TN: trans dịch nhầm mấy chương trước kêu Redant là ‘pháo đài’(fortress) , nhưng thực ra nó chỉ là một cái ‘đồn’(fort). Đã sửa lại mấy chương trước.
------------------
Nơi này đã từng là một cái đồn.
Nhưng giờ nó đã trở thành một cái pháo đài dày ba bức tường chứa trong đó một đội quân hơn chục ngàn người.
Fort Redant, giờ là Pháo đài Redant, đã bắt đầu ra dáng.
Nắm lấy viên Đá Quý, cưỡi trên May ở dạng Kì Lân, tôi nhìn xuống pháo đài từ trên cao. Tôi đang dò thử địa hình của nơi dây bằng bản đồ 3D trong đầu từ Skill của mình, rồi vừa nhìn pháo đài tôi vừa nói chuyện với các tổ tiên mình trong viên Đá Quý.
Những lúc thế này, có May hiểu được tình hình thật là tốt.
Đệ Ngũ xác nhận lại.
.
『 Lớp phòng thủ chống Ma Pháp chỉ cần để ở mặt ngoài là được. Không còn thời gian nữa nên cứ xây với tâm lí sử dụng một lần đi. Chỉ cần bức tường cuối cùng rắn chắc là đủ, 2 bức kia sụp đổ cũng không sao 』
.
Chúng tôi quét mặt ngoài của pháo đài bằng một lớp chất liệu mỏng có khả năng phản chiếu Mana. Việc đó phòng thủ được rất tốt, nhưng chỉ có thế thì không đủ chống lại một đội quân hơn trăm ngàn.
Vốn dĩ cả pháo đài phải được làm bằng chất liệu kháng Mana. Nhưng chúng ta hiện tại không có loại thời gian đó nên ý tưởng đó bị bỏ qua.
Tôi cũng xác nhận lại bẫy rập. Vì từ đầu đã dự tính là hai bức tường ngoài sẽ bị sụp đổ, nên chúng tôi sẽ đặt bẫy ở giữa chúng.
Đệ Tam nhìn pháo đài từ từ hoàn thành mà cảm thán.
.
『 Dầu, thuốc súng, tên… đều không có đủ, nhưng mà như thế này con có nhiều hơn một biện pháp. Vấn đề chính sẽ là ở trên trời 』
.
Theo như kinh nghiệm người đi trước, đối mặt một đội quân quái vật vấn đề lớn nhất chính là những con bay được trên trời.
Tôi chưa từng trải nghiệm một cuộc chiến giữa hai đội quân quy mô lớn thế này, nhưng có vẻ như Nhân loại và quái vật có sự khác biệt rất lớn.
Việc quái vật không biết rút lui.
Nếu như Nhân loại thấy mình không thắng được thì họ sẽ rút lui nếu cần thiết. Nhưng mà quái vật không có khái niệm đó, chỉ biết lao đến tấn công đến chết.
Vì thế, dùng những cái bẫy rập đơn giản lộ liễu xử lí chúng không khó. Nhưng mà khả năng chúng vượt qua được cả bẫy rập như thế là chuyện không thể coi thường.
Những con quái vật có khả năng vượt qua gần như toàn bộ bẫy đó, loại phiền phức nhất chính là quái vật biết bay. Bọn chúng có thể bay vượt qua được bờ tường, thậm chí là tấn công từ phía sau.
Nếu như bay lên đủ cao thì muốn cũng không chạm đến chúng nổi. Hơn nữa, những con quái vật mạnh mẽ, ví dụ như Điếu Sư đi, mà đáp được lên tường thành, những binh lính bình thường sẽ không đủ sức xử lí chúng.
Tôi nhìn về hướng pháo đài, đang chờ lũ quái vật tấn công.
.
“Chúng ta có thể tiếp tục lại bắn tỉa từng nhóm nhỏ quái vật. Nhưng mà tôi nghĩ hiện tại sẽ không gây được bao nhiêu thiệt hại cho kẻ địch nữa”
.
Lần đầu, tôi mượn đôi mắt của Shannon để thăm dò.
Lần hai, tôi chỉ đi cùng May giết bớt những con quái vật phiền toái nhất.
Lần ba… tôi bắn vài trăm mũi tên lên bọn chúng, nhưng những con quái vật chuyên Ma Pháp đã chặn lại được.
