Senpai, anh có muốn ngoại tình với em không? – Bị bạn thân cướp mất cô bạn gái thanh mai trúc mã, nên giờ tôi định cướp lại em gái của hắn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

(Đang ra)

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

PIZZAPINEAPPLE

Tôi không thể yêu chính bản thân mình

4 1

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

(Đang ra)

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

鶴城東

Cuộc sống quá khó khăn đối với Mamoru, cậu bị bủa vây bởi những cô gái mang nặng tình yêu với mình! Và vòng vây đó đang dần thu hẹp lại ở mức báo động!! Đây là một câu chuyện về cuộc chiến tình yêu kh

11 1853

Romcom dưới màn đêm

(Đang ra)

Romcom dưới màn đêm

Suzuki Daisuke (鈴木大輔)

Câu hỏi được đặt ra, là khi bình minh đến… cậu sẽ tiếp tục mơ, hay là sẽ thức dậy?

1 1

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

青空乐章

Một truyền thuyết mới đang dần mở ra, và câu chuyện của chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ đây…

7 70

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

245 4594

Volume 1 - Chương 15 - Thật là phiền phức

Bây giờ đã quá nửa đêm. Dù đã chuẩn bị đi ngủ nhưng đèn phòng vẫn sáng. Tiếng nước chảy vọng qua bức tường mỏng... Cô bạn gái cũ đang tắm để làm ấm cơ thể lạnh cóng.

Tôi cầm điện thoại gọi cho Rinka. Nhưng gọi mãi không thấy bắt máy. Có lẽ em ấy đã ngủ hoặc tắt nguồn rồi.

Tôi nhắn tin kể thẳng việc bạn gái cũ đang ở nhà mình và nguyên nhân. Dù không giải quyết được gì nhưng giấu diếm còn tệ hơn.

"Liệu em ấy có ghét mình không...?"

Nhưng dù là bạn gái cũ, mình cũng không thể bỏ mặc cô ta giữa trời lạnh thế này. Không, chỉ là ngụy biện thôi. Thực ra mình sợ phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra... Đúng là đồ khốn...

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cánh cửa phòng tắm mở ra.

"Cảm ơn vì đã cho em tắm nhờ."

"...Ừ."

Nhà tôi không có máy sấy nên tóc cô ấy vẫn còn ướt nhẹp.

"Áo của Toshi-kun rộng quá."

Cô ta lắc lư hai ống tay áo thừa thãi. Chiếc áo dài đến quá đùi, hoàn toàn không vừa vặn.

"Nếu không thích thì đừng mặc."

"Không phải đâu. Cảm giác mới lạ thế nào ấy."

Cô ta cười ngượng nghịu đầy vui vẻ. Chỉ vài ngày trước, những biểu cảm nhỏ như vậy cũng đủ khiến tim tôi rung động.

Nhưng giờ đây, tôi hoàn toàn vô cảm. Đủ hiểu trái tim tôi đã xa cách cô ta đến mức nào.

Bạn gái cũ tiến lại gần tôi, ngồi đối diện qua bàn trà.

"Anh đang liên lạc với ai vậy?"

Cô ta liếc nhìn điện thoại tôi rồi hỏi với vẻ lo lắng. Tôi quyết định nói thẳng sự thật:

"Bạn gái tôi."

Nghe vậy, bạn gái cũ vội vàng kiểm tra điện thoại mình. Nhưng người tôi nhắn tin là Rinka.

"L...lạ nhỉ... ahaha... bạn gái là em đúng không?"

"Thôi đừng có dai dẳng thế. Tôi và Airi... à, Tsukimiya-san đã chia tay rồi. Cô không phải bạn gái tôi."

"Sao lại xưng hô xa cách thế... Anh không gọi em là Airi nữa sao?"

"Ừ. Tôi không định và sẽ không bao giờ gọi thế nữa."

Dù chỉ là cách xưng hô, nhưng tôi tin đó là bước đầu để tạo khoảng cách với cô ta.

Lời nói như gáo nước lạnh khiến gương mặt bạn gái cũ tối sầm.

Mắt mở to, cô ta cắn chặt môi dưới.

