Trên đường về từ nhiệm vụ.
Tôi đang ngồi ở khoang chất hàng của Porter lơ đễnh nhìn trần xe.
Lần này chúng tôi được yêu cầu tiêu diệt một con Bằng Mã. Trên đường về, hoặc nói đúng hơn là trên đường vòng về, tôi cũng giải quyết một số nhiệm vụ vặt vãnh khác nữa.
Cùng với tôi trên khoang chất hàng, sử dụng ánh sáng đèn treo, Aria đang mắt ngấn nước tính toán thu nhập của mình sau chuyến đi này trên giấy.
Miranda đang ở sau lưng quan sát cô ấy, đang đảm bảo Aria học kĩ càng mọi thứ về xử lí văn kiện, bởi vì cô ấy trước đó không phải qua địa ngục giấy tờ ở Zayin.
Lời hứa trước đó của cô ấy rằng sẽ dạy đến khi nào Aria làm được mới thôi đang được thực hiện một cách hết sức chân thành.
(Mình tự hỏi tại sao cô ấy lại vui vẻ dạy như thế được nhỉ. Mà nói chứ…)
.
“Không ổn rồi Aria. Cô làm sai chỗ này. Tính toán chệch một chút”
.
Lỗi mà cô ấy mắc phải là ở phần đầu, nên Aria sẽ phải làm lại hết từ đầu. Nghe thế, Aria đứng bật dậy gào lên.
.
“Vậy cô không thể nói cho tôi biết lúc tôi vừa làm sai được sao!?”
.
Miranda nhìn từ đối diện cái hộp gỗ Aria đang sử dụng làm bàn, mỉm cười tươi rói.
.
“Ể? Tại sao? Tôi nói rồi mà. Rằng sau khi cô xong tôi sẽ kiểm tra. Tôi chỉ dạy cách làm thôi, chứ có nói là sẽ cảnh cáo cô giữa chừng đâu”
.
Khoang chất hàng của Porter hơi run rẩy nhẹ khi đi đường, nhưng mà so với trước đó thì tốt hơn nhiều. Ở nơi đây, Miranda đang bắt Aria thực hiện một số phép tính đơn giản.
Mặc dù nói là đơn giản, nhưng mà nó rất dài dòng, và chỉ cần sai một bước là cả phép tính sẽ sai. Aria hiện tại đang phải trải qua một địa ngục lặp đi lặp lại chuyện đó.
Nội dung thì… ‘bao gồm cả tiền công lần này, tính toán tổng thu nhập cùng với chia như thế nào với toàn bộ thành viên’ đi?
Những người không giỏi quản lí tiền trong tổ đội này, bao gồm Aria, May và Shannon. Eva trước đó đã từng chu du một mình, nên cô ấy đáng tin cậy với tiền bạc một cách khó ngờ.
Xem ra hồi còn làm ca sĩ chu du cô ấy đã ăn vài quả đắng.
Nhưng làm việc bàn giấy thì cô ấy không làm được.
Thấy Aria rơm rớm nước mắt mà nhìn Miranda mỉm cười, tôi tự nhủ.
(…Tính cách của Miranda chắc chắn là thừa kế từ Milleia-san không nghi ngờ vào đâu được)
.
Vừa nghĩ thế thì.
.
『 Lyle, em mới vừa nghĩ là Miranda rất giống chị đúng không? 』
.
Giọng nói đó từ trong viên Đá Quý nghe giống như vừa tìm thấy chuyện mới để chọc ghẹo tôi. Là giọng của Milleia-san.
Hơi giật mình, nhưng tôi vẫn im lặng nhìn xung quanh rồi lăn nhẹ viên Đá Quý trên ngón tay mình. Tôi đã phản bác, nhưng mà Milleia-san có vẻ không tin tưởng.
.
『 Ô, không sao đâu. Có đứa chắt gái tương tự mình là chuyện đáng vui. Nhưng mà thấy được em nghĩ như thế về chị đúng là bị sốc thật đó~ 』
.
Ăn theo, Đệ Tam
.
『 A~ tội nghiệp Milleia-chan quá 』
.
Đệ Tứ có lẽ đang chán hay gì đó.
.
『 Con tệ quá đi, Lyle 』
.
Nhưng Đệ Ngũ và Đệ Thất hoàn toàn theo phe tôi. Không, phải nói là họ hiểu được tính cách của Milleia-san.
