╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Tôi nên làm gì bây giờ…?
Nếu thuận theo lời khuyên của Nữ Thần, thì tốt nhất là không nên đi vào.
Nhưng, sau khi đã đến tận đây ư?
“Ngài có ở đây không, Đại Hiền Giả-sama?” (Sakurai)
Chả hề có lời đáp sau tiếng gọi của Sakurai-kun.
“Có lẽ ngài ấy hiện đang vắng mặt?” (Lucy)
Được rồi, hãy quay về thôi!
“Eh? Đại Hiền Giả-sama, chỉ mình bọn họ được vào ư? ….Vâng…vâng…tôi hiểu rồi.” (Sakurai)
“…Sakurai-kun, chuyện vừa xong là sao thế?” (Makoto)
Tôi rùng mình trước cảnh tượng Sakurai-kun đột nhiên nói chuyện một mình với bản thân.
“Một niệm thoại từ Đại Hiền Giả-sama. Ngài ấy bảo tao là chỉ tụi mày mới được vô.” (Sakurai)
“Eeh?” (Makoto)
Sự bất an trong tôi tăng vọt.
Trong khi còn đang chần chừ, Sakurai-kun thúc chúng tôi vào bên trong.
~~~*~~~
“Xin thứ lỗi…” (Makoto)
Không gian bên trong căn lều chìm trong bóng tối, và đây đó xung quanh là những chiếc lồng đèn nổi lềnh bềnh giữa không trung.
Trên mặt đất tràn ngập với vô số đồ vật, dẫu vậy vẫn tồn tại một lối đi dẫn sâu hơn vào phía trong.
Ở cuối lối đi ấy, là dáng hình của một vị pháp sư nhỏ nhắn với áo choàng bạch sắc đang thư thả ngồi trên một chiếc ghế sofa đồ sộ.
Chúng tôi có nên tới đó hay không?
“Lại gần hơn nữa đi. Còn không thì sẽ rất khó để trò chuyện.”
Trái ngược với hình ảnh mường tượng, giọng nói này lại thuộc về một bé gái.
Tiến lại gần hơn một vài mét sau khi nghe qua lời yêu cầu, giờ đây tôi có thể nhìn thấy rõ mái tóc trắng toát ẩn dấu đằng sau mũ trùm đầu của ngài ấy.
Quả đúng là Bạch Đại Hiền Giả.
“Tôi là pháp sư tập sự, Takatsuki Makoto. Những cô gái này là bạn của tôi: Lucy Walker, và Sasaki Aya.” (Makoto)
“Hân hạnh được gặp ngài.” (Lucy)
“Xin chào.” (Aya)
“Fumu.”
Đại Hiền Giả-sama chậm rãi bước về phía chúng tôi trong khi quét ánh mắt qua cả ba người.
Cặp mắt đỏ thẫm hệt như nhìn thấu tâm can tôi là minh chứng cho sự thông thái của ngài ấy.
Ngài ấy sở hữu khuôn mặt xinh xắn của một bé gái, song lại tồn tại những đường nét u ám khiến tôi thoáng lạnh sống lưng.
Ngài ấy đã bao nhiêu tuổi rồi? Tôi không nghĩ là ngài ấy có thể trẻ như vẻ bề ngoài của mình được.
“Con bé kia, ngươi là con lai của elf và ma tộc nhỉ.”, ngài ấy nói trong khi nhìn chằm chằm vào Lucy.
Tôi bị sốc nặng.
Tôi quay qua Lucy.
Cô ấy đứng như trời trồng tại chỗ.
“Đằng kia là một Lamia ư? Đã vậy còn đạt tới cả cấp độ chỉ định tai ương nữa. Thú vị nhể.”
Đại Hiền Giả nở ra một nụ cười nham hiểm.
Nguy to!
Người này sở hữu Kỹ Năng Giám Định.
Tôi nhìn sang Sa-san, có vẻ như nhỏ vẫn chưa nắm được tình hình và vẫn đang há mồm ngơ ngác.
Kuh, tệ rồi đây.
Ma tộc và quái vật đều là những mục tiêu bị săn đuổi!
Đáng lẽ tôi nên nghe theo lời cảnh báo của Nữ Thần!
“Đừng có dè chừng như thế. Ngươi là người đã giúp đỡ nhóc Quang Dũng Giả, đúng chứ? Tinh Linh Sứ vào thời buổi này rất hiếm có. Thành thử ta cũng muốn thấy mặt ngươi chút xíu. Hơn nữa, bạn bè của ngươi sở hữu khá nhiều đặc điểm độc lạ đấy.”
