Shimotsuki wa Mob ga Suki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 2

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 479

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 538

Chính truyện - Phần Năm - Chương 401 - Hội thao giữa các lớp - 6

Vừa vận động cơ thể với Hanagishi và Ikura xong là thời điểm lớp tôi đấu cũng vừa đến.

「Giờ ông mà bị gì tui cũng kệ đó nghe Ikura」

「Tôi đâu có đá đâu mà nói thế」

「Nhưng xui cho ông, quy định bảo tất cả đều phải ra sân mà」

「Gì? Có cái quy định đó nữa hả」

Tôi cũng mới nghe lần đầu, nhờ Hanagishi giải thích tôi mới biết.

「Lạy luôn, cả Nakayama cũng không biết à. Hình như toàn bộ học sinh đều phải ra sân ít nhất là 10 phút đấy? Với cả câu lạc bộ bóng đá chỉ được có 2 thành viên trên sân mỗi trận nên chẳng phải chỉ 2 trong số đó là sẽ lên trước sao?」

Tôi cứ tưởng sẽ không đến lượt mình vì thể thức thi đấu là đối đầu giữa các lớp...... nhưng coi bộ thời gian ra sân sẽ nhiều hơn tôi nghĩ rồi đây.

「Lớp mình có tổng nam là 15, 4 người thuộc câu lạc bộ bóng đá nhưng mỗi trận chỉ tối đa 2 người tham gia, với tổng số thành viên ra sân đấu là 11...... ta sẽ có bao nhiêu người dự bị nếu không tính những ai thuộc câu lạc bộ bóng đá?」

「2 người」

「......Tính nhanh vậy ba. Quả không hổ danh mắt kính! Đúng là thiên tài!」

「Dăm ba cái toán tiểu học thôi. Có ông đần chứ thiên tài gì cái này. Với cả mắt kính liên quan gì chứ」

Ngoại trừ câu lạc bộ bóng đá thì sẽ có hai người không phải ra sân nhỉ.

Thế nghĩa là...... không phải lúc nào ta cũng phải ra sân đúng không?

Vì tôi thuộc bên không giỏi thể dục thể thao nên hẳn sẽ không được ưu tiên đâu.

Suy nghĩ của tôi là thế.

「Mà nhìn thôi cũng biết Ikura chẳng đá được rồi, cậu nên làm dự bị đi thì hơn. Còn Nakayama vận động cũng khá nên là ra sân quẩy đê!」

Bằng một cách nào đấy tôi đã tạo được ấn tượng tốt với Hanagishi.

Không biết cậu ta thấy gì ở tôi nhỉ?

「Tôi nghĩ mình không khác Ikura là mấy đâu」

「Làm gì có chuyện đó ông nội =))) Cơ bắp ông được phết đấy. Di chuyển cũng gọn, không phế. Để ông ở câu-lạc-bộ-về-thẳng-nhà đúng là phí của giời mà」

「Hmmmm...... Cậu giỡn hay thiệt thế???」

Nếu Hanagishi - thành viên chính thức của câu lạc bộ bóng chày nói như vậy thì chắc là vậy thật rồi.

Nhưng với tôi thì nghe không thiết phục cho lắm...... hay đúng hơn, vì luôn nghĩ bản thân bình thường nên tôi thấy không thoải mái khi được người ta đánh giá cao như vậy.

Tôi không phải một nhân vật như thế.

(Nhân vật cơ đấy, chọc cười nhau à)

......Ấy chết, phải phải.

Giọng nói trong tâm trí đã sửa lại lối suy nghĩ của tôi.

Lại một lần nữa tôi tự biên tự diễn.

Đúng là thói quen xấu mà, tôi tự kiểm điểm rồi gật đầu với Hanagishi.

「Nếu được ra sân, tôi sẽ cố」

「Ừ! Lớp 3 tụi mình cũng nhiều người thuộc mấy câu lạc bộ thể thao nên nhắm vào chức vô địch được đấy!!」

「Mịa, chả biết giáo viên nào phân mình vào cái lớp ngột ngạt này nữa, đúng là chán chết đi được. Nakayama cũng cùng suy nghĩ đúng không? À không, hãy nghĩ thế, như một đồng chí không thuộc mấy câu lạc bộ thể thao đi mà」

Ra vậy, tôi hiểu rồi.

Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác nãy giờ Ikura toàn mong tôi đồng ý, hóa ra là vậy à.

Có vẻ cậu ta coi tôi là đồng chí cùng hội không thuộc mấy câu lạc bộ thể thao.

Nghe cũng mừng thật, có điều Ikura cứ bị xoắn quá hay sao ấy.

「Chịu, tôi nghĩ mình cũng bình thường thôi. Cậu nói chuyện với tôi như Hanagishi là tôi cảm kích lắm rồi」

「Hừm. Coi bộ tính cậu còn tốt hơn cả tôi nữa...... chỉ là bị so sánh với Hanagishi hay mấy cha nhếch nhác kia khó chịu lắm nhé. Về điểm đó thì tôi cho 0 điểm khó chịu, cứ thế mà phát huy」

Ủa? Tôi nhớ mình có hùa theo đâu mà chẳng hiểu sao Ikura trông thích thú ra mặt.

Sau Hanagishi...... có lẽ số tồn tại gần với bạn bè của tôi đã tăng thêm 1 rồi thì phải.

(Làm gì có chuyện một kẻ vô giá trị như nhân vật nền lại có thể kết bạn với 2 người khác)

Àà, phải.

Cậu không nói tôi vẫn biết.

Tôi hiện giờ đã không còn là nhân vật nền nữa.

À đâu, ngay từ đầu tôi đã chẳng phải nhân vật nền rồi.

Tôi chỉ coi bản thân là một nhân vật nền thôi――

=============

Như mọi khi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Vì hôm nay là Valentine nên tôi đã up một tiểu thuyết nguyên bản lên trang web chính thức của GCN Bunko. Thông tin chi tiết được đăng trên Twitter của tôi, mọi người hãy đến đọc nhé (`・ω・´)ゞ

Tính ra tôi viết cũng được tầm 10000 chữ rồi, mong mọi người vẫn chiếu cố m(__)m