╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
-Góc nhìn của Sasaki Aya-
“Vậy ra nơi này là thành phố mà Takatsuki-kun sinh sống.” (Aya)
Tôi liên tục ngơ ngác nhìn xung quanh một cách hiếu kỳ.
Quả là một thành phố xinh đẹp!
“Đây chính là thủy nhai Makkaren. Trước tiên thì hãy đến Hội Mạo Hiểm Giả cái đã.” (Makoto)
“Có nhiều thủy lộ chạy vòng quanh thành phố chưa kìa. Thật là thơ mộng mà.” (Aya)
“Aya, nếu cứ lanh chanh như thế, thì cô sẽ đụng phải một ai đó đấy, cô biết chứ.” (Lucy)
Ngay khi Lucy vừa cảnh báo, xém chút nữa thì tôi đã va vào một người đi đường, và trong lúc nghĩ ‘Ah!’, tôi nhanh chóng né đi.
Rồi khi lại chuẩn bị đụng phải người khác, tôi một lần nữa né đi, và cứ thế tiếp tục né.
Vui ghê!
Đây là lần đầu tiên mà tôi đến một thành phố bình thường của nhân loại kể từ khi tới thế giới này.
Tôi len lỏi giữa hàng người đông đảo tựa se chỉ, và nhìn ngắm xung quanh như thể một đứa trẻ.
“Phản xạ xuất sắc đấy.” (Makoto)
“Vậy ra đó là một người lớn lên ở Laberintos nhỉ.”
Tôi nghe thấy giọng của Takatsuki-kun và Lucy từ đằng sau.
Ah? Họ đang kinh ngạc nhìn tôi ư?
~~~*~~~
“Makoto-kun! Tôi mong ngóng được gặp lại cậu lắm đó~!”
Khoảnh khắc chúng tôi bước vào Hội Mạo Hiểm Giả, một người phụ nữ với mái tóc vàng óng ôm chằm lấy Takatsuki-kun!
“L-Lucy-san… Đó là ai thế?” (Aya)
“Mary. Bà chị tiếp tân hội đang nhăm nhe Makoto ấy mà”, cô ấy bực dọc đáp lại.
“Oh, là vậy sao.” (Aya)
Hmm…
Takatsuki-kun đúng là nổi tiếng ở thế giới này nhỉ.
“Ái chà, cô bé ở đằng kia là ai vậy? (Mary)
“Em là Sasaki Aya. Rất vui được gặp chị.” (Aya)
“Chị là nhân viên của Hội Mạo Hiểm Giả Makkaren, Mary. Hân hạnh được gặp em. Em dự định đăng ký tân mạo hiểm giả ở đây à?” (Mary)
Chị ấy buông Takatsuki-kun ra và thay đổi nét mặt sang chế độ làm việc.
Thật là một mỹ nhân với vẻ ngoài sắc sảo.
“Mary-san, Sa-san đã hoàn tất đơn đăng ký mạo hiểm giả ở Thị Trấn Mê Cung rồi. Nhỏ hiện đang ở chung tổ đội cùng em với Lucy. Bọn em tới đây để báo cáo việc đó.” (Makoto)
“Là vậy ư? Thế thì chị sẽ đăng ký em vào tổ đội cậu ấy cho hội. Em có thể cho chị xem thẻ mạo hiểm giả của mình được không?” (Mary)
“Vâng, đây ạ.” (Aya)
Tôi trưng ra thẻ mạo hiểm giả mà Fujiwara-kun kiếm được cho mình.
“Sasaki Aya-san. Một người chuyển sinh giống như Makoto-kun nhỉ… Vẫn chưa đạt được thành tích gì khi là mạo hiểm giả. Cấp bậc Đá Đoàn. Được rồi, không có vấn đề gì đặc biệt—eh?” (Mary)
Mary-san trố mắt ngạc nhiên.
Nguy rồi! Chị ấy đã phát hiện ra việc mình là quái vật ư?
Nhưng chuyện lại hoàn toàn không phải như vậy
Takatsuki-kun lạnh lùng bỗng đến gần Mary-san và nói: “Chỉ Số của Sa-san quả là đáng kinh ngạc, đúng không?”
“…Những Chỉ Số này nhỉnh hơn đôi chút so với một mạo hiểm giả Vàng Đoàn. Nếu còn đang solo, thì ắt hẳn sẽ có không dưới 20 tổ đội muốn em ấy đầu quân cho họ.” (Mary)
Takatsuki-kun và Mary-san đang thầm thì với nhau trong khi khuôn mặt ở sát bên.
Không phải họ có hơi thân thiết sao?
“Nhân tiện! Quả đúng là cậu đã thực sự đã đem về một cô gái từ Laberintos. Makoto-kun, đồ dối trá!” (Mary)
“Không, em có hứa hẹn điều gì đâu,” (Makoto)
“Im đê! Tôi sẽ không cho phép cậu ngủ tối nay đâu! Hãy trình diện vào tối nay ở hội cho tôi.” (Mary)
Mary-san thực hiện một cú khóa cổ lên Takatsuki-kun.
Không phải là đầu cậu ấy đang tì vào ngực chị ta sao…!
“Lucy! Cô về rồi đấy ư?”
Khi tôi ngoảnh lại, ở đó là một cô gái với mái tóc nâu sắc mặc trên người bộ trang phục rộng thùng thình đang tiến về phía Lucy-san.
“Emily. Tôi vừa về tới thôi. Cô không đi thám hiểm hôm nay sao?” (Lucy)
“Tôi hiện đang bận bịu giúp đỡ giáo hội. Có rất nhiều người bị thương dạo gần đây do những đợt tấn công từ quái vật. Nhân tiện, nếu rảnh rỗi thì khi nào đó nhớ kể cho tôi nghe về lúc ở Laberintos đấy.” (Emily)
“Được thôi. Tôi sẽ cho cô biết về các thành tựu tuyệt vời của bản thân!” (Lucy)
“Cô hẳn đã gây nhiều phiền toái cho Makoto suốt thời gian qua, đúng chứ?” (Emily)
“Làm gì có! Cô sẽ phải kinh ngạc trước câu chuyện về ma pháp mới tinh của tôi, [Lưu Tinh Quần]!” (Lucy)
Nhộn nhịp quá nhỉ.
Sau khi trải qua màn giới thiệu, có vẻ như cổ là một nữ tu với cái tên Emily-san.
Coi bộ là cổ đã từng đi thám hiểm chung với Takatsuki-kun và Lucy-san.
Lucy-san sau đó bỏ đi đâu đó cùng Emily-san.
“Vậy thì, Sa-san, để tớ dẫn cậu đi tham quan thành phố.” (Makoto)
Quá trình đăng ký tổ đội dường như đã kết thúc.
“Ừ-Ừm.” (Aya)
Đi riêng với Takatsuki-kun!
Có lẽ Lucy-san đã chủ ý làm thế.
Một buổi hẹn hò!
Tôi hân hoan rảo bước theo sau cậu ấy.
~~~*~~~
“Đây là con phố chính. Nó là nơi náo nhiệt nhất tại Makkaren.” (Makoto)
“Thức ăn trong quầy hàng đó ngon lắm. Cùng tới đấy nào.” (Makoto)
“Tí nữa chúng ta cũng sẽ ghé qua cửa hàng của Fujiwara.” (Makoto)
Takatsuki-kun dẫn tôi qua từng con phố với những bước chân đầy kinh nghiệm.
Có rất nhiều các cửa hiệu sang chảnh làm từ gạch đá ở hai bên.
Bầu không khí mà nó tỏa ra cũng rất gì và này nọ.
Makkaren có vô số các khu vực với thủy lộ dày đặc, và là nơi tàu thuyền có thể đi lại bên trên.
“Chúng ta không thể lên những chiếc thuyền đó ư?” (Aya)
“Nếu cậu trả tiền, thì được thôi, nhưng di chuyển bằng thủy ma pháp sẽ nhanh hơn.” (Makoto)
Nhắc tới mới nhớ, đúng là Takatsuki-kun sở hữu một phép khiến cậu ta di chuyển trên mặt nước.
