╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Tên khốn, tại sao nhà ngươi lại ở đây?!”
Cựu thủ hộ hiệp sĩ của thủy vu nữ sừng sỏ sấn ngay tới chỗ tôi.
“Cả anh nữa. Tôi nghe bảo rằng anh đã bị sa thải rồi cơ mà?” (Makoto)
Công Chúa Sofia đã nói dối ư?
“Chính xác! Bởi vì nhà ngươi, ta đã bị miễn nhiệm khỏi vị trí danh giá Thủ Hộ Hiệp Sĩ của Vu Nữ-sama, và bây giờ chỉ còn là hiệp sĩ trưởng của đội tuần tra hoàng cung.”
Ah, thay đổi bộ phận nhỉ.
Chứ không phải là hắn ta bị sa thải.
Đúng là cô ta đã nói ‘Ta đã cho anh ta thôi giữ chức Thủ Hộ Hiệp Sĩ rồi’.
Dù thế thì tôi vẫn có cảm giác rằng sẽ tuyệt hơn rất nhiều khi tuần tra xung quanh hoàng cung thay vì lẽo đẽo theo một cô Công Chúa xấu tính.
“Ra là vậy, ta nghe bảo rằng có một số mạo hiểm giả của Makkaren đã tới để diện kiến Quốc Vương. Quả nhiên là nhà ngươi. Tức là nhà ngươi đã được phong tước rồi nhỉ.”
“Không, tôi đâu có…” (Makoto)
“Thế thì, từ giờ chú mày sẽ trở thành đồng nghiệp của bọn ta. Tới đây! Ta sẽ dạy chú về tinh thần hiệp sĩ đạo.”
Gã này chả chịu lắng nghe chút nào.
Hoặc đúng hơn, đến khi nhận ra thì anh ta đã kéo tôi tới một nơi trông có vẻ như là sân huấn luyện.
Lucy và Sa-san cũng đi theo tôi.
~~~*~~~
“Giờ thì, cứ chọn bất kì vũ khí nào mà chú thích! Có cả trượng phép cho pháp sư luôn đấy!”
Đúng là có vô số vũ khí sờn cũ (bằng gỗ) xếp thành hàng dài thật.
Tôi nên làm gì đây?
Hmm, tôi ngó ngang dọc xung quanh với Người Chơi RPG.
(C-Chả hề có nổi một mống Tinh Linh…) (Makoto)
Rozes là một quốc gia theo thể chế thống nhất giữa tôn giáo và chính trị.
Lâu Đài Rozes vừa là vương thành và cũng là nhà thờ lớn nhất của cả nước.
Tôi nghe nói là trong hoàng tộc ai nấy đều có vài năm kinh nghiệm phục vụ như một linh mục.
Là một Công Chúa và kiêm luôn cả Vu Nữ của Giáo Hội.
Nhờ điều đó, mà ảnh hưởng của Thánh Thần Tộc đã lan truyền đi khắp các ngõ ngách của Lâu Đài Rozes, và trở thành một nơi cực kì khó cho Tinh Linh sinh sống.
(Mà, mình chưa hề nhận được chức tước nào, thành thử chả phải đồng nghiệp của họ hay gì, nên mình có thể viện lý do đó và từ chối, nhưng… làm sao bây giờ.) (Makoto)
Trong khi tôi đang ngẫm nghĩ như vậy, thì ai đó thốt lên từ đằng sau.
“Takatsuki-kun, nếu là về chiến đấu, thì để tớ lên trước cho!”
Đó là Sa-san.
“Cô bé này là ai thế? Đồng đội của Takatsuki Makoto à?”
“Sasaki Aya, hân hạnh được gặp anh. Takatsuki-kun là đội trưởng của cả đội, nên tôi sẽ thay mặt cậu ấy làm đối thủ đầu tiên của anh.” (Aya)
Sa-san dõng dạc nói.
Song nhỏ hiện đang mặc một chiếc váy và áo sơ mi với họa tiết cánh hoa.