Đại Hiền Giả vẫn giữ nguyên nụ cười ấy trên môi.
…Vậy có nghĩa là ngài ấy không bận tâm đến việc hai người họ là ma tộc và quái vật ư?
“Coi bộ ta đã khiến các ngươi sửng sốt nhỉ. Ngồi xuống đi. Ít nhất thì cũng để ta pha vài chén trà đã.”
Xung quanh cái bàn tròn to bự cũ kỹ là vài ba chiếc ghế trông có vẻ đã trải qua nhiều năm tháng.
Bộ chúng là cổ vật à?
“Ngươi ngồi đây đi.”
Vì lý do nào đó, tôi được chỉ định ngồi kế bên Đại Hiền Giả.
T-Tôi hồi hộp lắm rồi đây.
Cứ tưởng là sẽ có một người hầu nào đấy, song ấm trà lại tự trôi bồng bềnh về phía này, và tiếp tục sau đó là một bộ chén bay xuống trước mặt chúng tôi.
Khi trà được rót ra, một hương thơm ngào ngạt mùi cam quýt ngay lập tức phảng phất khắp xung quanh.
Ngài ấy thực hiện việc sinh hoạt hàng ngày bằng ma pháp sao?
Mấy người với ma lực dư thừa quả là sung sướng nhỉ.
“Đồ ngọt thì...ừm, từng này hẳn là đủ.”
Một chiếc đĩa to tướng với nhiều loại bánh kẹo phương Tây bỗng nhiên rơi xuống ngay trước mặt chúng tôi với một tiếng bộp.
Ngài ấy lấy ở đâu ra mấy loại đồ ngọt này cơ chứ…?
“Đây là Dịch Chuyển ư?” (Makoto)
“Hoh, ta ngạc nhiên là ngươi có thể biết đấy.”
V-Vô Niệm Dịch Chuyển Ma Pháp.
Người này quả là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác…
Chúng tôi chắc chắn không được gây sự với ngài ấy.
Hoặc đúng hơn là, tôi không nghĩ là cả bọn thậm chí có thể chạy thoát…
“Vậy thì, ngài có việc gì cần gặp chúng tôi sao?” (Aya)
Sa-san chưa gì đã nhai ngấu nghiến bánh kẹo trong mồm.
Này, giữ ý tứ một chút đi!
“Ta đã nói rồi mà, không phải ư? Chỉ đơn giản là hứng thú thôi. Ta có nghe về việc một Tinh Linh Sứ đã thành công lôi được đám Kỵ Long ra ngoài với Vương Cấp Ma Pháp. Dựa theo tính toán của bản thân, ta đã tiên liệu rằng nhóc Quang Dũng Giả ít nhất cũng phải mất một tháng để có thể hoàn thành nhiệm vụ này cơ.”
“Tôi cũng được bảo rằng nếu ngài giúp một tay, thì mọi chuyện sẽ kết thúc chỉ trong vòng một nốt nhạc.” (Makoto)
Từng lời của Yokoyama-san vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
“Như thế thì đâu phải là luyện tập nữa. Đại Ma Vương sắp sửa sống lại, và sở hữu một Quang Dũng Giả gặp rắc rối với hai con Kỵ Long nhãi nhép sẽ là một vấn đề lớn đấy."
Ra là thế.
Vậy là ngài ấy đã chủ ý không giúp đỡ.
“Nhân tiện thì… nữ pháp sư tóc đỏ ở đằng kia.”
“V-Vâng?!” (Lucy)
Có vẻ như Lucy đang có chút căng thẳng, thành thử ra khá kiệm lời.
“Ngươi, ngươi có nhận ra rằng cơ thể mình đang bị thiêu cháy bởi chính ma lực của bản thân không?”
“Eh?” (Lucy)
Lucy tỏ vẻ ngạc nhiên, và cả tôi cũng vậy.
“Bộ ngươi nghĩ là do cơ địa của mình như thế sao? Cái thân nhiệt đó là kết quả từ việc ma lực của ngươi bị mất kiểm soát đấy, ngươi biết chứ?”
“T-Tôi nên làm gì đây…?” (Lucy)
“Ta sẽ cho ngươi cái này. Đeo vào đi.”
Đại Hiền Giả đưa cho Lucy một chiếc vòng tay nằm ở gần đó.
“Một vật phẩm làm dịu đi dòng chảy của ma lực. Nó đáng giá bằng cả một căn nhà đấy. Lo mà giữ cẩn thận.”