.
『 Nếu như nghĩ đến việc tính cách của con đen tối cỡ nào thì Lyle nghĩ thế cũng không có gì lạ 』
『 Nhìn Dì giả bộ khóc như thế chẳng đáng yêu chút nào hết. Dì tưởng là ngoại hình trong viên Đá Quý trẻ hơn chút thì tâm hồn cũng trẻ hơn được sao? Đừng cố, dì làm con lạnh sống lưng mất 』
.
Chợt viên Đá Quý hơi chấn động một chút.
(…Ể?)
Đệ Tam thông báo cho tôi biết tình huống bên trong. Vì lí do nào đó, giọng ông ấy hơi run rẩy.
.
『…Đệ Thất sẽ hồi sinh sớm thôi. Cứ chờ ông ấy vài phút 』
-
-
-
『 Được rồi, hãy đi hỏi Septem-sama thêm vài câu hỏi nào. Lần trước em nghe bà ấy nói rằng mình là người chế tạo Đá Quý và Skill đúng không? 』
.
Thấy chị ấy mỉm cười không khác gì mọi khi, tôi hơi liếc qua nhìn Đệ Thất trước khi bước vào cửa phòng kí ức của bản thân.
Ông ấy đang ngồi trong ghế của mình, sụp hẳn xuống, cố hết sức để tôi không nhìn thấy ông ấy
Đệ Tam thì đang mỉm cười chọc ghẹo ong ấy.
Trong viên Đá Quý trước giờ ngoài đàn ông cũng chỉ có đàn ông, nhưng Milleia-san xuất hiện đã khiến bầu không khí khác trước.
.
“Lần này chúng ta hỏi gì?”
.
Chị ấy chỉ về tôi.
.
『 Về em đó, Lyle 』
“Em? Không phải cách hơi quá xa thời đại Septem-san sống sao?”
.
Chợt, Milleia-san thở dài, nhún vai rồi lắc đầu.
.
『 Em không hiểu đúng không… từ lúc nó vừa sinh ra đến giờ, viên Đá Quý này luôn luôn ghi chép lại thông tin kí ức xung quanh nó. Và Septem-sama là kí ức của người ban đầu chế tạo ra mọi thứ ở đây. Chị chắc chắn bà ấy sẽ kể cho chúng ta được không ít chuyện. Hơn nữa những lời trước đó nói về nửa kia của em khiến em tò mò không phải sao? 』
.
Nhìn chị ấy mỉm cười, tôi gật đầu.
Trước kia, Septem-san đã có nói là một nửa bị phong ấn của tôi đang sắp thức tỉnh. Và thời gian đối mặt nó đã sắp tới.
Tôi muốn biết như thế có nghĩa gì.
.
『 Vậy đi thôi 』
.
Chúng tôi lại bước vào cánh cửa lần nữa. Nhưng cảnh tượng bên trong thì lại khác hẳn so với thường lệ.
Vẫn là một thành phố lớn, nhưng nó đang trên đà suy sụp.
Đa số các cửa hàng vẫn còn mở cửa, có người canh quầy, nhưng họ thậm chí còn không cố gắng bán hàng của mình. Người người đi lại, nhưng không ai lên tiếng kêu gọi mua bán gì cả.
Những tòa nhà xung quanh tả tơi sụp đổ, nhưng lại không phải đang trong quá trình sửa chữa.
.
“Đây là?”
『 Tôi chao, xem ra cảnh tượng hôm nay hơi bị tệ 』
.
Milleia-san vừa nói vừa bước đi, tôi bước bên cạnh chị ấy. Đây là lần thứ 3, nên tôi cũng biết chỗ cần đến không cần phải bước theo sau nữa.
Đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc lịch sự mặc kệ xung quanh mà bước thẳng về phía chúng tôi.
Tôi bước ra trước để che cho Milleia-san.
.
『 Coi em ra dáng quý ông chưa kìa. Khác hẳn với 1 năm trước 』
“…Chị biết về 1 năm trước sao?”
『 Thời điểm 1 năm trước thì chị không biết. Nhưng mà chị nói rồi đúng không? Chị được viên Đá Quý chọn làm người dẫn đường. Nếu như không biết này biết nọ thì, làm sao hướng dẫn gì được cho em phải không nào 』
.