Ở thế giới này, nhỏ trông giống hệt một cô gái thôn quê, thành thử khiến cho gã cựu thủ hộ hiệp sĩ thốt lên một cách sửng sốt.
“Vậy tức là nhóc là đồng đội mạo hiểm giả của cậu ta chứ gì. Động tay động chân lên phụ nữ và trẻ em đi ngược lại với tinh thần hiệp sĩ đạo của ta. Oi, mấy gái, ra tỉ thí với nhóc đây đi.”
“Vâng!”
Hoh, luyên thuyên về mấy thứ ngầu lòi như tinh thần hiệp sĩ đạo cơ đấy.
Người bước lên phía trước là một nữ hiệp sĩ.
“Tôi sẽ dùng vũ khí này.”
Nữ hiệp sĩ chọn lấy một thanh kiếm gỗ.
“Tay không với tôi là đủ rồi.”
Sa-san không hề lấy bất cứ thứ gì và hiên ngang bước lên phía trước.
Nữ hiệp sĩ tỏ thái độ không bằng lòng.
“Đừng có trách tôi nếu cô bị thương đấy. Bộ cô không biết về kiếm đạo tam bội đoạn à?”
Không, tại sao cô lại biết chứ?
Đó là cụm từ của thế giới bọn tôi mà.
Là những gì tôi nghĩ, song có lẽ nó là một thường thức chung của cả hai thế giới.
Người sở hữu vũ khí luôn chiếm ưu thế hơn.
Thông thường là vậy.
“Trông cô có vẻ như là một mạo hiểm giả. Cấp bậc của cô là gì?”
Nữ hiệp sĩ thủ thế với thanh kiếm trên tay.
“Đá Đoàn thì phải? Đúng không, Takatsuki-kun?” (Aya)
“Ừ.” (Makoto)
Sa-san vẫn giữ nguyên thế đứng của mình.
Hoặc đúng hơn là, ít nhất thì hãy ghi nhớ cấp bậc mạo hiểm giả của mình chứ, Sa-san.
Các hiệp sĩ trên sân huấn luyện bắt đầu tụ tập lại để theo dõi.
Nghe thấy nhỏ là Đá Đoàn, họ liền trưng ra một vẻ mặt thương hại.
Mọi người hẳn đang tưởng tượng đến cảnh nhỏ thua cuộc.
“Bắt đầu!”
Gã cựu Hiệp Sĩ Thủ Hộ ra hiệu lệnh.
“Đá Đoàn, phải không… Tôi sẽ kết thúc trận đấu này chỉ trong một đòn!”
Nữ hiệp sĩ lao vào Sa-san.
Tốc độ nhanh phết.
Sa-san vẫn không hề nhúc nhích.
Nữ hiệp sĩ giơ thanh kiếm lên và—
*Keng!*
Một âm thanh chát chúa vang lên khi nữ hiệp sĩ bị thổi bay ra xa 5 mét.
Sa-san đã tung đường quyền lên người cô ta.
“Eh? Mình quá tay rồi ư?” (Aya)
Sa-san gãi đầu.
““““…Eh?””””
Cả gã cựu Hiệp Sĩ Thủ Hộ lẫn những hiệp sĩ có mặt trên sân huấn luyện đều trố mắt kinh ngạc.
“Aya, thật là tuyệt quá!” (Lucy)
Lucy nhảy lon ton tại chỗ ăn mừng.
Mà, cũng hiển nhiên thôi.
“Vậy thì, còn ai nữa không? Mấy người có hơi yếu ớt đấy.” (Aya)
Sa-san đảo mắt xung quanh.
Họ hẳn đã xem câu nói ấy như một sự khiêu khích, bầu không khí bỗng trở nên nguy hiểm.
“Tiếp theo là cậu. Lên đi.”
“Vâng!”
Người bước lên kế tiếp là một gã đàn ông lực lưỡng.
Tinh thần hiệp sĩ đạo biến đâu mất rồi thế?
Mà, ngay cả anh ta cũng bị đánh bay đi chỉ sau 15 giây.