“N-Như vậy có sao không?” (Makoto)
Là một kẻ thận trọng, tôi rụt rè hỏi.
Không phải là người này có hơi tốt bụng quá ư?
Ngài ấy chắc sẽ không đòi một khoản tiền khồng lồ về sau đâu, đúng không?
“Dù sao cũng đang trên hành trình tìm kiếm các cá nhân kiệt xuất, nên bọn ta không thể để một pháp sư ưu tú say ngủ được. Oi, con bé lamia đang gục mặt vào đồ ăn từ nãy đến giờ kia.”
Lần này thì ngài ấy hướng ánh mắt về phía Sa-san.
“Dạ?” (Aya)
Sa-san! Chí ít thì cũng nuốt hết đồ ăn trước khi trả lời chứ.
“Kỹ Năng [Biến Hóa] mà ngươi sở hữu rất chi là tuyệt vời đấy. Ngươi không cần phải thay đổi thành cái dạng hình nhân loại nửa vời với nước da xanh xao, mà thay vào đó có thể biến thành một con người hoàn chỉnh. Không những thế, nó là một kỹ năng cho phép ngươi trở thành bất cứ thứ gì. Thậm chí là Rồng hoặc Ma Tộc.”
“Hm? Nhưng tôi chỉ được các chị dạy cho Nhân Hóa Ma Pháp thôi mà.” (Aya)
“Đó là một kỹ năng của tộc Lamia. Kỹ năng của ngươi còn trên cả mức ấy nữa.”
“Hoh, là vậy sao… Cám ơn ngài rất nhiều.” (Aya)
Tuyệt vời ghê.
Con người này vừa cho chúng tôi những vật phẩm và lời khuyên rất hữu ích.
Bộ ngài ấy là một nhân vật hỗ trợ ư?
“Vậy thì, vấn đề nằm ở ngươi, Tinh Linh Sứ-kun.”
“…Tôi chỉ là một người bình thường thôi.” (Makoto)
“Hooh.”
Đại Hiền Giả nheo mắt tỏ vẻ thú vị, và đưa một bàn tay đặt lên đỉnh đầu tôi.
Ngón tay của ngài ấy lạnh buốt tương tự như Sa-san.
“Hãy cùng nhìn vào Trạng Trái của ngươi. Sẽ dễ dàng để Giám Định hơn khi bàn tay ta trực tiếp chạm vào… Ngươi sở hữu đống Chỉ Số có hơi một chiều đấy. Tuy chúng cực kì thấp, song Thủy Thông Thạo của ngươi lại cao đến lạ thường.”
Có hơi nhột một chút.
“Muuh…cái này không ổn rồi.”
Ngài ấy đột nhiên nắm lấy đầu tôi.
“Ngươi… là Tông Đồ của một Tà Thần ư?”
Thời gian ngừng trôi.
~~~*~~~
““……””
Lucy và tôi đều im bặt.
Chỉ có âm thanh của Sa-san đang nhồm nhoàm đống bánh kẹo là có thể được nghe thấy.
“Không, ngài nhầm rồi.” (Makoto)
Trước tiên thì, tôi sẽ thử đánh lừa ngài ấy bằng một nụ cười.
Sở hữu đức tin với Tà Thần không nghi ngờ gì là một trọng tội.
Nó là quan điểm chung của Fuji-yan, Nina-san, và Lucy.
“Tông đồ của Tà Thần Noah nhỉ… Ngươi là kẻ thứ hai mà ta từng gặp đấy.”
Đại Hiền Giả đang trưng ra một vẻ mặt phức tạp.
Bàn tay nhỏ nhắn của ngài ấy vẫn giữ chặt đầu tôi.
“Không… như tôi đã nói, chả phải là có nhầm lẫn gì ở đây sao…?” (Makoto)
“Nếu ta nhớ không nhầm, thì 1000 năm về trước… Kẻ đầu tiên chính là một trong 9 Ma Tướng phục tùng dưới trướng Đại Ma Vương, Cấm Kỵ Hắc Hiệp Sĩ.”
“Eh? Sát Dũng Giả trong truyền thuyết đó ư?” (Lucy)
Lucy thốt lên.
Đó là gì thế?
