╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Xin chào~. Bạn có muốn dùng thử không ạ?”
“Ngay lúc này, chúng tôi đang có một đợt khuyến mãi. Tất cả 30 khách hàng đầu tiên sẽ được giảm giá 10%.”
Hôm nay, tôi hiện đang tham gia vào việc kinh doanh mới của Fuji-yan.
Tuy nói như thế, nhưng tôi chỉ đơn giản là đứng ngó.
Tôi đã nghĩ về việc mời chào khách hàng, song những người phát tờ rơi đều là các nữ nhân viên tai thỏ và tai cáo.
Ừ, chả cần tới đàn ông làm gì cả.
Người đứng chỉ đạo mọi thứ là Nina-san.
Cô ấy đang đưa ra các chỉ thị một cách tháo vát.
“Tình hình buôn bán sao rồi?” (Makoto)
“Tiếng tăm cũng kha khá-desu zo. Còn mày thì sao, Takki-dono? Quá trình chuẩn bị ‘nguyên liệu’ tiến triển thế nào rồi?” (Fujiwara)
“Chuyện nhỏ ấy mà.” (Makoto)
“Hứa hẹn quá nhể!” (Fujiwara)
Mừng là mọi thứ diễn ra một cách trôi chảy.
“Anh đang làm gì thế, Makoto?”
“Công việc bán thời gian tại cửa hàng của Fujiwara-kun à?”
Lucy và Sa-san đi ngang qua.
“Fufufu, hoạt động kinh doanh mới đến từ sự cộng tác của bọn tớ đó-desu zo!” (Fujiwara)
“Tôi đang bắt đầu một hoạt động kinh doanh mới cùng Fuji-yan ấy mà.” (Makoto)
Chuyện lần này là để trao đổi với Fuji-yan về việc trợ giúp tôi, một tông đồ Tà Thần.
“Cái gì đây~?”
Sa-san nghía vào một chiếc hộp hàng hóa.
“Wah, lạnh quá! Thứ này là đá à?” (Lucy)
Lucy sờ vào bên trong và giật mình rụt tay về.
“Takki-dono đã tạo ra băng không tan trong vòng 1 năm với Tinh Linh Ma Pháp của mình. Bọn tớ sau đó đã bỏ nó vào hộp bảo quản, và bán ra ngoài như một chiếc tủ lạnh-desu zo!” (Fujiwara)
“Heeh~, Vậy tức là không có tủ lạnh ở thế giới này sao?”, là những gì cô gái thời hiện đại, Sa-san, nói.
“Tủ lạnh là cái gì thế?”, Lucy thắc mắc.
“Tủ lạnh là một hộp chứa với công dụng làm lạnh đồ ăn và thức uống. Trong thế giới mà tôi sinh sống, nó là một vật phẩm mà ai cũng có.” (Makoto)
“Ooh, nghe tiện lợi quá nhể. Nhưng anh có thể tạo ra băng không tan ư?” (Lucy)
“Bằng cách kết hợp Thủy Ma Pháp và Tinh Linh Ma Pháp, tôi đã sáng tạo ra một ma pháp với khả năng “trì trệ sự tan chảy trong một khoảng thời gian nếu không đem ra ngoài Makkaren’.” (Makoto)
Thực tế thì, nó chỉ là một ma pháp mà tôi phó mặc hết mọi việc cho Tinh Linh.
Sau khi yêu cầu Tinh Linh của Makkaren, tôi đã được trợ giúp trong việc duy trì trình trạng đông cứng cho những tảng băng.
Tất nhiên, chúng sẽ dễ dàng tan ra nếu bị đưa đến nơi khác.
“Tuyệt quá, vậy thì nó hẳn sẽ đắt hàng đây! Thế cậu thu về nhiều chưa?” (Aya)
“Mà, tớ chỉ mới mở hàng thôi, thành thử cũng tàm tạm-desu zo.” (Fujiwara)
Fuji-yan cười gượng gạo trước câu hỏi của Sa-san.
“Với thông thạo của tớ, 1 năm là khoảng thời gian lâu nhất mà nó có thể duy trì. Nếu làm hết sức mình, thì tớ có thể kéo dài đến tận 2-3 năm đấy.” (Makoto)
“Tớ nghe từ Takki-dono rằng những tảng băng được tạo ra sau các buổi tập luyện của cậu ấy đang khá là thừa mứa. Nên bọn tớ đã nghĩ ra cách để tận dụng chúng.” (Fujiwara)
Quả là cực khổ khi cứ phải khiến chúng tan ra mỗi lần như vậy.
