╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Bữa tiệc được tổ chức nhằm ăn mừng việc đánh bại đám Kỵ Long đã kết thúc, và khu vực đã được dọn sạch. Tuy vậy, còn khá nhiều người vẫn đang chè chén. Tôi đoán là họ sẽ tiếp tục như thế này cho tới sáng luôn. Với không ít nhân vật thích làm loạn, bầu không khí tưởng chừng hệt như đang ở Hội Mạo Hiểm Giả Makkaren.
Ngay khi cả bọn đang định bụng ra về, thì tôi nghe thấy tiếng gọi từ Sakurai.
“Takatsuki!”
“Hửm?”
“Chưa gì đã về rồi à?” Cậu ẩy hỏi. “Ghé qua đâu đó trước khi trời sáng chứ?”
Tăng hai sao? “Hmmm…hôm nay cũng khá là mệt mỏi, thành thử tao lại lại muốn đi ngủ.”
“Hiểu rồi…” Sakurai đáp lại, yểu xìu. Cái nhìn trên khuôn mặt cậu ấy khiến tôi thấy đôi chút khó xử.
“Thôi nào, Takki-dono, đây là cơ hội để chúng ta có thể họp lớp thêm lần nữa đó.” Thậm chí Fuji-yan cũng ủng hộ.
“Ồ, này, Saki!”
“Aya!”
Sa-san và Yokoyama cũng đi nữa…
“Tôi đi ngủ đây,” Lucy nói trước khi rời đi.
Mà, nếu mọi người đều đi, thì chắc là mình có thể tham gia…
“Cạn lý!” chúng tôi đồng thanh.
Có tất cả 5 người ở đây: Sakurai, Yokoyama, Sa-san, Fujiyan và tôi. Nina thì đã đề nghị đứng canh chừng và chờ ở bên ngoài.
Đột nhiên, tôi nhận ra một điều: mọi người ở đây đều đến từ Nhật Bản.
Nina và Lucy hẳn đã viện lý do không tham gia để sắp xếp nó như vậy.
Một hồi sau, tôi bắt đầu nghe lũ con gái tám chuyện.
“Này, Aya? Bà với Takatsuki đến đâu rồi?” Yokoyama hỏi.
“Hả?! À ừm thì… Thế còn bà với Sakurai thì sao?” Sa-san đáp.
“Bọn tui á? Bọn tui đính hôn rồi.”
“Thật ư?! Chúc mừng nhé!”
Ồ? Sakurai đính hôn rồi sao?
“Takatsuki, Fujiwara, tụi bay thường hay ở lại Roses, phải không?” thanh niên vừa bị nghi vấn đặt câu hỏi.
Fuyiyan trả lời cho cả hai chúng tôi. “Đúng rồi, ở một thị trấn tên là Macallan.”
“Thế bay thường làm gì ở đó?”
“Hmm,” tôi lẩm bẩm, suy nghĩ. “Chắc là săn goblin.”
“G-Goblin?”
“Ừa, chúng là lũ quái gớm ghiếc hay tấn công lữ khách. Song cũng vừa đủ yếu để tao có thể hạ gục một cách dễ dàng.”
“Tuyệt quá ha…” Sakurai gật gù vài cái ra vẻ ngưỡng mộ. Nhưng, phản ứng của cậu ấy…
“Mày chưa từng thấy một con bao giờ đúng không?” tôi hỏi.
“T-Tao thấy rồi!” cậu ấy lắp bắp. “Cơ mà ở đằng xa…thấy được chút thôi.”
Ra là cậu ấy chưa từng đánh với goblin bao giờ.
“Takatsuki,” Yokoyama chen vào, “Ryousuke là một dũng sĩ, thế nên cậu ấy chả cần bận tâm đến mấy loại quái ruồi nhặng làm gì cả. Việc đó đã có tôi và các hiệp sĩ dưới quyền lo rồi.”
Tôi gật đầu cho thấy mình đã hiểu, song Sakurai lại trông không vui vẻ cho lắm. Cậu ấy hẳn không thích việc chuyện đó lại được làm hết từ đầu tới cuối bởi “cấp dưới của mình.” Vẫn cái bản chất tốt lành như mọi khi.
“Sakurai, mày như thể một vũ khí tối thượng vậy, thế nên họ giữ cho mày an toàn cũng đúng thôi,” tôi bình luận.
“Bắt các hiệp sĩ và Saki chiến đấu, chỉ để tao có thể an toàn… Nghe thật thảm hại.”
“Mày đâu có như thế,” tôi phủ định. “Mày là người duy nhất có thể đánh bại lũ Kỵ Long, và đó là thứ khiến Dũng Sĩ tồn tại.” Thậm chí ngay lúc này, ký ức về cú chém duy nhất chẻ đôi mấy con rồng của cậu ấy vẫn thật áp đảo. Trời ạ, dũng sĩ ngầu quá đi mất…
“Takatsuki, cậu cũng rất tuyệt khi đánh bại nữ vương harpy đó,” Sa-san nói, đưa tay xoa đầu tôi. Gen tuông hiện lên mặt mình hay gì?
“Dù sao thì, quả là diệu kì khi các học sinh lớp 1-A chúng ta lại tề tụ về một chỗ!” Fujiyan rạng ngời tuyên bố.
Phải rồi nhỉ. Tôi đã bị bỏ mặc ở thủy thần điện, còn Sa-san thì chuyển sinh thành quái vật. Sakurai thì nhận được kỹ năng Dũng Giả nhưng điều đó khiến cậu ấy phải đối mặt với lũ Kỵ Long.
Chúng tôi đều đã làm rất tốt khi đã tới được đây.
Và cứ vậy, chúng tôi dành gần hết buổi đêm tận hưởng niềm vui cùng những người bạn đồng học.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại