╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Hoh, có cả một phố đèn đỏ ở vùng ngoại ô của vương đô luôn nhỉ.” (Makoto)
Tôi lại cứ tưởng là sẽ không bao giờ có mấy nơi thuộc thể loại này khi mà cô ả Công Chúa cứng nhắc kia còn tại vị đấy chứ.
Dọc theo đường đi của chúng tôi là vô số các tụ điểm ăn chơi hỗn tạp như quán bar và kỹ viện.
“Việc gì cũng cần phải có lúc khuây khỏa cả mà.” (Fujiwara)
Vào bữa tối hôm nay, Fuji-yan bảo rằng có chuyện cần nói, thế nên chỉ có hai chúng tôi đi riêng với nhau.
Fuji-yan dường như rất thân thuộc đường đi ngóc ngách ở quanh khu vực này, thành thử chúng tôi cứ thế tiến sâu hơn và sâu hơn.
Chúng tôi tới trước một quán bar khép kín sở hữu bầu không khí khá thoải mái.
Khi chúng tôi bước vào tiệm, không gian u ám bên trong hoàn toàn chìm trong làn khói lờ mờ sương ảnh.
Thuốc lá? …Không, xì gà, có lẽ vậy.
Tôi vốn đã quen với mùi của xì gà từ những quầy hàng ở Makkaren, song xì gà tại tụ điểm này lại có một mùi hương khá ngọt ngào.
“…Takki-dono, chúng ta đi chỗ khác thôi.” (Fujiwara)
Fuji-yan nhăn mặt nói.
“Tao không bận tâm lắm đến mùi xì gà đâu.” (Makoto)
Cậu ta đang nghĩ cho tôi ư?
“Không, tốt nhất là không nên ở đây.” (Fujiwara)
Fuji-yan chả hề nói rõ lý do và cứ thế thay đổi địa điểm.
Nơi kế tiếp sở hữu một bầu không khí yên bình bình tương tự như nơi trước đấy
Tuy là tôi không phiền ở lại nơi đó đâu.
““Cạn ly””, chúng tôi chạm cốc và ngồi thư giãn.
Chúng tôi gọi thức ăn ra, và sau một hồi buôn dưa lê và đánh chén, Fuji-yan bất chợt nói.
“Cái quán trước đấy, nó có rất nhiều khói xung quanh, đúng chứ?” (Fujiwara)
“Ừ, bởi nhiều người hút xì gà quá mà.” (Makoto)
“Mày không thấy cái mùi ấy quái lạ à?” (Fujiwara)
“Hmm, đúng là nó có hơi dịu ngọt thật.” (Makoto)
Quả thực là tôi cảm thấy nó sẽ không hợp cạ với thức ăn cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu.
Fuji-yan ghé sát lại và thì thầm vào tai tôi.
“Thứ xì gà đó thường được gọi là ‘cần xa’… nó là một loại ma túy đó-desu zu.” (Fujiwara)
“Eh?” (Makoto)
Tôi tỉnh táo hẳn lên ngay lập tức.
“Không biết có phải là do sự bất an đến từ việc Đại Ma Vương sắp sửa hồi sinh hay không… mà chúng đã rất thịnh hành dạo gần đây.” (Fujiwara)
“…Là vậy sao.” (Makoto)
Tôi hoàn toàn không biết đấy.
“Mà, nếu mày được mời chào, thì hãy cứ từ chối, Takki-dono. Tác động lên cơ thể của nó có thể được giải quyết một phần nào đó bằng ma pháp giải độc, nhưng cơn nghiện thì không tài nào chữa được đâu.” (Fujiwara)
“Tao nghĩ là mình sẽ ổn thôi.” (Makoto)
Thú thực thì, tôi chả hề thấy hứng thú, hoặc đúng hơn, nó nghe khá là đáng sợ.
Tôi không nghĩ là mình sẽ bao giờ tới gần thứ đấy.