Tôi cá là lũ quái vật biết bay cũng phải hơn vài ngàn còn. Số lượng tôi giết được còn chưa đủ 100 con nữa.
Tôi muốn tiếp tục bào mòn lực lượng của chúng thế này, nhưng mà tôi còn việc khác quan trọng hơn để làm.
.
“Bản thân ta thì muốn cứ việc tấn công rồi tiêu diệt chúng cho rồi. Thực sự có cần ta phải cố tình xuất hiện không? Nhân loại các người đúng là yêu thích vẽ chuyện”
.
Thấy May lắc đầu mệt mỏi, vì cô ấy đang nối với tôi thông qua Connection, nên Đệ Ngũ có thể an ủi cô ấy.
.
『 Cố chịu đựng đi, May. Những lúc thế này sĩ khí là thứ quan trọng hơn bất kì thứ gì khác. Quái vật không có thứ như thế, nhưng mà Nhân loại cần phải có ý chí mới chiến đấu được 』
.
Nếu không có mà nói, bên Nhân loại sẽ ngay lập tức bị nghiền nát không phản kháng nổi.
Dù tôi có chắc chắn rằng chúng ta sẽ thắng đến mức nào đi nữa, nếu những người còn lại không tin tưởng giống thế cũng vô dụng.
.
“Cố lên tôi ơi!”
.
Thấy cô ấy nghe lời Đệ Ngũ mà đầy động lực như thế, tôi cười khổ.
Lần nữa tôi kiểm tra số bẫy rập đặt chúng chỗ hay chưa.
Chúng tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ mình có thể, nhưng mà các tổ tiên nói rằng những thứ như thế này sẽ không có tác dụng làm giảm số lượng quái vật là bao.
Theo lời họ thì, như thế này chỉ tốt hơn là ngồi yên không làm gì có một chút. Những hố bẫy chớp mất là sẽ bị lấp đầy, rồi bị đạp lên vượt qua. Đối mặt với hơn trăm ngàn con quái vật, dù có diệt được khoảng vài ngàn con bằng bẫy thì đó cũng chỉ là sai số nhỏ.
Hơn nữa, đội quân quái vật lần này… việc tệ nhất là nó hết sức cân bằng.
Vừa có đội quân trên không, và đủ loại quái vật sử dụng được Ma Pháp. Mặc dù tôi không nghĩ là chúng hợp tác hay phối hợp gì chặt chẽ với nhau, nhưng tôi có thể tưởng tượng được cảnh chúng tập trung hết Ma Pháp tấn công pháo đài.
Nhưng mà không hổ danh là một nơi được chọn để xây chốt đóng, xung quanh khu vực có những vách núi, giới hạn con đường mà kẻ địch có thể đi qua được. Nếu như gọi đó là cái may trong cái rủi thì, ừ, tôi cũng chấp nhận.
Đệ Thất lên tiếng.
.
『 Mà, những người trốn trong pháo đài luôn sẽ có lợi thế. Dù rằng kẻ địch nhiều gấp 10 đi nữa 』
.
Nếu chỉ tính về số lượng kẻ địch mà nói thì chúng chắc chắn sẽ xông qua được.
.
“Thì, chúng cũng đã cố hết sức rồi”
.
Đệ Tứ gật gù đồng tình.
.
『 Ừ. Con đúng là đã làm mọi thứ mình có thể trong thời gian ngắn ngủi này rồi. Con đã biến một cái đồn thành một pháo đài để sau này đối mặt Bahnseim. Con đã thuyết phục được tộc Elf, khiến họ lan truyền con thành một người Anh Hùng đã dám đứng lên đối mặt với kẻ địch không thể vượt qua nổi. Mặc dù phải chi có thêm chiến lực thì tốt hơn 』
.
Zayin và Lorphys… chúng tôi đã phải mượn binh lính từ họ.
Với hai nước họ chuyện đó là cực kì phiền toái. Mặc dù cao tầng có thể mừng rỡ vì món nợ lớn được giảm xuống, nhưng với người tầng dưới thì chuyện này đơn giản là quá đáng.
Các lính đánh thuê và Thám Hiểm Giả khác, để bảo vệ thành phố Beim của họ, đang tập trung hết lực lượng quanh thành phố mà phòng thủ.