Ánh mắt vàng óng của chị ấy dường như đang nhìn đâu đó xa xăm. Thế rồi người ăn mặc lịch sự va phải một người đi đường.
.
“…Chuyện này là sao hả!? Ta là pháp sư đó! Rác rưởi như ngươi cũng muốn chặn đường ta sao!?”
“X-xin hãy tha…”
.
Người đàn ông kia giơ tay về phía người bị va phải, rồi bắn Ma Pháp ra tấn công.
.
“C-chờ đã…”
.
Tôi vừa định lao đi, nhưng Milleia-san cản tôi lại.
.
『 Lyle, đây là kí ức. Em có thể chạm vào họ, họ sẽ phản ứng, nhưng mà những chuyện này không có gì có thể bị thay đổi được 』
.
Và rồi người đi đường kia bị đốt cháy rụi.
Toàn bộ mọi người xung quanh đều nhìn cảnh tượng đó đầy sợ hãi, nhưng không ai trong số họ cố cản người ăn mặc lịch sự lại cả.
.
『…Đi thôi 』
.
Bị kéo tay đi, tôi rời khỏi chỗ đó. Một mùi thịt khét đáng ghét bốc lên, cảm giác cái chết gần giống như thật vậy.
Việc cảnh vừa rồi mới xảy ra tức là đây là một kí ức của viên Đá Quý đúng không?
-
-
-
Chúng tôi lại đi đến phòng của Septem-san, nhưng nó lại khác hẳn trước đó.
Bà ấy đang ngồi thẳng dậy trên giường, nhưng bốn góc phòng đã bắt đầu có mạng nhện, và nơi đây không được dọn dẹp đàng hoàng.
Trong dinh thự không còn Golem nào, cũng không có người nào.
.
『 Ô, sao con lại đến vào lúc này chứ 』
.
Tôi không biết phải nói gì đáp lại vẻ mặt hơi phiền muộn của Septem-san. Bà ấy nhìn hơi ngượng ngùng, cũng hơi buồn bã.
Bà ấy lấy những chiếc ghế đóng bụi ra, lấy tay phủi nhẹ rồi chuẩn bị chỗ cho tôi và Milleia-san ngồi.
Khi ngồi xuống, tôi liền hỏi.
.
“Hôm nay Milleia-san bảo là con hãy hỏi về bản thân… ưm, bà trước kia nói về nửa kia của con là có ý gì?”
.
Một nửa đã bị Celes phong ấn.
Những lời đó đè nặng tâm trí tôi.
Nằm trên giường, chìm trong một ánh sáng bao phủ cả chiếc giường, Septem-san lên tiếng. Bà ấy nhìn về phía rèm cửa rách rưới với một vẻ mặt buồn bã.
.
『 Nửa kia… chính là kí ức của con đó Lyle. Con không nhớ được đúng không? Lyle, con có thể nhớ được bản thân trước kia như thế nào không? Và khuôn mặt của Celes… không phải hiện tại, mà là cô bé trước kia kìa 』
.
Milleia-san nhìn ra ngoài cửa sổ.
.
『 Ôi chao. Xem họ vui vẻ chưa kìa 』
.
Tôi nghe được tiếng một gia đình ở ngoài cửa sổ. Vội vàng đứng dậy, tôi chạy đến đó nhìn. Ở ngoài, dưới một tán cây, ngồi trên một miếng vải được trải dưới thảm cỏ, là một gia đình hết sức vui vẻ.
Xung quanh họ có không ít hiệp sĩ đứng bảo vệ, đang canh chừng cho cặp cha mẹ và con cái họ.
Người đang có vẻ vui nhất là một bé trai nhỏ.
Cha mẹ cậu ta đang nhìn cậu ta, cùng với một bé gái nhỏ cũng đang chăm chú… đang nhìn anh trai của cô bé.
Khi tôi đưa một tay về phía cửa sổ, bé gái đó chợt quay qua nhìn chúng tôi. Nhưng rồi khung cảnh bên ngoài cửa sổ ngay lập tức đổi trở về sân trước của dinh thự này.
Kí ức trước đó đã tan biến hẳn, dù tôi có mở cửa sổ ra cũng không nghe được gì.
.
“Kí ức đó là gì?”
.
Thấy tôi bối rối, Septem-san đáp lại.
.