“Aah, nhắc mới nhớ, Mary-san đã từng thắc mắc tại sao thủy lộ đằng sau hội lại đóng băng dạo gần đây. Vậy ra đó là việc làm của anh, Makoto.” (Lucy)
“Tôi hiện đang nghiêm chỉnh rã đông nó dạo gần đây sau khi bị bắt tại trận bởi Mary-san.” (Makoto)
Mỗi khi tạo ra băng không tan từ đó đến giờ, rồi bỏ nó ở đấy, tôi đều sẽ bị phát hiện và rầy la.
“Takatsuki-kun, cậu thực sự thích tập luyện quá nhỉ. Cũng như là thăng cấp nữa.” (Aya)
Sa-san bật cười.
“Thế bọn cậu đang làm gì vậy?”, Fuji-yan hỏi.
“Tớ đang được Lucy-san dẫn đi vòng quanh thành phố, và cả mua sắm nữa, có lẽ vậy?” (Aya)
“Nếu thế thì, cậu cũng có thể mời cả tớ nữa mà.” (Makoto)
Chúng ta là tổ đội ba người, đúng chứ? Tôi cảm thấy có đôi chút cô đơn.
“Makoto, anh muốn cùng đi lựa đồ lót cho Aya ư?” (Lucy)
Lucy hỏi tôi với ánh mắt lạnh lùng.
“Được thôi. Hãy đi chung nào.”, Sa-san nói trong khi tủm tỉm cười.
“Aah…không, tớ ổn.” (Makoto)
Ừ, cánh phụ nữ tốt nhất nên tự đi đi.
“Hàng hóa sắp sửa bán hết rồi, vậy thì tí nữa chúng ta cùng đi ăn chứ nhỉ?” (Nina)
Có lẽ vừa hoàn tất mọi chỉ thị cho các nhân viên, Nina-san đã rảo bước tới đây.
“Đồng ý hai tay~.” (Lucy)
“Đi nào, đi nào~.” (Aya)
Có vẻ như chuyện lại kết thúc với việc mọi người cùng đi ăn tối với nhau.
~~~*~~~
“Chúc cho tân bán buôn ngày càng phát đạt!”
“““““Cạn ly!”””””
Chúng tôi hiện đang có một tâm trạng hân hoan tại Miêu Nhĩ Đình vì mặt hàng mới bán đắt như tôm tươi.
“Chao ui, Tinh Linh Ma Pháp của Takki-dono quả là tiện lợi mà~.” (Fujiwara)
“Đúng như mong đợi từ Makoto-sama!” (Nina)
Fuji-yan và Nina-san tán thưởng tôi.
Hai người họ ngay lập tức nịnh nọt tôi. Tuy chả phải là tôi không thích cho lắm.
“Hiện tại thì nó chỉ có thể được sử dụng ở trong Makkaren và Laberintos thôi.” (Makoto)
Tôi đáp lại trong khi thưởng thức món thịt bơ tỏi và mì ống ăn cùng dầu oliu.
Hai món này ngon ghê. Không biết là tôi có thể tự làm nó hay không.
“Món ăn ở đây quả là ngon miệng mà!” (Aya)
Sa-san đang nhai tóp tép miếng cá chiên to bự trong khi nói.
“Nhân tiện thì, chủ nhà hàng là Fuji-yan đó.” (Makoto)
“““Eh?”””
Lucy, Sa-san, và Nina-san tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chờ đã, tại sao có cả Nina-san nữa?
“Goshujin-sama, anh lại tự tiện mua một cơ sở kinh doanh khác rồi, phải không?” (Nina)
Nina-san nhìn chằm chằm vào Fuji-yan.
“K-Không được sao?! Anh đã đặt nơi này vào tầm nhắm cũng khá lâu rồi-desu zo!” (Fujiwara)
“Goshujin-sama, anh thật là thiếu tính kiềm chế đối với những thứ mình thích mà.” (Nina)
Fuji-yan đang bị rầy la bởi Nina-san.
“Nhắc tới mới nhớ, Fujiwara-kun là kiểu người sẽ luôn mua trọn bộ các phần của game cậu ấy thích, và tất cả những tập của một manga, đúng chứ?” (Aya)
“Cậu ấy thậm chí sẽ chấp nhận đổ hết cả tiền làm thêm vào sở thích của mình.” (Makoto)
Tôi hồi tưởng lại quá khứ với Sa-san.