“Vậy thì, tòa nhà to bự đấy là gì thế?” (Aya)
Tôi chỉ vào một tòa nhà làm bằng đá.
“Aah, đó là nơi có rất nhiều suối nước nóng. Hình như cũng có một nguồn ở gần Makkaren.” (Makoto)
“Ooh! Thành phố không những đẹp, mà còn có cả suối nước nóng sao. Quả là một nơi tuyệt vời!” (Aya)
“Quán trọ suối nước nóng dường như là ngành nghề kinh doanh chính trong thành phố này. Tuy là tớ chưa từng đi vào lần nào.” (Makoto)
‘Tớ vẫn chưa có khả năng để tận hưởng cái thú vui xa xỉ đó’, là những gì Takatsuki-kun nói với một nụ cười gượng gạo.
Cậu ấy vẫn sống một cách tách biệt như mọi khi.
Trông cậu ấy lúc nào cũng như vậy, nhưng…
(Dường như cậu ấy không có vẻ quá hoạt bát.) (Aya)
Khuôn mặt đó… phải rồi.
Giống như cái lần hồi trung học khi Takatsuki-kun đang rất mong chờ ngày phát hành phần tiếp theo của một tựa game RPG nổi tiếng mà cậu ấy đã đặt trước từ vài tháng, để rồi chỉ vì thiếu ngân sách mà trò chơi ấy đã trở thành một game sodoku khiến cho cậu ấy rơi vào trầm cảm.
Mà, có vẻ là nó cũng khá vui sau khi cậu ấy thử qua vài lần.
Chuyện gì đã xảy ra, tôi tự hỏi.
Takatsuki-kun là một người bạn từ thời trung học và dạo gần đây đã trở thành ân nhân của tôi.
Nếu Takatsuki-kun lo lắng về một thứ gì đó, thì tôi muốn là người động viên cậu ấy.
“Này, đã lỡ ở đây rồi, thế thì sao chúng ta không tới suối nước nóng nhỉ?” (Aya)
Tôi mạnh dạn mời mọc cậu ấy.
“Nếu cậu muốn đi, thì được thôi.” (Makoto)
“Ở đó còn cả có bể tắm chung nữa đấy!” (Aya)
Tuy ngượng ngùng, song tôi vẫn cố gắng chịu đựng.
“……..Eh?” (Makoto)
Khuôn mặt của Takatsuki-kun khi trố mắt ngạc nhiên như thể chú chó sóc quả là một cảnh tượng diệu kì.
~~~*~~~
-Góc nhìn của Takatsuki Makoto-
Kì lạ ghê.
Cái tình huống gì thế này.
“Aah, nước nóng dễ chịu quá.”
Sa-san với tâm trạng thư thái và khoan khoái đang ở kế bên tôi.
Một người bạn cùng lớp đang bán khỏa thân.
Không, chả phải vậy đâu.
Nhỏ có một chiếc khăn tắm quấn xung quanh cơ thể mình.
Song!
Nhỏ vẫn trần truồng ở bên dưới!
…Bình tĩnh nào.
[Minh Mẫn], hãy cho tôi sức mạnh.
‘Ngoài ra có cả bể tắm chung’, là những gì được ghi trên biển quảng cáo, nhưng có vẻ như nó là một bể tắm gia đình thì đúng hơn.
Chúng tôi cũng có thuê thêm một bể tắm lộ thiên cỡ nhỏ.
Tất nhiên, tuy giá có hơi chát chúa, nhưng với việc hạ gục con Nhân Ngưu và Nữ Vương Harpy, túi tiền của chúng tôi đã dư dả hơn một chút.
Tôi muốn đáp ứng lại mong muốn của Sa-san.
“Aah~, thật là đã quá.” (Aya)
“Aah...ừm…” (Makoto)
Sa-san kêu lên ‘Uungh~’ trong khi duỗi tay, và chiếc khăn tắm của nhỏ đã gần như muốn rớt ra…
Tôi ngước lên nhằm cố gắng không nhìn thấy chỗ đó.
