╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Vào đi nào!” Mary giục.
Lucy và tôi lặng lẽ nghe theo.
V-Vậy ra đây là phòng của con gái…? Mình chưa từng vào phòng con gái bao giờ. Mùi thơm thật.
“H-Hmmm…phòng chị đẹp nhỉ,” Lucy nói.
Quả thực vậy. Những món đồ nội thất cổ kính trang hoàng cùng rèm cửa và thảm sàn xa xỉ đã góp phần tạo ra một căn phòng rất chi là nữ tính.
“Trong đây là gì vậy?” Tôi hỏi, bước tới một cánh cửa.
“K-Khônggg!” Mary hét lên, ngăn tôi lại.
“Makoto…” Lucy tuyệt vọng nói, “anh không thể cứ đi mò mẫm khắp phòng của con gái được.”
Ồ, thế thì thôi vậy.
“Nào, uống đi, hai đứa! Chị sẽ đi kiếm chút mồi nhắm.” Mary đẩy một chai rượu vang và hai cái ly tới chỗ chúng tôi trước khi lăn vào bếp. Coi bộ là chị ấy đang đi chuẩn bị pho mát ăn cùng thịt nguội.
Mình đã có chút cồn trước đó rồi…
Chúng tôi đã ghé qua một quán rượu trước đấy, và cốc tai ở đó thì khá là mạnh. Thế nên thay vì uống tiếp, tôi sử dụng ma pháp để đổ nước vào ly của mình.
“Makotooo, sao anh lại uống nước chứ?” Lucy rên rỉ, tựa vào người tôi. Cô ấy xỉn luôn rồi à?
Trong khi chuyện đó diễn ra, Mary đã quay trở lại với đống mồi nhắm. Chúng tôi trò chuyện lấy một lúc, nhâm nhi đĩa đồ ăn. Cảm giác chả khác gì so với lúc chè chén ở hội cả. Dẫu vậy, sự đảm bảo về an ninh khi ngồi trong nhà đã thực sự khiến cuộc vui trôi nhanh hơn.
“Argh, nóng quá đi mất,” Lucy than vãn, cởi bỏ chiếc áo khoác vốn đã khá hở hang bên ngoài ra. Hành động khiến cho lớp đồ lót của cô ấy lộ ra chút đỉnh ở bên sườn.
“Lucy…” Mary hỏi, “đó là cố tình đấy à, hay là em chỉ vô ý?”
“Cố tình cái gì cơ?”
Mary, cô ấy chả bao giờ nhận ra đâu, tôi hồi đáp trong thâm tâm. Sao cô ấy lại có thể bất cẩn thế nhỉ…?
“Chị cũng nóng quá,” Mary chêm vào.
“Gì cơ?!” Chị ấy cũng cởi đồ sao?!
Hiện giờ đang có 2 thiếu nữ ăn mặc thiếu vải ở hai bên cạnh tôi.
Nguy rồi… Chắc chắn là nó. Tình hình không ổn, và tôi cần phải nhanh chóng say quắc cần câu.
Tôi rót đầy ly thứ rượu nặng đô ấy và tu một ngụm hết sạch. Nó đốt cháy cổ họng tôi khi dội ngược lại, song tôi vẫn xoay xở nuốt trôi.
“Oaa…”
Ánh mắt tôi bắt đầu lim dim ngay tức khắc và tôi cảm thấy tâm trí mình dần trôi đi.
◇
“Một trần nhà lạ lẫm…”
Đầu tôi đau như búa bổ. Mình đang đâu vậy?
Tôi nhìn xung quanh và thấy Mary đang lặn lộn và lẩm bẩm mơ ngủ, cùng với Lucy đang ngáy khò khò một cách đáng yêu.
Đột nhiên, tôi bừng tỉnh hẳn.
Phải rồi, mình đã say lịm đi tại nhà Mary… Rồi, dậy thôi.
Tôi có thể rửa mặt ở bờ sông. Rời khỏi căn nhà, tôi thẳng tiến tới chỗ có nước, cơ mà vẫn phải rảo bộ qua thị trấn để tới được đó.
“N-Này! Makoto vừa mới từ nhà Mary bước ra kìa!” tôi nghe thấy tiếng ai đó nói.
“Cái gì?!” một gã đàn ông khác hồi đáp.
Ấy, chết tiệt. Vài ba mạo hiểm giả quen mặt đã phát hiện ra tôi. Tôi cần phải nghĩ ra một cái cớ.
“Makotooo, sao anh lại bỏ đi một mình thế,” Lucy gọi, đưa tay dụi mắt trong khi bước ra khỏi nhà Mary. Vấn đề là, bộ…quần áo…của cô ấy…
“N-Nhìn cô ấy ăn mặc kìa….” một trong những mạo hiểm giả nói.
“Đêm qua của cổ hẳn là nhiệt lắm…”
“Vậy ba người họ đã…”
Mấy tay này đang nói cái quái gì thế?!
Sau vụ đó, một lời đồn kì lạ đã lan đi khắp hội, và giải thích được nó quả thực đã tốn kha khá công sức.