Shimotsuki wa Mob ga Suki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con đường bất tận : Vũ trụ vô tận

(Đang ra)

Con đường bất tận : Vũ trụ vô tận

einlion

"Một linh hồn tôi nghiệp...”

1 3

Trở thành tùy tùng của Oda Nobunaga

(Đang ra)

Trở thành tùy tùng của Oda Nobunaga

일0

Nhưng tại sao… khi mở mắt ra… tôi lại thấy mình đang ở Nhật Bản thời Chiến Quốc, nơi tất cả các Daimyo đều đã hóa thành những cô gái xinh đẹp?

4 7

Cô Gái Lửa

(Đang ra)

Cô Gái Lửa

Trivex

“Vì cậu là Pháp Sư mà.”

1 4

The School’s Princess Secretly Shows Her Embarrassed Side Only to Me

(Đang ra)

The School’s Princess Secretly Shows Her Embarrassed Side Only to Me

雨音恵

Một câu chuyện hài lãng mạn bí mật đã bắt đầu chỉ bằng một bức ảnh duy nhất!

6 8

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

(Đang ra)

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

"Đây chính là… điều kiện tiên quyết mà ta dựng nên—chỉ để hạ sát ngươi."

2 12

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

22 481

Chính truyện - Phần Năm - Chương 395 - Một cô gái bình thường

Điểm thu hút của một nhân vật có thể là gì ta.

Không phải những khái niệm trừu tượng như đáng yêu, xinh đẹp hay ngầu đét, câu hỏi ở đây là "Phải làm sao để sự thu hút của nhân vật được thể hiện cụ thể hơn" ấy.

Về vấn đề này, trong thể loại Light Novel có một một quan điểm phổ biến như sau.

『Điểm thu hút của nhân vật nằm ở 【sự khác biệt】』

Chẳng hạn như bình thường cứng cỏi nhưng lại sợ ma.

Hay là có thành tích ưu tú nhưng lại luôn hậu đậu.

Hoặc thuộc kiểu gyaru nhưng lại hứng thú với otaku.

Hay cũng có khi là xinh đẹp ít nói nhưng lại chỉ hoạt ngôn với một tên nhân vật nền.

Những khác biệt như thế đem lại chiều sâu cho nhân vật.

Và ngược lại, trong câu chuyện, sự khác biệt được gán sẵn vào các nhân vật như một lẽ tất nhiên.

Nên là trong vô thức, tôi đã gán quy tắc đó vào Shiho.

Vẻ ngoài hoàn hảo nhưng lại vô dụng

Suy nghĩ đó tồn tại có lẽ là do tôi đã nhìn Shiho thông qua một màng lọc.

Tôi cứ tưởng Shiho kém vận động cơ.

Kết quả của việc gán Shiho vào hình ảnh nhân vật được biểu tượng hóa là "Vô dụng"...... là tôi không còn chịu tư duy, cho rằng 『chuyện nó là thế』 trong khi chẳng để ý thấy Shiho đã chơi trái tay.

(Thói quen xấu thật)

Tôi cười gượng, đưa tay lượm quả bóng mới rơi đằng sau mình.

Chắc do vừa nảy trên cỏ nên quả bóng cao su lượm lên có màu xanh xanh.

Và sau khi lấy đồ lau nhẹ, tôi lại lần nữa quay qua phía Shiho.

(――Nhìn cho đàng hoàng vào)

Thầm ra lệnh cho bản thân, lần này, tôi sẽ nghiêm túc nhìn vào con người Shiho.

Không được nhầm lẫn.

Cũng đừng có biểu tượng hóa cô ấy thành 『nữ chính』.

Phải chấp nhận Shiho...... chấp nhận chính con người cô ấy.

「Nàyyy, Koutarou-kun! Lẹ lên nào―!」

Chắc do vừa ném được một cú ngon ăn mà tinh thần Shiho đang lên nóc.

Trong một chốc, tôi đã lo không biết như vậy có ổn dưới cái nắng thiêu đốt này không, nhưng rồi tôi cũng định thần lại vì đó vẫn chỉ là thiên kiến cá nhân của tôi thôi.

(Cơ thể Shiho cũng đâu yếu đuối gì)

Ừm, phải đấy.

Vậy nên bảo bọc quá nhiều cũng là sai lầm luôn.

「Hiều rồi. Tớ tới đây―」

Tôi ném trả.

Quả bóng tôi nhẹ ném đi đụng vào chiếc găng Shiho mới mang lại rồi rơi xuống đất cái bộp. Tuy nãy giờ toàn tụt hậu, coi bộ cả hai giờ đã dần quen rồi.

「Unyaaa――」

Lại một quả nữa được ném bằng tay trái.

Với quỹ đạo đã đẹp hơn trước, lần này quả bóng đã đến được tầm tay tôi.

『Tớ đã làm là sẽ làm được thôi! Vì papa với mama cũng hay nói tớ vậy lắm!』

Tôi chợt nhớ lại lời Shiho từng nói.

Bố mẹ cô hẳn phải nhìn nhận con gái họ kỹ lắm đây...... bởi dù sao Shiho cũng là một con người bình thường, một cô gái sẽ làm được gì đó nếu cố gắng mà.

Phải. Shiho―― không chỉ đơn thuần là một nữ chính.

Mà cô ấy cũng là 『một cô gái bình thường』 có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Tôi cảm thấy mình cần nhớ cho rõ điều đó.

(Thế thì...... Nakayama Koutarou có 『bình thường』 không?)

Đồng thời dấy lên trong tôi là một nỗi nghi hoặc về bản thân.

Từ trước đến nay tôi luôn đóng một vai trò nào đó...... nhưng nếu đã thế, liệu tôi có thể coi bản thân mình là 『bình thường』 được không.

À không...... có lẽ tôi đã luôn từ bỏ những gì nên làm một cách bình thường vì lý do này lý do kia.

Và một bản thân như thế, có lẽ đã đến lúc phải thay đổi rồi――