Chúng tôi có tuyển thêm những binh lính tự nguyên từ các ngôi làng gần biên giới, nhưng số lượng còn chưa được đủ 1000 nữa. Dù có tiếp tục tìm thêm thì liệu sẽ được bao nhiêu chứ… hơn nữa, vốn mà nói những người đó cũng không quá hữu dụng để làm lính.
Dù có vũ khí đi nữa họ chưa hề được huấn luyện để làm lính.
(Mà, vốn thì mục đích cuối cùng của chúng ta cũng không phải là khiến họ chiến đấu)
Những lúc thế này, Beim không cần phải thu người dân của nó để làm lính tạm thời. Nên cố gắng làm thế cũng không hữu ích là bao.
Đệ Tam lên tiếng.
.
『 Giờ thì, Lyle. Tình huống hiện tại cơ bản là không có hi vọng. Cố gằng mà khiêu chiến trong lúc này là chuyện ngu ngốc! Ai cũng sẽ nghĩ thế 』
“Con chắc chắn là thế. Nhưng…”
『…Đó lại là phần tốt nhất cho chúng ta! 』
.
Tôi có thể tưởng tượng được nụ cười đầy mưu mô của Đệ Tam trong đầu.
-
-
-
…Nhánh Đông của Guild Beim.
Sau quầy tiếp tân của mình, Marianne đang nổi giận.
.
“Tôi đã nói là không! Tổ đội của các cậu không có bị ép phải tham gia vào. Bây giờ đột nhiên ném đi mạng sống của mình một cách vô dụng có ý nghĩa gì cơ chứ!”
.
Người cô ấy đang đối mặt là Erhart. Trước cơn giận dữ khác hẳn với bầu không khí bông bông thường lệ của cô ấy, các Thám Hiểm Giả xung quanh, cũng như tổ đội của Erhart đều cực kì bối rối.
Các tiếp tân đồng nghiệp của cô nhìn thấy thế cũng cực kì sốc.
.
“N-nhưng mà Marianne-san. Chúng tôi đã hoàn thành hết trang bị của mình rồi… và nếu như bây giờ tham gia vào sẽ được tiền công rất cao. Hơn nữa đi ở càng xa thành phố tiền công lại càng cao”
.
Dù là Erhart bình thường cứng đầu cũng lắp bắp không thể nói gì đối mặt Marianne giận dữ này.
.
“Chỉ mới có mua xong hết trang bị mà cậu nghĩ mình đã trở thành bậc nhất sao hả? Đừng có mơ nữa. Nghe cho rõ đây, nếu như cứ tiếp tục suy nghĩ như thế, các cậu sẽ chết rất thảm không nghi ngờ gì! Từ trước đến giờ cậu chỉ có làm việc vặt, đôi khi đi săn quái vật giữa công việc mà thôi. Cậu mạnh được thêm bao nhiêu trong vài tháng qua chứ hả? Có biết rõ ràng chuyện đó không?”
.
Vai trò của cô ấy vốn là nói những lời tử tế với lính mới của Guild, nhưng lần này bản thân cô cũng quên đi công việc mình phải làm.
Erhart thốt lên.
.
“C-cô sao vậy? Chúng tôi có phải là rau cải trắng đâu! Chính cô nói chúng tôi có tài năng mà, không phải sao!?”
.
Marianne cúi đầu xuống, cắn chặt môi dưới của mình. Cô nắm chặt tay lại, cảm giác như muốn khóc đến nơi, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, và nở một nụ cười đê tiện nhất mà cô có thể làm được.
.
“Tôi nói như thế với tất cả mọi người thôi. Các người không phải đặc biệt gì cho cam. Quanh đây không thiếu Thám Hiểm Giả trình độ như các người đâu. Bởi vì chỉ cần khen ngợi nhỏ nhặt là đủ khiến các người nhận việc không ai khác muốn nhận rồi nên tôi mới tỏ ra thân thiện như thế thôi”
.
Vuốt tóc, cô lại nở một nụ cười đầy châm chọc với tổ đội của Erhart.
.
“V-vậy ra cô thực sự nghĩ như thế về chúng tôi sao!? Chúng tôi thực sự cảm kích cô mà, Marianne-san, chúng tôi còn muốn…”
“Hả? Đừng có cao ngạo như thế. Rồi sao chứ? Giờ thì đi chọn công việc nào đó mình thực sự làm nổi đi, đừng có cản trở công việc của tôi nữa được chưa?”
