Kế hoạch tăng lượng chữ mỗi chương, khởi động.
Dù sao thì cũng đã có đủ thứ chuyện rối ren, nhưng ít nhất thì mục tiêu tối thượng - Must Order đã được hoàn thành.
Sự cố hi hữu - người chơi tên Saiga-0, kẻ đã đọc vị hoàn hảo mọi bước di chuyển của tôi cũng đã đi vào dĩ vãng, nhưng nếu chỉ nhìn vào kết quả thì có thể coi đây là một kết cục êm đẹp.
「Fumuyaa, đúng là người khai phá trông mạnh mẽ quá trời đó desu wa~」
「Chắc vậy rồi... có khi mạnh gấp bốn, năm lần tôi ấy chứ.」
「Sunraku-san cũng không kém đâu, nếu xét về Tinh Thần Vorpal đó desu wa!」
「Cũng phải thôi.」
Không phải tôi sợ giao tiếp với người khác, nhưng đang chơi Hack-and-slash mà bỗng dưng chuyển sang game mô phỏng kiểu này, thấy hơi lạc quẻ.
「Thôi kệ, cứ nghĩ là mình đã gặp một Lycagon khá hiểu chuyện đi rồi cứ thế mà chuyển hướng.」
Đấu trí với người chơi cũng thú vị thật, nhưng giờ tôi đang có hứng Hack-and-slash trong thế giới fantasy. Tôi sẽ tận hưởng hết mình khu vực sắp tới, chinh phục nó đến tận cùng gốc rễ.
Cứ thế, sự căng thẳng ở Thirdrema biến đi đâu mất, tôi và Emul đã đến Hang Rừng Bạt Ngàn Thiên Tử Vạn Hồng một cách hòa bình đến ngạc nhiên.
「Để rời Thirdrema và bù đắp các khoản chi, tôi đã dùng hết tiền rồi. Giờ phải vừa khám phá vừa kiếm tiền thôi.」
Số tiền trong túi “nhiều”đến kinh ngạc hẳn 100 Mani—nghèo kiết xác đến mức khó mà mua nổi một cây thảo dược. Thế nên, kiếm tiền là nhiệm vụ khẩn cấp. Mấy việc thu thập tuy phiền phức nếu coi là lao động, nhưng nếu là một phần của hành trình khám phá thì lại biến thành cuộc phiêu lưu thú vị, thôi thì cứ tà tà mà chơi vậy.
Túi đồ mà đầy quá sẽ ảnh hưởng đến AGI, nên cũng phải tính toán cân bằng chỗ đó nữa.
Vượt qua đường hầm, thế giới huyền ảo hiện ra. Tôi đã trải qua kinh nghiệm này không biết bao nhiêu lần rồi, có khi vừa xuyên hầm xong thì một viên đạn súng trường đã xẹt qua chóp mũi.
À, tệ nhất là khi xuyên hầm xong thì một thiên thạch bay qua ngay trước mắt. Thiên thạch bay ngang qua ngay trước mặt cứ như xem tàu chạy qua bên ngoài vạch vàng vậy mà do Hitbox nên tôi vẫn nguyên vẹn. Lúc đó đúng là tôi đã cười gượng... rồi ăn một cú lên gối ngày đầu từ người chơi bay từ phía sau thiên thạch, tôi bay màu ngay lập tức. Đúng là kỷ niệm đẹp đó.
「Oa, trong hang động mà sáng quá trời đó desu wa!」
「Rêu phát sáng... loại đó à.」
Đúng như tên gọi Thiên Tử Vạn Hồng, khắp nơi là thảm hoa đủ màu sắc với những cánh hoa rực rỡ và hương mật ngọt ngào. Và dù là trong hang động, nhưng lại có một biển cây—rừng rậm—được tạo nên từ những loài cây và thực vật sâu thẳm đến mức không thể gọi là rừng thông thường. Chiếu sáng cho khung cảnh huyễn mộng không thể có ngoài đời thực ấy là những lớp rêu phát sáng mọc chi chít trên tường và trần hang. Tôi từng nghe nói rêu phát sáng ngoài đời phản chiếu ánh sáng mặt trời, nhưng cái này thì hoàn toàn tự mình phát ra ánh sáng... Xét đến khả năng có những game có mặt trời giả nổi lơ lửng tùy theo bối cảnh thế giới, thì việc kiểm tra như thế này là không hề thừa.
「Nào, giờ nên làm gì trước tiên nhỉ... Ồ.」
Nheo mắt nhìn về phía trước, tôi liền phát hiện một con quái.
