╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Vậy thì, đã tới lúc chúng ta tới Thái Dương Quốc Highland rồi.” (Makoto)
Tôi đề xuất điều này với mọi người vào buổi tối.
Chả có lý do gì để ở lại đây lâu cả.
“Bởi vì không có goblin ư?” (Lucy)
Lucy đáp lại, dòm ngược lên khuôn mặt tôi.
Tôi đảo ánh mắt đi.
“Tồn tại quá ít Tinh Linh ở đây và nó không hề giúp ích gì cho việc tập luyện của tôi cả.” (Makoto)
Mà, không có quái vật xung quanh cũng là một lý do chủ đạo.
Thật tẻ nhạt mà.
“Tớ ổn với điều đó.” (Aya)
Sa-san tán thành với tôi trong khi nghịch ngợm mái tóc của mình.
Do nhỏ đã một tay đánh bại tất cả những hiệp sĩ, nên chuyện giữa bọn họ giờ đây trở nên khá gượng gạo.
Chưa kể đến việc cả bọn thường xuyên chạm mặt với các hiệp sĩ tuần tra vòng quanh thành phố nữa.
“Vậy thì, tốt nhất là cứ đến vương thành để trình báo điều này.” (Fujiwara)
Fuji-yan khuyên bảo tôi.
Vậy chắc là được rồi nhỉ?
“Nếu thế thì tôi sẽ ghé qua vương thành để gửi lời chào của mình luôn.” (Chris)
Coi bộ Chris-san cũng sẽ đi nữa.
“Chris-sama, muốn tôi đi cùng cô không?” (Nina)
“Nina, tôi đã bảo là không cần phải thêm ‘-sama’ vào rồi mà. Giờ thì, đi thôi.” (Chris)
“Vâng, Chris. Đợi tôi đi chuẩn bị cái đã.” (Nina)
Hm, Nina-san và Chris-san có vẻ đang dần hòa thuận với nhau hơn.
Cái bầu không khí thù nghịch mấy hôm bữa biến đâu mất rồi?
Chúng tôi đợi chờ Chris-san và Nina-san quay trở lại trong khi tất bật sửa soạn để khởi hành.
~~~*~~~
“…Tôi bảo họ rằng chúng ta sắp sửa xuất phát đi Thái Dương Quốc, và họ đáp lại bằng cách ngỏ ý muốn tổ chức một yến tiệc cho chúng ta, thành thử hãy tới Lâu Đài Rozes vào tối nay, là thông điệp mà tôi nhận được.” (Chris)
Chris-san quay trở về với một biểu cảm khó chịu.
“Họ định giữ chân chúng ta lại ư…?” (Fujiwara)
Fuji-yan lẩm bẩm.
“Chúng ta có bắt buộc phải đi không…?” (Makoto)
“Ma-ko-to.” (Lucy)
Lucy lắc đầu.
Ừ, đáng lẽ tôi phải nhận ra ngay từ đầu.
Rằng đây là một sự kiện bắt buộc.
“Liệu có nhiều món ăn ngon không nhỉ?” (Aya)
Sa-san dường như rất mong chờ nó, khác hẳn so với mọi người còn lại.
“Nghe đồn rằng ẩm thực hoàng gia của Thủy Quốc nằm ở trình độ thượng thừa đấy.” (Nina)
Ah, có vẻ như Nina-san cũng nằm trong nhóm đó.
Nhóm các cô gái với tâm hồn ăn uống.
Với tất cả những điều trên, chúng tôi lại một lần nữa tiến về Lâu Đài Rozes.
~~~*~~~
“Waah, ngon quá~.”
“Quả là mĩ vị mà!”
Tôi đã đánh giá thấp tay nghề nấu nướng của hoàng gia Rozes.
Nó siêu ngon luôn ấy.
Đúng như mong đợi từ vương đô của một quốc gia du lịch.
Một miếng bít tết mà tôi có thể xẻ ra với đôi đũa, một đĩa sashimi to tướng được cắt ra từ nguyên con cá ngừ vằn đồ sộ (và có cả một thứ tương tự như nước tương nữa!)
Cua, tôm, rau rừng tempura, và vô số món salad tươi rói khác.
Tuy là tôi khá băn khoăn về việc có rất nhiều thức ăn giống với ẩm thực Nhật Bản ở đây.
…Không, chuyện này chắc có lẽ là để phù hợp với khẩu vị của chúng tôi.
“Này, Takatsuki-kun! Góc đồ ngọt ở đằng kia trông tuyệt quá!” (Aya)
“Được rồi! Đi thôi nào!” (Makoto)
Đây là một bữa tiệc buffet, thế nên chúng tôi có thể ăn thoải mái một cách tùy thích, và Sa-san thì hồ hởi thấy rõ.
Cả tôi cũng vậy.
Iya, mừng là chúng tôi đã tới đây.
“Makoto-san, thế nào rồi? Thức ăn của Lâu Đài Rozes có hợp khẩu vị anh không?”