.
Thứ Marianne đưa ra cho Erhart sau đó là một nhiệm vụ lao động tay chân, phụ giúp xây lớp phòng thủ cho thành phố. Là một công việc không cần chiến đấu.
Cả tổ đội của Erhart đều cúi đầu xuống. Thậm chí có một người đang khóc ngay tại chỗ.
Những lời nói ác liệt của người trước kia họ xem như một người chị gái đáng tin cậy khiến họ bị sốc mãnh liệt.
Erhart im lặng kí vào tờ đơn đó, xong bóp nó chặt trong tay mình, đập mạnh nó xuống bàn.
.
“…Tôi đã tin tưởng cô”
.
Marianne điền hết tờ đơn đó xong với một thái độ không biết xấu hổ, rồi đưa phong bì lại cho cậu ta. Sau khi giật lấy nó ra khỏi tay cô, tổ đội của Erhart rời khỏi bàn tiếp tân.
Thấy họ như thế, Marianne sụp vai xuống đầy nhẹ nhõm.
Tanya ngay lập tức bước đến chỗ Marianne.
.
“Marianne, cô đã bị triệu hồi”
.
Marianne mỉm cười buồn bã, đứng dậy rồi đi thẳng đến phòng cấp trên của mình, biết rằng bản thân làm hỏng chuyện đến mức nào.
Tanya thay thế cô ở bàn tiếp tân đó, tiếp tục công việc trong sảnh tiếp tân như không có gì xảy ra.
-
-
-
…Phòng của cấp trên.
Nghe Marianne báo cáo lại tình huống lúc đó, người cấp trên của cô có vẻ không quá giận giữ.
.
“Marianne, tôi cứ tưởng cô phải khôn khéo hơn thế này chứ. Nếu họ muốn thì gửi một hai nhóm Thám Hiểm Giả đến tiền tuyến có gì sao chứ? Cô không cần phải cảm thấy có trách nhiệm gì”
.
Marianne cúi ánh mắt xuống sàn.
Trong lúc cô đang báo cáo, người cấp trên này của cô vẫn nở nụ cười nhạt.
.
“Ông nói… rất đúng. Thế nhưng, khi tôi trông chừng cho họ, cảm xúc của tôi vẫn trỗi dậy. Những đứa trẻ đó vẫn còn tương lai như thế nào. Để họ chết ở đây như thế là quá…”
.
Có lẽ hiểu được cảm xúc của cô, người cấp trên chỉ thở dài.
.
“Chính vì cô như thế nên cô mới được giao công việc trông nom lính mới. Nhưng mà việc hôm nay sẽ nhanh chóng lan truyền đi. Vì cô đã đóng vai người xấu như thế, nên việc đó sẽ ảnh hưởng công việc của cô sau này. Vậy đi, từ nay trở đi cô sẽ quản lí bàn ở tầng 3. Không còn lính mới nữa… cố gắng làm tốt việc ở vị trí mới của mình đi”
.
Nghe lời của cấp trên mình, Marianne cảm giác như muốn khóc. Không phải khóc vì hạnh phúc. Nhưng khi cảm giác sắp không kềm được nước mắt của mình nữa, cô lấy một tay che miệng lại.
.
“…Cảm ơn ngài rất nhiều. Tôi sẽ ngay lập tức bắt đầu công việc”
.
Sau khi trả lời như thế, cô rời khỏi phòng…
-
-
-
…Khi công việc vừa đủ ít để đổi ca, Tanya rời khỏi bàn đi về phòng nghỉ, giữa chừng gặp Rühe.
.
“A, làm việc cực khổ rồi, Tanya-san” (TN: raw là ‘otsukaresama’, tức là ‘làm việc tốt lắm’, nhưng mà nói vậy nghe như cấp trên nói với cấp dưới, không phù hợp với ngữ cảnh nên đổi tí)
.
Tươi sáng và năng động, cô ấy có thái độ hơi không ổn với cấp trên, nhưng cũng biết rằng có một số người cô không nên làm như thế bằng mọi giá.
Và mỗi ngày cô đều như thế khéo léo sinh hoạt ở nơi làm việc này.
.
“Cô cũng thế. Bên cô mọi chuyện sao rồi?”
