Senpai, anh có muốn ngoại tình với em không? – Bị bạn thân cướp mất cô bạn gái thanh mai trúc mã, nên giờ tôi định cướp lại em gái của hắn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

(Đang ra)

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

PIZZAPINEAPPLE

Tôi không thể yêu chính bản thân mình

4 1

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

(Đang ra)

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

鶴城東

Cuộc sống quá khó khăn đối với Mamoru, cậu bị bủa vây bởi những cô gái mang nặng tình yêu với mình! Và vòng vây đó đang dần thu hẹp lại ở mức báo động!! Đây là một câu chuyện về cuộc chiến tình yêu kh

11 1853

Romcom dưới màn đêm

(Đang ra)

Romcom dưới màn đêm

Suzuki Daisuke (鈴木大輔)

Câu hỏi được đặt ra, là khi bình minh đến… cậu sẽ tiếp tục mơ, hay là sẽ thức dậy?

1 1

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

青空乐章

Một truyền thuyết mới đang dần mở ra, và câu chuyện của chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ đây…

7 70

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

245 4594

Volume 1 - Chương 12 - Nhiệm vụ 3: Chia tay với bạn thanh mai trúc mã!

"Em có thể chia tay với anh không?"

"......Hả?"

Vẫn tại quán ăn gia đình. Tôi và Airi ngồi đối diện nhau. Do quay lại quán nên vị trí đã đổi. Giờ là bàn bốn người ở khu vực trung tâm.

Khi tôi nhắc đến chuyện chia tay, biểu cảm Airi cứng đờ. Cô ấy lập tức tạo ra nụ cười giả tạo quen thuộc.

"Đ...đừng đùa thế... Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư?"

"Anh biết."

"Biết là... đùa thôi đúng không?"

"Không phải đùa. Anh muốn chúng ta chia tay."

Tôi nói rõ ràng, không chút do dự. Tôi không muốn tốn thêm thời gian cho Airi nữa. Hôm nay sẽ chấm dứt mọi chuyện, một lần và mãi mãi.

"Nhưng... chúng ta mới quen chưa đầy tháng! Hơn nữa, chính Toshi-kun là người tỏ tình trước mà!?"

"Em muốn nghe lý do cụ thể sao?"

"Đ...đương nhiên! Không nghe lý do sao chia tay được!"

Cô ấy chống hai tay lên bàn đứng phắt dậy.

Gương mặt đầy lo lắng, giọng nói nhanh hơn vì sốt ruột. Tôi bình tĩnh nói ra lý do chính.

"Từ giờ em cứ thân thiết với thằng Shintaro đi."

"...! Anh... anh nói gì thế? Sao em phải thân với Nakajo-kun?"

"Giả vờ vô tội cũng vô ích thôi. Chủ nhật tuần trước anh đã thấy Airi và Shintaro bước ra từ khách sạn tình yêu."

"Kh...không phải! Hiểu lầm rồi! Em chưa đến khách sạn tình yêu bao giờ!"

Airi liên tục bắn ra những lời phủ nhận. Mắt chớp liên tục, dù đang là mùa đông nhưng mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Em muốn nói gì thì tùy, nhưng đó là lý do... Người gây ra chuyện này là em đấy."

"Hiểu... hiểu lầm thôi... Mà sao... Toshi-kun đáng lẽ phải đi làm thêm..."

"Hôm đó anh về sớm. Đang đi mua đồ nên không liên lạc với em."

"Đi mua đồ bí mật là sao?"

"Giờ nghĩ lại thì đúng là chuyện ngớ ngẩn."

Tôi trả lời mơ hồ rồi thở dài. Airi run rẩy, cắn chặt môi dưới.

"Toshi-kun nhìn nhầm người rồi! Đó là ai đó giống em và Nakajo-kun thôi!"

"Em không nghĩ ra lời biện minh nào tốt hơn à?"

"...! Thực... thực ra thì... ừm. Đúng là em và Nakajo-kun đi cùng nhau. Nhưng không có gì đáng ngờ đâu! Chúng em chỉ tình cờ gặp khi đi mua sắm... thấy có chỗ nghỉ chân nên ghé vào thôi. Ahaha... Em không biết đó là nơi như thế nào đâu! Sợ Toshi-kun thất vọng nên giữ im lặng. Em thừa nhận đã vào khách sạn. Nhưng thề có Chúa, không hề làm gì hết!"

"Thế còn nụ hôn thì sao?"

"......!"