Thật là hoài niệm mà.
“Haah… cô ả kế toán sẽ lại trút giận lên anh thêm lần nữa đó, anh biết không?” (Nina)
“Nina-dono, vào lúc đó, hãy đi cùng với anh…” (Fujiwara)
“Đành vậy rồi.” (Nina)
Khi trông thấy khung cảnh này, họ quả là một cặp tâm đầu ý hợp.
“Fuji-yan và Nina-san thân thiết quá nhỉ.” (Lucy)
“Dù gì thì cô ấy cũng là bạn hữu đầu tiên của Fuji-yan kể từ khi tới thế giới này mà.” (Makoto)
“Ra là vậy. Nhân tiện thì, tôi là bạn hữu đầu tiên của anh, phải không, Makoto?” (Lucy)
Sao đột nhiên lại hỏi câu đó thế, Lucy?
“Nè nè, Takatsuki-kun. Hãy nói về thời trung học của chúng ta đi.” (Aya)
Sa-san, cậu làm ơn bỏ cái thói ganh đua kì quặc đó dùm cái.
Ngay giữa lúc mà chúng tôi đang vui vẻ ăn uống và trò chuyện thì…
“Makoto-kun! Ra là cậu ở đây!”
Mary-san hớt hải chạy tới.
“Mary-san, có chuyện gì thế?” (Makoto)
“Tôi đã nhận được một lời nhắn từ Hội Mạo Hiểm Giả của Highland!” (Mary)
Eh? Tôi có linh cảm không lành về chuyện này.
“Đây, một lời nhắn từ Công Chúa Noel”, ngài ấy đã đưa cho tôi một tờ giấy với lời nhắn bên trong.
“…”
Đây chắc chắn là việc làm của Sakurai-kun!
“Ưm, ‘Chúng ta muốn mời cậu tới vương đô nhằm tôn vinh công trạng giải cứu Laberintos’…?” (Makoto)
“Chờ đã, điều đấy làm gì có trong bản báo cáo chứ!” (Mary)
Mary-san nổi đóa.
Nhắc mới nhớ, hình như chúng tôi chỉ báo cáo rằng đã đánh bại Nữ Vương Harpy thì phải?
“Em quên béng mất.” (Makoto)
“Mồ~. Cậu lúc nào cũng như vậy, Makoto-kun.” (Mary)
Mary-san vò đầu tôi.
“Thời hạn của lời mời là 1 tháng kể từ bây giờ. Rõ chưa nào?” (Mary)
“Vâng, em rõ rồi.” (Makoto)
Nữ Thần đã bảo tôi hãy làm thân với các Vu Nữ = Công Chúa.
Đúng là buồn ngủ thì gặp chiếu manh mà.
“Ngoài ra còn một lời mời khác nữa.” (Mary)
“Eh?” (Makoto)
Mary-san lấy ra một tờ giấy khác.
“Công Chúa Sofia đã gửi một mệnh lệnh cho cậu tới vương đô của Thủy Quốc. Cái này có thời hạn là 7 ngày.” (Mary)
“…”
Đây là một mệnh lệnh ư?
Ngoài ra, kỳ hạn cũng rất sát nút.
Một Công Chúa với ánh mắt lạnh lùng hiện ra trong tâm trí tôi.
H-Hmm.
Tôi cảm thấy không thích chuyện này cho lắm…
“Tuy được viết như một mệnh lệnh, song nó thực ra lại chứa đựng những lời lẽ cám ơn cũng như mong muốn cậu tới vương đô. Nội dung không quá khác biệt so với của Công Chúa Noel.” (Mary)
Mary thêm vào.
“Em có cần phải đi không?” (Makoto)
“Mà, nếu cậu dự định ở lại Thủy Quốc trong tương lai, thì tốt nhất là nên đi.” (Mary)
“Ừ nhỉ.” (Makoto)
Đành vậy thôi.
“Có một số thứ mà hội cần phải trao đổi với cậu, thành thử hãy cố gắng trình diện vào ngày mai, được chứ?”, nói xong, Mary-san ngồi xuống một chiếc ghế tại bàn của chúng tôi.
Chị ấy đang làm gì thế?
“Việc hôm nay đã kết thúc! Giờ thì, đánh chén thôi. Cho một ly ở đây.” (Mary)
“Chị xen vào một cách tự nhiên quá nhỉ”, Lucy kinh ngạc thốt lên.