.
Thấy Tanya ngồi xuống hỏi như thế, Rühe cười vui sướng.
.
“Chúng em đã an toàn khiến cho Thám Hiểm Giả được điều đến những khu vực quan trọng ở ngoài thành phố. ‘Tiền công rất ổn, và vì em là người nhờ vả, nên họ sẽ’… họ nói thế đó”
.
Thấy cô ấy nói chuyện vui vẻ như thế, Tanya nhớ lại. Còn trẻ tuổi, thế hệ chưa từng trải qua cuộc bùng nổ Mê Cung gần nhất trước lần này.
Rühe thuộc độ tuổi đó.
.
“…Nên khi em nhờ một Thám Hiểm Giả mà em quen, anh ấy thực sự chấp nhận! Còn nói là có chuyện muốn nói với em khi anh ấy trở về nữa!”
.
Theo như thái độ của Rühe thì, có vẻ cô ấy rất thân với Thám Hiểm Giả kia. Và nghe thế, các tiếp tân có thâm niên nhìn cô ấy đầy thương hại.
Tanya cũng có thể đoán được ít nhiều rằng người Thám Hiểm Giả đó là người thế nào. Một Thám Hiểm Giả được đánh giá là lành nghề, ít ra, theo như góc nhìn đánh giá của Guild là vậy.
Nếu hỏi bản thân anh ta có mạnh hay không, anh ta sẽ chỉ lắc đầu.
Rühe chợt bắt chuyện với Marianne.
.
“Nhưng mà, senpai lại mất kiên nhẫn như thế được sao? Những loại Thám Hiểm Giả không có gì ngoài thâm ý như thế đúng là có ánh mắt khiến người khác khó chịu mà. Em có thể thông cảm với chị”
.
Khi Tanya, và những tiếp tân có thâm niên khác nhìn Rühe họ chợt nhớ lại, về Marianne.
Khi cô ấy vừa mới trở thành một tiếp tân, cô ấy là một người vừa xinh đẹp vừa hiền hậu, và rất có danh vọng. Vì được khen ngợi quá nhiều như thế, cô ấy đã có thái độ tương tự như Rühe hiện tại.
Tanya nhủ thầm.
(Tôi mong là cô sẽ không trở thành Marianne thứ hai, Rühe)
Trong bầu không khí bận rộn của Guild, Tanya cảm giác được trong văn phòng đã bắt đầu có một cuộc thay đổi thế hệ…
-
-
-
Pháo đài Redant.
Đứng trên một điểm cao trên căn cứ này, xung quanh tôi là những lá cờ bay phần phật trong gió. Có một lá cờ của Beim, nhưng quanh có có cờ của Zayin, Lorphys… và thậm chí của Gia tộc Walt nữa.
Lá cờ nhìn giống viên Đá Quý được trang trí bởi kim loại màu bạc là một thứ mà tôi tự ý làm.
Mặc bộ áo giáp xanh lam tôi đã đặt một thợ rèn làm từ trước, tôi kẹp lấy mũ giáp của mình dưới tay mà quay đầu lại.
Nhân số mà chúng tôi tập trung được tổng cộng là hơn 26 ngàn một chút. Mặc dù thấp hơn mức dự tính, nhưng không thể khác được.
Mặt trời đang mọc, tôi bắt đầu thấy được bóng đen ở phía bên kia chân trời. Là đội quân quái vật.
.
“Quý vị! Tôi cá là rất nhiều người ở đây đều đang nghĩ như thế này: ‘Tại sao chúng ta lại phải cược mạng sống của mình vì thứ như là Beim?’… hay là ‘Tại sao chúng ta lại phải nghe lệnh của một tên nhóc con như thế’…”
.
Tôi sử dụng giọng hùng hồn nhất của mình, vừa nói vừa giơ tay trái ra. Đội quân vẫn im lặng.
.
“Cuộc chiến này. Đúng là chỉ có lợi cho một mình Beim. Beim đang hành động như thể pháo đài này bị công phá là chuyện hiển nhiên. Từ chối lời kêu gọi điều phối Thám Hiểm Giả của tôi, họ đã tập trung hết binh lực chỉ để bảo vệ lấy thành phố đó, chỉ đưa Thám Hiểm Giả và lính đánh thuê đến những nơi họ cho là quan trọng!”