“À này, không phải là mày có chuyện gì muốn nói với tao hôm nay sao?” (Makoto)
“P-Phải rồi… Thực ra thì, đó là về Chris-dono và Nina-dono.” (Fujiwara)
“Aah, hai người ấy không ưa nhau chút nào, đúng không?” (Makoto)
Hơn nữa, cậu ta còn được cầu hôn bởi Chris-san.
“Thế sao mày không cưới hết cả hai người họ luôn đi.” (Makoto)
Chế độ nhiều vợ có vẻ như được chấp nhận ở thế giới này.
Ngoài ra thì kinh tế của Fuji-yan cũng thuộc loại khá giả.
“Suy xét tới địa vị trong xã hội của họ, thì tao thực sự không thể làm thế được…” (Fujiwara)
Quý tộc và thú nhân dường như không hề ưa nhau cho lắm.
Hoặc đúng hơn, Fuji-yan, mày chả hề che dấu ý định lập harem của mình luôn nhỉ.
“Mày nói cái quái gì thế?! Đó là mơ ước của cánh mày râu mà, không phải sao?!” (Fujiwara)
“Nam tính quá nhỉ.” (Makoto)
Với tao thì chỉ một cũng đủ rồi.
“Mày lại nói nhảm gì vậy?! Không phải là mày đã có một harem ở sát cạnh bên rồi đấy ư, Takki-dono?!” (Fujiwara)
“…Chỉ thắc mắc thôi nhưng, mày đang nói về Lucy và Sa-san, đúng chứ?” (Makoto)
Mà, đúng là tôi cũng ngờ ngợ rằng họ có cảm tình với mình thật.
“Fufufu, tao rất muốn có một cuộc nói truyện thoải mái về vấn đề đó trong hôm nay đấy.” (Fujiwara)
“Eeh, không phải là chúng ta đang nói về mày sao, Fuji-yan?” (Makoto)
Tuy tôi ổn với việc lắng nghe người khác, song bàn tán về bản thân thì có hơi xấu hổ. Không, khá là xấu hổ đấy chứ.
“Cứ nghĩ đây là chuyện trên bàn rượu và bộc bạch hết ra là được!” (Fujiwara)
“Mà, cho dù tao không nói, thì sớm hay muộn nó cũng bị phơi bày.” (Makoto)
Hãy từ bỏ việc giữ bí mật mọi chuyện với bạn bè của tôi vậy.
Đành thế. Hôm nay sẽ là ngày mà tôi giải bày mọi tâm tư trong cõi lòng.
Tối nay vẫn còn dài chán.
~~~*~~~
-Góc nhìn của Nina-
“Haah…”
Goshujin-sama đã ra ngoài cùng Takatsuki-sama.
Dường như họ sẽ có một cuộc trò chuyện giữa cánh đàn ông với nhau.
Trông anh ấy có vẻ rất mong chờ điều đó.
“Goshujin-sama, anh sẽ trở thành một quý tộc ư…?” (Nina)
Mỗi khi một mình, tôi lại hồi tưởng về những lời của Christiana tại bữa tối hôm ấy.
Chào đón Goshujin-sama như một thành viên trong gia đình Makkaren.
Để có thể đạt được thành công như một thương nhân ở Thủy Quốc, bạn cần phải có một địa vị nhất định.
Quyết định khước từ chức tước của công chúa chắc hẳn là do anh ấy đã lên kế hoạch nhận lấy nó từ Christiana.
Khi chuyện đấy xảy ra, thì tương lai của tôi sẽ như thế nào?
“Mình sẽ trở lại làm một đấu sĩ ở Greath Keith ư…?” (Nina)
Tôi cảm thấy cõi lòng nặng nề… Tôi sẽ quay lại những tháng ngày đầy thương tích đó sao?
Cửa Hàng Fujiwara có những chính sách đối đãi với thú nhân rất tốt.
Thú nhân cực kì tệ ở khoản học việc, thế nên tại các cửa hàng khác họ chỉ được trả 70% số tiền so với con người.
Ở những cửa hàng đốn mạt, tôi nghe bảo rằng họ thậm chí chỉ nhận được một nửa.
Đó là lý do mà thú nhân tụ họp về Cửa Hàng Fujiwara, và mọi người ai nấy đều làm việc với nụ cười tươi trên môi.
Đây là thứ đã xảy ra trong quá khứ, song…
“Nina-dono, chính vì thú nhân có tai thú nên họ đáng lẽ phải nhận được gấp đôi số tiền bình thường mới phải.” (Fujiwara)
“Goshujin-sama, em không thể hiểu được cái logic đó của anh.” (Nina)
Việc này quả nhiên là nên dừng lại.
Sẽ rất phiền phức nếu như cửa hàng bị phá sản vì phải trả lương quá nhiều cho thú nhân
Tuy nhiên, nếu Goshujin-sama nhập hội với giới quý tộc của Makkaren, thì chúng tôi sẽ không còn được như trước kia nữa.
Đặc biệt là khi tôi đang bị chán ghét bởi Christiana.
Sẽ chả còn nơi nào để tôi đi nữa cả…
Tôi bất giác thở dài.
*Cộc cộc*
Ai đó vừa gõ cửa.
“Vâng vâng, xin hỏi ai đấy ạ?” (Nina)
Sasaki-sama tới để luyện võ ư?
Phải rồi, nếu làm nóng tay chân chút ít, thì biết đâu tôi sẽ có thể khuây khỏa được phần nào.
“Là Christiana đây. Nina-san, cô rảnh chứ?” (Chris)
“…”
Tôi nên vờ như bản thân đang vắng mặt.
Cơ mà tới nước này thì sao làm thế được nữa, thành ra tôi đành phải mở cửa.
Chả phải nụ cười cô ta luôn trưng ra trước mặt Goshujin-sama, thay vào đó là một Christiana vô cảm.
“Chuyện gì thế?” (Nina)
“Có thứ mà tôi cần bàn với cô. Tôi vào đây”, nói xong, cô ta ngay lập tức ngồi lên giường mà không cần tới sự cho phép.
Chả hề có mấy tay vệ sĩ đi theo cạnh bên cô ta. Không phải như vậy hơi bất cẩn à?
“Mời ngồi.” (Chris)
Tôi an tọa xuống một chiếc ghế trong căn phòng và đối mặt với con gái của lãnh chúa.
Cô ta vào ngay chủ đề chính.
“Cô ghét tôi, đúng không?” (Chris)
“…Vậy thì sao?” (Nina)
Liệu sẽ khả quan hơn nếu phủ nhận nó?
Không, chả hề có lý do gì để làm vậy sau quãng thời gian qua cả.
“Tôi cũng ghét cô.” (Chris)
“Tôi biết chứ. Thế thì, cô định đuổi tôi đi hay gì?” (Nina)
Người phụ nữ ngồi trước mặt tôi chả hề đáp lại.
Cô ta hít một hơi thật sâu rồi bước lại chỗ tôi.
Khuôn mặt cô ta đang ở sát bên. Tuy không ưa gì cổ, song cô ta sở hữu một diện mạo rất ưa nhìn.
Đúng như tôi nghĩ, Goshujin-sama thực sự chuộng con người hơn là thú nhân…
“Nina-san, hãy cưới Fujiwara-sama đi.” (Chris)
“Hở?”
Cô ta đang nói nhảm gì thế?
“Nhưng tôi sẽ là vợ cả. Còn cô là vợ lẽ. Đây là thứ mà tôi không thể nhượng bộ.” (Chris)
“Thế ý của cô là tình nhân hay nô lệ?” (Nina)
Tôi chưa từng nghe đến chuyện quý tộc có vợ là thú nhân cả.
“Fujiwara-sama sẽ không chấp nhận điều đó đâu. Vị thế của chúng ta phải ngang bằng nhau.” (Chris)
“...Cô sẽ trở thành trò cười cho đám quý tộc xung quanh đất nước đấy, cô biết không?” (Nina)
Thậm chí tôi, một người chả hề am hiểu thế sự, vẫn có thể nhận ra.
Một quý tộc như Christiana, và một thú nhân như tôi đây không thể có cùng địa vị.
