"… Khoan, đợi đã! Anh chưa sẵn sàng tinh thần—"
"Không sao đâu ạ, tiền bối. Nào, đi thôi!"
Hiện tại, tôi đang đứng trước cửa nhà Rinka - cũng là nhà của bạn thân cũ. Đó là một ngôi nhà ba tầng với tông màu trắng chủ đạo. Rinka không mang theo gì để ngủ lại nhà tôi.
Em ấy cần về nhà lấy quần áo và đồ dùng cá nhân. Tôi hiểu cần thêm người mang đồ, nhưng… không thể không căng thẳng.
Vì đây là nhà của bạn gái mình. Dù từng đến nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến với tư cách là bạn trai của Rinka.
Lo lắng khiến tôi lúng túng, Rinka liền trừng mắt nhìn tôi với vẻ khó chịu.
"Nếu anh cứ lề mề thế này, anh trai em sẽ về đấy."
"Ừ… đúng vậy. Được rồi!"
Tôi vỗ nhẹ vào má để lấy lại tinh thần. Rinka mở khóa cửa, nắm tay tôi kéo đi thẳng vào trong.
Vừa bước qua thềm cửa, cánh cửa phòng khách liền mở ra. Người bước ra là mẹ của Rinka - cô Mika.
Vì không cùng huyết thống, ngoại hình hai người không giống nhau. Nhưng khí chất thì rất tương đồng.
"Mừng con về nhà, Rinka. À, Toshiya cũng đi cùng à?"
"Cháu… chào cô ạ."
Cô Mika mỉm cười nhìn chúng tôi với ánh mắt vui vẻ. Cơ thể tôi căng cứng, nuốt nước bọt đầy lo lắng.
"Con về rồi. Nhưng chỉ lát nữa lại đi ngay ạ."
"Mẹ biết rồi. Hai đứa về lấy đồ phải không?"
"Vâng. Tiền bối, đi lên trên này ạ."
"À, ừ…"
Rinka nắm tay tôi, dẫn lên lầu. Khi sắp bước lên cầu thang, cô Mika gọi lại.
"Khoan đã, Rinka."
"Dạ?"
"Nếu lấy đồ thì có cả quần áo chứ? Cho Toshiya thấy được không?"
"… A, phải rồi ha. Tiền bối, em sẽ thu xếp đồ nhanh thôi, anh đợi ở đây nhé?"
"Ừ, được."
Chắc trong đồ đạc có những thứ như đồ lót mà em ấy không muốn tôi thấy. Rinka vội vã chạy lên lầu.
Chỉ còn lại tôi và cô Mika.
"Vậy Toshiya ngồi nói chuyện với cô đến khi Rinka xong việc nhé?"
"Vâng ạ… cháu rất sẵn lòng."
Dù vẫn căng thẳng, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm vì tình huống này.
Chúng tôi vào phòng khách. Tách trà xanh nóng cô Mika pha đặt trước mặt tôi. Tôi nhấp một ngụm. Cô Mika chống cằm lên bàn.
"Toshiya, cháu đã trở thành bạn trai của Rinka rồi à?"
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi suýt phun trà. Cố gắng kìm lại, tôi hít một hơi.
"Vâng ạ… Cháu may mắn được làm bạn trai của em ấy."
"Cô rất vui đấy. Rinka lúc nào cũng kể với cô về cháu. Hôm nay tiền bối thế này, tiền bối thế nọ… Nếu cả tuần không gặp được cháu, con bé buồn hẳn đi. Nên cô rất mừng khi tình cảm của con bé được đáp lại."
Đương nhiên, đây là lần đầu tôi nghe chuyện này. Thẳng thắn mà nói, tôi thấy ngượng đến mức không biết phản ứng sao cho phải.
Cô Mika tiếp tục:
"Nhưng chính vì thế, cô hơi bất ngờ. Cô cứ nghĩ cháu không xem Rinka theo hướng tình cảm cơ."
"… Cũng có nhiều lý do ạ."
"Ra vậy. Dù sao, mới yêu đã ngủ lại nhà nhau, bọn trẻ bây giờ táo bạo thật nhỉ?"
Câu hỏi thẳng thắn của cô Mika không mang ý phản đối, mà chỉ thắc mắc về sự tiến triển nhanh chóng của mối quan hệ.
Tôi quyết định đánh bài ngửa.
"Thực ra, cháu có chuyện muốn nói với cô."
"Chuyện gì thế?"
"Là về Shintaro ạ."
"Shintaro có chuyện gì sao?"
"Dạ. Shintaro… có vẻ xem Rinka không phải là em gái, mà là một người khác giới."
"… Hả?"
Mặt cô Mika đơ lại. Miệng há hốc không ngậm vào được.
"Cháu đã xác nhận sự thật từ chính Shintaro rồi ạ. Ban đầu cháu cũng không tin."
"… Xin lỗi, cô hơi choáng với thông tin này quá."
Cô ấy đặt tay lên trán, nhíu mày.
"Thú thật, trước giờ cô cứ nghĩ nó chỉ đùa thôi. Kiểu fan cuồng em gái quá mức. Nhưng hình như không chỉ có vậy."
"… Vậy sao? Xin lỗi, cô ít nói chuyện với nó lắm. … Không, đây không phải lý do… Shintaro lại thích Rinka… Như một người phụ nữ sao?"
"Rinka cảm thấy bị đe dọa bởi Shintaro. Đó là lý do em ấy ngủ lại nhà cháu. Nên—"
"Ừ, cô sẽ nói chuyện thẳng thắn với Shintaro. Bảo sao Rinka lại hành động liều lĩnh thế…"
Dường như đã hiểu ra, cô Mika lẩm bẩm. Trước khi đến nhà Nakajo, tôi muốn báo trước điều này.
Vấn đề kiểu này khó nói từ chính miệng Rinka. Nhưng nếu không nói mà xảy ra chuyện gì thì sẽ quá muộn.
"À, nên cháu không có ý định động chạm gì đến Rinka đâu ạ. Chỉ là chỗ trú tạm thời thôi. Cháu sẽ giữ mối quan hệ trong khuôn khổ để không phụ lòng cô."
"Cháu không cần nói cô cũng biết mà. Cô không lo đâu."
"Vậy ạ?"
"Ừ, cô tôn trọng quyết định của con gái mình. Nếu hai đứa đồng ý thì cứ tự nhiên. Tất nhiên, nếu không đồng ý thì không được."
Cô Mika giơ ngón tay lên cảnh báo, rồi mỉm cười:
"Vậy Rinka gửi cháu nhé. Có gì cứ nói với cô. Cô sẽ giúp."
"Vâng ạ."
Tôi gật đầu. Ngay lúc đó, cửa phòng khách mở ra.
"Ha… ha… Để anh đợi lâu rồi ạ, tiền bối…"
Rinka đứng đó, tay xách vali, thở hổn hển.
"Nhanh thế."
"Em chuẩn bị nhanh nhất có thể mà."
Không biết bạn thân cũ của tôi sẽ về lúc nào. Trong tình huống này, không thể chậm trễ. Dù vậy, vẫn nhanh quá mức tưởng tượng rồi.
Tôi đứng dậy đi về phía Rinka.
"Đi bình an nhé, Rinka."
"Vâng. Con đi ạ."
Cô Mika đứng lên, vẫy tay chào. Tôi cúi đầu vài lần tỏ lễ phép. Được cô Mika tiễn, chúng tôi rời khỏi nhà Nakajo.