Đó là một... quả cầu có đôi cánh bướm khổng lồ? Không phải, nhìn kỹ thì đó là một cơ thể to bằng quả bóng rổ chứa đầy chất lỏng màu vàng kim, và một cái đầu nhỏ xíu cỡ quả bóng bàn gắn vào.
「Hiểu rồi... cứ thế mà rung bụng đầy vẻ thách thức như vậy sao...」
Thấy 'thèm' rồi đấy (theo nghĩa muốn Vật phẩm), ừm. Tôi rút Đoản Kiếm Đầm Lầy ra, lao vút về phía trước.
Con bướm—tạm gọi là Bướm Bong Bóng cho tiện—có vẻ đã nhận ra tôi. Dù bụng chứa đầy lượng lớn mật hoa, nhưng nó vẫn cố bay đi với những động tác nhẹ nhàng... chậm quá.
Vụt một đường vào cánh khi lướt qua, Bướm Bong Bóng mất thăng bằng và tạo ra một khoảng trống bất thường trên không, ngay lập tức tôi đâm một nhát vào đầu nó. Không gây bất kỳ sát thương nào vào bụng mà chỉ giáng những đòn Chí mạng vào cánh và đầu, Bướm Bong Bóng liền nổ tung cùng thành những Polygon vỡ vụn. Và đúng như dự đoán, tôi đã kịp thời tóm lấy quả bóng mật rơi ra từ đám Polygon trước khi nó chạm đất.
「Quả này chắc chắn là Rare Drop rồi.」
「Oa, tôi cũng muốn chạm thử đó desu wa~!」
Chắc nó giống quả bóng nước dày hơn một chút nhỉ? Tôi ngăn Emul đang bóp bóp nó—thứ mà nếu xử lý không cẩn thận sẽ vỡ ngay lập tức—rồi bỏ vào túi đồ và xem mô tả vật phẩm.
・Túi Mật Của Storage Papillon
Túi mật chứa mật mà Storage Papillon đã thu thập. Dễ vỡ, rất khó để có được khi mật vẫn còn đầy.
Dùng để ăn hay ném đều được cả.
「Ném...?」
Thật ra tôi cũng có cảm giác muốn đá tung nó lên thật.
Thôi được rồi, đằng nào cũng sẽ thu thập ba, bốn cái túi này, vậy thì thử ném một cái xem sao.
「Nào, đi tiếp thôi.」
Không chỉ có bướm mới thu thập mật hoa. Và, nếu thiết kế quái vật dựa trên sinh vật có thật, thì có một loài phổ biến hơn cả bướm.
「Quả nhiên là có, quái vật dạng ong.」
「Awawa, là Empire Bee Worker đó desu wa...!」
Hmm, chắc là Empire Bee Worker nhỉ? Cơ thể côn trùng có cái chất gì đó khó tả, to bằng quả bóng rổ giống như Storage Papillon trước đó—đây có lẽ là một khu vực địa ngục đối với một số người.
Con ong khổng lồ này, giống hệt những con ong mật bình thường được phóng đại, cũng đang cần mẫn hút mật từ hoa. Hay không chỉ mật, mà cả phấn hoa nữa nhỉ?
「Đúng vậy... theo tôi phán đoán thì cái kim của nó là Rare Drop.」
Dù sao thì cứ săn để xem nó rơi ra cái gì đã. Tôi lại lao lên như vừa nãy, chém, đâm... và ngay khoảnh khắc đó.
Bùm, một cái gì đó bắn ra từ cơ thể Empire Bee Worker bay lên không trung. Nó vỡ tung trên bầu trời như pháo hoa, rồi phân tán thành những hạt bột vàng kim. Chắc đó là phấn hoa... không, cái đó không quan trọng.
Cảnh tượng này, mình đã thấy ở đâu đó rồi thì phải... Nói cụ thể hơn, nó giống như pháo sáng cứu nạn—của game quân sự ấy mà...
「Kyaaa! Bầy Empire Bee Hunter kìaaaaaa! Đó desu waaaa!」
Cái cách thêm ngữ điệu cuối câu đó hơi quá rồi đó không?
「So với Worker Bee thì chúng hiếu chiến hơn, nói thẳng ra là ong bắp cày.」
À ra vậy, tùy theo chức năng mà chúng được lấy cảm hứng từ các loài ong khác nhau ngoài đời thực.