Tôi không biết chuyện gì xảy ra trong khách sạn. Có thể họ thực sự không làm gì. Nhưng tôi đã tận mắt thấy họ hôn nhau. Làm sao tin được lời Airi bây giờ?

"Kh...không phải... không phải thế đâu Toshi-kun."

"Không phải là sao?"

"Em... Em bị Nakajo-kun đe dọa."

"Bị đe dọa?"

"Đúng vậy... Thực ra trước đây em có... ừm... trộm đồ một lần... A, nhưng em đã trả lại rồi! Bị Nakajo-kun bắt gặp nên đe doạ sẽ báo với trường và cảnh sát nếu em không nghe lời... Toshi-kun cứu em, em bị oan!"

Thật khó tin cô ta có thể bịa chuyện trơn tru như vậy. Nếu là tôi trước đây, có lẽ đã tin sái cổ. Đủ thấy tôi đã mù quáng yêu Airi đến mức nào.

Giờ thì tỉnh ngộ rồi. Đúng là ngu ngốc mà, sao mình không nhận ra sớm hơn chứ.

"Em bị đe dọa từ khi nào?"

"Ừm... khoảng mười ngày trước."

"Vậy sao lúc đó không nhờ anh giúp?"

"...Vì em không muốn làm Toshi-kun lo lắng."

"Thế sao giờ lại kể?"

"Vì... vì Toshi-kun đòi chia tay..."

"Thôi được rồi. Từ nãy đến giờ em nói toàn chuyện vô lý. Chỉ cần chia tay thôi... À, anh cũng không định phát tán chuyện ngoại tình của em đâu, yên tâm đi."

Nếu muốn, tôi có thể khiến cả Airi lẫn Shintaro gặp rắc rối. Nhưng làm thế cũng chỉ thỏa mãn nhất thời. Sau đó chỉ còn lại sự trống rỗng.

Tôi không muốn tốn thêm thời gian cho họ nữa. Dù sau này họ thế nào tôi cũng không quan tâm.

"Không... không thể yên tâm được!"

"Câu chuyện kết thúc ở đây. Dù ngắn ngủi nhưng cảm ơn em vì đã hẹn hò với anh, và tạm biệt, chúng ta chính thức đoạn tuyệt"

"Không... Đợi đã! Toshi-kun!"

Khi tôi đứng lên, Airi túm lấy tay áo đồng phục.

"Phiền phức quá..."

"Em thực sự yêu Toshi-kun mà. Tình cảm này là thật! Ngoài Toshi-kun ra, em không hề nghĩ đến ai khác... Vậy nên... chúng ta không thể làm lại từ đầu sao?"

Rốt cuộc cô ấy đang nói cái quái gì vậy? Đến tôi còn nghi ngờ tai mình.

"Nếu thực sự yêu anh... sao em không giữ trọn tình cảm ấy? Giờ thì đã quá muộn rồi."

"Không... Không mà! À... đúng rồi! Em có "cách" chứng minh không làm gì với Nakajo-kun!... Giờ đến nhà Toshi-kun được không?"

"Đang đùa à?"

"Không đùa đâu! Chỉ còn "cách" này... để lấy lại niềm tin của Toshi-kun..."

Tôi hiểu ngay ý đồ của Airi. Với người thiếu kinh nghiệm như tôi, không thể biết Airi còn trinh hay không. Có lẽ cô ta định giả vờ để lừa tôi... Đến lúc này vẫn dùng chiêu trò này, đủ thấy bản chất méo mó của cô ta.

Tôi đứng dậy, ném ra câu nói cuối:

"Cứ vui vẻ với anh chàng đẹp trai của em đi."

"...! Em... em sẽ sửa hết! Sửa tất cả điểm xấu!... Nên xin anh đừng đi mà Toshi-kun!"

Airi nắm chặt lấy tôi, mắt đẫm lệ. Tôi giật tay ra, quay lưng bước đi.

"...Anh sẽ thanh toán hóa đơn. Từ giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa."

"Không... Đợi đã Toshi-kun..."

Airi mất hết sức lực, ngồi bệt xuống sàn. Liếc nhìn cô ấy lần cuối, tôi rời khỏi quán.

Ngày hôm ấy, trời như thấu hiểu được nỗi lòng của tôi, mưa trút xuống ào ạt, tôi đi dưới mưa, nước mưa hoà lẫn với vị mặn chát của nước mắt.

Vĩnh biệt mối tình đầu — cô bạn thanh mai trúc mã của tôi. Cảm ơn... Vì tất cả!!!