『 Dĩ nhiên đó là kí ức của con rồi. Ta đã nói không phải sao… rằng chúng đang cố thức tỉnh. Lí do những người xung quanh bị cô bé thu hút và nghe lệnh không phải là vì Skill của cô bé đâu. Lyle, hãy cố nhớ lại đi. Skill của Celes là cướp đoạt. Cô bé cướp đi Mana của con, Kinh Nghiệm của con, thậm chí cướp đi tình yêu của cha mẹ đối với con nữa. Những kí ức mà sau cùng cô bé không thể cướp được, đã bị phong ấn lại như thế này 』
.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi nghe rằng Skill của Celes là để cướp đoạt từ người khác. Và rằng thứ đang ảnh hưởng môi trường xung quanh cô ta không phải là Skill của cô ta.
.
『 Nếu phải nói cho chính xác hơn thì, Skill của Celes là để bắt chước đối phương. Sau khi bắt chước là phong ấn, và cuối cùng dẫn đến cướp đoạt. Lí do con được tiếp tục sống suốt thời gian đó chắc chắn là vì cô bé muốn cướp loại Mana đã trưởng thành và được trui rèn của con. Nhưng mà cô bé vẫn có giới hạn của mình, hiển nhiên là vậy 』(TN: Nếu trans phải đặt tên thì, chắc là 【 Imitation 】- 【 Sealing 】 - 【 Steal 】)
.
Milleia-san đứng dậy, đặt tay lên vai tôi. Từ lúc nào không biết, hơi thở của tôi đã loạn xạ lên, và tôi cũng đổ mồ hôi liên tục không ngừng.
Milleia-san dịu dàng nói với tôi.
.
『 Lyle, em đã bị cướp và cướp nhiều như thế. Nhưng mà… vốn dĩ người sẽ phải trở thành Quái Vật chính là em đó 』
.
Khi tôi cố quay lại đối mặt chị ấy, chị ấy chợt ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi không hiểu được chị ấy đang muốn nói gì.
Nhưng cùng lúc đó, chỉ một chút… trực giác của tôi cũng nói cho tôi biết.
.
“Con… giống như Celes, sao?”
Septem-san gật đầu.
.
『 Những người lẽ ra trở thành Septem đời tiếp theo chính là con và Celes. Nhưng mà cô bé lại không thể chấp nhận được chuyện đó. Nên cô bé mới cướp hết mọi thứ mình có thể cướp được. Hiện tại bây giờ, con là một tồn tại không có vẻ kí ức lẫn sức mạnh của Septem. Theo như góc nhìn của ta thì, chuyện đó cực kì đáng ghen tị, bởi vì con chỉ còn là một Nhân loại bình thường không thể bình thường hơn. Có lẽ chính vì thế nên Novem mới trở thành đồng minh của con 』
.
Tôi hoàn toàn không biết phải nói gì. Nghe về chuyện tôi cũng là Quái Vật giống hệt cô ta, và về chuyện tôi đã bị cướp đoạt suốt thời gian qua…
.
“H-hở? Nhưng mà lần trước gặp nhau, con không có cảm giác mình bị cướp gì hết cả? Là vì Skill của cô ta không còn ảnh hưởng con nữa sao?”
.
…Vừa dứt lời xong, Milleia-san hơi thả tôi ra rồi bật cười.
.
『 Bà ấy đã nói rồi mà đúng không? Celes cũng có giới hạn của mình. Và dù cô ta có cố cướp thêm đi nữa, hiện tại cô ta cũng không đủ sức mà bảo tồn nó nữa. Celes hiện tại đã ‘hoàn hảo’ rồi. Nhưng mà nói chứ, Lyle, em đúng là đã bị các tổ tiên của mình tha hóa theo nghĩa tốt 』
.
Khi tôi hơi nghiêng đầu, Septem-san mỉm cười. Có vẻ như bà ấy cho rằng tôi lẽ ra phải tuyệt vọng ở đây, nhưng lại tính toán sai một chút theo hướng tốt đẹp.
Septem-san tiếp tục.
.
『 Lyle, hãy học về bản thân đi. Nếu con làm được, ta chắc chắn con sẽ tiến được xa hơn hẳn trước giờ 』
.
Tôi gật đầu, rồi hỏi lại Septem-san.
.
“Ưm, còn một chuyện nữa… con biết về Skill của Celes rồi. Nhưng mà nếu thế thì, những Skill ở trong viên Đá Quý của cô ta có thể là gì…”
.