“Em biết đấy, Makoto cuối cùng đã trở về, ấy vậy mà, cậu ấy lại chuẩn bị đi xa thêm lần nữa!” (Mary)
Ra là vậy, tôi sẽ lại tiếp tục rời khỏi Makkaren.
Cho dù tôi chỉ mới quay về gần đây…
Cảm xúc ấy có lẽ đã hiện lên trên mặt tôi.
“Ôi, Makoto-kun. Cậu đang buồn vì không được gặp tôi nữa ư? Thật đấy à?”, chị ấy ôm chầm lấy tôi.
“Đúng là vậy.” (Makoto)
Khi đưa mắt nhìn Mary-san, cảm tưởng như tôi đã trở về Makkaren vậy.
Chị ấy là người đầu tiên tiếp đón và đăng ký cho tôi trở thành một mạo hiểm giả.
“?!”
Mary-san buông tôi ra ngay tức khắc.
Chị ấy đỏ mặt và mấp máy môi liên tục.
Tôi đâu có nói gì lạ nhỉ.
“Makoto-kun, muốn ở lại nhà tôi hôm nay không?”, chị ấy ghé sát lại và thì thầm vào tai tôi.
“Em xin từ chối ạ.” (Makoto)
Vào lần trước, tôi đã uống nhiều đến mức gục luôn tại chỗ.
“Takatsuki-kun đã trở thành một tên đào hoa…” “Tôi cũng muốn nói như thế nữa…”
Sa-san và Lucy, hai người đang nói cái quái gì thế?
Chúng ta vẫn gặp nhau hàng ngày rồi còn gì.
Đến cuối thì, chúng tôi liên tục bị chèo kéo bởi Mary-san bợm rượu, và rốt cuộc đánh chén tới tận giờ đóng cửa.
~~~*~~~
Ngày tiếp theo tại Hội Mạo Hiểm Giả.
“Takatsuki Makoto-san. Nhằm vinh danh những cống hiến của cậu trong công cuộc thảo phạt Kỵ Long tại Laberintos, cậu sẽ được thăng cấp lên Bạc Đoàn.” (Mary)
Cho dù uống nhiều như thế vào tối qua, chị ấy vẫn chả hề có bất kì biểu hiện chếnh choáng nào, và đang trưng ra một khuôn mặt cực kì sắc sảo. Quả đúng như mong đợi từ Mary-san.
Đầu tôi vẫn đau như búa bổ vậy.
“Chờ đã, em, Bạc Đoàn ư? Em vừa mới trở thành Sắt Đoàn không lâu trước đó thôi mà.” (Makoto)
“Kuh! Ngay cả kỷ lục về khoảng thời gian ngắn nhất trở thành Bạc Đoàn cũng đã bị phá vỡ!” (Jean)
Tôi nghe thấy giọng nói đầy khổ hạnh của Jean từ đằng sau.
“Makoto, làm tốt lắm!” (Lucy)
Lucy giơ ngón cái lên với một nụ cười tươi rói trên môi.
Sa-san dường như không hiểu rõ chuyện này cho lắm, song nhỏ vẫn mỉm cười.
Tôi cũng đang mù tịt đây.
“Em nghĩ là năng lực của mình thực sự không phù hợp với cấp bậc ấy. Em không phiền ở lại Sắt Đoàn thêm một thời gian nữa đâu.” (Makoto)
Tôi nhớ lại về thời điểm khi Nina-san một đấu một với con Chimera.
Tôi không dám chắc là mình sở hữu một sức mạnh tương đương như thế.
“Rõ ràng là cậu không thể khước từ chuyện này. Cậu đã được mời tới vương đô của Highland và Rozes bởi đích thân hoàng tộc. Chúng tôi với danh nghĩa là Hội Mạo Hiểm Giả của Makkaren không thể cứ thế gửi đi một Sắt Đoàn được.” (Mary)
‘Đừng có nói mấy thứ ích kỷ như thế’, Mary-san đáp lại trong khi khiển trách tôi.
…Đây là một sự kiện bắt buộc.
Thế là tôi đã trở thành một Bạc Đoàn, và như để ăn mừng, Lucas-san lẫn Ông Chủ Quầy Thịt Xiên mời mọc tôi khá nhiều ly rượu.
Mary-san vẫn trêu chọc tôi như thường lệ, và Jean thì tuyên bố: ‘Tao sẽ đuổi kịp mày trong thời gian ngắn thôi, nghe rõ chưa?!’.
Và rồi, chúng tôi lại một lần nữa rời khỏi Makkaren.