“T-Tiếp theo!”
Cựu Hiệp Sĩ Thủ Hộ bắt đầu chọn ra những hiệp sĩ trông có vẻ như là cấp dưới của mình, song tất cả đều bị Sa-san hạ gục.
“C-Cái sức mạnh kinh khủng gì vậy” “Thế này, mà là Đá Đoàn sao…” “Bộ mạo hiểm giả ở Makkaren đều là một lũ quái vật hết à…?”
Không, làm gì có chuyện đó. Makkaren chỉ là một thị trấn thôn quê yên bình thôi.
Sa-san là một cá thể Lamia.
Tuy Lamia chỉ được xếp vào loại quái vật trung cấp, song loài này lại sở hữu sức mạnh thể chất vượt trội so với con người.
Huống hồ, Sa-san còn là một người chuyển sinh với Chỉ Số gấp 10 lần một Lamia thông thường.
Nhỏ thậm chí còn sở hữu những Kỹ Năng có thể gia tăng tốc độ và sức tấn công của bản thân lên thêm ba lần.
‘Nếu chỉ xét riêng về năng lực thể chất không thôi, thì cô bé có thể sánh ngang với cả một anh hùng’, những lời của Noah-sama hiện về trong tâm trí tôi.
Mà, tất nhiên là mấy người sẽ không thể chiến thắng được rồi.
Hoặc đúng hơn, nếu nhỏ không nhận ra tôi là Takatsuki Makoto ở Laberintos, thì kết cục của tôi có lẽ cũng đã giống vậy… Thật đáng sợ mà.
Trong khi tôi đang thơ thẩn theo dõi, thì tất cả các hiệp sĩ trong sân huấn luyện đều đã bị đánh bại bởi Sa-san.
Người duy nhất còn sót lại là gã cựu Thủ Hộ Hiệp Sĩ.
“Anh là người cuối cùng đấy.” (Aya)
Sa-san còn chả hề đổ một giọt mồ hôi.
…Mấy bạn học cùng lớp với tôi đứa nào đứa nấy cũng đều cheat hết cả mà.
“C-Cái tên chết tiệt, hèn mọn kia! Chú mày để một người phụ nữ ra chiến đấu, ấy vậy mà vẫn thản nhiên ngắm nhìn ở cạnh bên sao?! Takatsuki Makoto, ra đây mà choảng nhau này!”
Ooh, vậy ra kế hoạch của anh là chĩa mũi giáo về phía tôi ư?
Thông minh đấy.
Sa-san không nghi ngờ gì là người sở hữu khả năng chiến đấu vật lý mạnh mẽ nhất trong tổ đội chúng tôi.
Hai thành viên còn lại đều là pháp sư cả.
“…Anh vừa nói gì cơ?” (Aya)
Bầu không khí đột nhiên chuyển biến.
“A-Aya…?” (Lucy)
Lucy thốt ra một giọng hơi sợ sệt.
“Sa-san? Có chuyện gì thế?” (Makoto)
‘Từ từ đã, bình tĩnh lại nào’, là những gì tôi muốn nói khi cảm thấy nó.
Một áp lực tương tự như cái lần tôi chạm trán con Địa Long.
Đây là… Kỹ Năng [Uy Áp].
Thấy bảo là thú nhân rất giỏi xài kỹ năng này. Có khi nào Nina-san đã dạy cho nhỏ?
Mấy tay hiệp sị bị hạ gục bắt đầu tái mét mặt mày và run như cầy sấy.
Nữ hiệp sĩ bị đánh bay đi từ đầu thì run rẩy đôi chân và ngã xuống bằng bàn tọa.
“Chả phải anh mới là kẻ đã đối xử không ra gì với Takatsuki-kun trong quá khứ đấy sao?” (Aya)
“Sa-san, tớ chỉ hơi làm quá một xíu thôi mà.” (Makoto)
Tôi thường hay phàn nàn với Sa-san và Lucy về việc ‘Thủ Hộ Hiệp Sĩ của Công Chúa Sofia đã lăng mạ và chế nhạo’ mình như thế nào trong khi say xỉn.