.
Đúng, một câu truyện tệ hại không thể tả. Dĩ nhiên, tôi chắc chắn Beim cũng có nhiều thứ muốn vặt lại lời của tôi, nhưng mà ở đây không có ai là người của Beim, nên không có vấn đề gì cả.
Tôi cũng không hề nói dối chữ nào.
.
“Đúng là thực sự rất bất công. Quý vị, những người đã thề trung thành cho mẫu quốc của mình lại phải chiến đấu vì một quốc gia khác… nhưng mà thực sự ruồng bỏ Beim có được hay không!? Thực sự đứng một bên nhìn Beim đau khổ có được hay không!? Không chỉ một mình Beim sẽ bị đội quân quái vật này dẫm đạp một cách thảm thiết! Tất cả mọi người sống trên vùng đất này đều sẽ phải chịu cùng số phận đó! Và tôi không thể chấp nhận được chuyện đó!”
.
Từ viên Đá Quý, Đệ Tứ lên tiếng.
.
『 Đúng, rất tốt. Con phải tuyên bố hùng hồn về chuyện con khác với Celes như thế nào ở đây 』
.
Milleia-san chêm vào một câu gạt bỏ lời nói của ông ấy.
.
『 Đúng là rất khác, nhưng mà chuyện này cũng cực kì đáng ngờ. Em ấy không nói dối, nhưng cũng chẳng nói hoàn toàn sự thật 』
.
Bài thuyết diễn này… không phải chỉ là để khích lệ binh lính. Hơn cả thế, nó vốn là để cho dân thường của Beim được chúng tôi tập trung ở đây mà nghe.
‘Tôi đang cố hết sức, nhưng mà Beim đã bỏ rơi các người’, là nội dung chính tôi muốn nói cho họ.
Vừa tiếp tục thuyết diễn, tôi vừa rút thanh kiếm từ bên hông mình ra. Không phải là thanh Katana, mà là một thanh kiếm hai lưỡi cho phù hợp ngoại hình mà thôi. Tôi chỉ nó thẳng lên trời mà lớn giọng.
.
“Nếu như định mệnh đồng tình với công sức tôi đang bỏ ra, Nữ Thần chắc chắn sẽ đáp lại! Ngay đây, tôi xin thề, rằng tôi sẽ bảo vệ điểm này vì tất cả những người sắp bị bỏ rơi để bị dẫm đạp!”
.
Ngay lúc đó, May đang ở dạng Kì Lân từ trên trời từ từ hạ xuống. Các binh lính nhìn thấy cảnh đó liền lớn giọng.
.
“N-này! Là một con Kì Lân!”
“Đùa gì vậy. Có lẽ nào đây thực sự là định mệnh…”
“Không thể nào, không, chắc chắn phải là vậy…”
“Chúng ta có thể thắng. Chúng ta có thể thắng được!”
“Ừ, chúng ta có một con Kì Lân theo phe chúng ta!”
.
(Đúng là không hổ danh biểu tượng của sự may mắn)
Tôi từ trước đến giờ vẫn ẩn giấu sự tồn tại của cô ấy, nhưng ngay lúc này quyết định để lộ ra.
Dần dần càng nhiều người ủng hộ hơn. Dĩ nhiên, ban đầu đều là người được gài vào hết. Các tổ tiên không bao giờ nương tay với những chi tiết nhỏ nhặt thế này.
May càng ngày càng hạ xuống bên cạnh tôi, các binh lính càng hoan hô lớn giọng hơn. Tôi gần như thấy được sĩ khí của họ dâng cao trước mặt mình. Cũng như cảm giác được nhiệt huyết của họ dâng trào từ tận trên cao thế này.
.
“Chúng ta có được ban phúc của Nữ Thần! Pháo đài Redant của chúng ta sẽ trở thành địa ngục chôn lấy những đội quân tà ác kia! Chỉ cần quý vị theo tôi!”
.
Khi tôi gào lớn lên như thế, giọng các binh lính đồng thời hô hào tên tôi trùng lặp vài chục ngàn lần, là một cảnh tượng cực kì hùng vĩ.
(Chết tiệt, lừa đảo họ như thế này đúng là thấy tội lỗi quá)
Tôi hơi ghét bản thân vì đã thực hiện bài diễn thuyết tăng sĩ khí này.