Tuy nhiên, khuôn mặt của cô ấy lại ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Cứ đà này, Fujiwara-sama sẽ tự đạt được một tước vị cho riêng mình! Thứ duy nhất mà tôi có thể trao cho Fujiwara-sam là vị thế như một quý tộc!” (Chris)
“Làm gì có chuyện đó…” (Nina)
Con gái thứ hai của lãnh chúa Makkaren.
Chắc hẳn cô ta sở hữu rất nhiều tiền và mối quan hệ.
Song Christiana lại nở một nụ cười bất lực.
“Fujiwara-sama là người đàn ông đã liên tục khai thác nhiều ngành nghề kinh doanh mới ở Makkaren, và thân quen với vị chủ tịch kế tiếp của công ty lớn nhất đại lục, Thương Hội Franz. Gia sản và các mối quan hệ ít ỏi của tôi chả là cái đinh gì đâu…” (Chris)
Ngạc nhiên nhỉ.
Tôi cứ tưởng cô ta là một ả đàn bà tràn đầy sự tự tin với nụ cười không bao giờ tắt trên môi cơ đấy.
Không ngờ cô ta lại yếu đuối đến nhường này.
“Nhưng cưới cùng một lúc thì…” (Nina)
“Điều kiện không hề tệ, đúng không? Chắc hẳn không có bất lợi nào cho cô đâu.” (Chris)
Đúng là vậy.
Goshujin-sama sẽ trở thành một quý tộc, và tôi cũng có thể ở cạnh bên người mà mình yêu.
Chả hề có vấn đề gì cả.
Song…
“Cô, một người luôn nhăm nhe tới của cải và quyền lực của Goshujin-sama…” (Nina)
Kết hôn với một người đàn ông mà cô thậm chí còn không thích, vì lợi ích thịnh vượng cho gia tộc.
Điều này có thể là hiển nhiên với giới quý tộc, nhưng nó lại là một thứ mà tôi khó có thể chấp nhận được.
“Đúng là nó! Đó là thứ tôi không thích đấy!”, Chris thốt lên.
“Eh?!” (Nina)
“Tại sao cô lại phủ nhận tình yêu mà tôi dành cho Fujiwara-sama chứ?” (Chris)
“…Cô thực sự yêu anh ấy sao?” (Nina)
“…Ừm.” (Chris)
Tôi là một thú nhân.
Thú nhân thường rơi vào lưới tình với những kẻ mạnh mẽ.
Goshujin-sama không hề sở hữu sức mạnh để chiến đấu, song anh ấy lại là người đàn ông thành đạt nhất ở Makkaren.
Thoạt nhìn qua, anh ấy trông có vẻ như một chàng thanh niên hiền lành chất phác, song tất cả những thương nhân ác đức cố gắng tiếp cận nhằm lừa gạt anh ấy đều bị khiến cho bỏ chạy không còn một xu dính túi.
Bất kể có là một kẻ lừa đảo tinh vi đến cỡ nào, hay là một tên bất lương mưu mô xảo quyệt, thì Goshujin-sama vẫn không hề bị mắc mưu.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của mình, anh ấy là một doanh nhân điêu luyện, và cũng là người thành đạt nhất ở Makkaren.
Trái tim tôi đã đổ gục bởi điều này.
Tuy nhiên, Christiana đã si mê vì lý do gì?
“À này, điểm nào của anh ấy khiến cô yêu cơ chứ?” (Nina)
Christiana chưa từng dõi theo công việc của Goshujin-sama từ tầm gần.
“Trong gia đình tôi, các chị em luôn luôn đấu đá lẫn nhau. Có một truyền thống của dòng họ nói rằng ai khiến Makkaren thịnh vượng nhất sẽ trở thành người thừa kế.” (Chris)
“Đó là lý do tại sao cần phải trưng ra những điểm tốt tới người dân thành phố, chiếm được thiện cảm của nhiều người, và đạt được đồng minh.” (Chris)
“Song lại có vô số người đã tiếp cận nhằm lợi dụng tôi…” (Chris)
“Thứ tôi ghét nhất chính là những hôn phu mà mẹ tôi đã sắp đặt.” (Chris)
Tôi đã nghe qua về chuyện này.