Có vẻ như nhỏ vẫn nhớ điều đó.
Áp lực của Sa-san dần dà tăng lên.
“T-Ta... Ưm…”
Gã cựu Hiệp Sĩ Thủ Hộ lắp bắp tiếng được tiếng mất trong miệng.
*Đùng!*
Sa-san tiến một bước lên mặt sàn bằng đá.
Sàn đá bị nghiền nát và một vết nứt đồ sộ lan rộng ra.
“…Không thể nào.” “Bề mặt sàn đã được gia cố bằng ma thuật mà.” “Tệ rồi đây. Nếu bị đá trúng bởi thứ đó…” “Chắc chắn sẽ chầu diêm vương.”
Tôi nghe thấy giọng nói của các hiệp sĩ xung quanh.
Woah, dường như đây là một loại sàn chất lượng cao.
Chắc họ sẽ không đòi chúng tôi bồi thường đâu, mong là vậy.
“Tôi sẽ dốc toàn lực cho anh xem.” (Aya)
Sa-san thủ thế lần đầu tiên.
Đây là thế đứng khi nhỏ sử dụng Kỹ Năng Người Chơi Game Hành Động của mình: [Phi Thân] và [Lựu Công Kích].
Đây là tất sát kỹ mà Sa-san đã dùng để đục một lỗ to tướng trên người Nữ Vương Harpy.
…Không, không ổn rồi.
Anh ta sẽ chết chắc.
Tuy hạnh phúc khi nhỏ bực tức vì mình, song để xảy ra thương vong sẽ rất tệ, thành thử tôi đã chuẩn bị lao vào ngăn cản nhỏ.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Một giọng nói rõ mồn một vang lên.
Nó hẳn đã đưa tâm trí Sa-san trở lại, Kỹ Năng [Uy Áp] của nhỏ đã dịu đi.
Thật là nhẹ nhõm mà.
“Chuyện gì mà ồn ào thế hả?”
Người vừa tới là Công Chúa Sofia.
Tôi cứ tưởng là chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp mặt nữa, nhưng rốt cuộc lại không phải.
Công Chúa Sofia nhìn thấy chúng tôi và lên tiếng bằng một giọng hơi phật ý.
“Các anh hùng của thế giới khác, ta rất biết ơn khi cô cậu tham gia buổi tập luyện, song những hiệp sĩ của Rozes bọn ta rất yếu ớt, nên hãy giữ cho mọi thứ chừng mực thôi, được chứ?” (Sofia)
Chúng tôi chả biết phải đáp lại ra sao, thành thử chỉ lặng lẽ gật đầu.
Gã cựu Hiệp Sĩ Thủ Hộ đang có một nét mặt cực kì thảm hại và nổi bật lên thấy rõ.
“Ư-Ưm! Có phải chính các người đã giải cứu Laberintos không?”
Một cậu bé tầm 10 xuân xanh đang đứng đằng sau lưng Công Chúa Sofia bỗng dò hỏi chúng tôi.
Cậu bé mặc trên mình bộ trang phục trông như của hiệp sĩ, nhưng khi để ý kỹ, thì chất liệu của quần áo lại hoàn toàn khác biệt.
…Đó ắt hẳn là hàng xịn.
“Rất vui được gặp, thần là Takatsuki Makoto. Còn đây là các đồng đội của thần, Lucy J.Walker, và Sasaki Aya.” (Makoto)
Lucy và Sa-san cúi đầu.
“Hân hạnh được gặp, ta là Leonard Eir Rozes.”
Cậu bé đặt tay lên ngực mình, và cúi chào theo kiểu quý tộc.
Eir chính là tên của Thủy Nữ Thần.
Nó cũng là họ của hoàng tộc Rozes.
Nói cách khác, cậu bé này là…
“Hoàng Tử Leonard?!” (Lucy)
Lucy kinh ngạc thốt lên.
Quả nhiên em ý là một hoàng tử.