Trong tiếng vù vù vang vọng, một số con Hunter Bee hướng sự thù địch mạnh mẽ về phía tôi và Emul... Có lẽ lũ Hunter Bee này, với bộ mặt hung ác giống ong bắp cày, đang kêu răng rắc hàm dưới của chúng.
「Số lượng là năm con... không, nếu chúng cũng gọi viện binh như Worker Bee thì tệ nhất có thể tăng theo cấp số nhân...」
「Sunraku-san!? Em cũng tham chiến đó desu wa!? Hay đúng hơn là tự vệ đó desu wa!」
「Được rồi, Emul cứ lo mấy con bay về phía mình thôi. Còn một chỉ thị nữa.」
「V-vâng ạ!」
「Cứ thoải mái thu thập đi.」
Emul suýt té ngã, nhưng nếu tôi còn phải dựa vào Emul trong những trận chiến với quái thường thế này thì... Số lượng đông cũng chẳng sao, tôi đã quen với Majority Hound rồi.
Tuy không bằng Majority Hound, nhưng chúng lao vào tôi với những động tác tốt hơn nhiều so với khi lũ chó mất Commander. Bên này có sáu con, hai con về phía Emul.
「Yosha!」
Bee Hunter 1 đơn thuần tấn công từ phía trước bằng kim ở mông, tôi đỡ đòn bằng kỹ thuật Parry của riêng mình chứ không phải nhờ Skill. Bee Hunter 2 cố cắn từ quỹ đạo thấp, tôi dùng chân dẫm lên đầu nó.
Bee Hunter 3 và 4 ở xa nên tôi bỏ qua. Đối với đòn cắn của Bee Hunter 5 đang bám theo Bee Hunter 1, tôi kích hoạt Accel để tăng tốc độ di chuyển và đồng thời lao thanh đoản kiếm của mình ra để đón đầu.
Dù ra tay sau, nhưng nếu đánh trúng trước thì đó chính là "hậu phát chế nhân". Thanh đoản kiếm được Skill bổ trợ xoáy sâu vào miệng Bee Hunter 5, rồi tôi kích hoạt Spiral Edge rút đoản kiếm ra sau khi xé toạc miệng Bee Hunter 5.
「Nếu muốn tấn công bất ngờ thì đáng lẽ nên tắt tiếng vỗ cánh của mình đi chứ, ồn quá.」
Chẳng cần đếnSonar [Thiết bị định vị bằng âm ] định vị, tôi vẫn có thể nhận biết Bee Hunter 6 bay lên để chuẩn bị trước, và áng chừng được vị trí của nó chỉ bằng thính giác.
Kích hoạt Loop Slash, kỹ năng cho phép liên tục tung ra những nhát chém xoay vòng khắp cơ thể chừng nào còn Stamina. Tôi xoay hông, bẻ cong đòn liên hoàn vốn là xoay ngang thành xoay dọc. Đòn đầu tiên giáng mạnh vào cánh phải của Bee Hunter 6, đòn thứ hai cắt đứt cánh phải bị đã bị tôi làm méo. Vừa điều chỉnh hướng lưỡi kiếm bằng cổ tay, tôi tung ra ba đòn chí mạng liên tiếp vào bụng Bee Hunter 6 ở nhát thứ ba, thứ tư và thứ năm.
「Hự!」
Khả năng chủ động ngắt Skill khiến kỹ năng này cực kỳ hữu ích. Tôi đứng giữa những Polygon vỡ tan của Bee Hunter 6, hồi phục Stamina. Trong vài giây, tôi xác định vị trí của những con còn lại.
1 ở phía sau, 2 đã hết choáng và ngay trước mặt, 3 và 4 đang chú ý đến Emul. Emul với cấp độ và hỏa lực hơn tôi nên dễ thu hút Hate. Nhưng đây là quái vật có khả năng gọi đồng bọn, nên việc xác định tổng Hate sẽ dựa vào số lượng chứ không phải chất lượng. Giờ thì con số 5 sắp...
「Tuyệt vời.」
Sau bốn, năm nhát đâm thì Bee Hunter 5 cũng nổ tung thành Polygon. Bước đi nhẹ nhàng hay nhún nhảy một chút đều không tốn Stamina.
Các đòn tấn công của Bee Hunter 1, 2 khá đơn giản, tôi né tránh nhẹ nhàng trong lúc đợi Stamina hồi... Ừm, hiệu ứng của Accel vẫn còn.
「Ok, quyết định chiến lược!」
Mục tiêu đầu tiên là Bee Hunter 2. Tôi áp sát khi nó còn đang thực hiện động tác quay đầu, tung ra những đòn liên hoàn tận dụng STR và AGI đã được tăng cường bởi Accel. Tôi không biết cấp độ phù hợp để chinh phục khu vực này là bao nhiêu, nhưng cấp 30 thì có vẻ khá ổn.