"Chúng ta... thật sự không thể làm lại sao..."

"Không có khả năng đó."

"Em biết mình sai rồi... Sẽ không ngụy biện nữa. Em đã làm tổn thương anh, ích kỷ và đáng ghét nhất."

"Xin lỗi bằng miệng thì ai chả làm được."

"Em sẽ sửa... sửa hết tất cả khuyết điểm. Em sẽ thay đổi thật! Nên làm ơn cho em một cơ hội nữa..."

Giọng nói dần nhỏ đi, cô ta khẩn thiết cầu xin tái hợp. Có lẽ cô ta nghĩ sau khi chịu đựng ngoài trời lạnh, tôi sẽ mềm lòng? Hay thừa nhận sai lầm và hứa hẹn tương lai thì tôi sẽ tha thứ?

"Vô ích thôi. Dù cô có thay đổi thế nào, tình cảm tôi dành cho cô cũng đã chết từ ngày hôm đó rồi. Đừng có coi tôi như thằng ngu nữa."

"...! Em không có ý đó..."

"Chăn gối để đằng kia, ranh giới là cái bàn này. Nếu bước qua, tôi sẽ đuổi cổ cô ra ngoài."

"Toshi-kun..."

Giọng nói yếu ớt như sắp tắt thở. Nhưng tôi mặc kệ, tắt đèn thụp một cái. Tôi gối đầu lên gối, quay mặt vào tường nhắm mắt.

Hôm nay nhiều chuyện quá nên khó ngủ thật.

"...Anh còn thức đúng không?"

Chưa đầy một phút sau khi tắt đèn. Tôi vẫn thức nhưng không trả lời.

"...Vậy à. Thế thì em tự nói vậy."

"............"

"Anh có thể không tin, nhưng em thực sự thích anh... Anh còn nhớ chứ? Hồi xưa khi em cãi nhau với mẹ, một mình trong công viên, anh đã nói 'Mình sẽ cùng cậu bỏ nhà đi'... Người khác sẽ đưa em về nhà, vậy mà anh lại nắm tay dẫn em đi chơi khắp nơi... Dù sau đó bị mắng te tua..."

"............"

"Nhưng em thích sự quan tâm vô tư của anh như thế. Không phải vì đúng hay sai, mà vì đó chính là điều em cần lúc đó."

"............"

"À, không phải em thích anh vì anh nuông chiều em đâu. Dù không thể nói là không có chút nào nhưng... Em thích cả sự nghiêm túc, nhiệt tình giúp đỡ người khác vô điều kiện, khuôn mặt điển trai nhưng ít ai nhận ra, đôi bàn tay khéo léo của anh nữa... Tất cả... tất cả em đều thích."

Cô ta trút hết nỗi lòng. Trong bóng tối, tôi không thể thấy biểu cảm trên gương mặt đó.

Không biết đó có phải chân tâm, hay chỉ là lời đường mật để lung lạc tôi. Nhưng dù thế nào, tôi cũng chỉ có một câu hỏi:

"Vậy tại sao cô lại phản bội tôi?"

"...! Em... cô đơn... Từ khi lên cấp hai, anh bận làm thêm ở tiệm bánh nên giành ít thời gian cho em. Mãi đến năm 2 cấp 3 em mới biết anh thích mình. Em phải trau chuốt bản thân, đề phòng các cô gái khác... áp lực tích tụ, thêm chuyện gia đình..."

"Đó đã là chuyện quá khứ. Tôi không trách cô chuyện trước khi chúng ta hẹn hò. Nhưng sau khi thành đôi, cô đã có thể dừng lại."

"...! ...Đúng vậy. Anh nói phải. Em xin lỗi."

Căn phòng chìm vào im lặng sau đó. Chỉ còn tiếng sột soạt của vải áo. Tưởng rằng cuối cùng cũng có thể ngủ được—

"Thật sự... chúng ta không thể bắt đầu lại sao...?"

Đến phát ngán với sự dai dẳng này...

Lời cầu xin tái hợp không biết lần thứ bao nhiêu. Nhưng tôi chẳng có chút ý định nào đáp lại.