Hoàng Tử Leonard.
Tôi chấn chỉnh bản thân lại để không tỏ ra khiếm nhã.
Hình ảnh Sa-san đang tu ừng ực chai rượu vang ở đằng sau khiến tôi có chút lo lắng.
Bắt buộc không được phạm sai lầm.
“Đây là lần đầu tiên mà thần được thưởng thức những cao lương mĩ vị hấp dẫn đến nhường này.” (Makoto)
Đây chả phải là nịnh nọt, mà tôi thực lòng nghĩ như vậy.
“Yến tiệc này là thứ mà ta đã xin Ane-sama tổ chức đấy. Ta rất muốn nói chuyện với Makoto-san thêm lần nữa.” (Leonard)
Nhìn chằm chằm với cái ánh mắt lấp lánh ấy quả là khiến tôi ngượng chết đi được.
Hoàng Tử Leonard, thật đáng tiếc khi em ý lại là một cậu bé.
“Anh có thể cho ta chiêm ngưỡng ma pháp của mình thêm lần nữa không?” (Leonard)
“À ừm… được rồi. Vậy thì, hướng này thưa điện hạ.” (Makoto)
Tôi không thể tỏ ra keo kiệt khi trình diễn ma pháp cho hoàng tử được.
Chúng tôi rảo bước tới chỗ đài phun nước tại ngự lâm viên.
(Ưm, Thủy Ma Pháp: [Vũ Điệu Động Vật]!) (Makoto)
Sử dụng nước bên trong đài phun, tôi tạo ra vô số tiên cá, chim chóc, ngựa cùng các loại hình động vật khác một cách ngẫu nhiên, và khiến chúng nhảy múa.
Nó trông như thể một đêm hội nhạc nước vậy.
Những nghệ sĩ đang biểu diễn tại hội trường bữa tiệc bắt đầu đệm nhạc để khớp với điều này.
Tuy có ít ỏi Tinh Linh, song quả không hổ danh đài phun nước của vương thành, nó là một loại nước chất lượng chứa ma lực bên trong.
Nó gợi lại cho tôi về Thủy Thần Điện.
Nhắc mới nhớ, nơi đây chính là tổng bộ của các Thủy Thần Điện mà.
“T-Tuyệt quá! Anh đã phải luyện tập nhiều đến ngần nào để có thể thành thục thủy ma pháp tới mức này thế!” (Leonard)
Xem chừng Hoàng Tử Leonard rất thích thú chuyện này.
Quả là an tâm mà.
“Nè nè, Makoto, thông thạo thủy ma pháp của anh là bao nhiêu rồi thế?” (Lucy)
Lucy chọc má tôi với ly sâm banh trên tay còn lại.
Bộ váy đỏ thẫm để lộ ra phần bả vai trông cực kì phù hợp với cô ấy.
Quả đúng như mong đợi, khi cô ấy vẫn có thể hòa mình vào bầu không khí thậm chí ở một nơi thế này.
“Vượt trên 150 rồi.” (Makoto)
Tôi thì thầm vào tai cô ấy.
Chỉnh sửa Hồn Thư là vi phạm pháp luật, nên tôi không thể nói to thành lời.
Con số Thủy Ma Pháp Thông Thạo chính thức của tôi là 99.
Lucy khẽ rên lên một tiếng ‘hau!’ nho nhỏ.
“T-Tôi vẫn đang chỉ ở cấp 30…” (Lucy)
“Không, lần đầu chúng ta gặp nhau cô còn chả được nổi 10 còn gì.” (Makoto)
Cô ấy đã thực sự trưởng thành rồi.
Dường như Thông Thạo có khuynh hướng gia tăng nhanh chóng hơn đối với các Kỹ Năng Ma Pháp yếu ớt.
Để thúc đẩy Thông Thạo, bạn cần phải gia tăng số lần sử dụng ma pháp.
Nhưng khi bạn là một Vương Cấp Pháp Sư như Lucy, thì chỉ phát động một phép duy nhất không thôi cũng đã rất khó nhọc.
Bởi vì cô ấy cần phải kiểm soát một lượng ma lực vĩ đại mỗi lần như vậy.
Theo lý đó, một gã Pháp Sư Tập Sự với lượng ma lực thảm hại như tôi có thể dễ dàng… tự mình nói ra điều này khiến tôi có đôi chút đắng lòng.
“Makoto-san! Anh có thể dạy ta ma pháp được chứ?” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard hỏi tôi với một ánh mắt xán lạn.
Oh, bất ngờ quá nhỉ.
[Bạn có chấp nhận yêu cầu của Hoàng Tử Leonard?]
Có
Không ←
Đã lâu rồi tôi mới nhận được những lựa chọn này.
Làm sao giờ…
Nếu chọn [Có], thì tôi sẽ phải ở lại Horun một thời gian.
Nếu chọn [Không]… ngay từ đầu thì, liệu có ổn nếu từ chối yêu cầu của một Hoàng Tử?