“Một thành phố với suối nước nóng quả là rất tuyệt.” (Aya)
“Cậu thích suối nước nóng lắm à, Sa-san?” (Makoto)
“Chả hề có bể tắm ở Laberintos, thành ra bọn tớ luôn phải xuống hồ nước ngầm để tắm trong dòng nước lạnh toát. Chưa kể là quái vật có thể tấn công bất cứ lúc nào, nên bọn tớ không được buông lỏng cảnh giác.” (Aya)
Coi bộ bất tiện thật.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện lấy một hồi lâu.
“Nhân tiện thì, Sa-san đang sử dụng Kỹ Năng Biến Hóa để duy trì hình dạng đó, đúng chứ?” (Makoto)
“Ừm. Nước da của tớ lúc trước có hơi xanh xao, nhưng giờ thì nó đã hoàn toàn giống người, phải không?” (Aya)
Nói xong, nhỏ cho tôi xem bắp tay của mình.
Không, cậu không cần phải cho tớ thấy theo cách đó đâu, cậu biết đấy.
Tôi đỏ mặt.
“Lần tới, hãy dạy tớ cái kỹ năng Biến Hóa đó của cậu đi. Tớ sẽ dạy cậu Né Tránh và Đào Tẩu.” (Makoto)
“Được thôi. Nhưng, cậu dự định sử dụng kỹ năng biến hóa làm gì thế?” (Aya)
Cậu đang nói cái gì thế?!
Thay đổi ngoại hình của bản thân là một thứ cơ bản trong những game sát thủ và ninja mà.
“Óc game thủ của cậu lại trỗi dậy rồi, Takatsuki-kun.” (Aya)
“Thật thô lỗ mà.” (Makoto)
Tuy là tôi sẽ không phủ nhận điều đó.
“Cấp độ của cậu bao nhiêu vậy, Takatsuki-kun?” (Aya)
“21. Tớ thua Sa-san tận 10 cấp lận.” (Makoto)
“Không phải cậu là cái kiểu người sẽ cày cuốc cấp độ nhiều nhất có thể sao?” (Aya)
Tôi ngạc nhiên là Sa-san có thể nhớ được phong cách chơi game của tôi.
“Ban đầu thì đúng là vậy. Song chỉ số sơ khai của tớ lại quá thấp, thành thử chúng rất khó gia tăng được. Cho dù có lên cấp, thì đống chỉ số ấy cũng không cộng thêm quá nhiều.” (Makoto)
“Cậu buồn vì điều đó ư?” (Aya)
“Eh? Không, tớ đã chả để ý đến nó nữa rồi. Giờ đây thì tớ sẽ chỉ đắm chìm trong niềm vui gia tăng Thủy Thông Thạo cũng như là rèn luyện thêm cho Tinh Linh Ma Pháp thôi.” (Makoto)
“’Rèn luyện’, đó là cụm từ ưa thích của cậu trong quá khứ, đúng không, Makoto-kun?” (Aya)
Nhỏ nói với vẻ hoài niệm.
Thật vậy à?
“Sa-san, hãy cố gắng gia tăng cấp độ của cậu. Chỉ Số khởi đầu của cậu không như tớ mà rất cao, nên nó ẩn chứa nhiều tiềm năng để phát triển. Hơn nữa, kỹ năng Người Chơi Game Hành Động của cậu còn khiến cho chúng tăng thêm gấp 3 lần.” (Makoto)
“Tớ không giỏi cày cuốc cấp độ đâu.” (Aya)
Phải rồi.
Đó là lý do Sa-san thích game hành động.
“Này, Takatsuki-kun.” (Aya)
“Sao thế, Sa-san?” (Makoto)
“Nếu cậu có muộn phiền nào, thì hãy cứ tâm sự với tớ.” (Aya)
“…Eh?” (Makoto)
“Tớ có thể thấy là cậu đang lo lắng về một thứ gì đó.” (Aya)
“…Thật ư?” (Makoto)
Đúng là tôi không thể qua mắt được một người bạn nhỉ.
Tôi sẽ phải nói rõ chi tiết cho Sa-san biết về việc mình là một tín đồ của Tà Thần.
“Cám ơn cậu.” (Makoto)
“Ưm, không có gì đâu.” (Aya)
Quả như tôi nghĩ, nói chuyện với một người bạn thân lúc nào cũng dễ dàng hơn cả.