“Lucy, ai là Cấm Kỵ Hắc Hiệp Sĩ vậy?” (Makoto)
“Kẻ thù không đội trời chung với nhân loại xuất hiện trong câu chuyện của Đấng Cứu Tinh-sama. Tương truyền rằng hắn ta là cánh tay phải của Đại Ma Vương, và cũng là một chiến binh huyền thoại đã đồ sát tất cả mọi anh hùng ngoại trừ Quang Dũng Giả. Đến cuối thì, hắn đã bị Đấng Cứu Tinh Abel hạ gục… Đó chính là Tông Đồ của Tà Thần Noah ư…?” (Lucy)
Lucy, người vừa tuôn ra một tràng giải thích bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Eh, cô đã làm cái quái gì thế, Noah-sama?
Tôi đâu có nghe gì về chuyện này.
“Song…Tông Đồ của Tà Thần lại điên cuồng hơn nhiều so với ngươi. Tối thiểu thì, hắn không thể nào trò chuyện một cách bình thường được.”
Không biết anh ta thế nào rồi, Tông Đồ senpai của tôi.
“Ngài nói như thể đã tận mắt trông thấy anh ta vậy.” (Makoto)
“Ừm…Dù sao thì ta cũng sở hữu ký ức của 1000 năm về trước mà.”
Là do cái thứ gọi là Kỹ Năng Kế Thừa ấy hả?
“Ngươi vẫn sẽ tiếp tục làm Tông Đồ của Tà Thần chứ?”
Đại Hiền Giả-sama hỏi.
T-Tôi nên trả lời thế nào đây?
“Không, như đã nói… tôi không phải là tín đồ của một Tà Thần…” (Makoto)
Tuy đỉnh đầu đã bắt đầu nhói đau, song tôi vẫn tiếp tục phân trần với cùng một lý do.
“Fumu…thôi thì, tạm gác chuyện đó qua một bên vậy.”
Ngài ấy thả đầu tôi ra.
Và sau đó, ngài ấy phủi tóc tôi.
“Sau khi tới Highland, hãy đến chỗ của ta. Ta sẽ huấn luyện cho các ngươi.”
Eh? Thế thôi ư?
“Ư-Ừm… như vậy có ổn không?” (Makoto)
Chúng ta đang nói tới một ma tộc, một quái vật, và một Tông Đồ của Tà Thần đó.
Đây là một tổ đội bao gồm bộ ba kẻ mang trọng tội lớn nhất đấy.
Có thật là ngài ấy sẽ thả chúng tôi đi?
“Như đã nói từ trước, ta muốn thu nạp càng nhiều nhân tài càng tốt để chuẩn bị cho thời điểm Đại Ma Vương tái sinh. Nếu các ngươi trở thành kẻ thù, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm và đích thân kết liễu các ngươi.”
Ngài ấy đang cười. Thật đáng sợ mà.
“Chúng tôi không hề có bất kỳ ý định chiến đấu với Đại Ma Vương.”
“Eh, thật sao, Takatsuki-kun?” (Aya)
Sa-san, tại sao cậu lại ra vẻ như thể chuyện này hoàn toàn bất ngờ vậy?
Tôi không phải là một anh hùng, và cũng chả hề mạnh mẽ.
“Ngay khi Đại Ma Vương đội mồ sống dậy, thì một cuộc chiến giữa người dân trên mặt đất và ma tộc sẽ diễn ra. Nếu chẳng may thua cuộc, thì tất cả chúng ta sẽ trở thành gia súc cho ma tộc.”
“…”
Tức là chúng tôi không thể chạy trốn nhỉ.
“Tinh Linh Sứ-kun, ta khuyên là ngươi nên từ bỏ ý định đi theo con đường Tông Đồ của Tà Thần vào lần tới chúng ta gặp mặt. Tuân theo Tà Thần đó sẽ chỉ khiến ngươi gặp một kết cục bi thảm mà thôi.”
Nói xong, Đại Hiền Giả quay sang nằm dài lên chiếc ghế sofa.
Sau cùng thì, ngài ấy vẫn là một người tốt khi đã cho chúng tôi vật phẩm và lời khuyên.
Tuy là nếu phần cuối cùng của cuộc trò chuyện không tồn tại, thì mọi thứ sẽ còn tuyệt vời hơn…
~~~*~~~
Chúng tôi trở về bàn ăn với cảm giác mơ hồ trong lòng. Bữa tiệc cũng chuẩn bị tàn cuộc.
Tôi tỉnh rượu luôn rồi.
Sự ngon miệng của tôi đã hoàn toàn tan biến.
Tôi như tách biệt hẳn ra với một cái đầu mơ mơ màng màng.
“Takatsuki-sama, có khách tới kìa”, Nina-san thúc vào vai tôi.
Người đang đứng ở đó là Thủy Vu Nữ, Công Chúa của Rozes, Sofia Rozes.