Rằng anh ta là một quý tộc của Hỏa Quốc Great Keith, cũng như là một đứa con thứ xấu tính xấu nết.
Chả hề có người nào ở Hỏa Quốc là tử tế cả.
“Fujiwara-sama là người đã cứu tôi khỏi những thứ đó.” (Chris)
“Ngài ấy quét sạch những kẻ xấu bén mảng tới gần tôi, và cải tổ lại những hoạt động kinh doanh trì trệ.” (Chris)
“Ngài ấy đã ở bên cạnh giúp đỡ khi tôi đang chán nản và bị khinh thường bởi vị hôn phu.” (Chris)
“Ngài ấy chính là hoàng tử của đời tôi!” (Chris)
Christiana bảy tỏ một cách đầy nhiệt huyết.
“H-Hoàng Tử?” (Nina)
Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Tôi chưa từng đi xa tới mức liên tưởng Goshujin-sama là một hoàng tử.
Không phải hoàng tử phải là một người giống như Hoàng Tử Leonard mà chúng tôi vừa gặp hôm nay ư?
Mà, cậu bé đó đúng là một hoàng tử thực sự.
“Cô có vấn đề gì với điều đó sao?” (Chris)
“…Không.” (Nina)
Mỗi người đều có giá trị quan riêng của mình.
Có vẻ như tôi đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi.
Christiana không phải là một ả đàn bà gian xảo muốn nhắm tới tài sàn của Goshujin-sama.
Cô ấy chỉ đơn giản là một tình đình rơi vào lưới tình với cùng một người đàn ông giống tôi.
Hơn nữa, cô ấy đã nói rằng sẽ chấp nhận một cá thể thú nhân đứng cùng vị thế với mình trong hôn nhân.
Mấy thứ đó đều là những điều kiện phá cách.
Tôi cố gắng nói ra điều khiến mình băn khoăn.
“Nhưng… lỡ cả hai chúng ta đều bị từ chối thì sao?” (Nina)
“Uuh…” (Chris)
Christiana nao núng.
Thú thực thì, tôi chả hề hiểu được cảm xúc của Goshujin-sama.
Ngay cả khi tôi cố quyến rũ, thì anh ấy vẫn chả hề mắc câu chút nào.
“Nếu cả hai đều bị từ chối... thì chúng ta sẽ say xỉn bét nhè trong hơi men tới tận sáng! Cô sẽ đồng hành cùng tôi, phải không, Nina-san?!” (Chris)
Nghe xong điều này, tôi rốt cuộc lại phá lên cười.
“Được thôi, Christiana-sama.” (Nina)
Có chuyện gì với cô ả quý tộc này thế.
Đây là lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy một quý tộc giống vậy.
“Hãy gọi tôi là Chris! Giờ thì, chúng ta sẽ đợi trong phòng của Fujiwara-sama cho tới khi ngài ấy trở về! Chúng ta sẽ cầu hôn ngài ấy cùng một lúc!” (Chris)
“H-Hôm nay ư?!” (Nina)
“Mấy chuyện kiểu này tốt nhất là nên thực hiện càng nhanh càng tốt!” (Chris)
Wow, cô ả này thật đáng kinh ngạc mà.
Nếu là với cô ả này, thì mọi chuyện hẳn sẽ diễn ra suôn sẻ.
Đó là những gì tôi cảm thấy được.
~~~*~~~
-Góc nhìn của Takatsuki Makoto-
Fuji-yan ở kế bên tôi bỗng dưng rùng mình.
“Có chuyện gì thế? Cảm lạnh à?” (Makoto)
“…Vì một lý do nào đấy, một cơn ớn lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng tao.” (Fujiwara)
“Hãy quay về thôi.” (Makoto)
Đã gần quá nửa đêm rồi.
Ngày hôm nay cũng rất vui.
Tôi sẽ biết được chuyện xảy ra sau đó khi ngày mai tới.