Tôi chả hề ghét Hoàng Tử Leonard chút nào.
Không những tử tế, mà tôi có thể nhận ra là em ý rất quý mến mình.
Ngoại trừ 1 điều, cô chị Sofia của em ý lại khá đáng sợ.
Trong khi tôi đang ngẫm nghĩ về điều này…
“Leo, em đang làm gì thế?”
Một giọng nói thanh tao vang vọng từ đằng sau.
~~~*~~~
-Góc nhìn của Công Chúa Sofia-
Tôi đã bố trí một yến tiệc vào tối nay theo như yêu cầu của Leo.
Song tôi lại không thể hiểu được liệu Takatsuki Makoto có bất cứ phẩm chất nào xứng đáng với chuyện này.
Cậu ta đơn giản là một pháp sư có thể dùng thủy ma pháp ở mức kha khá.
Nếu chỉ như thế, thì chúng tôi có vô số cá nhân giống vậy ở đất nước này.
“Không phải thế đâu, Ane-sama! Chị không thể nhận ra sự tinh tế trong cách Makoto-san điều khiển thủy ma pháp ư?! Chúng chuyển động cứ như đang thực sự tồn tại vậy!” (Leonard)
Leo đáp lại một cách nhiệt thành, song… thiệt tình mà.
Liệu một thứ như thế có hữu dụng trong việc thảo phạt Đại Ma Vương hay không?
Thứ đấy chỉ dành để biểu diễn mà thôi.
Thậm chí là vậy, những ứng cử viên anh hùng từ dị giới mà tôi để ý tới đều đã rời khỏi đất nước.
Về điều đó, thì nó là lỗi của tôi.
Những người đến từ dị giới có rất ít đức tin về phía các vị Thần.
Áp đặt luật lệ của quốc gia lên họ mà không nhận ra điều này, chính là một sai lầm.
Theo lẽ đó, thì Công Chúa Noel từ Thái Dương Quốc đang làm rất tốt chuyện này.
Cô ấy cung cấp tiền bạc, địa vị, và thậm chí cả người yêu cho họ.
“Sofia, con sẽ phải đem Quang Dũng Giả về Rozes bằng nhan sắc của mình!”
Mẫu Hậu thậm chí còn lan truyền đi một lời đồn kì lạ nhằm thúc đẩy hứng thú của Quang Dũng Giả.
Tôi chắc chắn rằng điều đó sẽ chỉ là vô nghĩa…
Ngay từ đầu, đối thủ chính là Quang Vu Nữ với biệt danh Thiên Chiếu Công Chúa, Công Chúa Noel.
Không đời nào mà tôi có thể chiến thắng được cô ấy.
Ara? Có vẻ như Leonard đang nói chuyện với Takatsuki Makoto.
Hy vọng là cậu ta chưa nhồi vào đầu em ấy mấy thứ kì lạ.
“Ane-sama! Em đang hỏi Makoto-san liệu anh ấy có thể dạy cho em ma pháp hay không!” (Leonard)
“Chào buổi tối, Công Chúa Sofia.” (Makoto)
Leo cười tươi hết sức, còn Takatsuki Makoto thì nở một nụ cười gượng gạo.
“Leo, cậu ta là một mạo hiểm giả. Em không được đòi hỏi mấy thứ vô lý.” (Sofia)
Một hoàng tử lại đi nhờ mạo hiểm giả dạy ma pháp cho mình ư?
Hơn nữa, cậu trai đó lại là một pháp sư tập sự.
Em ấy đang nghĩ cái gì thế…?
“Hoàng Tử Leonard, nếu điện hạ muốn học ma pháp, thì ắt hẳn có rất nhiều pháp sư khác phù hợp hơn thần.” (Makoto)
Đó là một câu trả lời đúng đắn chứng tỏ cậu hiểu rõ vị trí của mình đấy, Takatsuki Makoto.
“Leo, chốc nữa chị sẽ triệu tập một Thượng Cấp Thủy Pháp Sư của hoàng cung cho em.” (Sofia)
Thật là đáng buồn khi đất nước chúng tôi còn chả sở hữu nổi một Siêu Cấp Pháp Sư.
“Sai rồi, Ane-sama! Thủy ma pháp của Makoto-san là một nghệ thuật. Nó không giống như những người khác đâu.” (Leonard)
“Không, điện hạ đánh giá quá cao thần rồi.” (Makoto)
“Leo… Em không thể hạ gục quái vật và ma tộc bằng nghệ thuật đâu.” (Sofia)
Chuyện gì thế này? Cảm giác như thể Takatsuki Makoto và tôi đang phối hợp với nhau nhằm thuyết phục Leo vậy.
Trong khi tôi đang tìm cách để khiến em ấy bình tĩnh lại thì...
“Cấp báo! Một bầy quái vật đã xuất hiện bên trong thành phố!”
Một giọng nói to lớn làm gián đoạn bữa tiệc vang vọng khắp hội trường.