Tôi lao qua những Polygon văng tứ tung, kích hoạt Rush Slash vào Bee Hunter 1. Tung ra những nhát chém liên tục thông thường khác với Loop Slash xoay vòng, rồi kết thúc bằng một cú đá, Bee Hunter 1 cũng biến thành Polygon.
「Xin lỗi vì đã bắt đợi.」
Thời gian hiệu lực của Accel đã hết, nhưng chút thời gian ít ỏi còn lại đủ để tôi rút ngắn khoảng cách. Hate của Bee Hunter 3, 4 cuối cùng đã đổ dồn về tôi sau khi tôi hạ gục bốn con Bee Hunter.
Hai con cùng lúc tấn công tôi, nhưng ít nhất nếu muốn giáng một đòn chí mạng vào tôi thì phải có đòn nhử hoặc đánh lừa chứ? Nếu là đòn tấn công theo đường thẳng thì—à, chắc chắn sẽ dính đạn súng. Nhưng, nếu điều kiện thuận lợi thì có lẽ tôi có thể né được cả súng lục...?
Slide Move, kỹ năng cho phép né tránh trượt nhanh tức thì. Tôi dùng nó để bám theo hai con Bee Hunter mà tôi đã né bằng kỹ năng di chuyển của riêng mình. Tận dụng khoảng cách mà Slide Move tạo ra, lùi hai bước, xoay hông và chém từ dưới lên...!
「Ha ha! Bingo!!」
Sáng suốt, mình thật là sáng suốt! Tôi đã nhìn thấu hoàn toàn động tác của Bee Hunter, rồi tung ra nhát chém từ hai thanh kiếm đôi với cảm giác "chắc là ở chỗ này đây". Nó đâm trúng vào bụng của Bee Hunter—con nào đây nhỉ, chắc là 4? Dù sao thì cũng trúng bụng Bee Hunter. Ừm, cảm giác này là không chí mạng rồi, đúng là khó mà giáng đòn chí mạng với đòn tấn công tung ra bằng cảm giác được.
「Recast xong rồi!」
Sau ba đòn tấn công, Bee Hunter 4 vỡ vụt thành Polygon. Bee Hunter 3 lợi dụng khoảnh khắc đó để tung đòn tấn công cuối cùng vào tôi, hàm dưới kêu răng rắc khi nó cắn.
「Cái Hitbox này ở đâu nhỉ... Ối.」
Nghi vấn thì nói ra, chứng minh thì bằng kiếm. Dù có chút thương hại Bee Hunter 3—kẻ mà ngay cả đòn tấn công cuối cùng cũng không thể gây một vết xước nào cho tôi nhờ Repel Counter—nhưng nếu trúng thì tôi có thể chết, nên cứ để người chơi làm đúng nhiệm vụ của người chơi là săn quái vật vậy.
Đoản Kiếm Đầm Lầy mang theo hiệu ứng xoắn ốc, con ong bị đâm và xoắn vặn, rồi Bee Hunter 3 vỡ tan thành Polygon.
「Phù~ Mệt quá trời đó desu wa~」
「Lại bắt chước rồi đó desu wa~!」
Lúc nãy không phải cố ý... không, là mình vô thức đã bị "nhiễm" cái ngữ điệu của Emul rồi sao...!?
Vừa nghĩ những chuyện tầm phào như vậy, tôi và Emul vẫn chăm chỉ nhặt những Drop Item rơi trên mặt đất.
Tạm thời đặt mục tiêu 5000 chữ. 10000 chữ thì có lẽ sẽ thành “hơn ngày mới xong“ nên tôi đành từ bỏ.
Thể loại game tập chung vào chiến đấu cận chiến liên tục và dồn dập. Vùng va chạm: là vùng xung quanh vật thể, có thể nhỏ hoặc lớn hơn hình dáng của vật thể, dùng để định nghĩa nơi mà vật thể đó thể hiện sự tương tác với môi trường hoặc Hitbox của vật thể khác. Vật phẩm rơi Hiếm. Chỉ huy của bầy Majority Hound. Đây là chỉ số trong game, còn được gọi là "Threat" (đe dọa) hoặc "Aggro" (tấn công). Ám chỉ “sự thu hút“ đối với quái vật, Hate càng cao càng dễ bị nhắm vào. Thời gian hồi chiêu.