn lỗi lầm là ở tôi.
“Takki-dono… Đại Hiền Giả-sama là người có tầm ảnh hướng lớn thứ ba ở Thái Dương Quốc. Tốt hơn hết là mày nên thành tâm chấp nhận đi…” (Fujiwara)
“Makoto! Đừng có hẹp hòi như vậy.” (Lucy)
Các chiến hữu đang thúc ép tôi.
Tôi thực sự phải đi nhỉ.
“Tao bắt buộc phải tới một mình ư?” (Makoto)
“Không, ngài ấy bảo là mày có thể đem theo bạn của mình.” (Sakurai)
“Được thôi, Lucy và Sa-san, đi chung nào.” (Makoto)
Tôi cảm thấy đôi chút bất an trong lòng.
“Thật sao? Yay!”, Lucy vui mừng nhảy cẫng lên.
“Eeeh? Nghe có vẻ phiền hà quá vậy. Xin lỗi nhưng tớ ổn”, Sa-san đáp lại với vẻ mặt khó chịu.
Tôi sẽ lôi người bạn vẫn luôn thong dong ăn uống suốt thời gian qua đi theo.
“Fuji-yan, còn mày thì sao?” (Makoto)
“Hmm… tuy rất muốn gặp ngài ấy, nhưng bàn này không thể được bỏ trống, nên tao nghĩ là mình sẽ ở lại.” (Fujiwara)
“Takatsuki-sama, đừng có gây gổ với Đại Hiền Giả-sama đó, được chứ?” (Nina)
“Tôi sẽ không làm vậy đâu…” (Makoto)
Hình tượng của tôi trong mắt Nina-san đã suy giảm.
Chúng tôi được Sakurai-kun dẫn tới khu trại của Thái Dương Kỵ Sĩ Đoàn.
“Bạch Đại Hiền Giả là người như thế nào vậy, Lucy?” (Makoto)
“Ngài ấy là pháp sư vĩ đại nhất đại lục. Anh hẳn là đã biết điều đó rồi, đúng không?” (Lucy)
“Chỉ là tôi không nắm rõ chi tiết về việc ngài ấy là loại người thế nào thôi.” (Makoto)
Hồi ở trong các lớp học tại thần điện, chúng tôi về cơ bản được dạy rằng ngài ấy là một pháp sư có sức ảnh hưởng lên Thái Dương Quốc.”
“Đại Hiền Giả-sama đệ nhất là một anh hùng đã kề vai sát cánh chiến đấu cùng với Đấng Cứu Tinh Abel chống lại Đại Ma Vương 1000 năm về trước. Người mà chúng ta sắp sửa gặp là đệ thập ngũ.” (Sakurai)
Sakurai-kun giảng giải.
“Hmm, cho dù đệ nhất có tuyệt vời như vậy, thì cũng chả liên quan gì tới hậu duệ của họ cả.” (Aya)
Sa-san nói ra một điều khá nhạy bén.
Xin cậu đừng có nói vậy trước mặt ngài ấy, được chứ?
Tuy là tôi cũng nghĩ tương tự như thế.
“Không phải vậy đâu, Aya. Đại Hiền Giả-sama sở hữu Kỹ Năng [Kế Thừa] đó.” (Lucy)
“Sức mạnh của đệ nhất đã được truyền lại xuống từng thế hệ. Đó là lý do mà ngài ấy được mệnh danh là người mạnh nhất đại lục.” (Sakurai)
“Huuh, ra là thế.” (Aya)
Vậy là ngài ấy đã kế thừa lại toàn bộ năng lực của vị pháp sư huyền thoại ư?
Nghe có vẻ mạnh đấy.
Trong khi chuyện trò sôi nổi, thì chúng tôi đã tới trước một căn lều khổng lồ.
Một tiếng chuông réo vang trong tâm trí tôi.
(Ma…ko…to. Makoto! Dừng lại…đừng có bước vào…nơi đó! …Chết tiệt! ...Lớp kết giới đang…) (Noah)
Nữ Thần-sama? Có chuyện gì vậy?
(Gặp gỡ người đó…sẽ…) (Noah)
Cái gì thế?
Đây là lần đầu tiên mà sự liên lạc lại chập chờn như vậy.
Làm sao đây…? Tôi có nên diện kiến Đại Hiền Giả hay không?
“Đại Hiền Giả-sama, đoàn trưởng của sư đoàn bảy, Sakurai đây. Tôi đã mang Tinh Linh Sứ, Takatsuki-kun tới rồi.” (Sakurai)
Tiếng gọi của Sakurai-kun vọng thẳng vào bên trong căn lều.