~~~*~~~
“Được rồi! Hãy ăn mừng việc Makoto và Lucy trở lại Makkaren nào!” (Lucas)
Lucas-san tập hợp tất thảy mạo hiểm giả lại và tổ chức một bữa tiệc rượu.
“Makoto! Kể cho bọn tao nghe về Laberintos đi!” (Jean)
Cậu chàng Jean say xỉn bắt chuyện với chúng tôi.
“Jean ngày nào cũng nói rằng ‘Liệu Makoto có ổn không?’, anh biết chứ?” (Emily)
Emily nói với một nụ cười toe toét.
“O-Oi, Emily, cậu đang nói cái gì thế?!” (Jean)
“Chuyến thám hiểm của bọn tao không hề vĩ đại đến vậy đâu.” (Makoto)
“Makoto…nói thế thì có khác gì dối trá đâu…” (Lucy)
Thực sự là phiền hà khi nói chuyện trong lúc say xỉn, nhưng Lucy vẫn bắt lỗi tôi.
Aah, cảm giác này, nó thực sự nhắc tôi nhớ rằng mình đã trở lại Makkaren.
Tôi quay sang xem liệu Sa-san có đang vui vẻ hay không, và nhỏ đang uống rượu với vẻ mặt tràn đầy hân hoan.
Tửu lượng của Sa-san quả là tốt mà.
“Thế Makoto và Aya, hai người đã làm gì trong ngày hôm nay thế?”, Lucy hỏi.
“Để xem nào, tôi đã được Takatsuki-kun dẫn đi tham quan thành phố. Chúng tôi tới cửa hàng của Fujiwara-kun. Ăn trưa. Và ngoài ra còn đến cả suối nước nóng.”, Sa-san trả lời.
“““““Eh?”””””
“A-Aya…Ư-Ưm, cô tắm ở suối nước nóng một mình, phải không?” (Lucy)
“Không, chúng tôi đã vào chung một chỗ gọi là ‘bể tắm gia đình’. Không phải sao, Takatsuki-kun?” (Aya)
“Ừ.” (Makoto)
Bể tắm gia đình là một thứ bình thường ở thế giới này, đúng chứ?
Suy cho cùng thì có rất nhiều chỗ như vậy ở thành phố mà.
“M-Makoto…” (Jean)
Tại sao Jean lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thán phục ấy thế?
“…Ngay ban ngày ban mặt… Thật tồi tệ mà.” (Emily)
Tại sao Emily lại quăng cho tôi cái ánh mắt như thể nhìn thấy rác rưởi thế.
“…”
Lucy hoàn toàn chết trồng.
Tại sao?
“K-Không đời nào… Cho dù tôi đã dự định sẽ là người phụ nữ đầu tiên của Makoto-kun.” (Mary)
“Mary-san, chị đang nói cái quái gì thế?” (Makoto)
“Mà, tốt thôi. Tôi sẽ là người thứ hai, vậy nên hãy đi chung với nhau vào lần tới nhé.” (Mary)
Mary-san vòng tay ôm lấy tôi.
Chuyện gì đây?
Họ đang hiểu lầm điều gì à?
“Ooi, Makoto đã trở thành đàn ông! Ăn mừng nào!” (Lucas)
Lucas-san?!
“Khốn kiếp!” “Đi chết hộ cái!” “Đồ bắt cá hai tay!” “Một tổ đội harem thú vị quá nhể.”
Mặc dù đã được một thời gian kể từ khi tôi trở về nhà, song mấy tay mạo hiểm giả vẫn tiếp tục chế giễu tôi.
Tại sao chứ?!
— Bể tắm gia đình.
Những nam thanh nữ tú bước vào đấy có vẻ như đều hướng tới mục đích lếu lều trong đầu mà không hề có ngoại lệ khác.
Nó là một ‘nơi chốn tiêu khiển’ của cánh đàn ông và phụ nữ.
Làm như thể tôi biết được cái thường thức của thế giới lạ lẫm này ấy!
Thủy Thần Điện làm gì có dạy thứ đó đâu chứ!