Septem-san nhìn tôi, rồi nghiêm túc đáp lại.
.
『 Chỉ có một Skill duy nhất mà thôi. Nhưng mà Septem là Nữ Thần đã tạo ra Skill mà con biết không? Cô bé có thể tạo ra được bất kì Skill nào mình muốn. Hơn nữa bản thân việc đó cũng có thể tính là một Skill rồi 』
.
Tôi nhủ thầm.
(Như thế nhàm hơn mình tưởng. Vì cô ta là Nữ Thần nên cứ tưởng Skill phải tàn độc hơn chứ)
Nhưng dù biết rằng nó nhàm đi nữa thì sự thật vẫn là kẻ địch của tôi cực kì đáng gờm. Hơn nữa, tôi hiện tại để cả một ngón tay của Celes cũng không bằng.
.
“Vậy Skill hiện tại cô ta đang sử dụng là một Skill để quyến rũ người xung quanh sao?”
.
Cả Septem-san và Milleia-san đều lắc đầu.
Milleia-san lên tiếng
.
『 Nghe kĩ đây, Lyle. Septem-sama… Nữ Thần Septem, là Nữ Thần được Nhân loại tôn thờ nhất. Em có nhớ gì từ việc nhìn Novem không? 』
.
Đột nhiên Novem bị nhắc đến như thế, tôi lắc đầu. Septem-san chỉ nói ‘khi đến lúc thì, cứ hỏi Novem về chi tiết sau’.
Rồi bà ấy tiếp tục.
.
『 Bởi vì người từ xa xưa trước kia đã tạo ra Nhân loại là Nữ Thần Septem 』
.
Chợt tôi thắc mắc một chuyện. Đúng là lúc còn nhỏ tôi đã được dạy rằng Nhân loại là do Nữ Thần tạo ra. Nhưng mà Nữ Thần liên quan đến việc đó lẽ ra phải là 【 Sex 】 mới đúng. (TN: Sex là số 6 trong tiếng Latin, đừng hiểu nhầm)
Là Nữ Thần thứ 6.
.
“Ưm, nhưng mà người đã tạo ra chúng con là Sex… là Nữ Thần thứ 6 không phải sao?”
.
Milleia-san thở dài rồi đáp.
.
『 Cái đó là sai rồi. Nhưng mà sai lầm cũng không trách được em. Thực tế mà nói, hiện tại Septem-sama được coi như là Nữ Thần của tri thức nhiều hơn. Nhân tiện, phần tri thức chỉ là tặng kèm mà thôi. Vốn dĩ, Sex-sama là người giữ vai trò đánh thức Nhân loại 』
.
Tôi tự hỏi như thế có khác lắm hay không. Nhưng mà nghĩ lại thì đúng là tạo ra với đánh thức khác nhau về bản chất.
Chỉ là, cuộc nói chuyện ngày đi càng xa quá rồi. Biết mấy chuyện này tôi làm được gì chứ?’
(Dù có được kể về quá khứ xa xôi đi nữa thì… ừm, chỉ phiền thêm thôi)
Milleia-san tiếp tục.
.
『 Giống như cách Novem được Á Nhân yêu thích vậy. Vì từ xa xưa trước đây, người đã mang đến Á Nhân cùng với Thánh thú và quái vật chính là Novem. Sau khi thừa kế mãnh liệt những kí ức đó, cô ấy tự động có hiệu ứng đó trên bản thân 』
.
Septem-san nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.
.
『 Người đã tạo ra Nhân loại là Septem. Và người lẽ ra phải đánh thức họ, là Sex… lại bị Novem giết chết. Đứa trẻ đó… đã phá tan toàn bộ kế hoạch 』
.
Ôi chao.
(C-cái đệt. Nghe vậy giờ mình biết làm sao đây…)
Tôi không theo kịp cuộc nói chuyện này.
Tạm thời, tôi hiểu rằng Novem đã phản bội Septem-san và mọi người còn lại.
(A, nhớ lại thì… Octō-san lẽ ra cũng là kẻ phản bội đúng không? Nếu như ở đây mà hỏi Septem-san luôn thì mình sẽ không cần phải đi tìm Octō-san làm gì)
Tôi có hơi thấy tội cô ấy, nhưng tôi đã quyết định mình sẽ không có gì liên quan đến Octō-san nữa.